May mắn được chàng yêu - Chương 02

Tác giả: A Đồng

Lưu Tĩnh Minh đưa tay nhận chén của Linh Đan, đưa lên miệng thổi thổi, cái miệng nhỏ nhắn hớp một ngụm.
“Cũng không phải lần đầu nghe được…… Nghe lâu như vậy, ngươi như thế nào còn không có ૮ɦếƭ lặng, vẫn còn tức giận được? Ta thy ngơi v sau nn đổi tn thnh Khí Bao Hảo cho rồi.”
Ư, tuy rng khng phải l tr ngon, bt qu trời thu mt mẻ, sau giờ ngọ c một chén tr nng, cũng l xem nh một loại hởng thụ.
Lu Tĩnh Minh thực dễ dng thỏa mãn, cho dù chỉ l loại tr bnh thờng, cũng cth lm cho nng ung thật cao hứng.
“Tiu th, c khng biết, em vừa mi trn đờng đi giúp cô mua giấy ──” Linh Đan đang định đem sự tình nói tiểu thư nghe, lời đã bị đánh gãy .
“Giấy đâu?” Lưu Tĩnh Minh nghe được mua giấy, mới phát giác Linh Đan cũng không có đem giấy vào, lập tức cắt đứt lời Linh Đan nói, hướng nàng hỏi giấy.
Bị Lưu Tĩnh Minh hỏi, Linh Đan sửng sốt một chút, thế này mới nhớ đến, nàng vì nghe người ta nói nhảm, lại bị khí tức xông lên đầu, mà tay không trở về đây.
Nàng lập tức giả bộ đáng thương,“Tiểu thư, em đã quên mua……”
Lưu Tĩnh Minh tức giận nhìn Linh Đan giả bộ đáng thương, “Một chút cũng không chú ý! Đợi ra ngoài chuyến nữa, nếu không mua trở về, cẩn thận ta đem ngươi hầu hạ nhị tiểu thư.” Nàng ý định hù dọa Linh Đan.
“Tiểu thư, em không cần đi hầu hạ nhị tiểu thư! Em không cần……” Nói đùa, nếu nàng thật sự đi hầu hạ nhị tiểu thư, khẳng định không đến hai ngày sẽ bị chỉnh cho thê thảm.
“Vậy ngươi nên cẩn thận một chút cho ta.” Kỳ thật Lưu Tĩnh Minh mới không dám đem Linh Đan cho người ta. Tuy rằng hơi ầm ĩ lại hay mơ màng, bất quá nàng lại thấy đáng yêu.
“Dạ.” Linh Đan vội vàng đáp, sau đó lần nữa kéo nàng về chuyện chính. “Tiểu thư, em vừa rồi còn chưa nói xong!”
Linh Đan lập tức bắt đầu nói, “Khi đó em vừa đến quầy bán trâm hoa, nghe được bà ✓ú nhị tiểu thư ở cùng biệt phủ các mama nói……” Nàng đem chuyện xảy ra trên đường nói cho tiểu thư nghe.
“Mặc kệ bọn họ nói đi, dù sao chuyện của người khác, chúng ta cũng không quản được.” Lưu Tĩnh Minh đáp lời, trên tay lại lật trang sách.
“Tiểu thư, nói vậy hơi quá đáng, các nàng nói cô không ở yên trong khuê phòng, chưa xuất giá đã làm điều xằng bậy!” Linh Đan đem chuyện nghe được một hơi nói ra.
Trước kia các nàng nhiều nhất cũng chỉ nói tiểu thư tính tình không tốt, mục vô tôn trưởng (ý là trong mắt không có người bề trên), bộ dạng bình thường, nhưng bây giờ lại tồi tệ hơn, dĩ nhiên bôi nhọ danh tiết tiểu thư!
Chỉ là lúc trước đây, những lời đồn đãi không thật kia cũng đã dọa lui rất nhiều người muốn đến cầu thân, nay lại thêm lời đồn đãi nữa, xem ra việc tiểu thư được gả ra ngoài là không có khả năng ……
“Phải không?” Nghe xong lời Linh Đan nói, Lưu Tĩnh Minh từ chối cho ý kiến, trong lòng cũng không chút động, dường như là Linh Đan đang nói chuyện người khác vậy.
“Tiểu thư, cô vì cái gì một chút cũng không tức giận? Bọn họ ──” Linh Đan thấy Lưu Tĩnh Minh hoàn toàn không phản ứng, không khỏi nóng nảy đứng lên.
“Linh Đan, ta đã nói rồi, không cần thiết vì người khác mà ảnh hưởng đến tâm tình của mình, sống thật vui vẻ không phải tốt sao?” Lưu Tĩnh Minh bị Linh Đan làm cho không thể tiếp tục đọc sách, rốt cục ngẩng đầu lên.
Có lẽ là bởi vì mất đi cha mẹ khi tuổi còn quá nhỏ, cho nên nàng không còn ── không còn cảm thấy thương tâm nữa?
Cho nên làm gì phải suy nghĩ quá nhiều, vui vẻ quan trọng hơn, không phải sao? Nàng thực không hiểu vì cái gì Linh Đan muốn mình biến thành một tiểu lão bà, ngày nào cũng quan tâm hết chuyện này chuyện kia.
“Nói đi, tức giận thì như thế nào? Mất hứng thì phải làm thế nào đây? Còn không phải bất lực.” Nàng đem sự thật nói Linh Đan biết.
“Nhưng là…… Lúc này những lời đồn đại kia không quan trọng, quan trọng là danh dự của cô đó!” Linh Đan vẫn là không thể bỏ qua được chuyện này.
Nhìn Linh Đan, Lưu Tĩnh Minh thật không biết nên khuyên nàng như thế nào.
Nếu cùng nàng nói không thông, Lưu Tĩnh Minh cũng không muốn phí lời ── không bằng để thời gian mà đọc sách, hoặc là thêu hoa kiếm chút tiền sinh hoạt.
“Đừng nói nữa, ngươi ra ngoài đi. Cho người về phòng nghỉ ngơi hoặc là đi tìm Tiểu Thiến nói chuyện, đừng ở chỗ này phiền ta.”
“Tiểu thư……” Linh Đan cảm thấy thực ủy khuất, nàng là vì quan tâm tiểu thư, sao tiểu thư lại đuổi nàng đi?
“Được rồi được rồi, đi ra đi!” Không hề nhìn Linh Đan, Lưu Tĩnh Minh lại cầm lấy quyển sách.
Linh Đan nhìn tiểu thư, , tiểu thư kiên quyết không quan tâm nàng, đành phải theo lời lui ra.
Đợi đến khi nghe được tiếng đóng cửa, Lưu Tĩnh Minh mới đóng lại quyển sách, nhẹ nhàng đặt ở một bên.
Nàng chậm rãi đứng lên đi đến phía trước cửa sổ, nhìn cây bạch thụ ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ đến chuyện Linh Đan vừa nói……
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc