Màu Xanh Huyền Bí - Chương 24

Tác giả: Miêu Diệc Hữu Tú

Thật là lòng nam nhân, như kim dưới đáy biển a!
Tang Đồng yên lặng cảm khái một phen, cũng không lên tiếng. Chuyện đã xảy ra hôm nay quá nhiều, đầu óc của cô nhất thời có chút không đủ dùng. Không nghĩ tới mình vừa mới quay lại làm việc sẽ phải cùng Lương Nguyên dây dưa không dứt, chỉ hy vọng Lương Tiểu Nghệ đừng lại lần nữa cắn chặt cô không nhả.
Nhưng mà trước mắt xem ra rất khó, tên ký giả khắp nơi gây khó khăn cho cô kia rõ ràng là có người sắp xếp từ trước!
Tang Đồng vừa nghĩ tới thủ đoạn nhiều vô số kể của Lương Tiểu Nghệ, liền vô cùng nhức đầu, ăn qua cơm tối không chút khẩu vị, đã cảm thấy nuốt không trôi rồi.
Thu thập bát đũa xong xuôi, mới phát hiện Lạc Hưởng Ngôn hầm hừ ngồi trên ghế sa lon, cầm điều khiển ti vi điên cuồng ấn, màn hình TV lướt qua vèo vèo, gần như sắp nổ tung đến nơi rồi.
Tang Đồng không giải thích được đi tới ngồi ở bên cạnh hắn: “Làm sao vậy, TV cùng anh có thù oán à?”
Lạc Hưởng Ngôn hừ một tiếng ném điều khiển tivi xuống, ngồi xếp bằng ở trên ghế so¬fa nhìn chằm chằm cô, âm dương quái khí hỏi: “Ái chà chà, cùng người yêu cũ hợp tác đóng phim cảm động quá đi chứ, nhìn xem em đêm nay hồn vía lên mây rồi kia kìa!”
Tang Đồng bừng tỉnh hiểu ra!
Đây là…… Ghen?
Khó trách từ lúc bắt đầu quay thử thì lỗ mũi không giống như bình thường, ánh mắt cũng khan khác, Lạc Nhị gia đây là ăn giấm
chua ….!
Tang Đồng cười đến nghẹn, cũng ngồi xếp bằng ở trên ghế so¬fa, cùng hắn mặt đối mặt, nghiêm túc nói: “Em không ngờ tới Lương nguyên cũng sẽ tham gia, lúc mới nhìn thấy anh ta quả thật có chút kinh ngạc…… Nhưng mà em mất hồn mất vía tuyệt đối không phải là bởi vì anh ta, em là bởi vì Lương Tiểu Nghệ, người phụ nữ kia anh cũng không phải không biết, bề ngoài thanh khiết như bạch liên*, một bụng chứa toàn nước bùn hôi thối, em lo lắng……”
*bạch liên = hoa sen trắng
Lạc Hưởng Ngôn sắc mặt hòa hoãn một chút, có chút vô thố mở miệng nói: “Giờ lại tính nói sang chuyện khác sao, bất quá chỉ mới quay thử mà thôi hai người đã ôm ôm ấp ấp rồi…… Kịch bản này do ai viết a, thối như vậy, không được! Phải đổi, tất cả nam chính nữ chính phát sinh tình cảm nhất định phải hàm súc kín kẽ! Đây không phải là phim cổ trang sao? Cổ nhân đã dạy nam nữ thụ thụ bất thân, anh phải giữ gìn lịch sử……”
Tang Đồng không nhịn được ôm bụng cười ha ha.
Lạc Nhị gia thẹn quá thành giận mắng: “Cười cái gì đó!”
Tang Đồng cố nén cười, đưa chân đá đá chân của hắn nói: “Ai nha nha, Lạc Đà, đây không phải là đang đóng phim thôi sao, cũng không phải là thật…… Anh xem anh ăn dấm thế kia, rất không ý tứ a!”
Lạc Hưởng Ngôn sắc mặt cứng đờ, giận tím mặt nói: “Ai nói anh ghen? Ít con mẹ nó tự mình đa tình! Em thích ôm người nào thì ôm người đó, thích hôn ai thì hôn người đó, anh mới lười đi quản em!”
Tang Đồng ý vị sâu xa nhìn hắn, chậm rãi hỏi: “A —— vậy sao?”
Lạc Hưởng Ngôn thân thể đột nhiên cứng đờ.
Tang Đồng duỗi bàn chân nhỏ mịn màng, đưa đến giữa hai chân Lạc Hưởng Ngôn, mũi chân linh hoạt gãi gãi, sau đó trực tiếp sử dụng lòng bàn chân mềm mịn chậm rãi vân vê cọ xát một chút chỗ mềm mại kia.
Lạc Hưởng Ngôn về đến nhà liền thay một cái quần dây đay rộng thùng thình, không chỉ có thoải mái, hơn nữa có chút…… cợt nhã.
Chính là bởi vì như thế, bất ngờ không kịp đề phòng, Lạc Hưởng Ngôn bị đâm trúng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Tang Đồng mang theo nụ cười trêu chọc lòng người, khẽ cúi thấp đầu, nghiêng mắt nhìn hắn, rất có phong tình quyến rũ, khóe miệng khơi lên độ cong mang theo ý tứ trêu đùa rõ ràng, chọc cho Lạc Hưởng Ngôn trong lòng ngứa ngáy khó chịu, máu nóng toàn thân kêu gào dâng lên, hội tụ tại nơi đang bị Tang Đồng bằng mọi cách trêu chọc.
Tang Đồng chậm rãi trừng mắt nhìn, móng chân được sơn đỏ thẫm xinh đẹp diễm lệ, càng thêm nổi bật da thịt như ngọc nơi bàn chân. Ngón chân mượt mà giống như từng viên tỏi đã lột da, trong suốt đáng yêu, tròn phúng phính lại hết sức linh hoạt, vui sướng nhúc nhích trêu chọc nơi mềm mại kia.
Lạc Hưởng Ngôn giật mình một cái, một phát bắt được cổ chân mảnh khảnh của cô, sau đó dừng lại bất động, tựa hồ không biết phải đẩy ra, hay là muốn dùng sức kéo về phía mình.
Tang Đồng nhíu lông mày, nụ cười sâu hơn, tùy hắn cầm cổ chân của mình, thừa dịp cong lòng bàn chân lên, mu bàn chân trắng muốt ngoặt ra làm thành độ cong đầy đặn, lòng bàn chân tạo thành một vòng tròn, vừa vặn bao quanh nơi Lạc Hưởng Ngôn đang dần dần nóng rực ngẩng đầu, khi nhẹ khi nặng xoa nắn.
Lạc Hưởng Ngôn hung hăng hít một hơi, bàn tay đang nắm cổ chân không nhịn được tỉ mỉ vuốt ve da thịt trắng noãn, lòng bàn tay nóng rực dần dần đi lên, thăm dò vào ống quần rộng thùng thình, dọc theo bắp chân căng đầy như ngọc, khẽ khiêu khích thần kinh Tang Đồng.
Tang Đồng thời gian dài không luyện tập chân, dần dần có chút mệt mỏi, trên chân lực độ cũng bắt đầu thay đổi nhẹ nhàng, một cái nhẹ một cái nặng, khiến trong lòng Lạc Hưởng Ngôn như có trăm móng vuốt đang gãi ngứa, càng phát ra muốn ngừng mà không được.
Tang Đồng cảm thụ nơi ngay tại lòng bàn chân đội lên rất nhanh thức tỉnh, nhanh chóng nóng rực dựng thẳng đứng lên, không khỏi có chút kinh hoảng, ngượng ngùng muốn rút về chân.
Lạc Hưởng Ngôn nhận thấy được ý đồ của cô, lực độ trên tay chợt thu lại, vững vàng nắm lấy mắt cá chân của cô, cúi đầu hôn lên mu bàn chân trắng noãn.
Cảm giác tê tê dại dại thông qua lưng bàn chân truyền tới đáy lòng, Tang Đồng run lên, bắt đầu khẽ dùng sức giãy giụa.
Mu bàn chân mảnh khảnh, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh, khiến Lạc Hưởng Ngôn không nhịn được dọc theo mạch máu nhẹ nhàng gặm nuốt.
Tang Đồng vẫn biết lòng bàn chân là sợ nhột nhất, nhưng không biết mu bàn chân của mình cư nhiên cũng nhạy cảm như vậy, Lạc Hưởng Ngôn môi lưỡi nóng rực làm cho da đầu cô cũng khẽ tê dại, cổ họng giống như bị cái gì ngăn chặn, muốn phát ra âm thanh. Nhưng nội tâm lại rõ ràng, một khi phát ra tiếng, nhất định là khó nhịn thân ngâm.
Tang Đồng cắn môi, khẽ ngửa đầu, lộ ra cái cổ trắng noãn đẹp đẽ, thở hổn hển nói: “Đủ, đủ rồi……”
Lạc Hưởng Ngôn nghe vậy bỏ qua mu bàn chân của cô, môi lưỡi lại chậm rãi dời lên trên, dọc theo bắp chân mà liếm. Liếm, ở bên trong đầu gối mềm mại nhạy cảm dùng răng nanh nhẹ nhàng vuốt ve.
Tang Đồng từ trên nhìn xuống, Lạc Hưởng Ngôn nghiêng đầu vùi vào giữa hai chân cô, hình tượng lực kích thích quá mạnh mẽ rồi, Tang Đồng oanh một cái hồng thấu mặt, nhắm mắt lại ưm một tiếng, chợt rút hai chân về dùng hai tay ôm lấy, cúi đầu vùi mặt ở trong đầu gối.
Lạc Hưởng Ngôn bình ổn hô hấp, nhìn người nào đó giống như đà điểu, khà khà quái dị cười, sắc mặt lưu manh mười phần mười như đang đùa giỡn hoàng hoa khuê nữ.
Lạc Hưởng Ngôn chậm rãi đến gần cô, hai tay chống đỡ bên cạnh cô, cúi đầu ghé vào bên tai của cô, hà hơi hỏi: “Thế nào, đốt lửa xong liền muốn chạy?”
Lạc Hưởng Ngôn cường ngạnh lôi kéo tay cô, đặt ở bộ vị đang gắng gượng của mình, vừa tiếp xúc với lòng bàn tay mềm mại, chỗ nóng rực của Lạc Hưởng Ngôn không khỏi nhảy lên, Tang Đồng bị dọa sợ lập tức ngẩng đầu lên.
Lạc Hưởng Ngôn xấu xa cười nói: “Em đã khơi lên thì hãy phụ trách dập lửa…… Được rồi, trước cùng tiểu Lạc Đà gặp mặt!”
Lời nói vừa hạ lưu vừa quyến rũ này, Tang Đồng nín thở lung tung vuốt vuốt, lấy lòng nói: “Được, được chưa!”
Lạc Hưởng Ngôn hừ nhẹ: “Còn lâu a! Đại Bảo Bối của Nhị gia anh uy mãnh kéo dài, em tự giác một chút hảo hảo hầu hạ nha!”
Tang Đồng nhìn Lạc Hưởng Ngôn vô lại ánh mắt nguy hiểm, không khỏi ở trong lòng kêu rên.
Lạc Nhị gia chính là một đám củi, không ᴆụng hắn cũng thỉnh thoảng động dục, như vậy trêu chọc, còn không phải tiếp thêm củi cháy rừng rực sao!
Tang Đồng đỏ mặt, tay phải bị hắn cưỡng bách đặt tại giữa hai chân, cách vải vóc thật mỏng, nhiệt độ kinh người, thậm chí có thể cảm thấy mạch máu phía trên đập đều đặn.
Tang Đồng nhìn mặt hắn hưởng thụ híp mắt, tò mò giật giật tay, liền nghe thấy Lạc Hưởng Ngôn hô hấp nặng nề, rõ ràng càng thêm hưng phấn.
Tang Đồng chơi thật vui vẻ ngắt ngắt, nhưng không biết chạm phải dây thần kinh nào, Lạc Hưởng Ngôn “Tê ——” một tiếng, mở mắt ra, cắn răng nghiến lợi buột miệng nói: “Em thật đúng là tiểu yêu tinh thích ђàภђ ђạ người……”
Em thật đúng là tiểu yêu tinh thích ђàภђ ђạ người…… Tiểu yêu tinh ђàภђ ђạ người…… Tiểu yêu tinh……
Rắc rắc ——
Một tiếng sét thật lớn từ chín tầng mây bổ xuống trúng đầu Tang Đồng.
Tang Đồng ánh mắt ngây ngốc nhìn Lạc Hưởng Ngôn, đột nhiên đấm ghế sa lon cười lớn: “Oa ha ha ha……”
Lạc Hưởng Ngôn sợ hết hồn, ngay tiếp theo phía dưới cũng bị giật mình co rụt lại. Đầu đầy vạch đen, không biết Tang Đồng thế nào đột nhiên lại điên cuồng như vậy.
Tang Đồng cười đến nói chuyện cũng đứt quãng: “Lạc, Lạc Đà! Anh nhất định là một ngày lao lực quá độ a…… Nói thật, anh ở trên giường có phải hay không thích nói câu ‘tiểu yêu tinh ђàภђ ђạ người’ này a, anh không phải đã xem nhiều ngôn tình sắc chứ……”
Lạc Hưởng Ngôn xấu hổ nhào tới, ôm lấy đầu của cô, hung hăng hôn lên môi cô.
“Ưmh ——“
Tang Đồng quơ múa đôi tay, cặp chân lung tung đạp muốn từ bên dưới Lạc Hưởng Ngôn giãy thoát, trừng lớn cặp mắt tràn đầy lửa giận.
Lạc Hưởng Ngôn đem đầu lưỡi cường thế tiến vào khoang miệng Tang Đồng, bốn phía khuấy động một phen mới tạm thời thỏa mãn lui ra.
Tang Đồng vừa được giải thoát, lập tức dùng sức đẩy hắn ra, đưa mu bàn tay hung hăng cọ xát môi, phi phi phun vài cái.
Lạc Hưởng Ngôn mặt đen lại, tâm cũng lạnh, lửa giận ngút trời quát: “Em cứ như vậy ghét bỏ anh?”
Tang Đồng liên tục phi phi thật lâu mới bắt đầu phẫn nộ mà gào thét: “Nói nhảm! Em cái đầu anh anh dám hôn liếm như vậy à! Còn con mẹ nó duỗi đầu lưỡi đi vào khuấy a khuấy! Em, em hôm nay chạy nửa ngày trở lại còn chưa có tắm rửa đâu, anh mới vừa rồi cầm chân em vừa cắn lại liếm nửa ngày không có súc miệng thì đã cho em một nụ hôn nóng bỏng cách thức tiêu chuẩn rồi! Anh không thấy ghê tởm nhưng em ghê tởm, đồ ngựa đực nhà anh chỉ biết sử dụng nửa người dưới suy nghĩ! A Phi!”
Lạc Hưởng Ngôn bó tay rồi, ngay cả nơi nào đó uy vũ kéo dài trước nay luôn kiêu ngạo cũng mềm nhũn xuống.
Tang Đồng thật sự là cao thủ biết phá hư không khí, vốn là nụ hôn tuyệt vời như thế cũng bị cô nói thành không chịu nỗi như vậy, thật sự làm cho người ta buồn bực muốn ૮ɦếƭ mà.
Tang Đồng tức giận một cước đạp Lạc Hưởng Ngôn sang bên, từ trên ghế sa¬lon đứng lên.
Lạc Hưởng Ngôn cau mày bất mãn hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Tang Đồng nhìn trời liếc mắt: “Đánh răng!”
Lạc Hưởng Ngôn hết ý kiến.
Bởi vì tham gia đóng bộ phim 《 Khuynh tẫn thiên hạ 》, Tang Đồng lại trở thành đối tượng bị ký giả bao vây chặn đánh. Them vào đó do không chịu nổi đám chó săn quấy rầy, hơn nữa bên ngoài thời tiết càng ngày càng lạnh, Tang Đồng đơn giản làm tổ ở nhà nghiên cứu kịch bản.
Không quá mấy ngày, đã có người gọi điện thoại thông báo cho cô tới hóa trang, thuận tiện chụp một vài áp – phích tuyên truyền.
Tang Đồng cùng Lạc Hưởng Ngôn nói một tiếng, liền một mình tới Vinh Hiển.
Bộ phim này được ném vào một khoản tiền lớn, thậm chí không sử dụng không gian điện ảnh sẵn có, khu vực tiến hành quay phim được lựa chọn lần nữa, phần lớn thiết bị đều là xây dựng lại.
Tang Đồng cùng nhân viên làm việc chào hỏi, vài vị nhân viên chủ chốt đã đến có mặt, Tang Đồng liền trực tiếp đi theo thợ trang điểm, nhân viên trang phục vào phòng hóa trang.
Soi gương, mặc cho nhân viên hóa trang ở trên mặt mình hoa tay múa chân. Tang Đồng không khỏi nhớ tới cảnh tượng ba năm trước mình lần đầu tiên đóng phim. Khi đó chụp ảnh hóa trang, đương nhiên là ở trong phòng hóa trang cá nhân, có Hàn Tả Tả toàn quyền xử lý, có thợ trang điểm cùng phụ tá di theo bên cạnh.
Mà bây giờ, Tang Đồng cự tuyệt Lạc Hưởng Ngôn tìm cho cô người hóa trang và người đại diện, bên
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc