Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa - Chương 04

Tác giả: Phồn Hoa Đóa Đóa

Xem mắt trong hôn lễ 

Trình Du Nhiên gật đầu một cái, có người tìm cô, hơn nữa còn có chuyện rất gấp, sao cô không nhớ rõ mình có chuyện gấp gáp thật nhỉ, nghĩ tới đây đã tới bên ngoài cửa phòng nghỉ ngơi, vừa đẩy cửa ra, liền bắt gặp thân thể nhỏ của Trình Nặc không lo lắng ngồi ở trên ghế, cặp chân lắc lư, đang chơi máy tính bảng trong tay, âm thanh ông ông, cũng biết cu cậu đang chơi trò cực phẩm xe bay sở trường nhất của cu cậu.
Nhìn thấy cửa bị đẩy ra, Tiểu Nặc đem máy vi tính đặt vào trong túi xách, thân thể nhỏ bé lanh lẹ nhảy từ trên ghế xuống, đôi tay cắm túi, nâng đầu nhỏ lên, "Mẹ, con biết ngay là mẹ sẽ quên."
Nói xong, thở dài bất đắc dĩ, một bộ dáng đại nhân nhỏ, Trình Du Nhiên liếc nhìn con trai, đi tới ghế sa lon ngồi xuống, nói: "Sao mẹ có thể quên, công việc của mẹ hơi bận, hết bận mới đi đón con."
"Con đã tan học, mẹ vẫn còn chưa tới. Cũng chỉ có bản thân con tự nghĩ biện pháp thôi."
"Tự mình nghĩ biện pháp, nói đi, con tới đây thế nào?"
"Là Ngải Sâm dẫn con tới." Tiểu Nặc vừa mới nói xong, chỉ thấy cửa phòng nghỉ ngơi bị đẩy ra lần nữa, thân thể cao lớn của Ngải Sâm tựa vào cạnh cửa, trong tay cầm hai chai nước uống, tự nhiên chào hỏi: "Hi, th***, có nhớ tôi hay không? Tôi phát hiện Tiểu Nặc có lương tâm hơn, không có việc gì thì quan tâm một người cô đơn hiu quạnh như tôi."
Nói xong, anh đưa một chai nước uống cho Tiểu Nặc, sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh Trình Du Nhiên, chuẩn bị muốn đặt tay lên bả vai cô, nào có thể đoán được, Trình Du Nhiên nhanh hơn một bước, đứng lên làm anh vồ hụt, nhưng rất nhanh lại làm tư thế phóng khoáng như trước để che giấu lúng túng trong nháy mắt đó, "Th***, em quá tàn nhẫn."
"Đối với hoa hoa công tử như anh thì không tàn nhẫn, chỉ tàn nhẫn đối với đồng bào phái nữ rộng lớn thôi." Trình Du Nhiên nhếch miệng lên tạo thành một nụ cười nhẹ đẹp mắt, vỗ vỗ bả vai Ngải Sâm, sau đó kéo tay con trai nói: "Tiểu Nặc, chào tạm biệt chú Ngải Sâm, chúng ta phải đi."
"Ngải Sâm, chúng ta lại liên lạc trên web." Tiểu Nặc cười tà khí với Ngải Sâm, cu cậu muốn lên trên web liên lạc, nhất định không có chuyện tốt lành gì, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, nghĩ ngày đó không nên để cho Tiểu Nặc đi theo Ngải Sâm học máy vi tính gì đó, hiện tại làm cho trong nhà giống như phòng thí nghiệm.
Nhưng từ trong mắt con trai cô lại nhìn ra, cu cậu rất thích Ngải Sâm, mỗi lần có chuyện gì cũng đều tìm anh ta, giống như hiện tại, cu cậu lại đang hỏi cô vấn đề giống như vậy: "Mẹ, vì sao mỗi lần mẹ đều lạnh lùng với Ngải Sâm như vậy?"
"Vậy thì tại sao con lại nhiệt tình với Ngải Sâm như vậy? Con hi vọng Ngải Sâm làm ba con à?" Trình Du Nhiên sờ sờ đầu con trai.
Tiểu Nặc nâng đầu lên, gật đầu một cái, đứa bé luôn luôn cũng có thể cảm thấy người nào đối tốt với mình, người nào không tốt với mình, Ngải Sâm rất tốt với cậu, hơn nữa. . . . . .
"Bạn học trong nhà trẻ và cô giáo đều nói con có khuôn mặt rất giống Ngải Sâm, nói con trưởng thành nhất định là trai đẹp, thật ra thì Ngải Sâm làm ba dượng cũng rất tốt." Tiểu Nặc trơ mắt nhìn mẹ, vào giờ phút này, khôi phục bộ dáng ngây thơ chất phác mà đứa bé nên có.
Trình Du Nhiên nghe lời của con, đưa tay ngắt cái mũi nhỏ của cu cậu, cười nói: "Con không thể lớn lên giống mẹ sao? Giống mẹ nhất định đẹp trai hơn."
"Mỗi lần mẹ đều nói như vậy, chính là không muốn nói cho Tiểu Nặc biết ba là ai." Tiểu Nặc chợt dừng bước, quệt mồm nhìn mẹ.
Trình Du Nhiên ngừng lại, thở dài một cái rồi nói: "Không phải mẹ không muốn nói cho con mà bản thân mẹ con cũng không biết ba con là người nào."
Cô thực sự nói thật, năm đó là lần đầu tiên cô làm giải phẫu ở chợ đen, cái gì cũng còn không hiểu, đương nhiên cũng không có biện pháp biết rõ đối phương là người nào, thật ra thì bản thân cô cũng không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhưng trời cao cho cô Tiểu Nặc, cũng là bảo vật cô yêu nhất.
"Được rồi, được rồi, mẹ còn phải thay quần áo, nếu không lập tức không kịp tham dự tiệc cưới của dì Gia Kỳ đâu, đi thôi." Trình Du Nhiên kéo tay con trai, đi tới hướng bãi đỗ xe.
Ánh đèn rực rỡ nổi lên, bến tàu Hongkong ngang nhiên thả neo một chiếc tàu thủy, nó hùng vĩ xa hoa, sáng lạn chói mắt trở thành điểm sáng lớn nhất tối nay, làm bóng đêm chung quanh cũng lần lượt mất màu, biến thành tô điểm, lên chiếc tàu thủy, tổng giám đốc tập đoàn Vạn Ngu ở Hongkong - Tư Đồ Hữu đang cử hành tiệc cưới với La Gia Kỳ.
Đèn đóm rực rỡ và ấm áp chiếu vào đêm tối làm cho sáng như ban ngày, bản nhạc ưu nhã êm tai vang vọng cả hội trường, vô luận là thục nữ danh môn hay phu nhân đều ăn mặc đồ dạ hội lộng lẫy, nhỏ giọng cười nói; đàn ông thì bưng ly R*ợ*u đắt giá, thành nhóm bàn luận viễn vông; trong sàn nhảy, từng đôi nhẹ nhàng nhảy múa.
Người tham dự tiệc cưới đều là nhân vật có thân phận hiển hách, cũng chỉ có Trình Du Nhiên là một vị bác sĩ thực tập bình thường, cô sẽ đến tham gia, cũng bởi vì La Gia Kỳ là bạn tốt nhất của cô ở Hongkong, hôn lễ hôm nay bởi vì công việc cô không đi được, như vậy tối nay, thế nào cũng phải thổi phồng.
Trong đám người, hai bóng dáng xinh đẹp đã chiếm đoạt con mắt mọi người, Trình Du Nhiên dắt Tiểu Nặc, tơ lụa màu xanh ngọc bao quanh vóc người uyển chuyển hoàn mỹ của cô, đường vòng cung đẹp đẽ, tản ra hơi thở thanh xuân mê người, mái tóc dài quăn tự nhiên ôm lấy khuôn mặt hoàn mỹ, trang điểm nhẹ khiến cô tăng thêm một tia điềm đạm kiều diễm.
Sự xuất hiện của cô, không khỏi làm cho những người ở chỗ này kinh ngạc trợn to hai mắt, đàn ông có ánh mắt hâm mộ, các cô gái có ánh mắt cực độ, trong nháy mắt bầu trời cả hội trường lần lượt thay đổi.
Tiểu Nặc bị cô dắt mặc một thân màu đen lễ phục nhỏ vừa người, trên cổ có một nơ con bướm, mới nhìn giống như một vị thân sĩ nhỏ, cu cậu đắc ý nhíu nhíu đôi mày kiếm, cu cậu biết, chỉ cần mẹ chịu khó chưng diện chút sẽ có hiệu quả như vậy, vậy mà lúc này đây, cu cậu đương nhiên không thể quấy nhiễu cơ hội mẹ được ái mộ rồi.
Nghĩ tới đây, cu cậu ngẩng đầu nhỏ lên: "Mẹ, con đi ăn bánh ngọt."
"Ừ, chớ đi quá xa."Trình Du Nhiên gật đầu đồng ý, Tiểu Nặc lập tức nhanh chân chạy đến hướng để thức ăn.
Trình Du Nhiên cầm một ly nước trái cây, đứng ở góc, lẳng lặng nhìn khung cảnh náo nhiệt, đáy lòng cũng vui vẻ vì bạn tốt La Gia Kỳ có được hạnh phúc, lúc này âm thanh quen thuộc gọi cô, "Du Nhiên, mới vừa lên tiếng chào hỏi đã không thấy tăm hơi, cậu thế nhưng trốn ở chỗ này, tôi tìm cậu rất lâu."
Đi về phía cô chính là nữ chính của hôn lễ này, hôm nay cô dâu mới La Gia Kỳ mặc một thân áo cưới trắng như tuyết bao quanh cô ấy là nụ cười hạnh phúc, hôm nay cô ấy xinh đẹp giống như tiên nữ từ trên trời giáng xuống, nâng váy bước nhanh đến chỗ cô, thân mật kéo cánh tay cô, "Tiểu Nặc đâu?"
"Tự đi chơi rồi."Trình Du Nhiên uống một hớp nước trái cây, nước trái cây còn chưa uống xong đã bị La Gia Kỳ kéo đi, "Đến đây, tôi có một người muốn giới thiệu cho cậu, đi thôi."
Trình Du Nhiên còn chưa uống hết một hớp nước trái cây đã bị La Gia Kỳ nhiệt tâm lôi kéo đi hướng cửa sổ sát đất, vừa đi vẫn không quên cằn nhằn: "Tôi nói với cậu nè, tôi giới thiệu cũng là một vị bác sỹ mới vừa trở về nước, người ta có một bệnh viện của mình, vóc người đẹp trai."
Nghe La Gia Kỳ nhai đi nhai lại câu anh ta lợi hại thế nào tốt ra sao cũng biết được chuyện cô gái này làm được nhiều nhất trong hai năm qua chính là giới thiệu đối tượng cho cô, nói cô đã hai mươi sáu tuổi rồi, cũng không còn nhỏ, những lời này càng nghe càng giống như mẹ già cằn nhằn con gái không ai thèm lấy.
Nói xong, La Gia Kỳ đã mang Trình Du Nhiên đi tới ghế sa lon, chỉ thấy người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay cầm một ly R*ợ*u đỏ, thân hình cao lớn mặc tây trang màu đen, áo sơ mi màu xám tro với cà vạt cùng màu, diện mạo tài giỏi, ngũ quan cương nghị khắc sâu buộc vòng quanh nụ cười đẹp mắt.
"Chấn Vũ." La Gia Kỳ kêu một tiếng, người đàn ông giương mắt lên, hơn nữa thân thể đứng lên cao lớn, cười nói: "Tư Đồ phu nhân, sao cô lại rảnh rỗi tới hỏi thăm tôi thế này? Còn dẫn theo một mỹ nữ."
"Tôi đây cố ý mang một mỹ nữ đến cho anh làm quen." La Gia Kỳ đẩy Trình Du Nhiên một cái, để cho cô tiến lên một bước, tiếp tục nói: "Bạn tốt nhất của tôi, Trình Du Nhiên, cô ấy cũng là một bác sỹ."
Trên mặt Tiếu Chấn Vũ vẫn mang theo nụ cười anh tuấn, khẽ gật đầu, trong nhà vẫn nháo bắt anh xem mắt, tối nay La Gia Kỳ đã nói giới thiệu cho anh, anh vốn không có bao nhiêu hứng thú, nhưng sau khi nhìn thấy Trình Du Nhiên, anh ngược lại có suy nghĩ khác, hình như có thể tiếp tục.
"Trình tiểu thư, chào cô." Tiếu Chấn Vũ lễ phép vươn tay, ý bảo bắt tay, Trình Du Nhiên đúng lễ nghi, cũng đưa tay ra, La Gia Kỳ thấy hai người coi như hợp, cũng lấy cớ rời đi trước, nhường không gian lại cho bọn họ.
"Trình tiểu thư cũng là bác sỹ? Học khoa gì vậy?"
"Tôi chỉ là một bác sĩ thực tập, còn chưa nghĩ ra chọn khoa gì." Trình Du Nhiên vừa nói vừa đưa ánh mắt nhìn xung quanh, trong lòng suy nghĩ, tên tiểu tử Tiểu Nặc này nháy mắt đã không biết chạy đi nơi nào rồi.
Tiếu Chấn Vũ giơ tay lên, ý bảo nhân viên phục vụ bưng R*ợ*u tới đây, cầm lấy một ly R*ợ*u đưa cho Trình Du Nhiên.
Trình Du Nhiên cũng không có ý định đi quan tâm tới cái này, cầm R*ợ*u lên liền ực một cái cạn, tiếp theo đó tìm kiếm con trai ở nơi nào.
Tiếu Chấn Vũ nhìn cô gái trước mắt không hề làm bộ, cười thầm trong bụng, "Rất vinh hạnh được biết Trình tiểu thư, không biết Trình tiểu thư có hứng thú với cái gì không?"
"Không có."Cô nhàn nhạt trả lời hai chữ, tiếp tục quét qua mỗi một góc.
Tiếu Chấn Vũ cười nhìn cô, lại hỏi: "Thường ngày thích làm chuyện gì nhất?"
"Không có." Cô vừa trả lời cực kỳ đơn giản, sau đó, để cái ly trong tay xuống, có lẽ đã không còn nhiều tính nhẫn nại để tiêu hao ở nơi này, vì vậy giương con mắt nhìn về phía người đàn ông anh tuấn trước mắt, mở miệng nói: "Những thứ này tin chắc rằng Gia Kỳ đã nói với anh rồi, Tiếu tiên sinh hẳn không có hứng thú nghe, chỉ có điều chưa có đóng tim, dù sao chúng ta không thích hợp."
Cô lạnh lùng cự tuyệt làm cho đối phương có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại lộ ra một nụ cười nhạt nhòa, hỏi: "Có thể nói cho tôi biết tại sao không thích hợp không?"
"Tiếu tiên sinh đích thực là người đàn ông độc thân hoàng kim được rất nhiều cô gái tha thiết ước mơ, cho nên tôi nghĩ rằng nhân sĩ được mến mộ giống như Tiếu tiên sinh sẽ không nguyện ý làm ba hời đâu."
"Trình tiểu thư, lời này là ——"
"Mẹ!" Một giọng trẻ em trong trẻo ngắt lời Tiếu Chấn Vũ, chỉ thấy bé trai mặc lễ phục nhỏ màu đen chạy tới chỗ cô, ánh mắt nhất thời thấy được người đàn ông cao lớn trước mắt thì nhíu nhíu mày hỏi: "Mẹ, chú này là ai vậy?"
Hóa ra cô nói ba hời là cô có một con trai, đứa nhỏ này xem ra cũng 5, 6 tuổi, không ngờ cô đã có con trai.
"Chỉ là khách quý nơi này mà thôi." Trình Du Nhiên thấy xong chuyện, lười biếng nói: "Cho nên Tiếu tiên sinh nên bớt thời giờ suy xét người khác đi."
"Mẹ, suy xét cái gì?" Đối với những chuyện này Tiểu Nặc luôn luôn đều là tuân theo, tâm tính xen vào việc của người khác bởi vì cu cậu liếc thấy chú này hình như có chút hứng thú với mẹ, vì vậy, chống nạnh, đứng ở trước mặt mẹ, một bộ cảnh tượng tức cười của con gà con bảo vệ gà mẹ, Tiểu Nặc hết sức có khí thế ngẩng đầu lên, tiến lên trước mặt chú kia nói: "Chú à, chú muốn cưa mẹ cháu thì trước hết phải qua cửa ải của Tiểu Nặc này đã."
Tiểu tử này, thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, còn chưa lên tiếng đã thấy Tiếu Chấn Vũ khom thân thể xuống, cười nói: "Người bạn nhỏ, chào cháu."
Nói xong, anh muốn đưa tay sờ sờ đầu bé trai này, Tiểu Nặc lại né tránh trước một bước, động tác này thật đúng là lưu loát mau lẹ, trừ mẹ ra, ai cũng không thể sờ đầu của cu cậu.
"Chú à, chú là ai, bao nhiêu tuổi, làm việc gì, hoàn cảnh trong nhà thế nào, lương tháng bao nhiêu, có thích sạch sẽ không, thích gì, kết giao với mấy cô gái rồi. . . . . . Còn là trai tân?" Tiểu Nặc hỏi rất nhiều vấn đề, những vấn đề này đều là do cu cậu nhìn thấy từ bảng thống kê trên web về đi xem mắt, vừa đúng lúc có công dụng, chỉ là, vì điều tra rõ ràng hơn, cu cậu còn tăng thêm một vấn đề khác nữa.
Tiếu Chấn Vũ nhất thời há to miệng, tên tiểu tử này hỏi sao nhiều thế, đặc biệt là vấn đề cuối cùng của cu cậu, khiến anh trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào, gương mặt tuấn tú nhất thời hiện ra một tia thẹn thùng.
Tiểu Nặc thấy chú này không trả lời, lại nhìn bộ dáng của anh, theo Ngải Sâm nói, chú này nhất định còn chưa có kinh nghiệm, nghĩ thế, nhếch miệng lên cười tà, "Chú à, chú không trấn được mẹ cháu đâu."
Đây là Tiểu Nặc rút ra kết luận, trán Trình Du Nhiên hiện ra ba đường vạch đen, xem ra sau này cô nhất định phải mãnh liệt ngăn cản cu cậu lui tới với Ngải Sâm, gõ một cái vào đầu cu cậu, "Tiểu Nặc, lời này của con là đang nói mẹ con rất hung hãn?"
Tiểu Nặc không nói gì, chỉ cười ngọt ngào, nhìn bộ dáng mẹ như vậy, cu cậu nhất thời khôi phục bộ dáng đứa bé, đưa tay nắm lấy mẹ, Tiếu Chấn Vũ nhìn đôi mẹ con này, mặc dù những vấn đề vừa rồi làm anh hơi xấu hổ, nhưng lại càng cảm thấy hết sức có ý tứ.
Lúc này, bên kia hội trường chợt truyền đến một hồi tiếng thét chói tai, "Không xong rồi, cứu mạng, bên này có người té bất tỉnh!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc