Mẹ độc thân tuổi 18 - Chương 251

Tác giả: Cơ Thủy Linh

Sau khi lấy viên đạn ra, thân thể Đường Hạo cơ bản đã không còn đáng ngại, được về nhà tĩnh dưỡng. Mà hắn cũng không tiếp tục điều tra truy lùng nữ sát thủ kia. Cô ta đã buông tha cho bọn họ một con đường sống, hắn cũng không nên đuổi tận Gi*t tuyệt. Hắn cần phải tranh thủ thời gian xử lý dứt điểm mấy chuyện khác thì hơn.
Hiện tại, trong Đường gia tăng cường một lượng lớn nhân viên bảo an chuyên nghiệp. Tất cả đều nâng cao tinh thần cảnh giác, không dám phớt lờ.
Sau khi về nhà đến nay, hắn đều cả ngày tự giam mình ở trong phòng điều dưỡng, cũng không có đi đâu.
Hắn đứng trước cửa sổ, ánh mắt một mực dừng lại ở phía bên ngoài. Nhíu mày, đem tầm mắt nhìn lại đồng hồ trên vách tường. Đã là sau mười một giờ rồi, hôm nay cô không đi ra ngoài. “Sao mà cô ấy còn chưa ra sân tản bộ? Có chuyện gì xảy ra sao?” Đường Hạo không quay đầu lại, hỏi Lục Phong sau lưng.
“Còn chưa đi ra sao ạ? Hôm nay thể trạng Tiểu Ngưng tốt, ăn nhiều hơn!” Lục Phong đi tới nhìn ngoài cửa sổ. Hắn biết rõ thiếu gia hai ngày này nhìn xuyên qua cửa sổ chính là để tìm Tiểu Ngưng.
“Vậy anh đi hỏi một chút xem làm sao vậy?” Đường Hạo lo lắng, thực sợ cô lại có tâm tình không tốt. Còn nhớ rõ, trước khi hắn té xỉu, câu nói của cô là không cách nào đối mặt với chính mình. Gặp sẽ chỉ làm cô thêm đau khổ, cho nên hai ngày này hắn cũng không dám ra ngoài cửa, chỉ sợ bị cô nhìn thấy.
Hắn đã khiến cho cô vết thương chồng chất vết thương. Thật sự hắn không muốn lại làm cho cô đau khổ thêm một lần nào nữa.
“Dạ!” Lục Phong lên tiếng, xoay người đi ra ngoài phòng ngủ.
Khi hắn vừa mới mở cửa phòng, chỉ thấy một thân người đang muốn rời đi ngay.
“Tiểu Ngưng!” Hắn nhẹ giọng kêu lên,
Người kia vuốt vuốt tóc của mình. Sau khi nghe Lục Phong gọi, bất động giằng co mới lên tiếng. “Anh Lục Phong….”
Lục Phong sải chân hai bước, đi đến trước người cô. “Vì sao không vào? Đã muốn đi gặp cậu ấy, vì sao lại không đi vào. . . . . .”
Tiểu Ngưng lắc đầu, không trả lời, ngược lại hỏi: “Anh Lục Phong, anh ấy hiện tại đã khỏe lên chưa?”
“Khỏe hơn chút rồi! Chỉ là do chảy rất nhiều máu, nên thân thể hiện tại vẫn còn chút suy yếu!” Lục Phong trả lời xong, lại nhịn không được mà khuyên nhủ. “Tiểu Ngưng, thiếu gia rất nhớ cô! Cậu ấy rất lo lắng cho cô đấy! Cô đi gặp cậu ấy đi!”
Rõ ràng là hai kẻ quan tâm lẫn nhau, sao mà cách quan tâm của bọn họ đều là lén lén lút lút? Cái này…. thật là làm cho người ta khó hiểu.
“Biết anh ấy khá lên là được rồi! Anh Lục Phong, tôi còn một chút việc….tôi muốn trở về phòng!” Tiểu Ngưng nói rất nhanh xong, sau đó vội vàng trở về phòng mình.
Giờ cô còn không biết phải dùng biểu cảm gì để đến đối mặt với hắn. Cô không biết nên hận hay là nên thương hắn.
Cô không thể yêu, cũng không dám yêu. Kỳ thật, Đường phu nhân đã nói không sai. Hai người họ chênh lệch quá xa.
Đứng ở trong phòng, Đường Hạo đã nghe được những lời Tiểu Ngưng nói. Trên khuôn mặt tuấn tú lại lộ ra một nụ cười khổ. Hắn phải làm như thế nào mới có thể khiến cô tha thứ?
Hắn thật sự không nỡ để cho cô rời khỏi mình. Chỉ khi có cô ở bên cạnh mới có thể khiến hắn cảm giác được sự an tâm và hạnh phúc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc