Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa - Chương 36

Tác giả: Phồn Hoa Đóa Đóa

Gối ôm

Cô ngọ nguậy người, cảm giác tư thế này thật sự là quá không thích hợp, lại bị Viêm Dạ Tước thu lại cánh tay, một bàn tay to đem cô ôm trên hai chân anh chặt hơn, một bàn tay to khác bao trùm sau đầu cô, hỏi: "Hôm nay em đi gặp Lâm * Hoắc Bối Nhĩ?"
Anh ngưng mắt nhìn cô, giống như là hỏi thăm một người không nghe lời, cũng chờ cô trả lời.
Trình Du Nhiên có chút mất tự nhiên, giật giật thân thể, nói: "Tôi đi gặp bạn tôi thì có vấn đề gì không?"
Viêm Dạ Tước cũng không trả lời nghi vấn của cô, thu lại tay bao trùm cái ót cô, để cho cô nhích lại gần mình, hỏi tiếp: "Gặp cô ta vì chuyện gì?"
Vốn không muốn trả lời, tại sao chuyện gì cô đều phải hồi báo với anh, khoảng cách của hai người xê xích không nhiều, nhưng cô dường như có thể cảm thấy hô hấp phái nam hùng hậu, nhất thời làm tim cô chợt cuồng loạn, mặt trắng xanh ửng đỏ, vào lúc này, những ý nghĩ kia đều biến mất, bất tri bất giác mở miệng nói: "Chính là bảo tôi làm giải phẫu cho chồng cô ấy, trong não chồng cô ấy có đạn, không có bác sỹ nào dám động dao lấy ra, nếu không lấy ra, e rằng chồng cô ấy có thể sẽ phải nằm ở trên giường cả đời."
Trình Du Nhiên cũng không biết cô lại thẳng thắn như vậy ở trước mặt Viêm Dạ Tước, nói xong liền hối hận, cô làm gì nhắc tới nhiều thế, thật là không chịu thua kém.
Song cô lại không biết sắc mặt của Viêm Dạ Tước càng thêm thâm trầm, đặt cô ở ghế sa lon bên cạnh, tự mình đứng lên, đi tới phía giường, tùy ý nói: "Chuyện này em không cần phải lo, gia đình Hoắc Bối Nhĩ rất phức tạp, em tốt nhất đừng lui tới quá nhiều với cô ta."
Trình Du Nhiên nghe anh nói, cũng không phục tùng, đứng lên, đi theo phía sau anh, nói: "Cô ấy là bạn tôi."
"Nếu bây giờ em còn bởi vì lúc trước coi cô ta là bạn thì đó chính là em vờ ngớ ngẩn." Giọng Viêm Dạ Tước trở nên lạnh lẽo, chợt xoay người, nhìn Trình Du Nhiên, tùy ý ngồi xuống ở bên giường.
"Con người gặp phải một vài chuyện sẽ có biến đổi, chẳng lẽ anh chưa từng thay đổi, vừa sinh ra anh đã có dáng vẻ lãnh khốc đó à?" Trình Du Nhiên liếc Viêm Dạ Tước, chống nạnh tiếp tục nói: "Anh vẫn luôn không lễ phép thế hả, tùy ý ngồi ở trên giường người ta sao? Khuya lắm rồi, tôi dẫn anh về phòng cho khách."
Viêm Dạ Tước cũng không có đứng dậy, mở miệng nói: "Có phải em nên thay thuốc giúp tôi rồi không?"
Qua câu nói của anh, Trình Du Nhiên mới nhớ tới, người đàn ông trước mắt này còn đang bị thương, chỉ là, bộ dáng anh ngược lại hoàn toàn không nhìn ra, cho đến khi anh *** khoác xuống, mới nhìn thấy chỗ đeo băng chảy ra vết máu.
"Anh đợi ở đây một lát, tôi đi lấy hòm thuốc." Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, đối mặt với người không thương tiếc bản thân kia, cô chỉ đành đi ra ngoài lấy hòm thuốc.
Viêm Dạ Tước nhìn bóng lưng cô rời đi, khóe miệng xẹt qua dấu vết nhỏ nhẹ, ánh mắt rơi vào hình trên tủ đầu giường, chính là Du Nhiên bảy tuổi, bộ dạng Tiểu Nặc đích thực rất giống cô khi còn bé, ký ức của anh đối với cô lúc nhỏ hãy còn mới mẻ, bởi vì, thời điểm gặp cô thì cô chỉ có bảy tuổi, mà năm ấy anh đi theo mẹ tới nhà họ Mộ, bởi vì mẹ họ là bạn tốt của nhau.
Khi đó anh vẫn còn là đứa con hoang bên ngoài của Viêm Lệnh Thiên, không có địa vị, dù là bị thương, cũng sẽ che đậy kín, không để mẹ lo lắng cho mình.
Cô lại phát hiện thương thế của anh, lôi kéo anh đi tới gian phòng của cô, len lén cho anh thuốc hơn nữa còn đem thuốc mình cất kỹ cho anh.
"Anh này, anh cầm lấy, mỗi ngày xức vết thương một chút, đừng thấm nước, một tuần trị liệu một đợt, sau là tốt, nhưng anh nhất định phải nhớ đó."
Giọng nói non nớt của cô hướng về phía một bé trai hơn mình năm sáu tuổi nói, bộ dáng kia giống như là một vị bác sỹ rất chuyên nghiệp đang khuyên cáo người bệnh, khiến cho trong lòng anh ấm áp.
Sau đó cô lại cười hướng anh nói: "Nếu anh không hiểu, vậy thì thường xuyên đến nhà em, em sẽ làm cho anh."
Anh gật đầu một cái, nhưng sau lần đó anh thế nhưng lại không tiếp tục cùng mẹ tới nhà họ Mộ, ở trong nhà họ Viêm, bọn họ đều không được thừa nhận, vì vậy, anh đi theo mẹ rời khỏi Newyork.
Nhìn bộ dáng cô tựa như không nhớ rõ, nhưng gian phòng này, người trong hình, anh thế nhưng lại nhớ rất rõ ràng, vừa bắt đầu, bởi vì cô làm giải phẫu cho Long Trạch Thu cầm đi vật của anh, anh mới bắt cô trở lại cứu chú Văn, hơn nữa anh cố ý muốn cô trở thành thuộc hạ của mình.
Có điều sau khi trở về đến Newyork, anh mới biết cô lại chính là em gái nhỏ năm đó, cho nên, lần này, anh quyết định để cô ở lại bên cạnh mình.
Trình Du Nhiên cầm hòm thuốc, bước nhanh trở về, đẩy cửa ra, nhìn thấy Viêm Dạ Tước vốn chỉ ngồi ở mép giường hiện tại đã nằm lên trên giường của cô.
Trình Du Nhiên vẫn luôn không thích người ta ngủ trên giường của mình, nhìn thấy vậy, sắc mặt cô trầm xuống, ôm hòm thuốc muốn rống lên, nhưng ngay khi đến gần, cô nhìn người đàn ông ngủ say ở trên giường, bước chân chợt ngừng lại.
Viêm Dạ Tước hơi nghiêng người, ***g *** vững vàng bền chắc phập phồng, gương mặt tuấn tú cương nghị ít hơn sát khí thường ngày, rất yên bình, giống như là rất mệt mỏi.
Trình Du Nhiên nhìn anh như vậy, giống như là rất mệt mỏi, chẳng qua là cô biết sau hội nghị gia tộc Viêm Dạ Tước vẫn luôn bận rộn, chỉ sợ ngay cả thời gian ngủ cũng không có, hẳn là anh vừa trở lại nhà cổ đã phát hiện không thấy cô, mới chân sau chạy tới, thật không biết, làm sao anh lại nhất định tóm cô ở bên người, sau đó chạy đến trên giường cô ngủ.
Nghĩ tới đây, Trình Du Nhiên thở dài một cái, thật là không hiểu cái người quên mất chuyện tình sáu năm trước không còn một mống, hiện tại đến cùng là đang suy nghĩ cái gì, ngay cả bị thương cũng không để mình nghỉ ngơi thật tốt.
Trình Du Nhiên để hòm thuốc ở tủ đầu giường, ngồi bên giường, thận trọng cắt bỏ băng gạc quấn ở trên bả vai, hết sức chuyên nghiệp thay thuốc xong, quấn băng gạc, tay không cẩn thận chạm vào vết thương trên *** trái anh, cô nhớ vết thương này, trong nháy mắt, rất nhiều thứ xuất hiện thoáng qua trong đầu. . . . . .
Anh đầm đìa máu tươi nằm ở trên bàn mổ, chợt bắt được tay cô, hỏi: "Cô là ai! ?"
"Tôi là bác sỹ, anh nằm xuống, tôi muốn lấy đạn ra." Cô nhìn người bị thương trên giường, đã thành như vậy còn có hơi sức hỏi những thứ này, trong mắt tràn đầy không tin tưởng, giống như là bất cứ lúc nào cũng có người lấy tính mạng anh, thấy anh nhìn chung quanh, cuối cùng đưa mắt rơi vào trên mặt cô, lạnh lùng nói: "Kết thúc giải phẫu, cô, lập tức rời đi."
"Tôi cũng muốn đi nhanh một chút." Cô cười cười, tiêm thuốc mê cho anh, cũng không biết ý tứ trong lời anh nói. . . . . .
Trình Du Nhiên nhíu mày, tại sao mình lại nhớ tới những thứ này, lắc đầu một cái, để cho mình không suy nghĩ, đưa tay đắp chăn cho anh, lại phát hiện anh mở mắt, lẳng lặng nhìn mặt cô, chợt, duỗi cánh tay, kéo cả người cô vào *** anh, "Đừng động!"
Viêm Dạ Tước chợt duỗi cánh tay, Trình Du Nhiên còn không kịp phản ứng, cả người đã bị kéo đến trên giường, thân thể dán vào ***g *** rắn chắc, Trình Du Nhiên động thân thể, muốn giãy giụa.
"Đừng động." Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu Trình Du Nhiên, hai cánh tay dùng sức nhốt chặt cô, không để cho cô có khả năng nhúc nhích.
Trình Du Nhiên không thể làm gì khác hơn là thở dài một cái, cô thừa nhận, sức lực của mình không bằng anh, hôm nào cô phải rèn luyện, phải luyện thành cao thủ, mới có thể địch nổi anh.
Viêm Dạ Tước thấy cô không hề động nữa, nheo mắt lại, khóe miệng không khỏi khẽ nâng lên, hơi thở phái nam vừa nồng vừa nặng phát ra từ mũi, đưa tay đem đầu cô vùi vào trong cánh tay mình.
Trình Du Nhiên nhíu chặt mi tâm hơn, rồi lại không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể làm gối ôm sống sờ sờ cho lão đại bá đạo.
Hơn hết, dán ***g *** anh, có thể cảm thấy hô hấp của anh nồng hậu, mặt cô đỏ lên, có chút cảm giác sung huyết, vậy mà, người cưỡng chế ôm lấy cô lại ngủ ngon an tường, hô hấp vững vàng bao phủ ở đỉnh đầu cô, Trình Du Nhiên ngẩng đầu nhìn ngũ quan cương nghị kia, khi anh ngủ, xem ra vơi bớt sát khí thường ngày.
Nhận thấy anh thật sự mệt mỏi, ngủ rất sâu, nhưng cô không hiểu, rõ ràng đã ngủ, vẫn còn có thể ôm chặt lấy cô, chỉ cần cô hơi động một cái thì lại thu chặt cánh tay, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, vì để anh hô hấp bình thường, cô không thể cử động nữa.
Viêm Dạ Tước dựa vào bả vai cô, mùi thơm ngát nhàn nhạt xông vào mũi, để cho anh cảm thấy thoải mái cùng an tĩnh, những ngày qua, anh đều chưa từng cảm giác người nào thật tốt như vậy.
Đúng, anh có một giấc ngủ ngon, cũng ngủ đủ rồi, cô đã bị giày vò không giống người, nhìn chằm chằm hai mắt quầng thâm tựa như gấu trúc.
Sau khi tỉnh lại câu nói đầu tiên của anh là: "Em mau thu dọn đồ đạc, sau bữa ăn sáng hãy rời đi cùng tôi."
Nói xong, anh mặc áo khoác vào liền đứng lên ra khỏi gian phòng, tinh thần trên mặt gấp trăm lần, nhưng cô đây?
Cô là người yêu thích ngủ nhất, cả đêm đều không có cách nào ngủ, đối với cô mà nói đã là *** lớn nhất, thế mà còn phải làm gối ôm cho anh, hiện tại toàn thân cứng ngắc, động một cái liền đau lưng.
Trình Du Nhiên đỡ eo, thật vất vả đi từ trên lầu xuống ăn điểm tâm, lúc này, đầu sỏ gây nên đã sớm thản nhiên ngồi cạnh lão già ăn, Tiểu Nặc cũng ngồi ở bên cạnh anh, cầm một ly sữa tươi uống một hớp, hướng mẹ hỏi: "Mẹ, mẹ lại dậy trễ."
"Mau ăn bữa ăn sáng của con đi, đừng nói nhiều." Cô căn bản cũng chưa ngủ, rời giường thế nào, Trình Du Nhiên liếc nhìn Tiểu Nặc, nói.
Tiểu Nặc cong miệng lên, cầm dao nĩa lên dùng cơm giống như thân sĩ.
Trình Du Nhiên đi tới vị trí của mình, ngồi xuống, cô không ngủ, nhìn thức ăn ngon trước mắt một chút khẩu vị cũng không có.
Dùng nĩa trộn thức ăn trong đĩa, nghe Viêm Dạ Tước và lão già nói chuyện.
"Viêm tiên sinh muốn giúp đỡ bệnh viện của chúng tôi, thật đúng là vinh hạnh cho chúng tôi." Cả đời này ông đều vì nhà họ Mộ, vì bệnh viện, trước mắt mà nói, về mặt tài chính của bệnh viện thực sự không đủ, cần phải có sự giúp đỡ, không ngờ Viêm Dạ Tước tìm tới mình, hiện tại ông chỉ muốn giữ được bệnh viện khi ông còn sống.
"Không cần vinh hạnh, nếu như Mộ lão tiên sinh có thể đồng ý yêu cầu của tôi, tôi dĩ nhiên sẽ lưu tâm giúp đỡ." Viêm Dạ Tước nâng tròng mắt lên, lạnh lùng nhìn Mộ Vi Chi.
Lúc này, Vạn Tuyết Cầm mở miệng hỏi: "Không biết Viêm tiên sinh có yêu cầu gì?"
"Sau này Du Nhiên sẽ thừa kế cả bệnh viện." Viêm Dạ Tước nói rất đơn giản, lại làm cho hai người ngồi ở trước bàn kinh ngạc, cũng bao gồm Trình Du Nhiên đang đảo bữa ăn sáng, cô ngẩng đầu lên kinh ngạc mà nhìn Viêm Dạ Tước, muốn biết rốt cuộc anh muốn làm cái gì.
Nhã Cầm bên cạnh ăn bữa ăn sáng, nói trước, "Sau này Quân Nhiên mới đúng là người thừa kế bệnh viện ——"
Còn chưa có nói xong, Nhã Cầm đã bị chị gái kéo, ý bảo cô ta không nên nói nữa, tựa hồ đang chờ chồng nói, bởi vì bà ta rất rõ ràng tình huống gia tộc nhà họ Mộ, Trình Du Nhiên căn bản không thể nào thừa kế gia nghiệp.
"Viêm tiên sinh, người thừa kế nhà họ Mộ chúng tôi luôn luôn là đàn ông, việc này sợ rằng. . . . . ." Mộ Vi Chi rất rõ ràng điểm này, nếu để Trình Du Nhiên thừa kế, như vậy những thân thích nhà họ Mộ nhất định sẽ nổi loạn, ban đầu ông bởi vì nghe lời ba mình, muốn giữ được bệnh viện nên phải có một đứa con trai.
"Nếu như Mộ lão tiên sinh không đồng ý, vậy tôi sẽ không suy tính đến việc đầu tư nữa." Viêm Dạ Tước để dao nĩa xuống, trên mặt hẳn là tuyệt tình, nhưng trước mắt mà nói, Trình Du Nhiên và Tiểu Nặc đều chưa từng thấy qua Viêm Dạ Tước có cử động thân sĩ như thế này.
"Tôi muốn biết, tại sao Viêm tiên sinh lại có yêu cầu này?" Mộ Vi Chi cũng là người từng trải việc đời, hình như nhìn ra cái gì liền mở miệng hỏi.
Viêm Dạ Tước đứng lên, đi tới bên cạnh Trình Du Nhiên, bàn tay bao trùm trên đầu cô, trầm giọng nói: "Bởi vì Du Nhiên là cô gái của tôi."
Lời của anh không nặng không nhẹ, nghe ấy sao khẳng định đến thế, lời này khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Cơ thể Trình Du Nhiên cứng đờ, máy móc xoay người, ngẩng đầu lên, nhìn Viêm Dạ Tước, anh, anh nói gì?
Tiểu Nặc nhìn mẹ một chút, nhìn lại lão đại Viêm một chút, cậu biết sẽ là như thế này, lão đại coi trọng mẹ, có thể hay không, vị lão đại Viêm này sẽ trở thành ba ghẻ của cậu đây? Như vậy cậu sẽ là người hắc đạo, sau khi lớn lên sẽ phải đầu quân vào hắc đạo sao?
Trong đầu Tiểu Nặc không ngừng suy nghĩ kỳ quái, nhăn mày lại giãn ra, chỉ là, như đã nói qua, giờ khắc này lão đại Viêm xem ra cực giỏi, chính là muốn cho những người này xem mẹ cũng không phải là dễ khi dễ.
Tay Viêm Dạ Tước di chuyển đến trên cánh tay cô, một tay lôi cô lên, nhìn cô, thản nhiên nói: "Em ghét cái nhà này bao nhiêu, tôi biết rõ, em muốn cứu cũng phải xem bọn họ có đáp ứng hay không, nếu bọn họ đều không đáp ứng, vậy thì cùng tôi về nhà nhé."
Giọng điệu này rất nhạt, lại bao hàm cưng chiều anh chưa từng biểu hiện ra trước mặt người khác, mà về nhà trong miệng anh, chính là nhà của anh, Trình Du Nhiên ngu ngơ, chẳng lẽ đây chính là thù lao cho việc cô làm gối ôm một đêm ư?
Viêm Dạ Tước nhìn về phía Mộ Vi Chi, lạnh lùng nói: "Nếu như các người không suy xét yêu cầu tôi nói, sẽ không ai đầu tư vốn cho ông."
Lời của anh rất rõ ràng, nói đúng hơn là không người nào dám đối nghịch với Viêm Dạ Tước anh, đầu tư tiền cho bệnh viện nhà họ Mộ.
Đối với một lão đại Hắc bang khát máu mà nói, cách làm này đã là anh rất khoan dung, sắc mặt của anh lạnh lẽo, ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Nặc.
Tiểu Nặc hình như biết ý lão đại, thân thể nhỏ vèo một cái, liền nhảy xuống từ trên ghế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc