Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 48

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Trò chơi, cũng là chiến trường!
Thật ra, trong kỳ huấn luyện lần này, bên Trung Quốc đã yêu cầu phía Mỹ phối hợp diễn kịch hai trong một nhằm khảo sát lính đặc nhiệm trong trại huấn luyện về năng lực thực thi nhiệm vụ và khả năng chịu đựng tâm lý —— khi đối mặt với uy hiếp sinh mạng hoặc trước những cám dỗ khác thì liệu có thể kiên trì giữ vững lập trường ban đầu của mình hay không. Những tính cách này đối với thành viên S.M.T mà nói là quan trọng hàng đầu, bởi không ai lại giao tính mạng mình cho một chủ thể lập trường không kiên định.
Ngoại trừ những thành viên hợp tác bên phía Mỹ, một số thành viên S.M.T kỳ cựu cũng tham gia diễn tập lần này để trình diễn các tiết mục khác nhau. Thí dụ như bên đội Hải Tặc Vương thì ***ng phải Hắc Tử nhận vai diễn viên chính trong kịch bản “Phần tử khủng pố âm mưu phá hủy căn cứ huấn luyện”, dùng vũ lực uy hiếp bắt bọn họ khai ra cách bố trí trong căn cứ huấn luyện thế nào. Nghe nói nhóm bên đó bị Hắc Tử tóm được ném vào trong hố phân… Viên đạn mà Hạ Vũ bắn vào Tần Dịch và Thi Thanh Trạch đã được xử lý đặc biệt thành đạn áp suất gây tê, đầu đạn có một cây kim nhỏ, sau khi bắn ra thì lượng thuốc tê cực mạnh này sẽ nhờ lực đẩy cực cao của viên đạn mà *** con người, làm cho người đó toàn thân bị gây tê mà lập tức mất đi tri giác.
Sau trận diễn tập này, có người được giữ lại, cũng có người bị đào thải, mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm đối với sự lựa chọn của chính mình.
Buổi huấn luyện ngày hôm qua đã làm cho không ít người hao tổn hết tâm lực bản thân nên hôm nay Hạ ma đầu mở lượng từ bi mà đại xá thiên hạ, cho phép mọi người được nghỉ ngơi một ngày. Vua Cua thì lại vò đầu bứt tóc khổ sở vì phải đánh vật với bản kiểm điểm một ngàn chữ vì sự kiện quả *** kia. Đám S***g ống đạn dược đó là để vài bữa nữa sẽ dùng huấn luyện bọn họ về phương diện nhận biết S***g đạn, may mà Hạ Vũ nhanh tay ném quả *** ra ngoài, chứ không thì hậu quả chỉ nghĩ đến thôi đã không chịu nổi!
Hiếm lắm mới được một ngày thả cửa thế mà lại không biết phải làm gì mới tốt. Xem ra bọn họ đúng là đã bị Hạ Vũ thao luyện thành thói quen rồi. Kỷ Hàn cười khổ… Thói quen thật sự là *** mà.
Đưa tay sờ sờ khu vực bao tử đang hơi khó chịu, từ tối hôm qua nó đã bắt đầu kiếm chuyện rồi. Bệnh bao tử phải nói là một bệnh chung của ngành cảnh sát, Kỷ Hàn cũng không phải là ngoại lệ. Với từng đó năm làm cảnh sát, thời gian cô dành để ăn ba bữa cơm hỗn loạn không theo bất cứ một trật tự nào, đôi khi có việc khẩn cấp thì việc một ngày chỉ ăn qua loa một bữa cũng là chuyện thường ngày ở huyện, nhiều khi đói bụng chỉ cần hút vài ngụm thuốc là coi như xong. Lúc mới đầu, cô *** là vì muốn quên đi cảm giác đói hoặc khát trong lúc làm nhiệm vụ, đến sau này bị bệnh bao tử, khi tràng vị đau toát mồ hôi thì hút một *** cũng làm cho nó giảm đau một chút.
Mấy năm làm cảnh sát, cô không hút nhiều lắm, nhưng cũng không gọi là ít. Cũng không để cho hút đến nghiện, chỉ trong một số thời điểm cần thiết mới đốt một điếu. Tỷ như bây giờ, lúc bao tử hơi ẩn ẩn đau thế này.
Cô theo thói quen sờ tay vào túi tiền, trống trơn, thế mới sực nhớ mấy ngày nay đến chỗ này ngày nào cũng mệt như bò kéo xe nên đã không chạm vào thuốc cũng một thời gian rồi.
Tuy là nói cô không nghiện thuốc, nhưng hễ đã nhớ đến mà không được thỏa mãn thì y như bị một cây lông chim gãi gãi trong bụng, cảm giác bứt rứt cực kỳ quái đản. Cho nên cô quyết định biến suy nghĩ thành hành động, đi mua TL!
Trong căn cứ huấn luyện có một quầy tạp hóa, chủ quầy là một phụ nữ luống tuổi mập mạp phúc hậu, lúc nào cũng vui tươi hớn hở. Mọi người đều kêu bà là Thím Trần. Thím Trần sống nhờ lương lính, con trai bà đã hy sinh trong một lần thực hiện nhiệm vụ, bên ngoài cũng không còn ai thân thích, vì thế quân đội sắp xếp cho bà làm công việc này. Nhìn thấy Kỷ Hàn đến, Thím Trần liền đon đả cười chào: “Tiểu Hàn, muốn mua gì đấy?”
Kỷ Hàn thuộc vào diện nữ giới hiếm khi nào xuất hiện trong doanh trại, nên sau khi đến quầy tạp hóa vài lần để mua này nọ thì hai người liền trở nên quen thuộc. Thím Trần là người hay nói, mỗi lúc Kỷ Hàn đến mua này nọ đều bắt chuyện nói vài câu, nhất là sau khi biết Kỷ Hàn có một cậu con đáng yêu như Kỷ Duệ thì bà hay lấy vài món ăn vặt nho nhỏ dúi vào tay Kỷ Hàn bảo đem về cho cậu nhóc.
“Thím, cho cháu một bao Sói Bạc.”
Nơi này không phải là căn cứ huấn luyện tân binh nên cũng không có đưa ra ba cái quy định cứng nhắc như cấm *** gì gì. Quầy tạp hóa cũng có bán TL, nhưng cũng không ủng hộ việc ***, qua việc… bên cạnh tủ đựng thuốc là còn có bảng mica trên ghi lời khuyên ‘*** lá có hại cho sức khỏe’.
“Tiểu Hàn, cháu mà cũng *** à.” Thím Trần lắc lắc đầu không đồng ý: “*** không tốt cho cơ thể.”
“Cũng không hay hút, lâu lâu làm một điếu thôi. Một bao này có khi hai tháng mới hết.” Kỷ Hàn cười cười thanh toán tiền.
“Có thể bỏ thì bỏ đi.” Thím Trần đã ở trong doanh trại này nhiều năm, đều xem những cô cậu lính trẻ này như con cháu của mình, thấy bọn họ không đúng thì liền nhắc nhở: “Tụi con *** thì cũng là hít vào rồi lại thở ra thôi, lãng phí.”
Kỷ Hàn bị cách nói của bà làm cho bật cười: “Vì để không lãng phí cháu sẽ nuốt hết khói vào bụng cho Thím xem.” Nói xong, cũng thật sự làm đúng như lời mà nuốt hết khói vào, sau đó khói thuốc lại cuồn cuộn xông ra từ lỗ mũi. Dáng vẻ cô lúc này làm cho Thím Trần cũng phải mắc cười.
“Cháu thật là —— Về sau không bán TL cho cháu nữa.”
Lúc Kỷ Hàn rít một hơi thuốc vào, mắt sẽ thoáng nheo lại một chút, sau khi hít một hơi lại chậm rãi thở khói ra, dáng vẻ này hoàn toàn không mang vẻ mềm mại quyến rũ của đàn bà con gái khi ***, mà thiên về phóng khoáng và cởi mở. Có đôi khi châm một *** xong chỉ rít hai ba hơi, sau đó gác xuống để cho nó tự cháy đến hết.
Sau khi hít vào thở ra mấy hơi, không thấy bao tử giảm đau nhanh như mọi lần, cô lấy tay đè lên đó. Thím Trần thấy vậy hỏi ngay, “Tiểu Hàn, cháu khó chịu chỗ nào hả?”
“Đau bao tử, bệnh cũ thôi, hút mấy *** xong sẽ khỏi.” Nói xong, rít một hơi thật sâu.
“Con bé ૮ɦếƭ dẫm này!” Thím Trần nghe vậy liền đưa tay giật phắt *** trên miệng cô: “Bao tử không khỏe mà còn ***.” Giật *** trên miệng cô rồi mà bà còn không bỏ qua, thậm chí còn cầm luôn cả bao thuốc trong tay cô: “Không cho hút, không cho hút.”
“Thím Trần —— ”
“Không nên không nên.” Thím Trần thẳng thừng phủi tay cự tuyệt, không lay động mảy may khi cô hạ giọng cầu xin.
Hai người đang cò kè qua lại thì có một bóng người đi đến, không chú ý tới Kỷ Hàn đang đứng bên cạnh mà mở miệng cũng muốn mua một bao thuốc: “Thím à, cho cháu một gói thuốc.”
Giọng nói này…
Kỷ Hàn vừa nghe liền ngẩng đầu nhìn lên. Đúng là Hạ Vũ.
“Ừ, bao này cho cháu!” Thím Trần thuận tay quăng cho Hạ Vũ bao thuốc mới ςướק về từ tay Kỷ Hàn.
“Thím Trần, đó là thuốc của cháu mà!” Kỷ Hàn trơ mắt nhìn bao thuốc của mình bay xẹt qua ngay trước mắt thành hình vòng cung rồi rơi vào tay Hạ Vũ.
Hạ Vũ vươn tay, lợi dụng ưu thế chiều cao mà giành chụp được gói thuốc trước một bước: “Chuyện gì thế?”
“Không có gì! Thím Trần đang đùa với tôi thôi. Trả gói thuốc lại cho tôi.” Kỷ Hàn nói xong liền đưa tay ra muốn giật gói thuốc.
“Thím nói Hạ Vũ nè, cháu phải canh kỹ con bé kia giúp thím nhé.” Thím Trần chỉ chỉ vào Kỷ Hàn, bắt đầu mách lẻo: “*** thì không sao, nhưng mà nó đã bị đau bao tử mà còn ***, vậy chẳng phải là muốn phá nát luôn sức khỏe sao.”
“Đau bao tử!” Hạ Vũ nheo mắt, nhìn cô cô còn đang tính giật bao thuốc trong tay anh.
“Không đau!”
“Nói bậy, vừa rồi còn đau đến chau mày, mặt trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh còn gì. Thiếu chút nữa còn khóc nữa là.” Thím Trần tiếp tục phá quấy.
Thím à, thím khoa trương quá, khoa trương quá rồi, khoa trương quá đi mất! Kỷ Hàn vuốt mặt, biết là đừng trông mong gì vào chuyện bao thuốc kia sẽ quay về lại tay mình.
“Thuốc đâu?” Hạ Vũ hỏi, nhét bao thuốc vào túi áo.
“Quên mang theo.” Kỷ Hàn xoa xoa chỗ bao tử, mắng thầm, mới vừa rồi còn không đau như vậy, sao giờ lại càng lúc càng đau thế này… Í chà, Thím Trần há mồm linh thiệt nha.
Trán Kỷ Hàn toát mồ hôi lạnh, mặt trở nên trắng bệch như giấy, đau đến gập cả người lại.
Hạ Vũ thấy cô như thế liền không nói không rằng trực tiếp nhấc bổng cô lên.
“Úi… Anh làm gì đó?”
“Đưa em đi trị bệnh!”
Bao tử đau thắt làm cho Kỷ Hàn tạm thời không còn sức lực đâu mà đi gây gổ với anh mà chỉ nhắm mắt lại nhẫn nại chịu đựng hết trận đau quặn này tới trận đau quặn khác.
Hạ Vũ ôm thẳng Kỷ Hàn về ký túc xá của cô, không chờ Kỷ Hàn phản ứng đã đặt cả hai tay lên thân thể cô.
Kỷ Hàn vừa định thần lại thì liền thấy hai tay anh đang đưa về hướng *** mình, đầu óc kịp thời thanh tỉnh đưa tay túm giữ lại bàn tay đang liên tục hướng tới của anh: “Anh… Anh làm gì đó.”
“Mát xa.” Gạt tay cô ra: “Huyệt Trung Quản* và huyệt Túc Tam Lý* có thể hóa giải đau bao tử.” Sờ soạng một lúc trước bụng cô, cuối cùng anh cũng tìm được cái gọi là huyệt Trung Quản, liền dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn ấn xuống: “Vị trí này này, nhớ cho kỹ vào, có thể trị đau bao tử. Sau này em xoa ấn chỗ này nhiều một chút.” Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Nếu em không xoa thì anh cũng rất vui lòng xoa dùm em.”
* Huyệt Trung Quản: huyệt từ lỗ rốn lên trên 4 đốt ngón tay hoặc lấy điểm giữa của đường thẳng từ lỗ rốn lên điểm giao nhau của 2 bờ sườn. Chủ trị: đau dạ dày, ợ chua, nôn mửa, ăn không tiêu, đầy hơi, bụng trướng, kiết, tiêu chảy, huyết áp cao, thần kinh suy nhược.
* Huyệt Túc Tam Lý: Huyệt ở dưới lõm khớp gối 3 đốt ngón tay, chữa trị 3 vùng trên, giữa và dưới của dạ dầy (Vị), vì vậy gọi là Túc Tam Lý (theo Trung Y Cương Mục). Huyệt quan trọng có thể dùng một mình hay phối hợp điều trị các bệnh thuộc Vị và tất cả các trường hợp trướng đau ở bụng, tiêu hóa rối loạn, các bệnh về mắt, hệ thần kinh, bệnh áp huyết cao. Đây là huyệt có tác dụng toàn thân.
Xoa ấn xong huyệt Trung Quản, Hạ Vũ vươn tay túm lấy một bên chân của cô, gạt ống quần lên cao tìm huyệt Túc Tam Lý rồi lại bắt đầu bấm xuống…
“Ui da —— đau ——” tên này đang nhân cơ hội mà trả thù đây mà, Kỷ Hàn nghĩ muốn rút chân về, kết quả là lại rước lấy lời nói cắm cảu khó chịu của người nào đó họ Hạ.
“Đây là lần đầu tiên họ Hạ anh mát xa cho người khác đó, em dám giật lại thử xem, có tin là anh lập tức phế bỏ cái chân này của em không.” Ngoài miệng thì nói hung ác vậy nhưng lực tay ấn cũng nhẹ lại một chút, xoay nhẹ theo chiều kim đồng hồ một lúc rồi lại đổi qua xoa ngược chiều kim đồng hồ, chuyển đổi luân phiên qua lại.
Bị một câu uy hiếp ghê gớm như vậy, Kỷ Hàn cũng đành ngoan ngoãn để mặc anh tiếp tục giở trò, một lát sau đúng là cũng cảm thấy cơn đau quặn ở bao tử dịu đi một chút. Nhưng người nào đó ấn riết thành nghiện, ấn xong bên chân trái liền túm lấy chân phải ấn tiếp, hơn nữa càng lúc kỹ thuật càng tốt, lực ấn không mạnh không nhẹ mà vừa đẹp, ấn xong huyệt Túc Tam Lý lại quay lại ấn huyệt Trung Quản…
“Kỷ Tiểu Hàn —— nghe nói bao tử của mẹ lại…” Đến khi Kỷ Duệ chạy về tìm mẹ bởi nghe được từ Thím Trần Kỷ Hàn lên cơn đau bao tử sau đó bị Hạ Vũ mang đi, vừa mở cửa ra thì đã nhìn thấy một hình ảnh vô cùng ái muội ——
Kỷ Hàn nằm trên giường, hai chân đặt trên đù* Hạ Vũ, ống quần bị vén lên cao, còn Hạ Vũ thì ngồi *** đang dạng ra của cô, cúi nửa người trên xuống, hai tay đang “sờ soạng” trên người cô…
“Duệ ca!” Kỷ Hàn nghe tiếng của cậu liền ngồi bật dậy, đầu ***ng vào đầu Hạ Vũ một cái bốp, cú ***ng này phải nói là đủ mạnh để khiến người ta choáng váng nhưng cũng không thể ngăn được quyết tâm nhảy xuống khỏi giường và Hạ Vũ của cô: “Anh… Anh tránh ra coi.”
Lời này vừa thốt ra lại càng chọc cho Hạ đại gia khó chịu. Sao vậy, muốn vắt chanh bỏ vỏ đấy à? Mới vừa rồi chẳng phải cô cô đã cảm thấy thật sự thoải mái dưới bàn tay ấn huyệt của anh đó sao, sao vừa chớp mắt một cái thì đã lật mặt nhanh y như lật sách vậy. Không có cửa đâu! Nghĩ thế, bàn tay to lớn lập tức đè hai tay cô xuống, đẩy ngược ra đàng sau, làm cho cô không có cách nào đứng dậy được.
“Khốn kiếp! Hạ Vũ, anh buông tay ra mau!” Kỷ Hàn giãy dụa vài cái nhưng đương nhiên là không thể thoát khỏi tay anh. Trời sinh năng lực cơ thể của nam và nữ đã được chia làm hai: ưu thế và nhược thế, lúc này ở trên giường càng thể hiện rõ ràng hơn. Nhưng nếu như Kỷ Hàn liền vì thế mà đầu hàng thì cô đã không tên là Kỷ Hàn. Phản kháng, là điều tất yếu, chắc chắn, nhất định và khẳng định. Bên trên đánh không được thì đánh bên dưới, tay không được tự do thì còn có chân, vì thế, hai chân không để yên mà giãy dụa kịch liệt, đến khi có cơ hội liền thuận thế muốn đạp một cước vào chỗ yếu ớt nhất của đàn ông…
“Cái cô này!” Hạ Vũ thắng trước một giây, chặn chân cô lại, hiểm hiểm tránh bị cô hủy tính dục nửa người dưới của mình chỉ trong gang tấc.
Kỷ Duệ lẳng lặng nhìn hai người lớn xác đang lăn lộn thành một cục trên giường: “Kỷ Tiểu Hàn.”
“Có!” Kỷ Hàn ngoan ngoãn dừng giãy dụa.
“Dỡ chân khỏi lưng người ta.” Cả hai cái đù* đều xiết chặt vào lưng đối phương thế kia thì còn làm ăn được gì, tư thế này nói nhẹ thì gọi là ‘rất không lịch sự’, người không rõ chân tướng có khi còn tưởng rằng hai người đang làm cái chuyện cấm trẻ em dưới 16 tuổi không chừng: “Ngài Hạ, phiền ngài để cháu mang người phụ nữ chẳng ra cái thể thống gì này đi khỏi đây. Không quấy rầy ngài nữa.” Nói xong liền bước qua kéo tay Kỷ Hàn khỏi gọng kìm của tay anh.
“Không sao, ba không ngại để mẹ quấy rầy thêm một chút.” Nói xong còn làm như lơ đãng thuận tiện đè cánh tay cô lại tiếp, làm cho móng vuốt tí hon của Kỷ Duệ rớt khỏi tay cô.
Cậu nhóc kia liền lập tức híp mắt lại, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ nhàng thản nhiên: “Làm phiền đến người ngoài ngại lắm.”
“Người ngoài?” Hạ Vũ nhướn mày: “Sao lại là người ngoài? Ngay cả ‘di ảnh’ của ba cũng đã được rước qua cửa nhà con rồi nhảy lên bàn thờ ngồi rồi đó thôi!” Nhớ đến tấm ảnh kia, anh nghiến răng trèo trẹo: “Tuy là treo lên đó hơi bị sớm.”
“Ô kìa… Hai người có phải đang…” Kỷ Hàn lên tiếng, muốn nhanh chóng cắt đứt “ánh mắt thâm tình” giữa hai người, tuyên cáo cho bọn họ biết rằng nơi này còn có sự tồn tại của người thứ ba, hơn nữa người thứ ba này là đương sự chính đó được không, đừng có bỏ qua cô như vậy chứ. Bất quá, câu nói này vừa mở đầu vài chữ thì đã bị hai người đàn ông lớn nhỏ đồng loạt quặc cho một câu.
“Bệnh nhân câm miệng!”
“Bệnh nhân câm miệng!”
Ăn ý giữa người trong nhà, lần đầu tiên được biểu hiện. Cậu nhóc kia mím môi, hai tay khoanh lại trước *** nhìn anh. Hạ Vũ tuy là nằm trên giường, Dưới *** còn đè chặt Kỷ Hàn, nhưng khí thế cũng không kém cạnh chút nào.
Hai người này bộ tính cứ nhìn nhau như vậy đến bất tận hay sao? Kỷ Hàn nghĩ, thật sự cũng không muốn xen vào trận đấu giữa hai người đàn ông bọn họ, nhưng mà… bụng cô lại chọn đúng lúc này mà phát ra một thanh âm nho nhỏ —— Hôm nay vì bao tử khó chịu nên cô chưa ăn hột cơm nào vào bụng. Vừa mới để cho Hạ Vũ xoay ấn qua lại hai huyệt như vậy phải nói là thật sự hiệu quả, bao tử không đau nữa, tràng vị cũng giãn ra nhiều, nên sau đó con sâu đói trong bụng bắt đầu kêu gào ầm ĩ là điều tất nhiên.
Kỷ Hàn ngượng ngùng nở nụ cười, khoát tay ý bảo bọn họ không cần để ý đến cô: “Tôi… Tôi đi ăn một chút gì trước, hai người cứ tiếp tục.”
Còn tiếp tục cái rắm gì nữa.
Một đôi tròng mắt lạnh cùng trừng đối kháng với một đôi mắt to đen bóng, sau đó Hạ Vũ đứng dậy, đồng thời cũng kéo cô lên, sau khi kéo cô đứng vững rồi cũng không buông ra mà tiếp tục dắt cô đi ra bên ngoài: “Vừa vặn bụng anh cũng hơi đói.”
Vừa vặn hay nhỉ! Khóe miệng Kỷ Hàn giật giật, quay đầu nhìn về phía cậu con xin chỉ thị: “Duệ… Duệ ca, con thì sao?”
“Con cũng đói bụng.” Cậu nhỏ nhìn nhìn xem xét thời cơ, rồi thoắt một cái chui vào giữa hai người, thành công giải cứu tay của Kỷ Hàn ra: “Ngài Hạ, trước mặt công chúng lôi lôi kéo kéo cũng không hay, phá hỏng thanh danh cũng không tốt, Kỷ Tiểu Hàn nhà cháu còn chưa lập gia đình đâu đấy.” Đã nói còn cố ý nhấn mạnh vào vài chữ trọng yếu.
“Hay thật, ba cũng chưa kết hôn.” Nam chưa cưới nữ chưa gả là nhất rồi còn gì.
“Ý cháu là gả cho ‘Người’!” Ngụ ý là Hạ Vũ chú không phải người, giỏi lắm cũng chỉ được xem là đồ cặn bã thôi.
Nhóc con khá thật. Hạ Vũ sao lại không hiểu ý con nói anh là tởm lợm chứ. Nhưng Hạ Vũ là kẻ dễ bị bắt nạt đấy à, nếu đã bị nói là cặn bã, vậy thì anh cứ biểu hiện theo kiểu cặn bã đi: “Đương nhiên là phải lập gia đình rồi, hơn nữa phải gả cho một người đàn ông tốt như ba vậy nè.” Tính cách đặc biệt của Cặn bã: vô sỉ.
“Ha ha ha…” Kỷ Duệ cười vài tiếng, nhưng Kỷ Hàn nghe vào trong tai liền lập tức có cảm giác nổi da gà gai ốc tay chân rụng rời, sau đó chợt nghe cậu chàng nói tiếp: “Vậy nhất định Ngài Hạ gặp được quá ít đàn ông rồi.”
Hạ Vũ lăn lộn ở đâu? Tất nhiên là trong doanh trại quân đội rồi. Vậy trong doanh trại quân đội có cái gì nhiều nhất? Đàn ông chứ gì nữa! Bản lĩnh nói xạo không chớp mắt của Duệ ca quả nhiên càng ngày càng sâu sắc rồi, Kỷ Hàn nghĩ, tiếp tục im lặng bo bo giữ mình chứ không can dự vào trận đấu võ mồm giữa hai người.
“Có khả năng không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không thể ít hơn so với con.” Hạ Vũ tuyên bố.
“Vậy hay quá.” Kỷ Duệ nâng cao âm điệu, nhắc tới Kỷ Hàn như một người tri kỷ: “Giúp Kỷ Tiểu Hàn nhà cháu chọn một người đàn ông tốt hơn chú làm chồng đi.”
Ngay trước mặt cha ruột của mình kêu cha ruột giúp mình tìm một người tốt về làm cha, chắc cũng chỉ có Kỷ Duệ làm được. Cậu nhóc còn sợ chưa đủ đô, tiếp tục ra điều kiện:
“Tốt nhất là tìm một người nhã nhặn, Kỷ Tiểu Hàn rất hung tợn, như vậy mới trung hòa giữa hai người được.”
Thằng nhóc kia, mày khen mẹ hay là hạ thấp mẹ đấy, Kỷ Hàn u oán nghĩ. Bất quá có một điều có thể xác định tuyệt đối là, hai chữ ‘nhã nhặn’ này thật đúng là có kéo vào cũng không đến gần được Hạ Vũ.
“Tốt nhất có chút tế bào lãng mạn,” nhóc con kia vẫn tiếp tục đặt ra điều kiện: “Kỷ Tiểu Hàn tuy là giống đàn ông nhưng tốt xấu gì cũng là một phụ nữ, thỉnh thoảng tạo chút tình tiết lãng mạn cũng tốt.”
Lãng mạn… Từ này cho tới bây giờ cũng chả dính dáng tẹo nào đến Hạ Vũ.
“Còn nữa, tốt nhất là loại có thể ra được phòng khách vào được phòng bếp.”
Đây hoàn toàn là không để cửa sổ nào cho Hạ Vũ chọn lựa.
“Còn gì nữa không?” Hạ Vũ chờ nhóc con nói tiếp.
“Tạm thời thế thôi.”
“Tốt! Mấy điều kiện con nói ba đều có.” Tính chất đặc biệt thứ hai của Cặn bã: phải có bản lĩnh nói sạo không chớp mắt.
“Ngài Hạ chắc nói đùa thế nào, ngài nói được lời này đúng là làm nhục từ nhã nhặn đấy.” Một trong số những bản lĩnh cao nhất của Kỷ Duệ chính là trong lúc chửi bới vẫn có thể mang một vẻ mặt thiên sứ vô hại với cả người lẫn vật, câu mắng cũng thật sự nghệ thuật, không mang theo chút câu chữ thô tục nào.
“Sao nói vậy được, ba chỉ không tỏ rõ sự nhã nhặn mà thôi.”
“Vậy chú lãng mạn chỗ nào?” Toàn thân đều mang tác phong cứng rắn của quân nhân, có đốt đuốc tìm cũng không thấy một cái tế bào quẹo ngang nào.
“Sự lãng mạn của ba đâu phải để cho con xem, con đương nhiên là nhìn không thấy rồi.” Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn.
“Chú nấu bếp được?”
“Con nói xem.” Một đáp án ba phải cái nào cũng được khiến người ta không đối đáp được là tốt nhất.
Có lẽ chính Hạ Vũ cũng không phát hiện, khi anh và Kỷ Duệ đấu võ mồm thì bản thân so với lúc bình thường thêm vào rất nhiều… tính trẻ con, cái tính cách mà anh nghĩ là đã đá rớt từ hồi còn con nít sau khi cách biệt gần ba mươi năm lại xuất hiện.
Chiến tranh giữa cha và con không có khói thuốc S***g, chỉ có kiếm vung dao chém giữa những hàng chữ. Kỷ Hàn quyết đoán giữ vững nguyên tắc ‘im lặng là vàng’, rắm cũng không xả một cái nào, im lặng cố gắng làm cho sự tồn tại của bản thân giảm xuống, giảm xuống, giảm…
“Đội trưởng Hàn!”
Mẹ kiếp! Kỷ Hàn thật muốn đá ૮ɦếƭ cái tên khốn kiếp không có mắt kia.
Một tiếng hô to của Tần Dịch đã thành công lôi Kỷ Hàn ra ánh sáng, còn mơ mơ hồ hồ không nhận thấy rằng chiến trường bên này đang tràn ngập thuốc S***g, Tần Dịch đã hớn ha hớn hở xà gần lại: “Đội trưởng Hàn, anh nhỏ, đang làm gì đó?” Làm gì mà lại một nhà ba người dung dăng dung dẻ thế.
“Chúng tôi đi ăn cơm.” Kỷ Hàn dùng ánh mắt ý bảo thằng oắt ngốc nghếch này đừng có rỗi hơi mà xen vào, kẻo lát nữa thành cá trong chậu bị người ta hại thì đừng trách.
“Khéo vậy.” Đáng tiếc, ánh mắt của Tần Dịch kia vốn không được sử dụng tốt, vừa nghe đến ăn cơm liền đưa tay sờ sờ cái bụng trống rỗng của mình. Khó có được một ngày rảnh rỗi như hôm nay nên anh cũng không ăn cơm đúng giờ, từ sáng đến giờ mới mò ra đi kiếm cái ăn, vừa vặn lại ***ng trúng mấy người này cũng muốn đi ra ăn cơm. Đã trùng hợp vậy thì cùng đi ăn đi: “Vậy đi luôn đi, tôi cũng đang muốn đi ăn nè. Đi cùng nhé.”
“Chú Dịch à, phải lần trước chú đề cập qua với cháu là sẽ giới thiệu đối tượng cho Kỷ Tiểu Hàn đúng không.” Kỷ Duệ mở miệng, giọng điệu kia nghe kiểu gì cũng giống như một bề trên đang bối rối vì trong nhà có đứa con gái khó gả ra ngoài mới có, Kỷ Hàn đổ mồ hôi hột.
“Hả? Có à?” Tần Dịch gãi gãi đầu, hồi tưởng xem có chuyện như vậy không.
“Có.” Kỷ Duệ xác định, nhất định và khẳng định gật gật đầu: “Chú cũng có nói là con của mợ họ của nhà hàng xóm của bác ruột chú trông tướng mạo cũng cao lớn tuấn tú lịch sự. Chẳng lẽ chú đã quên rồi à?”
Tần Dịch dò xét khuôn mặt bé choắt còn ra vẻ thật sự trần thuật sự việc của cậu nhóc, rồi làm như thực sự nhớ ra: “Ha ha ha —— hình như đúng vậy… Chú quên mất.”
“Tần Dịch.” Còn đang trả lời dở dang câu hỏi của Kỷ Duệ bên kia, bên này Hạ đại gia lại kêu giật giọng: “Đối tượng mà cậu muốn giới thiệu kia có so với tôi được không?”
Tần Dịch sầu! Ngay cả thằng kia con nhà ai anh còn không nhớ được, làm sao mà so hả? Bất quá Tần Dịch coi như là cũng hiểu được một điều, mình hiện giờ đang sống dưới ách đô hộ của Hạ Vũ, còn phải nhìn sắc mặt của lão ác ma này mà lê lết lầm than, chỉ với điểm này mà nói thì không nghi ngờ gì nữa có thể đem thằng con nhà ai kia quăng quách qua một bên cho nhanh: “Đương nhiên là kém sếp rồi.” Đây cũng là lời nói thật lòng. Nhân khuôn nhân dạng của Hạ Vũ thì khỏi nói rồi, xét về gia thế cũng không tệ chút nào, mà cái quan trọng là… Đây chính là cha đẻ của anh nhỏ, người đàn ông của đội trưởng Hàn à nha. Chỉ với hai thân phận này là đảm bảo có thể quét ngang một mảnh trời rồi.
Lời đáp này hiển nhiên đã làm cho Ngài Hạ rất hài lòng, gật gật đầu rồi lại đế thêm một câu để chặt tiệt hậu hoạn: “Về sau không cần giới thiệu đối tượng cho Kỷ Hàn nữa.” Thiếu điều không nói trắng ra thôi: cô ấy là người phụ nữ của Hạ Vũ ta, những người khác đừng có mơ.
“Ah…” Tần Dịch ngó nghiêng ngó dọc, cuối cùng cũng ngửi được điều bất thường liền tiến đến sát bên cạnh Kỷ Hàn, nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng Hàn, hai người nhà của chị kia hình như không được bình thường thì phải.”
Khóe miệng của Kỷ Hàn co rút. Ái chà! Cậu thế mà cũng phát hiện được à, hiếm có khó tìm à nha.
“Đúng là một núi không thế chứa hai hổ thật.” Vẻ mặt Tần Dịch đầy phong cách triết học quý phái phát biểu.
Kỷ Hàn vụng trộm gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đúng là hai người đàn ông một lớn một nhỏ kia luôn chỏi nhau chan chát như vậy thật: “Trừ khi chúng là một đực và một cái.”
Đấu thì đấu, nhưng đến căn tin rồi thì hai người cũng thật ăn ý mà ngừng miệng lại, chọn kêu vài món thức ăn đều là món mà Kỷ Hàn thường thích ăn.
“Đừng cho cay.” Hạ Vũ dặn dò một câu làm khuôn mặt hớn hở của Kỷ Hàn lập tức suy sụp. Cô là loại người không cay không vui, không có tiêu có ớt thì ăn vào miệng quai quái chẳng ra hương vị gì.
“Bỏ một chút đi.” Kỷ Hàn còn muốn cò kè mặc cả thêm hai bớt một.
“Kỷ Tiểu Hàn, mẹ tính cắt bỏ luôn dạ dày phải không.” Kỷ Duệ liếc xéo cô một cái dài sọc: “Không được ăn cay.”
Về điểm này thì hai cha con đều chung nhận thức. Kỷ Hàn ai oán ngồi vào một bên, trên mặt đầy vẻ kháng nghị không lời nhưng đều bị hai người này lựa chọn mặc kệ không thèm nhìn. Tần Dịch khó khi nào được thấy dáng vẻ ỉu xìu này của cô nên cười ha ha thích chí, sau đó kêu cho mình một phần mì xào cay đặc biệt, ngồi ngay cạnh Kỷ Hàn mà ăn xồm xồm xoạp xoạp. Hương vị cay xè đầy dụ dỗ kia khiến nước miếng của Kỷ Hàn rớt lỏng tỏng, cuối cùng nổi đóa thò chân đá một cước để anh chàng cút xa ra một chút mà ăn.
Sau khi ăn xong mấy món chả có hương vị gì, Kỷ Hàn sờ sờ cái bụng căng phồng, ợ một tiếng rồi quay sang hỏi cậu con tiếp theo sẽ làm gì? Dù sao hôm nay cô còn khá nhiều thời gian nhàn hạ, có thể chơi cùng cậu cho bõ.
“Đi, đi chơi game đi!” Kỷ Duệ vừa đề nghị là Kỷ Hàn khoái liền. Từ lúc đến đây cô đã nghe đồng chí đồng đội nói đến cái game chiến đấu khó khăn không ít kia, cô đã muốn thử xem từ lâu rồi, chẳng qua từ bữa đến giờ ngày nào cũng mệt đử đừ, làm sao có thời gian mà chơi chứ.
“Đi một chút đi, kêu luôn Thi Thanh Trạch. Chúng ta tạo tổ ba người đi thử xem.”
Khi tìm được Thi Thanh Trạch, Thi công tử cũng đang chán như con gián, vừa nghe đề nghị này liền lập tức hưởng ứng lời kêu gọi nhập ngũ: “Đi đi, tay tôi đang rất ngứa đây.”
“Xuất phát, đi với ta nào!” Bàn tay nhỏ bé của Kỷ Duệ ngoắc ngoắc phía sau, dáng vẻ y như một thiếu gia bất lương thời cổ đại đang dẫn theo một đám cẩu nô tài lên phố để đùa giỡn con gái nhà đàng hoàng vậy, mà trái tim mê game của Kỷ Hàn và Thi công tử đã sớm bị K**h th**h, cun cút lẽo đẽo theo sát chân nhóc con.
Hôm nay chỉ có thành viên đội đặc nhiệm trong doanh trại huấn luyện là được đặc xá, còn các lính lác khác trong căn cứ vẫn phải tập luyện theo đúng lẽ thường. Phòng máy tính trong căn cứ là nơi dùng để tân binh bộ phận kỹ thuật luyện tập thao tác, lúc này nhóm tân binh này hẳn là đang dự lớp lý thuyết nên phòng máy tính trống không. Ba người tìm vị trí ngồi chuẩn, mở trò chơi kia theo lời Kỷ Duệ, tạo tài khoản. Ba người vẫn tiếp tục sử dụng tên tài khoản như xưa nay vẫn dùng: Kỷ Hàn là “Hổ cái Thiên vương”, Kỷ Duệ vẫn là “Gà con hầm nấm” như trước, Thi công tử là “Thua là ngu” —— cái tên này nha, chính là muốn tạo cừu hận mà.
Internet trong căn cứ dùng mạng nội bộ, Kỷ Duệ nói cái game 3D bắt chước chiến đấu kia hiển nhiên cũng nằm trong mạng nội bộ. Khác với tân binh, đội quân mũi nhọn chủ lực của Binh chủng Kỹ thuật không làm việc trong phòng máy tính, mà ở trong một phòng kỹ thuật khác được trang bị máy móc chuyên nghiệp.
Nên khi câu thông báo màu đỏ “Gà con hầm nấm tiến vào trò chơi” xuất hiện trên hệ thống, các đồng chí ngành kỹ thuật bên này liền sôi trào.
“Đến kìa đến kìa!”
“Hôm nay xem anh đây bưng gọn con gà hầm nấm này về đây cho anh em ăn với cơm nhá!”
“Mẹ kiếp! Tránh hết ra đi, để anh mày xử lý! Hôm nay anh mày sẽ dùng phong cách phóng khoáng và một cây S***g săn chim bắn nát mày ra.”
Nhưng lúc mà một đám chiến hữu bộ phận kỹ thuật đang xoa tay nóng lòng muốn thử thời vận thì đột nhiên phát hiện hôm nay ‘Gà con hầm nấm’ này hình như không giống mọi thường. Bình thường hễ tới đây hắn đều chọn dạng bản đồ đơn chiến, mà hôm nay hắn lại chọn… tập thể chiến!
Sau đó, hệ thống lại hiện lên: “Hổ cái Thiên vương tiến vào trò chơi”, “Thua là ngu tiến vào trò chơi”.
Đây là cái gì? Đây là khiêu khích, khiêu khích trắng trợn nha! Thằng nhãi kia lại đây đơn chiến làm chúng ông đây mất hết mặt mũi dúi mặt vào gối khóc thét, giờ xem ra thằng nhãi này cảm thấy đơn chiến còn chưa đủ tính khiêu chiến nên dẫn theo bạn bè tới đấy à.
Nhìn thấy cái tên tài khoản kia của Thi công tử, lính kỹ thuật lại càng sôi trào, thú huyết bùng bùng thiêu đốt.
“Má nó! Các anh em, thời điểm bảo vệ vinh dự của lính kỹ thuật chúng ta đến rồi!”
“Các đồng chí, phải để cho bọn họ kiến thức cái gì mới là hợp tác tập thể! Tập thể vùng lên, làm cho hắn một trận, cho hắn biết mặt nào.”
Làm tướng lĩnh một mình một ngựa thì dễ, nhưng chiến đấu tập thể với tác chiến độc lập là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Anh có thể dựa vào năng lực cá nhân cường đại của mình mà chiến đấu cứng cỏi, nhưng khi tập họp thành đoàn thể, anh không chỉ cần năng lực cá nhân mà còn cần chú ý vào sự phối hợp hợp lý giữa những thành viên trong một tập thể. Cái câu nói “Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ chiến hữu như heo” chính là muốn nói về tính hợp lý trong việc phối hợp tập thể, tầm quan trọng về chất lượng của một đội ngũ.
“Gà con hầm nấm” riêng lẻ hiển nhiên là lợi hại, nhưng… hai chiến hữu kia của hắn thì chắc gì. Lần đầu tiên chơi game này, đã vậy lại còn tạo một cái tên kiêu ngạo kéo cừu hận như vậy, đúng là hành động của chú gà trống choai không biết sống ૮ɦếƭ là gì.
“Hạ Vũ tiến vào trò chơi”, “Tần đại gia nhà các ngươi tiến vào trò chơi.”
“Ha ha ha —— Mẹ kiếp, đây đúng là…” Một lính kỳ cựu đang nhìn chằm chằm vào hệ thống thấy lại có thêm hai người tiến vào trò chơi, sau khi hết sửng sốt liền chỉ tay vào màn hình cười to: “Quả thực là thói đời ngày nay, có cả SB kìa!” (*SB: đồng tính nữ đóng vai chồng)
Đám đàn ông lớn xác xúm lại nhìn, xong đều nhất trí cách phản ứng: sửng sốt, sau đó là cười ầm ầm!
Hạ Vũ là ai, đám tân binh có khả năng không biết, nhưng bọn hắn sống lâu lên lão làng thì đều quen thuộc. Không phải đó chính là anh con trai mặt lạnh của Hạ lão gia trong căn cứ đó sao! “Cụ non” mặt lạnh kia và hai chữ “trò chơi” hoàn toàn là trời sinh cách biệt. Đám kỹ thuật bọn họ có thể đảm bảo rằng lúc này “cụ non” thà ra sân bắn mà nã mấy trăm phát đạn thật chứ hoàn toàn không có khả năng đăng nhập vào chơi trò chơi. Cho nên, cái người lấy tên “Hạ Vũ” này tuyệt đối, tuyệt tuyệt đối sẽ không là chính bản thể của “cụ non” mặt lạnh.
Nói tóm lại, bọn họ vô cùng tin tưởng rằng người chơi mang tên “Hạ Vũ” này có thể khẳng định chắc chắn là có thù gì đó với “cụ non” mặt lạnh nên mới mang tên của “cụ” tới đây để gây thêm cừu hận.
Nhắc tới cừu hận từ đâu mà đến, thì phải đổ hết tội lên cái con “Gà con hầm nấm” kia, chẳng phải tên kia chính là do Hạ lão gia mang đến đó sao. Thế mà Hạ lão gia ngày đó còn nói lời thấm thía với Sếp nhà bọn họ: trình độ kỹ thuật bên bộ phận kỹ thuật các cậu không đủ cứng rắn! Làm cho Sếp nhà bọn họ mặt nhăn như khỉ ăn ớt, kết quả người chịu khổ chẳng phải ai khác mà chính là đám con cháu có hiếu bọn họ chứ ai vào đây.
Ông bà đã có câu “Cha nợ con trả”, nên khi đám lính kỹ thuật thấy hiện ra hai chữ “Hạ Vũ” ngay trước mặt thì mắt cả bọn đều sáng xanh lên y như mắt mèo thấy mỡ.
Nhóm Kỷ Hàn bên này đương nhiên không thể nào biết bọn họ còn chưa xuất chiến thì cừu hận đã bạo khởi như sóng dữ. Vả lại, đó chẳng qua là vấn đề râu ria bên ngoài, còn trước mắt thì bọn họ còn có một vấn đề nội bộ còn nghiêm trọng hơn cần giải quyết —— đó là cái gọi là “muốn dẹp giặc ngoài thì phải ổn định trong nước trước”.
Vấn đề nội bộ này chính là: Hạ Vũ!
Vốn ba người bọn họ nghĩ rằng chỉ có ba người tham gia trò chơi mà thôi, kết quả Tần Dịch cũng la hét đòi gia nhập. Gia nhập thì gia nhập, dù sao có thêm còn hơn không. Nhưng rồi nhóm năm người có bốn người chơi, vậy thừa một người thì làm gì?
Kỷ Hàn đang muốn mở miệng uyển chuyển đề nghị anh rời đi trước mà làm việc của anh đi, không cần thiết phải ở tại chỗ này nhìn mọi người chơi. Nhưng lời còn chưa thốt thì Hạ Vũ đã mở miệng phán một câu trước:
“Tôi cũng gia nhập!”
Một câu này cũng chưa đến nỗi làm cho cô và Thi Thanh Trạch ngã ngửa vì hết hồn, mà chính là cái dáng vẻ “ông đây nói thế nào thì nó phải thế ấy” của anh đã khiến cho hai người bọn họ ngậm tăm không có gan cóc tía đâu mà dám cự tuyệt không cho anh gia nhập, chỉ có thể ký thác mọi nỗi hy vọng vào Kỷ Duệ. Ai ngờ nhóc con kia lại phụ lòng kỳ vọng của mọi người, đã không cự tuyệt việc cho Hạ Vũ gia nhập thì thôi, còn mang vẻ mặt đầy khiêu khích nhả một câu:
“Chú biết chơi chứ?”
Hạ Vũ anh là loại người nào? Chỉ có anh không muốn, chứ không có chuyện anh không làm! Huống chi câu khiêu khích kia còn phát xuất ngay từ miệng con anh, làm một người cha đúng nghĩa thì càng không thể bị con xem thường. Vì thế quyết tâm tham gia trò chơi của anh lại càng thêm kiên định, lập tức tạo một cái tài khoản, quyết không đặt nickname cũng không thay đổi tên họ: Hạ Vũ.
Hai người Kỷ Hàn và Thi công tử nghẹn họng chả nói gì được. Đến nước này rồi, ván đã đóng thuyền, gạo đã nấu thành cơm, còn nói gì được nữa.
“Vậy… Anh từng chơi loại trò chơi này chưa?” Kỷ Hàn hỏi.
“Tỷ như?” Hạ đại gia bảo cô nêu ví dụ.
“Giống CS, CF* vậy đó.” Đương nhiên, theo như lời Duệ ca, nếu lấy hai game này mà so với game trong căn cứ thì thật là quá ngây thơ. Nhưng nếu ngay cả hai game đó mà cũng chưa bao giờ chơi thì…
* CS (Counter-Strike) là trò chơi bắn S***g góc nhìn thứ nhất có tính chiến thuật cao được nhiều người trên thế giới biết đến ra đời dưới phiên bản của Half-Life do Lê Minh (Minh Gooseman) và Jess Cliffe thực hiện.
* CF (CrossFire) là Game thuộc thể loại game thông thường (Casual Game), không dựa trên cốt truyện sẵn có. Là một trò chơi bắn nhau trực tuyến mang tính chiến thuật đồng đội rất cao.
“Đó là là cái gì?” Hạ đại gia quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, vẻ mặt vô cùng trấn định mà biểu hiện rõ ràng: “đại gia ta ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua chứ đừng nói là chơi.”
Kỷ Hàn tỏ vẻ bó tay, vẫy tay ý bảo Thi công tử hỗ trợ chạy tiếp sức. Thi công tử hỏi một câu: “Lão đại, vậy anh có từng chơi game gì có liên quan đến S***g ống quân sự này không?”
Hạ Vũ lạnh lùng nhướn mày: “Trò chơi? Tôi toàn chơi thật!” Một câu trực tiếp đá vấn đề Thi công tử nêu ra nghẹn trở lại trong cổ.
Mà cũng là đúng y như lời, Hạ đại gia người ta muốn chơi thì toàn chơi S***g thật đạn thật, viên đạn đen nhét vào thì viên đạn đỏ rực khạc ra, ba thứ game gủng này với anh mà nói thì đúng là nhi đồng thò lò mũi xanh, nhi đồng vắt mũi chưa sạch!
Thi công tử tự an ủi chính mình như vậy, sau đó che mặt, tuyên bố mình cũng bó tay với Hạ đại gia. Giờ anh chỉ hy vọng là mình đã không đào sẵn cái hố to cho mình nhảy xuống qua cái tên —— Thua là ngu. Có một người như Hạ Vũ trong đội, muốn thua bộ khó lắm sao?
“Vậy anh từng chơi gì?” Bàn bên kia Tần Dịch cũng đã đăng nhập trò chơi. Mấy cái game CS, CF này với thế hệ trẻ bọn anh mà nói thì đã chơi đến mòn tay. Nhất là anh thích chơi S***g nên đối với loại trò chơi này càng rành như lòng bàn tay.
Tần Dịch vừa nêu vấn đề ra thì ba người khác ngồi bên cạnh đều vụng trộm dỏng lỗ tai lên. Đừng nói chớ, ai trong bọn họ mà chẳng tò mò, Hạ Vũ thật sự từng chơi trò chơi sao? Xét về hoàn cảnh cuộc sống từ nhỏ của anh thì ngay từ thời thơ ấu chắc hẳn ba loại trò chơi này nọ không bao giờ xuất hiện rồi.
Không khí im như tờ sau câu hỏi này, lúc cả đám đều nghĩ Hạ Vũ sẽ không trả lời vấn đề này thì…
“Hồi nhỏ có chơi Super Mario.”

Thi công tử đã có thể kết luận, cái tên Thua là ngu đúng là gậy ông đập lưng ông rồi!
“Super Mario hả, hồi nhỏ tôi cũng chơi đó.” Tần Dịch khì khì góp lời.
Không hiểu sao đầu quả tim Kỷ Hàn có chút xót, len lén liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh nghiêm nghị kia. Trong khi những đứa trẻ khác chơi đủ các loại trò chơi và hưởng thụ thời thơ ấu, anh đã phải sinh hoạt trong một môi trường không tương xứng với tuổi. Cho dù là bị ép buộc hay là tự nguyện, tuổi thơ của anh đã chấm dứt rất sớm.
“E hèm!” Kỷ Hàn Hắng giọng, phủi cảm xúc khác thường nảy sinh trong lòng, ý bảo mọi người chuẩn bị nhập cuộc.
“Có một đội muốn chơi đối chiến cùng chúng ta!” Kỷ Duệ nhìn thư khiêu chiến vừa được gửi tới, thông báo. Cậu vốn định chơi trò tìm đường bản đồ bằng máy tính, nhưng… Cậu chợt nhìn thấy tên của đội đối phương: Đội tinh binh kỹ thuật.
Nhìn cái tên như vậy là đã biết cái đám lính kỹ thuật bữa giờ bị cậu tước sạch mặt mũi kia giờ muốn tới đòi lại thể diện đây mà. Tất nhiên, đánh đối kháng với người thật luôn thích hơn với nhân vật tự tạo của máy tính, bởi có nhiều nhân tố không xác định và khả năng tính toán hơn!
Kỷ Duệ suy nghĩ, ra quyết định, rồi nói cho đồng bọn: “Chơi đối kháng, 5 vs 5.”
Kỷ Hàn vốn tưởng rằng game này cùng lắm là CS nâng cấp lên bản 3D nên hăng hái tiến vào. Sau khi bị thua một ván tả tơi, cô mới sâu sắc cảm nhận được lời Kỷ Duệ: “Sao mà ngây thơ thế.”
So với cái game khốn kiếp này thì CS với CF chỉ là cái móng chân!
Đây là game 3D độ phân giải cao, khi đeo kính 3D vào thì toàn bộ hình ảnh hiện ra trước mắt theo dạng lập thể, dựa theo di động của thị giác mà biến ảo. Nếu ai trước đây chưa từng tiếp xúc với trò chơi 3D thì khi chăm chú nhìn vào hình ảnh đa chiều này lâu một chút nhất định sẽ khó chịu trong người, thậm chí sẽ có cảm giác buồn nôn.
Hơn nữa, VK trong trò chơi hoàn toàn bắt chước thiết kế thật ngoài đời, chẳng hạn thùng đạn CF có bao nhiêu băng, thời gian đổi băng đạn và từng thao tác nhỏ đều được tính giờ. Tần Dịch chính là chưa biết những điều này, nên sau khi đi nào cầm S***g lên là nã ngay một trận cho đã tay, nói theo cách anh ta là muốn làm nóng để nâng sĩ khí. Kết quả, chẳng được bao lâu thì thùng đạn đã trống rỗng không còn một viên, sau đó… Tần đại gia nhà anh ta bị đối phương tập kích bắn nát đầu, làm anh ta tức đến mắng chửi đối phương ầm ĩ trước màn hình.
Kỷ Hàn và Thi công tử tuy rằng tự vỗ *** xưng tên là đã chơi mòn đủ các loại game chiến đấu, nhưng lần đầu tiên gặp phải trận này nên chẳng bao lâu cũng ***ng phải độ bộ đội chủ lực của đối phương, ngủm củ tỏi!
Tuy rằng Duệ ca đã sớm thuộc nằm lòng game này, nhưng hai đấm khó chống bốn tay nên cuối cùng vẫn không trụ lại được, bị đối phương ném *** ૮ɦếƭ tươi. Màn hình trắng đen hiện lên hai chữ “Game Over” tuyên cáo lần đầu tiên phối hợp của bọn họ cả đội bị tiêu diệt sạch sành sanh!
Có lẽ bạn sẽ hỏi, ủa, năm người lận mà? Hạ Vũ đâu?
Xin thưa, mời mọi người hướng tầm mắt về hướng góc bên kia, sẽ thấy một khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Sau khi trò chơi bắt đầu được 30 giây, Hạ đại gia vẫn ở trong một trạng thái như vậy —— bởi khi còn chưa biết rõ ràng thao tác thế nào, vừa ló ra đã bị tay S***g bắn tỉa đối diện bắn nát đầu, màn hình lập tức chuyển sang màu đen trắng, sau đó chỉ có thể ngồi đồng ở đó mà nhìn đồng đội mình chiến đấu.
Một cảnh ngộ như vậy đối với Hạ Vũ mà nói thì y như là con gái mới lớn lên kiệu hoa đi lấy chồng —— lần đầu tiên.
“Khụ! Không sao không sao, chơi thêm lần nữa!” Cảm giác không khí xung quanh hơi nặng nề, Kỷ Hàn mở miệng an ủi: “Chúng ta đều là lần đầu tiên chơi game này, mà độ khó của game này thật quá cao.”
“Mẹ kiếp! Game này giống y như thật.” Tần Dịch gỡ kính 3D ra nhìn nhìn rồi lại đeo vào: “Hay đấy hay đấy! Lần này xem Tần đại gia ta giáo huấn đám nhóc kia thế nào nhé!” Được rồi, Tần đại gia xưa nay cứ hễ càng bị áp chế thì lại càng hăng. Cho dù có thua hết trận này đến trận khác thì vẫn giữ nguyên phong cách tiếp tục chiến đấu, không bao giờ lùi bước.
Mọi người một lần nữa điều chỉnh tình trạng đăng nhập game, cầm S***g tái chiến giang hồ.
Lần này vẫn chọn bản đồ địa hình vừa đánh trận trước, cảnh cứu con tin.
“Thay đổi sách lược.” Kỷ Duệ suy nghĩ một lúc rồi phát biểu. Vừa rồi cậu là người duy nhất tử vong sau cùng nên cũng đã có hiểu biết đại khái đối với cấu tạo địa hình của cảnh này, cho nên lần này cậu đảm đương vị trí chỉ huy: “Thanh Trạch, chú đi vòng ngoài tìm hiểu, rồi lẻn vào bộ chỉ huy trung tâm của đối phương.” Con tin mỗi một lần đều được nhốt ở một vị trí khác nhau tùy ý, chỉ có tiến vào bộ chỉ huy trung tâm của đối phương mới có thể biết được con tin hiện đang ở địa phương nào, bằng không thì chẳng khác nào một đám ruồi bọ bay loạn không có phương hướng, chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi.
“Tần Dịch, đợi lát nữa bắt đầu, chú lập tức lên điểm cao, nhiệm vụ bắn tỉa giao cho chú.”
“Được nha!” Bắn tỉa là món anh thích nhất. Tần Dịch chà xát hai tay, độ nhiệt tình đối với game này tăng vù vù: “Xem Tần gia ta một viên bắn rụng đầu một người bọn chúng nè.”
“Kỷ Tiểu Hàn, hai chúng ta phụ trách đánh nghi binh. Mẹ theo bên trái, con theo bên phải, nhiễu loạn phán đoán của kẻ địch.”
“OK!”
Mỗi người đều tự nhận nhiệm vụ, chờ xuất phát. Một giọng nói bình tĩnh vang lên: “Tôi thì sao?”
Lúc này mọi người mới ý thức được còn có một “Nhân vật lớn” bị bỏ quên, ba người lớn Kỷ Hàn uốn éo tầm mắt, ném đại nạn phỏng tay này về cho Kỷ Duệ xử lý.
“Chú… Chú hả…” Kỷ Duệ đảo tròn tròng mắt: “Vậy chú đi với cháu, đánh nghi binh bên phía phải.”
“Tốt!” Hạ Vũ hít sâu một hơi, đeo kính lên, nhấn nút chuẩn bị. Sau khi làm năm người đều nhấn chuẩn bị rồi, màn hình nâng cờ lên: READY! Ba… Hai… Một… GO!
Hạ Vũ quyết tâm ổn định tinh thần, đi theo Kỷ Duệ sang hướng phải. Cậu nhóc kia nguyên một khoảng thời gian trước thường xuyên trầm mình trong game này, nên thao tác trong game thế nào đều nhuyễn nhừ. Nhưng khi nhìn sang Hạ Vũ, từ một người vốn cực ít chơi game, giờ từ Super Mario lập tức nhảy vọt lên 3D bạo liệt, liền trở thành một ví dụ điển hình cho một đứa trẻ chưa biết đi mà đã đòi chạy vượt rào!
Nhưng, Ngài Hạ sao có thể chấp nhận bị đả đảo như vậy được?
Ở lần thứ nhất knockout do bị bắn nát đầu chỉ sau 30 giây, anh đã dùng hết thời gian còn lại để nhìn chằm chằm vào màn hình theo thị giác của đồng đội, ghi tạc trong đầu sơ đồ hình dáng đại khái của cảnh này, đồng thời cũng học thuộc các thao tác cơ bản! Đây là thế mạnh khác người của Hạ Vũ, đừng lo không hiểu, chỉ cần chú tâm học. Tạm thời thất bại không có nghĩa là vĩnh viễn thất bại, chỉ cần bạn rút ra được bài học từ thất bại thì nhất định sẽ đến lúc trưởng thành.
Kỷ Duệ có hơi bất ngờ bởi lần này thao tác của Hạ Vũ đã rõ ràng vượt trội hơn lần thứ nhất. Cậu phân tâm một lúc đi chú ý nhân vật của Hạ Vũ đang theo sát phía sau mình… Tuy rằng chỉ là một nhân vật trong game, nhưng nghĩ đến người đang trực tiếp khống chế nhân vật lại là Hạ Vũ, cũng là “cha già” của cậu, thì trong lòng luôn có một cảm giác không thể nói rõ nên lời…
Với tính cách nhất quán của Kỷ Duệ, cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng bên trong cái cảm giác khó nói trong lòng mình kia đang hình thành một chút ý nhu hòa.
“Pằng!”
Tiếng S***g điếc tai kéo tinh thần đang mơ màng của Kỷ Duệ về thực tại, nhìn trở lại game mới thấy bản thân vừa mới lơ đãng lộ hơn phân nửa thân mình ra ngoài vật che chắn. May là Hạ Vũ đã nhanh tay bắn trước nhiễu loạn phát S***g của đối phương, cứu cậu một mạng.
Kỷ Duệ còn chưa kịp nói cám ơn thì đột nhiên phía trước lửa đạn liên tục lóe ra không dứt, giống như quân địch đang dồn hết tất cả hỏa lực về hướng bên này.
“Mẹ nó, bọn họ điên rồi sao?” Kỷ Duệ trừng mắt nhìn màn hình. Thế này không khoa học chút nào! Đối phương giống như đang nổi điên chĩa tất cả hỏa lực hiện có về phía bờ biển, vậy các địa phương đều để trống à?
Không đợi cậu hiểu ra được đối phương đang dùng sách lược gì thì một quả *** nổ tung bắn loang loáng quanh người, chờ sau khi vầng sáng trắng tan đi, cậu liền nhìn thấy thi thể của mình và Hạ Vũ nằm đứ đừ trên đất.
Ngay sau đó liền nghe Thi Thanh Trạch bên kia cũng truyền đến tin dữ: “Mẹ kiếp! Bọn này là cầm thú à, ngay ở bộ chỉ huy mà cũng đặt bom hẹn giờ.” Hèn gì dám để trống toàn bộ bộ chỉ huy. Anh vừa lẻn vào muốn tìm hiểu vị trí con tin thì đột nhiên nghe Oành một tiếng cực lớn khiến anh thiếu chút nữa phải vứt toẹt headphone đi, sau đó anh cũng bị tuyên bố hy sinh.
Năm người trừ đi ba người, hỏa lực giảm hơn phân nửa. Kỷ Hàn đi thẳng một đường thông suốt bên trái được một đoạn thời gian, sau đó cũng bị đối phương bắn ૮ɦếƭ.
“Mẹ nó!” Tần Dịch nhìn chằm chằm màn hình cả buổi: “Bọn họ đang làm gì thế, tôi vừa thấy có người tiến vào chỗ xung yếu, sao đột nhiên nhoáng một cái thì đã đổi hướng phóng sang bên kia rồi.” Tần Dịch cũng bị chiến lược mà đối phương sử dụng làm cho loạn cào cào, “Bất quá, bọn bên kia đang tập kích toàn lực.” Anh vừa bắn tỉa được một người phía đối phương xong thì cũng bị lính bắn tỉa bên kia bắn ૮ɦếƭ.
Chiến dịch cứu con tin lần hai, thất bại!
Lúc này, ở phòng kỹ thuật là một cảnh vui mừng tưng bừng. Bọn Kỷ Duệ dĩ nhiên không biết, sau khi bọn họ thấy Hạ Vũ xuất hiện, một đám người bên này giống kẻ bị bỏ đói cả tuần thấy được bánh bao thịt, toàn đội đều ùa sang, sau đó xuất hiện kiểu đối thoại tiếp sức thế này:
“Ở bên cạnh ở bên cạnh! Tới nhanh, cụ non và nhóc gà kia (Gà con hầm nấm viết tắt) cùng một chỗ.”
“Ha ha ha —— thằng ngốc này tuyệt đối không phải là chính Hạ Vũ. Với trình độ bắn chim của hắn thì ông đây có thể bắn nát đầu hắn cả trăm lần! Các anh em, tiến lên!”
“Tụi mày chậm chút coi, để lại một Pu'ng máu cho tao tới bắn với!”
“Mẹ kiếp! Thằng Bạch già kia, mày là kẻ gian à, bắn kiểu ra hiệu cho nó thế.”
Một đám người nổi giận đùng đùng, đồng loạt giơ ngón tay giữa lên cho đồng chí vừa tự tiện rời khỏi vị trí bắn tỉa kia. Đồng chí Bạch già sửng cồ, cố gắng kìm nén cảm xúc kích động trong lòng mà nói vẻ thong dong: “Anh đây dùng kiểu bắn S***g phóng khoáng thoải mái lãng tử không phải người phàm nào cũng có thể làm được. Đừng có mà mê luyến anh đây, anh chính là truyền thuyết đấy.” Câu nói cuối cùng rước lấy một đống ngón cái chổng ngược đầy khinh bỉ.
Cho nên, nhóm Kỷ Duệ tuyệt đối sẽ không sao đoán được rằng bên phía lính kỹ thuật bên này làm gì có sách lược nào đáng kể đâu, hoàn toàn là một đám chó ngửi thấy mùi thịt, chỗ nào có thịt thì xông ào ào tới chỗ đó —— Hạ Vũ chính là cái miếng thịt thơm ngào ngạt kia, miếng thịt mang họ Hạ hương bay ngàn dặm. Cho mày chọc giận tụi tao nè, cho mày thoải mái thư thái nè. Đi ૮ɦếƭ đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc