Mẹ độc thân tuổi 18 - Chương 244

Tác giả: Cơ Thủy Linh

Tiền Bảo Châu đột nhiên đứng thẳng người lên, hai mắt trợn to, hỏi: “Thu hồi ư? Vậy còn tiền mà ngân hàng chúng ta đã đổ vào đó thì sao?”
“Đều chi cho quan chức địa phương trong quá trình giải phóng mặt bằng rồi! Tổng tài, chúng ta bây giờ cần gấp vốn cơ sở cho ngân hàng! Ngày hôm qua, ngân hàng của chúng ta còn bị rút đi mất mấy triệu đô!” Tổng giám đốc tuổi trên năm mươi, vô cùng đau đớn nói. Bởi ông đã quá hiểu được tư vị của những lần đầu tư thất bại, và lần này cũng không ngoại lệ. Nếu bây giờ không có vốn cơ sở kịp thời thì công ty chắc chắn sẽ lâm nguy đến mức phá sản.
Dựa vào ngân hàng để lập nghiệp, bây giờ công ty lại lâm vào tình trạng thiếu vốn, nguy cơ nối tiếp nguy cơ. Tiền Bảo Châu không chịu nổi đả kích này, nặng nề ngã trở lại chiếc ghế tổng tài.
“Mẹ, vấn đề nghiêm trọng rồi ư? Chẳng lẽ vì một hạng mục đầu tư thất bạo là chúng ta liền gặp vấn đề sao?” Không hiểu được vấn đề trong kinh doanh, Tiền Lỵ Nhi hỏi thật lòng. Trong suy nghĩ của cô, tiền tài nhà mình cả đời cũng tiêu không hết.
Hơn nữa, bất quá cũng chỉ một mảnh đất bị chính phủ hồi, dù cho có tổn thất thì cũng chẳng là bao.
Tiền Bảo Châu không buồn trả lời con gái mình. Bà ta nặng nề thở dốc rồi nói. “Vương tổng, mau chóng tìm ngân hàng cho chúng ta vay vốn! Chỉ cần họ cho chúng ta vay, công ty có thể vượt qua nguy cơ lần này!”
Tổng giám đốc lắc đầu, không thể không nói nói: “Tổng tài, tất cả tài chính của ngân hàng chúng ta cùng với bất động sản cũng đã bị đóng băng! Viện kiểm sát đang tiến hành điều tra công ty ta, nói chúng ta có liên quan đến việc hối lộ quan chức chính phủ! Xem ra, là có người cố ý đối phó chúng ta, muốn Tiền thị phá sản!” Hiện tại Tiền thị đã trở nên hỗn loạn, có rất nhiều nhân viên cao cấp từ chức, để chuyển sang công ty khác.
Khuôn mặt Tiền Bảo Châu lập tức biến sắc, không còn sự khôn khéo như lúc trước. Tất cả khí chất cao quý bỗng nhiên biến mất không còn thấy chút dấu vết, sắc mặt trắng như tờ giấy khó coi đến đáng thương, không có lấy một tia huyết sắc.”Vương tổng, ông đi ra ngoài trước đi. . . . . .” Bà vô lực nói.
“Dạ….” Vương tổng giám đốc gật đầu, đi ra khỏi văn phòng.
“Aaaaaaaaa. . . Đường Hạo ૮ɦếƭ tiệt. . .” Theo đó, Tiền Bảo Châu tức giận gào to lên một tiếng. Mọi thứ trên bàn nhanh chóng bị bà ta hất tung hết xuống mặt sàn.
Dù cho không hiểu kinh doanh là thế nào, nhưng nghe đến chuyện tài khoản của công ty đang bị phong tỏa thì Tiền Lỵ Nhi cũng nghĩ ngay đến mọi chuyện đang hết sức nghiêm trọng.”Mẹ, mọi chuyện là do Đường Hạo làm! Nhất định là do hắn!”
“Không phải hắn thì còn có thể là ai? Còn có ai có bản lĩnh lớn như vậy nữa !”
“Mẹ, chúng ta bây giờ còn có biện pháp nào để giải quyết không? Con không thể nghĩ đến chuyện mình không có tiền…. không còn là đại tiểu thư được!” Tiền Lỵ Nhi lớn tiếng khóc. Là tiểu thư nhà giàu nhiều năm như vậy, cô đối với người khác luôn kiêu ngạo cao sang đã thành thói quen. Cô không thể tiếp nhận được sự khinh khỉnh từ kẻ khác. Cô cũng đã quen mặc quần áo hàng hiệu cao cấp, dùng đồ xa xỉ, bảo làm sao cô mà có thể chịu đựng nổi cuộc sống của kẻ không có tiền!
“Con… con bé ngu ngốc này! Trước mắt đừng có kêu la như vậy!” Tiền Bảo Châu trong lòng càng thêm phiền, không thèm đi an ủi con gái đang khóc tủi thân.
Tiền Lỵ Nhi bị mẹ mình quát như vậy, khóc càng lớn tiếng. Xong rồi, mẹ của cô chưa từng có la mắng cô! Lúc này chắc chắn mọi chuyện đã rất nghiêm trọng rồi.
Tiền Bảo Châu trước mắt kìm nén phẫn nộ, cầm điện thoại lên, rất nhanh bấm xuống một dãy số.
Ring….Ring…Ring…..
Một chuỗi tiếng chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của Đường Hạo, hắn nhìn màn hình điện thoại vài giây, mới nghĩ đến chuyện muốn tiếp lên. “A lô. . . . . .”
“Tổng tài, tổng tài Tiền thị điện thoại tới! Ngài xem có muốn tiếp nhận không ạ?” Tiếng của thư kí truyền đến từ trong một chiếc điện thoại khác.
“Ừ, nhận đi!” Đường Hạo lạnh lùng nói ra, không cần nghĩ cũng biết bà ta vì chuyện gì mà gọi điện thoại tới.
Rất nhanh, một điện thoại ở chỗ khác truyền tới giọng nói Tiền Bảo Châu. “Đường tổng tài !”
“Tiền tổng tài, có chuyện gì không?” Đường Hạo ra vẻ không biết chuyện hỏi. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, Tiền thị hiện tại đã là một cuộn dây bị rối rồi.
“Chúng ta bây giờ xưng hô như thế có phải là quá xa cách rồi không? Nếu không phải cậu đột nhiên hối hôn, tôi đã trở thành mẹ vợ của cậu rồi!” Tiền Bảo Châu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Trên đời này luôn có chuyện ngoài ý muốn, tôi nghĩ Tiền tổng tài sớm đã biết sẽ có những chuyện ngoài ý muốn như thế này!” Bất kể nói thế nào, khi bà ta làm hại đến Dương Dương, chắc cũng phải nghĩ đến hậu quả ngày hôm nay gặp phải nếu như chuyện bại lộ.
“Đường Hạo, chúng ta đều là kẻ sáng mắt không cần nói vòng vo. Nói thẳng ra đi, phải làm như thế nào thì cậu mới chịu buông tha cho Tiền thị? Đừng quên, Đường thị cùng Tiền thị có rất nhiều hạng mục hợp tác chung. Chẳng lẽ cậu cảm thấy Tiền thị bị đổ, Đường thị của cậu vẫn còn đạt được lợi nhuận mà không bị tổn thật gì sao?”
Vài phút đồng hồ Đường Hạo không nói gì, chỉ nghe được tiếng hít thở càng lúc càng lớn của Tiền Bảo Châu bên kia. Xem ra bà ta rất khẩn trương.
Rốt cục, Tiền Bảo Châu chịu không được thì Đường Hạo mới đột nhiên mở miệng nói ra: “Ha ha, Tiền Bảo Châu, bà nghĩ rằng tôi và bà có cùng suy nghĩ hay sao? Nói cho bà biết, coi như là có tổn thất tôi cũng sẽ không để ý! Tôi muốn các người bị hủy diệt đến cùng.”
“Cậu . . . . .”
“Tôi thấy bà bây giờ nên suy nghĩ kỹ một chút để làm sao không phải ngồi tù!” Đường Hạo nói xong, lập tức ngắt đem điện thoại.
Tiền Lỵ Nhi ngừng khóc, kéo lấy áo trên người mẹ mình. “Mẹ, như thế nào rồi ạ? Đường Hạo hắn nói như thế nào ạ?”
“Nói như thế nào? Còn nói như thế nào? Đáng ૮ɦếƭ, Đường Hạo, mày đã muốn đuổi tận Gi*t tận, tao đây cũng sẽ không để cho mày được yên thân!” Trong ánh mắt củaTiền Bảo Châu lộ ra sự hung ác.
**********
“Ngưng, cẩn thận một chút! Chúng ta ra ngoài đại sảnh đi dạo!” Suốt mấy ngày qua đều ở trong phòng, thân thể làm sao có thể chịu được. Từ lúc trở về từ công ty, Đường Hạo lại bắt đầu tự mình chăm sóc Tiểu Ngưng.
Gương mắt vô cảm của Tiểu Ngưng nhìn về phía chân cầu thang thì đột nhiên toàn thân nổi lên một trận run rẩy. Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn trong nháy mắt trở nên lạnh như băng. Cô không còn bất động, thân thể cứng ngắc tê liệt chậm rãi trượt xuống, ngã trên mặt đất.
Không cần… Đừng mà….cô không muốn đi cái cầu thang này! Con của cô mất đi ở trên những bậc cầu thang này. Nước mắt nóng hổi nhanh chóng từ trong mắt của cô chảy ra, ở trên gương mặt không biểu tình mà chảy xuống chảy xuống
“Ngưng, em làm sao vậy?” Đường Hạo rất nhanh xoa nắn cánh tay của cô, gọi cô từng tiếng một. “Ngưng. . . . . .”
Trong lúc bối rối, Đường Hạo không hiểu gì cả, chỉ biết gọi to tên của cô. Trên gương mặt hắn tràn ngập sự lo lắng. Lúc trước còn rất khỏe mà? Vì cái gì mà cô đột nhiên run rẩy thế này?
Vú Từ chạy tới, đau lòng nhìn Tiểu Ngưng ngồi trên mặt đất. “Thiếu gia, tôi nghĩ Tiểu Ngưng là vì nhìn thấy cầu thang mà bị kích thích! Cậu mau ôm cô ấy trở về phòng đi.”
Lúc này, Đường Hạo mới bừng tỉnh hiểu ra, ôm ngang lấy người Tiểu Ngưng. “Ngưng, chúng ta không đi xuống lầu nữa! Chúng ta trở lại trong phòng được không? Đừng đau khổ nữa, con sau này chúng ta sẽ lại có !”
Đúng lúc này, lão gia tử của Đường gia đi đến, chán nản nhìn bộ dạng vừa sợ sệt vừa thất thố của con trai. Trên mặt lộ ra vẻ cực độ thất vọng.
“Đường Hạo, con bây giờ là vì cô gái này mà sống hay sao? Hả?”
Giám đốc công ty đã báo cáo với ông mọi chuyện. Hiện tại Đường Hạo đến công ty ngoại trừ xử lý chuyện đối phó với Tiền thị ra, những chuyện khác đều mặc kệ, không hỏi đến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc