Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa - Chương 34

Tác giả: Phồn Hoa Đóa Đóa

Nỗi đau của Lâm

Vào đêm Trình Du Nhiên ngủ, Newyork xảy ra chuyện rung chuyển rất lớn.
Viêm Dạ Tước điều khiển phần lớn quân đội suốt đêm, tiến hành hành động càn quét tiêu diệt đối với khu vực thế lực có liên quan đến Diehl, tàn nhẫn muốn nhổ tận gốc thế lực hắc đạo của gia tộc Diehl, cuối cùng, khiến cho gia tộc Diehl vì tồn vong và danh dự của gia tộc, liên hiệp cùng nhau trục xuất Diehl.
Nhưng dưới sự giúp đỡ của Lục Tường, Diehl chạy trốn, song thế lực của ông ta ở Newyork đã kết thúc vào tối nay, hơn nữa bị Viêm Lãnh, Hoắc Bối Nhĩ, người của ba gia tộc lớn đuổi giết.
Đây chính là giá cao khi động thổ trên đầu thái tuế*.
* Nghĩa là xúc phạm người có quyền thế.
Ngày hôm sau, xử lý xong chuyện của gia tộc Diehl đã là buổi chiều, Viêm Dạ Tước một đêm không ngủ, mang theo thuộc hạ hấp tấp trở lại toàn nhà cổ, vừa đi vào tới đại sảnh, liền ***ng phải quản gia vội vã chạy xuống từ trên lầu, chạy vội tới chỗ Viêm Dạ Tước, vội vàng nói: "Tiên sinh, không thấy Trình tiểu thư và Nặc thiếu gia đâu cả!"
"Đã tìm toàn bộ?" Viêm Dạ Tước tăng nhanh bước chân, vừa nói vừa đi tới hướng phòng Trình Du Nhiên.
"Đã tìm toàn bộ, buổi sáng Trình tiểu thư và Nặc thiếu gia còn xuống lầu ăn bữa sáng, bảo là muốn ngủ, tôi không đi quấy rầy, buổi trưa đi mời cô ấy xuống ăn cơm trưa, trong cửa cũng chỉ nói một câu đừng ầm ĩ cô ấy, buổi chiều tôi dặn Maya đi đưa chút trà bánh cho bọn họ, mở cửa, người đã không thấy tăm hơi."
Quản gia vừa đi vừa nói, cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước, bởi vì ông ta rất rõ ràng, hiện tại tiên sinh đang tức giận.
Viêm Dạ Tước đi vào gian phòng, đảo qua bên trong trống trải không ai, cả khuôn mặt càng thêm khí lạnh bức người, chỉ thấy máy tính bảng trên khay trà, xem ra, bọn họ ăn bữa sáng xong rồi rời đi, anh nhìn bên trong, chỉ thấy Lợi Ân bị dây thừng trói buộc, đáng thương mở trừng hai mắt hướng chủ nhân.
Viêm Dạ Tước khom thân thể xuống, cởi dây trói ra, nó cũng ngồi yên tĩnh, không dám hé răng, chỉ sợ chủ nhân sẽ lửa giận ngút trời.
Lúc này, Phi Ưng tiến lên, hỏi: "Lão đại, có muốn phái người đi tìm kiếm hay không."
"Không cần!" Viêm Dạ Tước không để ý vết thương, cánh tay dùng sức vung, đứng yên tại chỗ, mặc dù trên mặt không nhận thấy bất kỳ dấu hiệu nào, Trình Du Nhiên không chỉ là một con mèo lười, hơn nữa còn không an phận, anh đã sớm lĩnh giáo rồi, nhưng lần này, anh tuyệt đối sẽ không để cho cô biết, giá cao phải trả cho việc không an phận.
"Hắt xì!" Trình Du Nhiên chợt hắt xì, xoa lỗ mũi một cái, có chút cảm giác ê ẩm, có loại dự cảm xấu.
Tiểu Nặc quay đầu, nhìn mẹ, nói: "Một là mắng hai là mong, xem ra có người đang mắng mẹ."
Trình Du Nhiên liếc con trai, nói: "Con ăn kem đi."
Dù sao đối với cô mà nói, bị chửi cũng không thiếu mấy miếng thịt, cô mới không so đo, tóm lại, hiện tại cô tự do là tốt rồi, ăn sáng xong, bọn họ sắp đặt máy tính bảng ở trong phòng, hơn nữa cài đặt giọng nói trả lời, cho nên, thời điểm có người gõ cửa, sẽ tự động trả lời.
Lúc này mới có thời gian để bọn họ chạy đi.
Nghĩ tới đây, khóe miệng cô nâng lên một tia hả hê, đạp chân ga, xe rất nhanh đi đến đường lớn số năm.
Tiểu Nặc ăn một miếng kem, lại hỏi: "Mẹ, chúng ta đi nơi nào đây?"
"Đi gặp dì Lâm của con, cô ấy gọi điện thoại cho mẹ, có một số việc, sau đó chúng ta lại về nhà." Trình Du Nhiên đem hành trình nói cho con trai, sau khi Tiểu Nặc nghe, dựa vào thành ghế nói: "Mẹ, không biết con dì Lâm thế nào nhỉ."
Đúng vậy, nghĩ tới lần trước đỡ đẻ giúp cô ấy ở Hongkong, đứa bé kia sinh thiếu tháng, cũng không biết hiện tại có khỏe không, còn nữa, không biết chồng cô ấy xảy ra chuyện gì.
Nghĩ tới đây, xe dừng ở bên ngoài khách sạn Hoàng Đình, Trình Du Nhiên mang theo Tiểu Nặc đi tới phòng ăn cao cấp.
Khách sạn này là một trong sản nghiệp nhà Hoắc Bối Nhĩ, phòng ăn ở tầng giữa khách sạn, phòng ăn xa hoa kiểu phương Tây, lúc này, nhân viên phục vụ nhìn thấy mẹ con bọn họ thì cung kính dẫ họ đi tới phòng ăn gần cửa sổ, vị trí yên tĩnh nhất.
Lâm đến từ sớm, vừa quay mặt sang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, hai vệ sỹ da đen thủy chung đứng sau lưng, lạnh như tiền.
"Phu nhân, khách của ngài đã đến." Nhân viên phục vụ cung kính nói.
Lâm nhanh chóng quay đầu, mang theo nụ cười nói: "Cậu rốt cuộc đã tới, mau ngồi đi."
Trình Du Nhiên mang theo con trai ngồi xuống, hỏi: "Đứa trẻ thế nào?"
"Đứa trẻ rất khỏe mạnh, chuyện này thật phải cám ơn cậu." Lâm cười cười, trên mặt không có âm lãnh như ngày ở hội nghị gia tộc, bởi vì, cô ấy đối mặt với bạn thân, "Thật ra thì, lần này tôi tìm cậu là muốn cậu giải phẫu cho chồng tôi."
"Anh ta xảy ra chuyện gì?" Trình Du Nhiên hỏi, Tiểu Nặc cũng không ngẩng đầu lên mà ở một bên chơi trò chơi.
"Não bộ trúng đạn, vị trí quá nguy hiểm, tìm rất nhiều bác sỹ cũng không dám tiến hành giải phẫu, nhưng nếu không lấy ra, cả đời anh ấy cũng chỉ có thể nằm ở trên giường." Lâm cười khổ, tiếp tục nói: "Hiện tại anh ấy gặp chuyện không may, trọng trách cả nhà liền rơi vào trên vai tôi, kỳ thực cậu cũng biết, những chuyện này tôi không làm được, nhưng nhất định phải làm những việc này thay chồng, hóa ra cậu chính là Vua Y chợ đen trong truyền thuyết, chỉ có cậu có thể giúp tôi."
Nghe Lâm nói, giờ mới hiểu được nguyên nhân cô ấy xuất hiện ở nơi đó, bởi vì chồng xảy ra chuyện, cô ấy phải chống đỡ cả gia tộc, thời điểm đó cô chưa từng gặp cô ấy, chỉ là, nếu một cô gái muốn giữ được người mình yêu cùng đứa bé, cái gì cũng có thể làm.
Lâm nhìn chung quanh, nhìn Trình Du Nhiên nói: "Bệnh tình chồng tôi cũng không thể nói cho ai, bởi vì, nói ra, nhà Hoắc Bối Nhĩ nhất định sẽ đại loạn, chỉ sợ ngay cả tôi và đứa bé đều sẽ gặp nguy hiểm, cậu hãy giúp tôi."
"Không cần nói nhiều, cậu đưa bệnh án chồng cậu cho tôi, tôi muốn xem trước mới biết được." Trình Du Nhiên sảng khoái nói, bởi vì, cô có thể hiểu được tâm tình của cô ấy, nếu có người thương tổn tới Tiểu Nặc, cô cũng sẽ có biến hóa cực lớn, hơn nữa để cho mình mạnh mẽ bảo vệ tốt đứa trẻ.
Nghe Trình Du Nhiên nói lời này, lúc này Lâm mới yên tâm, lập tức cầm lấy bệnh án từ thuộc hạ giao cho Trình Du Nhiên, sau đó cười cười, nói: "Cám ơn."
"Hai chữ này vẫn nên nói sau đi."
Lâm gật đầu một cái, ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Nặc, hỏi: "Lần trước tôi không có cơ hội hỏi cậu, ba Tiểu Nặc là ai vậy?"
Cô ấy vẫn luôn thắc mắc, Trình Du Nhiên sẽ đứa trẻ lớn như vậy, chỉ là, cô ấy tò mò, ba Tiểu Nặc là ai, không biết vì sao, đều cảm giác không phải chỉ là người bình thường, bởi vì từ trên người đứa bé này, cô ấy có thể nhìn ra điểm này. . . . . .
Nhà có khách quý

Nghe Lâm hỏi như thế, trong lúc nhất thời Trình Du Nhiên không biết trả lời thế nào.
Vậy mà, lúc này, Tiểu Nặc đang chơi trò chơi bỗng ngẩng đầu lên, nhìn Lâm, nói: "Cái vấn đề này con cũng hỏi mẹ rất nhiều lần, chính mẹ cũng không biết."
Trình Du Nhiên cười nhún nhún vai, tựa hồ đang nói cho Lâm, đúng như con trai tôi nói, dù sao, ba Tiểu Nặc là người nào, cô không muốn nói cho bất luận kẻ nào, dù là Lâm, bởi vì, trải qua những chuyện này, cô lo lắng chuyện truyền đi, sẽ mang đến nguy hiểm cho Tiểu Nặc.
"Cathy, cái này thật đúng là không giống cậu." Lâm có chút kinh ngạc, nhưng nhìn Trình Du Nhiên không muốn trả lời, cô cũng không hỏi nữa, nhưng trong lòng trước sau vẫn có chút ngạc nhiên, tại sao cô ấy trở thành thuộc hạ của Viêm Dạ Tước, hơn nữa, lấy trực giác của con gái, Viêm Dạ Tước còn rất lo lắng cho cô ấy, cô ấy cũng nghe theo Viêm Dạ Tước nói.
Ba người dùng qua trà chiều ở phòng ăn, Trình Du Nhiên mang theo con trai lái xe về nhà họ Mộ, ngày đó sau bữa tiệc nhà họ Lãnh, vài ngày rồi cô chưa về, không chừng họ nói mình gì rồi, nghĩ tới đây, hai người đi vào đại sảnh.
trong nhà họ Mộ, đám người làm đều không ngừng bận việc, ngay cả Vạn Tuyết Cầm cũng thu xếp khắp nơi, hình như hoàn toàn không để ý tới mẹ con họ trở lại, không chế nhạo mẹ con cô mấy ngày không trở về nhà, mà nhẹ nhàng liếc mắt một cái, cứ tiếp tục phân phó người làm đi làm việc.
Tiểu Nặc kéo kéo quần áo mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, bọn họ đang muốn làm lễ gì sao?"
"Tháng này không có ngày lễ gì, quản khỉ gió gì, đi, lên lầu ngủ." Trình Du Nhiên cũng lười trông nom những việc này, hẳn là mời khách quý đến nhà, dù sao không quan hệ đến cô, không bằng trở về phòng ngủ.
Trong lúc Trình Du Nhiên mang theo con trai bước chân đi, Nhã Cầm kêu họ ở cửa, nhìn coi bọn họ đồng nhất ăn mặc mộc mạc, nói: "Chị tôi bảo tôi nói cho các người biết, tối hôm nay anh rể mời khách đến nhà, các người cũng nên đi thay quần áo khác, đừng làm cho nhà họ Mộ chúng tôi mất thể diện."
"Nhà họ Mộ chúng tôi? Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, trước mắt cô là họ Vạn." Trình Du Nhiên liếc cô gái không biết trường hợp nói chuyện, thật là có điểm không biết sống ૮ɦếƭ.
Vạn Nhã Cầm tức giận sắc mặt tái xanh, nếu không có chị cô, nhà họ Mộ còn cái gì, sớm đã không có, hiện tại để cho cô ta hài lòng, sớm muộn gì cô ta cũng bị chị cô đuổi ra ngoài, nghĩ tới đây, sắc mặt cô giãn ra, đi hướng thang lầu, mở miệng nói: "Quân Nhiên, con xuống đây, mẹ con tìm con có chuyện đấy."
Quân Nhiên yên lặng đi xuống, trên mặt vẫn lạnh lùng, không nói gì, liếc mắt nhìn Trình Du Nhiên cùng Tiểu Nặc, sau đó đi tới chỗ Vạn Tuyết Cầm.
Không biết vì sao, mỗi lần nhìn đứa em trai này, cảm giác nó có rất nhiều tâm sự, có điều cũng không có quan hệ gì với cô, nghĩ vậy, cô đang muốn đi lên lầu.
Người làm chợt chạy vào, nói: "Phu nhân, lão gia cùng khách đến."
Lúc này, hai chiếc xe màu đen dài hào hoa lái vào cổng chính nhà họ Mộ, xe xuyên qua hoa viên, vòng qua ao nước, ngừng lại trước biệt thự.
Mộ Vi Chi đẩy cửa cho người trong xe, ngay sau đó, bóng dáng cao lớn đi ra.
Hai người đi vào đại sảnh biệt thự, lúc này, người trong nhà, bao gồm Trình Du Nhiên cũng chưa lên lầu, nghe được âm thanh người làm kêu to, nhìn hướng cửa.
"Vi Chi, anh trở lại, anh nói khách tới ư?" Vạn Tuyết Cầm mặc hoa lệ, khuôn mặt tươi cười yêu kiều đi tới, ánh mắt không khỏi rơi vào sau lưng chồng.
Vào lúc thấy người đàn ông sau người Mộ Vi, bước chân của bà ta nhất thời cứng đơ, sắc mặt cũng có chút cứng đờ, này, đây không phải là. . . . . .
"Mộ phu nhân, quấy rầy." Giọng nói rất trầm thấp, điều này làm cho Trình Du Nhiên cảm giác hơi quen tai, song lúc người nói chuyện bước vào cửa, trong nháy mắt không chỉ là sắc mặt Vạn Tuyết Cầm cứng đờ, Nhã Cầm cũng có chút kinh ngạc nhìn người tới, ngay cả Trình Du Nhiên cũng sửng sốt.
Bởi vì người đi tới chính là Viêm Dạ Tước, hôm nay anh mặc toàn thân tây trang màu đen cắt xén hoàn mỹ, bọc lại bả vai bị thương của anh, mặt anh tuấn cứng cáp không nhìn ra bất kỳ biểu tình gì, cũng không nhìn ra anh còn bị thương, xoải bước đi vào, mặc dù làm khách, cũng không che giấu được hơi thở vương giả, ánh mắt xẹt qua tất cả, cuối cùng rơi vào trên người một lớn một nhỏ ở cầu thang, ánh mắt trầm xuống.
Chính là cái ánh mắt này, khiến Trình Du Nhiên cảm thấy hết sức không ổn, khách quý tới nhà lại là Viêm Dạ Tước, đây là chuyện gì?
Tiểu Nặc cũng cảm thấy không rõ ràng, nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ giọng nói: "A a, mẹ, chúng ta không phải là xong đời chứ."
Đúng, dù thế nào cô cũng không nghĩ ra Viêm Dạ Tước sẽ tới nhà cô, còn là khách quý, cô cũng không nhớ, nhà họ Mộ có dính dấp gì cùng người trong hắc đạo.
Vào lúc này, tâm tình muốn xem trò vui của cô cũng không còn, nghĩ thầm, thừa dịp này tránh đi?
Có thể không? Thời khắc cúi đầu cùng con trai nhìn nhau, dự bị muốn xoay người, Mộ Vi Chi chợt gọi lại: "Viêm tiên sinh, để tôi giới thiệu một chút, đây là con trai tôi - Quân Nhiên, con gái tôi - Du Nhiên, còn có cháu ngoại tôi - Tiểu Nặc."
Trình Du Nhiên bị Mộ Vi Chi gọi lại, sống lưng nhất thời cứng đờ, không thể làm gì khác hơn là xoay người, trên mặt kéo ra nụ cười cứng ngắc, tựa hồ đang hỏi anh, tại sao anh muốn đến nhà họ Mộ!
Viêm Dạ Tước tựa như không xem ra tâm tư cô, thân thể cao lớn đứng ở trước mặt cô, trầm giọng nói: "Du Nhiên, đã lâu không gặp."
Âm thanh của anh rất trầm thấp, khiến Trình Du Nhiên ngẩn ra trong lòng, cái gì đã lâu không gặp, ngày hôm qua bọn họ còn gặp.
Nhưng Mộ Vi Chi nghe nói như thế, không khỏi có chút kinh ngạc hỏi: "Du Nhiên, các người quen biết?"
"Biết!"
"Không biết!"
Hai người gần như đồng thời phát ra âm thanh, có điều trả lời vừa khéo ngược lại, đây càng thêm rước lấy ánh mắt hoài nghi của Mộ Vi Chi.
Giờ khắc này, cô cảm giác không khí chung quanh mỏng manh, Viêm Dạ Tước, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?
Tới bắt một con mèo cứng đầu cứng cổ, em cho là như vậy là có thể chạy trốn sao? Trình Du Nhiên nhìn thấu đáp án như vậy ở trong mắt Viêm Dạ Tước.
Chợt, bàn tay bao trùm trên đầu Trình Du Nhiên, sắc mặt trầm xuống, hỏi: "Không biết?"
Trình Du Nhiên nhìn lửa giận trong mắt Viêm Dạ Tước, biết mình nói sai nghiêm trọng, nuốt một ngụm nước bọt, kể từ khi gặp phải người này, cô sống sờ sờ như một người khổ, trong lòng thở dài một cái, vội vàng khoát tay nói: "Biết, biết."
"Mộ lão tiên sinh, tôi có vài lời muốn nói riêng với thiên kim của ngài." Lúc này Viêm Dạ Tước mới buông tay ra, hướng Mộ Vi Chi ném một câu nói, liền lôi kéo Trình Du Nhiên đi tới vườn hoa, Tiểu Nặc thấy tình huống không tốt, cũng hấp ta hấp tấp đi theo.
Tất cả mọi người thấy đều có chút không giải thích được, chỉ là, biết đáp án, quan hệ bọn họ không tầm thường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc