Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 52

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Người đó
Theo như lời của Kỷ Hàn, khi còn chưa thể xác định thời gian của nghi phạm, thì nên bắt tay tìm hiểu từ quan hệ xã hội của nạn nhân.
Triệu Tùng cùng Ngô Khoan là có quen biết nhau !
Đám người Lý Trạch đã đi điều tra về quan hệ xã hội của Ngô Khoan, phát hiện Ngô Khoan và Triệu Tùng trước đây cùng làm chung tại một xí nghiệp sản xuất dược thuộc nhà nước, chẳng qua là Triệu Tùng là chuyên viên nghiên cứu, còn Ngô Khoan lại là chủ nhiệm quản lý phân xưởng, về sau trong một lần xí nghiệp tổ chức giảm biên chế nhân viên, Ngô Khoan bị sa thải, bởi vì thời hạn làm chưa đủ, nên không thể có lương hưu, cuối cùng đành phải làm công nhân vệ sinh cửa kính để duy trì cuộc sống.
Nhưng hai người vẫn kín đáo qua lại, nếu như phương diện vay tiền này cũng được coi là qua lại.
Ngô Khoan ham mê cờ bạc là chuyện mọi người đều biết, đánh đến chỉ có đi cũng không có lại là chuyện thường, cho nên trên người lúc nào cũng có món nợ dắt lưng, trong đóTriệu Tùng là người hắn đi vay nhiều nhất.
“Anh Triệu, cha anh có từng đề cập với anh đến người tên là Ngô Khoan chứ.” Kỷ Hàn hỏi đôi vợ chồng trẻ trước mắt, cũng chính là bạn của Đoạn Khanh Nhiên, con trai của nạn nhân Triệu Tùng.
“Không có.” Triệu Minh lắc đầu, mấy ngày nay tâm tình đã gần như sụp đổ, nỗi đau mất cha mất con đã làm người thanh niên gần ba mươi tuổi này lập tức già đi rất nhiều, ở độ tuổi này nên có phấn đấu trong cuộc sống cùng nguyện vọng, thoáng chút đã bị P0'p ૮ɦếƭ
“Anh có thể cẩn thận nhớ lại xem, cha anh gần đây có cử chỉ gì khác thường không.” Kỷ Hàn cũng không muốn vạch vết thương của người nhà nạn nhân, nhưng đôi khi bởi vì người nhà quá mức thương tâm cùng tức giận, mà xem nhẹ một ít manh mối mấu chốt: “Ví dụ như về mặt tiền bạc chẳng hạn.”
“Ba tôi từ sau khi về hưu cuộc sống liền rất đơn giản, ” Triệu Minh nói : “Các vị cũng biết, ông trước kia công tác ở xí nghiệp nhà nước làm về nghiên cứu, cho nên khi về hưu sau này, lĩnh một khoản lương hưu hậu hĩnh, định kỳ hàng tháng có tiền lương hưu được lĩnh, hơn nữa còn mẹ tôi làm công việc kế toán, hai ông bà thu nhập so với người trẻ tuổi như chúng tôi có khi còn hơn, cho nên tôi rất ít khi hỏi han ông bà về chuyện tiền nong.” Triệu Minh đang nói, rồi đột nhiên nhớ tới một chuyện: “A — đúng rồi, sĩ quan cảnh sát! Đây…” Anh ta lôi từ trong túi ra một quyển sổ ghi chép cho bìa ngoài màu vàng: “Đây là ngày đó tôi thu dọn đồ đạc của ba tôi thì phát hiện. Các vị xem có thể giúp được gì cho phá án không.”
“Tốt.” Kỷ Hàn lấy ra túi đựng vật chứng đem quyển sổ kia bỏ vào, lại cho người đưa Triệu Minh rời đi.
Đó là một quyển nhật ký cũ, được Triệu Tùng viết trong những năm còn công tác ở khoa nghiên cứu của xí nghiệp dược, Kỷ Hàn nhìn xuống, bên trong là những chuyện được ghi chép của nhiều năm trước. Lúc ấy mấy người Triệu Tùng làm một nghiên cứu về dược phẩm, về phần là nghiên cứu về cái gì, nhật kí cũng không nói rõ, nhưng nói rất mơ hồ rằng nếu thuốc kia thành công, thì sẽ nâng cao năng lực chiến đấu của quân đội ta:
Năm 1979 tháng 3 ngày 2:
Hôm nay nhận được một lệnh điều động, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ gia nhập một nhóm nhỏ nghiên cứu X , ở tổ nghiên cứu gặp được rất nhiều tiền bối cùng giới tài năng, có thể được làm việc chúng với nhiều người cùng chung chí hướng, cùng nhau dốc sức vì quốc gia, thật sự là chuyện làm cho người ta vui vẻ…

Năm 1981 tháng 5 ngày 14:
Nghiên cứu X được một người nào đó đề xuất, thật sự là một sáng kiến can đảm! Tất cả mọi người ở tổ nghiên cứu đều vì thế mà nỗ lực, tôi cũng không thể thành người lạc loài, tiếp theo thí nghiệm X rất nhanh sẽ được sản xuất ra , thật làm cho người ta chờ mong…
Năm 1982 tháng 12 ngày 23:
Gần đây tôi thường suy nghĩ về nghiên cứu X, rốt cuộc là đúng hay sai… Nhưng, đó cũng không phải chuyện tôi có thể quản, tôi chỉ có thể làm chính là đem năng lực lớn nhất của bản thân tập trung vào trong nghiên cứu, sớm cho ra một nghiên cứu X hoàn mỹ, như thể thời gian không cho phép có một lần nào thất bại…
Năm 1983 tháng 10 ngày 9:
Hôm nay lại có một đám thành viên mới thử nghiệm thành phẩm X. Một nhóm đồng nghiệp chờ mong vạn phần, chờ mong của bọn họ dành cho nghiên cứu X, đã gần như si như cuồng, trái ngược lại với tôi, từ lâu đã không còn hưng phấn như vậy, thí nghiệm, thất bại, lại thí nghiệm, rồi lại thất bại… Như vậy là một vòng tuần hoàn vô tận, đến lúc nào mới hết.
Năm 1985 tháng 8 ngày 3:
Hôm nay trời rất lạnh, lại phải bắt đầu với một nhóm thử nghiệm mới. Vật thí nghiệm hôm nay tuổi còn rất trẻ, hắn nói hắn là quân nhân đã xuất ngũ, có một người vợ đang mang thai. Hắn nói chờ sau khi tham gia thí nghiệm lần này xong, trở về là có thể nhìn thấy đứa bé…
Tôi đột nhiên có chút không ra tay được, nhưng…
Năm 1989 tháng 3 ngày 3:
Trên mặt văn kiện viết, thí nghiệm X bị đình chỉ. Một nhóm đồng nghiệp mang lòng đầy căm phẫn, cứ mãi la hét những năm gần đây chính mình làm việc vì X nỗ lực cùng với tuổi trẻ cứ như vậy theo nước cuốn trôi, tôi thì lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm…
Rốt cục cũng có thể được giải thoát!

Nhật kí ghi chép lại tư tưởng của Triệu Tùng trong quá trình tham gia nghiên cứu, từ những ngày đầu tự hào, tích cực chậm rãi biến thành do dự không chắc chắn, đến cuối cùng là hối hận!
Kỷ Hàn lật đến tờ giấy cuối cùng, trang này không có ghi ngày, càng giống như là một bức thư sám hối, viết như sau:
Rời khỏi nhóm nghiên cứu X rất nhiều năm, nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi rất hy vọng lúc đó mình sẽ không tiếp nhận lệnh điều động ấy.
Nhiều năm như vậy, tôi vẫn không có biện pháp quên được…
Tôi đã muốn bù đắp lại, nhưng lại không thể nào làm được. Nghiên cứu X, là chuyện cơ mật nhất, mặc kệ tôi là người tham gia nghiên cứu hay là người tham dự trở thành người thử nghiệm, cũng không được phép nói ra bên ngoài, điều duy nhất tôi biết đến chính là một cái tên, chính là tên của người nói hoàn thành sẽ đi về với vợ và con nhỏ. Tôi vẫn thường mơ thấy, cậu thanh niên kia nói với tôi rằng sau khi xong thí nghiệm trở vể là có thể nhìn thấy con gái, anh ta chờ mong như vậy, tín nhiệm tôi như vậy, cuối cùng tôi lại không thể chu toàn cho chờ mong anh ta… Còn có ánh mắt của nhiều người như thế, đôi mắt của bọn họ luôn xuất hiện ở trong mộng của tôi.
Nếu thế giới này thật sự có báo ứng, tôi chỉ cầu có thể cho tôi thời gian sống qua ngày nhiều hơn một chút, để tôi có thể ở bên cạnh vợ con, để cho tôi có thể tận mắt nhìn thấy cháu của mình sinh ra…
Về X, đây là một cái ý tưởng lớn mật, nhưng là một sai lầm, vi phạm nhân thể học tự nhiên, hy vọng những người đó đừng tiếp tục sa vào sai lầm nữa.
Một phong thư lưu loát, mang theo cảm xúc nặng nề, nhìn ra được thời điểm Triệu Tùng viết, suy nghĩ có chút hỗn độn, vì vậy nội dung trong thư có chút đứt quãng, thẳng đến mặt sau, một cái tên đập vào trong mắt Kỷ Hàn, khiến trong lòng cô căng thẳng:
Ở mặt sau thư của Triệu Tùng, anh ta tên Lâm Hải Bình. Hy vọng con cháu của tôi về sau, nếu gặp được con cháu của đồng chí Lâm Hải Bình, có điều kiện hãy giúp đỡ họ …
Lâm Hải Bình… Lâm Hải Bình… Lâm Hải Bình…
Cái tên này luôn lặp lại không ngừng trong đầu Kỷ Hàn, chẳng nhẽ là trùng tên sao?
“Đội trưởng Hàn? Đội trưởng Hàn!”
Nghe thấy tiếng gọi của Lý Trạch, Kỷ Hàn phục hồi lại tinh thần thấy Lý Trạch đang nhìn mình chằm chằm: “Ách… Huh? Làm sao vậy?”
“Làm sao vậy? Kêu chị mấy tiếng cũng không có phản ứng.” Lý Trạch có chút lo lắng, dù sao Kỷ Hàn cũng đã được phê chuẩn rời khỏi tổ trọng án, lần này còn gọi cô trở về hỗ trợ, không biết có hay không mang lại cho cô thêm phiền toái: “Có phải mệt mỏi không?”
Kỷ Hàn khép lại nhật kí: “Không có chuyện gì! Sao rồi? Có phát hiện gì mới.”
062: Người đó
Edit: Hilly
Beta: Quảng Hằng
“Có!” Lý Trạch lấy ra sổ ghi chép: “Tôi mới từ vài nhân viên tạp vụ bên Ngô Khoan trở về. Ngô Khoan từng theo tất cả bọn họ đi uống R*ợ*u một lần, khoe khoang nói mình gần đây nhận được một đại kim chủ bao nuôi, khi hắn không có tiền liền đi tìm người kia mượn, đám nhân viên tạp vụ kia mới đầu đương nhiên không tin, bất quá sau khi đánh bạc, trong tay Ngô Khoan luôn dư dả không ít, tiền đặt cược cũng càng ngày càng lớn… Đội trưởng Hàn, chị đoán đại kim chủ của Ngô Khoan là ai?” Lý Trạch đóng sổ lại.
Kỷ Hàn liếc mắt nhìn hắn: “Là Triệu Tùng sao?”
“૮ɦếƭ tiệt! Làm sao mà chị biết thế!” Còn muốn để cho cô đoán một chút: “Ngô Khoan này quả thật là một gã cực kỳ vô sỉ.” Lý Trạch nói xong, đưa ra một túi vật chứng chứa tờ giấy, Kỷ Hàn nhìn thoáng qua, trên đó là giấy vay nợ của Triệu Tùng, ngày tháng phía dưới, vừa vặn là ngày Triệu Tùng bị giết.
“Đội trưởng Hàn, chị nói xem người này này có phải là vì mượn không được tiền, kết quả thẹn quá thành giận đem cả nhà của Triệu Tùng…” Lý Trạch bạo gan suy đoán: “Chú Hồ không phải đã nói, ngày hôm qua Ngô Khoan đi tìm chú vay tiền, nói mình gặp được vận may.”
Kỷ Hàn nhéo nhéo mũi: “Cậu cầm ảnh của Ngô Khoan, đến tiểu khu bên Triệu Tùng hỏi xem hắn có hay không thường lui tới bên đó, nhất là trong ngày gây án.”
Lý Trạch nhận nhiệm vụ sau đó liền rời khỏi văn phòng đi chấp hành. Kỷ Hàn cân nhắc quyển nhật ký cũ kĩ của Triệu Tùng trong tay, suy nghĩ một chút, bấm số di động của Hạ Vũ.
Thang máy ở lầu 15 mở ra, Hạ Vũ đã chờ sẵn ở bên ngoài, sau đó dẫn cô cùng nhau đi đến phòng hồ sơ. Hạ Vũ đem một phần hồ sơ đưa cho cô, là Lâm Hải Bình, Kỷ Hàn nhanh chóng lật xem:
Thời gian Lâm Hải Bình ở bộ đội, thành tích vẫn luôn rất tốt, có thể lưu lại tiếp tục ở trong bộ đội, nhưng hắn lại lựa chọn chuyển ngành tới cục cảnh sát, ở cục cảnh sát biểu hiện vẫn cực kì tốt, cống hiến thành tích không tầm thường, sau đó… sẽ không có sau đó, hi sinh vì nhiệm vụ .
Kỷ Hàn nhìn phần tư liệu “đầu voi đuôi chuột” của Lâm Hải Bình, cảm giác này tựa như đang xem một cuốn tiểu thuyết, phía trước mở đầu rất đặc sắc, đoạn giữa hứa hẹn cực kì hấp dẫn lại không hề xuất hiện đã đột nhiên chuyển thành kết cục.
Kỷ Hàn nhìn xuống thời gian Lâm Hải Bình hi sinh vì nhiệm vụ, tháng 2 năm 1986. Cô không khỏi nghĩ đến trước đó nhìn thấy ở trên nhật ký của Triệu Tùng…
Nếu quả thật đúng như lời người đó nói, thì chính là Lâm Hải Bình đi làm chuột bạch cho cái nghiên cứu X gì đó, kết quả… Thí nghiệm không thành công, hắn cũng thành oan hồn thí nghiệm thất bại.
“Hạ Vũ, anh có từng nghe nói, về nhóm nghiên cứu X.”
“Đó là cái gì?”
Kỷ Hàn nhìn phản ứng của anh, xem ra anh cũng không biết. Cũng đúng, theo thời gian suy đoán, khi đó anh mới mấy tuổi thôi: “Về chuyện của Lâm Hải Bình, có ít thế này thôi à?”
“Bên này có thể tra được cũng chỉ có những thứ này .” Hạ Vũ nhíu mày: “Từ năm 82 đến năm 87 những hồ sơ ghi lại trong khoảng thời gian này, ít hơn bất cứ năm nào khác…” Anh chỉ chỉ một số hồ sơ có phần ít ỏi trên bàn.
“Các người đang tìm gì thế?”
Một thanh âm to trầm đột nhiên vang lên, đem Kỷ Hàn dọa tới nhảy dựng lên.
Ánh sáng trong phòng hồ sơ vốn không tốt lắm, ngày thường lại ít có người đến, đột nhiên thình lình phát ra thanh âm, nếu không phải là lá gan hai người bọn họ đều coi như lớn, sợ là sớm bị dọa đến ngất xỉu.
Kỷ Hàn nhìn xuống, là ông cụ quản lý phòng tư liệu: “Lý đại gia, chúng cháu đang tìm chút tư liệu.”
“A!” Lý đại gia thấy rõ là Kỷ Hàn: “Là tiểu Hàn à, không phải nghe nói cháu đã bị điều đi rồi sao, sao lại trở về.”
“Trở về tra ít tư liệu.” Kỷ Hàn chỉ chỉ cái giá phía trên còn trống: “Lý đại gia, sao bên này thiếu nhiều hơn so với mấy chỗ khác thếa.”
Lý đại gia đến gần, tiến tới nhìn xuống: “Cái này á… Cháy hết rồi .”
Cháy?
Lý đại gia đón hai người bọn họ cùng ông đi đến bên ngoài: “Các cô cậu có lẽ không biết, cục cảnh sát trước kia có phát sinh một trận hoả hoạn.” Lý đại gia rót trà cho hai người, chậm rãi nói: “Mấy hồ sơ này đã bị cháy gần hết vào lúc đó .”
“Vậy sao không bổ sung lại?”
“Bổ lại được cái gì.” Lý đại gia nói: “Chẳng qua cũng chỉ là mấy cái này chỉ là ghi lại một số tội phạm tử hình mà thôi, dù sao cũng là một ít người đã ૮ɦếƭ gì đó, bổ hay không bổ cũng không có gì khác biệt .”
“Lý đại gia, ông ở tại cục cảnh sát bao nhiêu năm rồi?”
“Lâu lắm rồi.” Lý đại gia sờ sờ chân trái của mình: “Chân bị thương này cũng không thể làm gì được, chính phủ thương cảm tôi, nên cho tôi một công việc sống tạm.” Lý đại gia là một lão hồng quân, năm đó lúc còn tham gia chiến tranh giải phóng bị thương chân trái, nhặt về được một mạng, sau này chính phủ an bài cho ông đến cục cảnh sát quản lý tư liệu: “Chắc cũng hơn 20 năm rồi.”
“Ông còn nhớ trong cục có cảnh sát tên Lâm Hải Bình hay không.” Hạ Vũ hỏi, cũng đang là điều Kỷ Hàn muốn hỏi .
“Lâm Hải Bình…” Ông lão híp mắt, tựa hồ đang ở trong trí nhớ tìm tòi xem có cái tên này này từng tồn tại hay không, nhưng dù sao cũng lớn tuổi, đem tên lặp đi lặp lại vài lần, nhưng vẫn không hề thấy khuôn mặt nào xuất hiện cả.
“Chính là người này.” Hạ Vũ lấy ra cho Kỷ Hàn tấm hình chụp.
Lý đại gia tiếp nhận ảnh chụp, ghé sát vào nhìn cho kỹ: “A — Là tiểu Hải à.”
Kỷ Hàn nghe thấy khẩu khí này của ông, trong lòng vui vẻ: “Đại gia, ông biết hắn.”
“Biết, sao lại không biết.” Trên mặt Lý đại gia không che dấu hoài niệm về người trong tấm ảnh: “Cậu ta luôn gọi tôi là chú Lâm, lúc đó trời vừa mưa xuống, chân này của tôi liền lại đau, anh ta thường xuyên đến giúp tôi sửa sang lại tư liệu, là đứa trẻ tốt.” Ông lão sâu kín thở dài.
“Ông ta hi sinh vì nhiệm vụ như thế nào ?” Kỷ Hàn hỏi.
“Tiểu Hải năm đó ở cục cảnh sát phá được không ít vụ án, giống khả năng của cháu.” Lý đại gia hướng về phía Kỷ Hàn nói: “Sau đó, vào một ngày nọ, cậu ta đi tới chỗ tôi, nói với tôi là sau này cậu ta có một đoạn thời gian sẽ không thể tới giúp tôi được. Tôi hỏi có phải là đã thăng chức hay không , cậu ta nói nhận được một nhiệm vụ, phải rời khỏi đây một thời gian, lúc đó tôi còn nói với anh ta biểu hiện cho tốt, đây là khảo nghiệm tổ chức dành cho anh ta, có lẽ sau khi trở về là có thể từng bước thăng chức, một bước lên mây. “
Hồi ức luôn luôn dễ dàng làm nao động lòng nguời: “Lần đó, khi cậu ta rời khỏi khoảng hơn một tháng, sau khi trở về cả người khỏe mạnh lên không ít…” Nói tới đây, Lý đại gia dừng lại, giống như không biết nên nói tiếp theo như thế nào: “Nhưng tôi vẫn cảm giác… Có chút gì đó không thích hợp.”
“Cái gì không thích hợp?” Kỷ Hàn nóng vội truy vấn .
“Vẫn đúng là tiểu Hải, nhưng có cảm giác có điểm bất đồng.” Lý đại gia nhớ lại thời gian gặp mặt Lâm Hải Bình lần cuối cùng: “Tiểu Hải tuy rằng thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng là một đứa trẻ tốt bụng, ở ngoài mặt thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng bên trong lại rất nhiệt tình . Nhưng từ lần đó trở về, cậu ta đã từ từ thay đổi, trở nên hung hãn tàn nhẫn, nghe nói ở thời điểm truy bắt tội phạm, thường xuyên đem tội phạm làm bể đầu chảy máu, gãy tay gãy chân, cả người trở nên nóng nảy cáu kỉnh, có một lần tới chỗ tôi, chúng tôi nói chuyện phiếm một chút, cậu ta đột nhiên ngã xuống đất, không ngừng vỗ đầu mình, không ngừng la hét rằng đau quá, thiếu chút nữa đã đập đầu vào mặt đất, may mắn tôi vẫn lôi kéo cậu ta, nếu không thực sự cậu ta đã đập nát đầu mình. … Bộ dáng tiểu Hải phát cuồng thật sự làm cho người ta sợ hãi, khí lực cũng phi thường lớn, khi đó phải vài người cùng nhau hỗ trợ mới miễn cưỡng đè cậu ta lại được, cho cậu ta một liều thuốc an thần cũng vô dụng.”
“Sau đó thì sao!” Kỷ Hàn ở bên cạnh lo lắng nghe, thế nhưng lão nhân gia hồi tưởng lại lúc nào cũng phải từ từ mới nhớ ra, không thể vội.
“Sau đó…” Lý đại gia hồi tưởng chuyện tình lúc trước: “Sau lại đột nhiên một người bước vào.”
“Một người?”
“Ừ! Một người đàn ông rất đẹp.”
Một người đàn ông, lại dùng từ đẹp đến hình dung? Kỷ Hàn cùng Hạ Vũ đối mặt cùng nhìn nhau, không nói gì! Im lặng chờ Lý đại gia tiếp tục nhớ lại.
“Người kia dáng người nhỏ gầy, làn da rất trắng, như là rất ít khi phơi nắng dưới mặt trời, mái tóc đen được dưỡng rất dài, lại không làm cho người ta cảm thấy giống con gái, ngược lại thì có thêm một loại khí chất quý tộc, hắn mặc áo dài trắng chắc là bác sĩ, hắn đến đây sau đó cắm cho tiểu Hải một cái châm không biết là vật gì, tiểu Hải liền an tĩnh lại ngủ thiếp đi, sau đó hắn đem tiểu Hải mang đi, từ lúc đó tôi không còn gặp lại tiểu Hải nữa.”
“Người đàn ông kia là ai ông biết không?” Thằng cha xinh đẹp kia chắc hẳn là có liên quan với cái nghiên cứu X chó má gì đó.
Ông lão uống một ngụm trà, thấm nhuận vào cổ họng có chút khô khan, cố gắng bình tĩnh lai cảm xúc của mình: “Về sau người đàn ông kia có quay lại cục cảnh sát một lần, mang về tro cốt của tiểu Hải, khi đó hắn tìm đến tôi, đưa cho tôi một lọ thuốc nói tiểu Hải cứ luôn nhắc đi nắc lại, thuốc kia có thể trị được bệnh cũ trên đùi tôi. Tôi có hỏi hắn tiểu Hải ૮ɦếƭ như thế nào… Hắn ta lại không nói, chỉ nhìn tôi cười cười, sau đó dùng một cây đuốc đốt hết đám hồ sơ kia.” Lý đại gia chỉ chỉ, chính là nơi vừa rồi bọn Kỷ Hàn đứng tại chỗ kia. Cái giá chứa hồ sơ ở trên so với những khác thực khác nhau rất nhiều.
“Phóng hỏa!” Kỷ Hàn trợn tròn mắt, tên kia cũng quá lớn mật rồi, trực tiếp chạy đến cục cảnh sát rồi phóng hỏa. Hạ Vũ cũng sửng sốt, gã đó cũng quá kiêu ngạo, không muốn sống nữa à.
“Người nọ có bị bắt không?”
“Không!” Lý đại gia lắc đầu, giống như cũng thấy thực khó hiểu: “Chẳng những không bị bắt, cục cảnh sát còn phong tỏa chuyện đó cơ, không cho phép người khác nói ra bên ngoài, tôi nhớ rõ lúc ấy, có người trong bộ đội còn tới đây nữa chứ… Hình như là một trưởng quan họ Hạ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc