Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 40

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Vè!
Cái gọi là phơi nắng, cũng không phải là cho bọn họ phơi nắng tắm nắng. Mà là phơi nắng dưới nắng hè chói chang gay gắt của ánh mặt trời, phơi nắng một cách tàn ác, phơi nắng đến mức dù cho bọn họ có mấy lớp da cũng sẽ lột hết, phơi nắng đến mức bọn họ đã đen nhánh tỏa sáng . Loại huấn luyện phơi nắng dã man này, là chương trình học tất yếu của huấn luyện bộ đội đặc chủng, đến trong tay Hạ Vũ, lại bị thăng cấp vài phần. Cho mọi người ngâm mình trong nước biển, sau đó trở lên phơi nắng, như vậy da sẽ bị lột càng nhanh.
Vài ngày tiếp theo, thời tiết thật đẹp, trời cao nắng cháy da làm mọi người âm thầm mắng không thôi, trải qua ngày đầu tiên, ngày hôm sau nếu đại gia Hạ Vũ cho họ nghỉ ngơi mười lăm phút, không ai dám nhảy xuống biển nữa —— Ngày đầu tiên phơi nắng đã bị lột da, nếu xuống ngâm mình trong nước biển mặn nữa , chả khác nào xát thêm muối.
Mặt trời ngày hè, nắng chói chang chiếu vào người, từ lúc nóng ban đầu, tiếp theo biến thành đau đớn, trên đỉnh đầu độ ấm nóng đến mức có thể làm món trứng ốp lếp, cả người tựa như ở trên vỉ nướng thịt, mồ hôi trong cơ thể đều bị bức ra, hóa thành ngâm mình trong mồ hôi, chỗ bị lột da vừa rát vừa đau, từ từ, ngay cả mồ hôi cũng không giữ được, lại vừa khát, đầu cháng váng tim đập nhanh, thế nhưng còn phải vẫn duy trì tư thế bất động như núi—— Chỉ một tư thế đó đã kéo dài nửa giờ.
“Mẹ kiếp!”
Mọi người đã bị phơi nắng đến đần độn, đột nhiên một tiếng rống như sấm vang lên, làm cho mọi người chấn động sợ hãi, những ánh mắt bao hàm hận ý đồng loạt bắn về phía tên đầu sỏ vừa hét lên:
Cho chúng tôi lí do nhanh lên —— bởi vậy có thể thấy được, chỗ huấn luyện thành công của Hạ Vũ: Đó chính là cho bọn họ cho dù đã bị phơi nắng đến ý thức hoảng hốt, lại vẫn có thể nhớ kỹ yêu cầu hắn mà hoàn thành.
Kỷ Hàn nhìn sang bạn lính đó, dáng vẻ cao ráo thanh mảnh, lúc này đang mang bộ mặt của trái khổ qua, đối mặt với chất vấn của nhóm chiến hữu, hắn vươn tay, từ trên ௱ô** mình lôi xuống con cua đang giương nanh múa vuốt, không nói gì đáp lại hận ý mọi người: Tôi đau mà, bị bạn nhỏ này kẹp mất miếng thịt, đau ૮ɦếƭ mất!
Anh em, đau cũng phải ráng nhịn, kêu một tiếng là thêm nửa giờ đó, mắt mọi người ngân ngấn lệ.
Anh em, tôi sai lầm rồi. Bạn lính kia quăng bạn cua ra thật xa, tiếp tục nhận sự giày vò.
Kỷ Hàn nhìn mọi người bị phơi nắng đến phân không rõ đông tây nam bắc, có chút không đành lòng: “Như vậy có quá nóng vội hay không.” Không phải ai ai cũng đều Biến th' giống Hạ Vũ hắn như vậy.
“Chỉ chút khổ này cũng không chịu được, vậy mạng sống về sau sẽ ra sao!” Mục đích của anh rất đơn giản, đó chính là gia tăng khả năng sinh tồn của họ đến mức cao nhất.
“Còn tiếp tục như vậy, đừng nói về sau , hiện tại bọn họ sẽ bị anh hành đến ૮ɦếƭ.” Kỷ Hàn không quen nhìn bộ dáng không xem trọng mạng người của anh.
“૮ɦếƭ ngay bây giờ, còn có thể toàn thây,” Hạ Vũ nói: “Về sau trên chiến trường, không chỉ chính mình ૮ɦếƭ không toàn thây, mà còn có thể liên lụy đồng đội.”
Rác rưởi! Không thể câu thông mà!
Kỷ Hàn nhịn không được mở miệng nhạo báng: “Đúng, Hạ Vũ anh lợi hại, Hạ Vũ anh có năng lực, Hạ Vũ anh anh dũng tinh anh, chúng tôi đều già nua thua kém anh, à… Không đúng!” Kỷ Hàn làm ra bộ dáng như vừa chợt hiểu: “Ở trong mắt anh, chúng tôi cũng không được coi là người, mạng chúng tôi ngay cả con kiến cũng không bằng.”
Càng nói càng lớn tiếng, trong lời nói mang đầy mùi thuốc S***g, cũng khiến cho đám người kia chú ý, ngẩng đầu đem tiêu cự nhắm ngay bọn họ, trong lòng nhất thời tăng thêm vài phần bội phục với Kỷ Hàn, giỏi quá, dám đối nghịch với Hạ ma đầu. Và khi cẩn thận nghe nội dung của câu chuyện, thì ra Kỷ Hàn đang nói giúp cho bọn họ, đủ nghĩa khí đủ, bạn hữu.
Hạ Vũ nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười, đáy mắt có vài phần trêu tức: “Em như thế này, cực kì giống như mẹ đang bao che cho con.” Mà anh chính là người cha lãnh huyết vô tình, con nhỏ chính là đám binh lính không ra gì kia.
“Anh… Anh…Tên khốn kiếp.” Kỷ Hàn chỉ Ng'n t vào anh, bị lời anh làm nghẹn ngào.
“Tôi có bắt buộc mọi người nhất định tham gia huấn luyện sao?” Hạ Vũ quay đầu, hỏi mọi người.
“Không có.” Khóc không ra nước mắt.
“Tôi từng nói qua, nếu các cậu chống đỡ không nổi, có thể xin rời đi bất cứ lúc nào, , đúng không.” Anh rất dân chủ.
“Đúng.”
“Cho nên các cậu đều là tự nguyện, đúng không.”
“Đúng!”
“Nhớ kỹ, khi các cậu ở trên chiến trường, trên người các cậu không chỉ có tính mạng của bản thân mình, còn có tánh mạng của đồng đội.”
Giọng của Hạ Vũ không cao, nhưng từng chữ từng chữ rơi vào tai đám người kia: “Nếu các cậu cảm thấy tự mình có thể bảo vệ tính mạng của chính mình và đồng đội, các cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
“Hiện tại, các cậu còn có thể kiên trì tiếp được không?” Hạ Vũ hỏi.
“Có thể!” Lần này trả lời, không còn yếu ớt như trước, mọi người cùng nghiêm nghị đáp.
Hạ Vũ liếc mắt nhìn Kỷ Hàn: “Thấy chưa, bọn họ là tự nguyện .”
“…” Chó má! Kỷ Hàn mắng thô tục ở trong lòng, từ trên xe nhảy xuống, hướng về Hạ Vũ cúi chào: “Báo cáo, Kỷ Hàn xin về đơn vị huấn luyện!”
Hạ Vũ nhìn chằm chằm cô một hồi, bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng, khoát tay áo, tỏ vẻ đồng ý.
Kỷ Hàn ơi Kỷ Hàn, em đúng là quá bướng bỉnh và ngang ngạnh mà, thật sự là làm cho người ta lại yêu vừa hận . Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ đứng trong hàng ngũ huấn luyện, dưới ánh mặt trời mặt không chút thay đổi, Hạ Vũ vừa giận lại vừa tự hào—— Người phụ nữ này, là của anh!
Mà những người khác, cũng từ ngửi được mùi lạ: Giữa hai người này, giống như có một loại cảm giác nói không rõ được—— Đồng chí Thi công tử cùng Tần Dịch, trước đó đã bị cảnh cáo, không được tiết lộ quan hệ giữa hai người với người ngoài.
Dưới ánh nắng hè chói chang gay gắt, một đám người mỏi mệt tuân theo sự huán luyện của lão đại, Kỷ Hàn một thân quân trang y như bọn họ, thẳng lưng, đi theo mọi người cùng nhau trôi qua một ngày huấn luyện, mọi người thấy bóng dáng gầy gầy kia, trong lòng bội phục hơn vài phần —— Kỷ cô nương người ta mang theo dì cả cũng đều kiên trì huấn luyện, bọn họ là đàn không có dì cả, còn có cái gì không thể kiên trì tiếp.
Cắn răng, liều mạng!
Cứ như vậy lại huấn luyện ba ngày, tất cả mọi người đã muốn quen loại huấn luyện phơi nắng này, da lột một lớp rồi lại một lớp, ai ai cũng cảm thấy d thịt mình lúc này thô dày không ít. Hạ Vũ lúc này lại sử dụng chiêu thức mới!
Khi mặt trời lặn, độ ấm cũng giảm xuống không ít, bờ biển lúc chạng vạng đặc biệt được mọi người yêu thích, nhất là đối với những người đã được trải qua một ngày phơi mình dưới ánh nắng chói chang muốn cháy người kia, gió biển lạnh lạnh thổi đến, mỗi khi đến lúc này, cả đám đều muốn theo gió nhảy múa một phen, chúc mừng mình lại sống sót qua thêm được môt ngày trong tay Hạ ma đầu.
“Mỗi ngày chỉ phơi nắng như vậy, có thấy đơn điệu quá hay không?”
Lúc mọi người đang than thở trong lòng, Hạ Vũ nhẹ nhàng đến nói một câu, khóe miệng
mọi người co giật, trăm miệng một lời quát:
“Sẽ không! Một chút cũng không!” Hãy cho bọn họ phơi nắng như thế đi.
“Nhưng tôi cảm thấy rất đơn điệu .” Hạ Vũ nhẹ nhàng nhấc khóe miệng: “Năm trăm thước phía trước phát hiện một tòa tháp của địch, toàn thể mọi người tiến đến bao vây tòa tháp.”
Mọi người mở to mắt bất mãn nhìn bờ cát trải dài đầy sỏi, nước mắt mọi người suýt rơi ra.
Chó má ah —— Da bọn họ vừa bị phơi nắng xốp giòn xốp giòn, lại chạy trên lớp đá sỏi đó, tứ chi chắc chắn sẽ bị ђàภђ ђạ ૮ɦếƭ mất.
Qua hôm nay, bạn Vua Cua (bạn bị cua kẹp ấy) viết ra một bài vè , ghi khắc huyết lệ của bọn họ vào trong sử sách:
Mặt trời lặn thật tuyệt,
Đúng lúc thủy triều lui,
Bờ cát đầy đá vụn,
Trườn bò lăn lê đau,
Chỉ cần hơi nhấc ௱ô**,
Mắt họ Hạ bắn đến,
Chân cũng không ngừng giẫm,
௱ô** đau, ‘ấy’ cũng đau,
Nước mắt ơi nước mắt,
Làm ơn ngừng cho tao.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc