Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 83

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Nội gián?!
Kỷ Duệ vòng qua giường đi đến bên cửa sổ sát đất, mở cửa sổ ra, một ngọn gió nhẹ thổi vào. Cậu đặt ௱ô** ngồi xuống đất, đưa mắt ngắm nhìn ánh tịch dương chiếu vào lan can bên ngoài: “Nè, Hạ Vũ ——”
“Tôi biết ông đã tỉnh, ông không muốn nói chuyện, vậy thì để tôi nói, ông nghe là được… ” Kỷ Duệ đưa lưng về phía Hạ Vũ, giọng nói không lớn, nhưng đảm bảo anh vẫn có thể nghe thấy được: “Ông khổ sở lắm phải không? Nếu đổi là tôi, tôi cũng chịu không nổi. Nhưng mà ông là Hạ Vũ mà, là người đàn ông cực kỳ lợi hại tuy tôi không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải thừa nhận mà… Ngoại trừ chơi games, mọi việc khác ông đều thật sự rất lợi hại đó. Dù sao, cũng chẳng có ai là hoàn mỹ, đúng không? Về sau tôi có thể dạy ông cách chơi games, tôi thấy tư chất phản ứng của ông coi bộ cũng tốt, chắc là không khó dạy đâu nhỉ…”
Trên cái giường phía sau vẫn không có bất cứ động tĩnh gì như trước.
“Ông câm nín chịu khổ sở như vậy, Kỷ Tiểu Hàn có thể dễ chịu được sao?” Kỷ Duệ tiếp tục nói: “Vừa mới thấy mẹ như vậy, ông không đau lòng nhưng tôi thì đau lòng muốn ૮ɦếƭ. Ông nói xem, nếu lúc trước ông đã không cần mẹ, vậy đáng lý ra nên cút xéo đi thật xa mới phải. Cho dù vài năm sau có gặp lại thì cứ coi như là đối tượng của tình một đêm đi, gật đầu chào một cái là được rồi, sao cứ nhằng nhì dây dưa với mẹ chi vậy, khuấy cho cái đầu vốn chẳng tốt dùng của mẹ thành một cục hồ dán chi vậy… Nếu ông không đến trêu chọc mẹ lần nữa, thì bây giờ mẹ cũng sẽ không khó chịu khổ sở như vậy đúng không…?”
Trên mặt người đàn ông phía sau đã có một tia phản ứng, có chút oán giận, sau đó lại khôi phục vẻ mặt cứng đờ.
“Mà cũng không chắc… Nếu ông không có tới trêu chọc mẹ, nhưng mẹ mà biết ông bị phát sinh tình huống như thế này thì chắc cũng sẽ không dễ chịu đâu. Ông cũng biết đấy, trong cái đầu kia của Kỷ Tiểu Hàn chính là một bộ não ૮ɦếƭ, một khi đã nhận thức chuẩn về một người rồi thì sau đó sẽ rất khó thay đổi. Ông Trời khiến cho mẹ coi trọng ông không biết là ông không may hay là mẹ bất hạnh nữa…” Cậu lầu bầu: “Nhưng mà nếu ông không xuất hiện lại, chắc không chừng Kỷ Tiểu Hàn cũng sẽ độc thân suốt đời như vậy… Vậy thì rất đáng thương đúng không? Biến thành một quả phụ thủ tiết cho một người còn sống sờ sờ như ông…”
Từ ‘quả phụ’ làm cho khuôn mặt của người đàn ông ở trên giường vốn bình tĩnh không gợn sóng bỗng nhiên giật giật vài cái.
“Ê! Hạ Vũ… Ông có biết vì sao Kỷ Tiểu Hàn đi làm cảnh sát không?”
Hạ Vũ không có lên tiếng, nhưng rõ ràng đã bị đề tài trong lời nói của cậu bé gây chú ý.
“Sau khi sinh hạ tôi xong, Kỷ Tiểu Hàn vẫn còn là một cô nhóc. Mẹ cũng biết làm một người mẹ đơn thân nuôi nấng một đứa trẻ trong cái xã hội này có bao nhiêu vất vả. Mẹ đã suy nghĩ… Nghĩ xem nên làm cách nào để hai mẹ con mới có thể tiếp tục cuộc sống. Cô nhóc là mẹ lúc đó đầu óc đơn giản, lại chịu ảnh hưởng sâu sắc của ông, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng đã nghĩ đến cái nghề trong một cơ quan *** quốc gia như vậy. Ông hẳn đã biết khi xưa mẹ là thế nào rồi đấy, một con mọt sách hiền lành ít nói nhu nhu nhược nhược chuyển thành cảnh sát chuyên nghiệp thế này có bao nhiêu là khó khăn… Nhưng dựa vào cái tính tình một khi đã nhận định chuyện gì là khắc ૮ɦếƭ vào xương của mẹ, thật đúng là đã giúp cho mẹ thi đậu Đại học chuyên nghiệp, quá trình đó có bao nhiêu vất vả không cần tôi nói chắc ông cũng có thể đoán được đúng không… Nhưng cho dù mẹ trở thành cảnh sát, bởi vì mẹ là phụ nữ nên khi thi hành nhiệm vụ luôn không được thuận lợi như đồng nghiệp nam, thậm chí còn bị phạm nhân chế nhạo. Lúc đầu mẹ chỉ nổi cáu, về nhà lại phàn nàn với tôi, sau đó từ từ mẹ cũng phát hiện ra làm như vậy không phải là biện pháp tốt, mẹ bắt đầu quyết tâm học cách đùa giỡn và lưu manh, phạm nhân ác độc thì mẹ liền tàn nhẫn hơn, phạm nhân lưu manh mẹ càng lưu manh hơn, hoàn toàn tự coi mình là đàn ông…”
“Ông xem, chính ông đã xoay chuyển cuộc đời của mẹ thành như thế, bây giờ…” Kỷ Duệ liếc mắt nhìn người đang nằm trên giường phía sau: “Nếu ông buông tay, mẹ phải làm sao bây giờ?”
“Ba bây giờ…” Hạ Vũ cuối cùng cũng mở miệng, lần đầu tiên mở miệng sau suốt mấy ngày qua, nhìn xuống hai chân đã không còn cảm giác của chính mình.
“Ông bây giờ thì sao cơ?” Kỷ Duệ đứng lên, đi đến bên giường, khoanh hai tay trước *** nhìn anh: “Cũng có phải đã ૮ɦếƭ đâu, tính mạng vẫn còn mà…”
Khóe miệng Hạ Vũ giần giật, nhìn cậu bé đang đứng bên giường kia, có chuyện gì đã xảy ra với những lý lẽ tiếc nuối nhàn nhạt vừa rồi của cậu vậy…
“Ông muốn kiếm chuyện xả thối, tôi lập tức sẽ tìm cho Kỷ Tiểu Hàn một đống đàn ông đến…”
“Con dám!”
“Ông có thể thử xem tôi có dám hay không.” Nhóc con không hề bị ánh mắt *** của anh hù dọa, ngược lại còn trừng mắt nhìn lại anh.
Cậu dám!
Hạ Vũ biết oắt con này thật sự dám, thậm chí sẽ vô cùng thích thú khi làm vậy nữa kìa.
“Ba là ba của con.”
“Còn chưa được ghi trên hộ khẩu nhà chúng tôi mà.” Kỷ Duệ lành lạnh nhìn thẳng lại anh: “Người còn chưa cua được, mà đã muốn khi dễ tôi đây à…” Kỷ Duệ đi qua, vỗ vỗ vai anh, phát biểu một câu đang là thời thượng trên internet: “Mơ đi, ông còn non lắm.”
“…” Hạ Vũ đột nhiên có cảm giác kích động muốn từ trên giường đứng lên P0'p ૮ɦếƭ thằng oắt này.
Dưới ánh mắt ghê gớm của Hạ Vũ, Kỷ Duệ ngượng ngùng thu hồi bàn tay đang vỗ vỗ trên vai anh: “Không tệ, không tệ, còn có chút ý chí chiến đấu đấy. Chỉ là chân cẳng tạm thời không động đậy thôi chứ có nghĩa là sẽ không được cả đời đâu…”
“…” Gân xanh bên thái dương mơ hồ có chiều hướng trướng lên dữ dội. Thằng oắt này thật đúng là biết cách chọc giận anh…
Kỷ Duệ nhìn nhìn gân xanh đang mơ hồ giật bần bật bên thái dương của anh, ý thức được trong lời nói của mình vừa xuất hiện một từ ngữ nhạy cảm —— ngàn vạn lần đừng ở trước mặt một người đàn ông mà hỏi hắn có ‘được không’.
“Khụ!” Kỷ Duệ trợn trắng mắt: “Nhìn cái bộ dạng mất tinh thần của ông kìa, chuyện nhỏ như con thỏ mà cứ làm như trời sập, thế mà cũng khiến ông suy sụp được đấy à?”
Hạ Vũ im lặng trong chốc lát: “Nhóc, lại đây giúp ba một chút.” Dưới sự trợ giúp của Kỷ Duệ, anh ngồi dậy trên giường bệnh: “Bây giờ ba thế này…”
“Ông thế nào?” Kỷ Duệ muốn chính anh nói ra.
“Ba…” Hạ Vũ hít một hơi thật sâu, chính mồm nói ra bệnh tình của mình: “Chân ba… có thể cả đời cứ như vậy, tàn phế đó, biết không? Tàn phế, vô dụng…”
“Chân tàn phế chứ có phải người tàn phế đâu.” Kỷ Duệ không lưu tình chút nào quăng cho anh hai ánh mắt xem thường: “Ông là Hạ Vũ không khó khăn nào là không vượt qua, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc còn kéo về được, chỉ hai cái đù* thế này mà đã làm ông trở thành người vô dụng sao? Con mẹ nó, đừng có nói mấy cái lời kịch ba xu ‘chân tôi tàn phế, tôi là một phế nhân, tôi không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình’ hay là ‘tôi không xứng đáng với Kỷ Hàn’ nhảm nhí gì gì đó nghe, đây là cuộc sống, không phải là phim truyền hình, ông cũng không phải là bà Quỳnh Dao, vai diễn bi lụy như thế không hợp với ông đâu.”
Những lời còn chưa kịp nói ra của Hạ Vũ đều bị cậu nhóc nhét ngược trở lại trong họng, bụng dạ lại không muốn nhận chúng, nghẹn trong chốc lát: “Ai… Ai nói ông đây sẽ nói như vậy?”
“Biết vậy là tốt.” Kỷ Duệ gật gật đầu: “Cho dù cả đời này ông chỉ có thể ngồi xe lăn, Kỷ Tiểu Hàn cũng sẽ đẩy phụ ông đi hết quãng đường còn lại. Đến khi mẹ đẩy hết nổi nữa, thì tôi đây cũng sẽ nghĩ cách đẩy giúp các người vài đoạn…” Những lời vừa nói này nghe thì cũng có chút hương vị ôn hòa ấm áp, cũng có chút ý tứ con cái hiếu thảo đấy, nhưng nếu cứ tiếp tục nói những câu êm tai như thế thì cậu đâu còn là Kỷ Duệ nữa: “Đến khi đó, tôi có thể dễ dàng trả thù ông, xem nào, nên đẩy ông xuống cầu thang hay là đẩy quách vào trong nước nhỉ…” Đây mới chính là Kỷ Duệ —— không quen nói những lời dịu dàng mà chỉ biết dùng phép khích tướng hoặc là lời nói ác ý để diễn tả ý tứ của mình.
Lập tức, mặt Hạ Vũ liền đen lại!
Con mẹ nó, thằng nhóc này thật đúng là không lúc nào là không muốn cho anh ૮ɦếƭ hay sao!
“Ê! Hạ Vũ nè, hỏi ông chuyện này nhé.”
Khi mà lửa giận đang chậm rãi bốc lên trong lòng Hạ Vũ, Kỷ Duệ lại quăng ra một vấn đề, cách suy nghĩ nhảy cóc của cậu nhỏ làm cho anh có hơi không bắt kịp —— thời buổi này bọn nhóc đều khó chơi đến vậy sao?
“Nếu Kỷ Tiểu Hàn trèo tường… ông sẽ làm thế nào?” Kỷ Duệ quẳng ra một vấn đề chẳng liên quan gì đến chuyện đang nói khiến Hạ Vũ ngẩn ra, rồi phản xạ có điều kiện mà không hề nghĩ ngợi gì liền trả lại bằng một câu sát khí đằng đằng, cộng chung với lửa giận vừa mới bị thằng oắt con này đốt lên trong lòng, hy vọng có thể làm cho nhóc con này hoảng sợ để thể hiện khí phách của người làm cha.
“Ông đây sẽ khiến cho gã đàn ông kia ngay cả tiền mua bia mộ cũng khỏi cần.” Đủ khí phách!
“Vậy sao ——” Kỷ Duệ gật gật đầu, sau đó hướng một khuôn mặt tươi cười sáng lạn sang phía Hạ Vũ, khiến cho trái tim Hạ Vũ đột nhiên căng thẳng, sau đó quả nhiên nghe được câu trả lời khiến người ta tức hộc máu của thằng oắt kia: “Tốt! Tôi sẽ nhớ kỹ, bất quá xem như nể mặt thân phận miễn cưỡng được coi như là cha tôi của ông, đến lúc đó tôi sẽ mua cho ông một khu mộ có phong thủy tốt. Ông không cần cám ơn tôi đâu. Ông giành mất Kỷ Tiểu Hàn, phá hủy tình cảm giữa tôi và Kỷ Tiểu Hàn, tôi còn đối xử với ông như vậy là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi đó.”
“…” Lúc này toàn bộ lửa giận trong lòng Hạ Vũ đều đã bốc cháy. Tên nhóc này có thật là đến thăm bệnh không? Hay là đến đây để làm bệnh trạng của an*** thêm vậy? Ba câu hết hai là nguyền rủa anh rồi: “Ba đây sẽ sống ngon lành!”
“Ồ? Thật đấy à?” Kỷ Duệ kinh ngạc.
“Thật!!” Hạ Vũ cố gắng kềm chế không cho tay mình P0'p lấy cái cổ nhỏ bé của tên nhóc kia: “Ba sẽ sống thật tốt, thật lâu, sẽ cùng mẹ con đi suốt cuộc đời. Nhớ phải mua khu đất lớn chút đó, sau khi ૮ɦếƭ ba với mẹ con sẽ chôn cùng nhau!”
“Ui chao, không tồi nhỉ.” Kỷ Duệ sờ sờ cằm: “Ý chí thế này mới có vài phần giống với Hạ Vũ chứ, vừa nãy còn làm bộ làm tịch muốn ૮ɦếƭ không muốn sống, thật hối hận không lấy điện thoại ghi lại rồi đưa ông xem bộ dạng mình thế nào…”
Rốt cuộc là ai để cho tên oắt thối này vào đây vậy hả? Hạ Vũ hít một hơi thật sâu: “Nhóc con, cho dù ba không có hai cái chân này, muốn đánh ૮ɦếƭ con cũng vẫn rất dễ đấy.”
Kỷ Duệ từ chối cho ý kiến, chỉ hừ một tiếng, dáng vẻ cực kỳ khiêu khích: “Thế tôi đây sẽ chờ ông tới đánh tôi nhé…”
Hai cho con cứ giằng co như vậy khiến không khí trầm mặc trong phòng bệnh lúc trước bị xua tan, rồi hai người lại đột nhiên không hẹn mà cùng toét miệng cười.
“Thằng nhóc con này…” Hạ Vũ cảm thấy sự khó chịu tích tụ trong *** vài ngày nay đã tiêu tan không ít.
“Gọi Duệ ca.” Kỷ Duệ thu hồi nét cười bên miệng: “Kỷ Tiểu Hàn thích con người của ông, chứ không phải hai chân của ông.” Sau đó hung dữ trừng mắt háy anh một cái: “Con mẹ nó, nếu ông làm cho mẹ thương tâm khổ sở, tôi sẽ sửa trị ૮ɦếƭ ông.”
Vừa mới dứt lời, ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng đập cửa.
“Duệ ca.” Kỷ Hàn vào phòng bệnh, thấy Hạ Vũ đã ngồi dậy trên giường, trên mặt không còn thần sắc ૮ɦếƭ chóc như lúc trước. Cô cúi đầu nhìn con trai, tuy không biết nhóc con này nói gì, nhưng… ít ra cũng có hiệu quả: “Cám ơn con.” Cô lẳng lặng xoa đầu con nói cám ơn.
Kỷ Duệ bày ra vẻ mặt đắc ý, sau đó sờ sờ cái bụng mình: “Eric, tôi đói bụng rồi, mau dẫn tôi đi ăn cơm.” Vừa hao tổn đầu óc vừa hao phí nước miếng, thật phiền quá đi. Nếu ông ta không phải là Hạ Vũ hả, cậu thèm vào quan tâm.
“Chú mới từ quán cơm về mà.” Eric khổ hết biết, nhưng chỉ có thể nhận mệnh, tiếp tục cùng Thái Tử đi ăn cơm.
Sau khi hai người rời đi, phòng bệnh lại chìm vào im lặng. Kỷ Hàn nhìn người ngồi trên giường, đột nhiên không biết phải nói gì mới tốt.
“Còn đứng đó làm gì,” Cuối cùng, vẫn là Hạ Vũ lên tiếng phá vỡ im lặng trước: “Sao không mau đem cơm lại cho anh, anh đói bụng.”
Kỷ Hàn sửng sốt, rồi lập tức phản ứng kịp vội vàng đi qua bắt đầu thu xếp: “Em mua cho anh bát cháo…” Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua anh chủ động mở miệng nói muốn ăn cơm. Tay Kỷ Hàn run rẩy, thiếu chút nữa là làm cơm đổ nghiêng.
“Thật xin lỗi…”
Đúng lúc cô đưa cơm cho anh thì nghe được anh hạ giọng nói một câu thật xin lỗi!
“Em…” Kỷ Hàn cắn cắn môi, nếu muốn nói xin lỗi thì cũng phải là cô nói chứ. Nếu không do cô… Nếu không do cô, toàn bộ chuyện này đã có thể tránh: “Vì em…”
“May mắn… May mắn là không phải em bị thương.” Hạ Vũ nở nụ cười: “Anh nghĩ, dùng hai chân anh để đổi lại em không có việc gì thật đáng giá!”
Nghe anh nói thoải mái như vậy, Kỷ Hàn càng cảm thấy trong lòng nặng nề khó chịu, yết hầu như bị cái gì đó chặn lại, làm cho cô muốn nói lại không nói nên lời.
“Mấy ngày trước bởi anh không nghĩ thông suốt, lại khiến cho em lo lắng.” Anh tiếp tục nói: “Thằng quỷ con kia nói đúng, chẳng qua chỉ là tạm thời không thể đi được mà thôi, chứ có phải là cắt cụt cả hai chân đâu, mà cho dù hai chân đều bị cưa cụt, mang chân giả vào thì anh vẫn có thể đứng lên đi lại một lần nữa mà…”
“Ừ.” Cô cắn môi gật gật đầu.
“Lần này…” Anh lại ăn vài miếng cơm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: “Em phải ‘chịu trách nhiệm’ với anh đấy.”
“… Em sẽ chịu trách nhiệm!” Kỷ Hàn hít sâu một hơi, ổn định giọng nói của mình: “Cho dù anh không cho em chịu trách nhiệm cũng không được…”
“Vậy là tốt rồi.” Anh cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Giờ phút này, ở ngoài cửa, Kỷ Duệ và Eric một lớn một nhỏ ngồi ở trên ghế, một lát sau hai người mới lấy tai nghe điện thoại nhét trong lỗ tai ra.
“Nhóc con, may mà có cậu!” Mắt Eric tỏa sáng giơ Ng'n t cái về hướng Kỷ Duệ.
Kỷ Duệ thu hồi tai nghe điện thoại nhét vào trong túi áo, nhướn mày đắc ý, sau đó vươn vai duỗi người, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu thu hút không ít ánh mắt của những người đi ngang qua: “Ở đây coi bộ hết việc rồi,” cậu kéo kéo Eric, cười nói: “Chúng ta đi tìm nhóm chú Trầm Sùng đi.”
Eric thình lình sợ run cả người, sao nhìn vẻ tươi cười trên khuôn mặt ngây thơ vô tội kia lại thấy… Âm hiểm thế nhỉ.
*
Khi Kỷ Duệ tìm được đám Trầm Sùng, bọn họ đang phân tích các băng thu hình của khu thương mại trung tâm, không bỏ lỡ bất cứ một người khả nghi nào.
“Mọi người xem cái này làm cái gì?” Kỷ Duệ đi tới, bọn họ đang dùng chế độ chiếu chậm để sàng lọc từng khung hình một: “Chẳng phải đã nói là bang Thanh Sơn thuê người muốn giết tiệt cái tên ‘hạt dẻ’ gì gì đó sao.” (Trong tiếng Trung, Kurita được phiên âm ra là ‘hạt dẻ’)
“Anh nhỏ à, thằng nhóc kia họ Kurita, tên là Kurita Sawaki.” Tần Dịch nhắc nhở.
“Úi xời, Kurita hay ‘hạt dẻ’ gì thì kệ hắn chứ,” Kỷ Duệ cười: “Nếu tìm không thấy hung thủ, vậy thì cứ coi như tất cả mọi người đều là hung thủ đi, xách cổ thằng oắt đó đến bang Thanh Sơn hỏi một câu là xong ngay, thế còn nhanh hơn chuyện mò kim đáy bể như bây giờ.”
Lời Kỷ Duệ có tác dụng y như xô nước đá đổ ụp lên đầu, thức tỉnh mọi người.
Các sự việc liên tiếp xảy ra làm cho bọn họ bận bịu đến nỗi đầu óc muốn hôn mê, đặc biệt là việc mất đi người đầu đàn như Hạ Vũ khiến cho bọn họ lúng túng không biết bắt đầu từ đâu. Nghe Kỷ Duệ nói vậy, họ mới nhớ ra đúng là còn có một chiêu đó, nếu Hạ Vũ ở đây, chắc hẳn anh cũng sẽ chọn dùng phương pháp này: lấy bạo chế bạo!
“Nhóc, cậu đúng là con lão đại.” Trầm Sùng vỗ vỗ vai Kỷ Duệ, ông cha đã đúc kết ra câu thành ngữ ‘hổ phụ sinh hổ tử’ rất có lý đó chứ. Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có phong độ đại tướng rồi…
Địa vị của lão đại trong gia đình, ừm, nguy rồi! Gặp phải đứa con trai xuất sắc đến thế!
“Thằng nhóc Kurita kia từ lúc bị lôi cổ về nhà thì chẳng còn thấy bóng dáng đâu.” Tần Dịch nói. Ngày đó, sau khi Kurita Sakura gọi điện thoại về nhà thông báo, rồi dùng thế lực của nhà Kurita để áp chế sự việc xuống, sau đó Kurita Ichiro cũng nhờ người gửi lời, ý đại khái là nhà Kurita đã hỗ trợ bưng bít sự việc rồi, những việc về sau sẽ không liên quan tới gia đình bọn họ nữa. Sau đó không còn thấy tăm hơi.
“Hắn không đi ra, chúng ta có thể đi vào.” Không biết từ khi nào, Tiểu Bạch đã lôi ra một tờ giấy được gấp lại bằng bàn tay, nhanh chóng mở ra: “Sơ đồ nhà Kurita…” Anh ta trải sơ đồ ra bàn…
Việc canh gác của nhà Kurita đương nhiên rất nghiêm chỉnh, nhất là trong giai đoạn hiện tại. Nhưng bọn anh là chuyên gia về phương diện này, từ bản sơ đồ này là có thể phân tích nơi nào thích hợp cho việc đặt thiết bị theo dõi, nơi nào có thể có nhân viên an ninh… Sau đó né tránh những thứ này là có thể Tiến vào *** mà đem người đi ra.
Việc đi vào bên trong bắt cóc người này do Trầm Sùng và Tiểu Bạch phụ trách, nhóm Hắc Tử sẽ ở bên ngoài tiếp ứng.
Nói là làm, tối hôm sau, nhà Kurita không hiểu tại sao đã đồng thời xảy ra trận hỏa hoạn nhỏ, thu hút không ít các phương tiện truyền thông tới đưa tin, làm cho toàn bộ tòa nhà trở nên bừng bừng náo nhiệt, một vài nhà đài nào đó cũng nhận được tin trận hỏa hoạn này có khả năng liên quan đến các băng đảng xã hội đen nữa… Trong lúc nhất thời, nhà Kurita phải hai tay hai chân mà đối phó về phương diện quan hệ xã hội, nên không chú ý tới hai bóng người nhân lúc hỗn loạn ì xèo này mà tiến vào trong nhà, vụng trộm bắt cóc đi cậu chủ nhà Kurita…
*
Trở lại thời gian lúc đám Trầm Sùng vừa mới xuất phát, trong bệnh viện.
“Tiểu Hàn.” Hạ Vũ gọi Kỷ Hàn đang ngồi bên gọt táo: “Em thay bộ quần áo này ra, sau đó ra ngoài lấy một xe phát thuốc của y tá. Đừng hỏi vì sao, lập tức đi làm.”
Kỷ Hàn đặt quả táo xuống, làm theo lời anh, trộm một bộ quần áo trong phòng nghỉ y tá thay vào, sau đó lại đẩy một chiếc xe về tới phòng bệnh. Lúc vào phòng đã thấy Hạ Vũ đang rút kim truyền dịch ra, sau đó dịch chuyển ra cạnh giường ngồi dậy.
“Anh làm gì đó?” Kỷ Hàn kinh hô, vội vàng chạy tới. Mấy ngày nay tốc độ hồi phục vết thương của anh rất nhanh, chỉ có chân là vẫn không có cảm giác.
“Chuyển anh đến phía dưới xe phát thuốc, sau đó chúng ta đi ra ngoài.”
“Anh…” Kỷ Hàn đột nhiên hiểu được anh làm vậy là có dụng ý gì, cô không chần chờ nữa mà nhanh chóng chuyển Hạ Vũ nhét vào phía dưới xe phát thuốc, sau đó buông vải trắng xung quanh xuống. Sau khi chắc chắn anh đã được che kín, cô dùng gối đầu nhét dưới chăn ra vẻ đang có người nằm, sau đó đẩy Hạ Vũ đi ra khỏi phòng bệnh.
Vừa mới ra khỏi cửa phòng bệnh không đến 20 thước đã thấy trước mặt có hai người đàn ông đi đến!
Hai người kia tuyệt đối không phải người đến thăm bệnh hoặc là bệnh nhân! Lúc Kỷ Hàn đi ngang qua bên người bọn họ, có thể cảm nhận được sát khí toát ra từ chúng, nhất là chỗ thắt lưng phía sau tuy đã được quần áo che nhưng vẫn làm cho cô thấy có chỗ mơ hồ gồ lên.
Là S***g!
Kỷ Hàn bước nhanh hơn, lúc rẽ vào chỗ ngoặt, dùng khóe mắt nhìn lướt qua bọn họ, quả nhiên thấy hai người kia dừng lại trước phòng bệnh của Hạ Vũ.
Đầu cô chợt lạnh, việc này… là trùng hợp chăng?
Trùng hợp như vậy… Cũng quá khéo rồi!
Đêm nay nhóm Trầm Sùng tiến hành kế hoạch bắt cóc, kế hoạch này chỉ có mấy người nhóm bọn họ biết, hơn nữa bọn họ cũng chỉ âm thầm tiến hành. Nhóm bọn họ vừa đi thì đã có người tìm tới cửa.
Làm gì có chuyện “trùng hợp” đến thế…
Sau lưng cô toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Trong đầu đột nhiên trở thành một mảnh hỗn độn. Cô bắt buộc bản thân mình phải tỉnh táo lại, tốc độ dưới chân vẫn không chút nào trì hoãn, lúc ngẩng đầu nhìn lên phía trước lại thấy xuất hiện một số người cực kỳ không phù hợp có mặt trong bệnh viện lúc này —— Trong bệnh viện, trừ bác sĩ y tá ra, thì chính là bệnh nhân, người nhà và người đến thăm bệnh! Mấy ngày nay, cô đã ghi nhớ kỹ mặt mũi của tất cả bác sỹ và y tá trong bệnh viện mà Trầm Sùng đã đưa cho cô xem, về phần người nhà và người đến thăm bệnh, tính chất vẻ mặt sẽ không chăm chú và có mục đích rõ ràng như số người cô vừa thấy.
Cô cúi đầu xuống mức thấp nhất, đẩy Hạ Vũ rẽ vào bên kia!
Đến tột cùng thì có bao nhiêu người đến bệnh viện đây? Ai phái tới? Kurita sao?
Hết vấn đề này đến vấn đề khác hiện lên trong đầu Kỷ Hàn, khiến cho hô hấp của cô cũng dần trở nên hỗn độn. Ở chỗ rẽ, một y tá đang đẩy xe ở hướng ngược lại, hai bên ***ng vào nhau.
“Cô đi cái kiểu gì vậy, không chú ý gì cả thế.” Y ta lớn tiếng gây sự rống Kỷ Hàn một câu, lập tức thu hút sự chú ý của những người khác.
Mà hiện tại điều mà Kỷ Hàn không muốn phát sinh nhất chính là việc gây chú ý, cô vội vã nói mấy câu xin lỗi, liền đẩy xe phát thuốc đi.
“Ủa —— cô tên gì…” Cô y tá nhớ hình như mình chưa từng gặp khuôn mặt này trong số y tá bệnh viện: “Ê —— cô là ai vậy?”
Tiếng kêu này khiến tất cả mọi người tập trung ánh mắt về phía Kỷ Hàn, bao gồm cả hai kẻ đang tìm bọn họ.
Đầu Kỷ Hàn kêu một tiếng ‘hỏng bét’, trực tiếp đẩy Hạ Vũ chạy đi! Cô gọi điện thoại cho Kỷ Duệ… Tình huống này, ngoại trừ gọi điện thoại cho Kỷ Duệ, cô cũng không biết nên gọi ai.
“Duệ ca, trong bệnh viện có người…” Kỷ Hàn còn chưa nói xong đã bị Kỷ Duệ ngắt lời.
“Ngồi xổm xuống ——”
Giọng Kỷ Duệ có vẻ khá gần, Kỷ Hàn phản xạ lập tức ngồi xuống!
Hai gã kia nghe tiếng chạy tới thì chỉ thấy hai quả bong bóng đựng đầy nước bay thẳng về phía bọn chúng. Hai quả bóng nước nhanh, chuẩn, độc đập thẳng lên mặt chúng, vỡ tan, nước ớt bên trong chảy vào mắt, khiến mắt bọn chúng đau rát không thể mở ra được, da trên mặt cũng bị bỏng rát.
“Đi ——” Kỷ Duệ kéo cô. Hai mẹ con đẩy xe phát thuốc, nhanh chóng chạy trốn huỳnh huỵch, khiến một đám người trên hành lang sợ tới mức vội vàng dán người vào tường để tránh.
Kỷ Duệ vừa chạy vừa móc từ trong túi áo ra một vốc đinh mũ ném ào lên trên đất, một gã đuổi theo phía sau không chú ý đạp thẳng lên. Lúc này nhân viên bảo vệ của bệnh viện cũng nhận được tin báo, chạy tới, đúng lúc chặn được một kẻ khác sắp đuổi kịp. Kỷ Hàn nhân lúc này đẩy Hạ Vũ đến cạnh cầu thang bộ, kéo anh ra cõng lên lưng, phóng xuống cầu thang… Lúc này cô không dám sử dụng thang máy, nhỡ trong thang máy lúc này cũng có vài tên khác thì bọn họ tiến vào chẳng khác nào chui đầu vào hang sói.
Kỷ Duệ chạy trước mở đường, cô cõng Hạ Vũ lao xuống.
Thượng Đế phù hộ!
Xem ra đối phương cho rằng muốn bắt bọn họ cũng không khó, nên không bố trí người canh ngay cầu thang, nên bọn họ thuận lợi vọt tới dưới lầu!
“Đi cửa sau, cửa chính có bọn chúng.” Kỷ Duệ chặn Kỷ Hàn, kéo cô quẹo ngang, chạy về hướng cửa sau bệnh viện. Cửa sau bệnh viện đã có một chiếc xe đậu sẵn.
“Lên xe, mau!”
Thân thể nhỏ bé của Kỷ Duệ phóng vào vị trí lái xe, chờ Kỷ Hàn và Hạ Vũ lên xe xong thì lập tức nhấn ga, chiếc xe chạy như bay ra ngoài.
Kỷ Hàn vừa nhẹ thở phào, đưa tay lên lau mồ hôi trán thì phát hiện ra trên tay mình đầy máu: “Hạ Vũ!”
Hạ Vũ ngồi bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, vải áo *** thấm không ít máu: “Anh không sao!” Miệng thì nói vậy, nhưng thần sắc trên mặt anh lại không thể hiện như thế: “Nhóc… Làm tốt lắm.”
Kỷ Hàn kiểm tra vết thương của Hạ Vũ, miệng vết thương quả nhiên lại bị toác ra, máu chảy đầm đìa nhìn mà ghê người!
“Không sao đâu!” Hạ Vũ trấn an cô: “Con còn chưa lo lắng, em lo làm cái gì.”
“Mạng ổng lớn mà, cái này gọi là di họa ngàn năm.” Kỷ Duệ liếc mắt vào gương chiếu hậu nhìn Hạ Vũ, không lương tâm quăng một câu.
“Nhóc, chuyên tâm lái xe đi.” Trời Phật! Nhìn cánh tay và đôi chân nhỏ bé của nó điều khiển tay lái và nhấn ga đạp thắng, anh thật sự cảm thấy hơi hơi phát lạnh. Vừa mới nghĩ thế thì đã thấy thân xe chấn động mạnh một cái!
“Fuck!” Kỷ Duệ bị chấn động này lắc lư toàn thân, tay lái ngoặc một cái, thiếu chút nữa thì đâm vào hàng rào phòng hộ ven đường. Nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy mấy chiếc Honda đen đang bám sát phía sau bọn họ.
“Tiểu Hàn, em lái xe! Vóc con quá nhỏ!” Vóc dáng nhỏ bé nên trọng lượng cũng nhẹ, khi xe bị va chạm, cậu bé cũng dễ mất đi trọng tâm.
Kỷ Hàn chui từ ghế sau lên. Kỷ Duệ cũng biết Hạ Vũ nói đúng, hiện tại là thời điểm mạng treo sợi tóc, nên cậu cũng không nhì nhằng, giao lại tay lái cho Kỷ Hàn.
Pằng ——
Viên đạn bắn trúng vành sắt trên thân xe, ma sát tạo ra ánh lửa.
“Mấy tên này thật đúng là điên rồi! Tưởng Nhật cũng cấm sử dụng S***g nghiêm ngặt lắm chứ…” Sắc mặt Kỷ Duệ hơi tái đi. Mặc dù thông minh, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là một đứa bé, loại trường hợp này đối với cậu mà nói vẫn rất mạo hiểm và K**h th**h.
“Miễn có đủ tiền hoặc quyền lực thì luật pháp gì gì cũng chỉ là một cái rắm.” Hạ Vũ moi ra một khẩu S***g từ dưới ghế, lắp ống giảm thanh, nhìn gương chiếu hậu xem tình huống phía sau, sau đó nhanh chóng hạ cửa sổ, thò S***g bắn một viên vào chiếc xe đuổi theo đầu tiên, trúng thẳng vào bánh xe trước, khiến cho chiếc Honda kia bị trượt bánh, đâm vào hàng rào bảo hộ ven đường, sau đó văng ra nằm vắt ngang đường cái, ***ng ầm vào chiếc xe đuổi theo phía sau.
“Tuyệt!” Thấy kỹ thuật bắn S***g của Hạ Vũ, Kỷ Duệ không hề keo kiệt nói một câu khen ngợi. Trước kia chỉ nhìn thấy chiến tích vĩ đại của Hạ Vũ trên giấy tờ, lần này cậu chính mắt nhìn thấy kỹ thuật bắn S***g sắc bén và phán đoán bình tĩnh của anh.
Nhưng mà, đối phương vẫn chưa buông tha cho bọn họ, đám xe phía sau lại nhấn ga điên cuồng đuổi theo, liên tục tông mạnh vào thân xe của ba người.
Choang!
Lúc tiến vào chỗ rẽ, một chiếc Honda đen cố sống cố ૮ɦếƭ rướn lên, hung hăng tông mạnh vào bên này. Xe bị hắn đâm nên trượt xoay mấy vòng trên đất. Kỳ Hàn liều mạng giữ tay lái mới ổn định được. Chỉ có điều trong một chốc lát mất điều khiển này, mấy chiếc xe đằng sau đã đuổi tới, vây kín xung quanh xe bọn họ.
Sắc mặt Kỷ Hàn nghiêm trọng…
Lúc này, xa xa đột nhiên có vài ánh đèn chiếu tới loang loáng, nhanh chóng tiến lại gần bọn họ, thấy bên này đã đông xe như vậy rồi nhưng lại không hề giảm tốc độ chút nào, ầm ầm vọt lại giống như một con ruồi mất đầu. Tốc độ liều ૮ɦếƭ đó khiến đám người trong số xe đang vây quanh xe Kỷ Hàn vội vàng bỏ của chạy lấy người mà phóng từ trong xe ra ngoài, hoặc là vọt xe sang một bên.
Chiếc xe liều mạng kia phóng sát rạt ngang xe Kỷ Hàn rồi dừng lại.
“Đi!” Khuôn mặt Hắc Tử lộ ra khỏi cửa kính xe.
Kỷ Hàn lập tức đạp mạnh chân ga chạy theo, mặc kệ thế nào… Trước tiên cắt đuôi đám phiền toái trước mắt này rồi hãy nói tiếp, còn về phần ai là nội gián…
“Đi mau! Lão Bạch cản bọn chúng phía sau!” Hắc Tử chạy phía trước dẫn đường, phía sau lại xông lên một chiếc xe khác, một khẩu S***g thò ra bắn liên tục lên bánh xe Honda của Kỷ Hàn…
*
Cả nhóm ngồi trong một căn nhà. Căn nhà này được đăng ký dưới tên Kurita Sawaki.
Sau khi Tiểu Bạch xử lý xong vết thương trên người Hạ Vũ, mọi người cùng ngồi xuống sô pha, sắc mặt đều tối tăm. Tình huống như vậy xuất hiện tình chứng tỏ điều gì, bọn họ ai cũng đều rõ ràng…
“Fuck!” Tính tình Hắc Tử nóng nảy nhất nên không chịu nổi không khí áp lực này: “Rốt cuộc là thằng chó nào, ông mà biết được tuyệt đối sẽ vặn cổ hắn.”
Kỷ Hàn nhìn sang Hạ Vũ nãy giờ vẫn ngồi trầm mặc. Hành động đêm nay chỉ có mấy người bọn họ biết. Vốn dĩ Trầm Sùng đề nghị để lại một người để coi chừng, nhưng Hạ Vũ nói mọi người nên cùng đi để đảm bảo mọi chuyện có thể thành công. Kết quả… Bên kia đúng là thành công, bên này lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Mà việc này thể hiện điều gì? Thể hiện rằng trong lòng Hạ Vũ đã sớm có nghi ngờ, hành động đêm nay là một công đôi việc, gián tiếp chứng minh những suy đoán trong đầu anh.
“Sếp, theo anh nhiều năm như vậy, hôm nay ông đây mới nói ra những lời này tại đây.” Trầm Sùng dụi tắt *** trong tay: “Con mẹ nó, thằng nào muốn động đến gia đình các người, Trầm Sùng này sẽ là người đầu tiên xử hắn.” Đối với Trầm Sùng mà nói, Hạ Vũ không chỉ là ơn tri ngộ đơn giản, nếu như không có Hạ Vũ, mạng của Trầm Sùng anh đã không còn trên thế gian này từ lâu.
Tiếp sau Hắc Tử và Tiểu Bạch cũng đều lên tiếng. Tần Dịch chậm nửa nhịp mới có phản ứng: “Kỷ Hàn, chị… Ý mọi người đang nói là có nội gián à!”
Đúng là tên này phản xạ thần kinh đủ chậm!
“Fuck! Cậu phản ứng thế này sao làm dân bắn tỉa được hay vậy.” Thi Thanh Trạch táng một phát vào ót Tần Dịch: “Chúng ta chân trước vừa đi, sau lưng đã có người đến bệnh viện tìm Tiểu Hàn rồi. Sao khéo quá vậy.”
“Ờ… Cũng đúng.” Tần Dịch gãi gãi ót: “Nhưng mà… Ai là nội gián vậy?”
Nếu họ biết thì còn ngồi đây cáu kỉnh sao?
“Này ——” Lúc này, Kurita Sawaki bị quăng ở một bên đã tỉnh lại, vừa thấy mình bị trói gô giống như cái bánh chưng, lại thấy toàn là “Người quen cũ”, thì lập tức kêu oang oang lên: “Các người dám bắt cóc tôi! Các người không sợ ૮ɦếƭ à —— còn không mau thả tôi ra, trả tôi về ——”
“Fuck!” Vốn đã đủ phiền rồi mà thằng oắt này còn náo loạn, Hắc Tử tức giận đi qua lôi cổ hắn từ trên đất đứng lên, quơ quơ nắm tay: “Oắt con, còn ầm ỹ nữa có tin là ông đây giết mày ૮ɦếƭ tươi hay không?”
“Anh, anh…” Kurita Sawaki là điển hình của những kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, vừa thấy vẻ mặt hung dữ của Hắc Tử thì toàn bộ dáng vẻ ngạo mạn vừa rồi đều biết mắt không tăm hơi: “Các người bắt tôi làm gì?”
“Làm gì?” Thẩm Sùng cười dữ tợn: “Đương nhiên là để bán mày cho bang Thanh Sơn lấy tiền chứ làm gì.”
“Không được —— tôi sẽ bị bọn họ đánh ૮ɦếƭ…” Kurita Sawaki vừa nghe xong lập tức sợ quá oà khóc: “Tôi có thể cho các anh tiền, các anh thả tôi ra, các anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa…”
“Đồ ૮ɦếƭ nhát!” Hắc Tử bị tiếng gào khóc thảm thiết của hắn làm phát phiền, thẳng tay cho hắn một đấm cho ngất đi: “Sếp, giờ phải làm thế nào?”
“Như cũ!” Hạ Vũ rất bình tĩnh: “Nếu tất cả chỉ là trùng hợp, vậy thì tốt nhất. Nếu không phải…” Anh dựa người vào ghế sô pha: “Vậy kẻ kia nếu có ngon thì giết tôi trước đi!”
Tối hôm đó, Hạ Vũ gọi một cú điện thoại.
“Alo ——” tiếp điện thoại là giọng của một người phụ nữ.
“Đàm phán một giao dịch được không?” Hạ Vũ đi thẳng vào vấn đề…
*
Bang Thanh Sơn là một trong hai băng đảng xã hội đen lớn nhất Nhật Bản.
Hôm nay, có một nhóm người đến bang Thanh Sơn.
Nhóm người này thoạt nhìn không giống như dân xã hội đen bọn chúng, nhưng vẻ tàn nhẫn toát ra trên người hoàn toàn không kém bọn chúng chút nào, nhất là nam thanh niên ngồi trên xe lăn đang dẫn đầu phía trước kia. Nhìn mặt thì thấy người này cùng lắm chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng nhìn khí chất ác liệt tỏa ra trên toàn thân anh ta sẽ cảm thấy thời gian người này ngâm mình trong cuộc sống đầu tên họng S***g tuyệt đối không ngắn… Hay phải nói là rất dài, rất rất dài!
“Thì ra xã hội đen Nhật là thế này.”
Một giọng trẻ con truyền ra từ giữa đám người vừa tới. Đó là một cậu bé đặc biệt đáng yêu… đặc biệt đẹp trai. Trong một đám người như vậy lại xuất hiện một quỷ con như thế làm cho người ta cảm thấy có chút… bất ngờ.
Bang chủ bang Thanh Sơn, Aoyama Eita, là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, thân hình nhỏ gầy, thậm chí so với người Nhật bình thường có khi còn thấp bé hơn, nhưng… chắc chắc là hắn phải tàn bạo hơn đám người Nhật kia nhiều, nếu không làm sao có thể ngồi trên cái vị trí kia. Hắn nhìn người thanh niên ngồi trên xe lăn, một hồi lâu mới mở miệng: “Ánh mắt tốt!” Ánh mắt người thanh niên này đủ tĩnh đủ thâm, cũng đủ sắc bén.
“Ông Aoyama.” Hạ Vũ mở miệng: “Đây là người ông muốn tìm, tôi mang đến cho ông đây.” Anh nói xong, Trầm Sùng lấy tay đẩy Kurita Sawaki ra phía trước.
Aoyama Eita hơi hơi nghiêng đầu, chẳng thèm liếc mắt cái nào nhìn Kurita Sawaki đang khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem: “Lấy tiền đưa cho bọn họ.”
“Tôi không thiếu tiền.”
Ngụ ý cái anh muốn không phải là tiền! Tư thế Aoyama không thay đổi: “Vậy chú muốn gì?”
“Tôi muốn đám phám một điều kiện với Ông Aoyama. “
“Ồ!” Thanh Sơn nhíu nhẹ mày: “Đã rất nhiều năm rồi không ai dám trực tiếp đòi đàm phán điều kiện với tôi, chú cho rằng tôi sẽ đồng ý sao?”
“Ông sẽ cự tuyệt sao?” Hạ Vũ hỏi ngược lại.
“Ha ha ——” Aoyama cười to: “Nghe một chút cũng đâu lãng phí bao nhiêu thời gian, đúng không?”
“Không bằng tìm một chỗ, chúng ta cùng nhau nói chuyện.”
“Đi thôi!”
Hạ Vũ kêu Kỷ Hàn đẩy giúp mình, những người khác ở lại đại sảnh, sau đó đi theo Aoyama Eita đến một gian phòng riêng.
“Nói đi!” Thanh Sơn quỳ chân xuống, bắt đầu pha trà.
“Ông Aoyama cảm thấy hiện tại bang Thanh Sơn thế nào?” Hạ Vũ đi thẳng vào vấn đề: “Có muốn làm cho bang Thanh Sơn ngồi lên vị trí đầu đàn của xã hội đen Nhật không?”
Động tác pha trà của Aoyama hơi khựng một chút, rồi lập tức lại khôi phục như thường: “Chàng thanh niên à, có ước mơ thì không sai, nhưng… Mơ tầm bậy sẽ không tốt lắm.” Hắn ta rót trà cho Hạ Vũ và Kỷ Hàn.
“Có lẽ không đến nỗi là mơ mộng bậy bạ.” Hạ Vũ trả lời: “Nếu ông nguyện ý.”
Ở Nhật Bản, các băng nhóm xã hội đen lớn nhỏ không ít, nhưng thật sự có thực lực để khuynh đảo xã hội trong số này lại chỉ có hai. Một là Bang Thanh Sơn, một là bang Hắc Khẩu.
Hai đại bang phái vì tranh đoạt địa bàn, vì tranh giành ngồi lên vị trí đệ nhất hắc bang ở Nhật Bản, mà đã không ít lần nổ S***g quyết liều mạng với nhau, tiêu tốn không ít tiền tài và nhân lực, nhưng cuối cùng… vẫn không phân biệt thắng bại, ngược lại còn làm cho thực lực của mình bị hao tổn không ít, thậm chí thiếu chút nữa thì uy hiếp đến địa vị của chính mình.
Cuối cùng, hai bên ngầm ký kết nhận thức chung, mỗi bên đều tự trông coi địa bàn của mình, thiên hạ chia hai. Tình huống như vậy đã được duy trì nhiều năm. Mấy năm qua, cả hai bên đều không hề gây rối đối phương, nhưng… Bên ngoài thì không có, nhưng bên trong không hề lơi lỏng trong việc làm lớn mạnh thêm thế lực của mình, chẳng ai buông tha cho ý tưởng ngồi lên vị trí đầu rồng trong giới xã hội đen! Đương nhiên, đây chỉ là ý tưởng ngầm của bọn hắn, không có khả năng truyền ra bên ngoài, thậm chí bề ngoài còn làm ra vẻ thật vừa lòng với tình trạng như bây giờ, không hy vọng bất luận kẻ nào đến phá hư tình hình này.
Cho nên khi Hạ Vũ đưa ra điều kiện như vậy, Aoyama không chút nghĩ ngợi liền từ chối, sau đó cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi đó uống trà.
“Nếu Ông Aoyama không tính như vậy, tôi đây cũng không lãng phí nước miếng.” Hạ Vũ thấy hắn như vậy, liền ra hiệu cho Kỷ Hàn đẩy mình rời đi, nhưng còn chưa tới cửa thì phía sau đã truyền đến giọng nói:
“Chàng thanh niên, sao tính tình lại nóng nảy như vậy.” Aoyama nói: “Có lẽ chú nên nói sơ về kế hoạch của chú xem, tôi sẽ suy xét…”
Hôm nay, nếu là người nào khác ngồi trước mặt hắn đàm luận việc này, Aoyama sẽ không chút do dự kêu người đá văng hắn ra ngoài, nhưng mà… Hắn thật có hứng thú đối với Hạ Vũ, tuy rằng hiện tại Hạ Vũ chỉ là một kẻ ngồi xe lăn, nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới khí thế của anh, khiến Aoyama thậm chí có hơi tin tưởng lời đề nghị của anh —— hợp tác với một người như vậy, có lẽ sẽ có hiệu quả tốt.
“Rất đơn giản!” Hạ Vũ nói: “Chẳng qua là muốn ông hỗ trợ giết một người mà thôi.”
“Giết ai?” Đối với hắn mà nói, việc *** này quả thực rất đơn giản… Nhưng, nếu muốn giết một người có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của giới xã hội đen Nhật Bản… thì không phải chuyện đơn giản.
“Kurita Ichiro!”
Aoyama Eita đã nghĩ tới tên vài người, thậm chí cũng nghĩ đến cả tên của đối thủ là bang chủ bang Hắc Khẩu, nhưng… trong tên của những người này tuyệt đối không có Kurita Ichiro này.
Tuy rằng thằng con trai của lão già trời đánh này xơi sạch con gái hắn, nhưng đó là chuyện của con trai lão, hắn có thể tìm người xử thằng con, nhưng tuyệt đối sẽ không động đến lão hồ ly kia! Lão hồ ly kia gần như là một thần tượng chính trường Nhật Bản, nếu động đến lão thì chẳng khác nào động vào chính phủ Nhật Bản. Như vậy không phải là cái mà hắn muốn nhìn thấy.
Đến lúc đó, đừng nói là ngồi trên vị trí đầu đàn trong giới xã hội đen, mà từ nay về sau bang Thanh Sơn rất có khả năng sẽ biến mất trong giới xã hội đen Nhật Bản…
Ủa?!
Trong đầu hắn hiện lên một ánh chớp, Aoyama Eita lật lại vấn đề một lần nữa, nắm được một vài từ mấu chốt, sau đó lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm: “Cậu thanh niên, kế hoạch này của cậu rất lớn mật.”
“Can đảm cẩn trọng mới thành đại sự.” Hạ Vũ nói: “Ông Aoyama quả nhiên là người thông minh.”
“Liệu cậu có thể khẳng định sự việc sẽ đi theo đúng chiều hướng mà cậu đã lập kế hoạch không? Chỉ cần trong đó có một mắt xích phạm sai lầm, bang Thanh Sơn sẽ đi vào hủy diệt.”
“Nếu không thể chắc chắn, hôm nay tôi đến đây làm gì?” Hạ Vũ nở nụ cười thản nhiên: “Nếu thành công, địa vị của bang Thanh Sơn trong giới xã hội đen Nhật sẽ vững chắc chưa từng có trước nay.”
Một sự mê hoặc rất lớn!
Nhưng Aoyama là một người cẩn thận: “Để tôi suy xét một chút, rồi sẽ báo cho cậu sau!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc