Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 16

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Sóng cuộn
Cuối cùng, nước tiểu cũng dừng, cô cũng đã bị ướt nhẹp từ đầu đến chân.
Tên kia tiểu xong còn thoải mái mà vẩy vẩy ‘cục cưng’, khiến vài giọt cuối cùng cũng vẩy hết lên đầu Kỷ Hàn, sau đó tiếp tục ngân nga đoạn nhạc xoay người đi vào lại trong phòng. Lúc đi tới cửa, hắn ngừng lại bô bô tán gẫu với tên đang đứng gác ngoài cửa. Hai tên đứng cách nhà gỗ chỉ khoảng trên dưới 3 mét.
Kỷ Hàn ૮ɦếƭ nghẹn vì cục tức nhưng cũng không dám thở, chỉ sợ một cái hít vào đó cũng sẽ hít vào trong phổi luôn nước tiểu của tên kia.
Hắc Tử, ngươi chờ đó!
Trầm Sùng làm một động tác chặt tay, không tiếng động hạ lệnh, vươn ba ngón tay bắt đầu đếm nhịp:
Ba, hai, một.
Ngón tay cuối cùng vừa cụp xuống, Hắc Tử đã tới đỉnh đồi. Một người cao lớn rõ ràng như vậy thế mà đến lúc hành động lại nhanh nhẹn lưu loát như khỉ. Kỷ Hàn theo sát phía sau, Trầm Sùng nhặt đại một viên đá, ném sang một hướng tạo tiếng động…
Hai tên kia quả nhiên bị tiếng động thu hút sự chú ý, nhất tề quay sang hướng phát ra âm thanh, hoàn toàn không chú ý tới sau lưng chúng. Một bóng đen như ma không tiếng động tới gần, cầm trên tay lưỡi hái Tử Thần, ra tay với bọn chúng.
Hắc Tử vươn tay, chính xác bịt lấy miệng tên đứng sau, tay kia cầm dao găm được bôi thuốc gây tê đặc dụng của quân đội đặt lên cổ hắn.
Xoẹt ——
Tai Kỷ Hàn bắt được thanh âm tiếp xúc của dao sắc và ***, tiếng *** rách toác, tiếng đứt phựt của động mạch cổ. Không khí lập tức nhiễm đầy mùi máu tươi.
“Có thể là nhánh cây gãy…” Tên đứng phía trước còn đang quan sát động tĩnh trong rừng, không mảy may nhận thấy đồng bọn phía sau đang trợn trừng mắt đầy hoảng sợ nhưng không cách nào phát ra được thanh âm nào, ngay cả giãy dụa cũng không giãy dụa nổi.
Chỉ sâu sắc cảm nhận được là một phần giây đầu tiên, sau đó toàn thân như chìm trong MT hạng nặng không thể nhúc nhích, nhưng vẫn có thể tinh tường cảm nhận được thanh dao sắc lạnh trên cổ, càng lúc càng nhấn sâu, toàn bộ máu trong cơ thể không ngừng phun ra bên ngoài.
Không thật sự biết rõ, nhưng cũng hiểu rõ rằng sinh mệnh của mình đang nhanh chóng bị xói mòn. Tình huống như vậy mới thật sự là khủng pố nhất. Kỷ Hàn bất giác nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy yết hầu hơi căng thẳng.
Tên kia không thấy đồng bọn phía sau đáp lại, tưởng hắn đã đi vào nhà, lẩm bẩm: “Tại sao mình phải ở ngoài này để bị muỗi cắn…” Nói chưa xong câu oán giận, hắn đã xoay người, ánh mắt ***ng thẳng vào khuôn mặt xa lạ của Hắc Tử khiến hắn sửng sốt một chút: “Mày…” Khi trong đầu đã xác định chiến dịch lần này không ai có khuôn mặt này, hắn giơ S***g trong tay lên, hả họng muốn gọi đồng bọn trong nhà. Nhưng Kỷ Hàn đã giành trước một bước, vọt tới, tay trái che miệng và mũi của hắn, tay phải rút dao găm bên hông ra, giơ tay, hạ xuống, chỉ trong một chớp mắt, dao găm đã hạ sát cổ hắn…
Ngay giây phút dao găm ***ng vào cổ, tên kia vùng mạnh, dao găm không chui vào cổ hắn như mong muốn mà trật góc một chút, xả xuống vai hắn.
Fuck!
Kỷ Hàn cả kinh, tay trái lại càng không dám thả lỏng, dùng sức bịt chặt miệng mũi đối phương, chỉ sợ hắn phát ra âm thanh thì hành động lần này sẽ hỏng.
Tên này khỏe hơn Kỷ Hàn nhiều, thúc khuỷu tay về phía sau, dộng lên xương sườn của Kỷ Hàn, nhân chớp mắt lúc Kỷ Hàn bị đau liền thoát khỏi bàn tay kềm chế của cô. Trong bóng tối lờ mờ, một ánh sáng lạnh lóe ra, dao găm trong tay Hắc Tử đã vẽ một đường máu trên cổ hắn trước khi hắn kịp há mồm kêu.
Một dao đứt cổ.
Kỷ Hàn kinh ngạc nhìn cái đầu của hắn chậm rãi chia lìa cơ thể. Một giây trước khi nó rơi xuống đất, Hắc Tử giơ tay tiếp được, đặt xuống đất không một tiếng động.
Không biết từ lúc nào Trầm Sùng đã đi tới cạnh cô, vỗ vỗ bả vai cô để cô phục hồi tinh thần lại, bởi kế tiếp mới là giây phút quan trọng. Trầm Sùng giơ lên bốn ngón tay, ý bảo bên trong có bốn người.
Hắn nhìn xuống đồng hồ tay, chỉ còn cách thời điểm bọn chúng liên lạc với đồng bọn trên máy bay có 5 phút.
Căn cứ tin tức mới nhất vừa được hậu phương chuyển đến, vừa tức thời, bọn khủng pố đã tỏ ý bất mãn với tình trạng trì hoãn, tuyên bố sẽ tiếp tục giết con tin.
“Không cần đợi thêm nữa.” Trong phòng truyền đến một giọng nữ: “Đợi lát nữa liên lạc, trực tiếp kêu bọn họ hành động đi.”
Hành động!
Trầm Sùng cầm tay nắm cửa, đẩy mạnh cửa ra, bắn vào bên trong một viên đạt gây chóa mắt. Đạn chói này yếu nhiều so với đạn thường dùng, nhưng vì dùng trong một không gian nhỏ như căn nhà gỗ này thì vẫn hiệu quả trăm phần trăm. Nếu dùng đạn chói lớn như bình thường, rất có khả năng sẽ bị bọn khủng pố bên kia sân bay phát hiện điều bất thường.
Đạn chói nổ bung trong nhà gỗ, người bên trong vừa thấy cửa bị mở ra căn bản còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy một trận pháo hoa trước mắt, sau đó bên tai nghe được vài tiếng S***g giảm thanh, bụp bụp bụp ——
Sau đó…
Chẳng còn sau đó.
“Các ngươi là ai?”
Ả đàn bà trong nhà gỗ tỉnh thần lại thì đã thấy mình bị chế ngự.
“Pa Hua Davi.” Trầm Sùng hơi bất ngờ, người đàn bà trong nhà gỗ, người được gọi là tình nhân của Mulder trong sự kiện ςướק máy bay lần này, hóa ra lại là ả!
Pa Hua Davi trong tiếng Campuchia nghĩa là sức mạnh của trăm loài hoa. Nếu đúng theo tên, thì ả có một vẻ đẹp bề ngoài làm người ta ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt, vóc cao dong dỏng quyến rũ, là một vưu vật tuyệt đối có thể khiến cho đàn ông lâm vào điên cuồng.
Đương nhiên, đó không phải là nguyên nhân làm cho Trầm Sùng nhận thức được ả. Nói chung, người có thể khiến cho các tổ đặc nhiệm có ấn tượng khắc sâu như vậy, một là người mà các anh quan tâm, còn một lại là kẻ có tên trong sổ đen của các anh, mà Pa Hua Davi chính là kẻ thuộc loại có tên trong sổ đen.
Ả là con gái của một tên đầu sỏ trong quân Khme Đỏ Campuchia, cũng là một nhân vật cấp cao của quân Khme Đỏ. Như vậy, một kẻ cấp cao khó nhằn như ả, kết hợp với phần tử khủng pố Myanmar lần này, xem ra sự việc cũng không đơn giản như tưởng tượng.
Bị Trầm Sùng kêu đích danh, khuôn mặt xinh đẹp của Pa Hua Davi ngẩn ra, rồi lập tức hé ra một nụ cười quyến rũ, dùng một thứ tiếng Trung trong trẻo như ngọc lưu ly nói: “Oa —— anh chàng đẹp trai, kêu tên anh sao đây?”
Hắc Tử nhếch miệng, tiến đến trước mặt ả: “Đồ đàn bà ác độc, bớt làm đỏm đi. Thức thời thì phối hợp tốt với bọn tao, bằng không ông đây cho mày ૮ɦếƭ.” Ả đàn bà này nham hiểm độc ác thế nào, sự tích của ả các anh nghe vào tai chẳng ít. Black Widow Spider (Nhện ‘góa phụ áo đen’) là tên mà người ta dùng để gọi ả.
Thấy vẻ quyến rũ của mình không tác dụng, Pa Hua Davi thu lại nụ cười trên mặt, thay vào đó là vẻ mặt lạnh tanh, cười khẩy: “Lát nữa bên kia gọi điện lại, nếu không nhận được lời đáp sẽ biết ngay bên này đã xảy ra chuyện. Bọn họ sẽ lập tức kích nổ quả bom, cho bọn người trên máy bay ૮ɦếƭ cùng tao.”
Trầm Sùng hất đầu ý bảo Kỷ Hàn tiến tới: “Mày tưởng tụi tao không biết cách sắp xếp đường lui tốt à.”
Kỷ Hàn mở miệng, nói câu ám hiệu mà bọn họ đã chặn bắt được lúc trước, giọng nói có đến 80-90% tương tự với Pa Hua Davi.
Pa Hua Davi sửng sốt, sắc mặt tối sầm xuống, rồi lại lập tức bật cười: “Biết ngay sẽ không dễ thành công như vậy mà… Tụi mày cho rằng ám hiệu kia chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
*****
Diễn trò? Chuyện nhỏ!
Ba người Kỷ Hàn nhìn thái độ ra vẻ thoải mái ta đây của ả, đột nhiên cũng không hiểu ả đây là ra vẻ bất cần hay là đã định liệu trước rồi. Việc tiến vào trong máy bay liên quan mật thiết đến sinh mạng con người, chỉ cần một chuyện làm không tốt thì hậu quả cũng biết là không thể nào chịu nổi. Việc xóa cứ điểm canh gác trên đồi vốn dự tính là chuyện đơn giản, không ngờ cuối cùng lại nảy sinh một chi tiết biến hóa khiến cục diện của bọn họ bị rối loạn.
Thời gian tích tắc trôi từng giây, Pa Hua Davi ngồi yên mang vẻ mặt đầy đắc ý. Bên kia, Hạ Vũ còn đang chờ bọn họ gửi tin tức.
“Còn bao lâu nữa thì bên kia sẽ liên hệ?” Kỷ Hàn mở miệng hỏi, cố gắng kìm nén kích động muốn tát ả đàn bà này mấy tát. Giữ nhiều mạng người Trung Quốc để làm trò chơi! Còn muốn chôn cùng? Xì —— ả thật đúng là tự cao tự đại.
Pa Hua Davi liếc mắt nhìn điện thoại di động đặt một bên, vẻ đắc ý khó nén lộ ra trên mặt: “Còn không đến 1 phút. Bọn mày là người Trung Quốc chó má hả?” Ánh mắt ả đảo qua ba người, cuối cùng dừng lại trên người Trầm Sùng, quét lưỡi *** môi hết sức quyến rũ, mắt đầy vẻ thèm khát nhìn thân thể rắn chắc được khoác bộ quân phục rằn ri của Trầm Sùng, tuy rằng bị ngăn cách bởi lớp quần áo nhưng vẫn có thể nhìn ra cơ bắp mê người trên cơ thể kia: “Bọn họ đều nói người Trung Quốc chó má là thâm tàng bất lộ…” Ý câu này là trăm phần trăm trắng trợn khiêu khích: “Quả nhiên đúng vậy, mày làm tao rất kích thích…”
Trầm Sùng ban cho ả một nụ cười cực kỳ đẹp trai chai mặt: “Nhưng tao sợ hai túi nước trong *** mày không chịu nổi sự dũng mãnh của tao, mới làm được một nửa thì đột nhiên vỡ tung. Vậy mất hứng lắm. Hay là hôm sau lúc rời giường thì bị cái mặt của mày nằm ngủ cạnh tao dọa sợ ૮ɦếƭ khiếp…” Ám chỉ mặt ả trang điểm lòe loẹt xấu hoắc không phải là món ăn ưa thích của anh. Rồi anh lập tức đổi sắc mặt, không còn ấm áp tươi cười như vừa rồi, một tay P0'p chặt cằm ả, nghiêm nghị: “Phối hợp cho tốt với bọn tao, đừng giở trò, nói mau —— ”
Pa Hua Davi bị đau đến gập người nhưng vẫn không khai, đơn giản ngậm chặt miệng lại không nói một chữ.
Hắc Tử đã lôi điện đàm ra thông báo tình huống bên này cho Hạ Vũ tính toán, chỉ còn ba mươi giây nữa là đến lần liên hệ tiếp theo.
“Kỷ Hàn ——” Hắc Tử đưa headphone cho cô: “Thủ —— Đầu nhi gặp cô.”
Kỷ Hàn tiếp nhận headphone: “Sao?”
“Cho cô ba giây suy nghĩ, sau đó cho tôi biết cô có thể làm được không?” Không có ngữ điệu lên xuống, bằng phẳng mà uy nghiêm vô hình. Đây là Hạ Vũ trong lúc chấp hành nhiệm vụ, sẽ không để tình cảm dư thừa quấy nhiễu hành động của mình, đặt mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ lên hàng đầu.
Ba giây sau, Kỷ Hàn nói ra đáp án của bản thân: “Có thể!” Câu trả lời ngắn gọn, dứt khoát, là đáp án mà Hạ Vũ muốn nhất. Cô không biết, vì câu trả lời này của cô mà người đàn ông ở đầu kia điện thoại nhẹ nhếch khóe miệng, như đã sớm đoán được đáp án của cô là gì.
“Kỷ Hàn.”
“Có?”
“Cô có thể, tôi tin tưởng cô.”
Sau khi nói xong, không đợi cô trả lời, anh đã cúp điện thoại.
Vừa ngắt điện thoại xong, trên vai đã có một bàn tay đặt lên, quay đầu lại nhìn thì thấy Tiểu Bạch đang đong đưa mắt đưa tình nhìn anh, mở miệng nói bằng giọng thâm tình chân thành: “Đúng! Đầu nhi, cậu có thể, tớ tin tưởng cậu!” Dịu dàng ghê. Sợ thật! Lãnh Diêm La mà cũng có mùa xuân sao?
Tiểu Bạch nhìn nhìn trời bên ngoài mưa dầm liên miên, nghĩ bụng, đúng là chuyện lạ có thật. Hắn nghe nói bên Đông Nam Á này rất nhiều tà giáo, nào là nuôi quỷ, hạ phép thuật bỏ bùa thư người linh tinh, từ lúc Hạ Đại nhân dẫn người đến đây đã trở nên bất bình thường.
Hạ Vũ mắt lạnh mặc kệ hắn chế nhạo: “Sắp xếp ổn chưa?”
Xì! Chẳng thú vị gì cả!
Tiểu Bạch thở dài trong lòng, tuy rất muốn bà tám, nhưng nhiệm vụ trước mắt vẫn quan trọng hơn. Sau khi biết được bên kia đã diệt gọn điểm canh gác, Hạ Vũ đã kêu hắn chuẩn bị việc tập kích bất ngờ lên máy bay. Hắn chọn trong nhóm đặc nhiệm Myanmar hai người để phụ trách tung đạn chói. Đạn này do thành viên tổ nghiên cứu phát triển trong đội đặc nhiệm nghiên cứu ra, bùng sáng như pháo hoa, nhưng nếu không đeo kính bảo vệ mắt đặc thù sẽ khiến cho người nhìn nó bị mù mười giây.
Điểm mù quan sát trên đồi đã bị diệt, Hạ Vũ dẫn Tiểu Bạch áp sát dọc thân máy bay rồi chui xuống bụng máy bay, mở điện đàm bảo trì liên lạc với nhóm Kỷ Hàn bên kia, như vậy mới có thể thông báo cho nhau từng hành động nên thế nào.
Thời gian trôi qua từng giây một, Kỷ Hàn ngồi canh bên điện thoại, sau đó tự nhủ: mày không phải Kỷ Hàn, mày là Pa Hua Davi…
“Reng reng reng ——” Đúng thời gian dự tính, điện thoại reo lên.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Trầm Sùng và Hắc Tử, Kỷ Hàn lắc lắc eo thon, đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống cái ghế đặt trước điện thoại, cong ngón út, nhận điện thoại: “Ha —— hắt xì ——” Vừa mở miệng ra đã đánh một cái hắt xì vang dội, khiến đầu dây bên kia sửng sốt một chút rồi lập tức hỏi một câu đầy vẻ thương hương tiếc ngọc:
“Cảm à?”
“Ừ…” Giả vờ ho khan thông cổ, oán giận nũng nịu nói: “Cái chỗ ૮ɦếƭ tiệt này chả thoải mái chút nào.”
“Chờ xong việc rồi hai ta tìm một chỗ đẹp, ‘nghỉ ngơi hưởng thụ’ cho đã.” Giọng nam vô cùng dâm tà: “Đến lúc đó, anh nhất định sẽ làm em thật thoải mái.”
“Chán ghét ~” Kỷ Hàn thẹn thùng trả lời một câu, khiến cho Trầm Sùng và Hắc Tử đứng phía sau rùng mình nổi đầy da gà da vịt: “Giờ người ta cũng rất muốn ~ ”
Đúng là đàn ông! Kỷ Hàn quay nhìn hai người đang đứng sau lưng chớp chớp mắt quyến rũ: nhìn đi, đàn ông các cậu đó, đồ động vật chỉ biết dùng nửa *** để suy nghĩ! Ám hiệu cái gì chứ? Đối mặt cái ௱ôЛƓ đàn bà thì đầu óc liền biến thành đống phân! Câu sau cùng là nói về hướng Pa Hua Davi.
Oh My God —— Thần tượng của lòng tôi!
Hắc Tử trừng lớn mắt nhìn Kỷ Hàn biểu diễn. Rõ ràng mới một phút trước đây cô vẫn còn là một kẻ thô lỗ dở con dở thằng, hiện tại lại mê hoặc đến nỗi da đầu người khác phải phát run lên.
Trầm Sùng cũng thấy da đầu run lên, bất quá không phải là vì Kỷ Hàn, mà là vì nghĩ đến một tên biến thái nào đó giờ phút này đang lắng nghe trực tiếp toàn bộ cuộc điện thoại này ở một nơi khác, không biết… đang có cảm giác gì?
Cảm giác gì ư?
Nhìn sắc mặt biết ngay.
Tiểu Bạch xem xét tên đàn ông đứng cạnh… Không, không cần nhìn, đã có thể cảm giác hàn khí đang cuồn cuộn toát ra từ người hắn.
Cô gái ૮ɦếƭ tiệt này.
Sắc mặt Hạ Vũ xanh mét. Biết rõ cô đang chấp hành nhiệm vụ, nhưng khi nghe thấy cô phát ra thanh âm dụ hoặc như thế đối với một thằng đàn ông khác, anh liền cảm thấy dạ dày co rút một trận. Vài năm qua, đã có bao nhiêu thằng đàn ông được nghe thanh âm khêu gợi như thế của cô rồi? Anh… anh sẽ…
Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Tiểu Bạch cũng đang đeo headphone đứng cạnh.
Fuck! Hắn tắt chức năng nghe không được sao.
Tay Tiểu Bạch giơ lên, ngoan ngoãn ấn tắt nút nghe của headphone, rồi tiếp tục chờ tên biến thái kia ra chỉ thị. Một giây trước khi tắt, hắn còn nghe được trong headphone truyền đến tiếng Kỷ Hàn cười đùa với tên kia. Trong lòng hắn âm thầm cầu nguyện cho Kỷ Hàn, cũng tiện thể mặc niệm cho cái tên đàn ông không biết sống ૮ɦếƭ là gì bên đầu dây kia!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc