Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa - Chương 41

Tác giả: Phồn Hoa Đóa Đóa

Gặp nạn trên đất tuyết

"Cậu nói xem?" Daniel nhíu mày, liếc nhìn người đang hơ lửa, lại mở miệng nói: "Chúng tôi sắp đạt được S***g dược của Nga, bị người âm thầm động tay động chân, những thứ này đều là thứ phẩm, bên Nga có ý kiến, cậu chuẩn bị xử lý chuyện này như thế nào?"
Sắc mặt Viêm Dạ Tước càng ngày càng tối, ngước mắt nhìn Daniel, không nói gì.
Chỉ thấy Daniel nhún nhún vai bất đắc dĩ, nói: "Chuyện lần này mà làm không được, chúng tôi sẽ có xung đột cùng quân đội Nga, đây đều không tốt đối với tất cả mọi người."
"Trước hết đem hàng bên này qua đi." Viêm Dạ Tước mở miệng quả quyết, anh làm ăn luôn luôn đều là như vậy, coi trọng chữ tín, nhưng chuyện lần này, anh cũng sẽ không dễ dàng dừng tay.
Daniel dĩ nhiên cũng biết ý tứ của anh, gật đầu tán thành nói: "Cứ dựa theo cậu nói, chuyện này tôi tự mình đi, cậu ở chỗ này vài ngày, đừng ở đến lúc ba cậu đến, người mà cậu không muốn thấy."
Viêm Dạ Tước không nói gì, nhưng lại bày tỏ anh đã chấp nhận, bởi vì, lần này anh vẫn có một mục đích, nghĩ tới, anh quay đầu nhìn về phía Trình Du Nhiên.
Mà lúc này đây, Trình Du Nhiên vừa đúng cảm thấy không lạnh nữa, đứng lên, xoay người, lại vừa vặn va vào cặp con ngươi màu đen.
"Đi thôi." Âm thanh lãnh khốc phát ra hai chữ, Viêm Dạ Tước đứng lên, liền hướng đi lên lầu, anh vừa rồi là muốn cô đi theo mình lên lầu.
Trình Du Nhiên thầm mắng trong lòng, nhưng vẫn đi tới, đi theo Viêm Dạ Tước lên lầu, thời điểm ngang qua ghế sa lon, nhìn Daniel một chút, anh ta đang hướng mình cười đùa giỡn, khiến cho Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, lập tức đi hướng trên lầu.
Đi theo Viêm Dạ Tước vào gian phòng, bên trong là phong cách châu Âu sang trọng, bên tường còn có lò sưởi ấm áp trong tường, xem ra thật khiến cô cảm thấy thoải mái.
"Em lại đây ngồi, tôi có lời nói với em." Viêm Dạ Tước vỗ vỗ chỗ bên cạnh ghế sa lon, ý bảo Trình Du Nhiên ngồi xuống chỗ đó.
Trình Du Nhiên bỗng không nghe bảo, cứ đứng tại chỗ, nhún vai một cái, nói: "Anh có lời gì trực tiếp nói đi, tôi nghe được."
Cô mới không cần nói gì nghe nấy, bài biện trong phòng này kỳ thực khiến cô cảm thấy hứng thú, cô muốn thưởng thức chung quanh, nhưng mới vừa ngang qua ghế sa lon, liền bị một tay Viêm Dạ Tước nắm ở bên hông, cả người trong nháy mắt ngã vào *** anh.
"Anh——"
"Em không thể nghe lời một lần?" Giọng Viêm Dạ Tước trầm thấp vang lên ở bên tai cô.
Trình Du Nhiên liếc anh một cái, nói: "Tại sao tôi phải nghe lời anh nói, tôi cũng không phải là em gái Tina kia."
Những lời này, có lẽ ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy có điểm không đúng, nhíu nhíu mày, sao mình nói ra nghe giống như là ghen tuông vậy?
Viêm Dạ Tước nghe được lời của cô, mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, hướng Trình Du Nhiên nói: "Tôi thật sự chỉ xem cô ấy như em gái, cái gì khác đều không phải."
Trình Du Nhiên hình như có một chút ảo giác, cô vừa nghe lầm phải không, Viêm Dạ Tước thế nhưng giải thích với cô, này, cô thật sự không nghĩ tới điều này, nhưng không cần suy nghĩ, cô đã chân chính nghe được, hơn nữa, cũng nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc.
Anh như vậy khiến Trình Du Nhiên không nhịn được phát ra tiếng cười khanh khách, Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, hỏi: "Em cười cái gì?"
Cô lắc đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy run sợ, anh đang giải thích cùng mình, còn có dáng vẻ anh nghiêm túc, thật đúng là chơi thật vui.
Mà Viêm Dạ Tước nhìn cô không trả lời, trên mặt còn treo nụ cười, mi tâm nhíu càng chặt hơn, nhưng nhìn cánh môi đỏ hồng nâng lên độ cong.
Chợt, hôn lên môi cô, Trình Du Nhiên giật mình, "Anh ——"
Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tám chữ này còn chưa nói ra ngoài, đã bị anh bá đạo bắt làm tù binh. . . . . .
Trình Du Nhiên chửi bới trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn là bất tri bất giác hòa tan trong thế công bá đạo mà dịu dàng. . . . . .
Trong lòng cô là một vạn cái ảo não, tại sao phải như vậy, tại sao cô sẽ biến thành như vậy, nằm ở trên giường, nghĩ tới nụ hôn vừa rồi, tim cô đập thật nhanh, cô không phải nên ghét anh sao? Ghét việc anh làm năm đó với mình, có điều tại sao sáu năm sau gặp nhau rồi chung ***ng, cái loại ghét đó lại từ từ biến mất?
Trình Du Nhiên mất ngủ, vì vấn đề này, cô cho ra đáp án, chỉ sợ mình thích cái người đàn ông lạnh lẽo này rồi.
Cho nên, vào sáng ngày hôm sau, lúc ăn điểm tâm, chỉ cần nhìn anh tim liền đập nhanh, trong lòng cô quát lớn mình phải tỉnh táo.
"Ăn xong điểm tâm đi với tôi ra sau núi." Viêm Dạ Tước quyết định ở chỗ này vài ngày, hình như cũng tính toán đơn độc chung ***ng cùng cô.
Trình Du Nhiên sao có thể hiểu ý nghĩ của Viêm Dạ Tước, vừa nghe phải ra bên ngoài, cô lập tức nhảy lên, "Tôi không đi, tôi không đi."
Từ khi bắt đầu biết Viêm Dạ Tước, cô cũng biết, mình phản kháng cũng không có hiệu quả, cuối cùng, cô vẫn phải đi theo Viêm Dạ Tước ra ngoài biệt thự, đến sân trượt tuyết sau núi.
Bầu trời, vạn dặm không có bóng mây.
Trình Du Nhiên quấn mình cực kỳ chặt chẽ, cùng Viêm Dạ Tước xuyên qua sân trượt tuyết ở rừng núi.
Viêm Dạ Tước xem ra đã quá quen, bởi vì từ nhỏ đã bị huấn luyện nghiêm khắc, chịu rét cực tốt, thể lực dư thừa, bước chân lại vừa lớn vừa nhanh.
Trình Du Nhiên hoàn toàn ngược lại, lạnh run run, bởi vì thiếu ngủ mà thể lực cạn kiệt, bước chân càng ngày càng chậm, hơn nữa, cô còn thập phần không biết sử dụng cái giày tuyết này, bước đi ngã vấp liên hồi, thỉnh thoảng đỡ cây khô thở gấp gáp.
Trong chốc lát, khoảng cách giữa bọn họ kéo đến càng ngày càng xa, cô thở hổn hển, hơi thở lạnh lẽo tập kích mặt cô, cô thở ra một hơi, cô thật muốn hỏi Viêm Dạ Tước, rốt cuộc muốn mang cô đi nơi nào? Cô đi không được.
Nếu như cô vẫn là cô nhóc, cô nhất định sẽ đặt ௱ô** ngồi xuống dưới đất ăn vạ, thế nào cũng không muốn đi nữa.
Nhưng cô vẫn không có nói ra, quá lạnh, lạnh đến mức cô đều không muốn nói chuyện, cô mệt dựa vào cây, cho là Viêm Dạ Tước đang ở cách đó không xa, nhưng không biết anh càng chạy thì càng xa, biến mất ở trong một mảnh sương mù.
Khi Trình Du Nhiên ý thức được thì đã là một giờ sau, cả người cô khẩn trương lên, hướng trước mặt không ngừng hô hào, "Viêm Dạ Tước! Viêm Dạ Tước!"
Gió tuyết cản trở âm thanh của cô, căn bản không có biện pháp truyền đi, Trình Du Nhiên bắt đầu có chút nóng nảy, trước không biết đường đi, sau không biết lối về nhà, cô nên làm cái gì đây?
Hạ quyết tâm, bỏ qua mệt mỏi, đói, bước chân đuổi theo, nhưng đi chưa được hai bước, tuyết đọng đột nhiên lỏng, sụt, trong nháy mắt, hai chân cô liền vùi lấp ở sâu trong tầng tuyết.
Trình Du Nhiên sợ hết hồn, vùng vẫy, nhưng thân thể giống như là lâm vào ao đầm, thế nào cũng không ra được, nên làm gì đây?
Trình Du Nhiên sợ hết hồn, vùng vẫy, nhưng thân thể giống như là lâm vào ao đầm, làm thế nào cũng không ra được, nên làm gì đây?
Cô vừa lấy tay đào bới tuyết ở bên cạnh, vừa dùng đôi môi run rẩy gọi: "Viêm Dạ Tước, Viêm Dạ Tước!"
Vào lúc này, cô thật sự rất hi vọng Viêm Dạ Tước có thể ở bên cạnh mình, hít thở đến mức lỗ mũi đỏ hồng, "Viêm. . . . . ."
"Tôi nghe được!" Viêm Dạ Tước hơi tức giận, giọng nói chợt truyền đến từ phía trước Trình Du Nhiên, gió tuyết chặn lại khuôn mặt anh, nhưng có thể nhìn ra anh đang bước nhanh đến gần, trên cao nhìn xuống nhìn coi cô lùn hơn anh rất nhiều, nhíu nhíu mày.
Nửa người dưới Trình Du Nhiên đã cóng đến sắp cứng lại, anh còn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, muốn trừng phạt mình vừa nãy không đuổi theo bước chân của anh sao?
Nhưng cô không thể không thừa nhận, anh quay đầu lại tìm mình, xác thực làm cho trong lòng cô dấy lên một luồng nhiệt, nhỏ giọng nói: "Tôi sắp ૮ɦếƭ rét rồi, nhanh kéo tôi ra ngoài."
"Tôi kêu em đuổi theo bước chân của tôi, đừng nói chuyện, chờ."
Vẻ mặt Viêm Dạ Tước lạnh lẽo, xoay người, đi tới cách đó không xa lấy một khúc gỗ, sau đó lộn trở lại, đào lỏng tuyết chung quanh cô.
Trình Du Nhiên nhìn cử động của anh, bất tri bất giác cũng lấy tay bới tuyết đọng ở chung quanh ra, còn nói: "Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng tới nơi trời băng đất tuyết, mặc đồ chơi này vào tôi không thể đi, cho nên. . . . . ."
Chính cô cũng không hiểu nổi, tại sao phải giải thích, nhưng cô đều nói thật, cô sợ lạnh, cho nên ngay cả sân trượt băng, cô cũng không có đi qua, thật không biết Viêm Dạ Tước muốn dẫn cô đến sau núi làm cái gì.
Viêm Dạ Tước mím chặt đôi môi, không nói gì, nghĩ thầm, cô thật đúng là có quá nhiều thứ phải học.
Anh bỗng túm lấy tay cô, kéo mạnh cô ra từ trong tuyết, ôm cô, nhanh chóng dừng lại trước ụ đá trước mặt.
Trình Du Nhiên cảm thấy chân mình cứng ngắc, Viêm Dạ Tước không chút khách khí vung xuống một quyền, đánh vào trên đù* cô, Trình Du Nhiên thét chói tai, quát lớn: "Viêm Dạ Tước, anh muốn *** diệt khẩu!"
Trình Du Nhiên vừa kêu vừa dùng tay vuốt vuốt bắp đù* bị đau đớn, liếc Viêm Dạ Tước, chẳng lẽ anh không biết ra tay rất đau sao?
Viêm Dạ Tước chính là muốn ra tay nặng, như vậy mới có thể nhìn xem chân cô có phải cứng ngắc hay không, anh không có trả lời, từ trong túi áo lấy ra một bầu R*ợ*u nhỏ, dùng tay mở nắp bình, đưa cho Trình Du Nhiên, "Uống vào."
Mùi R*ợ*u xông vào chóp mũi, Trình Du Nhiên biết anh cho mình uống cái này để làm ấm người, vì vậy, không chút do dự liền lấy tới, uống một hớp.
Thật cay, thật mạnh!
Cô nhíu nhíu mày, nhìn anh, hỏi: "Anh không lạnh à? Sao không uống?"
"Tôi không uống R*ợ*u." Viêm Dạ Tước trả lời đơn giản, sau đó đứng lên, vươn tay hướng cô, ý hỏi cô có thể đi hay không.
Dù không thể đi, Trình Du Nhiên cô cũng phải nhịn, thế nào cũng phải nhanh rời khỏi đây, đưa tay kéo tay Viêm Dạ Tước, đứng lên.
Vào lúc này, Viêm Dạ Tước đã thả chậm bước chân, tay vẫn dắt cô, đi về phía trong rừng cây.
Ánh mặt trời ấm, đất tuyết lóe sáng, trong trời đất, tràn đầy an bình, hình như chỉ còn có hai người bọn họ.
Chỗ sâu, màu sắc cây lá kim bởi vì khí hậu mà lờ mờ, cũng không phải màu xanh tràn đầy sức sống, dõi mắt có thể thấy được tất cả đều là cây khô gầy đét.
Nói không xa, Trình Du Nhiên cảm giác mình đi thật lâu, kết quả, cô dừng bước, không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc còn phải đi bao lâu? Hơn nữa, chúng ta rốt cuộc muốn đi chỗ nào, tại sao tôi phải đi với anh?"
"Từ nơi này đến sân bay, chúng ta đi Nga."
Anh chỉ vào phương hướng rừng cây, chỉ cần xuyên qua rừng cây, nơi đó chính là địa bàn của anh, vậy mà, người của anh cũng vòng quanh bên ngoài, anh mang Trình Du Nhiên đến gần đường, lúc nhỏ anh chịu huấn luyện, đã từng bị vứt vào trong này, cho nên, nơi này đối với anh mà nói chính là rất quen thuộc, chưa tới nửa ngày, nhưng lấy tốc độ này của cô, chỉ sợ là phải bỏ ra một ngày.
"Không phải nói đợi ba anh ư?" Trình Du Nhiên tò mò hỏi.
"Ông ấy ở đây chờ chúng ta." Anh nói là chúng ta, điều này làm cho Trình Du Nhiên hơi kinh ngạc.
Viêm Dạ Tước vừa mới nói xong, liền nghe được tiếng S***g truyền đến cách đó không xa, phá đổ cây bên cạnh bọn họ, Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, nắm chặt tay cô, kéo Trình Du Nhiên trợt xuống một dốc nhỏ, một chỗ khác an toàn, khom người, vây cô ở giữa bộ *** cường tráng ấm áp và cây khô.
"Xảy ra chuyện gì?" Trình Du Nhiên tựa hồ cảm giác được không thích hợp, hỏi, nhưng mắt đã thấy người tán loạn trong rừng cây.
"Em chờ tôi ở nơi này, không nên lộn xộn." Viêm Dạ Tước đưa tay vuốt mặt cô, thấp giọng nói.
Anh nói xong, sẽ phải xoay người rời đi xem tình huống, Trình Du Nhiên chợt bắt được cánh tay Viêm Dạ Tước, lắc đầu một cái, kêu anh không nên đi, dù sao, hiện tại chỉ có một mình anh, người đi tới hướng bên này nhất định là số lượng không ít.
Viêm Dạ Tước gỡ xuống một khẩu S***g lục từ bên hông, giao vào trong tay cô, những người này thế nhưng phát hiện hành tung của anh, nếu như hai người cùng nhau, căn bản không trốn thoát, anh rất quen thuộc nơi này, đương nhiên có biện pháp bỏ rơi bọn họ, rẽ trở lại.
"Nhớ, không nên lộn xộn! Dùng nó bảo vệ mình." Giọng Viêm Dạ Tước rất trầm thấp.
Trình Du Nhiên nhìn ánh mắt anh, gật đầu một cái, nắm chặt S***g.
Viêm Dạ Tước nhìn cô ưng thuận, nhanh chóng xoay người, lấy tốc độ nhanh nhất rời đi, những người trước mặt đang muốn hướng bên này lục soát bóng dáng Viêm Dạ Tước, hô lẫn nhau: "Người đang ở bên kia."
Cũng đuổi theo hướng bên kia, Trình Du Nhiên núp ở phía sau ụ đá, nhìn phương hướng bọn họ đuổi theo, trong lòng giống như là bị nhéo chặt.
Bên kia, tiếng S***g mãnh liệt, hình như có thể tưởng tượng ra tình cảnh bên đó, Trình Du Nhiên đứng ở chỗ này, nắm chặt S***g, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tim cô khẩn trương nhảy, cô biết, mình lo lắng vì Viêm Dạ Tước chạy đi hướng đỉnh núi, chỉ là, trong lòng lại rõ ràng hơn, cô qua đó, chỉ biết làm liên lụy tới anh.
Vậy mà, vừa lúc đó, đỉnh núi đột nhiên nổ bùm, thanh âm ầm ầm truyền khắp cả dãy núi——
Trái tim Trình Du Nhiên giống như nhảy ra ngoài, cô nhìn hướng bên kia, trường hợp để cho cô ngơ ngẩn, băng tuyết thông thiên tuôn trào ở tiếng vang phía xa, như dãy núi đang gào thét, muông thú đang gầm thét thê lương, càng ngày càng ௱ô** lung, tầm mắt của cô không có một mảnh sương trắng che đậy.
Đây là tuyết lở ư? Tới nhanh đi cũng nhanh, giờ khắc này, rừng núi quay về bình thản, không khí tựa như đóng băng, không dao động, cũng không có tiếng S***g. . . . . .
Trình Du Nhiên nhìn bên kia không có động tĩnh gì, chẳng lẽ Viêm Dạ Tước lọt vào trong tuyết lở rồi?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc