Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa - Chương 27

Tác giả: Phồn Hoa Đóa Đóa

Ai dám động đến cô ấy

Trình Du Nhiên hoàn toàn không chú ý đến tình huống chung quanh, bị con trai lôi kéo váy, cúi đầu, nhìn thấy con trai chỉ chỉ nơi sau lưng cô, cô thuận thế đem mấy quả anh đào nhét vào trong miệng, xoay người xem tình hình là xảy ra chuyện gì. . . . . .
Nhưng vừa quay đầu lại mới phát hiện, sân khấu, bất kể là khách quý hay nhân viên phục vụ, còn có người cầm nhạc cụ trên đài, mọi ánh mắt trong hội trường đều đổ dồn về phía cô.
Lãnh Triệt tuyên bố vị hôn thê của anh ta, những người này nhìn cô làm gì, Trình Du Nhiên nhai nhai anh đào trong miệng, vừa định mở miệng, lại bị Lãnh Triệt trên đài mở miệng trước: "Cô ấy chính là vị hôn thê của tôi."
Vị hôn thê của Lãnh Triệt không phải là em gái Vạn Nhã Cầm của Mộ phu nhân ư? Việc này rốt cuộc là thế nào, cô gái kia hoàn toàn không có hình tượng, hơn nữa, cô gái này là ai? Bọn họ hoàn toàn cảm thấy xa lạ.
Tuy nhiên người này đối với chị em Vạn Tuyết Cầm mà nói, cũng không tính là xa lạ, Vạn Tuyết Cầm vốn còn đang chờ đợi Lãnh Triệt tuyên bố, một khắc kia cả khuôn mặt cứng đờ, mà Nhã Cầm còn có cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục, để cho cô ta không cách nào hô hấp, nắm thật chặt túi đồ dạ hội trong tay, làm sao có thể, sao lại là Du Nhiên!
Tất nhiên, Trình Du Nhiên khiếp sợ không nhỏ, thật vất vả nuốt xuống anh đào trong miệng, hình như nghẹn, không nói nên lời.
Lúc này, Lãnh Triệt đã chân thành đi tới, trong tay cầm một ly trong suốt, hết sức thân sĩ đưa cho Trình Du Nhiên.
Cô nhận lấy ly nước, uống một hớp, lúc này mới trở lại bình thường, ngẩng đầu nhìn anh ta, nhỏ giọng hỏi: "Lãnh Triệt, anh đang làm gì?"
"Chúng ta chẳng qua là đang trợ giúp lẫn nhau mà thôi." Khóe miệng Lãnh Triệt giương nhẹ, gần sát bên tai Trình Du Nhiên, nhẹ giọng nói.
Trợ giúp lẫn nhau cái gì, cô cũng không nói cần anh ta giúp một tay chuyện gì, cho tới bây giờ cô đều không thích trường hợp như vậy, đang định xoay người kéo Tiểu Nặc rời đi, vừa lúc đó, hai người nhà họ Lãnh và bọn Vạn Tuyết Cầm đều đi qua, mặt Lãnh lão tiên sinh càng thêm tức giận, quát lớn: "A Triệt, con đang làm gì thế hả?"
"Con làm chuyện mình nên làm thôi." Lãnh Triệt nhún vai không sao cả, Lãnh phu nhân kéo con trai mình, nhỏ giọng nói: "Con làm như vậy thì thật quá đáng rồi đấy, đây không phải là không cho nhà họ Mộ mặt mũi sao?"
"Mẹ, con không nói sai, cũng sẽ cho nhà họ Mộ mặt mũi." Anh nhỏ giọng nói ra, nhếch miệng cười nhạt nhòa, sau đó, giương con mắt nhìn về phía Trình Du Nhiên, nói: "Vị hôn thê của con là thiên kim nhà họ Mộ, mà cô ấy, chính là đại tiểu thư nhà họ Mộ, Mộ Du Nhiên."
"Mộ Du Nhiên? Cô bé chính là Mộ Du Nhiên?" Lãnh phu nhân nhìn cô gái trước mắt, một thân đồ dạ hội màu xanh ngọc, vóc người cao gầy, mặt tinh sảo, nhìn kỹ, xác thực có chút tương tự Trình Doanh, mặc dù trước đây hai nhà nói hôn sự, nhưng vì để cho hai người tự do lớn lên, không chỉ không nói, bởi vì bọn họ mà hai nhà cũng không qua lại ở Newyork, cũng ít gặp mặt, cho nên, bà mới kinh ngạc nhìn Mộ Du Nhiên trước mắt.
"Mộ phu nhân, cô bé chính là Du Nhiên mất tích sáu năm trước?" Lãnh phu nhân quay đầu nhìn về phía Vạn Tuyết Cầm, trên mặt đúng là nghi vấn, vốn nghĩ tới hai nhà kết thành thông gia, sau Du Nhiên lại mất tích, vì vậy không thành, lại thấy đứa nhỏ Nhã Cầm không tồi nên quyết định chọn người khác, Du Nhiên trở lại mà bọn họ cũng không báo cho một tiếng.
Nhìn thấu nghi vấn của hai người nhà họ Lãnh, nụ cười của Vạn Tuyết Cầm có chút cứng đờ, bà ta cũng không nghĩ ra, Trình Du Nhiên bỗng chạy tới nơi đây, xem ra, lần này cô trở về là có mục đích, vậy bà ta cũng không cần khách khí với cô.
Vạn Nhã Cầm nóng lòng muốn nói chuyện, lại bị bà ta kéo, cười cười, nhỏ giọng nói: "Chuyện là như thế này, việc xấu trong nhà cũng không tiện nói ra bên ngoài, Du Nhiên mất tích mấy năm, lại chưa cưới sinh chửa ở bên ngoài, ngay cả ba đứa bé cũng không biết là người nào, dẫn đứa bé về đến nhà. . . . . ."
Lời của bà ta vẫn còn chưa nói hết đã bị một giọng nói trẻ con cắt đứt, "Ai nói cháu không có ba?"
Tiểu Nặc tức giận đùng đùng, cu cậu rất rõ ràng, lời nói kia trừ nói mẹ không đứng đắn sinh cậu ra, còn nói cậu không có ba.
"Mẹ nói rồi, ba cháu rất đẹp trai, rất có bản lĩnh, chẳng qua là ba có chuyện đi xa, sẽ trở lại rất nhanh đấy!" Lúc này cu cậu đã không còn vẻ ông cụ non, không có bộ dạng gì nhưng không có chuyện gì, cu cậu nhớ, mẹ đã từng nói như vậy cho cu cậu biết, cho nên cu cậu tin tưởng.
Nhã Cầm cười nhạt, nói: "Ha ha, rất có bản lĩnh, vì sao cho đến bây giờ còn chưa trở về? Hay là mẹ cháu mang theo đứa con hoang là cháu nương nhờ nhà mẹ đẻ——"
"Nhã Cầm, không nên." Vạn Tuyết Cầm thở dài, ý bảo em gái không nên nói nữa, sau đó nhìn Lãnh phu nhân, nhỏ giọng nói: "Đây là việc riêng của nhà họ Mộ, nên cũng không tiện nói ra. . . . . ."
Tuyết Cầm muốn nói lại thôi, Tiểu Nặc kéo tay mẹ, nhìn mẹ, hình như muốn từ chỗ mẹ lấy được khẳng định.
Lúc này, Trình Du Nhiên vốn có dáng vẻ không có gì lớn, nghe được đối phương nói đến con trai mình, hung hăng đặt cái ly cầm trong tay lên trên mặt bàn, lạnh lùng trừng mắt liếc Vạn Nhã Cầm, rất nhanh, lộ ra nụ cười tà quen thuộc, đi tới trước người Vạn Nhã Cầm, nói: "Tiểu Nặc là con trai tôi, có ba hay không thì thế nào, nhưng tôi sẽ không giống một số người, mang theo con tới phá hư gia đình người ta."
Cô cũng không chỉ ra là ai, nhưng chỉ cần là người biết chuyện nhà họ Mộ, cũng sẽ biết ý tứ trong lời cô nói, Trình Du Nhiên nhìn Nhã Cầm, "Vạn Nhã Cầm, tôi cho cô ba mươi giây nói xin lỗi con trai tôi, nếu không thì đừng trách tôi không cho chị gái cô mặt mũi."
"Tôi không nói bậy, đứa bé không có ba chẳng lẽ không đúng là con hoang à? Tại sao tôi phải ——"
"Bốp" Một tiếng vang thật lớn, Trình Du Nhiên hướng trên mặt Vạn Nhã Cầm hung hăng hạ xuống một cái tát, cô đã nhắc nhở cô ta, trong vòng ba mươi giây không xin lỗi, cô cũng không cho người nào mặt mũi.
Cô thu tay lại, giương mắt nhìn về phía Lãnh Triệt, Lãnh Triệt nhìn khuôn mặt cô mang theo tươi cười, cũng lộ ra tác phong không đứng đắn, nói: "Tôi không để ý."
"Cám ơn ý tốt của anh." Trình Du Nhiên đáp lễ anh ta bằng một nụ cười nhạt nhòa, xoay người, không muốn nhiều lời, mang theo con trai rời đi, hiện tại cô rốt cuộc hiểu rõ, tại sao Viêm Dạ Tước bảo Phi Ưng kêu cô rời đi, chẳng lẽ sớm biết tâm tư người đàn ông Lãnh Triệt nhất định muốn khơi mào chuyện phá rối bữa tiệc đính hôn này.
Vậy mà vào lúc cô đang muốn rời đi, Vạn Nhã Cầm tức giận vì bị đánh một cái tát, vươn tay, sẽ phải hướng Trình Du Nhiên đánh xuống một cái tát, lại dám đánh cô ta!
Trình Du Nhiên mải kéo con trai, hoàn toàn không có chú ý tới tay cô ta, mắt thấy bàn tay kia muốn đánh vào má trái cô——
Bàn tay chợt túm lấy cổ tay cô ta, thân hình cao lớn đứng ở sau lưng, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, nói: "Ai dám động đến cô ấy? !"
Cô là người của anh

Giọng nói lạnh lẽo tưởng chừng đóng băng tất cả, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người đàn ông cao lớn, gương mặt tuấn tú cương nghị, tây trang đen tuyền nhưng không cách nào che giấu hơi thở dã thú tản ra từ trên người anh, làm cho người ta không rét mà run, vóc người cao ráo gần 1m9, giống như là diều hâu vồ gà con, tay mảnh khảnh của Nhã Cầm trong nháy mắt bị nắm lấy.
Vạn Nhã Cầm bị một sức lực khổng lồ ngăn cản, bị đau vội vàng kêu thành tiếng, xoay người, thấy rõ ràng người túm mình, sắc mặt cô ta trong nháy mắt cứng đờ, hai người nhà họ Lãnh và Vạn Tuyết Cầm cũng biết thân phận Viêm Dạ Tước nên đều bị khiếp sợ.
Trình Du Nhiên giương mắt, lúc này mới thấy rõ người đứng ở phía sau Nhã Cầm, trên mặt lộ ra nụ cười lúng túng, giống như đứa bé làm việc gì sai, không nói lời nào, đầu cúi thấp hơn một chút, giữ yên lặng, len lén liếc mặt Nhã Cầm khổ sở một cái, trong lòng rất rõ ràng, sức lực của lão đại Viêm cũng không phải là người bình thường có thể chịu nổi.
"A, đau, chị, cứu em, anh, buông tôi ra."
Cô ta đau đến kêu to, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, không ngừng giãy giụa, làm thế nào cũng không tránh thoát, không thể làm gì khác hơn là hướng chị gái cầu cứu.
Vạn Tuyết Cầm nhìn thấy bộ dạng em gái lập tức tiến lên, đang muốn mở miệng, lúc này, Lãnh Triệt nói trước.
"Tước, chuyện này để tôi giải quyết, dù sao tối nay cũng là bữa tiệc đính hôn của tôi." Khóe miệng anh nâng lên một tia tà khí, hình như nhìn ra cái gì.
Gương mặt Viêm Dạ Tước vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng không có để ý tới lời Lãnh Triệt nói, một đôi con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm Nhã Cầm, trầm giọng nói: "Động cô ấy, cô còn chưa có tư cách."
Những lời này, giống như là một sợi dây xỏ qua lỗ kim xuyên vào trong lòng Trình Du Nhiên, trong lúc nhất thời khiến cô không biết nên có phản ứng ra sao.
Những lời này, cũng làm người trong hội trường kinh ngạc, đừng nói là hai người nhà họ Lãnh không biết quan hệ giữa Viêm Dạ Tước với Du Nhiên là thế nào, Nhã Cầm cũng sợ hãi tột độ, không biết nên nói gì.
Lúc này, Vạn Tuyết Cầm có chút không phục tùng mở miệng: "Hiện tại là chuyện nhà họ Mộ chúng tôi, sợ rằng không có quan hệ gì với Viêm bang các người."
Sắc mặt Viêm Dạ Tước trầm xuống, hất tay Nhã Cầm, cũng không nhìn người phụ nữ mới vừa nói chuyện một cái, xoay người đi đến trước mặt Trình Du Nhiên, bàn tay phủ ở trên đầu cô, quát lớn: "Càn quấy đủ rồi, trở về thôi."
Trình Du Nhiên đang muốn thoát khỏi ma trảo của anh, chợt bị anh kéo cổ tay, nghe anh giống như là đang giáo huấn đứa bé, trong lòng cũng hơi tức giận.
Nhưng dưới tình huống này, dựa vào Viêm Dạ Tước là biện pháp tốt nhất để cô thoát thân, cô cũng không muốn vô cớ có thêm một vị hôn phu nào đó, hơn nữa, người đàn ông Lãnh Triệt này tuyệt không phải đơn giản như tác phong không đứng đắn bề ngoài, giống như chuyện gì anh ta đều thấy rất rõ ràng.
Người như vậy quá nguy hiểm, giống như là hồ ly, vẫn cách xa thì tốt hơn, nghĩ tới đây, cô gật đầu một cái, cho con trai một ánh mắt, ý bảo rời đi.
Tuy nhiên cánh tay khác lại bị Lãnh Triệt kéo, sức lực không kém so với Viêm Dạ Tước.
Lãnh Triệt nhìn cô, chậm rãi mở miệng nói: "Em là vị hôn thê của anh, tại sao có thể đi theo người đàn ông khác rời đi chứ?"
Trình Du Nhiên bị lôi kéo đứng ở chính giữa, có chút nổi cáu, nhíu nhíu mày, hướng Lãnh Triệt mở miệng nói: "Lãnh thiếu gia này ——"
"Không có sự đồng ý của tôi, cô ấy không phải là vị hôn thê của cậu." Giọng nói trầm thấp của Viêm Dạ Tước cắt đứt lời Trình Du Nhiên, "Cô ấy, là người của tôi." Một câu nói rõ ràng nói cho Lãnh Triệt, đừng nên có chủ kiến gì trên người Trình Du Nhiên, nếu không dù là nhà họ Lãnh, anh cũng sẽ không khách khí.
Lãnh Triệt cười cười, lúc này mới buông tay ra, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy bộ dáng này của Viêm Dạ Tước, vì một cô gái mà nói thật nhiều lời, thật là càng ngày càng thú vị, anh chưa bao giờ gần nữ sắc lại ở trước mặt anh ta nói Du Nhiên là người của anh.
Viêm Dạ Tước mang theo Trình Du Nhiên rời đi trước mặt mọi người, Tiểu Nặc được Phi Ưng ôm nhanh chóng đuổi theo bước chân lão đại, anh ta biết, Trình Du Nhiên không rời đi theo lão đại phân phó, cũng sẽ bị mang đi thế này, sợ rằng tiếp đó, cũng sẽ không có trái cây tốt để ăn.
Đối với mọi người mà nói, thật đúng là một bữa tiệc đính hôn đặc sắc, làm cho tất cả mọi người có chút không biết làm sao, mà mặt hai người nhà họ Lãnh hơi sa sầm, tại sao Viêm Dạ Tước lại có quan hệ với nhà họ Mộ, hơn nữa, chuyện hôm nay quả thật chính là quá hồ đồ, mặt đều sắp bị thằng ranh Lãnh Triệt này làm cho mất hết.
Mà Lãnh Triệt chỉ buông lỏng bả vai, dù thế nào đi nữa thì anh ta cũng thuận lợi phá hư tiệc đính hôn, khôi phục tự do, mà Nhã Cầm và Vạn Tuyết Cầm lại là một bụng tức, ngoài tức giận còn có kinh ngạc, sao Du Nhiên biết người Viêm bang.
Mấy người ra khỏi bữa tiệc, tiến vào một chiếc xe riêng, xe rất nhanh lái rời khỏi nhà họ Lãnh.
Thân thể cao lớn của Viêm Dạ Tước ngồi ở ghế dựa, trầm mặc, Phi Ưng cũng không dám mở miệng nói chuyện, chơi trò chơi trong điện thoại di động.
Cả bên trong xe an tĩnh làm cho người ta hít thở không thông, Trình Du Nhiên cũng cảm thấy vô cùng không tự nhiên, giống như là ngồi ở thảm châm, làm thế nào đều không thoải mái.
Thế mà ở trong nơi này người duy nhất không khẩn trương chính là Tiểu Nặc, ngồi ở bên cạnh Viêm Dạ Tước, dựa vào cánh tay bền chắc của anh ngủ ở trong không khí như vậy, thỉnh thoảng còn xoay người tìm tư thế thoải mái.
Viêm Dạ Tước bị tên nhóc con này chỉnh cho nhăn mày, Trình Du Nhiên ngồi ở đối diện nhìn tình cảnh này, trong lòng âm thầm thở dài một cái, cô rất bội phục đứa con trai này, lúc này còn có thể ngủ ngon thế, mẹ nó còn không thể ngủ, suy nghĩ một chút, rốt cuộc mở miệng phá vỡ trầm mặc.
"Lão đại Viêm, đứa nhỏ này ngủ nông, không bằng tôi với anh thay đổi vị trí." Trình Du Nhiên cười cười cứng ngắc, cô cũng không muốn vị lão đại này phát tức giận ở trên người con trai cô.
Nhưng Viêm Dạ Tước không có ý di động, tập trung nhìn cậu nhóc ngủ say, trầm giọng nói: "Ba đứa bé là ai?"
"Đây là chuyện riêng của tôi, cũng không cần phải bẩm báo chứ?" Trình Du Nhiên ngẩn ra vì lời anh nói, tại sao anh lại hỏi ba Tiểu Nặc là người nào, chẳng lẽ anh đã biết. . . . . .
"Để thằng bé ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cho thằng bé thứ tốt nhất." Viêm Dạ Tước nói thật bình tĩnh, không mang theo bất kỳ cảm xúc, nhưng giọng điệu này giống như là một người ba.
Phi Ưng cũng ngu ngơ, không ngờ lão đại sẽ nói như vậy, anh muốn giữ một đứa bé ở bên người làm gì, chẳng lẽ dự định làm ba đứa nhỏ này, cũng không phải chứ?
Trình Du Nhiên bị chấn động lần nữa, nghe giọng điệu này, xem ra anh biết, biết chuyện Tiểu Nặc là con anh? Không được! Coi như anh biết cô cũng sẽ không buông Tiểu Nặc ra.
"Tiểu Nặc là của tôi, tôi sẽ không giao cho bất luận kẻ nào." Nói gì phụ trách, quay đầu lại sẽ quên mất không còn một mống, cô tuyệt đối không đồng ý!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc