Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 46

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Hai tiếng S***g
Tần Dịch trừng mắt nhìn *** mình: “Mày…” Một câu chưa kịp nói xong, đã không còn nói ra được nữa.
Oành!
Thanh âm cuối cùng của một sinh mệnh, thì ra lại ầm ĩ đến thế, chấn động màng nhĩ và trái tim người còn sống đến thế, oành một cái, sau đó chính là im lặng vô tận, trống vắng làm cho người ta không thể chấp nhận.,
Thân hình to lớn cường tráng ngã xuống đất. Kỷ Hàn sững sờ nhìn thân hình vẫn không nhúc nhích kia ——
“Để cho con gái làm đến đội trưởng, ông đây không phục.” Lúc mới gặp, anh ta, tràn đầy vẻ xem thường.
“Mẹ nó, Hàn đội trưởng cô có thật là con gái hay không.” Sau này lại, thường xuyên tìm cô luyện quyền cước, mỗi lần bị cô đánh mặt mũi bầm dập cũng tiếp tục kiên trì khi thua khi thắng, sau đó liên tiếp đấu liên tiếp thua.
” Hàn đội trưởng à…”

Hình ảnh cùng Tần Dịch quen biết đến này, như đèn kéo quân không ngừng lượn quanh trong đầu Kỷ Hàn, sống động như thật.
Giờ chỉ còn lại thi thể lạnh như băng, ngã trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
Quy tắc thứ hai trên chiến trường: Không phải số 1 chính là số 0. Sống sót, chính là tất cả, tử vong, chính là ze-ro.
“Tiếp đi nào, các người còn ai muốn thử không.” Một cái răng cửa của Eric bị Tần Dịch đập rớt, lúc nói chuyện, cứ mở môi liền lộ ra chỗ trống kia, bộ dáng buồn cười kia, giống như một thằng hề nhảy nhót.
Làm tốt lắm, Dịch tử. Kỷ Hàn nở nụ cười, cong người cười đến cả người run rẩy, cười đến không thể kiềm chế được.
“Kỷ Hàn.” Vua Cua bị phản ứng của cô dọa, nhìn xuống sắc mặt tối tăm của Eric, vừa định mở miệng nói cô đừng cười nữa, Eric so với anh ta còn nhanh hơn một bước, trực tiếp túm lấy Kỷ Hàn.
“Cô cười cái gì?”
“Mày đừng xen vào.” Kỷ Hàn còn đang cười, ánh mắt, miệng không chỗ nào không cười, hơn nữa lúc đối mặt với Eric, cười càng thỏa thê.
“Này! Người anh em.” Thi công tử vẫn im lặng đã mở miệng: “Phong độ galant của mọi người chạy đi đâu rồi, lại đi đánh một cô gái.”
Eric buông tay, ánh mắt chuyển sang Thi Thanh Trạch, từ lúc vừa tới đến bây giờ, trong lòng hắn kiêng kị không phải ai khác chính là tên thoạt nhìn văn sĩ nhã nhặn này: “Bằng không thì sao, mày cảm thấy bây giờ tao nên làm gì?”
“Nếu nhóm chúng tao không quay về, căn cứ bên kia nhất định sẽ nghi ngờ, đến lúc đó phái người đến điều tra, các người cũng không dễ sống đi.”
“Cho nên, mày đây là đang nhắc nhở tao phải giải quyết bọn mày nhanh một chút, mới có nhiều thời gian hơn để giải quyết hậu quả sao?” Eric đốt ***, hút một ngụm: “Uy hiếp tao à?”
“Mọi người đều là người lịch sự, đừng nói cái gì uy hiếp hay không uy hiếp.” Thi Thanh Trạch cười nói: “Đây là có lòng tốt đề nghị.”
“Vậy đề nghị của mày có gì tốt?”
« Tao còn chưa muốn ૮ɦếƭ. » Thi Thanh Trạch trước tiên nói ra trọng điểm : « Tao vốn không định đến tham gia đợt huấn luyện này, bị Hạ Vũ bắt buộc đến, kết quả còn dính vào việc vớ vẩn này. » Anh ta nhìn thi thể Tần Dịch một bên : « Tao cũng không có ngu như hắn, mạng là của tao, loại chuyện hy sinh anh dũng này chỉ có đứa ngốc đầu bị cửa đập mới có thể làm, có tiền thì cùng nhau kiếm, như thế nào ? » Anh ta đưa ra hợp tác.
« Thi Thanh Trạch, mày có còn là đàn ông hay không ? » Vua Cua không dám tin anh ta sẽ vì ham sống mà lựa chọn đầu hàng.
« Ông đây có phải đàn ông hay không không cần mày nói. » Thi Thanh Trạch mặc kệ hắn, tiếp tục nói chuyện với Eric : « Thế nào ? Tao cũng có chút phương pháp có thể mang nguồn hàng đến, về sau mày ở thị trường Trung Quốc bên này có tao hỗ trợ, còn có thị trường Đông Nam Á bên kia tao cũng có thể túm lấy một ít. » Cuộc nói chuyện này rất đích đáng, trong lúc đó đã vẽ ra kế hoạch hợp tác tốt đẹp của bọn hắn.
Eric khẽ gật gù, suy nghĩ đề nghị của anh ta, một lát sau, hắn mở dây thừng của Thi Thanh Trạch, ném dao Thụy Sĩ đến bên chân hắn : « Thể hiện thành ý của mày đi. »
Cái gọi là thành ý, chính là làm cho hai tay của Thi Thanh Trạch nhiễm đầy máu tươi của đồng đội, làm cho lưng hắn đeo lên tính mạng của nhóm đồng đội.
Thi Thanh Trạch khom người, chậm rãi nhặt lên con dao nhỏ trên mặt đất, ở trong tay thưởng thức một chút. Bên cạnh, Eric lạnh lùng nhìn anh ta, họng S***g tối om trong tay giám thị.
« Tiểu Hàn Hàn ——» Thi Thanh Trạch đi đến trước mặt cô, nhẹ vỗ về gương mặt có chút lạnh như băng của cô : « Không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay nhỉ. »
« Muốn giết thì nhanh một chút, đừng lề mề giống đàn bà. » Kỷ Hàn mở miệng nói.
« Tiểu Hàn Hàn, em mở mồm ra hôi quá. » Thi Thanh Trạch không bị cô chọc giận, nắm lấy cằm cô : « Bất quá về sau anh sẽ không còn nghe được nữa, nên em muốn nói sao anh đây cũng nhận. »
Kỷ Hàn không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, nhìn vẻ mặt bộ dáng giả vờ làm người tốt, sau đó, anh ta đi đến ôm cô một cái, cô vẫn lạnh lùng không có phản ứng như trước.
« Ha ha —— Tiểu Hàn Hàn, em thế này là đang chống đối trong im lặng sao ? » Thi Thanh Trạch cười nói : « Yên tâm, tôi sẽ không giết em trước, tôi sẽ giết con cua không biết nghe lời kia trước, em khó chịu nhất là nhìn người khác ૮ɦếƭ trước mặt em đúng không. » Nói xong, anh ta chạy đến trước mặt Vua Cua, hung hăng đạp một cái, trực tiếp đạp ngã Vua Cua, ngay cả ghế dựa cùng nhau ngã xuống đất.
« Tao đã chướng mắt mày lâu rồi » Thi Thanh Trạch nói xong, động tác dưới chân không dừng lại, càng đá càng dùng sức, thậm chí đá đạp ghế dựa phía sau Vua Cua: « Gọi mày là Vua Cua, mẹ kiếp, mày tưởng mày có ba đầu sáu tay thật hả, có rất nhiều chân hả… Bò đi, bò tao xem thử đi… Chân mày đâu hết rồi….Con mẹ mày nghe không hiểu sao… Mỗi lần huấn luyện luôn xảy ra lỗi… Làm cho một đám người đi theo mày chịu tội… Mày tưởng mày là ai hả, đến ૮ɦếƭ còn muốn người theo cùng sao… »
Vua Cua bị dọa bởi bộ dáng phát cuồng của Thi Thanh Trạch, mặc dù anh ta đá mình văng thẳng đến góc tường, không thể phản kháng, khom người cong thắt lưng nhận lấy một cước rồi lại một cước của anh ta, rốt cục bắt được cơ hội giúp hắn ôm lấy chân Thi Thanh Trạch ngăn anh ta *** !
« Thi Thanh Trạch… Mày… Chó ૮ɦếƭ… Có gan thì giết tao…” Vua Cua phát cuồng gào thét lớn, sợi dây thừng buộc chặt trên người bởi vì Thi Thanh Trạch vừa rồi đá gãy ghế dựa mà có thể tự do, giãy dụa trên mặt đất đứng lên, còn chưa có đứng vững Thi Thanh Trạch đã túm cổ áo kéo đến trước mặt Kỷ Hàn.
« Tốt, tao sẽ thành toàn cho mày. » Thi Thanh Trach túm anh ta đến trước mặt Kỷ Hàn : « Tiểu Hàn Hàn, anh sắp *** rồi——» Dao nhỏ trong tay, lóe lên ánh sáng lạnh !
Dây thừng trên người Kỷ Hàn đột nhiên đứt, cô ngã lăn một vòng hướng về tên lính Mỹ gần nhất vung chân quét ngang, đánh thẳng vào huyệt vị phía sau đầu gối của hắn, cả người gã đó đi trọng tâm ngã xuống đất không đứng lên được, Kỷ Hàn đoạt lấy S***g trong tay gã, giữ chặt tên lính còn lại chắn trước người làm con tin ——
Thi Thanh Trạch một tay đẩy Vua Cua ra, nghiêng người, con dao bay vụt vào gã Eric đứng một bên, thừa lúc Eric xoay người, một quyền xé không khí xuất ra, đánh thẳng vào bụng Eric, Eric cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, trong lòng sớm có phòng bị với anh ta, lúc Thi Thanh Trạch phản kích, cả người nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, né tránh một quyền mạnh kia trong đường tơ kẻ tóc, giây tiếp theo lập tức phản kích, quyền đấm mạnh mẽ có lực đập vào mặt Thi công tử, hai người quyền đám cước đá, động tác nhanh đến mức làm người ta không nhìn kịp, làm cho người bên cạnh trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, S***g trong tay từ đầu đến cuối không thể nhắm trúng được mục tiêu.
« Con mẹ nó phế vật ! » Tiếng gã răng vàng rủa, đoạt lấy S***g vào tay, nâng tay, nhấn xuống cò S***g !
“Phanh!”
“Phanh!”
Hai tiếng S***g vang lên, một tiếng gần gã răng vàng, tiếng thứ hai gần sát bên Kỷ Hàn.
Lời tác giả: Các bạn có nghĩ là cứu binh đến không?
No no no, sai lầm rồi, không phải là cứu binh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc