Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 41

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Huấn luyện đặc biệt trong đêm mưa
Chủ động xin miễn đi đặc quyền, huấn luyện cùng mọi người, tuy rằng không giống như đám đàn ông kia thay thành quần cộc, mà là mặc một thân áo liền quần, nhưng da thịt cũng là tránh không được bị tội, vài ngày sau, da thịt vốn trắng nõn biến thành màu kẹo mạch nha —— đây là nói cho dễ nghe, còn nếu nói trắng ra, thì phải dùng lời của Duệ ca.
“Kỷ Tiểu Hàn à,” Kỷ Duệ vẻ mặt đồng tình xem xét da thịt cô đã muốn bị phơi đến ngăm đen: “Trước sau bằng phẳng của mẹ đã vốn là bi kịch, chỉ có làn da trắng nõn là tạm nhìn được, hiện tại lại phơi nắng đen thành cục than như thế này.” Nó bước qua, nghiêm túc vỗ vỗ bả vai của cô: “Mẹ, mẹ không nghĩ mẹ đã quá mức làm thất vọng giới tính trên chứng minh thư của mẹ sao?”
Kỷ Hàn vươn tay nắm hai má của con, lực đạo không đến mức làm đau nó: “Chỉ cần trong hổ khẩu ghi mẹ là mẹ con thì đủ rồi.” Nhóc con, đau lòng cứ việc nói thẳng thôi, đây cũng là tâm tình tự nhiên của người làm con mà? Quan tâm trong lòng nhưng qua miệng của nó đảo một vòng biến thành tổn hại cô.
“Con trai, con trai à…”
“Nói.” Kỷ Duệ thấy vẻ mặt cô rõ ràng muốn nói, lại làm như không thể nói là chờ nó thốt ra một câu: Có chuyện thì nói.
Kỷ Hàn lập tức chân chó đến đây: Yes sir! Sau đó một tay ôm nó vào trong иgự¢, mấy ngày nay bận việc huấn luyện, mà thằng nhóc này cũng có niềm vui của chính mình, mẹ con hai người cùng nhau ra sớm về trễ, một số chuyện cô muốn hỏi ở trong lòng đã làm cô sắp nghẹn ૮ɦếƭ , nhưng khi có cơ hội hỏi, cô đột nhiên lại không biết nên mở miệng như thế nào mới tốt .
“Ách… Người đó…”
“Người nào?”
“Chính là người đó đó!”
Chuyện này bảo cô phải hỏi như thế nào đây, nhưng cô biết chắc thằng nhóc này biết trong lòng cô suy nghĩ gì, cái này gọi là mẹ con liền tâm nha.
“Nhưng người nào mới được!” Kỷ Duệ chớp đôi mắt to, biểu hiện ra vẻ mặt vô tội không biết.
“…” Trừng mắt, nổi giận.
“…” Chơm chớp mắt, vô tội.
“Chính là chuyện con và ông cụ kia đó.” Kỷ Hàn cũng không ngại ngùng nữa, hỏi thẳng ra.
Mấy ngày nay thằng nhóc này mỗi ngày đều chạy về chỗ của Hạ tham mưu trưởng, đừng nói cô lòng dạ hẹp hòi gì, cô nhất định phải để ý. Con cô sinh, cô nuôi, là tim là thịt của cô, cô đương nhiên lo lắng sợ cậu nhóc này một khi lập trường không kiên định sẽ bị người ta ςướק đi. Tuy rằng nói trong cơ thể của nó có huyết thống của Hạ gia, ông cụ muốn nhận cháu cũng đúng, nhưng… Nhưng cô nhất quyết không muốn. Kỷ Hàn cô chỉ là một đứa nhỏ mồ côi, thật sự không có thực lực để đấu với Hạ gia. Nếu ông cụ tâm huyết dâng trào học những đoạn cẩu huyết đầy kịch tính trên phim truyền hình, nói cái gì không thể để cho con cháu Hạ gia lưu lạc bên ngoài muốn mang Duệ ca đi, cô không tin tưởng mình có năng lực bảo trụ Duệ ca.
“Thế thì sao?” Kỷ Duệ liếc trắng mắt: “Con thích người già, ông ấy thích trẻ con, ở chung cũng coi như hài hòa.” Hiểu được lo âu trong lòng cô, Kỷ Duệ đưa tay vỗ vào ót cô, : “Con đã nói suốt đời này chỉ mang họ Kỷ, mẹ còn lo lắng cái gì.”
Bị nhìn thấu tâm tư Kỷ Hàn chỉ có thể hắc hắc cười giả lả vài tiếng, gãi gãi tóc, sau đó hướng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con hôn ba cái: “Duệ ca, mẹ có từng nói mẹ yêu con ૮ɦếƭ mất chưa?”
Vừa mới dứt lời, chợt nghe chuông triệu tập huấn luyện không khách khí vang lên.
Trong lòng nghiền ngẫm, Kỷ Hàn xem xét mưa to gió lớn bên ngoài, thời tiết như vậy chẳng lẽ muốn chơi trò huấn luyện đặc biệt trong mưa bão sao?
Sự thật chứng minh Kỷ Hàn từ trước đến nay thường đoán không trúng, nhưng lần này thì ngoại lệ, đoán cực chuẩn.
Lúc này, vừa mới tám giờ. Sáng hôm nay, thời tiết rất tốt, có thể nói trời xanh mây trắng, quang đãng trong vắt, thời tiết thật sảng khoái. Nhìn khí trời tốt như vậy, thủ đoạn ép buộc mọi người của Hạ Vũ cũng không có cách nào đạt tới hiệu quả mong muốn, cho nên ban ngày huấn luyện, so với mấy ngày trước thoải mái một ít, làm cho không ít người cảm động thiếu chút nữa quỳ xuống đất tạ ơn trời, cầu nguyện ông trời mở mắt, tốt nhất là cho thêm mưa lớn, như vậy bọn họ sẽ không cần lại bị dày vò, bọn họ cả ngày đều đàm luận trời sao không biến sắc chứ.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng đã làm cảm động trời cao, vừa ăn xong cơm chiều, trời đột nhiên biến sắc, không lâu sau là cuồng phong gào thét, tiếp đó, liền mưa to, làm cho nhóm binh lính huấn luyện vui vẻ gào khóc thảm thiết không ngừng chạy loạn trong cơn mưa, binh lính các đội khác nhìn thấy vô cùng khó hiểu.
Đang lúc mọi người thả lỏng thần kinh, nghĩ đêm nay sẽ là một đêm mộng đẹp, còi khẩn cấp tập hợp phá hủy giấc mộng đẹp mà mọi người còn chưa kịp mơ đến.
“Ba phút bốn mươi lăm giây!” Hạ Vũ nhìn thời gian, nhìn lại đám binh lính quần áo không chỉnh bên dưới, giọng điệu không có gì thay đổi, nhưng đã đủ để cho mọi người cảm nhận được anh cực kì không hài lòng.
Xác thực! Lúc trước thời gian bọn họ tập hợp đều trong vòng 2 phút, đều là thời tiết gây họa, trời mưa to làm cho trong lòng mọi người không tự giác thả lỏng vài phần, nhất thời thả lỏng cảnh giác với Hạ ma đầu, quên rằng thời tiết càng không tốt anh ta sẽ càng ép buộc bọn họ một cách vui vẻ.
“Đêm nay tôi cũng không muốn luyện các cậu.” Hạ Vũ nói xong, bên dưới âm thầm xì một tiếng: Ai tin chứ!
“Là do những người bạn Mỹ.” Anh nói xong, ánh mắt liếc về một nhóm ở cách đó không xa, đông nghìn nghịt người đang xếp hàng, đó không phải là binh lính của nước Mỹ tham gia huấn luyện đặc biệt sao.
Cái khác không nói, chỉ luận về thể trạng, lính Mỹ đều đặc biệt cao to hơn bọn họ một phần. Càng đừng nói, những người được chọn, chắc chắn năng lực đương nhiên không kém, còn đột nhiên muốn huấn luyện đặc biệt, là muốn như thế nào?
Trong lúc này, Jess đã đi tới, nhìn đám quân binh y phục không chỉnh, trong mắt lướt qua vài phần chế nhạo, sau đó hỏi Hạ Vũ: “Hạ sĩ quan, có thể bắt đầu chưa?”
Hạ Vũ gật đầu: “Bắt đầu đi.”
Lần này, ban đêm đột nhiên có nhiệm vụ huấn luyện đặc biệt, chia làm hai đội: nhóm Trung Quốc màu đỏ – nhóm lính Mỹ màu xanh, nội dung trò chơi: Nghĩ cách cứu viện con tin.
Mỗi người đều được cấp một túi không thấm nước, ở trong thời gian quy định, nghĩ cách cứu con tin trong tay nhóm màu xanh ra.
“Con tin là ai.” Tần Dịch một bên xem túi một bên hỏi: “Nam hay nữ.” Hỏi ra ý của mọi người.
Trong căn cứ, toàn là đàn ông, ngay cả anh cả nấu nướng trong đội cũng là đàn ông, có thể so với miếu hòa thượng, đối với binh lính mấy chi đội khác đã thành thói quen, nhưng đối với bọn Tần Dịch thì lại khác, trước khi về đây bọn họ đều ở thành thị, các em gái hoàn phì yến gầy đều có đủ, khi đến đây, mỗi ngày khi mở mắt ra, đối diện nhau đều là đám đàn ông, khi nhắm mắt lại cũng là tiếng đàn ông, ngày ngày kham khổ không khác gì các hòa thượng ở chùa.
Hạ Vũ cười như không cười nhìn cậu ta: “Không giống cậu.”
Không giống cậu!
Tuy rằng lời này phát ra từ miệng Hạ Vũ như thường ngày, nhưng giờ phút này nghe qua là tốt hơn cả tiếng trời. Tần Dịch thân là đàn ông, không giống hắn, thì phải là em gái nào đó rồi.
Một câu, làm cho bọn họ như được uống phải thuốc kích thích. Theo góc độ lớn mà nhìn thì đó chính là liên quan đến vinh dự quốc gia, dù phải liều mạng cũng phải tử chiến cùng đám lính Mỹ, nhưng nhìn ở góc độ nhỏ mà nói, đây chính là cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân hiếm có.
Phải tiến hành thần tốc, chiến dịch này chỉ cho phép thành công, không được thất bại.
Kỷ Hàn nhìn đám người bên cạnh như sói, giờ khắc này đột nhiên khắc sâu ý thức được sự khác biệt của nam nữ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc