Máu Đọng - Chương 40

Tác giả: Phong Tử Tam Tam

Thiệu Đình cũng không ngờ Cố An Ninh lại hỏi thẳng như vậy, anh cứ tưởng với tính của Cố An Ninh thì có biết cũng sẽ vờ như chả biết gì.
Anh bình tĩnh ngắm cô, lần đầu tiên cảm thấy chính mình cũng không hiểu được cô gái này.
Bỗng Cố An Ninh hơi cong khóe miệng, giơ tay chủ động cầm những ngón tay khô ráp của anh, bàn tay cô nhỏ mềm, nhẹ nhàng ***g vào giữa những ngón tay anh.
Thiệu Đình bị động tác đột ngột của Cố An Ninh làm người cứng ngắc, cô rất ít khi chủ động chạm vào anh, mỗi lần đều là anh cường ngạnh chủ động.
“Em muốn hiểu anh” – Cố An Ninh nói không rõ ràng, lặng lẽ quay mặt đi.
Có lẽ là lần đầu nói chuyện kiểu này với anh nên cô không quen, gương mặt ửng hồng: “Có vài chuyện em chưa xác định, nhưng em…em dường như…”
Cô chưa nói hết câu thì ánh đèn pha sáng chói chiếu về phía hai người, vài chiếc xe tiến vào sân, lốp xe nghiến trên sân tạo ra âm thanh lạo xạo, trong bóng đêm vang lên rất chói tai.
Cố An Ninh quay lại nhìn, không ngờ là Mục Chấn, đằng sau còn hai chiếc xe cảnh sát nữa… Lòng cô nhảy dựng lên, ngón tay luồn vào tay anh siết chặt lại.
Có lẽ nhận ra được sự lo lắng của cô, Thiệu Đình thuận thế kéo cô vào lòng, bàn tay to dày đặt lên bờ vai cô, tạo cảm giác an tâm.
Trán Thiệu Đình nhíu lại rất sâu, anh vẫn lạnh lùng nhìn về phía Mục Chấn vừa ra khỏi xe.
Mục Chấn không mặc không mặc đồng phục, trên người lại có khí chất sạch sẽ sẵn có; anh ta bước về phía hai người, hơi liếc nhìn Cố An Ninh, ánh mắt kỳ quái, vừa thương hại vừa thông cảm, dường như có cả chút do dự.
Cố An Ninh bị nhìn đến lạnh cả sống lưng, vẫn ép sát vào *** Thiệu Đình.
Mục Chấn thở dài, đưa một tờ giấy ra trước mặt hai người: “Thiệu tiên sinh, chúng tôi có lý do nghi ngờ anh đánh nhau cố ý gây thương tích cho người khác. Anh có thể báo cho luật sư, nhưng giờ phải về hỗ trợ chúng tôi điều tra”
Cố ý gây thương tích? Cố An Ninh chẳng nghĩ gì, chắn trước Thiệu Đình, hành động theo bản năng, nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng nghiêm túc của Mục Chấn, giọng run run: “Cố ý gây thương tích?”
Mục Chấn nhìn cô rất phức tạp, vừa thương hại lại vừa thông cảm: “Nửa năm trước, ở quán bar Hoàng Hôn, có vụ ***, người bị hại bị chặt đứt gân tay”
Lời này làm Cố An Ninh suýt khuỵu xuống, chuyện ở bar Hoàng Hôn cô cả đời không quên được, chính ở nơi này cô nhận ra rõ phần kia của Thiệu Đình. Nhớ lại chuyện đã xảy ra, căng thẳng đến nghẹn họng: “Các anh…các anh có chứng cớ không?”
Mục Chấn im lặng một lát, gật đầu: “Chứng có xác thực”
Người đàn ông phía sau vẫn không có phản ứng, Cố An Ninh cảm thấy tim mình lạnh đi.
Mục Chấn không nhiều lời với cô nữa, giơ tay với đội viên phía sau, cảnh sát đi cùng tiến lên tra còng vào cổ tay Thiệu Đình; bàn tay ấm áp vừa khoác lên vai cô tuột xuống.
Miếng kim loại lạnh lẽo sượt qua bàn tay cô.
Thiệu Đình rất lạnh lùng và bình tĩnh, không tỏ ra khác lạ, từ đầu đến cuối không hề nhìn Cố An Ninh, đi theo những người kia về phía xe cảnh sát.
“Thiệu…” – Cố An Ninh định mở miệng gọi ah, lại phát hiện ra mình cũng không biết tên anh là gì.
Thiệu Đình dừng bước chân, ngừng vài giây mới xoay người lại, nhìn cô một lúc, sau đó vẫn dùng giọng nói lạnh nhạt: “Không kịp mang tin vui cho em, Trì Phi sẽ đưa đến sau vậy”
Anh nói xong thì nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ hơi kéo khóe môi: “Ngủ ngon, An Ninh”
Cố An Ninh vốn vẫn cảm thấy Thiệu Đình không gì không làm được, anh rất mạnh, ví dụ như lúc trước không có tin tức gì nhưng cô vẫn một mực tin tưởng anh chắc chắn không gặp chuyện không may. Nhưng lần này, vì cái gì, lòng như bị P0'p nát.
Mục Chấn là người rời đi cuối cùng, anh ta đứng trước mặt Cố An Ninh, đợi yên tĩnh mới nói: “Thiệu Đình đáng sợ hơn cô tưởng, An Ninh, rời anh ta đi đi. Chuyện anh ta đừng quản nữa, cứ tiếp tục sẽ hối hận đấy”
Cố An Ninh không hiểu ý Mục Chấn, nhưng thế giới của Thiệu Đình thì cô hơi hơi hiểu rồi.
---
Trì Phi cho người nghe ngóng tin tức, rất nhanh biết được chuyện xảy ra trong hộp đêm bị người chụp ảnh nặc danh gửi cảnh sát. Thiệu Đình rất rõ rằng chuyện này khó giải quyết hơn tưởng tượng.
“Việc này hẳn là liên quan đến nhà họ Trang, Trang Khiết và Trang Nhiên đều qua đời, hơn nữa đều có liên quan khó giải thích đến Thiệu Đình, dù không có bằng chứng thì bọn họ cũng có thể tạo bằng chứng. Vụ án lần này, sợ rằng Thiệu Đình lành ít dữ nhiều”
Cố An Ninh trơ mắt nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Trì Phi, lòng càng u ám.
Cô biết những thứ trong tay cảnh sát đều là thật, không phải giả, bởi vì lúc đó cô thấy tất cả ở cửa. Chính vì thấy được bộ mặt dữ tợn của người đàn ông tao nhã ngày xưa, bàn tay quen thuộc cầm dao cắt đứt gân tay người đàn ông kia, cô mới sợ hãi Thiệu Đình như vậy...
Trì Phi nhìn cô, trong tay vẫn còn nửa ***: “Nghỉ sớm chút đi, chuyện này tôi sẽ nghĩ cách”
Anh ta đứng dậy định đi, Cố An Ninh tự dưng đứng lên giữ anh ta lại: “Trì Phi, nếu tìm được người chụp ảnh thì có ích gì không?”
Trì Phi quay lại nhìn cô, suy nghĩ, ấn tượng của anh ta về Cố An Ninh không được tốt lắm, tuy biết mọi chuyện vẫn là do Thiệu Đình tính kế ép buộc, nhưng vẫn tức giận vì thái độ của cô vô cùng. Lúc này lại nhìn Cố An Ninh lo lắng cho Thiệu Đình, bỗng dưng cảm thấy hai người này đều là đồ ngốc trong tình cảm.
Anh ta lắc đầu, không đành lòng dập tắt hy vọng của Cố An Ninh: “Trừ khi chứng minh được ảnh chụp là giả, hoặc người chụp ảnh có thù với Thiệu Đình, cố ý hãm hại”
Trì Phi nói xong thì đi, một mình Cố An Ninh ngồi trong phòng khách trống trải.
Vài ngày tiếp theo, Trì Phi làm đủ mọi cách cũng không nộp tiền bảo lãnh cho Thiệu Đình ra được, nhưng lại giúp Thiệu Đình đem tin vui hộ về nhà.
Cố Bá Bình đứng ở phòng khách nhìn cô mỉm cười, nửa năm không gặp, thân thể còn cường tráng hơn lúc trước nhiều. Cố An Ninh cuối cùng cũng có một khắc thư giãn sau mấy ngày hỗn loạn, cô chạy đến ôm chặt lấy bố mình, nghẹn ngào không nói nên lời: “Bố...”
Cố Bá Bình dịu dàng vỗ vai con gái: “Đồ ngốc, khóc cái gì, con gửi bánh ngọt cho bố, bố nhận được rồi”
Cố An Ninh ngước mắt lên, mặt đầy nước mắt, dường như cảm xúc dồn nén mấy ngày nay xả hết ra. Nửa năm nay đều dựa vào thư từ để xác định bố được an toàn, tuy rằng bố cô chưa bao giờ nói về hoàn cảnh sống qua thư, nhưng không thấy thì vẫn lo lắng, dù ông có nói ông rất tốt thì vẫn nghi ngờ không biết đó có phải sự thật không.
Cố Bá Bình đưa ngón tay lau nước mắt cho cô, nhỏ giọng trấn an: “Đừng khóc, bố không hề phải chịu khổ, nửa năm nay thật ra bố luôn làm nghiên cứu. Thiệu Đình cho bố phòng làm việc tốt nhất, chuyện Hải Đường bố đã biết từ sớm, trước khi rời đi bố cũng gặp con bé một lần, tiếc là nó bị bố nó lừa kỹ quá, Thiệu Đình sợ bố gặp chuyện không may nên mới đưa bố đi tránh”
Cố An Ninh không biết nên nói gì, cô không thể tưởng tượng được chân tướng lại là thế này, cô hiểu lầm Thiệu Đình lâu như vậy nhưng anh lại không giải thích.
Nghĩ đến Thiệu Đình, nước mắt càng rơi dữ dội: “Vậy tại sao cái gì cũng không nói cho con biết?”
“Thiệu Đình nói, với tính cách của con, nếu biết chắc chắn lại chạy đi tìm bố, như vậy bố sẽ bị lộ. Không ngờ nó lại hiểu con thế”
Bố cô đương nhiên vẫn chưa biết chuyện Thiệu Đình, lời nói mang chút đùa cợt. Cố An Ninh muốn nói lại thôi, nghĩ trước tiên cứ giấu bố đã, bớt được một người lo lắng.
“Bố biết Thiệu Đình từ trước?” – Chỉ có vậy bố cô mới có thể tin tưởng và phối hợp với Thiệu Đình.
Cố Bá Bình nhìn cẩn thận gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, khẽ thở dài: “Thiệu Kính ấy à, nó thật ra là một đứa bé đáng thương”
Đây là lần đầu tiên Cố An Ninh chính thức được nghe tên thật của Thiệu Đình: Thiệu Kính.
Cô âm thầm lặp đi lặp lại nhiều lần trong lòng, cảm thấy rất lạ, cứ như có gì đó vuốt ve trái tim mình.
“Năm đó mẹ nó sinh hai đứa, là bố mua được Đinh Tư Chính, Đinh Tư Chính ôm Thiệu Đình đưa Thiệu Lâm Phong, che giấu sự tồn tại của Thiệu Kính”
Cố An Ninh ngạc nhiên lắng nghe, nghĩ những chuyện anh phải đối mặt từ nhỏ, *** thấy đau đớn.
Từ lúc Cố Bá Bình trở lại, tên tuổi nổi lên khắp nơi, báo chí và tạp chí đua nhau đưa tin về chân tướng vụ vu cáo đạo văn của ông. Cuộc đời bố của Hải Đường thất bại, lại không muốn con gái thất vọng về mình, vì thế mới kiếm cớ lừa gạt con, không ngờ một lời nói dối lại làm chậm trễ nửa đời con gái mình.
Thiệu Đình đã chuẩn bị tất cả đầy đủ, coi như giúp Cố Bá Bình làm sáng tỏ mọi chuyện. Có điều bố cô quay lại rồi, cô lại càng nhớ Thiệu Kính.
Những chuyện biết từ bố cô sau này càng làm Cố An Ninh thêm quyết tâm cứu Thiệu Kính.
Trước kia anh đã khổ như vậy, về sau...nhất định phải được hạnh phúc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc