Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa - Chương 90

Tác giả: Phồn Hoa Đóa Đóa

Anh chỉ muốn em

Nếu như là trước kia, mọi người nhất định sẽ xì mũi coi thường lời nói của Lâm, đừng nói Trình Du Nhiên còn chỉ là vợ hữu danh vô thực của Viêm Dạ Tước, dù chính Viêm Dạ Tước tới, tiền bối trong hắc đạo cũng sẽ không coi ra gì, nhưng gần đây thủ đoạn của Viêm Dạ Tước thực sự quá tàn nhẫn, trong lúc phất tay liền diệt cả gia tộc nổi danh, chớ đừng nói chi là mấy lần hành động lớn vì Trình Du Nhiên.
Mọi người cũng không quản Trình Du Nhiên là thật hay giả, tựa như thương lượng xong, đầu vừa nghiêng sang chờ Bảo Lý Tư quyết định, mặc dù khẳng định không cách nào kéo người nói chuyện tạm thời xuống ngựa, chỉ là con trai bị giết, làm cha lại giải vây cho hung thủ, trong lòng không sinh ra khúc mắc là không thể nào.
"Gia chủ, có điện thoại khẩn cấp!"
Thuộc hạ tới cũng khéo, Bảo Lý Tư đang muốn tìm cớ rời đi, nghe anh ta nói vậy lập tức nói: "Chuyện này sau này hãy nói." Dứt lời, bỏ lại mọi người, theo tên thuộc hạ kia rời đi.
Hai chữ khẩn cấp, ở gia tộc Hoắc Bối Nhĩ cũng không phải là tùy tiện có thể dùng đến, cho nên Bảo Lý Tư rời đi là hợp tình hợp lý, về phần về sau là lúc nào, cũng chỉ có trời mới biết.
Gia chủ rời đi, mọi người cũng biết tuồng này không thể hát nổi nữa, vội theo sát người rời đi, còn Lâm lại nhíu mày, tên thuộc hạ mới vừa rồi tới hiển nhiên không phải do Bảo Lý Tư sắp xếp tốt trước đó, nói cách khác gia tộc quả thật xảy ra chuyện lớn, nhưng tại sao lại tìm gia chủ, mà không phải người nói chuyện là cô ta?
Không có đầu mối gì, Lâm tạm thời đè xuống nghi vấn, mới vừa rồi cô ta lại không xin phép Trình Du Nhiên đã mượn thế của Viêm Dạ Tước, nói thế nào cũng phải xin cô tha thứ.
Nhưng cô ta còn chưa mở miệng, Trình Du Nhiên liền khoát tay áo nói: "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, tôi biết rõ sẽ không hại tôi, ngược lại tôi cảm thấy vô cùng xin lỗi, không cứu được Khải Tát." Vô luận như thế nào, Khải Tát vẫn ૮ɦếƭ ở trong tay cô.
Nghe Trình Du Nhiên nhắc tới Khải Tát lần nữa, trong mắt Lâm lại biến thành chán nản, lắc đầu nói: "Chuyện này không thể trách cậu, lại nói hiện tại đã như vậy rồi, dù sao cũng hơn là nằm đó chịu khổ."
Nói xong những lời này, Lâm lại khôi phục bộ dáng lão luyện, lạnh giọng phân phó: "Bị thương lập tức băng bó trị thương, những người còn lại xử lý viện sạch sẽ, thi thể Uy Liêm trực tiếp vứt xuống biển làm mồi cho cá." Hại ૮ɦếƭ chồng mình, cho dù ૮ɦếƭ rồi, cô ta cũng sẽ không bỏ qua.
"Khải Tát. . . . . . Cậu quyết định làm thế nào?" Suy nghĩ một chút, Trình Du Nhiên vẫn tiến lên hỏi.
"Tạm thời để đó, chờ thêm mấy ngày nữa nói với Gia chủ." Lâm thở dài, lúc này nói không chừng trong gia tộc có rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vị trí này, cô ta chỉ có thể để Khải Tát chịu uất ức mấy ngày, ngay sau đó nói: "Rất lâu không có tán gẫu với cậu, không ngại theo tôi một lát chứ?"
Trình Du Nhiên biết lúc này tâm tình cô ta không tốt, gật đầu đồng ý, đi tới rừng cây nhỏ bên cạnh.
Phòng viện trưởng bệnh viện nhà họ Mộ, Vạn Tuyết Cầm mỉm cười nhìn người phụ nữ trong kính tràn đầy sức quyến rũ, trên *** trắng nõn phát ra ánh sáng cám dỗ, mặc dù không thanh xuân xinh đẹp giống như thời điểm hơn 20 tuổi, nhưng lại càng trở nên thành thục phong tình vạn chủng, hiện tại tùy tiện đứng ở trên đường, cũng có thể mê đảo một đám đàn ông, suy nghĩ lại năm đó, vì lấy được tất cả mọi thứ của hiện tại mà bỏ lỡ tuổi thanh xuân, bà ta cũng không hối hận chút nào.
Hơn mười năm trước, bà ta chỉ là sinh viên của đại học y khoa, điều kiện gia đình cũng không phải kém bình thường, cha mẹ qua đời từ rất sớm, chỉ để lại bà ta và em gái sống dựa vào nhau, khi đó bà ta liền thề, chỉ cần có cơ hội, bà ta sẽ không bao giờ quay lại cuộc sống của người bình thường này nữa, chỉ là bà ta không ngờ, cơ hội lại tới nhanh như vậy.
Mẹ Trình Du Nhiên - Trình Oánh là giáo sư danh dự của đại học y khoa, thường xuyên đến trường học giảng bài, cũng đã từng là hoa khôi của trường đại học y khoa, đồng thời là bác sỹ nổi tiếng khoa ngoại, lập tức thành đối tượng mà Vạn Tuyết Cầm muốn nịnh bợ, chỉ cần trở thành người dưới tay bà, muốn trở nên nổi bật cũng nhanh.
Chỉ là bà ta thật không ngờ, mặc dù trong sinh hoạt bình thường Trình Oánh vẫn chăm sóc chị em họ, nhưng ở trong y học, trong mắt đều không nhiễm một hạt cát, chỉ cần không đạt yêu cầu, tuyệt đối sẽ không cho bà ta cơ hội tốt nghiệp, điều này làm cho bà ta luôn ghi hận trong lòng.
Sau đó, bà ta biết chồng Trình Oánh, Mộ Viễn Chi - tổng giám đốc bệnh viện nhà họ Mộ, đồng thời cũng thấy được cái gì gọi là xã hội thượng lưu chân chính, mà vào một lần vô tình, bà ta nghe nói quy định nhà họ Mộ cùng với tin tức Trình Oánh không thể sinh con nữa, nhất thời khiến cho bà ta dâng lên hi vọng tiến vào nhà hào môn, chỉ cần có Mộ Viễn Chi, bà ta hoàn toàn có nắm chắc việc trở thành nữ chủ nhân mới của nhà họ Mộ.
Có ý nghĩ như vậy, về sau bà ta ở trước mặt Trình Oánh cũng có vẻ nhẫn nhục chịu khó, không chỉ ở phương diện học tập, bình thường không có việc gì cũng thường đến nhà bà giúp một tay, tìm hiểu rõ tin tức, bà ta chuẩn bị vì kế hoạch sau này.
Rốt cuộc có một ngày, Trình Oánh phải đến nước Mĩ thăm con gái vẫn còn đi học của bà, bởi vì thân thể Mộ Viễn Chi không tốt, nhờ bà ta bình thường đến chăm nom, điều này làm cho bà ta rốt cuộc mở răng nanh ra.
Mộ Viễn Chi là bác sỹ rất có năng lực, cho nên trực tiếp bỏ qua suy nghĩ hạ thuốc, chỉ là cũng may, Mộ Viễn Chi mê R*ợ*u, hơn nữa còn là loại uống không được mấy chén liền gục, trước đó Vạn Tuyết Cầm thật vất vả chuẩn bị một chai R*ợ*u ngon, nửa bình R*ợ*u xuống bụng, ông ta hoàn toàn say, nhưng không biết đồng thời với say chẳng những thay đổi số mạng nhà họ Mộ, đồng thời cũng là nguyên nhân thực sự khiến Trình Oánh tự sát.
Một đêm trôi qua, Vạn Tuyết Cầm cũng không để cho Mộ Viễn Chi phụ trách, lúc này nói ra, ông ta nhất định sẽ hoài nghi mình có động cơ, mà trực tiếp biến mất một năm.
Một năm sau, bà ta hỏi thăm được tin tức nơi Mộ Viễn Chi sẽ xuất hiện, sớm ôm đứa nhỏ đi dạo ở đó, chế tạo ra một cuộc gặp nhau "ngoài ý muốn", mà kết cục dĩ nhiên là tất cả đều vui vẻ, Mộ Viễn Chi có con trai, Vạn Tuyết Cầm bước chân vào hào môn.
Vào lúc bà ta đang hả hê về âm mưu của mình, chuông điện thoại phá vỡ bà ta đang trầm tư, ấn nút tiếp nghe, giọng nói thư ký truyền đến: "Tổng giám đốc, người ngài đợi đã đến."
"Mời anh ta vào." Trong lòng Vạn Tuyết Cầm hưng phấn, hơn mười năm trước bà ta bước ra bước đầu tiên, có thành quả hôm nay, nhưng Trình Du Nhiên xuất hiện khiến bà ta cảm thấy có chút sợ, cho nên, bà ta nhất định phải nhổ hết cái gai này, mà người rút ra hôm nay đã tới.
Rất nhanh, thư ký liền dẫn một người đàn ông đi vào, vóc người khôi ngô khiến bà ta cấm dục nhiều năm nay tim đập thình thịch, ngay cả cà phê cũng không gọi, trực tiếp phất phất tay bảo thư ký đi xuống.
Thư ký vừa mới đi, Viêm Kinh Vũ đã sắc mị hoặc đi tới, thành thục ôm bà ta vuốt ve một hồi, anh ta vốn tới bang anh cả ở Newyork làm việc, ai biết mấy ngày trước nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, lúc ấy anh cả không có ở đây, anh ta liền thay anh cả ứng phó, ai biết thế nhưng để cho anh ta phát hiện cơ hội tự lập phe phái, nếu như không phải là tang lễ của Mộ Viễn Chi, chỉ sợ lúc ấy anh ta đã tìm tới cửa rồi.
"Đừng nặn nữa, em sắp không chịu nổi." Vạn Tuyết Cầm nũng nịu một tiếng, sắc mặt ửng đỏ đẩy Viêm Kinh Vũ ra, trong đầu cũng rất rõ ràng, trước khi lấy được thứ bà ta cần tìm, bà ta tuyệt đối sẽ không cho người khác tiện nghi.
Đây chính là cơ sở để anh ta vùng lên, Viêm Kinh Vũ làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho bà ta như vậy, dựa vào thân thể cường tráng của anh ta lại ôm Vạn Tuyết Cầm vào trong *** lần nữa, ghé bên tai bà ta nói: "Thì sao, chẳng lẽ anh làm không tốt sao?"
"Nhưng anh cũng phải đợi người ta nói chuyện xong chứ?"
Giọng nói hờn dỗi của Vạn Tuyết Cầm giống như là thiếu nữ, phối hợp sức quyến rũ thành thục hiện giờ của bà ta, nhất thời làm cho cặp mắt Viêm Kinh Vũ nhìn đăm đăm, lại hung hăng chiếm tiện nghi trên người bà ta một lúc, anh ta vẫn chưa thỏa mãn nói: "Được rồi, làm chính sự trước, chờ lát nữa sẽ để em nếm thử một chút sự lợi hại của anh."
Vạn Tuyết Cầm cười quyến rũ, chỉnh sửa quần áo của mình một chút mới lên tiếng: "Tin tức Trình Du Nhiên trở về tin rằng anh cũng đã biết, yêu cầu của em chỉ có một, cô ta nhất định phải ૮ɦếƭ!" Mặc dù trên mặt vẫn nở nụ cười, trong giọng nói lại tràn đầy sát khí.
"Nếu em tìm tới nhà họ Viêm, cũng có thể biết địa vị của Trình Du Nhiên ở trong lòng Viêm Dạ Tước, tùy tiện giết cô ta, sợ rằng hậu hoạn vô cùng." Viêm Kinh Vũ khẽ mỉm cười, tràn ngập thâm ý nhìn về phía Vạn Tuyết Cầm.
Tên khốn kiếp này, trước đó vẫn từ chối ở trong điện thoại, bây giờ lại còn dùng cớ này, không phải là muốn chỗ tốt sao? Mặc dù trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, Vạn Tuyết Cầm vẫn tươi cười nói: "Nếu như không phải là chuyện khó, em cũng không tìm tới anh, chỉ cần sau khi chuyện thành công, em có thể cho anh ba phần cổ phần nhà họ Mộ."
Ba mươi phần trăm cổ phần, đối với bệnh viện nhà họ Mộ trải rộng toàn cầu mà nói là tương đối lớn, Vạn Tuyết Cầm có thể lấy ra ngần này, đủ để nhìn ra quyết tâm bà ta muốn giết Trình Du Nhiên.
Nhưng Viêm Kinh Vũ tựa như không nghe thấy lời bà ta nói, tiện tay nắm lấy một quả anh đào trong khay trên bàn nhét vào trong miệng nói: "Hương vị trái cây cũng thực không tồi."
Ba mươi phần trăm cổ phần anh ta cũng không chút cử động, khiến Vạn Tuyết Cầm tức giận hận không thể trực tiếp đuổi anh ta đi, nhưng vừa nghĩ tới Viêm Dạ Tước kinh khủng thế nào, bà ta đã không kịp chờ đợi muốn giết Trình Du Nhiên, hơn nữa chuyện này đã để Viêm Kinh Vũ biết thì tuyệt đối không thể tìm thêm người thứ hai, vì không muốn phiền muộn nữa, lần này bà ta chỉ có thể chơi lớn!
"Bốn phần, chỉ cần chuyện làm gọn gàng, Viêm tiên sinh có thể lấy được bốn mươi phần trăm cổ phần nhà họ Mộ, đây đã là cái giá chót rồi, nếu Viêm tiên sinh cảm thấy không thích hợp, em chỉ có thể nghĩ biện pháp khác."
Viêm Kinh Vũ cười cười, ở trong hội nghị gia tộc mặc dù anh ta không thể hiện ra, nhưng anh ta cũng là nhân tài kiệt xuất trong đám con em nhà họ Viêm, chỉ là bị hào quang của đám người Viêm Dạ Tước che giấu mất mà thôi, nhìn chằm chằm ánh mắt của Vạn Tuyết Cầm, Viêm Kinh Vũ nói từng chữ: "Anh không muốn bất luận tài sản gì của nhà họ Mộ, thậm chí anh còn có thể đầu tư, anh chỉ muốn một thứ mà thôi."
"Cái gì?" Trong mơ hồ trong lòng Vạn Tuyết Cầm cảm giác có chút không ổn, bật thốt lên hỏi.
"Anh chỉ muốn em!"
"Không phải Viêm tiên sinh đang nói đùa chứ?" Biểu hiện trên mặt Vạn Tuyết Cầm có chút không tự nhiên, để cho anh ta chiếm tiện nghi một hai lần, bà ta đều có thể không sao cả, nhưng trực tiếp trở thành phụ nữ của anh ta, đừng nói bên ngoài thấy thế nào, cho dù chính bà ta cũng thấy quá, dù sao vì tiến vào hào môn bà ta tốn trăm phương ngàn kế, nhưng bây giờ muốn chắp tay đưa người ta, điều này bà ta làm sao có thể làm ra?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc