Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 88

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Cơn nghiện ђàภђ ђạ!
Trong thời gian làm việc tại Tổ cai nghiện, Kỷ Hàn đã tiếp thu được không ít các tri thức liên quan đến thuốc phiện.
Các cơ quan trong cơ thể người nghiện MT sẽ ngày một suy yếu và dừng hoạt động, rồi xuất hiện việc ngứa ngáy toàn thân, tinh thần mỏi mệt do áp lực, hay buồn ngủ, toàn thân bứt rứt khó chịu. Khi thân thể cần lượng thuốc phiện càng này càng cao thì tính mẫn cảm càng ngày càng thấp, tần suất hít thuốc phiện không ngừng tăng cao với liều lượng ngày càng nhiều, sự ỷ lại vào thuốc phiện càng ngày càng mạnh.
Một khi không có thuốc, trong 8-14 tiếng đầu tiên sẽ cảm thấy lo âu, sợ hãi, khủng hoảng và rất thèm thuốc; đến tiếng thứ 16-38, các triệu chứng của cơn nghiện sẽ tăng cao, giống như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm xương cốt, hàng vạn cây kim chích vào người, hàng vạn con côn trùng hút máu đang ừng ực ***, hàng vạn lưỡi dao chém vào ***… những cảm giác này làm cho con người ta không thể nào chịu được, thống khổ, thèm thuốc đến cực hạn chỉ để có thể chấm dứt những cảm giác này; từ tiếng thứ 38 trở đi, các triệu chứng của cơn nghiện sẽ đạt đến cao trào, khiến cho người nghiện không khống chế được tinh thần và hành vi của mình, vì muốn thoát khỏi sự thống khổ này, người nghiện sẽ bằng mọi giá tìm thuốc. Lúc này, một số người nghiện sẽ thành khẩn nói: “Cho tôi hút một hơi thôi, chỉ một hơi thôi mà, xong rồi bắn ૮ɦếƭ tôi, tôi cũng đồng ý.” Những lời này người bình thường nghe qua đều sẽ không thể hiểu nổi, đó chỉ là do bọn họ thực sự đang rất khổ sở vì cơn nghiện.
Kỷ Hàn bị đánh ngất xỉu rồi được đưa về.
Người ta sở dĩ tìm đến thuốc phiện đa phần là vì muốn trốn tránh sự thật. Bởi vì MT là loại độc dược có thể đưa người ta tới trạng thái nửa mộng nửa tỉnh, khiến họ quên đi những sự thật nghiệt ngã của cuộc sống, chìm đắm trong những giấc mơ đẹp của riêng mình. Người nghiện sẽ tìm được sự thỏa mãn trong những ảo ảnh, họ dần dần ỷ lại vào nó, không thể phân biệt được giữa thực và ảo…
Đương nhiên đó là khi sử dụng loại thuốc phiện ít nguyên chất, độc tính sẽ nhẹ hơn. Kỷ Hàn bị nhiễm là loại thuốc phiện có độ tinh khiết cao, sẽ không có những cảm giác đó.
Nguyên tắc/đạo lý ‘tốt quá hóa cùi’ cũng được dùng cho thuốc phiện.
Khi bạn tiêm hoặc hít vào loại thuốc phiện vượt qua một độ tinh khiết nhất định, cái bạn nhìn thấy sẽ không phải là cái bạn muốn thấy, những hình ảnh lúc này tuyệt đối không thích hợp nếu bạn muốn trốn tránh sự thật, mà là làm cho bạn muốn trốn khỏi chính những hình ảnh này.
Khi Kỷ Hàn mở mắt, cái cô nhìn thấy là một không gian hoàn toàn vặn vẹo quay cuồng như những bức tranh trừu tượng, những nơi nào luồng mắt thấy được đều mang sắc thái hỗn độn… Có thể so sánh những hình ảnh nhìn thấy lúc này với việc cho bơ vào cà phê, sau đó dùng thìa khuấy sẽ được những vệt bơ/cà phê xoắn xuýt với nhau nhưng không hòa tan. Hiện tại, hình ảnh kia có đủ loại sắc màu hòa trộn ௱o^ЛƓ lung, hơn nữa chỗ nào cũng như đang chuyển động. Cảnh tượng như vậy chỉ cần nhìn là đã muốn nôn, khi mở mắt thì đều thấy loại hình ảnh vạn hoa như vậy, nên cho dù bạn nhắm mắt lại rồi, vẫn còn có thể cảm thấy đầu óc xoay mòng mòng, hình ảnh kia sẽ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu mà ta không cách nào khống chế, bởi vì nó sẽ luôn luôn tồn tại trong đầu.
Kỷ Hàn muốn há miệng mà chửi thật to, muốn móc những hình ảnh loạn xạ kia ra khỏi đầu, nhưng ngay cả sức để mắng chửi cô cũng không có, khi hé miệng, thứ không ngừng tiết ra chỉ là nước miếng…
“Chị dâu, yên nào…”
Một người bỗng xuất hiện trong tầm nhìn của cô, cô miễn cưỡng có thể đoán ra được người mặc áo blue trắng dài kia là ai… Cô chỉ có thể dựa vào những điểm đặc thù để đưa ra kết luận, bởi cái cô nhìn thấy cũng chỉ là một hình người bị kéo dài xiêu vẹo, cũng đang xoay tròn theo những thứ xung quanh.
“Chúng tôi trở lại rồi đây…”
Cô nghe không rõ Tiểu Bạch nói gì, bởi thanh âm lọt vào tai chỉ là những tiếng ong ong vo ve cứ như đập vào tai, làm cô cảm thấy đầu như muốn nổ tung.
Nhưng không phải chỉ có thị giác của cô bị Tra t**. Trên cơ thể, cô cảm thấy toàn thân lạnh buốt, có thể cảm nhận được làn da của mình đang không ngừng run rẩy, ngứa ngáy khó chịu, xương cốt đau nhức, cả người giống như bị hàng ngàn con kiến gặm cắn từng thớ thịt từng đoạn xương, cơ thể như đang bị người ta dùng dao bổ từ trong ra ngoài, chặt từ các khớp xương rồi lóc từng miếng ***, miệng chỉ cần hơi cử động là nước miếng đã ồ ồ chảy ra. Cô có cảm giác *** căng rách tựa như dùng dao nhọn mà điên cuồng đâm thẳng vào não, lục phủ ngũ tạng cũng bị xé rách…
Cô muốn cong ngón tay cào gãi lên da, nhưng tứ chi đều bị trói chặt, làm cho cô chỉ có thể nằm trên giường giãy dụa không ngừng, lại muốn vặn vẹo ma sát cơ thể vào dra giường để làm giảm bớt cảm giác vừa ngứa vừa đau kia trên cơ thể.
“Kỷ Tiểu Hàn…”
Kỷ Duệ muốn xông tới, nhưng bị Tiểu Bạch giữ lại.
“Bây giờ cô ấy không nhận ra ai đâu, cháu đi qua cũng vô dụng.”
“Làm sao bây giờ… Phải làm sao đây…” Kỷ Duệ hoang mang lo sợ bắt lấy tay Tiểu Bạch: “Mẹ đang co giật, sẽ rất khó chịu…”
“Cô ấy lên cơn nghiện.” Tiểu Bạch nhíu mày…
“Ong ong…” Sau khi tiếng ong ong trong tai biến mất, Kỷ Hàn cảm thấy từ cánh tay dâng lên một dòng nước mát, trong nháy mắt cảm giác ngứa ngáy quái đản bỗng biến mất. Dòng nước mát mẻ này làm cho cô lập tức cảm thấy rất thoải mái, làm cho cô từ từ ngừng giãy dụa, mọi thứ xiêu vẹo trước mắt cũng chậm rãi trở về hình thù ban đầu: rèm cửa ren trắng, đèn tường xanh nhạt… Những gương mặt trong tầm mắt cũng dần dần có thể phân biệt rõ… cả tiếng mọi người nói chuyện cũng từ từ rõ dần lên.
“Cậu tiêm cho cô ấy cái gì vậy?” Sắc mặt Hạ Vũ vẫn rất khó coi, C*ng c*ng như thể sắp nứt ra đến nơi: “Thuốc an thần?”
“Không phải…” Tiểu Bạch rút kim tiêm, nhìn Kỷ Hàn đã dần an tĩnh lại: “Thuốc an thần không có tác dụng với cô ấy, đối với loại thuốc phiện tinh khiết cao độ này, thuốc an phần hoàn toàn không có tác dụng gì mỗi khi lên cơn nghiện.” Dừng một chút, lại nói: “Tôi vừa tiêm thuốc phiện cho cô ấy.”

Tuy rằng đã sớm biết đáp án là như vậy, nhưng… khi cậu ta nói ra thì cả Hạ Vũ lẫn Kỷ Duệ đều cảm thấy sững sờ.
“Loại thuốc phiện kia quá mạnh.” Tiểu Bạch nhìn Hạ Vũ đang lau nước miếng trên miệng Kỷ Hàn: “Chỉ một liều là đã khiến cho cô ấy biến thành người nghiện… Trong cái xui có cái may là chỉ mới bị tiêm một liều… Nếu như tiêm đủ cả ba liều thì…” Anh ta không nói hết, nhưng tất cả mọi người đều hiểu. Nếu bị tiêm đủ cả ba liều, cuộc đời Kỷ Hàn sẽ hoàn toàn bị phá hủy, chỉ có thể dựa vào thuốc phiện mà sống qua ngày.
“Chẳng lẽ cứ tiếp tục tiêm thuốc phiện hoài cho mẹ như vậy sao?” Kỷ Duệ thì thào, cậu không thể hình dung được cảnh tượng này…
“Tôi chỉ tiêm cho cô ấy loại thuốc phiện bình thường, chỉ có thể tạm thời giúp cô ấy đỡ ngứa ngáy mà thôi, sẽ không duy trì được lâu.” Mà cho dù anh ta có tiêm cho cô loại cao cấp hơn đi nữa, đối với cô mà nói cũng chẳng khác gì gãi mà không đúng chỗ ngứa, chỉ trong một thời gian ngắn nữa là cơn nghiện sẽ lại tái phát.
“Đủ rồi! Đừng nói nữa, cậu đi ra ngoài trước đi.” Hạ Vũ lên tiếng ngăn cản Tiểu Bạch tiếp tục nói tiếp. Tiểu Bạch nhìn Kỷ Hàn trên giường một chút, sau đó đi ra ngoài.
Kỷ Hàn cười thảm. Cô nghe thấy, cô nghe thấy được tất cả, tuy rằng nghe thấy rất nhiều thứ hỗn độn, nhưng chung quy vẫn có thể hiểu được… Cô vốn đang hy vọng mình sẽ gặp may, nghĩ rằng Lý Thiết Hùng chẳng qua là hú dọa mà thôi, không ngờ…
“Tiểu Hàn…” Hạ Vũ tiến đến trước mặt cô: “Biết anh là ai không?”
Kỷ Hàn muốn mở miệng, nhưng chỉ có thể thở dốc mà không thể phát ra tiếng nào, cuối cùng chỉ có thể trừng mắt nhìn, tỏ ý là mình biết… Nhưng mà, vẻ mặt anh sao lại bi thương thế kia…
“Anh xin lỗi!” Hạ Vũ ôm lấy cô, không ngừng lặp đi lặp lại lời xin lỗi vào tai cô. Nếu khi đó anh có thể đứng lên sớm một chút, có lẽ tình huống đã không diễn biến thành như hiện tại…
“Vì anh, vì Tiểu Duệ, em nhất định phải cố lên…”
“Chỉ cần em còn sống là được…”
“Bất luận em trở thành người như thế nào đi nữa cũng không sao hết…”
“Anh xin em…”

Cuối cùng, anh nói cái gì Kỷ Hàn cũng không biết nữa, đầu óc vì quá hỗn loạn nên đã ngủ say. Cô rất muốn nói cho anh biết, đừng xin lỗi cô… Tình hình lúc đó ngay cả anh cũng không làm gì được… Dù sao kim tiêm kia cắm lên người cô còn tốt hơn là vào người anh… Người đàn ông này tính cách mạnh mẽ kiên cường, nếu để cho anh nhiễm thuốc phiện, chắc chắn tinh thần anh sẽ sụp đổ…
Cô còn muốn nói cho anh biết… Cô sẽ không ૮ɦếƭ đâu… Cô sẽ cố gắng chống chọi, cho dù chỉ còn một hơi thở, cô cũng muốn chống đỡ đến cùng, nếu không Kỷ Duệ sẽ khinh thường cô… Cô sẽ không ૮ɦếƭ, nhưng mà…
Thật sự là sống không bằng ૮ɦếƭ!
Bọn ૮ɦếƭ tiệt! Thằng chó nào nói cảm giác hít thuốc phiện thật thích, có một loại *** đến dục tiên dục tử. Toàn bọn chó má! Con mẹ nó, thật muốn cho bọn buôn MT nếm thử cảm giác này của cô một lần…
Mỗi khi bị cơn Tra t** làm cho tỉnh giấc, trong lòng Kỷ Hàn chỉ muốn mắng người, mắng bọn bán thuốc phiện buôn MT… Trong cơ thể như có rất nhiều con côn trùng đang ẩn náu, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, gặm cắn các dây thần kinh của cô… Những liều thuốc nhẹ đã trở nên vô dụng với cô, Tiểu Bạch phải tăng dần liều lượng thuốc phiện, số lần chích cũng dày hơn…
Cô đã không còn biết đến khái niệm thời gian rồi.
Cả ngày cứ đần độn ngu ngơ, tỉnh giấc cũng là do bị trùng độc giày vò mà tỉnh lại, chờ đến khi Tiểu Bạch tiêm thuốc cho cô xong thì nỗi thống khổ mới dần dần dịu lại, rồi mỏi mệt do bị Tra t** mà nặng nề thiếp đi… Ngày qua ngày, thời gian đối với cô bây giờ chỉ như một danh từ vô nghĩa. Không có ngày cũng chẳng có đêm, khi ngủ thì tối đen mờ ảo, tỉnh giấc nhìn xung quanh lại thấy xiêu xiêu vẹo vẹo, đó chính là cuộc sống hiện tại của cô.
Cuộc sống như thế…
Cứ tiếp diễn đến hết đời sao?
Kỷ Hàn cứ nghĩ là mình rất kiên cường, nhưng… từ khi vấn đề này bắt đầu xuất hiện trong đầu cô, mỗi khi cô được tỉnh táo, cô cũng chỉ nghĩ đến mỗi vấn đề này…
Cả đời…
Là bao lâu?
Cứ phải sống mãi trong cảnh tăm tối không ánh sáng như vậy sao?
Liệu cô có thể chịu đựng được nữa không?
Người ta nói giường bệnh là nơi ngăn cách tình thân, thời gian dài như vậy, Hạ Vũ và Duệ Ca liệu sẽ ghét bỏ cô không…
Cô không dám nhìn bộ dạng mình bây giờ nữa!
Cô đã gặp qua không ít người nghiện MT, chỉ cần đem bộ dạng của họ làm mẫu thì không khó để cô có thể tưởng tượng mình hiện tại chắc trông chẳng khác quỷ là bao… A, không đúng, cô hẳn là phải kinh khủng hơn, vì dù sao thứ thuốc mà cô sử dụng cao cấp hơn nhiều so với của họ!
Ít ra cô còn có thể nghĩ ngợi nhiều thứ như vậy, xem ra cô vẫn chưa bị Tra t** đến phát điên…
Kỷ Hàn cười khổ vì những suy nghĩ vui trong bể khổ của mình… Đương nhiên, lúc này đối với cô mà nói, cười khổ chính là một từ ngữ cảm xúc duy nhất mà cô có thể gán cho mình lúc này, bởi cô cũng chẳng biết bây giờ trên gương mặt mình còn có thể biểu lộ được những trạng thái cảm xúc nào nữa không? Điều duy nhất cô biết là, nước miếng trên miệng vẫn không ngừng chảy xuống…
Ngủ đi thôi…
Ngủ say rồi sẽ không còn phải nghĩ ngợi gì nữa…

“Bình thường người nghiện có thể cưỡng chế giải nghiện, biểu hiện cắt cơn thường sẽ xuất hiện trong khoảng 24 giờ, từ 24 giờ đến 72 giờ đạt tới cao trào, sau 10 ngày là cơ bản có thể biến mất… Người hút MT hoặc người phụ thuộc vào thuốc giảm đau muốn cai cũng không phải chuyện khó, giai đoạn cưỡng chế giải nghiện khoảng từ 15 đến 20 ngày là được. Nhưng…” Tiểu Bạch rút *** ra: “Thuốc phiện tinh khiết mà chị dâu nhiễm có độ nghiêm trọng cao gấp mấy chục lần so với loại bình thường, tôi…” Anh ta cũng không thể chắc chắn sẽ thành công!
Tình huống này của Kỷ Hàn làm cho anh ta không biết nên đối phó như thế nào, không biết nên điều trị cách nào mới tốt.
Đối với chuyện cai nghiện MT, Hạ Vũ cũng biết.
Cai nghiện thường có ba giai đoạn, khử độc, hồi phục, chăm sóc! Trong đó, khử độc là giai đoạn khó khăn nhất, còn giai đoạn chăm sóc thì cần ý chí của bệnh nhân cộng với sự hỗ trợ của bác sĩ.
Nói chung, hiện tại các phương pháp khử độc đều có, như phương pháp cai nghiện tự nhiên không dùng thuốc, hoặc phương pháp dùng thuốc cai nghiện.
“Cai nghiện tự nhiên, là dùng phương pháp châm cứu. Phương pháp không dùng đến thuốc là hoàn toàn nhờ vào sức mạnh mà chống đỡ, tất cả phụ thuộc vào ý chí của người bệnh để cai nghiện, cuối cùng cơn nghiện sẽ tự nhiên biến mất, đạt tới mục đích cuối cùng. Nhưng anh cũng thấy đấy, nhìn bộ dạng chị dâu lúc lên cơn nghiện, sự ђàภђ ђạ giày vò mà bản thân không khống chế được này, đôi khi có thể còn nguy hiểm đến tính mạng…” Tiểu Bạch phân tích.
“Phương pháp dùng thuốc để cai nghiện, là cho người nghiện dùng thuốc để thay thế cho thuốc phiện, giảm dần liều lượng, người nghiện sẽ từ từ giảm bớt thống khổ, dần dần đạt được mục đích cuối cùng.”
“Nhưng phương pháp này chung quy cũng lại quay về như phương pháp đầu tiên…” Một giọng nói có pha lẫn âm nước ngoài tham dự vào cuộc nói chuyện của bọn họ: “Phương pháp này tuy không có mãnh liệt như phương pháp không dùng thuốc, nhưng lại thường làm cho người cai nghiện ỷ lại vào thuốc giải, điều này có đôi khi so với việc nghiện thuốc phiện sẽ càng khó chữa trị hơn.” Eric đã đi tới, mới ngắn ngủn mấy tháng, hắn đã từ một thanh niên tuấn tú khôi ngô lúc ban đầu gặp mặt trở thành một người đàn ông trung niên chững chạc, tốc độ biến đổi cực nhanh, cứ như “Sống một ngày bằng một năm” vậy. Đương nhiên, cái loại sống một ngày bằng một năm này cũng không thực sự là một ngày mà dài cả năm, mà từ ‘sống một ngày bằng một năm’ này trên căn bản là không giải thích bằng từ ngữ được!
Eric thấy được sự kinh ngạc trong mắt họ, cười nói: “Đừng ngạc nhiên thế, nói đi nói lại, thế này mới thật gần đúng với tuổi thật của tôi.” Một ông chú lớn tuổi phong độ, tóc muối tiêu, trên mặt cũng xuất hiện nếp nhăn: “Liệu pháp cai nghiện bằng thuốc mà các cậu vừa nói ở nước ngoài có không ít ví dụ. Thuở ban đầu, các quốc gia Âu Mĩ thường sử dụng sha-xeton làm thuốc cai nghiện thay cho thuốc phiện, nhưng sau đó họ phát hiện người nghiện có dấu hiệu cực kỳ ỷ lại vào thuốc cai nghiện này… Muốn từ bỏ sha-xeton thì không thể không sử dụng một liều thuốc khác có độc tính cao hơn. Cứ như vậy, thể xác và tinh thần người bệnh sẽ có di chứng nghiêm trọng, cơ thể tiếp nhận nhiều lượng thuốc như vậy sẽ làm cho sức đề kháng của suy sụp, về chuyện để lại bóng ma tâm lý thì không cần phải nói…”
Ba người đều trầm mặc. Bởi vì bọn họ đều biết, phương pháp cai nghiện bằng thuốc cũng không có tác dụng đối với Kỷ Hàn, cô bị nhiễm thuốc phiện tinh chất cao, cho dù có sử dụng sha-xeton cho cô thì cũng vô dụng.
Về phần chữa trị không dùng thuốc, là dùng phương pháp châm cứu và vật lý trị liệu, cộng với một ít phương pháp điều trị tâm lý giúp người bệnh giảm bớt thống khổ. Nhưng phương pháp này cũng không ổn định, hiệu quả cũng không triệt để.
“Thật ra, ngoài những biện pháp thông dụng đó, còn có cách khác …” Eric nói: “Ví dụ như dùng thuật thôi miên! Trên thế giới cũng đã có ví dụ về phương pháp này, dùng thuật thôi miên để cai nghiện, một loại trị bệnh bằng tâm lý thuần túy. Hiệu quả của phương pháp này cũng khá tốt, nhưng… nếu không chuẩn bị tốt thì có thể làm cho người bệnh chìm sâu vào ảo ảnh trong cơn thôi miên, có khi cả đời cũng không thoát ra được, hoàn toàn như sống mà mất đi cảm xúc. Còn có một cách nữa… là cắt bỏ dây thần kinh!”
“Cái này tôi cũng đã nghe nói, trong nước cũng đã bắt đầu nghiên cứu phương pháp này. Là thông qua kỹ thuật giải phẫu định hình lại hệ thần kinh, cắt đi có lựa chọn một hoặc vài tế bào thần kinh truyền cảm trong đầu, đạt tới mục đích giải trừ độc nghiện… Phương pháp này cũng đã từng được thí nghiệm thực tế. Nhưng, cũng sẽ để lại di chứng, phá hủy hệ thống dây thần kinh có thể làm thay đổi tính cách của con người. Có trường hợp sau khi giải phẫu, độc nghiện trong người đã biến mất, nhưng một số cảm xúc đặc hữu của con người cũng biến mất theo…” Nếu làm đến cùng, tuy cai nghiện được, nhưng lại làm cho chị dâu trở thành một người vô cảm, thế chẳng phải lão đại sẽ rất đáng thương sao.

Mỗi ngày của Kỷ Hàn trôi qua trong ảo giác và từng cơn ngủ chập chờn, thời gian đã không còn ý nghĩa gì với cô nữa. Một khi nghiện MT thì đồng nghĩa với nước mắt tuôn rơi, nước miếng chảy ròng ròng, cơ thể và tinh thần bị Tra t** dữ dội, cần một lượng thuốc lớn mới có thể chống đỡ, lúc thì là thuốc phiện, lúc lại là thuốc ngủ… Cuộc sống hoàn toàn không còn tuân theo một quy luật nào, chẳng phân biệt được đâu là ngày đâu là đêm, không còn hy vọng, cũng không còn mục đích sống — nếu những ngày như vậy được coi là sống… Sau đó, một cơn nghiện mới lại tái phát, lại đau đến mức giãy dụa mãnh liệt khiến chiếc giường như thể sẽ vỡ ra từng mảnh…
“Khụ khụ khụ –”
Tiếp đó, cô bắt đầu ho ra máu, miệng đầy mùi máu tươi làm cho cô muốn nôn ọe!
“Kỷ Tiểu Hàn, uống chút nước đi…” Kỷ Duệ thật cẩn thận đưa ống hút tới bên miệng cô.
Kỷ Hàn cố gắng uống một ngụm thật lớn để hòa tan mùi máu tươi trong miệng. Nhìn con trai vắt khăn, thật cẩn thận lau mặt cho cô, lau rất cẩn thận và nhẹ nhàng từng chút từng chút một như sợ làm cô đau.
“Duệ…” Cô há miệng thở dốc, mấy ngày không nói chuyện, họng đau như bị lửa thiêu: “Duệ ca…”
Mặt Kỷ Duệ không dấu được nét vui mừng, tay cầm khăn mặt run rẩy, hốc mắt đỏ lên, nước mắt liền đua nhau rơi xuống. Nửa tháng… đây là lần đầu tiên sau nửa tháng Kỷ Hàn mở miệng gọi người. Trong thời gian này, mỗi ngày cậu đều cảm thấy lo lắng sợ hãi, ngày ngày nhìn mẹ bị cơn nghiện giày vò, nhìn mẹ thống khổ mà không thể giúp được gì, cậu sợ… cậu sợ một ngày nào đó Kỷ Tiểu Hàn quá mệt mỏi không muốn lại tiếp tục mà buông xuôi không cần cậu nữa… Cho nên, mỗi ngày chỉ cần có thời gian, cậu sẽ chạy đến bên cạnh Kỷ Hàn, vẫn nói chuyện cùng mẹ, mặc kệ mẹ có nghe thấy hay không, kể lể tất cả những chuyện ngày xưa kể từ khi cậu có hiểu biết…
Kỷ Hàn muốn giơ tay sờ lên khuôn mặt đã gầy tọp của con, nhưng tay bị trói chặt khiến cho cô không thể thực hiện được. Kỷ Duệ hiểu ý, vội vàng đem mặt hắn cọ vào tay cô…
Trời ơi… Thật gầy quá! Hai má vốn đầy đặn sao giờ lại hóp vào như vậy, chẳng còn đẹp trai chút nào. Kỷ Hàn quyến luyến vuốt ve qua lại… Không nỡ buông tay…
“Gương…” Kỷ Hàn cố gắng nói: “Mẹ muốn nhìn một chút…”
Lúc này, cửa bị mở ra, Hạ Vũ từ bên ngoài bước vào, mặt bơ phờ. Nhưng vừa nhìn thấy cô tỉnh táo, thần trí rõ ràng, anh thật sự vui vẻ: “Tiểu Hàn…”
Kỷ Hàn cố gắng mở to hai mắt, tranh thủ lúc chưa lên cơn nghiện mà thật cẩn thận nhìn anh, bằng không lúc lên cơn thì chỉ còn nhìn thấy một bóng người quay cuồng vặn vẹo…
Gầy, anh cũng gầy quá… Nhưng vẫn rất đẹp trai… Rất tuấn tú… Trong lòng cô anh luôn là người tuyệt nhất…
Kỷ Duệ cầm cái gương tiến vào, vừa định đưa cho Kỷ Hàn thì đã bị Hạ Vũ giật lại.
“Muốn lấy gương làm gì. Muốn xem thì chờ em khỏe lại rồi xem.” Nói xong liền muốn vứt gương đi.
Kỷ Hàn ở trên giường kích động giãy dụa, dùng ánh mắt chờ mong nhìn anh, cầu xin anh cho cô xem một cái là tốt rồi: “Chỉ liếc mắt một cái thôi mà…”
Tay Hạ Vũ tay cầm gương mà nổi gân xanh, hận không thể đập tan nó ra thành từng mảnh, nhưng… Nhìn ánh mắt cầu khẩn tha thiết của cô, cuối cùng… vẫn không cách nào cự tuyệt khẩn cầu của cô, tay khẽ run giơ gương đến trước mặt cô.
Rốt cục cũng có thể nhìn thấy bộ dạng mình rồi…
Kỷ Hàn tuy đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn đến gương mặt không ra người không ra quỷ kia, tim vẫn không nhịn được mà co rút đau đớn!
Cả khuôn mặt không có chút huyết sắc, trắng bệch như ma cà rồng, thịt trên mặt không biết đã chạy đâu mất nên gầy như da bọc xương, càng khiến cho hai mắt tràn ngập tơ máu lộ rõ, hốc mắt thâm quầng giống như bị vẽ màu hóa trang, môi khô nứt nẻ từng vệt, nhưng… cô không cảm nhận được nỗi đau nên cố sức cắn một cái, tơ máu đỏ tươi lập tức tràn ra từ những vết nẻ…
“Em làm gì vậy!” Hạ Vũ rút gương về, tức giận với hành vi ngược đãi bản thân của cô.
Kỷ Hàn hé miệng muốn cười, nhưng vết nứt trên miệng bị căng ra, lúc này cô mới cảm thấy đau đớn…
Đau, coi như chứng minh mình còn sống.
Nhưng đối với thân thể này, một chút đau đớn nhỏ đó thì có đáng gì so với cảm giác khi lên cơn nghiện, loại vết rách nhỏ trên môi này thật không đáng để so sánh.
Điều làm cho cô đau lòng nhất… chính là hai người đàn ông đang đứng trước mặt này. Hai người đàn ông mà cô yêu thương nhất… nhìn xem cô đã Tra t** họ thành hình dạng gì kìa… Cô không hề muốn làm họ khó chịu, lại thường làm cho hai người họ chịu khổ nhiều nhất.
Cô kéo kéo dây trói trên tay, đưa ra yêu cầu đầu tiên sau nửa tháng: “Bây giờ… chắc là ban ngày… Em muốn ra ngoài nhìn…” Cũng không nhớ rõ đã bao lâu không được ra ngoài rồi.
Đã lâu lắm rồi chỉ ở trong phòng, xung quanh toàn là những hình thù xiêu vẹo như những bức tranh trừu tượng, làm cho cô quên mất thế giới bên ngoài có hình dạng gì, cô… thậm chí cảm thấy bên ngoài có một chút xa lạ.
Hạ Vũ cởi trói cho cô, cúi xuống bế cô dậy…
Lâu lắm không được nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, nên khi trực tiếp bị ánh mặt trời chiếu thẳng xuống người thậm chí làm cho cô cảm thấy toàn thân như bị phơi nắng bỏng rát như kim đâm, rồi lại như thể bị nước sôi giội vào, làm cho cô theo bản năng vùi vào trong *** Hạ Vũ…
Người gì mà… ngay cả ánh sáng cũng không chịu được…
Kỷ Hàn thầm giễu cợt mình trong lòng!
“Đang nghĩ gì vậy?” Hạ Vũ đưa cô đến chỗ bóng cây, ánh mắt trời không còn chói mắt nữa. Cô ngẩng đầu lên, lúc này coi như đã nhìn rõ được chỗ hai người đang đứng là ở đâu, không phải trên đảo của gia đình họ…
A… Cô nghĩ ra rồi, hình như mấy ngày trước cô đã bị chuyển tới đây. Hình như là căn cứ bí mật nào đó, họ ở một phòng trong căn cứ, nhưng lại cách xa sân huấn luyện. Cách tấm song sắt kia có thể thấy mặt sàn xi măng phơi dưới ánh mặt trời tàn bạo, những hàng xe tải quân dụng đang đậu như xếp hàng, một đám binh lính như những khối đậu hũ màu xanh đang phơi dưới ánh nắng gay gắt mà tập luyện…
Khi đó anh nói như thế nào nhỉ…
Hình nói đây là chỗ do Hạ lão gia an bài!
Có lúc đầu óc cô rất tỉnh táo, nhưng đa phần đều thường xuyên bị độc tố trong người ђàภђ ђạ…
Hạ Vũ cứ lặng lẽ ôm cô, Kỷ Duệ ngồi một bên: “Hạ Vũ…” Cô mở miệng.
“Ừ?” Hắn đáp.
“Hình như…Em chưa từng được nghe anh hát…” Cô đột nhiên nói ra một câu chẳng đâu vào đâu.
Cánh tay của người đàn ông đang ngồi sau ôm cô bỗng siết chặt lại, sau đó lại nghe thấy cô nói: “Hát cho em nghe một bài đi… Để em nghĩ xem nên hát bài gì…”
“Chờ em khỏe lại, anh hát cho em nghe!”
“Ồ…” Cô làm như không nghe thấy lời anh, tiếp tục nói: “Hát bài Mua bán tình yêu đi…”
“Kỷ Tiểu Hàn… Mẹ thật tầm thường!” Kỷ Duệ vẫn giống như ngày thường, châm chọc cô không chút khách khí. Nhưng trong thanh âm không còn nét vui tươi hồn nhiên như ngày xưa nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong đầu gối không cho người ta nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của cậu, cùng những giọt nước mắt đang rơi xuống đất.
Kỷ Hàn không để ý tới lời mỉa mai của cậu, tiện thể kéo luôn cậu xuống nước: “Hay là Duệ Ca hát cho mẹ nghe một bài đi…” Hai cha con hát song ca… cũng rất hay đấy chứ… Nhất là nhìn hai gương mặt lãnh khốc như vậy lại đi nghêu ngao bài Mua bán tình yêu chắc sẽ rất buồn cười…
Ha! Nghĩ đến hình ảnh kia, cô đã muốn phì cười… Nếu cô còn có sức lực, tuyệt đối sẽ cười đến ngã nghiêng ngã ngửa.
“Hai cha con, hát cho mẹ nghe đi nào…”
“Không!” Kỷ Duệ ngẩng đầu hé ra khuôn mặt đầy nước mắt, hung tợn trừng mắt với Kỷ Hàn: “Con không hát cho mẹ nghe đâu… Vì sao lại bắt con hát… Nếu… Nếu mẹ dám bỏ con, không cần con nữa… Con nhất định sẽ hận mẹ cả đời, Kỷ Tiểu Hàn… mẹ nghe đây, mẹ sinh ra con… thì phải có trách nhiệm nuôi nấng con lớn khôn, nuôi cho đến lúc con trưởng thành… Sau đó nhìn con cưới vợ sinh con, bế cháu nội… Không cho phép… Không cho phép mẹ buông xuôi… Nhất định không được… Nếu… Mẹ bỏ đi, con biết làm sao bây giờ…” Nói đến câu cuối, cậu đã khóc không thành tiếng, lắp bắp trong tiếng nức nở: “Con sẽ hận mẹ tới ૮ɦếƭ… Nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ… Mẹ quyết không được buông xuôi…”
Lần đầu tiên…
Lần đầu tiên cô thấy con trai khóc tự nhiên ngay trước mặt mình như vậy. Trong ký ức của cô, thằng nhóc này từ khi sinh ra đã rất ương bướng, ương bướng đến không thèm khóc một tiếng nào, cuối cùng bác sỹ đành hung hăng vỗ mạnh hai cái vào ௱o^ЛƓ nó thì nó mới kêu lên hai tiếng tượng trưng, sau đó lại im bặt.
“… Được rồi… Mất mặt quá đi…” Kỷ Hàn muốn chế nhạo cậu, muốn giữ cho ngữ điệu của mình thoải mái một chút, nhưng câu chữ nói ra cũng không gẫy gọn: “Khóc… Duệ Ca mà lại khóc như thế à… Mẹ phải chụp ảnh… Về sau mới có thể giễu cợt con…”
“Chụp đi… Mẹ chụp đi…” Kỷ Duệ chằm chằm nhìn cô: “Kỷ Tiểu Hàn… Con chờ mẹ sau này lôi ảnh ra cười con…” Bọn họ còn rất nhiều thời gian, rất dài rất xa về sau, cô tuyệt đối không được buông xuôi…
“Nhóc con ngu ngốc…” Kỷ Hàn giơ tay, xoa xoa đầu con: “Khóc cái rắm… Mất mặt quá… Lại còn mặt dày muốn mẹ hầu ẵm cháu nội cho con… Nghĩ hay quá nhỉ…”
“Tiểu Hàn…” Hạ Vũ ôm xiết lấy cô, làm cho cô cảm nhận được nhịp đập trái tim của anh nó khủng hoảng thế nào, làm cho cô cảm nhận được toàn thân anh đang run rẩy không thể khống chế ra sao: “Đừng như vậy…” Anh cầu xin .
“Hai người… Làm sao vậy…” Kỷ Hàn cố gắng ra vẻ tự nhiên thoải mái: “Không phải chỉ là… bảo hai người hát một bài thôi… Sao lại như bảo các người phải tự sát vậy… ” Cô phê phán hai cha con không trông mong gì được kia: “Thôi đi thôi đi… Hai người không muốn hát… Em sẽ hát vậy… Nhớ là hai người thiếu nợ em một bài đấy nhé… sau này nhớ phải trả lại…
Dựa lưng vào nhau ngồi trên đất…
Lắng nghe nguyện vọng được tâm sự qua bài hát này,
Anh hy vọng em sẽ ngày càng dịu dàng,
Em hy vọng anh sẽ đặt em lên đầu tiên…
Anh nói muốn đưa em vào giấc mộng đẹp,
Cám ơn em đã đưa anh tới thiên đường,
Chẳng tiếc dành cả đời này,
Chỉ cần anh đừng quên những gì em nói…
Em có thể chắc chắn chuyện tình lãng mạn nhất,
Là được sống cùng anh hạnh phúc đến già…
Trong cuộc đời sẽ tràn ngập niềm vui
Sau này cùng nhau ngồi trên xích đu nói chuyện vui vẻ…
Em muốn có một chuyện tình lãng mạn
Được sống cùng anh hạnh phúc đến già
…”
Đã lâu không mở miệng nói chuyện nên thanh âm khào khào thô cứng như đâm vào lỗ tai, thanh âm như vậy thật không thích hợp để ca hát…
Cùng nhau hạnh phúc đến già… Thật sự là một việc hạnh phúc, cô cũng muốn có thể cùng người mình yêu chậm rãi đếm thời gian đến đầu bạc răng long, cho đến khi tóc hai người đều bạc trắng vẫn còn có thể cùng con cháu chơi bắn S***g nước…
Ha! Lúc đó, cô muốn cháu nội trai làm chiến hữu của mình, đánh một trận cho lão già kia thua thê thảm, mặc kệ hồi còn trẻ lão uy phong nghênh ngang cỡ nào, đến lúc đó chẳng qua cũng là lão già tóc trắng xóa mà thôi… Đến lúc đó, cô và cháu nội sẽ hợp lực xử lý lão… Sau đó khoái chí nhìn nét mặt già nua của lão đầy ngập giận dữ mà không dám làm gì…
Nghĩ đến lúc đó… cảm thấy thật lãng mạn.
Hát đến câu cuối cùng thì giọng cô đã khàn hẳn, nói là hát nhưng thật ra là đang tâm sự, ghi nhớ từng chữ từng chữ trong đầu…
“Em muốn có một chuyện tình lãng mạn… Được sống cùng anh… Hạnh phúc đến già…”
Ong ong ong…
Ong ong ong ong…
Thanh âm bên tai nghe như muỗi kêu, rõ ràng là do chính miệng cô phát ra nhưng cô lại nghe không rõ mình đang nói cái gì, thanh âm ong ong này từ nhỏ biến thành lớn, dần dần thăng cấp trở thành như tiếng nổ khiến người ta ù tai… Ngứa ngáy đau đớn từ ngoài da dần thấm vào xương cốt…
Kỷ Hàn vặn vẹo muốn giãy thoát khỏi *** Hạ Vũ…
Bỏ ra… bỏ ra đi… Buông cô ra…
Cho cô đi… Cô muốn… Một hơi là được rồi…
Vô số lời muốn nói ra đến miệng đều biến thành tiếng gào thét vô nghĩa, giống như một con thú dữ đang giãy dụa, khàn giọng gầm rú… Cô cảm thấy trái tim mình như muốn nổ tung, hô hấp cũng rất khó khăn…
“Đè cô ấy lại… Đừng để cô ấy tự tổn thương mình…” Tiểu Bạch chạy tới nói.
“Mẹ!”
“Kỷ Tiểu Hàn… Cố lên…”
Thanh âm của Hạ Vũ và Kỷ Duệ phá tan đi tầng tiếng nổ vang vọng kia, truyền vào tai cô, làm cho cô tỉnh táo một chút, nhìn khuôn mặt méo mó trước mắt, miễn cưỡng đoán được đó là Hạ Vũ và Kỷ Duệ…
Đủ rồi…
Cô há miệng muốn cắn mạnh vào đầu lưỡi của mình…
Theo góc độ phân tích của y học hiện đại, việc ૮ɦếƭ ngay lập tức sau khi cắn lưỡi tự sát hay diễn ra trong phim truyền hình là không khoa học. Có ba tình huống dẫn đến việc cắn lưỡi tự sát thành công: Một là tế bào thần kinh bị sốc —— ૮ɦếƭ vì quá đau, nhưng đau đớn đó so với những gì Kỷ Hàn đã trải qua thì không đáng gì, thậm chí có thể mượn nỗi đau đớn này để đánh lừa nỗi đau đớn đầy khủng pố về tinh thần và thể xác do nghiện MT. Hai là do hít thở không thông mà tử vong, trong lúc đau đớn lại nuốt trọng đầu lưỡi của mình xuống hoặc một lượng máu lớn nghịch chuyển tiến vào làm nghẽn đường hô hấp, khiến người cắn lưỡi tự sát hít thở không được mà ૮ɦếƭ; còn loại cuối cùng là do mất máu quá nhiều mà sốc ૮ɦếƭ.
Những kiến thức này, Kỷ Hàn đều đã học qua…
Cô há miệng thật to, tập trung toàn bộ khí lực, muốn cắn thật mạnh lên đầu lưỡi của mình…
“Em dám…” Hạ Vũ dùng sức giữ chặt cằm của cô: “Có tin anh tháo cằm em xuống không hả…” Ánh mặt anh hiện vẻ ác độc, gắt gao P0'p chặt cằm cô.
Kỷ Hàn giãy dụa muốn thoát khỏi tay anh, tiếp tục ý định của mình…
Cô giơ chân dùng sức đá vào người anh. Bị ăn một đạp của cô, lực P0'p trên tay Hạ Vũ có phần buông lỏng, Kỷ Hàn nắm lấy cơ hội, há miệng cắn xuống đầu lưỡi…
Mùi máu tươi tràn vào miệng, xộc vào xoang mũi…
Thành công chứ…
Cô cố gắng kéo lại suy nghĩ đã bắt đầu trở nên hỗn loạn…
Trước mắt là khuôn mặt méo mó phóng đại của Hạ Vũ…
Sau đó, trong lúc cô chưa kịp phản ứng lại, thuốc mà Tiểu Bạch tiêm cho cô đã bắt đầu có tác dụng… Cô lập tức mất đi sức lực để giãy dụa, rồi chìm vào hôn mê…
Trước khi nhắm mắt lại, cô nhìn thấy trong miệng Hạ Vũ đều là máu…

“Ngậm chút nước đá đi!” Tiểu Bạch đưa một ly nước đá cho anh, cho anh ngậm ướp lạnh để cầm máu vết thương ở đầu lưỡi, rồi cúi xuống kiểm tra lưỡi anh…
“Có sao không?” Kỷ Duệ lo lắng hỏi. Hành động điên cuồng vừa nãy của Kỷ Hàn thật đáng sợ…
“Tốt lắm…” Tiểu Bạch mệt mỏi lau mồ hôi: “Vẫn chưa đứt rời!”
Đây được xem là câu trả lời ‘tốt lắm’ sao?
Cô ấy thế nào rồi… Hạ Vũ hỏi bằng mắt.
“Vẫn như cũ!” Tiểu Bạch thở dài: “Tuy nhiên… Cô ấy đã bắt đầu có ý niệm tiêu cực tự hại mình trong đầu, đây không phải là chuyện tốt. Nếu ý niệm sinh tồn của cô ấy giảm đi, vậy ý chí của cô ấy cũng sẽ trở nên suy nhược… Hơn nữa, sức đề kháng của cơ thể cô ấy cũng đã bị thuốc phiện làm giảm xuống rất nhiều rồi…”
Cứ tiếp tục như vậy thì thật sự không ổn. Anh ta nhìn vẻ mặt buồn bã của hai cha con, thật không dám tưởng tượng nếu Kỷ Hàn xảy ra chuyện gì thì hai người này sẽ ra sao!
Anh ta vẫn cảm thấy Hạ Vũ rất biết kìm chế, trong lòng luôn có một sợi dây xích tinh thần khống chế những hành vi của anh, nhưng nếu như một ngày nào đó sợi dây xích kia bị chặt đứt, thật không biết… Anh sẽ làm ra chuyện gì! Mà Kỷ Hàn… chính là sợi xây xích tinh thần kia, mà hiện tại sợi xích đó chắc cũng sắp đứt mất rồi…
Mà từ phía Eric vẫn không có tin tức gì!
Tất cả những biện pháp cai nghiện thông dụng hiện thời đều không có tác dụng với Kỷ Hàn. Trong lúc bọn họ bó tay không nghĩ ra biện pháp gì, Eric nói, rất có khả năng còn một phương pháp nữa, nhưng lại không nói rõ đó là phương pháp gì, chỉ nói là hãy cho hắn một ít thời gian, hắn cần phải đi một chuyến. Sau đó liền biến mất không thấy tăm hơi.

Lúc Kỷ Hàn tỉnh lại đã là nửa đêm, nhìn qua cửa sổ có thể thấy được sắc trời tối đen như mực bên ngoài…
Không thành công rồi.
Cô thử cử động tứ chi, cũng không bất ngờ khi thấy chúng bị trói chặt, miệng cũng bị nhét chặn răng để phòng ngừa cô lại cắn lưỡi tự sát…
Sống không bằng ૮ɦếƭ chẳng qua là cũng chỉ đến thế này thôi chứ gì.
Kỷ Hàn hơi xoay đầu nhìn ra ban công bên ngoài, đột nhiên lại phát hiện một bóng đen không biết đã im lặng xuất hiện từ khi nào, khiến cô giật nảy mình vì sợ hãi. Bóng đen kia cứ đứng im ở đó, lặng lẽ nhìn cô qua cửa kính…
Đúng vậy, đúng là đang nhìn cô, hai ánh mắt kia trong bóng đêm gần như có thể phát ra ánh sáng giống dã thú, cứ như vậy nhìn cô chằm chằm.
Sau đó, bóng hình kia bắt đầu chuyển động, đẩy cánh cửa kính không khóa ở ban công ra, đi tới bên người cô…
Im lặng đứng bên giường nhìn cô!
“… Ai… Ai đó…” Kỷ Hàn khó khăn mở miệng, vật bảo vệ hàm răng khiến cô không thể nói rõ ràng: “Ai đó…” Cô nhắc lại một lần.
Người kia không trả lời vấn đề của cô, chỉ lẳng lặng đứng bên giường nhìn xuống, rất lâu rất lâu, lâu đến mức Kỷ Hàn tưởng hắn là một pho tượng, rồi hắn đột nhiên vươn tay ra, sờ lên má Kỷ Hàn, làm cho cô hoảng sợ, sau đó lại tự chê cười chính mình trong lòng…
Đã đến nước này rồi, cô không dọa người khác sợ là tốt lắm rồi, có gì mà phải sợ chứ, thậm chí cô còn nghĩ, nếu đó là sát thủ được thuê để giết cô thì tốt quá…
Người nọ vuốt mặt cô, miết rất mạnh, giống như không khống chế được sức mạnh bàn tay! Sự ***ng chạm này thật xa lạ, cô không nghĩ ra được là ai, trước kia chưa từng có ai sờ mặt cô như vậy…
“… Này…” Cô mở miệng lên tiếng, cũng không quan tâm đối phương có trả lời cô hay không: “Giúp… Giúp tôi một việc… Giết… Giết tôi đi…” Cô cảm thấy mình đã phát điên rồi nên mới đưa ra yêu cầu như vậy với một người không hề quen biết, cầu khẩn người ta *** mình! Đây không phải là điên thì là cái gì? Nhưng mà… Điên hay không đối với cô cũng không còn quan trọng nữa… Cô thật sự rất sợ cứ phải chịu đựng như vậy ngày này qua tháng nọ, nếu cô đi rồi, Hạ Vũ và Duệ Ca chắc cũng sẽ nhẹ nhõm hơn… Mọi người sẽ có những ngày tháng yên bình, thời gian trôi đi sẽ xoa dịu nỗi đau, cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn.
Nghe cô thành khẩn yêu cầu như vậy khiến bàn tay của bóng đen đang vuốt ve mặt cô bỗng dừng lại, sau đó thu tay về, lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, rốt cục cũng mở miệng: “Không… Sẽ không ૮ɦếƭ đâu…”
Một giọng nói xa lạ.
Kỷ Hàn chưa từng nghe thấy giọng nói này, càng thêm xác định người này không phải là người cô quen biết.
“Sẽ không ૮ɦếƭ, sẽ không ૮ɦếƭ…” Người kia không ngừng lặp lại mấy lần: “Sẽ cứu ngươi… Sẽ không ૮ɦếƭ…”
Cứu bằng cách nào?
Kỷ Hàn cười khổ trong lòng, khá ngạc nhiên khi thấy nãy giờ mình lại không phản cảm khi người kia ***ng chạm, đây không phải là cá tính của cô, cô rất không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng mà… người này lại là ngoại lệ.
Người kia lưu lại trong phòng một lát: “Hẹn gặp lại…” Giọng điệu của hắn nghe thật cứng nhắc, giống như đã rất lâu không mở miệng nói chuyện, khi nói phải nhả ra từng chữ từng chữ một.
“Lâm Hải Bình…” Kỷ Hàn đột nhiên kêu lên cái tên này, cô cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên kêu tên này, có thể là… trực giác mách bảo.
Bóng đen vừa đi tới cửa chợt khựng lại, sau đó nhanh nhẹn lao ra ngoài, nhảy từ ban công xuống…
Quả nhiên… Là hắn.
Kỷ Hàn nghĩ thầm, đây là tầng 4 đó, có thể liều lĩnh nhảy xuống như vậy, cũng chỉ có Lâm Hải Bình mà thôi…
Hắn tới nơi này làm gì?
Hắn nhớ lại được cái gì nên đến đây sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc