Mây Trên Đồng Bay Mãi - Chương 02

Tác giả: An Dĩ Mạch

Dĩ Mạch ngước cặp mắt to tròn nhìn Thiều Trì một hồi lâu. Phòng chăm sóc đặc biệt là chỗ đến cả người nhà vào thăm cũng phải mặc như nhà du hành vũ trụ? Dù cô biết bệnh của mình không cần vào đó, nhưng cô cũng biết là không nên làm trái ý Thiều Trì được! Với đia vị của anh ở Bệnh viện Nhân Tâm, chắc chắn anh sẽ đưa cô vào nơi quỷ quái đó! Nghĩ như vậy, cô lập tức thu lại cục tức đang bốc lên đùng đùng, nheo mắt lại, cố nở một nụ cười nịnh bợ.
“Thiều Trì, anh đừng giận mà, phòng này tuyệt lắm. 1314, một đời một kiếp(*) nghe có vẻ may mắn đấy! Nằm đây em mới bình phục được chứ!”.
“Thế à?”. Thiều Trì nhìn cô gái đầy vẻ e dè tội nghiệp, vừa tức giận vừa buồn cười. Cô nàng này cứ như con tắc kè, vừa rồi còn giận đùng đùng, giờ lại nịnh nọt như một chú chó con. Đúng là không biết ngượng!
“Vâng vâng, ở đây có điều hòa, có tivi, y tá thì lịch sự. Phải rồi, anh vừa nói sẽ thanh toán cho em đấy nhé”.
Dĩ Mạch mím môi, khẽ liếc nhìn Thiều Trì, anh nhất định phải trả tiền viện phí cho em đấy. Y tá trưởng đã thong báo rồi, mỗi ngày ba nghìn tệ, một bài phỏng vấn bình thường của cô mới được có năm mươi tệ, với khả năng làm việc của cô thì một tháng kiếm được hai nghìn đã phải cảm ơn trời lắm rồi.

“Hừ, tại sao mấy người đó lại đưa mình vào Bệnh viện Nhân Tâm chứ? Chỉ cần đưa mình vào phòng y tế là được rồi. Ai bảo mình nghèo, nghèo thì không nên xa xỉ thế này. Ôi thôi, cùng lắm là đem dây chuyền, túi xách Thiều Trì tặng mình bán đi vậy, thế nào cũng chả được viện phí”. Dĩ Mạch rầu rĩ liếc nhìn Thiều Trì một cái rồi tự lẩm bẩm một mình.
“Chi phí thuốc men trừ vào lương của anh”. Lục Thiều Trì mặt lạnh băng nói. An Dĩ Mạch không khỏi mở cờ trong bụng. Quen anh mấy năm, biết anh là dạng người miệng cứng lòng mềm, ngoài lạnh trong nóng điển hình. Cũng do nắm được tính khí anh nên Dĩ Mạch mới dám mạnh miệng khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh. Cô cười thầm, len lén đưa tay làm hình chữ V, tinh ranh giống hệt như một chú thỏ con. Thiều Trì quay người đi \\, trong đôi mắt đen thoáng một nụ cười.
“Em biết là time m không tốt, không chịu được sự kích động. Tuyệt đối không được xem những thứ như bong đá. Ngộ nhỡ…”.
“Biết rồi biết rồi, mợ Lâm(*), nhiều lời quá. Không nghe, em không nghe gì đâu!”. Dĩ Mạch bịt chặt tai lại.
“Yên tâm đi, dịu dàng dễ thương như em đây nhất định gặp dữ hóa lành, ngày trước Lục Sở Dương ở phòng cấp cứu đã chẳng tự tin chẩn đoán em chắc chắn không cứu được! Thế mà em không những sống được mà còn đi làm như người bình thường. Điều này chứng tỏ, bổn cô nương đây sống lâu trăm tuổi là chắc chắn rồi. Với lại, có bạn trai đẹp trai, phong độ, dịu dàng như anh, sao em đành lòng bỏ đi chứ? Nếu em ૮ɦếƭ…”.
“Được rồi, nếu em thấy buồn thì xem thời sự ấy”. Lục Thiều Trì bật tivi lên, cắt ngang lời Dĩ Mạch. Anh không chịu nổi khi nghe cô nhắc đến từ ‘૮ɦếƭ’. Cứ vốn tưởng là bác sĩ, những chuyện sinh lão bệnh tử đã quen, nhưng riêng từ đó phát ra từ miệng cô, anh vẫn thấy sợ hãi vô cùng. Còn nhớ một tối năm ngoái cô được đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, anh lay gọi thế nào cô cũng không tỉnh. Anh chưa từng sợ như thế bao giờ, như thứ quý giá nhất đời sắp tuột khỏi tay…Anh túc trực bên cô suốt ngày đêm, cho đến khi cô thoát khỏi hiểm nguy mới thở phào nhẹ nhõm. Cả đời này, anh không muốn phải trải qua cảm giác mất cô một lần nữa.
“Hả, lại thời sự! Ai lại bắt phóng viên giải trí xem thời sự chứ, ác quá đi mất”. Dĩ Mạch rầu rĩ, lầu bầu, xem thời sự với Thiều Trì.
“Thế thì em đừng làm phóng viên nữa là được”. Lục Thiều Trì đột ngột lên tiếng, Dĩ Mạch nghe thấy câu này thì lập tức im bặt. Cô im lặng xem tivi, không biết là quá chăm chú hay thật sự là đang ngây người.
“Sau đây là tin giải trí: Tối qua nghệ sĩ trứ danh của Hàn Quốc Kim Eun Chae, đã tổ chức buổi live show cuối cùng trong tour diễn vòng quanh châu Á Màu sắc khuynh thành của cô, lần biểu diễn này…”.
Giọng cô phát thanh viên duyên dáng vô cùng, nhưng Thiều Trì lại chau mày cau có. Dĩ Mạch cũng chau mày giống anh, mục chính trị xã hội mà lại đưa tin thì quái thật, minh tinh thì cứ gọi là minh tinh, lại còn ‘nghệ sĩ trứ danh’!
“Em ngất xỉu lúc phỏng vấn cô ta à?”. Thiều Trì chỉnh cho tiếng tivi nhỏ lại một chút, nếu vì phỏng vấn ngôi sao Hàn Quốc này mà Dĩ Mạch ngất xỉu, thì anh không thể không nghi ngờ cô bị cái gì đó hoặc ai đó làm kích động trong lúc phỏng vấn.
“Ừ, anh biết em kỳ vọng nhiều thế nào không? Không phải phóng viên nào cũng được phỏng vấn Kim Eun Chae đâu nhé. Anh biết không, đến cả lãnh đạo thành phố cũng đến góp mặt đấy! Kim Eun Chae đúng là không phải tay mơ, đến cả chương trình thời sự Vân Trạch cũng dành ra hai phút để đưa tin về cô ấy, đúng là đãi ngộ cấp cao. Hôm nay em vừa nhìn thấy cô ấy đã phấn khích ghê gớm, sau đó *** nhói lên rồi không nhớ gì nữa. Này anh làm gì thế? Anh gọi ai thế?”. Thiều Trì không nghe hết câu chuyện của cô, đã lôi luôn điện thoại ra nhấn số. Sắc mặt anh rất nghiêm trọng, nhìn là biết đang giận ghe gớm. Dĩ Mạch cảm thấy không ổn, vội vàng lao đến ςướק điện thoại của anh.
“Anh gọi cho tòa soạn của em, bảo sếp em là em không làm nữa. Alô, báo Vân Trạch đô thị phải không?”.
“Không được!”.
“An Dĩ Mạch, rốt cuộc thì em có biết tình hình sức khỏe của mình không? Hay là em muốn chờ đến lúc không chữa được nữa mới chịu ngoan ngoãn nghe lời? Em biết rõ là bệnh của mình chỉ cần xúc động mạnh là có thể mất mạng, mà vẫn đi phỏng vấn ngôi sao Hàn Quốn gì gì đó, em lớn bằng ngần này rồi, sao vẫn ấu trĩ như bọn con nít thế! Em…?”.
Câu nói của Thiều Trì mắc lại trong cổ họng, anh thấy mắt Dĩ Mạch đỏ lên, vẻ như phải chịu gì đó rất ấm ức, hai giọt nước mắt lấp lánh chảy trên má cô, rơi xuống, như vạch ra hai vết thương. Cô khóc lặng lẽ, nhưng trong tim anh lại như có tiếng đá động trời.
Quen Dĩ Mạch lâu như vậy, rất khiếm khi anh thấy cô khóc, bất kể là lúc ốm đau hay lúc chữa bệnh, đau đến mấy cô cũng không rơi nước mắt. An Dĩ Mạch trong trí nhớ của anh luôn luôn mạnh bạo vô tư, dường như trời xinh cô ra để trây ỳ với việc đau khổ. Mỗi ngày cô đều tràn đầy sức sống, ngay cả với chuyện buồn nhất cô cũng tìm được cớ để tự an ủi bản thân. Sao cô lại khóc được chứ?
Chỉ có một lần, Noel năm ngoái anh gọi điện cho cô, nhưng cô không nghe máy. Anh tìm đến nhà thì thấy cô đang ngồi khóc trước cửa, gục mặt vào cánh tay, yếu ớt như một con bướm bị thương.
1314, một đời một kiếp: số 1314 trong tiếng Trung đọc gần giống với cụm từ “một đời một kiếp”.
mợ Lâm: chỉ nhân vật Tường Lâm trong truyện ngắn Chúc phúc của Lỗ Tấn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc