Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 82

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Tai ương chốn lao tù
Thân phận là người Trung Quốc của Trầm Sùng và Tiểu Bạch, nhất là cả hai đều có khuôn mặt thư sinh tuấn tú nhã nhặn như vậy, ở trong mắt của những gã đàn ông hùng hổ trong phòng tạm giam này đại biểu cho: yếu đuối, dễ khi dễ.
Chiều cao trung bình của người Nhật không lớn, thể trạng của đàn ông Nhật cũng khác biệt với dân Âu Mỹ, nhưng bao giờ cũng có những ngoại lệ, chẳng hạn như những gã đàn ông cao to vạm vỡ mạnh mẽ trong phòng giam này…
“Ê nhìn kìa… có hai ‘cô em’ xinh đẹp mới vào kìa.” Giọng nói đó phát ra từ góc trong cùng, lập tức đưa đến một loạt tiếng cười phụ họa. Sau đó, một đám người vốn đang tụ tập một chỗ liền tách ra hai bên tạo thành một khoảng trống, cũng làm cho Trầm Sùng và Tiểu Bạch thấy rõ chủ nhân của giọng nói này.
Đó là một gã đàn ông lưng hùm vai gấu trên người khắc đầy hình xăm, tóc trên đầu cạo trọc chỉ để lại một dúm và được nhuộm đủ mọi màu sắc, nhìn cứ y như một cái mào gà được nhuộm lòe loẹt. Trông hắn như vậy, hẳn là kẻ thủ lĩnh trong phòng giam này.
Trầm Sùng và Tiểu Bạch ăn ý liếc nhìn thoáng một cái, bỏ qua sự khiêu khích của tên kia. Hai người nhìn quanh tuần tra một vòng, rồi cuối cùng đi tới một góc ngồi xuống. Hết đêm nay là đã có thể đi rồi.
Bọn họ đã trải qua rất nhiều thăng trầm, nên đối với bọn họ mà nói, sự khiêu khích của gã mào gà ngũ sắc chỉ là vô thưởng vô phạt. Bọn họ đã không còn oắt con chưa ráo máu đầu dễ bị kích động từ lâu, họ biết yên tĩnh để rồi mạnh mẽ, chỉ cần không chạm tới vảy ngược của bọn họ thì loại chuyện lông gà vỏ tỏi này họ sẽ cười mà cho qua.
Nhưng vẻ trầm mặc của hai người bọn họ ở trong mắt những người khác lại thành biểu hiện của yếu đuối nhu nhược, cho là hai thằng Trung Quốc nhát gan này thậm chí một câu cũng không dám phản bác, cũng bởi vậy đã làm cho bọn chúng trỗi dậy lá gan làm điều ác.
“Đồ nhát gan.”
“Đồ đàn bà.”
“Ha ha ha —— bọn Trung Quốc đều là kẻ hèn nhát…”

Trầm Sùng lấy bao thuốc từ trong túi áo ra, đưa cho Tiểu Bạch một điếu, sờ soạng trên người không tìm thấy bật lửa mới nhớ tới lúc nãy nó đã bị nữ cảnh sát tước mất: “Ê ——” anh ta giương mắt nhìn đám người Nhật vừa mới ngoác họng cười nhạo kia: “Có lửa không? Mượn cái!”
Đám kia sửng sốt bởi không ngờ anh lại có thể bình tĩnh như vậy, bình tĩnh muốn ***, thậm chí còn mở miệng xin bọn chúng tí lửa… Thằng này đầu óc có vấn đề hay là bị hoảng sợ đến choáng váng rồi?
“Nè… nè nè… ” Một thanh niên vẫn ru rú trong góc sau khi phục hồi tinh thần thì vội vàng đưa tay kéo vạt áo của Trầm Sùng: “Anh điên rồi sao?” Từ trong miệng hắn phát ra một thứ tiếng Trung đúng tiêu chuẩn.
Tiểu Bạch nhìn người thanh niên kia, lúc nãy người này vẫn co quắp nằm ở góc tối, không ngờ lại là một người Trung Quốc. Chẳng qua, nhìn tình trạng của anh ta cũng không được tốt lắm, toàn thân phủ đầy vết thương, tuy rằng anh ta đã cực lực muốn giấu nhưng Tiểu Bạch vẫn nhận ra được anh ta mất tự nhiên… nửa *** cứng nhắc mất tự nhiên. Coi bộ anh ta đã bị chiếu cố “đặc thù” trong phòng tạm giam này. Tiểu Bạch và Trầm Sùng liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Lửa hả…” gã mào gà ngũ sắc đứng dậy, kéo tuột thắt lưng quần, cười đến dâm dật đáng khinh: “Lửa khác thì không có, nhưng lửa dục thì không hề thiếu, tụi mày có muốn lại đây dập lửa hay không?”
“A ha ha ha —— “
“Ông đây cũng muốn nữa, lại đây dập lửa cho ông luôn thể.”
“Làm cho chúng ông sướng khoái giống thằng nhóc kia đi…”

Đủ loại tiếng cười nhạo đầy ‘màu sắc’ vang lên. Trầm Sùng đứng lên, miệng vẫn đang ngậm ***.
“Nè, anh à… ” Người thanh niên Trung Quốc kia thấy động tác này của anh thì hoảng sợ, vội vàng đưa tay muốn giữ anh lại, muốn bảo anh đừng kích động, bằng không người chịu khổ cuối cùng vẫn là chính mình, nhưng lại bị Tiểu Bạch bên cạnh kéo lại.
“Mặc kệ ảnh đi.”
“Nhưng…” Người thanh niên chưa quên nỗi đau đớn trên thân thể mình, đó là một bài học tàn khốc đó. Nơi này là địa bàn của người Nhật, bọn họ…
“Chuyện gì xảy ra với anh thế?” Tiểu Bạch bắt tay gối sau đầu, tán gẫu với anh ta. Nhìn tình trạng anh ta thế này, thực sự khá thê thảm.
Người thanh niên còn đang lo lắng cho Trầm Sùng bên kia nên cũng không dành nhiều tâm trí để nghe câu hỏi của Tiểu Bạch. Chỉ thấy Trầm Sùng đi đến trước mặt gã mào gà nhuộm màu. Vì hai người bọn họ đứng đối diện nhau như vậy nên mới phát hiện… Xem ra chiều cao của gã Trung Quốc này cũng không thấp, thậm chí… thậm chí còn mơ hồ cao hơn chút ít so với gã đàn ông người Nhật kia, chỉ vì anh ta mặc âu phục lại mặt mũi lịch sự nên khiến cho người ta nhất thời xem nhẹ chiều cao của anh ta.
“Muốn tao giúp bọn mày dập lửa hả?” Trầm Sùng kẹp *** chưa đốt ở Ng'n t, hỏi một câu.
“Cái gì…” Gã mào gà ngẩn ra, nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ kia, có một chớp mắt bị hoảng hốt thần hồn: “Đúng! Mau tới đây phục vụ ông mày… A…”
Gã còn chưa nói xong, một bàn chân đã đá thẳng vào háng của gã, rất mạnh, khiến hắn quỳ sụp thẳng xuống đất, ngay cả một tiếng kêu thống khổ cũng không kêu ra được.
“Dập lửa rồi đó.” Trầm Sùng ngồi xuống vị trí gã kia đã ngồi trước đó.
Người thanh niên bên cạnh Tiểu Bạch bị động tác của Trầm Sùng làm cho hoảng sợ tới mức tròng mắt thiếu chút nữa thì rớt ra ngoài, há hốc miệng một lúc lâu mà không nói lên lời… Đây, đây, đúng là dập tắt lửa nha! Hoàn toàn triệt để dập tắt lửa! Anh ta nhìn gã đàn ông Nhật đang quỳ rạp trên đất… Một cước kia phỏng chừng sẽ làm cho gã kia cả đời này đều không thể bốc “lửa” được nữa! Nhưng mà, đáng đời…
“Nè… Anh, anh không qua giúp anh ta sao?” Anh ta nhìn Tiểu Bạch đang dửng dưng ngồi một bên.
Tiểu Bạch phất tay: “Cứ mặc kệ nó… ‘Lửa’ của nó cũng đang vượng!”
“Vậy… “
Gã mào gà bị đá mạnh vào ‘trứng’ khiến cho mấy kẻ khác trợn mắt ngây người, rồi không biết kẻ nào hoàn hồn lại trước, hô lên một câu tiếng Nhật, sau đó cả đám liền ùa lên, vây chặt quanh Trầm Sùng. Lúc người thanh niên tưởng rằng đồng bào nhã nhặn của mình nhất định sẽ bị đánh cho trọng thương…
Chợt nghe thấy một loạt tiếng động ầm ĩ, rất nhanh và liên tiếp, cùng với một ít tiếng xương gãy nho nhỏ. Chỉ trong có vài phút đồng hồ, một đám người Nhật vừa xông lên kia đã ngã úp sấp và quỳ rạp la liệt trên mặt đất, đứa ôm cổ tay đứa ôm trứng mà rên la.
“Fuck con mẹ nó!” Trầm Sùng moi được một chiếc bật lửa trên người một gã Nhật, châm thuốc, rít vào một hơi, sau đó ói ra một câu ghê gớm: “Lúc ông đây tung hoành giang hồ, lông mao chúng mày còn chưa kịp mọc đó. Dám ngang ngược trước mặt ông, đám chúng mày con mẹ nó muốn múa rìu qua mắt thợ hả?”
Trầm Sùng không giống như Hạ Vũ hay Thi Thanh Trạch, một là con em của quan chức quân đội, một là con em của giai cấp giàu có thượng lưu. Anh ta chỉ là một kẻ không có gia thế sau lưng, trước khi gia nhập S.M.T, anh ta thậm chí còn là một phần tử bất lương lăn lộn trong các bang nhóm xã hội đen. Sau một lần va chạm với Hạ Vũ chịu thua, rồi xin nhận làm thuộc hạ của Hạ Vũ, anh ta được Hạ Vũ kéo vào trong S.M.T. Cho nên, nếu bàn về chuyện lặn ngụp trong giới xã hội đen, Trầm Sùng anh tuyệt đối là một chuyên gia! Chẳng qua sau này đi theo Hạ Vũ trải qua nhiều lần vào sinh ra tử, anh mới dần dần thu lại cái tính tùy tiện thuở ban đầu mà trở nên trầm tĩnh lắng đọng.
“Nè ——” Trầm Sùng ném cái bật lửa cho Tiểu Bạch, không nhịn được lại tiếp tục nói một cách thô tục: “Fuck! Hai ngày nay ông đây đã đủ nổi khùng rồi! Người Trung Quốc thì sao hả? Người Trung Quốc thì dễ bắt nạt sao? Fuck —— mỹ nhân Trung Quốc có thể dìm ૮ɦếƭ chìm bọn Nhật Bản chúng mày bằng nước bọt đấy… Mấy thằng chó Nhật này…”
Người thanh niên Trung Quốc kia trợn tròn mắt. Tốc độ ra tay của Trầm Sùng cực kỳ mau, chuẩn và tàn nhẫn, tuyệt đối có hiệu suất, đồng thời lúc ra tay còn bịt kín miệng đối thủ không cho bọn chúng có cơ hội kêu to, đưa tới sự chú ý của cảnh ngục đang làm nhiệm vụ bên ngoài. Một gã người Nhật té trên đất vừa định nhân cơ hội há mồm kêu to, gọi cảnh sát trực ban lại đây, nhưng tốc độ của Trầm Sùng nhanh hơn, trước khi gã kịp phát ra tiếng đã đạp một đạp vào cái miệng đang mở của gã.
“Kêu à —— có tin ông mày giẫm một cước nát cái miệng của mày không?” Trầm Sùng nói xong, dưới chân lại nhấn mạnh hơn, làm tên kia sợ tới mức nước mũi nước mắt trào ra, có khi giây tiếp theo ngay tè luôn ra quần cũng không chừng.
“Cho dù có kêu cũng vô dụng.” Tiểu Bạch hút ***: “Cảnh sát cũng sẽ không tới đâu.” Chắc hẳn nữ cảnh sát Nhật kia trước khi rời đi đã đặc biệt căn dặn, đêm nay không cần chú ý lắm đến tình huống trong này: “Đúng rồi, tình huống của anh là thế nào?” Anh ta lại hỏi người thanh niên.
“Tôi… Tôi tới đây công tác, tối qua sau khi tan việc về nhà thì muốn tới quán bar uống một ly. Kết quả là ***ng phải những người này đang gây rối, khi cảnh sát tới thì bắt hết mọi người… Tôi…” Khóe miệng anh ta mêu mếu: “Tôi bị bắt lầm vào đây… Anh thì sao?”
“Tôi là bác sỹ.” Tiểu Bạch nhìn xuống thương thế của anh ta, chỗ khuỷu tay có dấu hiệu bị gãy xương. Anh sờ tìm trong chốc lát rồi đột nhiên mạnh tay một cái, đẩy ép khớp xương về vị trí cũ: “Trong khoảng thời gian này không nên cầm vật nặng, cần phải bồi dưỡng một chút, các miệng vết thương khác trên người anh chỉ cần bôi một c*** là được… Về phần…” Anh nói tới đây, liền dừng lại.
“… Cảm… Cảm ơn.” Nam thanh niên biết anh muốn nói gì: “Phân còn lại chờ tôi được thả sẽ tự mình xử lý là được.”
Trọn một đêm, trong phòng tạm giam là một mảnh an bình. Hai người Trầm Sùng và Tiểu Bạch thậm chí còn ngủ rất khoái trá. Khi trời hửng sáng, lúc nữ cảnh sát kia tới đây mở cửa ra liền nhìn thấy hai người thần thái sáng láng, tinh thần khá tốt, quần áo chỉnh tề đi ra.
“Chào buổi sáng tốt lành.” Tiểu Bạch dùng tiếng Nhật tiêu chuẩn chào hỏi cô ta, khiến cho sắc mặt nữ cảnh sát đen kịt. Khi nhìn vào xem xét tình hình trong phòng giam thì khuôn mặt của cô ta càng mây đen dầy đặc.
“Các người… Ai đánh các người thành như vậy?” Cô ta trợn mắt tức giận nhìn về phía hai người đang đi ra khỏi phòng giam.
“Không có ai đánh.”
“Tôi… Chúng tôi tự ngã.”
“Đúng! Chúng tôi… Tối hôm qua đèn bị hỏng, chúng tôi không chú ý, va vào tường!”

Va vào vật cản đến mặt mũi bầm dập xương tay bị gãy?
Da mặt nữ cảnh sát không nhịn được mà co rút một trận điên cuồng!
“Cảnh quan, cô cũng nghe bọn họ nói là tự ***ng phải rồi đó.” Trầm Sùng sửa sang lại ống tay áo: “Cô mà còn muốn đổ oan cho chúng tôi, chúng tôi có thể tố cáo cô tội phỉ báng đấy.”
“Đừng nóng.” Tiểu Bạch nở nụ cười: “Ai bảo chúng ta là người Trung Quốc làm gì. Người Trung Quốc chúng ta thích gây rối mà. Nhưng…” Anh tiến sát vào nữ cảnh quan, bày ra khuôn mặt tuấn tú khiến nữ cảnh sát chưa hết sửng sốt lại lập tức nghe được giọng nói đầy vị trào phúng của anh: “Nhưng người Nhật các cô ngay cả bằng cứ chính xác về việc chúng tôi gây rối cũng không tìm được nha.”
Sau khi đi được vài bước, Tiểu Bạch lại quay trở lại, lôi người thanh niên vẫn còn ngồi trong góc phòng ra: “Người này không phạm tội, đã bị các cô giam giữ quá 48 giờ rồi, đáng lẽ phải được thả từ lâu.”
“Anh ta ẩu đả trong quán bar… cùng với đám người kia…”
“Anh ta có ẩu đả không?” Trầm Sùng cũng đã đi tới, quay đầu hỏi đám người tơi tả trong phòng giam: “Anh ta thuộc nhóm các người à?”
“Không! Không phải! Hắn là bị bắt nhầm vào đây!” Mọi người trăm miệng một lời, đồng loạt lắc đầu phủ nhận.
“Nghe chưa.” Tiểu Bạch dẫn theo người đồng bào trẻ tuổi đi ra: “Tôi sẽ báo cáo việc này cho Đại sứ Trung Quốc…”
Một câu, khiến sắc mặt nữ cảnh sát trắng xanh.
*
Lúc Kỷ Duệ cùng Eric đến bệnh viện đã là chạng vạng tối! Phòng bệnh của Hạ Vũ được xếp ở tầng cao nhất, toàn bộ xung quanh đều là cửa sổ sát đất, ánh chiều tà chiếu những tia nắng cuối cùng của một ngày vào đây, bao phủ khắp phòng bệnh trong một sắc vàng ấm áp.
“Kỷ…” Kỷ Duệ đẩy cửa vào, tiếng la đến miệng lại nuốt trở về.
Trong phòng bệnh thật im ắng, im ắng đến mức chỉ có một mảnh không khí trầm mặc.
Kỷ Hàn ngồi trên ghế đặt cạnh giường bệnh, không nhúc nhích nhìn người nằm trên giường, trên mặt là một thần sắc mà Kỷ Duệ chưa từng thấy qua. Cho tới nay, cậu chỉ thấy Kỷ Tiểu Hàn hoặc là cợt nhả, hoặc là mặt dày không màng thể diện, hoặc là ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện một ít buồn bã… nhưng đa số thời gian là yên vui, vô tư… Chưa bao giờ… tuyệt vọng như giờ phút này.
“Mẹ…”
Kỷ Duệ đi tới, khẽ gọi một tiếng, đưa tay nắm lấy bả vai Kỷ Hàn.
“Duệ… Duệ ca.” Kỷ Hàn quay đầu, lúc này mới phát hiện con trai đã đến đây.
Kỷ Duệ nhìn ánh mắt mờ mịt của mẹ, bàn tay nắm ở vai Kỷ Hàn lại mạnh thêm vài phần. Chuyện của Hạ Vũ… Trầm Sùng đã gọi điện thoại về kể sơ lược, cho nên cậu cũng biết.
Kỷ Duệ nhìn người đàn ông nằm im lặng trên giường kia… Hạ Vũ! Người đã đóng góp một con *** để cậu được có mặt trên cuộc đời này, người cha trên lý thuyết của cậu, người từ trước tới nay cậu luôn đối địch… Hiện tại, ông ấy cũng chỉ có thể nằm như vậy trên giường, không hề có sức sống… Cậu thà rằng hiện tại ông ấy có thể đứng lên, sau đó mang cái vẻ mặt khiến cậu cực kỳ gai mắt kia mà nói chuyện với cậu, còn hơn…
Tuy rằng cực lực không muốn thừa nhận, nhưng… trong lòng cậu đã có chút tán thành sự có mặt của người đàn ông này.
Kỷ Hàn hít một hơi thật sâu, muốn đánh thức cảm xúc của bản thân để không làm con trai lo lắng, nhưng… hiển nhiên hiệu quả không được tốt lắm, khóe miệng vẫn cụp xuống như cũ khiến nụ cười của cô trông vô cùng ảm đạm.
“Mẹ…”
“Đi rửa cái mặt đi.” Kỷ Duệ xem xét cô: “Nhìn mẹ thế này khó coi muốn ૮ɦếƭ.” Nói xong liền kéo Kỷ Hàn dậy đẩy ra ngoài phòng bệnh: “Eric, phiền chú mang mẹ tôi đi ăn chút gì đó đi.”
“Duệ ca… Mẹ không đói bụng…”
“Đi thôi.” Eric lôi kéo cô: “Cô không chăm sóc bản thân cho tốt thì làm sao chăm sóc cho anh ấy được. Cứ để cho thằng quỷ con kia thử đi…”
Kỷ Hàn nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng lại, cuối cùng vẫn quyết định nghe lời con trai…
Lời nói của Duệ ca nhà cô, nhất định có thể tác động được, cậu thông minh đến thế cơ mà… Nhất định là có thể.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc