Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 13

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Bữa sáng tình yêu
Trong khoảng thời gian tiếp theo, quả nhiên Hạ Vũ làm như lời nói, cứ như vậy mà giải quyết việc chung, hai người trở nên bình thường khiến mọi người xung quanh nhìn ra giữa hai người có gì đó không bình thường. Chỉ nhìn cái cách Kỷ Hàn xưng hô với anh thôi là biết, mọi người trong cục cảnh sát đều biết, Kỷ Hàn không biết phân lớn nhỏ đến thế nào, ngày thường muốn gọi thế nào liền gọi, nhưng mỗi lần gặp Hạ Vũ, sẽ luôn ra vẻ nghiêm túc gọi: “Cảnh sát Hạ!” Làm cho các đồng sự khác trong cục cảnh sát nghe mà đều cảm thấy phía sau lưng phát lạnh từng hồi.
“Buổi sáng tốt lành, cảnh sát Hạ!” Giọng nói sáng lạn như ánh mặt trời bên ngoài, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người ở đây không tự giác mà rụt cổ lại.
Đến rồi đến rồi!
Những người khác tự động không lên tiếng, đều tự trở về vị trí cũ, chọn tư thế thoải mái, bắt đầu xem diễn.
“Ừ. Buổi sáng tốt lành, cảnh sát Kỷ.” Âm thanh cứng rắn, đủ để khiến âm thanh tạo ra hơi ấm như ánh nắng sáng vừa rồi của Kỷ Hàn tụt xuống tám độ. Hạ Vũ nhìn bữa sáng trong tay cô, nhịn không được thuận miệng hỏi: “Còn chưa ăn sao?” Xem túi đựng bữa sáng kia không giống như mua ở bên ngoài: “Tự làm?” Anh còn nhớ rõ tài nấu ăn của cô kém hơn Tiểu Tĩnh nhiều.
Vô nghĩa! Ăn rồi còn mang theo làm gì.
Trong lòng những người khác cùng nhau khinh bỉ anh này biết rõ còn cố hỏi.
“À! Đúng vậy!” Gần đây anh Duệ vô cùng cố gắng, mỗi ngày đều dậy sớm, giúp cô chuẩn bị tốt bữa sáng. Kỷ Hàn lấy cặp ***g cơm, mở ra, giật mình, sau đó không nhịn được mà mỉm cười.
Không hiếu kỳ…
Không hiếu kỳ là gạt người!
Hạ Vũ không nhịn được lại nhíu mày, muốn đến gần nhìn vào xem thử trong cặp ***g cơm kia chứa cái gì, lại khiến cô vui vẻ như vậy, nhưng ngại những lời mình đã nói trước đây với mọi người, thật sự không thể bước qua. Cũng may, còn có cục cưng tò mò Tần Dịch này, trong một giây liền giải quyết xong hoang mang trong lòng anh.
“Quao!” Tần Dịch ở ngay bên cạnh Kỷ Hàn, vừa nghiêng đầu nhìn, nhịn không được huýt gió một cái: “Đội trưởng, bữa sáng tình yêu đó nha!”
Một nghi hoặc được làm rõ, trăm ngàn nghi ngờ khác nổi lên, đây là tình cảnh giờ phút này của Hạ Vũ. Tiếng Tần Dịch kia hô to, giống như mũi khoan, đâm một chút vào *** anh, giọng không nhịn được lại cứng rắn lạnh lẽo thêm vài phần, chân cũng không nhịn được mà bước qua, đi qua rồi, liền liếc mắt nhìn một cái, trong lòng anh tự nói với mình, ánh mắt liếc một cái vào trong cặp ***g cơm…
Trong cặp ***g cơm xếp sandwich tự làm, bánh mì đã nướng và lá rau xanh trong trẻo tươi non, sốt mayone màu trắng ngà và giăm bông chiên, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng, trừ sandwich, còn có một hộp sữa, bên cạnh còn bỏ thêm vài quả dâu tây cùng với mấy miếng đào vàng đã cắt gọt và nước trái cây… Vừa nhìn liền biết do người có lòng chuẩn bị, mà còn có thêm một quả trứng ốp lếp chiên thành hình trái tim, che phủ lên toàn bộ cặp ***g cơm.
Trừ thức ăn, còn có một tờ giấy nhỏ nhét vào cặp ***g cơm, Kỷ Hàn rũ mắt, trong lòng nói thầm sao hôm nay thằng nhóc kia làm nhiều thứ đa dạng như vậy. Tuy rằng cô không thể làm được mấy thứ này, nhưng thỉnh thoảng thay đổi một chút cũng hay, bất ngờ, khiến cô vui mừng hớn hở.
Tần Dịch tay mắt lanh lẹ cầm lấy tờ giấy: “Khụ khụ ——” Hắng hắng cổ họng, theo nội dung trong tờ giấy, đọc lên: “Tình yêu, tối hôm qua làm cho em ngủ trễ như vậy, hôm nay anh cố tình dậy sớm làm bữa sáng tình yêu cho em, nhất định phải ăn hết đó… Kí tên: người yêu em nhất.” (LPH: đây là ý hiểu của anh 9 nhá, còn bản gốc thì các cô cứ thay anh bằng con, em bằng mẹ là được, xưng hô trong tiếng Trung giống tiếng Anh, nên ai mún hiểu sao thì hiểu, há há)
Chậc chậc chậc!
Lời này thật buồn nôn, thật ái muội đó.
Lời ghi trên tờ giấy, khiến người nghe không tự giác mà chất thêm một đống hình ảnh **** khiến người phun máu.
Nhóm đồng nghiệp làm việc với Kỷ Hàn nhiều năm, đều hiểu được, người ở cùng với cảnh sát Kỷ chính là con trai của cô. Bình thường Kỷ tiểu ca cũng sẽ không làm mấy thứ đa dạng như vậy, nhưng không phải người xưa từng nói: làm việc khác thường tất có quỷ. Kỷ tiểu ca làm như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân của nhóc ấy, mặc kệ là do chơi vui hay là có kế hoạch khác, hiểu được mọi người liền không ngây ngốc mà quấy rối, tránh việc rước họa vào thân, tiểu Gia Cát của Kỷ gia kia, có thể không chọc thì cố mà đừng chọc.
Aiz uiz. Tần Dịch ngầm sợ run cả người, bên ngoài lại cười thật tự nhiên, chọt chọt vai Kỷ Hàn, nhả ra một câu: “Đội trưởng, không tệ ha!” Kỳ thật anh muốn nói là: Mắc ói quá hà, ghê tởm ૮ɦếƭ ông rồi. Nhưng, bây giờ là sáng sớm, thánh chỉ đã ban xuống, anh nào dám không theo. Tần Dịch khóc thét trong lòng, đời trước chắc là anh đã làm chuyện gì thực có lỗi với mẹ con Kỷ gia, đời này mới có thể bị mẹ con bọn họ ăn *** đến như vậy.
Hạ Vũ đều không biết những điều này, cho nên việc anh có thể làm, chính là sắc mặt càng đen, tức giận càng tích tụ đầy ***, sau đó trừng mắt nhìn chằm chằm bữa sáng tình yêu, trong đầu không ngừng bổ sung những tin tức tỉ mỉ mà mình chưa rõ được nêu trong tờ giấy, lại kết hợp với câu nói trước kia của Kỷ Hàn —— So với người khác, kỹ thuật của anh cũng không tốt lắm đâu…
Những người khác = người yêu em nhất = người sống cùng cô = người tối hôm qua làm cô mệt ૮ɦếƭ đi = gã đàn ông lỗ mãng ૮ɦếƭ tiệt…
Một chuỗi dài tương đương chạy ngang qua đầu anh giống như đèn kéo quân lướt qua.
Trong văn phòng, im lặng đến quỷ dị, cho đến khi cô cô mặc áo trắng dài kia bước vào, phá tan sự im lặng này.
Một tay Đoàn Khanh Nhiên cầm túi tài liệu, lúc bước qua văn phòng, thấy không khí bên trong có chút lạ thường, thực “Không cẩn thận” xoay mũi chân, đi đến, tiến đến bên người Kỷ Hàn, giơ tay cầm lấy trái dâu tây bỏ vào miệng, sau đó xoay người rời đi, tặng kèm thêm một câu: “Chua ngọt vừa đủ, càng ngày cô càng có khả năng nuôi dưỡng cậu nhóc kia!”
Kỷ Hàn cũng cầm một trái bỏ vào miệng, là độ chua ngọt cô thích: “Đó là. Của tôi…”
Nói còn chưa dứt lời, một bàn tay to đột ngột xuất hiện, ở trước mặt cô, bưng cặp ***g cơm đi.
“Này, anh —— “
“Tôi cũng chưa ăn sáng!”
Kẻ lừa đảo!
Vậy người vừa mới đi ăn sáng cùng bọn họ là ai? Trong lòng mọi người bổ sung thêm, nhưng đều ăn ý khô thốt ra khỏi miệng, tiếp tục xem diễn. Theo kinh nghiệm phá án nhiều năm của bọn họ mà xét, hai người này, tuyệt đối có gian tình… A, không đúng, tuyệt đối có chuyện!
“Vậy tự anh đi mua đi!” Sao lại ςướק của cô.
“Cô tự mua đi, bữa sáng này tôi ăn trước.” Anh rút ra một tờ tiền màu đỏ từ trong P0'p da bỏ lên trên bàn của cô, xoay người rời đi.
Kỷ Hàn hết hồn! Ban ngày sáng rõ, đất trời rộng rãi, còn là ở cục cảnh sát, anh vốn là cảnh sát lại làm ra hành động ςướק bóc, ςướק đoạt bữa sáng của cô.
“Này —— Anh ——” bởi vì quá mức khiếp sợ, khiến cô bỏ lỡ thời gian vàng để lùng bắt tội phạm, không thể nhanh tay đoạt lại hộp cơm trước, cho đến khi cô phục hồi tinh thần lại, anh đã đi xa mấy thước, chờ khi cô đuổi theo, anh đã quẹo vào văn phòng của anh!
“Rầm —— “
Cửa đóng lại.
“Tôi khinh, họ Hạ kia, anh là ăn ςướק sao!”
Kỷ Hàn không dám tin trừng mắt đứng trước cánh cửa đóng chặt, giơ tay vặn chốt cửa… Khóa trái, mẹ kiếp, lại còn khóa trái: “Tôi…” Cô vừa nâng chân lên, đột nhiên thấy sau lưng lạnh run cả người, nhìn lại, chỉ thấy cục trưởng béo không biết đã chạy tới phía sau cô khi nào, đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô.
“Cô mà đá hỏng cánh cửa này, thì đi chà rửa toilet một tháng cho tôi!” Lạnh lùng tàn nhẫn bỏ lại một câu như vậy, sau đó rời đi.
“Tôi…” Kỷ Hàn nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn nhìn bóng dáng cục trưởng rời đi:
Tôi khinh!
Ngàn vạn con ngựa chạy ào qua trong lòng, hơn nữa lại còn vòng trở lại!
—— Đôi lời nói với người xa lạ ——
=w= anh Duệ uy vũ, anh Duệ khí phách, anh Duệ em yêu anh
LPH: ta bó tay với bà tác giả, yêu luôn cháu ghẻ à?
*****
Trai bao
Chặn Kỷ Hàn tức giận mắng người lại ở cửa, cảnh sát Hạ bắt tay vào xem xét cặp ***g cơm, càng xem càng cảm thấy không chấp nhận được, trong đầu nổi lên một cơn sóng khiến anh cực kỳ không thoải mái, trước kia chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Tâm tình của anh đều đặt vào cặp ***g cơm chướng mắt trong tay kia, thậm chí không chú ý tới việc trong văn phòng của mình còn có một người, loại tình hình này xem trong mắt người khác, có thể nói là một hiện tượng lạ.
Đại đội trưởng Hạ nổi danh cẩn thận, cũng mắc phải sai lầm như vậy?
“Khụ —— “
Trầm Sùng giả vờ giả vịt húng hắng ho khan, rốt cục cũng có được sự chú ý.
Ưu thế lớn nhất của vẻ mặt quan tài là, cho dù làm hành động khác thường gì, bọn họ cũng có thể mặt không đổi sắc, trấn định khiến người khác đều phải ngượng ngùng đến hỏi bọn họ chuyện gì đã xảy ra.
Trầm Sùng háo hức nhìn Hạ Vũ bình tĩnh đưa tay ném gì đó qua một bên, hoàn toàn không nhìn ánh mắt đầy chờ mong của mình, chỉ bình tĩnh nói: “Cậu đã đến rồi.”
“Ừ!”
Tầm mắt Trầm Sùng theo động tác của anh mà di chuyển, thủy chung đuổi theo cặp ***g cơm kia. Bởi vì nắp cặp ***g cơm đã bị xốc lên, cho nên hiện tại bài trí bên trong cặp ***g cơm có thể xem không sót gì cả. Chỉ cần liếc mắt một cái, có thể tinh tường nhìn thấy cái trứng ốp lếp hình trái tim kia.
Trầm Sùng liền lập tức oán giận, xem ra đầu năm nay thẩm mỹ của phụ nữ đều vặn vẹo hết rồi sao? Sao đại soái ca như anh lại không có loại đãi ngộ này —— buổi sáng cũng không có bữa sáng tình yêu, mà cái loại cả ngày hé ra khuôn mặt lạnh như Hạ Vũ này ngược lại thì càng nổi tiếng? Nghĩ đến trước kia mỗi lần cùng Hạ Vũ ra ngoài, nơi có anh ấy, chính mình vĩnh viễn đều chỉ có thể làm nền.
“Đội trưởng —— ăn ngon không?” Thực hiền lành đức hạnh mà! Còn tự tay làm bữa sáng tình yêu, phụ nữ như vậy tìm được ở đâu thế?
“Chưa ăn.”
“Đội trưởng, vậy là anh sai rồi ——” Trầm Sùng lắc lắc đầu, mấy món kia thoạt nhìn cũng ngon lắm, quan trọng nhất là nơi đó chứa đựng tình yêu của em gái nhỏ, trời sinh anh có một tấm lòng yêu thương người đẹp, lập tức liền vì vị ‘Mỹ nữ’ chưa biết mặt kia mà biện hộ: “Mặc kệ ăn có ngon không, dù sao cũng là tâm ý của người ta, chúng ta là đàn ông, không thể phụ lòng người ta được. Để tôi ăn thử giùm cậu một chút…” Nói xong, tay nhanh chóng lấy từ bên trong ra một miếng sandwich, nhét đầy miệng…
Hạ Vũ chăm chú theo dõi anh ta, hy vọng có thể từ trong miệng anh ta nghe được lời chê, cái miệng của Trầm Sùng công tử này cũng khá kén chọn.
“Ưm —— không tệ đâu!” Trầm Sùng gật đầu, nói: “Đội trưởng, được đó. Xét về tài nghệ nấu nướng của cô ấy, tôi có thể chấp nhận cô ấy làm chị dâu!”
Vì ăn, là có thể bán luôn chiến hữu nhiều năm của mình, đủ để thấy được đức hạnh của Trầm công tử này đáng giá bao nhiêu tiền.
Hạ Vũ không tin, cũng ăn một miếng, mặt lập tức càng đen. Bởi vì anh cũng không thể phủ nhận bữa sáng kia rất khá: gã trai bao ăn bám ấy, cũng không phải là không có chỗ tốt! Ít nhất tài nghệ nấu ăn này, có thể bồi bổ tốt cho tiểu Hàn.
Xem ra tình hình này không được tốt lắm.
Trầm Sùng đánh giá sắc mặt Hạ Vũ, thật cẩn thận hỏi: “Đội trưởng, anh không thích sao?”
“Thích cái rắm!” Hạ Vũ trừng mắt nhìn anh ta liếc một cái.
“Tình cảm đó thật tốt mà.” Trầm Sùng nghe xong, lập tức ngẩng đầu ưỡn ***, vỗ *** một cái, vô cùng trượng nghĩa nói: “Vậy giao cô ấy cho tôi đi, anh em gặp nạn, đương nhiên tôi sẽ giúp không tiếc mạng, vượt lửa qua sông cũng không chối từ. Càng đừng nói chi chỉ là một người phụ nữ.”
“Ai nói với cậu là phụ nữ?”
“Không phải phụ nữ?” Đầu óc Trầm Sùng vừa chuyển, hai mắt tỏa ánh sáng: “Là cô bé gái sao?” Nói cách khác vẫn là…
Đáng tiếc, đầu óc này chuyển sai phương hướng rồi.
Hạ Vũ nhìn anh, trên mặt khó có khi lộ ra vẻ khó khăn: “Trầm Sùng —— “
“Hả?”
“Ngẫm lại nhiều năm qua, tôi vẫn luôn tin tưởng giao phó rất nhiều việc sau lưng mình cho cậu, tôi cũng cảm thấy thật khó tin.” Có phải anh nên suy nghĩ tìm người cộng tác khác không.
“A?”
“Đó là đàn ông!”
“Đàn… đàn ông?”
“Gã mặt trắng được bao dưỡng.” Không khách khí tiếp tục bổ sung.
“Trai bao…” Lúc này đầu óc của Trầm Sùng mới chuyển trở về: “Tôi khinh! Sao cậu không nói sớm.” Lãng phí tình cảm của anh hà.
Hạ Vũ vui lòng tặng cho anh ta ánh mắt khinh thường, Trầm Sùng khó chịu cười cười, vừa định nói thêm điều gì, di động của hai người lại đồng thời vang lên tiếng tít tít tít báo có tin nhắn. Di động của bọn họ đều đã trải qua xử lý đặc biệt, chỉ có nhân viên nội bộ mới có thể gửi tin nhắn.
Hai người đồng thời thu lại vẻ mặt thoải mái lúc nãy, mở di động ra xem, là nhiệm vụ mới.
“ςướק máy bay?” Trầm Sùng nhanh chóng sửa lại bộ dạng bất chính vừa rồi của mình.
Hạ Vũ đã nhấc điện thoại, đồng thời mở máy tính, nhận thêm mấy chỉ thị, nói với một người nào đó trong điện thoại: “Báo cho tôi tình huống mới nhất.”
“Theo tin tức từ Myanmar, một đoàn thương nhân Trung Quốc bị bắt cóc ở Yangon (một thành phố của Myanmar)…” Trong lúc trò chuyện, người bên kia gửi đến một video quay cảnh ở hiện trường, bọn ςướק ném một con tin từ trong máy bay xuống.
“Đã ૮ɦếƭ!” Trầm Sùng cũng đứng xem ở một bên, thấy người nọ nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
“Có tin tức gì không?” Hạ Vũ hỏi đối phương, đồng thời đã tìm được sơ đồ bản vẽ của sân bay phát sinh chuyện không may.
“Đối phương là phần tử khủng pố của Myanmar.” Trong điện thoại tiếp tục thông báo hết mọi tin tức có được cho anh: “Đã thông báo tin tức với truyền thông rồi, muốn người phát ngôn của chính phủ xác nhận, hủy bỏ đàm phán Trung – Myanmar lần này, nếu không một giờ bọn họ sẽ giết một người, trước đó, bọn họ đã bắn ૮ɦếƭ hai người rồi! Điều đó cho thấy việc ςướק máy bay này đã có kế hoạch, ở nhiều chỗ bọn họ đã bố trí sẵn người canh gác, khiến người ta không bắt được…” Sơ đồ bản vẽ trạm gác cũng được gửi tới: “Đúng lúc Tiểu Bạch và Hắc Tử vừa hoàn nhiệm vụ ở biên giới Trung – Myanmar, bọn họ đã đi trước thu thập tin tức, cấp trên ra lệnh các cậu lập tức đuổi theo qua…”
Trong lúc trò chuyện, Hạ Vũ đã cầm quần áo mặc vào, lấy trong ngăn kéo ra một khẩu S***g lục nhỏ nhắn bỏ vào trong giày.
“Còn gì nữa?”
“Phía Trung Nam Hải nói, không ngại việc giữ lại một hai người sống xuống nói chuyện.”
“Đã biết!”
Hạ Vũ bình tĩnh chấm dứt cuộc trò chuyện. Tình hình như vậy, đã từng phát sinh vô số lần, thân là thành viên tổ nhiệm vụ đặc biệt, trong lòng luôn cứng rắn, luôn chuẩn bị sẵn sàng để hoàn thành tốt nhiệm vụ, đương nhiên… cũng chuẩn bị sẵn sàng để có thể hy sinh bất cứ lúc nào.
Mỗi một tổ viên, đều có tố chất nội tâm và tố chất thân thể cứng rắn, năng lực của mỗi binh sĩ tác chiến đều là nhất của nhất. Bọn họ là VK bí mật của quốc gia, là thanh gươm sắc bén được bí mật cất giấu, ở đâu quốc gia cần bọn họ, bọn họ liền sẽ xuất hiện ở đó, bất ngờ xuất hiện đánh cho kẻ địch một đòn trí mạng.
Mỗi lần làm nhiệm vụ trong dĩ vãn đối với Hạ Vũ mà nói, đều nói đi là đi, nhưng lần này… Anh nhìn xuống hộp cơm bên tay!
“Chờ tôi một chút.” Anh nói xong, sau đó đi khỏi văn phòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc