Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 73

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Khảo hạch cuối cùng!
Bất tri bất giác, ba tháng huấn luyện đặc biệt đã tới lúc kết thúc.
Vốn ban đầu nhân số tham gia huấn luyện có trên dưới một đại đội, thế mà đến cuối cùng bị đào thải dần xuống còn một con số đầy bất mãn: chỉ đứng đủ một hàng.
(đại đội: trên lý thuyết là 108 người, nhưng thường thì không tới con số đó, chỉ khoảng 90 người)
Lúc này, những người còn lại đang nghênh đón lần khảo nghiệm cuối cùng, cũng chính là một lần khảo hạch toàn năng thông qua trận đấu đối kháng với nhóm binh lính được phía Mỹ cử sang cùng tham gia hợp tác huấn luyện lần này.
Đơn vị lính từ Mỹ sang trong ba tháng qua cũng không hề lơi lỏng trong việc huấn luyện! Đã là lính tinh nhuệ được cử sang đây hợp tác huấn luyện thì đương nhiên tố chất chiến binh không hề kém, hơn nữa cũng đồng thời trải qua ba tháng khổ luyện vừa rồi…
“Không dễ ăn đâu.”
Người nói là Thi Thanh Trạch. Lúc này là đêm trước ngày thi đấu sát hạch, 20 người còn lại đang tụ tập trên nền xi măng, hưởng thụ sự nhàn nhã khó khi nào có được mà ngồi đây ngắm trăng xem sao cảm nhận gió biển mơn man.
“Mai không biết còn muốn chỉnh tụi mình ra sao đây nữa. Vả lại đám lính kia cũng không phải xoàng đâu.” Thi Thanh Trạch ngắt một cọng cỏ cầm trong tay ngắm nghía: “Nhưng cũng không thể để mất mặt được, có vỡ đầu cũng không thể thua đó nhe.”
“Nói nhảm!” Tần Dịch tay gối ra sau đầu nằm trên nền xi măng, hai chân bắt chéo lúc lắc: “Thua người không thua trận! Ngày mai cứ chống mắt mà xem Tần đại gia ta giáo huấn đám giặc Tây kia như thế nào nè.”
Một câu nói, khiến cả nhóm chiến hữu đều đồng tình, cả đám đều xoa xoa tay như tiếc hạn không thể lập tức chém giết một trận với đám binh lính Mỹ kia.
“Phương pháp huấn luyện Biến th' của Hạ lão đại mà chúng ta cũng đã qua hết cửa, sao còn phải sợ họ!” Vua Cua H**g phấn nghĩa khí giơ ngón giữa lên: “Xử lý bọn họ, chúng ta chính là người thắng.”
“Đúng! Xử lý bọn họ!”
“Xử lý bọn họ!”
Mọi người đồng loạt gào thét…
“Nhóc Cua, cậu là vì áo mưa của cậu chứ gì.” Kỷ Hàn ngồi cạnh thâm ý chỉ ra mục đích chủ yếu khiến cho Vua Cua nhiệt huyết như vậy.
Bị đâm trúng tâm tư, ngón giữa đang thẳng tắp của Vua Cua từ từ héo rũ, gãi gãi đầu: “Đương nhiên… cũng có nguyên nhân đó.” Hôm nay Hạ Vũ có nói, nếu ngày mai bọn họ có thể thắng trận sát hạch đối kháng thì những hàng cấm bị tịch thu sẽ trả lại hết cho bọn họ. Thời gian qua bọn họ không phải là chưa từng cố gắng đi khiêu chiến Hạ Vũ để lấy lại hàng hóa của mình, nhưng kết quả là không một ai thành công.
Vua Cua lại ưỡn ***: “Nhưng mà, vinh nhục của tổ quốc còn lớn hơn lợi ích của bản thân! Mặc kệ là do lợi ích nhỏ của bản thân hay nói theo kiểu đao to Pu'a lớn là vấn đề thể diện quốc gia, lần này tôi nhất định không nương tay, đánh ૮ɦếƭ bọn họ!”
Kỷ Hàn cười cười: “Mặc kệ lớn hay nhỏ, đều là mục tiêu.” Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao: “Là con la hay con ngựa, ngày mai kéo ra ngoài cưỡi thì sẽ biết.”
……
Ngày hôm sau, thời tiết vừa đúng.
Hai bên 56 người, chia làm hai tổ lớn, bên Trung Quốc do Hạ Vũ lãnh đạo, bên Mỹ do Jess dẫn dắt.
Vừa thấy hóa ra Hạ Vũ cũng gia nhập lần khảo hạch này, mọi người đầu tiên sửng sốt, sau đó lập tức lòng tin của toàn bộ mọi người đều tăng lên nhiều. Tuy nói rằng ngày thường bị Hạ Vũ huấn luyện đến mạng cũng mất một nửa, một đám mệt như chó, nhưng lúc này có anh gia nhập thì lại giống như được uống một viên thuốc an thần, làm cho trái tim vốn lung lay của bọn họ trở nên vững vàng hơn!
Đây là chính là năng lực của Hạ Vũ. Kỷ Hàn híp mắt lại, nhìn bóng lưng bất động như núi đứng phía trước…
Lúc này, bóng đêm đã buông xuống, đội hình hai bên tập hợp trong sân huấn luyện, ngồi sau bàn chủ tịch dài phía trước là vài lãnh đạo cấp cao. Sau một tràng diễn thuyết máy móc, cuối cùng cũng tuyên bố mục đích của trận đấu đối kháng hôm nay!
Nhiệm vụ: khảo nghiệm tổng hợp những đối kháng thực chiến.
Nhiệm vụ mục tiêu: *** tướng lĩnh đối phương, cắm cờ bên ta tại bộ chỉ huy đối phương.
Hai bên tham gia nhiệm vụ: sĩ quan tham dự huấn luyện chung Trung Mỹ.
Thời hạn: Cả đêm! Đến hết giờ, nếu hai bên đều hoàn thành mục tiêu, sẽ tính số thương vong để quyết định đội thắng.
Trang bị cho người tham gia thi đấu rất đơn giản, mỗi người có một cây dao găm, một cây S***g, ba cục lương khô, một cục chocolate, một bình nước…
Một cuộc tranh tài như vậy, việc đạt được mục tiêu là điều kiện tiên quyết, vừa phải dốc sức cố gắng tiêu diệt càng nhiều kẻ địch, vừa phải giữ được mạng mình!
“Hạ sĩ quan,” Jess đi tới, vươn tay: “Tôi chờ ngày này đã rất lâu.”
Hạ Vũ nắm lại tay hắn: “Hi vọng đây là một trận đối kháng đặc sắc.”
Hai người nắm chặt tay. Kỷ Hàn cảm thấy trận đấu này giống như trong truyện manga vậy, hai đại BOSS đối đầu với nhau, đằng sau mỗi người hào quang bắn tung tóe cả mét, 1 đỏ 1 xanh, khi va chạm vào nhau thì đồng loạt phóng ra tia sáng chói lòa muôn trượng — cao thủ so chiêu, cái cần thiết là phải có khí thế! Tay còn chưa động, khí thế đã cuồn cuộn.
Cái bắt tay bình thường của hai người cũng đã khiến cho người bên ngoài cảm nhận được khí thế quanh người họ.
Sau khi trận đấu bắt đầu, hai bên đều được xe chở vào núi rừng tới khu vực của mỗi nhóm.
Hạ Vũ mở bản đồ, phân tích vị trí địa lý của hai bên, lấy Pu't ra vẽ một con đường bên trên: “Thi Thanh Trạch, cậu dẫn tiểu đội thứ nhất đến chỗ này.”
Thi Thanh Trạch xem xét đường màu hồng trên bản đồ: “Lão đại, nơi đó không có đường mà!”
“Người đi riết thành đường.” Hạ Vũ nhìn hắn một cái: “Hẳn là cậu cũng nhìn ra được chỗ này, trên lý thuyết mà nói, trong toàn bộ chiến khu chỉ có một con đường duy nhất là có thể tiến vào khu vực quân xanh.” Anh cầm chiếc Pu't màu xanh vẽ minh họa: “Con đường này, Jess nhất định sẽ tự mình gác, tôi sẽ giả bộ mắc mưu dẫn người đi theo con đường này làm chủ công, cậu đi con đường khác này cho tôi, mang theo lá cờ đi qua đó.”
“Rõ!” Thi Thanh Trạch cũng không nhiều lời, nhận lệnh.
“Tần Dịch, cậu dẫn vài người khác ở lại trấn giữ trận địa.” Hạ Vũ khoanh vài nơi trên bản đồ: “Thả vài cái trạm gác công khai, những người khác con mẹ nó đều nấp kỹ cho tôi. Các cậu ôm cây đợi thỏ, bảo vệ người ở bên trong thật tốt cho tôi.”
“Rõ!” Tần Dịch cùng mấy người khác cùng nhau nhận lệnh.
Cuối cùng chính là Hạ Vũ và Kỷ Hàn, và vài người còn lại tấn công chính diện, chủ trương giết càng nhiều càng tốt!
Dưới sự chỉ đạo của Hạ Vũ, bọn họ không tiếng động nhanh chóng tiến vào khu vực của địch quân. Hạ Vũ ra hiệu, ý bảo tất cả dừng lại. Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trên bờ biển rất lớn, giờ đã vào Thu nên khi đêm xuống nhiệt độ giảm xuống không ít. Mỗi người chỉ được cấp 3 bánh lương khô làm lương thực, bọn họ bảo tồn thể lực cho tốt.
Hạ Vũ chọn nơi dừng chân rất tốt, có rất nhiều lùm cây và đá tảng có thể làm công cụ che chắn. Mỗi người đều tự tìm chỗ tốt để núp.
Hạ Vũ muốn Kỷ Hàn và anh làm trạm gác ngầm, mặt khác lại sắp xếp hai người làm trạm gác công khai. Kỷ Hàn trốn dưới một bóng cây, cách nơi núp không xa lại làm một công sự giả có che chắn, toàn thân giắt đầy lá cây. Sau khi nhìn một lượt xung quanh để xác định tình hình, cô lấy ra một bánh lương khô ngồi gặm với nước.
Trong rừng khá ẩm ướt, Kỷ Hàn nhìn đồng hồ, lúc này chỉ mới vào đêm thế mà trong rừng đã tối om om.
Làm một lính gác thực hiện đúng chức trách là công việc mệt nhọc, bởi vì trong lúc này không thể nói chuyện với nhau, không được có động tác dư thừa. Trạm gác công khai thì tốt hơn, còn có thể tự do hoạt động một chút, nhưng độ nguy hiểm cao hơn trạm gác ngầm, vì dù sao anh là mục tiêu sống sờ sờ ra đó, đối phương có thể tập trung diệt anh trước tiên, nhưng… Đôi bên đều là người hiểu biết, biết có trạm gác công khai thì đương nhiên phải có trạm gác ngầm, mà nếu cứ thế mà bắn S***g ra thì chẳng khác nào dâng mình ra trước họng S***g của trạm gác ngầm.
Trạm gác công khai yểm trợ cho trạm ngầm, trạm gác ngầm bảo vệ trạm công khai, đạo lý tương trợ lẫn nhau cùng tồn tại này bọn họ đều biết.
Cứ núp như vậy không nhúc nhích không biết qua bao lâu. Kỷ Hàn nhìn về phía Hạ Vũ ở cách đó không xa, từ lúc bắt đầu đến giờ, anh thật sự bất động như núi.
Kỷ Hàn lấy anh làm gương, trong đầu lần lượt nhớ lại tất cả những kỹ năng anh đã dạy mọi người trong thời gian qua:
Nếu lính gác vóc dáng không cao, dao găm đâm chéo từ phía sau lưng, cắm thẳng vào phổi, có thể giải quyết hắn không một tiếng động.
Hai bên cùng so dao, đừng nhìn dao của đối phương, mà nhìn ánh mắt của đối phương. Ánh mắt là nơi dễ dàng tiết lộ ý đồ của đối phương nhất.
Dao không nên cầm thật chặt, bằng không lúc dùng sẽ mất linh hoạt, góc độ vung dao sẽ bị hạn chế…
……
Kỷ Hàn lặng lẽ nhẩm lại kỹ càng trong đầu tất cả những gì Hạ Vũ chuyển giao cho bọn họ.
Cô nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ rồi. Khi cô vừa định ngẩng đầu lên thì một thanh âm ầm ĩ truyền vào lỗ tai…
Lúc ngẩng đầu lần nữa thì thấy lính gác trạm công khai phía xa xa đang ngồi dựa vào trên thân cây, sau đó tai nghe liền truyền đến giọng Hạ Vũ: “Kỷ Hàn, đừng nhúc nhích!”
Ngay sau đó, chỉ thấy trên người cậu kia phát ra khói khí đỏ, mục tiêu bị trúng chỗ hiểm, tử vong! Bị knockout!
Fuck!
Đã ૮ɦếƭ!
Trong lòng Kỷ Hàn lập tức rùng mình, binh sĩ kia bị xử lý như thế nào cô cũng không thấy được nha! Chính trong nháy mắt đúng lúc cô cúi đầu ngẩng đầu đó sao?
Tốc độ này… không phải là người nữa, mà giống y như ma quỷ không tiếng động tới gần, sau đó không tiếng động ςướק đi mạng ngươi.
“Phịch!”
Một tiếng S***g có gắn ống giảm thanh vang lên, đến từ Hạ Vũ. Anh nhanh chóng nhắm vào một hướng bắn một phát, sạch sẽ lưu loát, lập tức liền nghe thấy bên kia truyền đến một tiếng ‘hự’ trầm ***c, sau đó khói khí màu xanh phất lên!
Một phát S***g đoạt mạng đối phương.
Sau đó, chợt nghe thấy trong đám cây cối bên kia truyền đến thanh âm di chuyển rất nhỏ như có người đang bò.
“Kỷ Hàn, em tiến nhanh lên khu C. Anh với những người khác dẫn dụ chúng rời đi.” Giọng Hạ Vũ từ trong tai nghe truyền đến.
Sau đó, anh ra khỏi chỗ nấp, rồi kêu mấy người khác rời đi.
Kỷ Hàn tiếp tục duy trì bất động như vậy qua nửa giờ nữa. Sau khi xác định xung quanh không có quân địch, cô mới từ chỗ nấp đi ra, tiến nhanh tới khu C.
Khu C, cũng chính là Bộ Tổng Tư Lệnh đội xanh, là địa điểm bên quân xanh mà bọn họ phải chiếm lĩnh…
*
Thi Thanh Trạch dẫn 4 đội viên khác vừa đi vừa lần dò, qua một đường núi hẹp, lại trèo lên vách đá, sau đó lại từ vách đá trèo xuống, nơi đó chính là trận địa quân xanh rồi!
Con đường này tuy không dễ đi, nhưng dọc đường cũng không gặp được phục binh, cho nên bên phía bọn họ cũng không có trực tiếp đối đầu hỏa lực với đối phương, bảo toàn đầy đủ lực lượng.
Năm người không tiếng động tiếp đất, nương theo ngọn đèn, Thi Thanh Trạch đếm số lính đối phương còn ở lại giữ trận địa… 15 người.
5 đấu 15…
Xem ra đối phương chỉ xuất ra có một lượng nhỏ người, còn phần lớn ở lại doanh trại ngồi chờ bọn họ tự nạp mình tận cửa, rồi lấy an nhàn mà thắng mỏi mệt. Chờ cả đội bọn họ tới đây, tiêu diệt phần lớn đội bọn họ, xong chủ lực quân xanh sẽ tấn công căn cứ của bọn họ.
Không được! Phải chờ!
Cuối cùng, anh quyết định bất động để đợi thời cơ tốt nhất… Đang nghĩ thế thì bỗng nhiên vài ánh đèn cao áp chiếu thẳng vào mặt họ, khiến cho thị giác của họ lập tức bị lòa đi.
“Fuck!”
Thi Thanh Trạch khẽ rủa một tiếng, nhanh chóng nấp vào một chỗ vật chắn gần nhất. Mắt anh lúc này vì vừa bị ánh sáng mạnh mà tạm thời lâm vào tình trạng giả mù ngắn, tuy chỉ là vài giây, nhưng ở thời khắc thế này thì cho dù chỉ là 0,1s cũng sẽ ૮ɦếƭ! Anh đơn giản nhắm mắt lại, bằng vào kinh nghiệp trong thời gian được Hạ Vũ huấn luyện trước đó, trong bóng tối phải nghe được vị trí bắn, S***g trong tay vẫn lên đạn sẵn sàng…
Giết được tên nào hay tên nấy…
*
Kỷ Hàn nhanh chóng thẳng tiến khu C, bởi vì nhóm Hạ Vũ đã làm tiên phong dụ quân xanh rời đi, cho nên suốt dọc đường này cô coi như là an toàn.
Tự mình hành động, tuy rằng một thân một mình nhưng hành động càng thêm tự do. Trước mắt, cô trèo lên trên cây, quan sát từ góc độ này có thể thấy Thi Thanh Trạch cầm S***g trong tay, cho dù đã sa vào vòng vây của địch nhưng không hề buông S***g, muốn giết được tên nào thì hay tên nấy…
Điều làm cho cô bất ngờ là, bên quân xanh cuối cùng cũng không trực tiếp bắn ૮ɦếƭ Thi công tử, mà ngược lại là… Bắt sống! Cũng bởi vì muốn bắt sống Thi Thanh Trạch mà quân xanh phải tổn thất hết mấy người.
Lúc này không phải là nên giết được một người thì tính một người sao? Sao lại dùng phương thức bắt sống?
Kỷ Hàn hoài nghi trong lòng, nhìn Thi Thanh Trạch bị một cán dao lớn bổ về phía gáy khiến cho hôn mê bất tỉnh, sau đó lôi vào trong doanh trại.
Cô móc ra ống giảm thanh, gắn vào họng S***g, lên đạn, nhìn xuyên qua kính ngắm về phía tên đối diện đang hết nhìn đông lại tới nhìn tây…
Tâm trầm xuống, bình tĩnh ngắm chính xác vào đù* của hắn…
Đúng vậy, là đù*! Cô không phải muốn là một phát mất mạng, mà là…
Phịch ——
Viên đạn chính xác cắm vào bắp đù* hắn, binh lính bên kia bắt đầu hô to ‘có địch’, dẫn tới một trận hỗn loạn.
Vài tên lính nhích lại gần, muốn lại cứu người kia! Trong tình huống địch trong tối ta ngoài sáng thế này…
Phịch ——
Kỷ Hàn lại P0'p cò S***g, lần nay cô nhắm đúng vào chỗ hiểm của một tên lính khác!
Một phát S***g bắn qua, khói khí màu xanh bay lên. Tử vong!
Khi đối phương ý thức được đây là tay S***g bắn tỉa đang tác chiến, Kỷ Hàn lại bắn thêm một phát nữa, rồi sau đó nhanh chóng tụt xuống khỏi cây, thay đổi vị trí…
Bên phía Hạ Vũ không biết thế nào rồi?
Kỷ Hàn vừa nghĩ như vậy, rồi lập tức vứt ngay ý nghĩ này ra sau đầu. Tên kia căn bản là không cần người khác lo lắng. Vừa nghĩ như vậy, lông tơ cả người cô đều dựng lên, trong đầu lập tức nảy lên hai chữ: nguy hiểm!
Vừa nghiêng người, thì thấy một bóng đen đánh tới.
Cô chỉ cảm thấy S***g cầm trong tay phải thoáng giật một cái, rồi tuột khỏi tay cô rơi xuống. Cô trở tay rút dao găm, một tay thuận thế ôm lấy bóng đen kia, lật mạnh người đè bóng đen Dưới ***, dao găm trong tay cắm xuống. Từ trên người bóng đen phát ra khói khí màu xanh, tuyên cáo hắn tử vong!
“Ah ——” Bóng đen Dưới *** phát ra một tiếng than nhẹ mập mờ: “Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu (૮ɦếƭ dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu). Người Trung Quốc các em nói thế phải không.”
Kỷ Hàn nhận ra thanh âm này: “Eric ——” Thì ra là tên lính Mỹ có cách ái mộ quái dị kia.
“Hi —— Kỷ Hàn.” Eric rất hưởng thụ cảm giác ôm mỹ nữ trong lòng, nhưng tiếc là khi còn chưa hưởng thụ đủ thì trong bóng đêm lại hiện ra một thân ảnh, một cước không khách khí đạp tới, may mà hắn phản ứng nhanh, đúng lúc lăn qua một bên, né tránh được một đạp kia.
“Hạ… Hạ Vũ!” Người đến là Hạ Vũ, trong tay còn cầm một cây S***g ngắm, xem ra là anh đi theo Eric đến đây, vừa rồi mạng của Eric cũng là do anh bắn hạ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc