Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 74

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Khảo hạch cuối cùng (2)
Sao anh ấy lại ở đây?
Lúc Kỷ Hàn còn đang suy nghĩ thì Hạ Vũ đã đi đến bên cạnh Eric, ấn vai hắn xuống: “Nằm xuống!”
“Gì?” Eric tuy nghi hoặc nhưng cũng không phản kháng, ngoan ngoãn làm theo. Không còn cách nào khác nha, hắn bây giờ là một “người ૮ɦếƭ” mà.
Hạ Vũ vuốt tay dọc người hắn, sau đó thấp giọng nói với hắn một câu: “Không được nhúc nhích, cậu bây giờ là một xác ૮ɦếƭ!”
Eric nhìn lướt xuống Dưới ***, khóe môi không nhịn được mà co rút vài cái. Tên này ngay cả thi thể của hắn mà cũng lợi dụng được, thật là bóc lột tận xương tủy mà.
Tuy trong lòng có oán trách, nhưng Eric vẫn ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích nhìn Hạ Vũ kéo tay Kỷ Hàn biến mất vào trong bóng tối xung quanh. Trong bóng đêm, cặp mắt màu xanh dương trong suốt lóe ra vài tia hứng thú khó nhận ra…
“Thật là không thể khinh người, thằng nhóc kia đúng là khôn khéo thật!”
Eric lầu bầu một câu, ngay sau đó chợt nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa. Viện binh quân xanh đã tới đây. Thấy Eric nằm dán người trên đất, vài binh lính xem xét kỹ càng xung quanh, sau khi xác định là không có nguy hiểm mới tiến đến. Nhưng khi vừa định di chuyển Eric thì…
“✓út ✓út ✓út…”
Vài tiếng gió thật nhỏ do không khí bị cắt qua vang lên, theo sau đó là một loạt đèn tín hiệu màu xanh sáng lên.
Nhóm binh lính đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là những câu bắt đầu bằng chữ F hoặc chữ S liên tiếp văng ra.
“Eric, sao cậu không cảnh báo bọn tớ?”
Eric từ mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bùn đất cùng lá cây trên người: “Người ૮ɦếƭ làm sao nhắc nhở được.” Nhìn mấy sắc mặt vài đồng đội không được bình thường gì cho lắm, giống y như vừa nuốt phải mấy con ruồi, Eric bèn vỗ vai bọn họ: “Không sao, coi như ૮ɦếƭ chung thôi.”
“Có điều bẫy này làm tốt thật.”
“Phản ứng rất linh hoạt!” Hắn mới hạ được Eric xong đã đặt được bẫy ngay rồi…

Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Mấy người vừa nói vừa tiến về hướng căn cứ. Dù sao bọn họ cũng đã ૮ɦếƭ, cũng đâu được tham gia đối kháng tiếp nữa. Có điều, vẫn còn có thể đứng ngoài mà xem mà…
Xác định phía sau không có ai truy đuổi, Kỷ Hàn mới hỏi: “Tại sao anh lại tới đây?” Không phải anh đã dẫn những người khác đi rồi sao?
“Anh kêu bọn họ cứ theo đường cũ mà về.” Hạ Vũ chỉnh lại thắt lưng: “Quân xanh chỉ đưa ra ngoài một phần. Kêu bọn họ theo lối cũ trở về, như vậy vừa vặn gói bọn chúng lại như gói bánh xếp, còn anh… với em, đến xử căn cứ bọn chúng.”
“Chỉ với hai chúng ta á?” Vừa rồi cô có đếm sơ, trong căn cứ của quân xanh có hơn mười người, trừ đi những người vừa mới bị xử lý, ít nhất cũng còn đến mười người chứ chẳng chơi.
“Thì sao?” Hạ Vũ nhướn mày, tuy trong bóng tối không thấy được rõ mặt anh lắm, nhưng vẫn có thể ngửi được hương vị tự tin ngút trời của anh: “Không tự tin à?”
Mặc kệ anh có thể không nhìn thấy, Kỷ Hàn vẫn trả cho anh một cái nhíu mày: “Hỏi ai vậy?”
Hạ Vũ cười trầm, rất thích cái vẻ quật cường không chịu thua kém ai trong lời nói của cô: “Đây.. ăn vào chút đi, bổ sung thể lực, có thể còn phải chờ một lúc nữa.”
Là chocolate!
Kỷ Hàn cũng không khách khí nhận lấy, nhét vào miệng. Hương vị đăng đắng ngòn ngọt lập tức lan tỏa trong miệng.
Hai người đều im lặng, lẳng lặng nhìn vào nơi xa xa đang được thắp sáng đằng kia. Nơi đó chính là căn cứ của quân xanh. Bởi vì trận tập kích vừa rồi của Kỷ Hàn nên lúc này độ cảnh giác của họ đã được nâng cao một bậc, cho nên lúc này không phải là thời điểm tốt để tập kích, chỉ có thể nằm chờ.
Sự tĩnh lặng vây chung quanh hai người, nhưng không ai cảm thấy xấu hổ hoặc là không thích hợp cả. Điều này làm cho Kỷ Hàn có hơi bất ngờ… Vốn nghĩ rằng khi cùng Hạ Vũ ở chung một chỗ sẽ khiến cho cô không được thoải mái, nhưng giờ phút này, cô không thể tự lừa gạt chính mình, cô nào có không thoải mái đâu, mà ngược lại là… rất an tâm nữa kìa.
Len lén liếc mắt nhìn người đàn ông đã tự ngụy trang chu đáo nằm sấp bên cạnh một cái, trong bóng đêm cô cũng chỉ có thể nhìn ra hình dáng đại khái của anh.
Từ khi nào thì việc ở cùng một chỗ với anh lại cảm thấy tự nhiên, hơn nữa lại an tâm như vậy?
Không giống như bảy năm trước, có thể nói được với anh một câu, hay là có thể ở cùng một chỗ trong chốc lát —— cho dù cũng có người khác ở đó, cũng sẽ làm cô cảm thấy may mắn vô cùng; cũng không giống như lúc vừa gặp lại anh lần nữa, vừa nhìn thấy anh cô đã cảm thấy như không đủ dưỡng khí để hô hấp, đủ loại cảm xúc tràn ngập trong lòng… Nhưng bây giờ, chỉ có sự bình tĩnh bình yên như vậy, thậm chỉ còn cảm thấy an tâm!
Vậy còn anh thì sao?
Kỷ Hàn chuyển suy nghĩ lên người Hạ Vũ, băn khoăn không biết giờ phút này anh đang cảm thấy thế nào… Có cảm thấy an tâm không? Có yên tâm giao phía sau lưng của anh cho cô không…
Tiêu rồi!
Kỷ Hàn vỗ bộp lên ót mình, bây giờ là lúc nào mà còn cô còn ở đây nghĩ này nghĩ nọ có hay không có, cho dù cô rất an tâm khi ở cùng một chỗ với Hạ Vũ, cũng không thể an tâm đến mức này chứ.
Động tĩnh của cô khiến Hạ Vũ ghé mắt sang nhìn, hạ giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Không… có muỗi…” Cô tìm đại một cái cớ, tuyệt đối không có khả năng nói thật ra rằng cử chỉ vừa rồi của cô là muốn đuổi anh ra khỏi đầu óc của mình!
Có một số người về mặt tình cảm là người sao ta vậy, người nói một câu bảo bối, ta nói một câu cưng à, dùng không biết mệt những câu nói ngọt ngào đến buồn nôn mà xây dựng tình cảm; cũng có người trong chuyện tình cảm lại chậm rãi giống như xây nhà; cũng có người hoạn nạn có nhau mới hiểu chân tình… Còn cô với Hạ Vũ thì sao đây?
Kỷ Hàn nghĩ ngợi, nhưng cho dù có cố sức nghĩ thế nào thì cũng không thể tòi ra được một câu tổng kết xem quan hệ dây dưa kéo dài đã vậy còn đang loạn cào cào giữa cô và Hạ Vũ rốt cuộc thuộc loại nào, vì thế đành từ bỏ.
Hai người cứ như vậy mà nằm núp một chỗ không biết mấy tiếng, trong khoảng thời gian đó, Hạ Vũ nói anh sẽ canh cho Kỷ Hàn ngủ ngắn một lát. Kỷ Hàn ngoài miệng thì nói không cần, nhưng mí mắt cũng cưỡng không được đã sập xuống ngủ một chút. Cho đến lúc Hạ Vũ đánh thức cô dậy, cô xem đồng hồ, hóa ra đã hơn ba giờ khuya rồi.
“Đi thôi!”
Thời gian từ ba giờ đến bốn giờ sáng là lúc cơ thể con người mệt mỏi nhất. Ví như bạn đang ngủ thì trong khoảng thời gian này sẽ ngủ sâu hơn; còn nếu như bạn không ngủ, khoảng thời gian này sẽ cảm thấy thật mệt mỏi; qua khỏi giai đoạn này thì cả người bạn sẽ thanh tỉnh rất nhiều.
Bây giờ, chính là lúc mà Hạ Vũ đã kiên nhẫn đợi đến.
Hai người không tiếng động tiến về hướng căn cứ quân xanh. Lúc này đám sâu bọ trong rừng cũng đang say ngủ, nên trừ tiếng bước chân của hai người ra, cũng chỉ có sự im lặng. Lính canh gác doanh trại quân xanh đang ôm trong tay một cây S***g, nhìn thì giống như đang chuyên chú canh gác, nhưng chỉ cần nhìn kỹ thì sẽ phát hiện đầu của hắn thường xuyên gục gặc xuống dưới…
Phía sau bên phải của hắn là một công sự được ngụy trang, từ trong đó thò ra một nòng S***g bắn tỉa màu đen, chính là một trạm gác ngầm.
Một bóng đen không tiếng động đến gần người lính canh. Khi hắn vừa phát hiện có người tới gần, vừa kịp giật mình thì đã thấy nơi cổ lành lạnh, sau đó chổ mở trên người bị ấn xuống, khói xanh bốc lên tuyên bố hắn đã bỏ mình. Cây S***g trong tay tên lính rơi xuống đất lạch cạch. Kỷ Hàn hoảng hồn, muốn chụp lấy nó nhưng đã không kịp. Thanh âm này tuy rất nhỏ, nhưng cũng đã đánh động đến người lính bên trạm gác ngầm! Cây S***g trong tay người này vừa chĩa vào Kỷ Hàn thì cả cảm thấy một bàn tay không tiếng động nện trên cổ hắn, khiến toàn thân hắn đều nổi da gà đồng loạt. Chủ nhân của bàn tay làm một tư thế như vặn gãy cổ hắn, sau đó ấn xuống chốt mở trên người hắn. Viên đạn đã lên nòng trong cây S***g trên tay hắn chưa kịp bắn ra, hắn đã bỏ mình!
Ở trước mặt Hạ Vũ mà đòi chơi trò trạm gác ngầm trạm gác nổi này, anh còn rõ hơn bọn họ chỗ nào có thể giấu trạm gác ấy chứ! Một trạm gác khác ở gần đó cũng đã bị Hạ Vũ dùng phương pháp không tiếng động diệt gọn, đây là cái thứ hai.
……
Hai người giải quyết xong ba lính gác bên ngoài, tiếp tục đi đến khu vực thắp sáng trung tâm. Kỷ Hàn nhớ lá cờ bên phía họ do Thi công tử cầm, mà hiện tại Thi công tử đã trở thành từ binh, lá cờ coi như cũng không có. Cô nói với Hạ Vũ việc này, Hạ Vũ bình tĩnh lấy từ trong túi áo ra một lá cờ đỏ nhỏ đưa cho cô, kêu cô lát nữa đi cắm cờ.
“Ủa… đâu phải?” Không phải trong tay Thi Thanh Trạch à.
“Trong doanh trại nhiều cờ như vậy, tiện tay giật một cái thôi.”
“Anh… anh làm vậy là phạm luật.”
“Sử dụng tài nguyên hợp lý.”
Kỷ Hàn nghe giọng điệu chẳng có chút nào là ăn năn của anh, đột nhiên cảm tưởng như nghẹn ở yết hầu, muốn cười lại cố nén… Má nó! Hóa ra Hạ đại sĩ quan cũng có lúc giảo hoạt không chính khí như vậy, thái độ lại còn không có chút nào đuối lý, nghĩ lại thì đúng là việc này chỉ có Hạ Vũ mới làm được đến trình độ này.
Thấy càng lúc càng tiến gần bộ tư lệnh của quân xanh, Hạ Vũ đột nhiên ra hiệu Kỷ Hàn dừng lại: “Trốn kỹ.”
Nói còn chưa dứt, Kỷ Hàn đã nhanh chóng lẩn vào chỗ tối! Cô vừa ẩn mình kỹ xong, đã có một người từ trong bộ tư lệnh đi ra.
“Hạ sĩ quan, chờ cậu đã lâu!”
Cảm giác lúc này giống như trong phim võ hiệp cổ trang vậy, hai cao thủ võ lâm gặp lại nhau cũng nói một câu y chang: ***, ta đã chờ ngươi thật lâu.
Kỷ Hàn nhận ra giọng nói này, chính là Thủ lĩnh Jess bên quân xanh chứ ai. Trước đó sao Hạ Vũ đã nói hắn mang người đánh qua bên căn cứ bọn họ rồi mà, hắn đã vòng lại từ hồi nào vậy? Hay thật, thì ra cũng có cùng một ‘đức hạnh’ như Hạ Vũ, muốn chơi trò ‘ngư ông đắc lợi’ đấy à?
“Từ cái lần bốn năm trước vẫn chưa có cơ hội đấu tay đôi với cậu, hôm nay xem như lại có rồi!”
Bốn năm trước?
Oái! ‘Người quen’ cũ! Kỷ Hàn líu cả lưỡi. Mấy phút tiếp sau đó, Kỷ Hàn mới biết đến cái gọi là cao thủ so chiêu, thương nhau lắm cắn nhau đau.
Trong bóng đêm, hai người đều không hẹn mà cùng bỏ hết VK, dùng phương thức giống đực nguyên thủy nhất mà thực hiện trận tỷ thí giữa hai người đàn ông.
Quyền cước tung ra vừa có lực vừa đẹp mắt! Một trận quyết đấu chân chính! Hai người người tiến kẻ lui thoăn thoắt, nhanh đến nỗi mắt không kịp quan sát, nương theo ánh sáng từ trong bộ chỉ huy rọi ra mà nhìn thấy mỗi một đấm tung ra đều mang theo mồ hôi của hai người, bay lấp loáng dưới ánh đèn. Quyết đấu giữa hai người làm tất cả binh lính quân xanh còn ở lại giữ căn cứ đều bu xung quanh để xem, thậm chí ngay cả tướng lãnh hai bên Mỹ Trung cũng đi tới doanh trại bên này để xem. Kỷ Hàn nhìn cái cột nằm ngay trước cửa lều lớn trung tâm, nghĩ nghĩ, sau đó lén lút, chậm rãi lần mò đi qua đó…
Mồ hôi của Hạ Vũ và Jess bắn đầy trong không trung. Đây là một màn đánh đấm ứng đối toàn lực. So về thể trạng, Jess khỏe mạnh hơn Hạ Vũ, nhưng cũng không vì vậy mà có được ưu thế. Hạ Vũ trấn định như vậy, trấn định đến mức trong mắt anh không có một chút cảm xúc khác nào ngoài sự chuyên chú…
Trên mặt và trên người hai người đều đã hiện ra không ít màu sắc, không giống như khi đấu với người khác chỉ làm động tác tượng trưng để chỉ là đối phương đã bỏ mình, đây thật sự là đả thương. So đấu như vậy khiến những người đứng xung quanh cũng nhiệt huyết sôi trào, thần kinh như lạc vào một không trung kỳ lạ, có thể nghe được cả tiếng máu trong cơ thể mình sôi lên sùng sục…
“Nói xem, lần này bên nào thắng?” Jess thở gấp, mồ hôi chảy ròng ròng từ trên trán xuống, S***g lục trong tay nhắm ngay cổ Hạ Vũ.
“Người của tôi.” Hạ Vũ không chút do dự đưa ra đáp án, S***g lục trong tay cũng chĩa ngay chỗ hiểm của đối phương.
“Tự cao tự đại…” Jess nói.
Hai người không hẹn mà cùng P0'p cò… Hai luồng khói màu xanh và đỏ cùng đồng thời bay ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc