Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 49

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Huấn luyện bắn súng kiểu cưỡng chế!
Sau đó nhóm Kỷ Duệ lại chơi mấy vòng nữa, nhưng lần nào như lần nấy, chiến thuật có được sắp xếp kỹ càng tốt đẹp đến đâu cũng đều bị đối phương dùng phương thức đánh hội đồng như thế làm đảo loạn hoàn toàn, nên lại ăn liên tiếp mấy cục nghẹn chiến bại. Nhưng rồi trải qua nhiều lần thất bại như vậy, bọn họ coi như cũng tìm ra được quy luật: hễ xếp Hạ Vũ đi theo ai thì chắc chắn trăm phần trăm là bên kia dập cho nhóm đó tơi tả trước.
Sau khi biết được quy luật này, mọi người quyết định đánh bạc một phen, chứ bằng không cứ thua hết ván này đến ván khác như thế này thì cái tên “Thua là ngu” của Thi công tử sẽ trở thành hiện thực.
Lần này chiến thuận tiến công vào khu vực chiếm đóng được triển khai xung quanh Hạ Vũ, nói đơn giản chính là lấy Hạ Vũ làm mồi nhử. Đã có mồi thì phải có một tay câu cá có hạng xứng tầm, thế là vị trí tay câu có hạng này được giao cho Tần Dịch ngồi. Kỹ xảo bắn tỉa của anh có thể nói là xứng đến đo ni đóng giày cho một con cá lớn như Hạ Vũ, chắc chắn có thể làm cho Tần Dịch câu được một mẻ cá lớn.
Còn ba người Kỷ Hàn, Kỷ Duệ và Thi Thanh Trạch phụ trách việc cứu con tin, chỉ cần đem được con tin ra trước khi đối phương phản ứng nhận ra cái bẫy thì bọn họ có thể thắng lợi. Bằng không lần này mà “ngu” nữa thì bọn họ sẽ không chịu nổi, nhất là Thi Thanh Trạch, mỗi lần thua sẽ càng cảm thấy áp lực, ai bảo anh ta lấy một cái tên oanh oanh liệt liệt như vậy chứ —— Thật ra chuyện này cũng không thể trách Thi công tử quái đản, bởi trước kia tổ ba người bọn họ đi đến đâu cũng đều dập đối thủ từ lết tới ૮ɦếƭ.
Mấy người Kỷ Duệ còn nhận ra được sự cừu hận dành cho “Hạ Vũ” thì chẳng lẽ chính bản thân Hạ Vũ lại không nhận ra. Thế là khi một vòng chơi mới bắt đầu, anh được giao một nhiệm vụ mới —— người tự do! Cũng có nghĩa là để mặc anh tự do tự tại chạy rông trong trò chơi, nhưng với một tiền đề chính, là dùng hết mọi khả năng bản thân và địa hình xung quanh mà bảo trụ mạng mình, sáng tạo càng nhiều thời gian càng tốt cho đồng đội.
Đếm ngược ba, hai, một chấm dứt, một vòng chơi mới lại được mở ra.
Hạ Vũ thật sự được trời ban một khả năng học tập rất cao, từ nhỏ đến lớn mặc kệ là về lý thuyết hay về thực hành anh đều có thể lĩnh hội rất nhanh, nhưng nếu… để Hạ Vũ ᴆụng vào game máy tính thì người ta sẽ phát hiện, thật ra Thượng Đế vẫn rất công bằng.
Qua mấy lần thất bại trước, Hạ Vũ đã có vài phần hiểu biết đối với thao tác trò chơi, nhưng nếu đem so với bọn Kỷ Duệ thì nhiều lắm chỉ coi như tới được trình độ tốt nghiệp tiểu học. Nhưng may mắn là anh có trí nhớ hơn người nên bản đồ địa hình trò này đã được ghi tạc trong đầu, muốn chạy vị trí nào cũng biết đại khái!
“Dịch tử, chúng ta đi qua khu H!” Sau khi duyệt một lượt bản đồ trong đầu, anh nói: “Cậu đến chiếm lĩnh khu vực cao phía tây khu H, nơi đó là điểm bắn tỉa tốt nhất trong địa hình này.” Hơn nữa, khu H cũng là khu vực chơi trò đánh du kích tốt nhất.
Mượn điểm ấy mà nói, trình độ siêu việt của Hạ Vũ về phương diện ý thức chiến đấu tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh được.
Tần Dịch nhanh chóng di động tới địa phương theo lời chỉ dẫn của Hạ Vũ, vừa tới nơi đã thấy đây quả nhiên là điểm bắn tỉa rất tốt, lập tức làm cho anh có cảm giác “trên tay cầm khẩu súng trường, một tay canh cửa đảm đương vạn người”*: “Hắc hắc hắc, lần này Tần đại gia ta sẽ dạy một bài học nhớ đời cho đám đầu chó các ngươi, cho các ngươi biết ai mới là thần thiện xạ chân chính.”
* Nguyên văn: 一夫當關萬夫莫開, được trích trong bài thơ Thục đạo nan (Đường Thục khó – 蜀道難) của Lý Bạch (李白): một người chống giữ cửa ô, muôn người chẳng phá nổi. Editor cộng thêm câu cầm súng của Dịch tử phía trước (nguyên câu: 手提一杆枪,一夫当关万夫莫开: tay cầm một cây súng, một người chống giữ cửa ô, muôn người không phá nổi) để chém thành một đoạn thơ.
Tần Dịch chăm chú nhìn vào ống ngắm.
“Đừng vội nổ súng.” Hạ Vũ nói xong, người cũng đã đi tới khu H: “Chờ bọn nó tiến hết vào đã.”
Khu H này giống như là một cái lưới đánh cá, nơi Hạ Vũ bảo Tần Dịch nằm rình chính là cửa vào, còn anh đặt mình làm nhân ngay chính giữa chờ đám cá to lính kỹ thuật kia lại đây. Đợi cá vào đầy thì thắt ngay miệng lưới lại, đến lúc đó bọn họ có muốn đi ra cũng khó.
Đúng như nhóm anh dự đoán, lần này phòng kỹ thuật vẫn chơi y như các vòng trước, dùng phương thức đánh hội đồng ngay từ đầu. Ba người Kỷ Hàn cũng chẳng vội vã hành động ngay từ đầu mà là di chuyển vào khu A cách khá xa Hạ Vũ, chờ bên phía Hạ Vũ phát tín hiệu thì sau đó mới bắt đầu hành động.
Chỉ trong chốc lát, có người đã vào được khu H, vừa thấy bóng dáng Hạ Vũ liền lập tức thông báo cho nhóm chiến hữu phe mình. Kết quả là, cả đám mèo phòng kỹ thuật lại mắt sáng ngời ngời như thấy nồi tóp mỡ kêu gọi nhau toàn bộ chạy rầm rập về hướng khu H!
“Đến kìa đến kìa!” Tần Dịch nhìn thấy một đám đầu người lố nhố đen đen tới gần: “Một thằng, hai thằng, ba thằng… Hay thật, bọn cầm thú này đúng là vẫn bổn cũ soạn lại nha!”
“Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến!” Hạ Vũ cũng đã tuyển một vị trí tốt cho mình, có thể để cho đối phương thấy là có mình trong này, nhưng lại không lộ yếu điểm của mình ra ngoài cho họ bắn! Cũng có thể so sánh thế này, anh bây giờ giống như một mỹ nữ quần áo không chỉnh tề, lộ liễu khêu gợi mà lại ngượng ngùng, nửa kín nửa hở làm cho người ta thấy được hình dáng yểu điệu quyến rũ hồn người, nhưng khi muốn thấy rõ từng nét tinh tế thì lại phát hiện tất cả các bộ vị mấu chốt đều đã được khảm ngọc trai che lấp, khiến người nhìn không khỏi muốn dậm chân phẫn nộ la lên: nghệ thuật khảm cừ đúng là một trở ngại lớn cho sự phát triển văn minh nhân loại mà.
Đối với các bạn bên phòng kỹ thuật mà nói, những chướng ngại vật ngăn trở bọn họ bắn ૮ɦếƭ Hạ Vũ lúc này tựa như cái khảm cừ ૮ɦếƭ tiệt kia.
“Khốn kiếp! Thằng này thông minh lên rồi!” Bắn liên tiếp mấy phát mà cũng chưa thể trúng được mục tiêu, các bạn phòng kỹ thuật bắt đầu nhấp nhổm như bị táo bón.
“Kiềm chế nào! Chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ sợ không giã nó ra cám được sao?” Một đồng bạn khác tỏ vẻ bình tĩnh, giữ vững tay chĩa súng, tiếp tục tiến sâu vào bên trong: “Bất quá thằng oắt kia đúng là số cứt chó thật, chọn được một khu vực như vậy làm chúng ta xuống tay có vẻ khó.” Game này là do bọn hắn thiết kế, đương nhiên biết bố cục khu H này càng khó tìm người hơn các địa phương khác nhiều.
Theo cách nghĩ của bọn họ, chẳng qua là “Hạ Vũ” trùng hợp mèo mù vớ cá rán mà thôi.
“Ở kia kìa, hướng 7 giờ.”
Một giọng nói vừa la lên thì cả đám người đồng loạt quay nhìn về hướng đó, thấy một bóng người hiện lên liền lập tức lại sôi máu bừng bừng đuổi theo vào trong. Bạch già cũng cắp súng ngắm bắn tỉa tiến theo vào, càng đi càng cảm thấy có gì đó không đúng… Trong đầu hồi tưởng lại lúc trước thiết kế sơ đồ khu H hình như theo dạng lưới đánh cá thì phải, đường mà mọi người đang đi chính là dẫn dần vào sâu bên trong. Càng nghĩ càng không thích hợp, liền vội vàng gọi đồng bọn dừng lại đừng đi hướng vào bên trong nữa, sau đó lúc chính anh đang muốn lui ra bên ngoài thì chợt nghe một thanh âm quen thuộc ——
“Pằng!”
“Mẹ kiếp!” Bạch già nhìn chằm chằm vào màn hình đã hiện lên hai màu đen trắng, trong lòng nhộn nhạo căm tức: “Anh em, chúng ta bị lọt ổ phục kích rồi!” Anh nhìn thi thể mình nằm trên đất: “Bị phản chiến thuật rồi, bọn họ dùng ‘Hạ Vũ’ đến dụ địch xâm nhập, sau đó đặt một tay súng bắn tỉa chờ sẵn ở chỗ cao.” Vài ván trước bọn họ ăn được quả ngọt mà quên thói thường phải biết chừng biết mực không thể ăn quen bén mùi, kết quả là bị đối thủ phản lợi dụng.
Vừa mới dứt lời, chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng mắng: “Khốn kiếp! Thiếu chút nữa bị bắn ૮ɦếƭ!”
“Lui! Rút về đi!”
“Nấp vào —— ”
“Fuck! Bọn họ có người lẻn vào bộ chỉ huy!”
“Hay cho một chiêu điệu hổ ly sơn!” Ẵm được vài lần ‘Gà con hầm nấm’ nên bọn họ tự nhiên mà quên rằng tên kia phỏng tay thế nào… Giờ thì hay rồi, kiêu ngạo khinh địch nên tự ăn quả đắng thôi.
“May mắn ông đây còn để lại một tay!” Bạch già sờ sờ cằm, lại một lần nữa bội phục dự kiến trước của mình.
“Cậu làm gì?” Một đồng bọn cũng vừa bỏ mình tự châm điếu thuốc, hồng hộc hít mấy hơi.
Bạch già khinh khỉnh liếc mắt nhìn cậu bạn một cái, cho một nụ cười bí hiểm: “Chờ xem kịch vui đi, đến lúc đó các ngươi đừng quá sùng bái anh đây nhé!”
Bên kia, tổ ba người Kỷ Hàn an toàn tiến thẳng một đường vào đến bộ chỉ huy, thuận lợi tìm được vị trí con tin, nữ thần thắng lợi như đang ngoắc ngoắc tay gọi bọn họ, lòng ba người thật khoái chí, “Thua là ngu” cuối cùng muốn đội được lên đầu đối thủ rồi.
Căn cứ vào tin tức thu nhận được, ba người tiến đến cứ điểm nhốt con tin tại khu B thì thấy ngay “Con tin” xinh đẹp đang tạo tư thế xinh đẹp sẵn nơi đó để chờ bọn họ. Vừa nhìn thấy được dáng vẻ “chất lượng” của người nọ, má nó, trông chẳng khác nào gà móng đỏ! Ba người trầm mặc một lúc, trong lòng đồng thời nổi lên một ý tưởng giống nhau: người kiểu này có thể không cứu được không nhỉ?
Xinh đẹp quyến rũ “gà móng đỏ” thấy có người đến cứu mình thì lập tức vọt lại, vừa hít hà mũi vừa mồm năm miệng mười bù lu bù loa: “Soái ca à, người ta chờ anh nãy giờ, mau cứu người gia ra ngoài đi.”
Cảm giác xấu! Đây con mẹ nó cảm giác xấu nha!
Ba người cùng đồng thời rùng mình, nhưng hành động giải cứu con tin vẫn phải tiếp tục. Ba người vừa muốn mang con tin đi thì đột nhiên một tiếng nổ vang trời, sau đó nguyên tòa nhà sụp xuống ầm ầm. Cả ba người bọn họ cũng theo đó mà thành màu đen và trắng!
“Con tin đã bị Gi*t, nhiệm vụ thất bại!”
Thông báo màu đỏ hiện lên trên hệ thống, dòng chữ màu máu đỏ tươi nói cho bọn họ biết một sự thật tàn khốc: bọn họ lại thất bại!
Cuối cùng, hệ thống trả lại một câu cảnh cáo: thân phận con tin chỉ có một, chính là “Con tin!”. Trong lúc giải cứu con tin, mỗi một phân một giây đều là thời gian đánh liều tính mạng, xin đừng vì khinh thường một thân phận mà chậm trễ thời gian.
Ba người lại ngọng một lúc lâu, tuy biết rằng những lời nói đúng, nhưng… trong lòng ba người lúc này là hàng vạn con thú dữ đang cào vuốt gào thét. Đừng nói là đám bộ phận kỹ thuật cầm thú kia đùa ác như vậy chứ!
Ván này con tin bị Gi*t mà đám ςướק cũng bị tiêu diệt sạch, cuối cùng xem như là hòa cả làng, cũng xem như là thành tích tốt nhất trong tất cả các ván mà bọn họ chơi hôm nay!
Chơi game mấy tiếng liền, lại vừa động tay vừa động não, cảm giác còn muốn làm người ta mệt phờ phạc hơn so với ngày thường bị Hạ Vũ thao luyện ác độc, nhất là phải chăm chú nhìn vào hình ảnh lập thể 3D trong một thời gian dài khiến cho mắt còn mệt gấp mấy lần.
Sau khi đạt được thế hoà, mấy người rũ cả người trên ghế.
Kỷ Hàn nhéo nhéo sống mũi để giãn ánh mắt hơi mỏi do phải tập trung lâu: “Không chơi nữa không chơi nữa, hôm nay dừng ở đây thôi.” Phải có chừng có mực.
“Tôi cũng không hơn gì!” Thi công tử cũng chẳng thèm giữ hình tượng mà tê liệt ngã xuống trên ghế: “Tuy chơi thích thật nhưng mệt mỏi quá.” Ngày mai còn phải tiếp tục chịu đựng Hạ ma đầu áp bức.
“Đi thôi đi thôi!” Tần Dịch sờ sờ cái bụng, nhìn sắc trời bên ngoài đã tối dần: “Vừa đúng giờ cơm chiều, Hạ sir, đi cùng không?”
Kỷ Hàn đã chú ý thấy sắc mặt Hạ Vũ lúc này căng thẳng khá khó coi, môi mím chặt, nếp nhăn mày có thể kẹp ૮ɦếƭ được cả con ruồi.
“Anh khỏe không đó.” Câu hỏi này đúng là thừa, bởi ai có mắt nhìn là biết ngay tình huống của anh hiện tại không được đúng cho lắm. Kỷ Hàn đi qua, chú ý thấy yết hầu Hạ Vũ cuộn mấy cái như đang cố gắng áp chế cái gì trào ra vậy.
“Không có việc gì! Đi thôi!” Vừa mới dứt lời, anh đã muốn tránh ra, bước nhanh về phía cửa, cảm giác trong dạ dày đang cuồn cuộn khiến cho yết hầu anh trào lên từng ngụm nước chua.
Đám Kỷ Hàn cũng nhanh bước đuổi kịp anh! Rời khỏi phòng vi tính, tầm nhìn trống trải bên ngoài và gió đêm mang theo vị mặn thoang thoảng từ biển đưa vào khiến cho sắc mặt Hạ Vũ tốt lên một chút, vị chua cuồn cuộn xông lên cổ cũng chậm lại một ít.
“Khụ!” Kỷ Hàn đột nhiên hiểu được vì sao anh lại có phản ứng này —— những người mới chập chững chơi game 3D đều bị, bởi nhìn chằm chằm lâu vào màn hình nên làm cho mắt không còn thích ứng với điều kiện môi trường bên ngoài nên lúc này dẫn đến cảm giác nôn mửa! Hạ Vũ thế này coi như là giỏi lắm rồi, lần đầu tiên chơi mà còn chơi được lâu như vậy, vả lại vừa ăn cơm xong là nhảy vào chơi ngay: “Muốn tôi đi mua ô mai cho anh không?”
Thật ra đây cũng chẳng phải là chuyện gì mất mặt, nhưng mà… cứ nghĩ đến một Hạ Vũ thoạt nhìn không gì không làm được lại bị một trò chơi ép đến muốn ói thật khiến cho người ta cảm thấy…
“Không cần!” Xem như không có vẻ co rút đầy khả nghi của khóe miệng cô, Hạ Vũ nuốt vào vị chua lại đang dâng lên đến miệng, lạnh lùng phun ra lời cự tuyệt.
“Haiz —— chúng tôi hiểu mà, anh không cần cảm thấy ngượng đâu.” Cô vỗ vỗ vai anh, ra vẻ “Chúng ta đều là người từng trải” khuyên bảo: “Bằng không đừng nhịn nữa, cứ vào toilet mà ói ra đi, sẽ thoải mái hơn nhiều đó.”
“Đã nói… Không cần!” Chẳng qua chỉ là cảm giác buồn nôn nhẹ thôi mà, anh có thể chịu được.
OK! ૮ɦếƭ còn sĩ diện chính là người như thế. Kỷ Hàn thấy dáng vẻ kiên trì chấp nhất kia của anh thì cũng phát hỏa, đồ cứng đầu xấu tính!
“Hi —— Kỷ Hàn ——”
Một tiếng chào đầy thưởng thức đàn ông tiến thẳng vào lỗ tai, Kỷ Hàn vừa nghĩ trong đầu nói năng kiểu này chỉ có mấy thằng điên nước ngoài thì một bó hoa hồng đỏ tươi đẹp tuyệt đã xuất hiện ngay trước mắt, đằng sau bó hoa hồng chính là Eric đang cười cười thân thiết.
Chỗ răng cửa bị Tần Dịch dùng đầu ᴆụng gãy đã được trồng răng sứ thay vào, trên mặt tuy còn một số dấu vết khi bị Thi Thanh Trạch đánh, bất quá cũng chẳng ảnh hưởng đến nụ cười xán lạn trên mặt anh ta.
“Hi… Hi, Eric!” Kỷ Hàn nhìn bó hoa hồng vĩ đại đang được chìa trước mặt: “Anh làm gì vậy?”
“Tặng cho nữ thần trong lòng tôi.” Eric là đại diện cho sự lãng mạn của người Âu Mỹ, hôm nay từ bệnh viện trở lại căn cứ liền tiện thể mang theo một bó hồng 99 hoa biểu thị cho tình yêu: “Cô cô xinh đẹp ơi, em có nguyện ý cùng ăn bữa tối với anh không?” Nói xong, còn làm một động tác mời ga lăng nhuần nhuyễn.
Kỷ Hàn nhếch khóe miệng lên, không hề khách khí bật cười lớn: “Tôi bảo này Eric, anh diễn cho ai xem thế?” Nữ thần? Từ này mà dùng trên người cô nhìn ngang ngó dọc thế nào cũng chẳng phù hợp, kêu nữ bệnh thần kinh còn hợp hơn.
“Bảo bối, cô rực rỡ như những đóa hồng làm cho ta không thể nào dời mắt được!” Eric không bị phản ứng của cô đẩy mà ngược lại càng cố gắng không ngừng, càng bị biểu hiện không giống với những cô gái khác của Kỷ Hàn khiến anh ta cảm thấy cô không giống người thường: “Xin chấp nhận cho tôi theo đuổi cô!”
“Eric…” Kỷ Hàn đã muốn cười đến run rẩy cả người: “Hoa… Hoa hồng… Đây là chuyện cười hay nhất mà tôi từng nghe trên đời.” Kỷ Hàn có thể được so với hoa loa kèn, có thể là hoa cúc dại ven đường, hoặc giống hơn nữa là cây xương rồng, nhưng… so với hoa hồng! Mẹ ơi, tên này có khiếu khôi hài thật.
Eric nhìn cô cười đến không kềm chế được, chắc mẩm rằng cô vẫn chưa cảm nhận được anh ta đang chân thật bày tỏ: “Sĩ quan Hạ, may quá anh cũng đang ở đây! Anh làm chứng cho tôi nhé, làm chứng tình cảm tôi dành cho bảo bối Kỷ Hàn…”
“… Đem hoa đi chỗ khác!” Eric còn chưa dứt lời thì đã bị Hạ Vũ cắt ngang. Anh nhìn trừng trừng vào đám hoa hồng như đang nhơn nhơn chọc tức kia, không khí hô hấp đều là mùi hương hoa hồng nồng đậm càng kích thích tràng vị không được ổn định của anh. Vốn cảm giác buồn nôn đã được áp chế xuống mức thấp nhất thế mà giờ lại dội ngược lên, xông lên còn muốn ào ạt hơn lúc nãy.
“Sĩ quan Hạ, hoa này là để thể hiện với bảo bối Kỷ Hàn…”
Lời còn chưa nói xong, Hạ Vũ rốt cuộc hết ngăn nổi khí thế tiến công mãnh liệt của tràng vị liền “oẹ” một tiếng, muốn quay đầu cũng không kịp, một thứ chất lỏng sền sệt xanh đỏ tím vàng phun thẳng lên đám hoa hồng đỏ au, mùi vị nồng đậm đến át cả mùi hương hoa hồng.
“… tình yêu của ta đối với bảo bối Kỷ Hàn…” Eric trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bó hoa hồng lúc này đã trở thành “bảy sắc cầu vồng” “hương vị tạp trần”, ngẩn người ra, miệng vẫn còn kiên trì nói cho trọn lời kịch soạn sẵn: “tựa như này đóa hoa hồng này…”
Chương 059: Huấn luyện bắn súng kiểu cưỡng chế!
Edit: Khánh Linh
Chuyện xảy ra đột ngột, chả ai đoán được sẽ biến chuyển long trời lở đất như vậy.
“Hoa hồng này,” Hạ Vũ vươn tay giật bó hoa hồng từ trong tay Eric đang ngây đơ cán cuốc: “Ô uế rồi, không cần nữa.” Sau đó, thuận tay ném bó hoa hồng vĩ đại vào trong thùng rác bên cạnh. Giọng điệu kia bình tĩnh làm sao, có muốn tìm cũng chẳng thấy chút xấu hổ hoặc xin lỗi nào, làm cho Thi Thanh Trạch đang hóng chuyện kế bên cũng phải bái phục sát đất mà than thầm trong bụng: độ dày da mặt của tên này đã siêu việt đến nỗi tất cả thước đo của nhân loại cũng chẳng đo được.
“Hi! Chú đẹp trai!” Kỷ Duệ chui ra từ khe hở giữa hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn đọng đầy ý cười mà chào hỏi Eric.
Eric lúc này mới xem như là đã kịp phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn bó hoa hồng khổng lồ bị quăng vào thùng rác kia mà khóe miệng rút gân kịch liệt, lại quay sang nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn của Kỷ Duệ rồi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười có chút vặn vẹo: “Hi… cậu chàng đẹp trai!” Anh ta biết Kỷ Duệ là con của Kỷ Hàn, nhưng anh ta cũng chẳng để ý lắm đối với vấn đề ấy, bởi về mặt này thì người Âu Mỹ thoải mái hơn người Á Châu nhiều.
Kỷ Duệ cười khanh khách: “Hoa rất đẹp nha, chú là người đàn ông đầu tiên tặng hoa cho Kỷ Tiểu Hàn đó. Tuy là hoa không đến được tay cô nhưng tâm ý của chú Kỷ Tiểu Hàn nhất định cảm nhận được, đúng không.”
“… Đúng… Đúng vậy!” Kỷ Hàn mở miệng a dua với lời Kỷ Duệ nói: “Cảm nhận được… Cảm nhận được. Tôi xin ghi tạc trong lòng.”
“Thật vậy chăng? Em đồng ý rồi!” Eric vừa nghe như thế thì con ngươi màu lam như phát ánh lân tinh, đưa tay giữ chặt lấy bàn tay nhỏ hơn của Kỷ Hàn, chân thành tuyên bố: “Chúng ta bắt đầu chính thức qua lại đi.”
“Ặc?” Cái quái gì thế này? Kỷ Hàn nhìn hai bàn tay đang bị giữ chặt của mình, còn mơ hồ không rõ khi nào thì mình đồng ý qua lại với anh ta hả?
“Chẳng phải em vừa tói ‘ghi tạc trong lòng’ đó sao? Ghi tạc trong lòng là trong lòng chấp nhận anh rồi đúng không?”
Sự sâu sắc, bác học và uyển chuyển của tiếng Trung không phải người nước ngoài nào cũng có khả năng lĩnh ngộ được. Cho dù trình độ tiếng Trung của Eric phải nói là rất tốt nhưng vẫn không thể biết được rằng một câu ‘ghi tạc trong lòng’ kia trong đa số trường hợp chỉ là một lời nói khách sáo.
“…” Kỷ Hàn trân trối nhìn anh ta, nhất thời ú ớ không biết phải nói thế nào.
“Hi, đồng chí.” Thi Thanh Trạch đứng cạnh từ nãy giờ nhảy ra giúp giải vây đúng lúc, thân thiết khoác tay lên vai Eric: “Người ta thường nói trời đất bao la cỏ cây vô số, anh cần gì phải chăm chăm yêu mỗi một cây xương rồng làm gì.”
Eric ngơ ngác mở to đôi mắt xanh, rõ ràng không hiểu phép ẩn dụ trong câu nói của Thi công tử, còn gân cổ cãi lại: “Cây xương rồng có thể phòng phóng xạ, sức sống lại mạnh, tôi thậm chí còn rất thích nó đó.”
“A… Ha ha…” Kỷ Hàn chỉ có thể ngượng ngùng cười gượng: “Đúng, đúng là xương rồng cũng tốt! Tôi cũng thích loài cây toàn gai kia.”
“Bảo bối à, em cũng thích đúng không? Vậy lần sau anh sẽ tặng cây xương rồng cho em.” Eric phủi toẹt cảm xúc không vui vài phút trước: “Bảo bối à, thấy không, hai chúng ta đều thích cây xương rồng, đây đúng là duyên phận như cách nói của người Trung Quốc rồi.” Eric mở miệng ngậm miệng đều kêu hai chữ ‘bảo bối’ khiến Kỷ Hàn hoảng thần hết lần này đến lần khác. Nhưng dẻo miệng là chuyện của anh ta, hơn nữa người nước ngoài đều như vậy cả, cô cũng ngại không muốn nói thêm nói bớt cái gì.
“Cái cây đầy gai kia có gì hay đâu.” Tần Dịch là kẻ quê mùa nhất hạng nên không thể lĩnh hội sự lãng mạn của Eric lúc này: “Hồi nhỏ có lần tôi bị ngã dập ௱ôЛƓ vào đám cây này, ௱ôЛƓ bị đâm như nhím luôn á.” Một kỷ niệm bi thảm như vậy lúc này vẫn còn nóng hổi mới mẻ trong ký ức của anh.
“Sao không thành tổ ong vò vẽ.”
“Mẹ kiếp, Dịch tử, không ngờ hồi nhỏ cậu quậy ghê gớm vậy!”
“Còn cảm giác gì nữa! Đau thấy ông bà ông vải luôn. Còn nhiễm trùng sưng lên nữa, hai cái ௱ôЛƓ vừa đỏ vừa sưng, cả tuần cũng không ngồi được.”
“Ha ha ha ——”
Không khí vốn có chút lãng mạn cộng thêm xấu hổ bị Tần Dịch kể một chuyện trời ơi như vậy liền biến thành vui vẻ, ngay cả Eric cũng bị cuốn vào mà vui cười chọc ghẹo theo mọi người.
“Cưng à, chúng ta đi ăn cơm thôi!”
Mọi người đang hài hước vui vẻ đột nhiên xông ra một câu nói “tình cảm” vô cùng vô duyên như vậy thì giống như không khí bị một cơn gió âm độ quét qua làm mọi vật đông cứng chỉ trong một giây ngắn ngủi.
“Cưng à, sao vậy?” Năng lực học tập của Ngài Hạ quả nhiên rất mạnh. Chẳng qua năng lực nhận biết của người khác không được mạnh mẽ như anh, nên khi câu “cưng à” xuất hiện lần nữa, trên mặt Kỷ Hàn đã hiện lên vẻ kinh ngạc như gặp phải quỷ, đứng ngây ra mà nhìn anh, sau đó phun trở lại một câu:
“Hạ Vũ, anh nôn đến chóng mặt rồi hả?” Đáng sợ quá đi! Trưng một cái mặt lạnh giống như cô thiếu nợ anh ta tám mươi đời mà kêu cô “cưng à”, cảm giác này vô cùng khủng bố à nha.
“…” Độ lạnh trên mặt tăng thêm vài phần: “Cưng à, chẳng phải em đã đói bụng rồi sao?”
Hạ Vũ vốn không phải là loại người biết nói lời ngon tiếng ngọt, cũng chưa từng dùng kiểu xưng hô vô cùng thân thiết này với người nào, nên một câu “cưng à” phát ra từ miệng anh thiếu trầm trọng sự dịu dàng chỉ giữa tình nhân mới có, mà lại cực nhiều tính ngang ngược ta đây, khiến cho người nghe cảm thấy đây hoàn toàn là kiểu xưng hô quân lệnh. Bởi vậy, Kỷ Hàn không tự chủ được mà thực hiện ngay động tác ‘nghiêm, cúi chào’ rồi trả lời: “Báo cáo ‘cưng à’, bụng cưng à đúng là hơi đói!”
“Phì ——” Thi Thanh Trạch không nhịn được, cười phun ra, Tiểu Hàn Hàn thật khôi hài quá đi.
“Ăn cơm!” Hạ Vũ liếc xéo một cái, sạch sẽ lưu loát xì ra hai chữ.
Thế này mới giống anh chứ! Kỷ Hàn vừa nghĩ vừa sờ sờ cái bụng, chợt nhớ tới đống thức ăn vô vị nhạt nhẽo hồi sáng này: “Vậy… mọi người đi trước đi, tôi đi toilet cái đã.”
Trong lòng cô tính toán cái gì chẳng lẽ Hạ Vũ lại không biết sao, mà đừng nói là Hạ Vũ, ngay cả Kỷ Duệ cũng hiểu được, nên hai người một lớn một nhỏ liền khoanh tay trước иgự¢ nhìn cô lom lom.
“Vậy đi đi, bọn anh có thể chờ em mà.” Hạ Vũ nói với vẻ vô cùng “chăm sóc”.
“Muốn đi bao lâu?” Kỷ Duệ nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Từ đây vòng ra phía sau, đi đến cửa sổ phòng bếp của căn tin dặn đầu bếp làm riêng cho mẹ một tô mì thêm ớt, rồi chạy gấp trở về. 20 phút đủ không?”
Cứt chó! Không muốn người ta sống nữa hở Trời.
Kỷ Hàn ủ rũ, hai vai sụp xuống: “Ai nói mẹ muốn ăn mỳ… Mẹ… Mẹ muốn ăn cơm!” Cái câu ‘cà cuống ૮ɦếƭ đến đít vẫn còn cay’ đúng là dành để nói những người như cô.
“Không muốn đi toilet nữa à?” Hạ Vũ nhướn mày, lấy lời cô ra trả lại cô.
“Không đi.” Kỷ Hàn phát hỏa: “Chưa ăn vào sao xả ra được.”
Ót Kỷ Duệ chảy đầy sọc đen thùi lùi, Kỷ Tiểu Hàn đúng là rất “Không câu nệ tiểu tiết” nên mới có thể kết hợp giữa “ăn” và “xả” hoàn mỹ như vậy: “Kỷ Tiểu Hàn, mẹ dám lén ăn cay nữa xem.” Có gan ăn vụng thì từ đây về sau cứ ăn ở ngoài đi, đừng có về nhà mà ăn đồ ăn cậu nấu.
“Hắc hắc hắc ——” Biết oắt con kia tính tình khó chịu thế nào, Kỷ lưu manh lập tức trưng ra dáng vẻ nịnh bợ nhất hạng, trấn an: “Cay là cái gì vậy? Ăn hay không do Duệ ca định đoạt nha.”
Kết quả là, bữa cơm chiều này, Kỷ Hàn ăn còn lạt hơn nhiều so với dĩ vãng, lạt đến nỗi cô chỉ có thể nghĩ đến vị cay trong đầu rồi sau đó tự thôi miên chính mình rằng miệng ta đang đầy ớt, đầy ắp ớt đấy.
Sau một ngày nghỉ ngơi để hồi phục, ngày hôm sau đám lính bọn họ lại tinh thần phấn chấn có mặt tại sân huấn luyện. Đương nhiên đấy không có nghĩa là bọn họ đã thích ứng với phương pháp thao luyện của Hạ Vũ —— cái loại huấn luyện như lửa tôi luyện ma quỷ trong địa ngục này có muốn thích ứng cũng quá là khó khăn, cho bọn họ thêm một trăm năm nữa đi!
Nguyên nhân làm cho đám to xác này hưng phấn thế kia hoàn toàn là vì tối qua bọn họ đã nhận được tin tức: bắt đầu từ hôm nay tiến hành huấn luyện bắn súng.
Tuy rằng không biết Hạ ma đầu sẽ lại áp dụng cái phương pháp biến thái nào để huấn luyện, nhưng… cứ nghĩ đến việc cuối cùng cũng có thể sờ được cây súng thì đã đủ cho cả đám hưng phấn đến nỗi tối qua đều không ngủ được.
Tham gia lần huấn luyện này cũng đã nửa tháng có hơn, nhưng bữa giờ toàn thực hiện việc huấn luyện nâng cao thể lực, chả ᴆụng đến súng ống tẹo nào. Nghĩ đến cái thùng đầy ngập toàn súng ống và đạn dược kia thì sáng sớm nay mọi người đều như được uống thuốc kích thích hạng nặng, thú huyết chạy rần rật trong người, khởi động bằng chạy việt dã đeo nặng 30kg cũng nhẹ như lông hồng, không hề tổn hao gì đến nhiệt huyết bừng bừng của bọn họ. Một đám người hào hùng hô to: chạy hết đoạn này, ông đây sẽ là một tay súng thiện xạ. Nhất là Vua Cua, cảm xúc như tăng vọt tận trời xanh.
Phải biết rằng cái quả lựu đạn anh “tung hứng” hôm kia đã thiếu chút nữa thì làm hỏng đống súng ống đạn dược này, vì thế anh cũng phải trả một cái giá đắt thê thảm —— viết một bản kiểm điểm một ngàn chữ lâm ly thống thiết, trong đó tràn ngập toàn những lời ăn năn sám hối cùng một đống lớn các từ ngữ thể hiện tình cảm yêu thương trân trọng của anh đối với súng ống, cho thấy lần này quả lựu đạn kia chỉ là một khuyết điểm nhất thời! Viết xong bài kinh này, anh thật sự cảm thấy mình đã có tình yêu thương sâu sắc đối với súng ống. Giờ thì anh rốt cuộc đã có cơ hội gặp mặt “người tình trong mộng”, sao có thể không kích động cho được. Đến khi đã hoàn thành buổi chạy, anh liền hưng phấn quăng phịch cái ba lô tăng tải trọng sang một bên, cởi phăng áo để trần thân trên, hô to: “Ahhhhhhh —— súng ơi —— súng thân yêu của ta ơi! Súng bảo bối của ta ơi ——”
Đúng lúc Hắc Tử đi ngang qua, tóm lấy con cua trần trùng trục kia mà truy vấn xem cái gì làm hắn hưng phấn thế, nhưng sau khi biết được nguyên nhân thì thận trọng vỗ vỗ vai hắn, sau đó cười một cách dữ tợn: “Đồng chí trẻ người non dạ này đúng là giác ngộ chưa đủ đâu! Cẩn thận đi! Hy vọng sau hôm nay cậu còn có thể duy trì lòng nhiệt thành với súng ống như thế.”
Dù nghe nói vậy nhưng cũng không thể giảm bớt nỗi chờ mong của mọi người đối với buổi huấn luyện hôm nay, nhìn theo bóng lưng đang rời khỏi khu huấn luyện của liên đội trưởng rồi mọi người đều quay sang nhiệt tình kể lại chiến tích giang hồ thao trường năm xưa của mình.
“Nhớ hồi anh đây còn ở liên đội, bắn súng phát nào phát nấy đều trúng hồng tâm, thấp nhất cũng là 81 điểm đấy.”
Vua Cua xoa xoa tay: “Chúng tớ cũng thế, nhưng đạn phát không nhiều, mỗi lần còn chưa bắn đã nghiền là hết sạch rồi.”
“Đợi lát nữa Tần đại gia ta bộc lộ tài năng thiên phú cho các ngươi xem nhá, cho các ngươi biết thế nào mới là xạ thủ chân chính nhá.” Tần Dịch đang gấp muốn ૮ɦếƭ. Trò chơi ngày hôm qua đã kích động máu nóng bừng bừng toàn thân anh.
“Thi Thanh Trạch, còn anh! Bắn loại súng nào rồi?” Vua Cua hỏi Thi công tử bên cạnh.
“Tớ hả,” Thi Thanh Trạch xòe tay đếm số: “Hơn mười loại.” Lập tức rước lấy cả đống ánh mắt hâm mộ. Dù sao anh cũng là người từng lăn lộn nhiều năm ở Cục An toàn Quốc gia, có thể khẳng định chắc chắn rằng bất cứ loại hình gì anh đều có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn bọn họ đến từ bộ đội gấp nhiều lần.
“Đừng hâm mộ!” Thi Thanh Trạch tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi các cậu cũng sẽ bắt đầu tiếp xúc với các hình thức súng ống, tùy cho các cậu muốn bắn thế nào thì bắn.”
“Thật vậy hả?” Bắn thế nào thì bắn? Oa, mẹ kiếp, hào phóng dữ vậy ta!
“Lừa các cậu làm quỷ gì!” Thi Thanh Trạch nhe răng cười nhăn nhở: “Chỉ sợ đến lúc đó các cậu thấy súng là biến sắc thôi.” Anh kinh nghiệm đầy mình về vấn đề này rồi.
Thấy súng là biến sắc?
Mặt mọi người đầy vẻ không tin phẩy phẩy tay, cả đám bọn họ đều rất nóng lòng rồi. Cuối cùng, dưới ánh mắt tha thiết của mọi người, Hạ Vũ ngàn hô vạn gọi đi ra.
“Như thế nào?” Nhìn vô số cặp mắt bên dưới đang tỏa sáng lấp lóe, Hạ Vũ hỏi: “Gấp lắm hả?”
“Đúng vậy!” Tất cả đồng loạt trả lời với vẻ trăm phần trăm phấn chấn, khí thế hào hùng, tinh thần vạn dặm biểu đạt tâm trạng hối hả của mọi người.
“Tốt lắm! Hy vọng sau khi chấm dứt buổi huấn luyện hôm nay, mọi người vẫn còn có thể trả lời tôi như vậy.” Hạ Vũ hài lòng gật gật đầu: “Không cần tiết kiệm đạn dùm tôi làm gì, mỗi người được một thùng đạn.”
Ánh mắt mọi người tỏa sáng nhìn một thùng đầy ắp những viên đạn lấp lánh kia, trong lòng hô vang quá đã quá đã, hôm nay nhất định có thể xả tới đã nghiền luôn.
“Mỗi người phải bắn hết không chừa một viên đạn nào.” Hạ Vũ chỉ vào dãy bia bắn xa xa kia: “Còn thêm một yêu cầu không khó nữa, điểm trúng mục tiêu trung bình thấp nhất là 80 phần trăm, hơn càng tốt.”
Bia ngắm kia đã được xử lý đặc thù, mỗi cái bia đều được trang bị thiết bị kiểm soát điện tử, tính phần trăm điểm bắn trúng mục tiêu, điểm trung bình sẽ hiển hiện trên một bảng điện tử đặt cạnh người bắn.
Có tiếng cười phát ra từ trong đám người, trung bình 80% thôi á, Hạ ma đầu toàn bới lông tìm vết này xem thường bọn họ đấy à! Bia ngắm đặt chỗ kia còn gần hơn khoảng cách mà bọn họ được huấn luyện trước kia trong bộ đội, hồng tâm còn to hơn nhiều so với bình thường huấn luyện nữa!
“Như thế nào? Mọi người cảm thấy 80 là quá cao à?” Khóe miệng Hạ Vũ nhẹ nhàng nhếch lên, giọng điệu rất chi là hiền lành đặt câu hỏi này.
Má nó! Sau ót Thi Thanh Trạch đổ một đống mồ hôi lạnh mà nhìn đám người không biết ૮ɦếƭ sống là gì này mà, quá trong trắng, quá ngây thơ rồi đồ dê non à.
“Hạ Sir, anh quá khinh người rồi.” Anh hùng họ Tần quyết đoán đứng dậy nói ra ý tưởng trong đầu mọi người: “Khó thế này thì trăm phần trăm cũng không có vấn đề gì.” Anh rất tự tin vào kỹ thuật bắn của chính mình.
Tần Dịch à, cậu đủ can đảm ha! Thi Thanh Trạch nhìn vẻ mặt tự tin của cậu ta mà trong lòng không tiếng động bi ai dùm vài giây. Mới nghĩ tới lúc kết thúc của buổi huấn luyện hôm nay thôi mà anh đã cảm thấy cánh tay mình muốn bắt đầu đau nhức run rẩy rồi nè.
“Tốt lắm!” Hạ Vũ vỗ tay, cấp lời khen ngợi đối với tinh thần hào hùng của cậu chàng: “Theo những lời này của cậu, tôi cho cậu một trường hợp đặc biệt, đặc biệt ngoại lệ cho cậu thêm một thùng. Hôm nay điểm trung bình của cậu phải là 90, nếu không đạt tới, vậy phải bắn tiếp đến được thì thôi cho ông đây xem nhé!”
Sân bắn của họ không đặt trong căn cứ mà là ở một sân huấn luyện dã ngoại kế khu vực biệt thự đổ nát lần trước kiểm tra thao luyện. Khu này vẫn giữ nguyên tình trạng hoang vu, trên đỉnh đầu là một mảnh trời xanh mây trắng, cỏ dại đá vụn đầy đất, một cơn gió thổi qua là cát bụi liền bị bốc bay cao mù mịt đầy trời.
Trên đỉnh đầu là mặt trời chói chang đổ lửa, chỉ đứng một hồi cũng đã tuôn mồ hôi ướt đẫm cả người. Nhưng điều này vẫn chưa thể ảnh hưởng tới nhiệt tình nã đạn của bọn họ, mỗi người đều chọn cho mình một cây súng và kéo riêng một thùng đạn, chọn một vị trí bắn rồi bắt đầu…
Mỗi viên đều trúng đích, viên đạn không nghiêng cũng chẳng xéo bắn thẳng về phía hồng tâm. Ừm, chẳng có tính khiêu chiến gì cả, giống y như đang đùa thôi mà. Mọi người ai nấy đều vui vẻ bắn đến quên trời quên đất, lúc ban đầu còn vừa bắn vừa la hét nữa chứ.
“Pằng! Xem ông đây mười điểm trọn nè!” Xong rồi còn bày đặt thổi đầu súng, bày ra một tư thế y như cao bồi miền Viễn Tây! Chỉ có điều là phiên bản đùa giỡn.
“Mẹ tớ sẽ không cần lo lắng cho điểm bắn của tớ, SO EASY!” Đây là phiên bản của kẻ ngây thơ chất phác ngu ngốc khác.
Còn có một phiên bản không sợ ૮ɦếƭ nữa là: “Hạ Vũ, xem ông đây một viên đạn bắn tọt cúc hoa của ngươi nè, bắn cho ngươi thành bươm bướm bay bay luôn nè…” Kết quả lúc ấy Hạ Vũ lại đang đứng ngay phía sau anh chàng gan cóc tía kia nên nghe không sót chữ nào của lời tuyên bố hào hùng đó, lập tức cầm lấy một cây súng bên cạnh trực tiếp cắm thẳng vào ௱ôЛƓ cậu chàng, làm cậu chàng sợ tới mức kêu la đừng bắn em thành bướm! Sau đó, Hạ Vũ đại nhân có đại lượng không thèm so đo với thằng bé, thậm chí còn “thưởng” cho thêm một thùng đạn để cậu luyện tập nhiều một chút.
Theo thời gian trôi qua, tiếng ồn ào càng lúc càng ít, lâu lâu ngẫu nhiên mới có một câu, phần nhiều là mang giọng oán hận đại loại như sau:
“Fuck! Lại bắn trật!”
“Mẹ cha cái bia ngắm, nóng ૮ɦếƭ tớ rồi.”
Rồi từ từ ngay cả tiếng mắng cũng không còn, trên toàn bộ sân bắn chỉ còn lại tiếng súng vang lên đầy vô cảm vô vị mà lại đơn điệu, mặt trời xả xuống thứ ánh nắng chói chang lóa mắt khiến tâm trạng người ta cũng muốn bức bối theo. Cảm xúc không ổn thì súng trong tay cũng bị ảnh hưởng, càng lúc càng trở nên nặng nề, dẫn đến việc bắn trúng mục tiêu cũng bị ảnh hưởng.
“Mẹ kiếp! Thằng chó kia lại bắn vào bia của tao là sao.”
Thậm chí đã bắt đầu xuất hiện tình huống bắn nhầm bia.
Thời khắc này, lý tưởng hào hùng buổi ban đầu đã sớm không còn sót lại chút gì. Lúc này với bọn họ mà nói, khẩu súng trong tay kia và những viên đạn đồng trong thùng giống như bắn hoài bắn mãi mà cũng chẳng hết, như bị yểm bùa nên không cách nào thoát khỏi ác mộng và sự tra tấn này.
Dưới nắng mặt trời đổ lửa, súng trong tay càng lúc càng đè ép tới mức cánh tay họ run lẩy bẩy từng cơn, chỗ hổ khẩu (giữa ngón cái và ngón trỏ) đã bị chấn động liên tục sau khi bắn làm cho rách da, máu thịt hòa lẫn không phân biệt được. Vết thương vừa bị mồ hôi thấm ẩm vừa bị hơi thuốc súng hun nóng nên lúc nào cũng nhơm nhớp mằn mặn, mỗi lần va chạm đến nó đều lãnh một trận đau đớn. Nỗi đau này tác động rất lớn khiến người ta bất giác run tay mà không nhắm đúng hồng tâm, dẫn tới việc điểm trung bình trúng mục tiêu bị kéo thấp xuống từng ít một từng ít một.
Lúc này Kỷ Hàn coi như đã hiểu vì sao Hạ Vũ chỉ cần điểm trúng mục tiêu là 80%. Trong tình huống này, có thể giữ được điểm trung bình ở mức 80 đã muốn khó khăn vô cùng.
Nếu chỉ là một lần huấn luyện thông thường thì việc bắn súng có lẽ sẽ là “chuyện nhỏ” hoặc thậm chí là một loại lạc thú đối với một số người, nhưng hiện tại… đây đã là một loại tra tấn không ngừng nghỉ.
Bạn nhất định đã từng có một lần kinh nghiệm như vậy trong đời, bởi thời gian bạn đặt tầm mắt hoặc lực chú ý vào một điểm nhỏ càng dài thì cuối cùng tầm mắt và lực chú ý của bạn càng lúc càng mơ hồ. Hồng tâm trong tấm bia trước mắt bọn họ kia đã không còn rõ ràng như lúc ban đầu, mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào điểm đỏ trong một thời gian lâu đã làm cho hồng tâm như nhòe đi.
Kỷ Hàn nhìn cái thùng vẫn còn một phần ba cơ số đạn, đấm đấm vào cánh tay đang đau nhức không thôi, hít sâu một hơi, điều chỉnh tinh thần, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt như đưa đám của Tần Dịch đang liếc sang xem xét cô. Cô liền liếc sang bảng điểm điện tử đặt cạnh anh, trên đó hiển thị con số: 93.
Lại nhìn xuống một thùng đạn còn đầy tràn dưới chân cậu, thùng thứ hai… Mốc là 90% trúng mục tiêu, không đạt tới thì tiếp tục bắn! Tất cả mọi người đều biết, càng kéo dài về sau, càng bắn nhiều, thì điểm trúng mục tiêu trung bình chắc chắn sẽ càng ngày càng thấp.
Tần Dịch coi như rất giỏi, bởi xong một thùng đạn rồi mà điểm trung bình vẫn còn được hơn 90%, còn cái cậu chàng “cúc hoa” cùng chung chiến hào hai thùng đạn với Tần Dịch tới giờ còn chưa bắn xong một thùng, điểm trung bình chỉ có 85%. Kỷ Hàn đã có thể kết luận, sau khi bắn xong thùng thứ hai, mạng trung bình của cậu nhỏ tuyệt đối sẽ thấp hơn 80.
Khi mặt trời chói chang dần dần chuyển sang thành chiều tà, tiếng súng trên bãi bắn không còn đều đặn như lúc ban đầu nữa mà đã biến thành đây một phát kia một phát, nhóm đồng chí đã hoàn thành nhiệm vụ nằm có, ngồi có lổn nhổn, tóm lại là đã không còn nhìn thấy sự nhiệt tình năng nổ như hồi sáng.
Đến khi Tần Dịch bắn viên đạn cuối cùng về phía tấm bia xong liền lập tức quay đầu nhìn vào con số biểu hiện trên bảng điểm phía sau, cuối cùng đứng ở chính xác 90%, anh chàng liền hô to một tiếng: “Con mẹ nó, ông đây là thần súng!” Sau đó vứt toẹt khẩu súng sang bên cạnh, còn bản thân thì ngã oạch xuống mặt đất đầy vỏ đạn, tay phải đã hoàn toàn không còn tri giác. Vì muốn đạt được mục tiêu trong vòng hai thùng đạn, càng về sau anh bắn càng chậm để tránh kéo tuột điểm trung bình xuống! Hên quá… May mắn mà hoàn thành!
Tần Dịch nằm thẳng cẳng trên mặt đất, răn bảo chính mình về sau con mẹ nó đừng vạ mồm vạ miệng mà tìm mệt nữa!
Sau khi Tần Dịch tuyên cáo hoàn thành nhiệm vụ xong, toàn bộ sân bắn chỉ còn còn lại có mỗi anh chàng “cúc hoa” và nửa thùng đạn. Con số màu đỏ 71% trên bảng điểm cạnh người như lúc nào cũng nhắc nhở anh ta rằng cho dù có bắn hết cơ số đạn thì cũng không thể đạt tới tiêu chuẩn yêu cầu của Hạ Vũ.
Cánh tay run lẩy bẩy nhồi đạn vào băng đạn rỗng, nhưng thử vài lần vẫn không thể nâng cánh tay đã mất đi trực giác lên được, trên mặt đầy vẻ bất khuất của tuổi trẻ, tay trái đập mạnh vài cái lên cánh tay phải rồi dùng tay trái nâng tay phải lên, nhắm vào bia ngắm, cố sức Ϧóþ cò súng…
Pằng!
Teng ——
Tiếng tít trên bảng điện tử báo cho anh chàng rằng viên đạn kia lại hụt một lần nữa, điểm trung bình lại giảm xuống.
“Fuck!”
Anh chàng phẫn nộ rống lên một tiếng, nỗi thất bại tích lũy đầy ứ trong lòng không cách nào phát tiết, xem xét khẩu súng đang cầm trong tay, sự phiền não trong lòng càng tăng thêm bội phần. Đang muốn quăng khẩu súng trong tay xuống đất thì bên người đột nhiên có thêm một bóng người.
Một tay cầm lấy súng, nâng súng, nheo mắt lấy đường ngắm, nhín thở Ϧóþ cò! Pằng —— pằng —— pằng —— pằng…
Đồng tác liền lạc lưu loát, tiếng súng vang lên liên tiếp, điểm trúng mục tiêu trên bảng vững bước tăng lên!
“Kỷ… Kỷ Hàn.” Anh chàng “cúc hoa” đã muốn choáng váng vẫn còn sắc mắt nhìn ra được người vừa tới có dáng người lồi lõm, phóng mắt nhìn lại toàn quân doanh này thì ngoài Thím Trần thì cũng chỉ có mình cô.
“Tiếp tục đi!” Kỷ Hàn nhéo nhéo cái gáy cứng còng!
“Làm… làm vậy có được không?” Đây là ăn gian đấy.
“Dù sao anh ta chỉ nói là phải hoàn thành nhiệm vụ, chứ có quy định không thể hỗ trợ đâu.” Kỷ Hàn vuốt cái bụng trống trơn: “Con mẹ nó, đừng lề mề nữa, giải quyết mau đi còn ăn cơm. Sắp ૮ɦếƭ đói rồi!” Cái tên Hạ Vũ kia luôn muốn tính đồng đội. Một người không hoàn thành được nhiệm vụ, những người khác cũng cùng nhau chịu tội theo. Thằng nhóc này mà không đạt được mục tiêu nhanh một chút, cơm chiều của mọi người coi như ăn cát nuốt gió biển mà trừ đi.
“Đúng! Làm xong nhanh lên để còn đi ăn cơm, đi chậm chắc chỉ còn cơm thừa canh cặn thôi.” Lại có thêm bài chiến hữu đi tới, cấm băng đạn trong rương ra lắp vào súng của chính mình…
Pằng! Pằng! Pằng…
Tiếng súng lại liên tiếp vang lên trên bãi bắn bia!
Trong góc tối, Hạ Vũ im lặng nhìn hành động hỗ trợ của bọn họ lúc này, đôi môi chỉ biết mím chặt nghiêm nghị giờ phút này có một độ cong hiếm thấy.
Đêm đó, trong nhà ăn của căn cứ có thể thấy một loạt bàn tay bị thương hổ khẩu, run run rẩy rẩy xúc cơm đưa lên miệng, giống y như người bị trúng phong không thể điều khiển được tay chân. Thật là một hình ảnh kinh hoàng.
Người có lòng hiếu kỳ nặng liền tiến tới hỏi thăm xem chuyện gì đã xảy ra.
Tần đại gia đã đói đến run rẩy, trong lúc ăn cơm tối ghét nhất là bị quấy rầy, thuận miệng nhả một câu: “Hạ Vũ cho chúng tôi chơi súng, chơi khá nhiều!”
Im lặng đột ngột! Thần bảo, đi quỳ gối đi!
“Phì ——”
“Tần Dịch, cậu nói vậy ý là…”
“Đồ ngốc nhà cậu chơi súng mà còn bị thương tới vậy thì ૮ɦếƭ là đáng rồi!
..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc