Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 15

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Người nước chúng tôi để chúng tôi tự cứu
Không phải Kỷ Hàn không có kinh nghiệm nhảy dù, nhưng mà nhảy từ độ cao này và trong hoàn cảnh thời tiết khắc nghiệt đến thế này đối với cô mà nói vẫn là lần đầu tiên.
Nói không hoảng là nói sạo.
Nhưng sau nhiều năm lăn lộn như vậy, cô cũng đã học xong bài học ‘lúc càng hoảng thì càng phải bình tĩnh xử lý’, không có rào cản nào mà không vượt qua được, không có khó khăn nào mà không giải quyết được. Cô đã tự đào tạo mình trở nên mạnh mẽ, cho dù không có thân thể cường tráng thì cũng phải có một trái tim kiên cường, rồi sẽ vượt qua hết thảy mọi khó khăn gian khổ.
Không luống cuống tay chân, không suy nghĩ hỗn loạn, trong quá trình lao xuống, cô bình tĩnh thao tác theo những chỉ dẫn trước đó đã được học, không hề có một chút sai lầm nào.
Đến khi hai chân cô an toàn chạm đất, Trầm Sùng hướng về phía cô giơ một ngón tay cái lên, và từ trong mắt Hạ Vũ cô cũng thấy được vẻ kinh ngạc cùng khen ngợi. Kỷ Hàn chậm rãi thở phào một hơi, ngẩng đầu ưỡn иgự¢, kiểu tiểu nhân đắc chí trăm phần trăm!
Hạ Vũ, có banh mắt mà thấy chưa. Đây là Kỷ Hàn của hiện tại, không hề ngoan ngoãn, không hề còn là con mọt sách suốt ngày chỉ biết cắm đầu cắm cổ học hành khổ hạnh khi xưa. Anh có thể làm được thì tôi cũng có thể làm được. Kỷ Hàn của hiện tại đã… không cần anh nữa.
Hạ Vũ đã bắt đầu liên hệ hai thành viên khác ở tiền phương, hỏi thăm tình huống mới phát sinh. Vừa mới nhận được thông tin rằng phía Myanmar đã phái chuyên gia đàm phán tới, ngay trước khi bọn họ đến đã hoàn tất một phần đàm phát với phần tử khủng bố, phần tử khủng bố cũng đã tạm thời đình chỉ hành động cứ mỗi giờ Gi*t một con tin.
Quanh khu vực sân bay đã kéo rào phân cách, chính quyền Myanmar đã điều động một số lượng lớn cảnh sát để duy trì trật tự, sơ tán các nhân viên không liên quan khỏi hiện trường.
Ba người bọn họ đáp từ trên trời xuống đột ngột khiến lực lượng bảo vệ tại hiện trường hoảng hốt nhảy dựng, súng lên đạn lách cách, đồng loạt nhắm ngay vào bọn họ.
“Đừng hoảng, người một nhà.”
Một người đàn ông trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi có làn da ngăm đen tiến ra, giơ tay lên ý bảo mọi người buông súng. Hạ Vũ nhìn thấy hắn lên cắt máy, đóng di động lại: “Đi thôi.”
“Hắc Tử.” Trầm Sùng dẫn nhóm Kỷ Hàn đi theo phía sau bọn họ, tiện thể giới thiệu cho Kỷ Hàn biết về anh chàng kia.
Nhóm bọn họ tiến vào một cái phòng, hiện là trung tâm chỉ huy lâm thời. Một người đàn ông bên trong vừa nhìn thấy bọn họ liền lập tức bước tới. Kỷ Hàn đoán người này chính là Tiểu Bạch, một thành viên khác của đội.
“Tiểu Bạch, tin tình báo mới nhất.” Trong thanh âm của Hạ Vũ có một vẻ chỉ huy trời sinh khiến người ta bất giác phải nghe theo.
“Đầu nhi, chúng ta vừa bắt được một ít tín hiệu, “ Tiểu Bạch vừa nói vừa nhấn nút phát một đoạn âm tần trong máy tính, một đoạn trò chuyện lớn tiếng nhưng ngắn gọn.
Kỷ Hàn nghe xong liền nói: “Tiếng Campuchia.”
Hạ Vũ kinh ngạc nhìn sang cô. Hôm nay, cô lại một lần nữa làm cho anh kinh ngạc. Campuchia là một nước nhỏ, ngôn ngữ được xem như là ngôn ngữ thiểu số, không ngờ cô lại nhận biết được.
Kỷ Hàn đi qua, tiếp nhận headphone Tiểu Bạch đưa qua mắc vào tai, nghe lại đoạn trao đổi một lần nữa, sắc mặt lập tức biến đổi mạnh: “Bọn họ nói, chờ nhận được tin xe đến, sẽ lập tức kích nổ quả bom.”
Mặt Hạ Vũ sa sầm.
Hắc Tử lập tức chửi đổng: “Bọn rùa rụt đầu này, nãy giờ toàn vờ đàm phán, muốn tung hê sự việc cho lớn hơn nữa chứ gì. Con mẹ nó, đợi lát nữa ông đây cho chúng mày đàn ông cũng có bầu luôn.”
“Điều kiện tiên quyết là bảo đảm an toàn cho con tin, còn cậu muốn làm gì thì tùy.” Hạ Vũ mở ra bản vẽ mặt bằng sân bay. Thường thường, sân bay đều được xây dựng cách khá xa khu phố xá sầm uất, riêng sân bay này lại được kiến tạo ngay khu vực phụ cận ngoại thành, cách sân bay không xa còn có một rừng cây, vừa vặn tạo một điểm mù khiến nhân viên giám sát bay không nhìn thấy được một phần của máy bay: “Bọn chúng phân bố canh gác sẽ chọn ba điểm này.” Hạ Vũ khoanh ba vòng trên bản đồ.
Một quân nhân Myanmar đứng một bên bày tỏ thái độ nghi ngờ. Trước đó, Tiểu Bạch và Hắc Tử giữa đường gia nhập đội cứu viện của họ đã khiến hắn cảm thấy khó chịu, bây giờ có thêm Hạ Vũ lại đây, mạnh mẽ và trực tiếp tiếp quản toàn bộ đội ứng cứu, làm cho mặt hắn nhăn nhó khó chịu vô cùng.
Đám Trầm Sùng đương nhiên không hề thắc mắc gì đối với phán đoán của Hạ Vũ. Đây là một loại tín nhiệm tuyệt đối, sự tín nhiệm này là căn cứ vào kinh nghiệm vào sinh ra tử của Hạ Vũ.
Hạ Vũ liếc mắt nhìn quân nhân kia một cái, rồi tiếp tục phân công nhiệm vụ: “Ba điểm gác này rất quan trọng đối với bọn ςướק máy bay, cho nên người được xếp canh gác những điểm này thường là kẻ tâm phúc…”
“Tin tình báo mới!” Tiểu Bạch ra dấu bảo bọn họ tới gần: “Đầu nhi, một trong những kẻ phụ trách canh gác là tình nhân của Mulder.” Lúc trước đã nhận được tin tình báo, trong bọn khủng bố ςướק máy bay có một nữ, để phòng ngừa nên mới đề nghị cấp trên phái một nữ cảnh sát nói được tiếng Myanmar tới. Không ngờ, ả đàn bà kia lại có thân phận quan trọng như vậy, đảm nhiệm canh gác cả một góc yếu điểm: “Người phụ trách liên lạc với máy bay vừa mới nói chuyện qua điện thoại với một giọng nữ, bọn chúng cứ cách mỗi 20 phút sẽ gọi điện thoại một lần ngắn gọn, chọn hình thức chào hỏi để thông báo cho nhau. Nếu có gì khác thường, sẽ nói: mingalarbar (Xin chào), nếu không khác thường, sẽ nói: jierudingbar (Gặp lại).”
Tiểu Bạch trích một đoạn ghi âm giọng nói của ả kia, rồi lập lại một lần, sau đó nhìn Kỷ Hàn: “Có thể chứ?”
Bên phía Myanmar đương nhiên có nữ cảnh sát nói tiếng địa phương, nhưng khi nghe đối phương là phần tử khủng bố tự sát, ai nấy đều không muốn dấn thân vào mà toi mạng. Trong tình huống như vậy mà dám phái các cô ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì chỉ tổ gây thêm rối loạn cho toàn cục diện.
Kỷ Hàn nói theo một lần, cố gắng bắt chước âm điệu của đối phương, tuy rằng không thể giống hoàn toàn nhưng cũng được một tám một mười, hơn nữa đây là nói chuyện qua di động nên khả năng bị phát hiện rất nhỏ.
Tuy Hạ Vũ không muốn để cô dấn thân vào sự mạo hiểm như vậy, nhưng trước mắt cũng chỉ có cô là có thể làm được việc này, hơn nữa, từ lúc bắt đầu lên đường đến thời điểm hiện tại, biểu hiện của cô cũng làm cho anh tin tưởng một ít.
“Hắc Tử, Trầm Sùng và… Kỷ Hàn, ba người lẻn vào cánh rừng này, tìm cho ra ba cứ điểm canh gác kia rồi giải quyết gọn. Sau đó Kỷ Hàn phụ trách việc đáp lại ám hiệu của bọn chúng! Tôi và Tiểu Bạch…”
“Đợi đã!” Quân nhân Myanmar bị bỏ xó nãy giờ nhảy phắt ra giữa phòng, nhìn người đàn ông trước mắt cao hơn hắn cả một cái đầu, khí thế lại càng không thể so, chỉ có thể tăng cao thanh âm: “Anh… Anh là ai…”
Hạ Vũ nhíu mày, hỏi Tiểu Bạch: “Cái kẻ quang quác như gà mái già này là ai?” Ừm! Anh chưa quên hiện mình đang đứng trên đất Myanmar, nên rất nể tình mà dùng tiếng Miến Điện mà hỏi Hắc Tử.
“Khụ!” Tiểu Bạch nghiêm trang trả lời cũng bằng tiếng Miến Điện: “Đầu Nhi, hắn giống đực.”
Trao đổi này còn khiến cho người ta phẫn nộ hơn so với bị ngó lơ, quân nhân kia vừa định rống lên thì bị một ánh mắt lạnh lẽo như rắn của Hạ Vũ quăng tới, khiến cho câu hắn định nói nghẹn ngang ở giữa yết hầu.
“Tôi mặc kệ anh là thằng X thằng Y chui từ xó xỉnh nào ra, tôi chỉ biết hiện tại con tin bị bắt cóc trên máy bay là người Trung Quốc chúng tôi, tất cả những chuyện này đều phát sinh từ sự bất tài của các người!” Giọng anh không giận mà uy: “Các người bất tài đã khiến chúng tôi mất đi hai mạng người nước tôi. Từ giờ trở đi, chúng tôi tiếp quản, Người nước chúng tôi để chúng tôi tự cứu!”
*****
Mưa nước tiểu từ trời dội xuống
Hạ Vũ vừa mới dứt lời liền nghe thấy một tiếng huýt sáo rõ vang.
Hay!
Độc đoán ngang ngạnh.
Kỷ Hàn xem xét cái kẻ đứng trên địa bàn người khác mà còn kiêu ngạo đến thế, nén không được liền chu môi phát ra một tiếng huýt gió đầy lưu manh. Kết quả là nhận được một cái trừng mắt cảnh cáo của Hạ Vũ.
Nhưng Kỷ Hàn của hiện tại là loại người nào chứ?
Nói theo kiểu Kỷ Duệ, nay Kỷ Tiểu Hàn là một chàng trai ba không: không thể diện, không da, không đạo đức liêm chính gì ráo… À, không đúng, phải là một cô cô ba không. Anh muốn cho cô cô hiểu được thẹn thùng là vật gì ấy à, cuối cùng rồi tự anh sẽ tự cảm thấy thẹn thùng về chỉ số thông minh của chính mình mà thôi ——sao có thể ngây thơ ngơ ngác như con nai vàng mà nghĩ là có thể chỉ dạy cho cô cô hiểu được chữ ‘thẹn thùng’ là gì chứ.
Cho nên, hai luồng mắt xem thường của Hạ Vũ chả tạo nên được hiệu quả gì với cô, đã vậy lại còn thu về được một nụ cười khinh khỉnh của Kỷ Hàn nữa chứ. Đối diện với cô như hiện tại, Hạ Vũ có rắm cũng không có chỗ để xả.
“Chúng ta đi thôi!” Trầm Sùng và hai người được điểm danh nhìn nhau, chắc chắn cả bọn đã chuẩn bị tốt, dẫn đầu xuất phát.
“Kỷ Hàn!” Hạ Vũ gọi lại người đi sau cùng: “Cô… Cẩn thận một chút.”
Kỷ Hàn gật gật đầu, trả lại anh một câu: “Anh cũng vậy.”
Đây chẳng qua là một đoạn đối thoại bình thường, nhưng xem trong mắt nhóm Hắc Tử thì lại giống y như gặp phải quỷ. Trước kia chưa bao giờ Hạ Vũ sẽ “dịu dàng săn sóc” một cách không cần thiết như vậy, nhiều nhất chỉ xì ra một câu: “Nhiệm vụ không hoàn thành thì đừng có xách đít về gặp tôi.” Về phần Trầm Sùng, vì đã nhìn thấy điều lạ suốt quãng đường tới đây, nên đối với hiện tượng như vậy đã coi như việc đương nhiên.
“Giỏi hén ——” Hắc Tử cười hì hì huých huých bả vai Kỷ Hàn, trên mặt là nụ cười ái muội hết sức đáng khinh.
Kỷ Hàn cũng ᴆụng trả bờ vai hắn, sau đó hất đầu với vẻ tự tin tự kỷ cùng cực, trả lại một câu: “Đừng mê chị, chị đây là lưu manh đó!”
“Hắc hắc hắc!” Hắc Tử bị lời này của cô chọc cười, duỗi cánh tay ra ôm bả vai câu cô lại gần, cười hăng hắc nói: “Đúng chóc, ông đây thích lưu manh!”
Kỷ Hàn cũng kề vai sát cánh với hắn, quật lại: “Nhưng bà đây không thích cầm thú.” Mắng xéo hắn một câu, sau đó hai người nhìn nhau cười. Đối đáp trêu ghẹo qua lại thế này đã làm cho cảm giác hồi hộp trong đầu Kỷ Hàn nhanh chóng giảm bớt không ít, cô đưa cho Hắc Tử một cái ánh mắt cảm kích.
Đương nhiên Hạ Vũ không biết điều này. Cái anh nhìn thấy chính là Kỷ Hàn chưa gì đã tùy tùy tiện tiện câu vai bá cổ đá lông nheo với một thằng đàn ông mới gặp mặt lần đầu, hơn nữa chỉ trong vòng chưa đến nửa tiếng đồng hồ.
“Hắc Tử, con mẹ nhà cậu nghiêm túc lên, đừng gây chuyện đấy. Nhiệm vụ không hoàn thành thì đừng lết xác về đây.” Đúng câu nói tiêu chuẩn của Hạ Vũ, nhưng nghe qua lại cảm thấy hình như có cái gì đó không giống như cũ.
Nhất là Hắc Tử, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng mình có một cơn gió lạnh thổi qua buốt cả người, cảm giác như con mồi bị ác quỷ nhắm trúng.
“Fuck!” Mãi đến khi ra khỏi căn phòng, thoát khỏi phạm vi tầm nhìn của Hạ Vũ, Hắc Tử mới vói tay sờ soạng sau lưng mình một phen, trên mặt rịn một lớp mồ hôi mỏng: “Thật là đồ phá đám!” Hắn vốn chẳng khẩn trương chút nào, thế mà chỉ cần một ánh nhìn chằm chằm như vậy liền đột nhiên làm cho lông tơ của hắn dựng thẳng đứng.
Trầm Sùng vỗ vỗ vai hắn vẻ cảm thông: “Bình tĩnh nào, ngày còn rất dài.” Cảnh tượng như vậy khiến cho anh cảm thấy có lẽ về sau sẽ càng lúc càng ᴆụng phải rất nhiều.
Ba người nhanh chóng theo đường mòn tiến vào trong rừng. Trước đó, cả nhóm đã thay sang đồ rằn ri, ở trong cảnh tranh tối trang sáng của rừng càng không dễ bị phát hiện. Thời tiết phù hợp, mua lớn hơn trước một chút, tuy có hơi bất tiện cho tầm nhìn, nhưng nương theo tiếng mưa rơi có thể che dấu rất tốt âm thanh đi lại của bọn họ. Sau khi tiến vào cánh rừng, ba người không hẹn mà cùng ngưng việc trao đổi với nhau, ngay cả hô hấp cũng nén tới mức tối thiểu.
Đến lúc này, Kỷ Hàn không thể không bội phục tính chuyên nghiệp của bọn họ. Cả nhóm bọn họ đều to cao khỏe mạnh hơn cô, nhưng… bước chân lại vô cùng nhẹ cứ y như mèo, đi trong rừng là phải đạp lên lá khô cành gãy, nhưng nếu không cẩn thận lắng nghe thì hoàn toàn không thể nghe thấy. Như thế đủ để thấy trình độ của họ cao đến bực nào.
Kỷ Hàn không biết, khi cô đang âm thầm bội phục hai người kia trong lòng, thì bọn họ cũng đang đồng thời quan sát cô.
So với Hắc Tử, Trầm Sùng coi như tiếp xúc với Kỷ Hàn lâu hơn. Suốt dọc đường, anh đã tận mắt nhìn thấy không ít năng lực của Kỷ Hàn, ngoại trừ năng lực có thể làm cho Hạ Vũ biến sắc mặt, còn có bàn tay đầy vết chai của cô, vẻ thong dong bình tĩnh và dũng khí của cô, và hiện tại nữa chứ… không hề thua kém năng lực tiến lên của hai anh chút nào —— tốc độ mau, đặt chân nhẹ.
Kỷ Hàn này, thật sự không đơn giản!
Ngừng!
Trầm Sùng nâng tay lên, không tiếng động ra hiệu đình chỉ việc tiến lên. Cách không xa phía trước có một cái đồi thấp, chính là điểm canh trên đồi theo như lời Hạ Vũ.
Kỷ Hàn đứng lại tại chỗ, lấy ra kính viễn vọng nhìn đêm, quả nhiên thấy trên đỉnh đồi là điểm canh gác như Hạ Vũ phán đoán. Hắc Tử và Trầm Sùng tách ra hai bên trái phải lẫn vào bóng đêm, chỉ một lát hai người lại không tiếng động quay trở về. Kỷ Hàn nhíu mày, nhìn về phía Hắc Tử, ngửi được mùi máu trên người hắn.
Xem ra hai điểm canh gác này đã bị bọn họ giải quyết gọn ghẽ. Tốc độ này… thật sự làm cho người ta sợ hãi.
“Hai điểm canh gác hai bên đều chỉ để một người mà thôi.” Trầm Sùng thấp giọng nói: “Quan trọng là điểm giữa này, ả kia nhất định đang ở trong đó.” Điểm chính giữa cũng là điểm quan sát lợi hại nhất, nơi này đương nhiên được bố trí nhân số nhiều nhất.
“Xem ra bọn chúng dự mưu đã lâu!” Kỷ Hàn quan sát căn nhà gỗ nhỏ trên kia, nếu đây là hành động bột phát thì không có khả năng dựng một căn nhà gỗ nhanh như vậy, chắc chắn kế hoạch này đã được bắt đầu lên phương án từ trước cả một thời gian dài.
“Đã quá!” Mắt Hắc Tử ánh lên, giọng điệu đầy hưng phấn khó nén.
Ở căn nhà gỗ phía trước, có người đang vừa hút thuốc vừa canh gác.
Sau hiệu lệnh của Trầm Sùng, ba người không tiếng động trườn lên phía trước, cơ thể dán sát mặt đất, dùng khủy tay đẩy thân thể. Ba người như ba con trăn lớn, không tiếng động trườn về hướng nhà gỗ, khi đến chân đồi thì đều tự tìm một công sự che chắn kỹ. Hắc Tử và Trầm Sùng tản ra hai bên, để hõm đất che lấp tốt nhất chính giữa cho Kỷ Hàn, ra hiệu bảo cô cố gắng giữ bất động! Kỷ Hàn gật gật đầu cảm tạ với hai người. Suốt dọc đường đi, hai người bọn họ vẫn luôn chiếu cố cô! Nghe tiếng chân không ngừng đi qua đi lại của kẻ canh gác trên đỉnh đầu kia, Kỷ Hàn bất giác nắm chặt báng súng.
Rắc… rắc ——
Có người đến gần!
Kỷ Hàn cảnh giác, nín thở, cố gắng lui người vào chỗ bóng khuất, tia mắt vừa vặn giao nhau với Hắc Tử bên kia. Hắc Tử đột nhiên nhếch mép cười mỉm với cô một cái.
Thằng oắt này não tàn à, lúc này mà còn cợt nhả.
Kẻ bên trên vừa đi vừa ngân nga một đoạn nhạc vẻ rất thảnh thơi, hoàn toàn bất đồng với vẻ khẩn trương của cô lúc này. ૮ɦếƭ đến nơi mà còn không biết…
Kỷ Hàn đang nghĩ tới đó liền nhận thấy kẻ phía trên đột nhiên dừng lại. Chỉ chốc lát sau, một chất lỏng ấm áp từ trên trời giáng xuống, mang theo nồng đậm vị khai xối xuống cô từ đầu đến chân!
Fuck!
Kỷ Hàn lập tức nổi giận đùng đùng trong lòng. Mùi khai tanh tưởi của đám nước tiểu kia trực tiếp thổi bùng lửa giận trong cô. Mà cái tên xối nước tiểu này con mẹ nó còn đái đủ lâu, cả lít cũng không chừng!
Trong đầu Kỷ Hàn mặc niệm liên tục Tam Tự Kinh, đến cuối cùng, Tam Tự Kinh biến thành một chữ vừa mạnh vừa ác: Fuck!
Hai cái tên rắm thối ૮ɦếƭ tiệt kia, với kinh nghiệm của bọn họ nhất định là biết nơi này có hõm che chắn tốt nhất, cũng là “nơi xả nước tiểu tốt nhất”, hèn gì có “lòng tốt” nhường cho cô như vậy!
Kỷ Hàn nhìn sang hai tên hai bên đang giả vờ như không nhìn thấy gì hết, quay đầu sang mỗi người, vươn trợ thủ đắc lực, trả lại cho bọn họ mỗi người một ngón giữa!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc