Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 50

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

PHONG THƯ DÍNH MÁU.
Giống như lời Hắc Tử nói:” Tiểu đồng chí, tính giác ngộ của các cậu còn chưa đủ đâu!”
Sau khi trải qua một ngày huấn luyện, rốt cục thì tính giác ngộ của mọi người cũng đã đủ, ngày hôm sau khi bắt đầu, vừa nghe thấy từ súng thôi mà mặt đã biến sắc rồi, không còn nhìn thấy tinh thần phấn chấn như lúc ban đầu, chỉ mới ngắn ngủi vài ngày mà thôi, lòng bàn tay cũng bị giày vò đầy vết chai rồi. Tình cảm của mọi người đối với súng cũng đã thay đổi, không như lúc ban đầu chỉ cần nghe đã mừng rỡ như điên, mà hiện nay chỉ vừa nghe nhắc đến mặt đã biến sắc, sau đó thành tê liệt, cuối cùng thì trở nên bình tĩnh: Súng nắm trong tay, tâm sáng tỏ.
” Hóa ra trong tiểu thuyết võ hiệp thường nói, kiếm với người hợp nhất làm một chính là nói trạng thái như vậy.” Vua Cua cầm súng trên tay, bày ra vẻ mặt cứ như đã biến thành cao nhân rồi vậy, bị mọi người bên cạnh đá cho một trận, rống giận nói:
” Đồ tiện nhân nhà cậu.”
Vua Cua từ dưới sàn nhà đứng lên, vỗ vỗ ௱ôЛƓ, không để ý đến đám phàm phu tục tử với những hành động thô tục kia, tiếp tục âu yếm bắt tay vào lau sạch súng của mình, mấy ngày vừa qua đều dùng nó để luyện tập, không đếm được đã bắn ra bao nhiêu viên đạn, có cảm giác như nó hòa làm một với cơ thể của mình, có nó ở trong tay, liền cảm thấy rất yên tâm. Mỗi ngày sau khi luyện tập xong trở về, đều cẩn thận lau chùi nó, rồi cất đi, Kỷ Hàn chê cười hắn, nói hắn xem súng như vợ của mình.
Cho đến khi thấy Hạ Vũ mạng ra mấy rương chất đầy súng là súng đến trước mặt mọi người, hai mắt Vua Cua đều phát sáng, lập tức có mới nới cũ đem súng cũ yêu quý của mình ném qua một bên, nhìn thấy trước mắt các loại súng lục mà ngây người.
Không chỉ có mình Vua Cua, có thể nói trừ Thi Thanh Trạch ra, mặt mọi người ai nấy đều nhìn chằm chằm! Mấy ngày qua bọn họ tập luyện đều là sử dụng súng lục, đều là loại súng thường dùng huấn luyện trong quân đội. Nhưng trước mắt những khẩu súng được xếp ngay ngắn này là hoàn toàn khác biệt!
Nếu đem mà so sánh thì loại trước đây sử dụng như một cái bánh cứng, cả màu sắc và hương vị đều không có, cùng lắm thì cũng chỉ đủ để no bụng mà thôi, nhưng đối với những loại trước mắt này thì lại khác, từng cái từng cái đều đầy đủ cả sắc hương vị là một bữa tiệc lớn nha: súng trường M14, M16 của Mĩ, AK47 của Nga, FNC của Bỉ, súng trường M98 của Đức, súng trường xung kích M43, GS36, GS550 của Thụy Sĩ, Israel Galil ( là một loại súng công kích của Israel được thiết kế vào cuối thập niên 1960 ), nước Mĩ chuyên về các loại súng ngắn Colt, súng lục Browning bán tự động của bỉ, súng lục Walter của Đức……
Từ súng tự động đến súng ngắm bằng tay, cái gì cần đều có cả, có thể làm một cuộc triển lãm nhỏ về súng được, cũng không trách được tại sao mắt bọn họ lại nhìn chằm chằm như thế.
” Có thích không?” Hạ Vũ ôm cánh tay trước иgự¢ hỏi.
” Thích, thích!” Mọi người ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên nhìn Hạ Vũ, đôi mắt trông mong nhìn các loại súng, chỉ hận không thể lập tức đóng gói mang về nhà.
“Nhiệm vụ của mọi người hôm nay rất đơn giản” Hạ Vũ chỉ chỉ các loại súng nói:” Đem tất cả các loại súng sờ cho kĩ càng! Phải quen thuộc hết các bộ phận bên trong nó, khi một khẩu súng bắn ra một viên đạn, trong đầu có thể tưởng tượng ra được cấu trúc và đường đạn đi tương ứng với cấu tạo của khẩu súng.
Tuy rằng lặp lại việc đơn điệu đó là phân biệt các loại súng, nhưng còn hơn luyện tập bắn như trước kia, nhiệm vụ này tốt hơn nhiều, ít nhất là có rất nhiều loại súng, không phải mệt nhọc nữa, có súng lục đổi thành súng tự động để chơi.
Hạ Vũ vừa dứt lời các học viên rốt cuộc không kiếm chế được sự hưng phấn trong lòng, như ong vỡ tổ chạy qua, cầm lấy súng, âu yếm như là bạn gái của mình.
Kỷ Hàn đang cố gắng nhớ cấu tạo của các lọai súng, thì có điện thoại ở phòng trực gọi cô qua đó. Cô đến xin chỉ thị của Hạ Vũ xong liền đến phòng trực.
” Tiểu Lí ! ” Cô chào binh sĩ canh gác phòng trực, Tiểu Lí chỉ cho cô vị trí của điện thoại, xong lại tiếp tục làm việc của mình.
Kỷ Hàn tưởng rằng các anh em trong cục cảnh sát gọi đến hỏi thăm tình hình gần đây của cô! Ở bên ngoài cô cũng không còn người thân nào cả :” Alo…….” đầu dây bên kia cũng không có ai trả lời chỉ một sự im lặng, Kỷ Hàn cảm thấy bực mình, tưởng tên nhóc nào gọi đùa giỡn cô:” Ai vậy, có gì nói đi, không nói tôi cúp máy!” Vội vàng như muốn bỏ máy xuống .
Cô đang muốn cúp điện thoại, đầu dây bên kia cuối cùng cũng có phản ứng, là một âm thanh xa lạ, còn đang cười, một tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến microphone, giống như là ngay bên tay vậy, làm cho cô nghe thấy mà da đầu run lên từng chập.
” Ai đó?”
” Thư chắc đã tới rồi.” Không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại nói một câu không có liên quan gì rồi đem điện thoại ngắt đi.
Thư? Thư gì?
Kỷ Hà cau mày, trừng mắt nhìn điện thoại một lúc, trong lòng có cảm giác không thoải mái, như là có việc gì đó xắp xảy ra vậy.
” Tiểu Lí, tôi có thư không?” Trong điện thoại vừa rồi có nhắc tới thư, Kỷ Hàn thuận miệng hỏi.
” Để tôi xem lại đã!” Đến một chồng thư tín lật xem:” Không có, sao vậy?” Nhìn sắc mặt của cô có chút kì quái.
” À……Không có việc gì đâu! Có thể là ai đó giở trò đùa dai thôi” Kỷ Hàn nói xong:” Tôi đi đây”
” Vâng” Tiểu Lí ngồi trên ghế, đang muốn tiếp tục đọc sách, liếc thấy dưới bàn trên mặt đất có một phong thư, cậu nhặt lên nhìn một cái, vội vàn đi ra ngoài gọi Kỷ Hàn đã đi được mấy bước:” Cô có thư này! Nó rơi trên mặt đất hồi nãy tôi không có thấy.” Tiểu Lí đưa phong thư cho cô, cảm thấy màu sắc của lá thư đó có chút…… Quỷ dị.
Kỷ Hàn nhận thư
” Cảm ơn.” Có lẽ làm cảnh sát nhiều năm nên đã thành thói quen, khi thư đến tay cô cũng không có vội vàng mở ra, mà trước hết thử sức nặng của lá thư, rất nhẹ! Phong thư này rất bằng phẳng, bên trong chắc là một tờ giấy, Kỷ Hàn ở bên ngoài phong thư sờ qua một lần, cho tới khi cô đêm tay rửa sạch, trên tay còn dính nước, sờ tới sờ lui trên phong thư một hồi, các ngón tay đều dính màu!.
Chất lượng của phong thư này có vấn đề rât nghiêm trọng, phai màu ghê gớm như vậy……..Nhưng màu này…..Trong lòng Kỷ Hàn nói thầm, nhìn thấy trên ngón tay mình dính màu đỏ, đem phong thư lên mũi ngửi một chút, thì ngửi thây mùi rỉ sắt!
Trong lòng Kỷ Hàn cảm thấy căng thẳng, mùi vị này cô không xa lạ gì, có thể nói là trước đây gặp rất là nhiều: Mùi của máu,
Một phong thư dính máu.
Sự việc quả nhiên không hề đơn giản, Kỷ Hàn không có lập tức trở lại nơi huấn luyện, mà trở lại phòng trực mượn Tiểu Lí một con dao, cẩn thận đem phong thư mở ra, từ trong là một tấm ảnh cũ rớt ra.
“Là một tấm ảnh.” Tiểu Lí cầm lên nhìn lướt qua.
Là một tấm ảnh cũ đã ố vàng, ảnh chụp là hai quân nhân trẻ, một nam một nữ, nữ tết tóc hai bên hết sức đơn giản, mặc bộ quần áo quân nhân màu xanh biếc, như chim nhỏ nép vào cạnh người đàn ông bên cạnh, hay tay ôm chặt tay người đàn ông bên cạnh, cười vô cùng hạnh phúc, người đàn ông cũng mặc quân phục màu xanh, xem ra cũng không có cười nhiều, trong hoàn cảnh này nụ cười cứng ngắc, nhưng……Cũng không quá mễn cưỡng, hình như là không quen.
” Ha ha.. Kỷ Hàn không ngờ cô cũng là con nhà binh đời thứ 2 nha.” Tiểu Lí nói giỡn.
” Gì cơ?” Kỷ Hàn mải nhìn ảnh chụp cùng phong thư quỷ dị kia, nên không hề để ý lắng nghe lời của cậu ta.
” Người phụ nữ này không phải là mẹ của cô sao?” Tiểu Lí chỉ vào người phụ nữ trong anh nói:” Ánh mắt của hai người rất giống nhau mà.”
Có một số việc người trong cuộc thì u mê, nhưng người ngoài cuộc thì tỉnh táo, cô bắt đầu bị cái phong thư dính máu này gây chú ý rồi, nhìn vào thời gian chụp ảnh muốn tìm ra một chút giấu vết, nhưng cũng không tìm ra một mối liên hệ nào cả, Ngược lại cái người góp vui bên cạnh là Tiểu Lí, nghĩ đây là thư của Kỷ Hàn, thì có lẽ người trong ảnh chụp này có quan hệ với Kỷ Hàn, cho nên mới cho ra một kết luận này.
Đồng thời cũng một câu nói đó đã đánh thức người đang trong mộng.
Kỷ Hàn đem hình sát lại gần để nhìn cho kĩ, người phụ nữ trong hình này đúng là có vài phần giống nhau, nhất là ánh mắt rất giống nhau, khi nhìn vào đôi mắt này như là đứng trước gương nhìn mắt của chính mình vậy.
Kỷ Hàn lật ngược phong thư lại, nhưng mặt khác cũng không có ghi gì thêm cả, chỉ có mỗi một bức ảnh mà thôi!.
Từ trong phòng trực đi ra, Kỷ Hàn cẩn thận đem bức ảnh cất đi, trước tiên là là quay lại kí túc xá cất đi, sau đó mới đi rửa sạch tay mình quay về tiếp tục huấn luyện, nhưng sự chú ý của cô đã bị phân tán bởi phong thư dính máu và cú điện thoại không có người trả lời kia.
Người gọi điện và người gửi thư hiển nhiên có quan hệ với nhau, vậy, người trong ảnh là ai?
Rốt cục thì người trong ảnh là ai, cùng cô có quan hệ như thế nào ? Cha mẹ sao? hay là một người thân nào khác……..
Cô giống như bị bước vào một bí ẩn nào đó, cảm giác như vậy không thoải mái một chút nào cả, thậm chí còn làm cho cô cảm thấy phiền toái, khiến cho sự chú ý của cô bị phân tán, súng ở trong tay mà sờ nửa ngày vẫn không thể nào nhớ hết được cấu tạo của nó.
” Kỷ Hàn, đi ra đây!”
Dưới ánh mắt đồng tình của mọi người, Kỷ Hàn theo Hạ Vũ đi ra khỏi phòng huấn luyện.
” Có việc gì vậy?” Sau khi nghe xong điện thoại trở về, cô như người mất hồn vậy.
” Không có việc gì cả.” Chính bản thân cô cũng không hiểu nên nói như thế nào, cô nghĩ đến bức ảnh chụp hai người mặc quân phục màu xanh kia:” Hạ Vũ, anh có thể giúp tôi tìm người được không?”
” Tìm ai?” Đây là lần đầu tiên cô chủ động nhờ đến sự giúp đỡ của anh.
“Rất có thể…….Liên quan đến cha mẹ của tôi.” Chính bản thân cô cũng cảm thấy không xác định được:” Buổi tối tôi sẽ lấy bức ảnh cho anh xem, xem có thể giúp tôi tìm được người trong hình hay không.”
” Được.” Hạ Vũ đồng ý.
” Vậy…..cảm ơn. Tôi đi vào huấn luyện tiếp đây.”
” Tiểu Hàn ——”
” Gì vậy?”
” Đối với anh không cần nói lời cám ơn đâu.”
” ………” Kỷ Hàn nở nụ cười:” Tóm lại là tôi đã mang thêm phiền toái cho anh.” Không biết làm sao, nhưng cô vẫn cảm thấy chuyện lần này không đơn giản tý nào cả. Cảm giác như biết núi có hổ nhưng vẫn đi lên núi.
Hạ Vũ nghẹn lời, không còn gì để nói, nhìn theo bóng dáng cô khuất dần đi vào phòng huấn luyện……..
Sau khi huấn luyện kết thúc Kỷ Hàn quay về kí túc xá đem ảnh giao cho Hạ Vũ, như lại lại giấu chuyện phong thư dính máu. Sau khi ăn xong cơm chiều, do gần đây có lệnh cấm hút thuốc, không được hút thuốc liền mua một ít đồ ăn vặt, khi đi vào quầy bán đồ ăn vặt của Trầm Thẩm mua một ít đồ ăn vặt như nho khô, mơ khô, vừa đúng lúc đó trên tivi phát tin tức có người quen của cô xuất hiện trên đó, cô liền đứng lại nhìn.
” Đây thật sự là nghiệp chướng mà, là tên nào đã Gi*t nhiều người như vậy, nhất định sẽ xuống địa ngục.” Thím Trần nói xong:” Bên ngoài thật là loạn mà, sao cảnh sát còn không mau đem hung thủ bắt lại đi chứ.”
Người xuất hiện trong tin tức này là một đồng sự trước kia của cô trong cục cảnh sát, là người phát ngôn của cục Vệ Linh, có nói cũng là nói những lời nói của chính phủ, ngoài những manh mối mà cảnh sát tìm được, để dốc hết toàn lực để bắt tội phạm về quy án, tuyệt đối không thể để cho phạm nhân nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mục đích cuối cùng là có thể làm cho khán giả cảm kích mà cung cấp một ít manh mối, khoan đã…..
Cỗ cũng biết rõ, những lời phát ngôn này của chính phủ là gãi không đúng chỗ ngứa, bảy mươi đến tám mươi phần trăm là vụ án này mơ hồ chưa manh mối , nếu đã có manh mối thì cần phải lập tức đi bắt người, chứ không phải là ở đây nói suông cho hung thủ nhiều thời gian hơn để gây thêm án hoặc là chạy trốn.
Kỷ Hàn nhét mấy quả nho khô vào miệng, dù sao cũng là đồng nghiệp mấy năm, cô quyết định vẫn nên gọi điện thoại về xem sao, hơn nữa…….cô cũng muốn đến cục cảnh sát nhờ giúp đỡ, về việc phong thư dính máu kia, muốn nhờ bọn họ giám định bề mặt của bức thư là dính máu……Là máu của người hay là máu của động vật.
Những binh sĩ ở trong căn cứ bình thường không được dùng điện thoại cá nhận, vì vậy muốn gọi điện thoại, thì cần phải đến điện thoại công cộng để xếp hàng. Đợi một lúc lâu mới đến lượt cô, khi điện thoại được nối thông đến văn phòng của cục, vụ án vẫn còn chưa có tiến triển gì thêm cả, bây giờ mấy tên kia khẳng định đang ở trong văn phòng tăng ca rồi.
Quả nhiên điện thoại vừa mới đổ chuông đã có người bắt máy.
” Xin chào, đây là…….”
“Lí Trạch, là tôi đây, Kỷ Hàn!”
” Con mẹ nó! Hàn đội trưởng rốt cục cô cũng gọi điện lại.” Ở đầu dây bên kia Lí Trạch kích động mà la to lên. những đồng nghiệp khác vừa nghe là điện thoại Kỷ Hàn, thì tất cả đều nhao nhao chạy lại, nhất thời văn phòng trở nên náo nhiệt hẳn. Khi Kỷ Hàn đi, Lí Trạch liền tiếp nhận chức đội trưởng tổ trọng án, khi mới bắt đầu làm cũng rất tốt, cho đến khi ᴆụng phải vụ án lần này.
” Tất cả các cậu ngậm miệng lại cho tôi!” Lí Trạch đem điện thoại ςướק lại nói:” Hàn đội trưởng lần này tôi thực sự rất buồn bực, khi cô đi cũng không để lại cho chúng tôi cách thức để liên hệ với cô, tôi cũng từng đến chỗ cô sống để tìm, hôm nay Vệ Linh lên bản tin, hi vọng cô có xem tin tức mà gọi điện thoại trở về.
” Cậu nói xem có chuyện gì.” Kỷ Hàn lập tức ngăn cái miệng đang nói không ngừng kia, tìm một tư thế thoải mái để dựa vào để nghe.
” Sự việc là cách đây ba ngày…….”
Ba này trước, tổ trọng án nhận được tin báo án, gọi là tin là bởi vì người báo án không có gọi điện thoại tới mà là gửi một phong thư đến cục cảnh sát, một phong thư màu đỏ.
” Phong thư màu đỏ.” Kỷ Lạnh ngẩn người, tay nắm điện thoại siết chặt lại:” Vậy phong thư đó……..có phải là dùng máu nhuộm lên phải không!”
” Hàn đội trưởng, làm sao mà cô biết được.” Lí Trạch kinh hãi mà lắp bắp:” Đúng vậy! Phong thư đó là dùng máu mà nhuộm đỏ, nhưng trọng điểm không phải điều này, mà là trong phòn thư là một bức ảnh!”
Lại là một bức ảnh!
” Bức ảnh đó chụp một người đàn ông và một người phụ nữ không? ” Giọng nói của Kỷ Hàn có chút gấp gáp.
” Một người đàn ông và một người phụ nữ?” Lí Trạch cười khổ nói:” Cũng có thể nói là như vậy, một người đàn ông và một người phụ nữ, chủ yếu chính là……..thân thể bị phá thành những mảnh nhỏ.”
Vào lúc đầu, khi bọn họ nhân được phong thư kia cũng không có phát hiện nó dính máu, người đưa thư xác nhận là gửi cho tổ trọng án, mới đầu bọn họ còn tưởng là người nào đó được người trong tổ trọng án cứu nên gửi thư cảm ơn. Lí Trạch khi đó còn cười ha hả nói nếu mà là một mĩ nữ thật tốt biết bao! Cho đến khi thư được mở ra, là hình ảnh tay chân bị chặt vất lung tung, làm cho mọi người hít phải một ngụm khí lạnh.
Đây là một căn phòng, vách tường và sàn nhà đầy máu, vết mấu đã khô cạn biến thành màu đỏ sậm, căn phòng được thắp đèn với màu đỏ của máu hợp thành rất quỷ dị, ánh sáng màu hồng, những phần thân thể còn lại của chận tay, được đặt rất chỉnh tề, vì sao lại nói là chỉnh tề, bời vì đầu được đặt cùng nhau, tay được đặt cùng nhau, thân thể nằm cùng thân thể, chúng được phân loại, xắp xếp nằm cùng nhau. ( ghê wa đi )
Phía sau ảnh chụp còn ghi lại địa chỉ, Lí Trạch lập tức mạng người đi qua đó, sau khi phá cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, hiện trường được phóng to trước mặt bọn họ so với ảnh, làm cho mọi người ai nấy đều cảm thấy buồn nôn, nhất là khi nhìn thấy ba cái đầu kia, đều là mở mắt trừng trừng nhìn bọn họ, hình ảnh kích thích đánh sâu vào thị giác như vậy, mặc dù bọn họ đã làm cảnh sát nhiều năm rồi, đã xem qua rất nhiều thi thể, nhưng vẫn cảm thấy buồn nôn.
Lúc đó mọi người đều đi ra ngoài làm dịu lại cơn khó chịu ở dạ dày, mới quay trở lại bắt tay vào thu thập chứng cứ.
” Khanh Nhiên nói sao?” Kỷ Hàn cau mày, cô chỉ cần nghe thôi mà đã cảm thấy hình ảnh kia ghê người như thế nào. Không những Gi*t người mà còn giày vò thi thể như vậy……Tên hung thủ này thực, biến thái dến ૮ɦếƭ tiệt.
Lí Trạch đang muốn tiếp tục nói, thì một bàn tay trắng nõn đã cầm điện thoại qua:
“Người bị hại tử vong đã hai ngày, thủ pháp thực hiện rất gọn gàng, hẳn là một người chuyên nghiệp và có tri thức thực hiện.” Đoạn Khánh Nhiên vuốt vuốt mũi:” Cô có trở về hay không.”
” Làm sao vậy?” Kỷ Hàn nghe trong lời nói của cô mang theo sự mệt mỏi.
” Nạn nhân là bạn của cha mẹ tôi.” Đoạn Khánh Nhiên nghĩ đến hình ảnh kia, cả người nhịn không được mà run rẩy:” Đứa trẻ kia…..là con của bạn tôi, vợ chồng bọn họ đem con gửi ở nhà ông bà, không ngờ lại xảy ra chuyện……”
Kỷ Hàn an ủi cô vài câu:” Để tôi xin phép xem sao.” Kỷ hàn suy nghĩ xong quyết định trở về một chuyến xem sao, mặc kệ là do án tử kia hay là do phong thư dính máu……..Hai người có liên hệ gì hay không hay chỉ là trùng hợp mà thôi.
Xau khi cúp điện thoại, tâm tình của Kỷ Hàn càng trầm xuống thêm, vừa đi vừa nghĩ xem làm thế nào để xin phép nghỉ, không ngờ đã đi tới cửa kí túc xá của Hạ Vũ. Chỗ ở của Hạ Vũ cũng không có khác mấy binh lính khác là mấy, nếu có khác biệt chẳng qua là một mình anh ta một phòng mà thôi.
Kỷ Hàn gõ cửa, từ bên trong vọng ra một câu trả lời nặng nề:” Cửa không có khóa, mời vào!”
Khi Kỷ Hàn mở cửa bước vô, thấy Hạ Vũ ngồi quay lưng về phía cô, trên bàn có nhiều trang giấy vất lung tung, là bản vẽ linh tinh gì đó, phủ kín cả mặt bàn.
Thấy người tới là cô, Hạ Vũ dừng công việc trong tay lại:” Em tới vừa đúng lúc, anh đang muốn sau khi làm xong những việc này thì đi qua tìm em.”
” Sao?” Trùng hợp như vậy:” Tôi cũng đang có việc muốn tìm anh đây.” Kỷ Hàn đem vụ án ở cục cảnh sát nói ra:” Ngày mai tôi muốn xin nghỉ phép về cục cảnh sát một chuyến xem sao.”
Hạ Vũ xoa xoa hai mắt, đứng dậy rót cho hai người mỗi người một chén nước:” Được rồi, ngày mai anh sẽ đi cùng em.”
” Sao cơ?”
” Khi em nói với anh chuyện bức ảnh kia, hiện giờ đã có chút manh mối, nhưng những thông tin mà anh có chưa đủ, ngày mai phải ra ngoài một chuyến xem sao.”
” Manh mối gì?” Sao nói chuyện lại chỉ nói có một nửa như vậy chứ, Kỷ Hàn truy vấn.
Hạ Vũ chần chờ nhưng vẫn quyết định nói cho cô một chút manh mối:” Nếu giả thiết hai người này là cha mẹ của em, căn cứ vào tuổi, và thời gian mà bức ảnh được chụp, là khoảng 40 năm về trước. Lúc đó phụ nữ ở trong quân đội không nhiều lắm, nếu có thì phần lớn cũng chỉ là người của đoàn văn công mà thôi…….”
Khi nghe đến đó, thì tâm tình của Kỷ Hàn trở nên căng thẳng:” Tiếp đó thì sao?” Hiện tại người phụ nữ này đàng ở đâu? Vì sao trước đâu lại vứt bỏ cô?
” Bà ấy……đã ૮ɦếƭ rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc