Màu Xanh Huyền Bí - Chương 28

Tác giả: Miêu Diệc Hữu Tú

Tang Đồng nháy mắt mấy cái, ánh mắt đột nhiên biến đổi, chợt đẩy Lương Nguyên ra.
“Lương Nguyên, anh làm gì đó?”
Lương Nguyên thở phào một cái: “Anh xem em mới vừa rồi chưa thoát khỏi vai diễn, có chút lo lắng.”
Tang Đồng sắc mặt có chút không tự nhiên, khoát tay áo không thèm để ý nói: “A, nhập vai có chút sâu, tôi không sao!”
Lương Nguyên còn muốn nói thêm gì nữa, bên kia đã có người gọi hắn qua.
Lương Nguyên không thể làm gì khác hơn là nói: “Đồng Đồng, anh đi trước quay phim, em có chuyện gì nhớ nói với anh.”
Lương Nguyên rời đi, Tang Đồng toàn thân đột nhiên buông lỏng, giữa hai lông mày vẻ buồn rầu chợt lóe.
Khiến bản thân hóa thân thành nhân vật, có thể có một ngày không ra được hay không?
Hôm nay cảnh quay kết thúc, trời đã tối rồi.
Tang Đồng một mình lái xe về đến nhà, thấy trên bàn cơm bày đầy thức ăn, đều là món cô bình thường thích ăn.
Lạc Hưởng Ngôn nghe được động tĩnh từ trong phòng đi ra, vui mừng cao hứng nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên quay phim, có vất vả hay không? Anh cố ý chuẩn bị một bàn đầy món ăn ngon tới khao em……”
Lạc Hưởng Ngôn từ trong tủ R*ợ*u lấy ra R*ợ*u đỏ trân quý: “Khui bình R*ợ*u ăn mừng một chút được không? Uống ít một chút, anh bảo đảm sẽ không ảnh hưởng buổi quay ngày mai!”
Nhìn Lạc Hưởng Ngôn bộ dạng hào hứng bừng bừng,
Tang Đồng không muốn đả kích ý tốt của hắn, làm bộ như người không có việc gì cười cười nói: “Được, cám ơn.”
Lạc Hưởng Ngôn dừng lại động tác rót R*ợ*u, quay đầu nhìn sắc mặt của cô một chút, hỏi: “Sao vậy? Có phải hôm nay quay phim không thuận lợi hay không?”
Tang Đồng thái độ cứng đờ, cười khổ mà nói: “Xem ra kỹ thuật diễn của em quá tệ rồi.”
Lạc Hưởng Ngôn để chai R*ợ*u xuống, đi tới trước mặt cô, sờ sờ mặt của cô an ủi: “Không có việc gì, em trước kia không phải đã nhận được giải vai nữ chính xuất sắc nhất sao? Em cũng ba năm không có đóng phim rồi, nhất thời cảm thấy lạ lẫm, tìm được cảm giác rồi sẽ tốt hơn thôi!”
Tang Đồng sa sút tinh thần thở dài: “Nhưng mẹ nói, diễn xuất là thứ dung nhập vào trong xương cốt, cả đời sẽ không biến mất.”
Lạc Hưởng Ngôn cười nhạo: “Em nghe bà nói bậy, bà xuất chúng hơn người như thế biết cái gì diễn trò a…… Tốt lắm, ăn cơm trước có được hay không, ăn no từ từ nghiên cứu kịch bản!”
Lạc Hưởng Ngôn lôi kéo Tang Đồng đi tới bên cạnh bàn, ấn cô ngồi xuống: “Ăn cơm!”
Tang Đồng cầm đũa lên, một chút thèm ăn cũng không có, nhưng không nghĩ phụ lòng Lạc Hưởng Ngôn tỉ mỉ chuẩn bị bữa ăn tối, không thể làm gì khác hơn là cưỡng bách bản thân tận lực ăn nhiều một chút.
Lạc Hưởng Ngôn nhìn cô ăn khổ sở như vậy, đè tay của cô lại nói: “Thôi, anh đi múc cho em chén canh……”
Tang Đồng cắn đũa, đột nhiên cảm thấy rất khổ sở.
Lạc Hưởng Ngôn núp ở trong phòng bếp, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
“Mẹ, ngài có thể giúp Tang Đồng một chút hay không? Cô ấy cảm xúc thật không tốt……”
Lạc Hưởng Ngôn cau mày, đè thấp thanh âm thở dài nói: “Con hiểu rõ, nhưng Nghiêm Dực Toàn cùng Trần Lão Sư…… Ngài cũng không phải không biết, bọn họ chỉ cấp cho ngài mặt mũi!”
“…… Cám ơn mẹ!” Lạc Hưởng Ngôn cúp điện thoại, múc chén canh bưng đi ra.
“Canh tới……” Lạc Hưởng Ngôn cả kinh “Trời ạ, em uống bao nhiêu rồi!”
Tang Đồng đỏ mặt, ôm chai R*ợ*u còn muốn hướng trong ly uống.
Lạc Hưởng Ngôn vội vàng buông chén xuống đem R*ợ*u đoạt đi: “Tiểu tổ tông, em thật là không để cho người ta yên tâm được mà! R*ợ*u này tác dụng chậm rất lớn đấy……”
Tang Đồng mắt phủ một tầng hơi nước, ngay cả cổ đều đỏ, ngây ngốc nhìn chằm chằm Lạc Hưởng Ngôn, cười khanh khách.
Lạc Hưởng Ngôn tức giận mắng: “Sáng mai sớm nếu có nhức đầu, anh xem em làm sao đóng phim được!”
Nghe được hai chữ “đóng phim”, Tang Đồng nhếch nhếch miệng, “Oa” một tiếng khóc lên.
Lạc Hưởng Ngôn bị dọa đến thiếu chút nữa ném đi chai R*ợ*u đỏ bảo bối của mình, vội vàng ngồi chồm hổm xuống, lôi kéo tay của cô dụ dỗ: “Làm sao vậy làm sao vậy, sao lại khóc lên thế này a……”
Tang Đồng vừa gào khóc, vừa chỉ trích: “Đều tại anh, không cho em uống R*ợ*u……”
Lạc Hưởng Ngôn cảm giác mình cũng muốn nhức đầu: “Dạ dạ dạ, là lỗi của anh!”
“Anh hung dữ với em! Còn lớn tiếng như vậy!”
Lạc Hưởng Ngôn nhẹ nhàng cho mình một cái tát: “Anh khốn kiếp!”
Tang Đồng tiếp tục mắng: “Lương Tiểu Nghệ là ả tiện nhân!”
Lạc Hưởng Ngôn giúp cô xoa xoa nước mắt: “Người đàn bà kia lại khi dễ em rồi hả?”
Tang Đồng ôm Lạc Hưởng Ngôn khóc lớn: “Diễn không tốt bọn họ khẳng định đều cười nhạo em…… Nhất định sẽ nói em ba năm trước đây đạt được danh hiệu ảnh hậu là dựa vào thân thể đổi lấy!”
Lạc Hưởng Ngôn than thở, vỗ lưng cô trấn an nói: “Sẽ không, đây không phải là mới ngày đầu tiên thôi sao? Chúng ta không gấp, từ từ đi có được hay không……”
Tang Đồng vừa khóc vừa thông suốt, đem uất ức trong lòng phát tiết ra ngoài, lau nước mắt nói lầm bầm: “Em muốn tắm, mệt mỏi, anh giúp em……”
Lạc Hưởng Ngôn không để ý gật đầu một cái: “Hảo hảo hảo, mệt mỏi chúng ta liền tắm một cái rồi ngủ, anh giúp em…… Anh đi! Em, nói, Cái… gì?”
Tang Đồng có chút không tỉnh táo, bị hắn đột nhiên quát hỏi sợ hết hồn, ủy ủy khuất khuất ở trong *** của hắn nói: “Em không muốn động, anh giúp em tắm……”
“Rầm ——” Lạc Hưởng Ngôn nuốt nước miếng hầu kết lên xuống điên cuồng, kích động đến không kềm chế được, thanh âm run rẩy hỏi: “Thật muốn anh…… Giúp em?”
Tang Đồng dứt khoát không nói, một cước đạp hắn ra, lảo đảo đứng lên đi tới phòng tắm.
Lạc Hưởng Ngôn bị đạp ngã xuống đất, ngồi tại chỗ nhìn bóng lưng Tang Đồng tiếc nuối vô cùng.
Tang Đồng vừa đi vừa dùng sức cởi nút áo, ngón tay lại mất linh hoạt, nửa ngày cũng không cởi ra được, không khỏi ảonão, dùng sức xé ra, nút áo răng rắc rớt đầy đất.
Tang Đồng đi vào phòng tắm, đột nhiên xoay người lại, đỡ cửa phòng tắm nghi ngờ hỏi: “Làm sao anh còn không đi vào?”
Lạc Hưởng Ngôn sửng sốt, ánh mắt theo từ trên mặt cô từ từ di động đến trước *** cô, sau đó liền trực ngây ngốc bất động.
Tang Đồng cúc áo sơ mi bị kéo đứt, lộ ra áo lót bên trong, họa tiết tinh xảo, màu xanh dương mê người, nổi bật lên *** trắng muốt như ngọc.
Oanh ——
Lạc Hưởng Ngôn giống như nghe được trong lòng mình đột nhiên bùng lên ngọn lửa hừng hực. Thắt lưng giống như bị nhấn chốt mở, tách một cái dựng đứng lên.
Tang Đồng nhìn hắn ngồi dưới đất bất động, bất mãn lớn tiếng chỉ trích hắn: “Có phải anh không muốn giúp em!”
Lạc Hưởng Ngôn lúc này mới hồi hồn, lấy tay chống đất nhảy lên, nhanh nhẹn nhảy đến trước mặt cô, nắm cả người cô tiến vào phòng tắm, phanh một tiếng đóng sầm cửa lại.
Lạc Hưởng Ngôn vừa hôn cô, vừa thở hổn hển cười: “Đây chính là em cầu xin anh đấy…… Có đậu hũ tự mình lột da đưa đến khóe miệng, anh không ăn anh chính là thằng ngốc!”
Lạc Hưởng Ngôn đôi tay chuyển qua trước *** cô, lôi kéo váy của cô chậm rãi cởi xuống.
Tang Đồng ngoan ngoãn giang hai cánh tay, mặc cho hắn từng chút một cởi xuống quần áo của mình.
Theo vải vóc càng ngày càng ít, Lạc Hưởng Ngôn tay cư nhiên càng ngày càng run rẩy.
Lạc Hưởng Ngôn ở trong lòng hung hăng đấm mình một cái.
Thời khắc mấu chốt như xe bị tuột xích! Cũng không phải là tiểu tử mới lớn chưa từng ăn qua thịt, có cần kích động như vậy không!
Lạc Hưởng Ngôn tay run run cởi bỏ áo lót, bộ *** mượt mà mềm mại tựa như hai con thỏ ngọc hoạt bát nhảy ra ngoài, run rẩy, Lạc Hưởng Ngôn cảm giác lòng của mình cũng hung hăng run rẩy theo.
Tay Lạc Hưởng Ngôn theo sống lưng của cô chậm rãi dời xuống, Tang Đồng nằm ở trước *** hắn, bộ *** ấm áp mềm mại dán sát vào bộ *** tinh tráng khỏe mạnh của hắn, thoải mái than dài thành tiếng.
Lạc Hưởng Ngôn nuốt nước miếng một cái, ** đã hoàn toàn thức tỉnh, toàn thân lỗ chân lông giống như đang kêu gào: đoạt lấy người trước mắt, hung hăng ôm chặt cô ấy!
Lạc Hưởng Ngôn cư nhiên không dám nhìn nữa, cặp mắt gắt gao nhìn chằm vách tường trước mặt, sờ tới bên cạnh ***, một tay ôm chặt thắt lưng cô, một tay khó khăn cởi ra che giấu cuối cùng.
Tang Đồng bị lột trần trụi nằm ở trong bồn tắm, thoải mái mặc cho nước chảy trên tấm lưng trơn bóng của cô.
Lạc Hưởng Ngôn vẻ mặt đau khổ nhìn phía dưới của mình một chút, ** bộc phát đến trình độ đau đớn, nhưng cô gái đã trêu chọc mình kia, lại không phát giác gì đang nhắm hai mắt hưởng thụ.
Khí nóng mờ mịt, nước theo sống lưng bóng loáng như ngọc vui vẻ chảy xuống, xoẹt qua chiếc eo động lòng người.
Đỉnh mượt mà ngạo nghễ ưỡn lên, giống như mật đào tươi mới, bị nước nóng chưng ra màu hồng, giống như là từ bên trong *** nhú ra trọn vẹn, vô cùng hấp dẫn.
Hai chân thon dài trong nước mở rộng, thời gian dài tập nhảy khiến hình dáng đôi chân cực đẹp, cân xứng thon dài, giống như bạch ngọc, dưới sóng nước lăn tăn có vẻ cực kỳ oánh nhuận.
Lạc Hưởng Ngôn hai ba cái đã kéo xuống quần áo của mình, đem *** rơi xuống đất một cước đá bay, ngồi chồm hổm xuống, ánh mắt xanh mơn mởn từng tấc thưởng thức cảnh đẹp trước mặt, thanh âm trầm thấp khàn đi: “Có muốn anh cho em…… mát xa hay không?”
Một chữ cuối cùng kéo dài âm cuối, mang theo ý vị dụ dỗ không nói nên lời.
Tang Đồng lười biếng đưa tay, đem tóc hất sang một bên: “Tốt!”
Lạc Hưởng Ngôn một tay từ từ đặt trên vai cô chậm rãi vuốt ve, lòng bàn tay chạm tới xương bả vai nhô ra, mang theo một ** cảm giác tê liệt. Một tay kia không nhịn được đè ** căng đau của mình.
Tang Đồng thoải mái khẽ hừ, thanh âm mềm mại cực kỳ giống như đang khinh ngâm, nghe được Lạc Hưởng Ngôn hai mắt đỏ ngầu.
Lạc Hưởng Ngôn tay dần dần dời xuống, ở thắt lưng mềm mại mảnh mai vuốt ve, Tang Đồng khó chịu chấn động, làm nũng nói: “Nhột……”
Từ trong lỗ mũi hừ ra một âm tiết, nghe vào trong lỗ tai Lạc Hưởng Ngôn, rõ ràng chính là lời mời gọi không kiên nhẫn.
Nhị gia phong lưu chơi bời tất cả các bụi hoa, lúc nào thì ủy khuất qua mình! Ở trong từ điển của Lạc Nhị gia, chưa từng có mấy từ giữ mình trong sạch này.
Lạc Hưởng Ngôn cũng nhịn không được nữa, chợt đứng lên, giơ chân lên định chen vào bồn tắm đè lên, lại nhìn thấy Tang Đồng giật giật, lật người nằm ngửa.
Lạc Hưởng Ngôn đại não không còn, ngơ ngác nhìn thân thể mê người trong nước. Không hỗ được gọi là Siren, như vậy hồn nhiên bất giác lại lộ ra được vẻ đẹp của mình, không phải yêu tinh là cái gì.
Trống *** đập thình thình, máu kịch liệt lưu chuyển. Đột nhiên cảm thấy mũi ngưa ngứa, có dòng chất lỏng ấm áp chảy ra, Lạc Hưởng Ngôn tiện tay quẹt qua, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Trên mu bàn tay là vết máu đỏ tươi chói mắt, khiến Lạc Hưởng Ngôn bi phẫn vọt ra khỏi phòng tắm.
Cư nhiên chảy máu mũi!
Nhất định là bởi vì thời tiết hanh khô bắt lửa!
Lạc Nhị gia tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình nhịn quá lâu bị chọc kích thích đến chảy máu mũi!
Bên ngoài nhiệt độ có chút thấp, Lạc Hưởng Ngôn tựa vào trên vách tường lạnh lẽo, từ từ bình phục hơi thở trong cơ thể nóng ran.
Còn chưa phải lúc a……
Lạc Hưởng Ngôn khẽ thở dài một cái, lúc này mới nhớ tới Tang Đồng còn đang ngâm trong nước!
Gõ cửa không ai trả lời, Lạc Hưởng Ngôn chỉ đành phải bất đắc dĩ đẩy cửa vào, phấn chấn tinh thần mười phần tiểu Lạc Đà, an ủi: “Huynh đệ tốt, tối nay uất ức ngươi, về sau nhất định gấp trăm gấp ngàn lần bù đắp trở lại cho ngươi!”
Nước nóng làm cho người ta buông lỏng, khắp người mệt mỏi cũng bị nước nóng kích phát ra. Tang Đồng uống R*ợ*u vốn là choáng váng, ngâm mình ở trong bồn tắm, đã ngủ rồi.
Lạc Hưởng Ngôn cảm thấy số lần mình thở dài trong ba mươi năm qua cũng không bằng tối hôm nay.
Suy nghĩ một chút, một tay nâng thắt lưng Tang Đồng, một tay đặt ở khuỷu chân của cô, ở trong nước lắc lắc, sau đó mới khóa nước, cầm khăn tắm bao lấy Tang Đồng, ôm cô đến trên giường.
Mặc dù không có cách nào ăn hết, nhưng là tiện nghi quyết không thể không chiếm!
Lạc Hưởng Ngôn nhanh chóng vọt vào phòng tắm, sau liền *** chui vào chăn trong, ôm thân thể trơn mượt thơm ngào ngạt, tứ chi quấn lấy nhau tốt đẹp đi vào giấc ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc