Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa - Chương 33

Tác giả: Phồn Hoa Đóa Đóa

Đừng nghĩ giao tôi cho người khác

Ở vào tình thế như vậy, Lãnh Triệt vẫn không quên nhạo báng một câu, Trình Du Nhiên và Viêm Dạ Tước đồng thời trừng mắt liếc anh ta, điều này càng làm cho anh ta cảm thấy thú vị thêm.
Trình Du Nhiên thật là có kích động hành hung người đàn ông này, có điều cô quay đầu nhìn Viêm Dạ Tước, thấy mặt anh lạnh lùng, nếu anh đã lên tiếng, cô còn ở lại chỗ này làm gì, đi thì đi, Trình Du Nhiên hạ quyết tâm, đi theo bước chân bọn Lâm, rời đi theo phương hướng rừng cây.
Lãnh Triệt cản ở phía sau, yểm hộ bọn họ rời đi, kẻ địch cách đó không xa mang S***g, họng S***g đang chỉ vào Viêm Dạ Tước.
Cũng vào lúc này, vừa vặn bị Trình Du Nhiên nhìn thấy, cô không chút do dự giơ S***g lên, dùng sức P0'p cò S***g, căn bản lại không biết cô nổ S***g không có bắn trúng đối phương, lại đưa tới sự chú ý của đối phương, còn không chỉ có một người.
Song tại lúc đó, Lãnh Triệt một phát bắt được Trình Du Nhiên, tay cầm khẩu S***g, Lâm cũng cầm lấy S***g từ thuộc hạ, hai người một trước một sau, hướng về phía người tập kích bọn họ, không chút do dự P0'p cò S***g, hai phát bắn ra cùng lúc, kẻ địch trước sau trong nháy mắt ngã xuống đất.
"Xem ra em thật sự phải luyện kỹ thuật bắn tốt hơn nữa." Khóe miệng Lãnh Triệt giương nhẹ, kéo chặt cánh tay cô, anh ta cũng không muốn cô xảy ra chuyện gì vào thời điểm này, Tước sẽ tới tìm anh ta gây phiền phức.
"Đi, Cathy." Lâm vội vàng nói, cô ấy nhìn Trình Du Nhiên, mà giờ khắc này, Trình Du Nhiên đang nhìn cô ấy, nhiều năm làm bạn thân, Lâm vẫn luôn là cô gái đơn thuần, sáu năm qua biến hóa thật đúng là lớn.
"Đừng ngây người, đi, Tước, anh ta không có việc gì." Lãnh Triệt vỗ vỗ Trình Du Nhiên, nói.
Viêm Dạ Tước thật sự không có việc gì sao? Nghe Lãnh Triệt nói, cô dừng bước, quay đầu nhìn về phía chiến trường chém giết bên kia.
Không biết vì sao trong lòng cô lại lo lắng cho thương thế của anh, lúc này, một đường vòng cung kinh người thoáng qua mắt cô.
Đó là bom!
Bom ném vào Viêm Dạ Tước!
Trình Du Nhiên xoay người liền chạy hướng Viêm Dạ Tước, Lãnh Triệt quay đầu lại, đang muốn túm lấy cô thì đã chậm, không người nào có thể vượt qua công phu chạy bộ của Trình Du Nhiên.
Nghe được âm thanh, Viêm Dạ Tước quay đầu thấy Trình Du Nhiên chạy tới hướng bên này, trong nháy mắt sắc mặt trở nên thâm trầm.
Trình Du Nhiên đã chạy tới trước mặt anh, nắm lấy cánh tay anh muốn xoay người kéo đi, cô vốn tưởng rằng lấy tốc độ của mình là có thể lôi kéo anh tránh khỏi nơi này, chỉ cần hai bước là có thể dùng cây cột ngăn trở trùng kích.
Nhưng lại tính sai, tiếng vang bùm thật lớn, tượng đá bên cạnh Trình Du Nhiên bị nổ tung, trùng kích cực lớn đẩy cô về phía trước.
Sắc mặt Viêm Dạ Tước còn chưa kịp biến chuyển, cánh tay dài duỗi một cái lôi kéo, bằng tốc độ nhanh nhất ôm Trình Du Nhiên vào trong *** mình, thật là một cô gái không an phận!
Lúc này, vật thể bị nổ bay, như thiên thạch rơi xuống xung quanh, ở một khắc nguy hiểm, hai người thế nhưng ôm chặt nhau, Viêm Dạ Tước che chắn Trình Du Nhiên ở dưới thân thể chính mình, linh hoạt lắc mình tránh né trùng kích, trốn phía sau cột nhà.
Viêm Dạ Tước ngưng mắt nhìn cô, chuẩn bị muốn quát lớn người không an phận này.
Nào có thể đoán được, Trình Du Nhiên chỉ ngón tay vào ***g *** Viêm Dạ Tước, lớn tiếng nói: "Anh đừng nghĩ đem tôi giao cho người khác, dám bắt tôi đi trước!"
Có lẽ ngay cả Trình Du Nhiên cũng không biết, vào giờ phút này ánh mắt cô kiên định dường nào, mà loại kiên định đến từ chính cái gì, sợ rằng chính cô cũng không biết.
Viêm Dạ Tước bị lời của cô làm cho ngơ ngẩn, cảm giác đó chợt xông phá trái tim anh, thật đúng là một người bướng bỉnh, theo thói quen dùng bàn tay tràn đầy máu tươi phủ trên đầu cô, trầm giọng nói: "Được, vậy thì cùng đi, em cùng tôi."
Trình Du Nhiên tựa như đã quen với cử động đó của anh, trên mặt đầy bụi nâng lên nụ cười đẹp mắt, giơ tay lên làm một tư thế OK.
Phi Ưng và Bôn Lang nhìn một màn trước mắt, trong lòng cũng ngẩn ra, Viêm Dạ Tước xoay người, giơ tay lên ý bảo mọi người rút lui.
Rất nhanh, hai người hành động nhanh chóng chia làm hai đội che chở cùng bảo vệ nơi này, Viêm Dạ Tước tiện tay kéo Trình Du Nhiên, xoải bước rút lui hướng rừng cây, lần này anh làm hoàn toàn khác so với trước kia, anh không có đón lấy nguy hiểm mà lên và quên an nguy của mình, cuối cùng anh lựa chọn rút lui.
Mưa bom bão đạn, vô số tiếng nổ mạnh vang lên, trùng kích cực lớn, tốc độ bọn họ rút lui rất nhanh, giống như là Viêm Dạ Tước đã sớm có chuẩn bị, Đan Hùng mang theo đoàn xe tới tiếp ứng, Viêm Dạ Tước lôi kéo Trình Du Nhiên tiến vào trong xe, đoàn xe xuyên qua đường núi ngoằn ngoèo rút lui.
Kẻ địch đang muốn đuổi theo tới, lúc này chợt bị người dẫn đầu gọi lại, "Không đuổi theo."
Người đàn ông đi tới, khuôn mặt anh tuấn cương nghị dần dần hiện lên rõ ràng ở trong hỗn độn, người đàn ông này chính là Tần Tử Duệ, một thân quần áo màu đen, nhìn phương hướng đoàn xe biến mất.
"Tại sao không đuổi theo, lần này chúng ta hợp tác nói rõ là phải *** Viêm Dạ Tước!" Bả vai Diehl bị thương đi tới, mặt tức giận mà hỏi.
Tần Tử Duệ chậm rãi xoay người, mắt lạnh nhìn Diehl, "Tôi làm việc không cần bất luận kẻ nào đến nhắc nhở, bây giờ ông vẫn nên lo lắng cho chính mình đi!"
Nói xong, anh ta liền mang theo thuộc hạ rời đi, sắc mặt Diehl xanh mét, lần này không tiêu diệt gọn Viêm Dạ Tước, cuộc sống sau này của ông ta sẽ không dễ chịu, chỉ là, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua như thế, còn cô gái lừa gạt ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho!
Đoàn xe Viêm Dạ Tước đi về nhà cổ, Trình Du Nhiên hình như là mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, ngồi ở trong xe liền ngủ mất, đầu lắc lư, cả thân thể đổ xuống ngủ, đầu tìm được một vị trí thoải mái, cọ xát, tiếp tục ngủ.
Vị trí thoải mái cho đầu cô chính là chân Viêm Dạ Tước, anh nhìn bộ dáng của cô, mày cau lại, đưa tay *** sợi tóc xốc xếch của cô cài ra sau tai, khuôn mặt ngủ say này thế nhưng lại có một loại cảm giác quen thuộc.
Phi Ưng và Bôn Lang ở bên cạnh nhìn, cũng không dám cất tiếng, chỉ liếc mắt nhìn nhau.
Lúc này, đoàn xe đã lái vào tòa nhà cổ, Phi Ưng nhanh chóng xuống xe mở cửa, "Lão đại, tay của anh có thương tích, để tôi đưa Trình tiểu thư trở về phòng nhé."
"Không cần! Các cậu tới thư phòng trước chờ tôi." Viêm Dạ Tước trầm giọng nói, nhanh chóng ôm ngang người Trình Du Nhiên, sải bước đi vào nhà cổ, bọn Phi Ưng không thể làm gì khác hơn là nghe lời lão đại, đi thư phòng trước, vừa đúng ***ng phải Tiểu Nặc từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy bọn họ trở lại, lập tức tiến lên hỏi: "Mẹ cháu đâu?"
"Cậu nhóc, bây giờ cháu tốt nhất không nên đi quấy rầy mẹ cháu." Bôn Lang khom người nói vẻ thần bí với cu cậu.
"Tại sao?" Tiểu Nặc mở to mắt, giống như những lời này đưa tới hứng thú cho cu cậu.
Bôn Lang chỉ cười cười, không trả lời rồi rời đi, Tiểu Nặc đứng tại chỗ, lạnh lùng khẽ hừ, "Không nói cho cháu thì chính cháu tự đi xem là được rồi, Lợi Ân, mày nói phải không."
Ngao ~ Lợi Ân đứng ở bên cạnh cu cậu, khẽ kêu một tiếng, giống như là đang trả lời cu cậu.
Đừng ***ng mẹ cháu

Ngoài cửa sổ, đêm đã về khuya, cả tòa nhà cổ hết sức yên tĩnh.
Trong phòng phong cách châu Âu, Viêm Dạ Tước nhẹ nhàng đặt Trình Du Nhiên lên giường.
Trình Du Nhiên giống như là một con mèo lười biếng, vừa kề sát tới giường đã chuẩn bị tìm một tư thế cùng vị trí thoải mái, quấn lấy chăn vào trong ***.
Viêm Dạ Tước nhìn dáng vẻ cô ngay cả ngủ đều không an phận, nhăn mày, dọc theo bên giường ngồi xuống, đưa tay đắp chăn cho cô.
Trình Du Nhiên đang ngủ chợt dùng một tay hất tay anh ra, trong miệng lẩm bẩm: "Tôi không muốn anh phụ trách, tôi không muốn!"
Cô cau mày, gương mặt cau có, hình như mấy năm này thường nằm mộng, đêm hôm sáu năm trước, có lẽ, đối với cô mà nói, cô không quên được.
Viêm Dạ Tước không biết những cái này, nhưng lại bị những lời cô nói làm cho nét mặt không khỏi ngơ ngẩn, những lời này, dường như anh đã là từng nghe ở đâu rồi, dáng vẻ cô ngủ say, bất tri bất giác khiến anh đưa tay khẽ vuốt tóc cô lần nữa.
Trình Du Nhiên cảm thấy có cái gì ở trên mặt cô, có chút cảm giác nhột, đưa tay gãi gãi, chép chép đôi môi hồng, vẫn ngủ say ở chỗ cũ.
Tay anh sờ nhẹ đến mặt cô, ấm áp lan tràn từ ngón tay, chảy vào trái tim lạnh lẽo, anh lại rất thích nhìn cô ngủ say sưa, dáng vẻ an tĩnh, rồi lại nhớ dáng vẻ cô ngày thường so đo cùng mình, giống như là hôm nay, cô xông lại, thở phì phò nói đừng nghĩ giao cô cho người khác.
Ở trong thế giới của anh, cho tới bây giờ đều chưa từng có ấm áp như thế, chưa bao giờ có cảm giác đó, nhưng cũng tương đối quen thuộc. . . . . .
Ẩn núp ngoài cửa, bóng dáng nho nhỏ đang đứng, Tiểu Nặc lười biếng cắm hai tay vào túi, một đôi tròng mắt đen nhìn hình ảnh trong phòng, đưa tay sờ sờ cằm, ừ, lấy kinh nghiệm quan sát nhiều năm của cu cậu mà nói, xem ra lão đại Viêm thích mẹ, khóe miệng cu cậu nâng lên nụ cười tà khí, Lợi Ân đứng ở phía sau Tiểu Nặc, dáng vẻ thoạt nhìn rất bình tĩnh, giống như là nó đã sớm biết chuyện này.
Viêm Dạ Tước đắp chăn thay Trình Du Nhiên, đi ra khỏi phòng đóng kín cửa, xoay người liền thấy một người một sói đứng ở cách đó không xa.
Lợi Ân nhìn thấy chủ nhân thì chạy nhanh tới, đầu cọ xát ở trong tay chủ nhân, Viêm Dạ Tước vỗ vỗ nó, ý bảo nó qua một bên, Lợi Ân rất biết điều liền đứng sang.
"Cháu ở nơi này làm gì?" Giờ này mà cậu nhóc này còn chưa ngủ, Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, hỏi.
Đôi tay Tiểu Nặc vây quanh ở trước ***, một bộ đại nhân nhỏ, giương mắt nhìn về phía người đàn ông cao lớn trước mắt, không chút sợ hãi nói: "Không được cháu đồng ý, chú không thể ***ng mẹ cháu." Với mấy chú trước kia thì không tính là nguy hiểm gì, chỉ là, lần này nhìn chú này không giống, mặc dù khá thích lão đại lãnh khốc này, nhưng cu cậu không muốn có người giành mẹ với mình, mẹ là của cu cậu!
Cậu nhóc này chạy tới đàm phán với mình ư? Viêm Dạ Tước cúi đầu nhìn cậu nhóc tính tình hơi giống Trình Du Nhiên, không thể không nói, bọn họ quả nhiên là mẹ con, rất kỳ quái, cu cậu nói với mình như vậy, anh thế nhưng không hề tức giận.
Viêm Dạ Tước giãn lông mày mới vừa nhíu lại, đưa tay vỗ vỗ trên đầu cậu nhóc, đang muốn đi đến phòng họp thảo luận.
Lúc này, Tiểu Nặc không phục, nghiêng đầu, mở miệng nói: "Chú ***ng chạm mẹ cháu nữa, cẩn thận ba cháu không tha cho chú!"
Viêm Dạ Tước nghe thế chợt dừng bước, cậu nhóc này nói lời ngược lại đưa tới hứng thú cho anh, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Nặc, trầm giọng hỏi: "Ba cháu là người nào?"
"Ba cháu . . . . . ." Tiểu Nặc suy nghĩ ở trong đầu, ngẩng đầu, không cam lòng nhận thua nói: "Ba cháu là người rất lợi hại."
"Rất tốt, chờ ba cháu xuất hiện thì cháu hãy nói với chú những lời này." Viêm Dạ Tước cũng tò mò về người ba trong miệng cu cậu, anh thật muốn xem là một nhân vật lợi hại thế nào, "Hiện tại, cháu nên đi ngủ."
"Cháu không muốn đi." Tiểu Nặc không ngờ vị lão đại này khó trị đến thế, thật là hơi khó giải quyết, "Cháu đi tìm mẹ ——"
Cu cậu còn chưa nói xong đã bị Viêm Dạ Tước xách lên, "Mẹ cháu mệt mỏi đang ngủ, cháu mau trở về ngủ."
Nói xong, cứ thế xách cu cậu, đi thẳng tới phòng cu cậu, Tiểu Nặc không phục kêu Lợi Ân giúp mình, cu cậu thế nhưng lại quên mất Viêm Dạ Tước mới đúng là chủ nhân của Lợi Ân.
Lợi Ân theo ở phía sau, xem chủ nhân lớn, lại nhìn chủ nhân nhỏ, gương mặt khó xử, nó làm sói cũng không dễ dàng gì.
Tiểu Nặc bị ném ở trên giường, có chút không phục nhìn chằm chằm Viêm Dạ Tước, trong lòng cũng rất rõ ràng, hiện tại cu cậu không đấu lại anh, thân thể nhỏ bé cuộn vào trong chăn.
Viêm Dạ Tước thấy cu cậu nằm xuống, lúc này mới xoay người đi ra ngoài, cũng không có giận Tiểu Nặc, chỉ là không hiểu, khi cu cậu nói ba nó, anh hơi giận dữ.
Xoải bước đi tới phòng họp, Tiếu Chấn Vũ cũng ở trong phòng họp, nhìn vết thương trên cánh tay anh rạn nứt, kết quả là lấy thân phận bác sỹ cầm hòm thuốc tiến lên băng bó lại giúp anh.
"Tước, lần này thật không giống cậu, làm sao lại rút lui?" Tiếu Chấn Vũ vừa băng bó vừa tò mò hỏi, anh ta biết Viêm Dạ Tước dù gặp phải chuyện nguy hiểm thế nào, cũng sẽ không rút lui, vậy mà, lần này lại bảo rút lui, thứ này cũng ngang với đem Diehl thả hổ về rừng, "Sợ rằng lần này, ba cậu nhất định sẽ tìm cậu."
Sắc mặt Viêm Dạ Tước biến thành lạnh lẽo, băng bó kỹ xong, anh mặc quần áo, vẫn trầm mặc không nói, sải bước đi đến trước bàn hội nghị.
"Lần này liên thủ cùng gia tộc Diehl hẳn là Lục Tường, lúc đó tôi có thấy Tần Tử Duệ." Nghĩ thấy Tần Tử Duệ, Phi Ưng cũng nhớ tới lần thu hồi hàng, cả đống hàng vậy mà chỉ cầm lại hai phần ba, tuy nhiên, không thấy Tần Tử Duệ đâu cả.
Lúc này, Đan Hùng cũng mở miệng nói: "Lão đại, gia tộc Diehl có hành động, chuyện lần này không giải quyết, không tốt giao phó với mấy trưởng lão và Viêm gia."
Anh làm vẫn luôn không cần giao phó trước với bất kỳ ai, nhưng lần này là chuyện của gia tộc Diehl, nếu anh không làm được, Bang chủ già nhất định sẽ nhúng tay, Viêm Dạ Tước dựa vào cái ghế, tay phải sờ sờ chiếc nhẫn trên tay trái, khí lạnh quanh thân bức người, lạnh lùng nói: "Gia tộc Diehl cũng đến lúc biến mất rồi!"
Bôn Lang có chút nghi vấn: "Lão đại, ý của anh là. . . . . ."
"Tôi nghĩ ý Tước nói là, chúng ta đã có đầy đủ cớ để hành động, không phải sao?" Văn Long nhếch miệng lên cười tà khí, lần này đã khiến cho bọn họ có cớ động thủ, "Ba nuôi đã đi tổng bộ, phủ Hội An là người nhà họ Viêm, lúc này chúng ta hành động thật đúng dịp."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc