Mất Trí Nhớ Đừng Quậy - Chương 26

Tác giả: Lục Dã Thiên Hạc

Cáo trạng
"Làm sao vậy?" Về đến nhà, tâm tình của Chung Nghi Bân vẫn không tốt như trước, quấnlấy Sở Khâm không chịu buông tay. Sở Khâm kéo cái thuốc dán trên lưng ra đi rửa mặt rửa tay, sau đó lại kéo anh vào phòng bếp, vừa xắt thức ăn vừa hỏi.
Hôm nay trời đổ mưa nhỏ, không quá nóng, trái lại có hơi ẩm ướt. Sở Khâm định hầm một nồi canh rau củ để húp, ngồi dưới cửa sổ ngắm trời mưa húp canh nóng hôi hổi, nhất định sẽ rất thoải mái đó.
Chung Nghi Bân chôn mũi ở trên vai Sở Khâm, buồn bực hờn dỗi, "Có phải, trước đây, anh từng trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài không?"
Sở Khâm cho củ sen, khoai tây đã xắt xong vào một cái bát thủy tinh lớn, cậu hơi nghiêng đầu, cọ cọ vào mặt của đại gia hỏa trên vai, "Sao vậy? Có người nào đến làm phiền anh hả?"
Nghe thấy cậu nói như vậy, Chung Nghi Bân càng khẩn trương hơn, lẽ nào "tình nhân khác" của anh còn có thể đến công ty quấy rầy nữa sao? "Không có, chỉ là... người gọi báo cho paparazi, là một nữ nhân trẻ tuổi..."
Mặc dù sau đó quản lí bộ quan hệ xã hội truyền thông đưa tay lên trời thề là ông ta nói bừa, tổng tài vẫn luôn là một người giữ mình trong sạch, nhưng anh lại cảm thấy không đáng tin. Chỉ tại thuộc hạ thấy tổng tài mất hứng nên mới nói như vậy thôi.
Sở Khâm trầm mặc trong chốc lát, phì cười một tiếng: "Em biết là ai rồi."
"Ai?" Chung Nghi Bân túm lấy vai cậu khẩn trương hề hề hỏi.
Sở Khâm không nói lời nào, cúi đầu xắt thịt. Cắt thịt ba chỉ bị đông lạnh đến cứng ngắt thành từng lát, cho vào trong chảo nóng, phát sinh tiếng dầu văng lách tách lách tách.
"Sở Khâm!" Chung Nghi Bân nắm lấy cái tay đang cầm dao của cậu, rút cây dao ra, xoay người cậu lại, định nói gì đó, lại không biết nên nói như thế nào. Nếu như thật sự trong quá khứ đã có thứ gì khó có thể đối mặt, anh cũng phải biết đến, không thể để cho Sở Khâm che giấu cho qua chuyện được.
Sở Khâm thấy cặp mắt của anh dâng lên sự thống khổ, nhất thời liền đau lòng, nhắc tới một vài người, cậu liền tức giận, nhất thời quên mất, đây là một Nhị Bính mất trí nhớ. Hơi nhón chân lên, hôn một cái lên cặp môi đang mím chặt: "Đồ ngốc, nếu anh dám trêu hoa ghẹo nguyệt, em đã sớm đuổi anh ra khỏi nhà rồi."
Nghe xong lời này, bỗng nhiên Chung Nghi Bân thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc trái tim bị treo lơ lửng suốt cả ngày cũng đã được thả trở về trong bụng, ủy ủy khuất khuất bĩu bĩu môi: "Sau này không được làm anh sợ nữa đó."
Sở Khâm nhếch miệng cười, duỗi tay ra Ϧóþ mặt của anh, biến cái mỏ heo con đang chu thật cao thành mỏ gà con: "Nhị Bính của chúng ta lớn lên quá đẹp trai, có vài người cứ không chịu từ bỏ ý định."
"Thịt khét rồi cà!" Chung gà con hất hất cằm về phía chảo dầu, trong chảo đã bốc lên mùi khét.
Sở Khâm vội buông anh ra, đi xào thịt. Chung Nghi Bân liền tự động dính lên lưng Sở Khâm tiếp. Sở Khâm có hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn để mặc anh dán vào lưng mình, vớt tóp mỡ đã cháy vàng ra, rắc chút muối lên, gắp một miếng đưa cho cái đầu lớn trên vai.
Chung Nghi Bân cao hứng há mồm, ăn sạch tóp mỡ cháy vàng, sẵn tiện liếm liếm đầu ngón tay thon dài một chút: "Thơm quá!" Mấy đứa nhỏ nhà có tiền chưa từng ăn qua tóp mỡ còn dư lại sau khi thắng mỡ heo này, nên anh cảm thấy rất là mới mẻ.
"Trước đây lúc em nấu cơm anh cũng thích bu lại, chỉ vì ăn cái này." Sở Khâm khẽ cười, xào nguyên liệu qua với mỡ một lần, cho vào trong nồi với nước và gia vị, đậy nắp lên vặn nhỏ lửa hầm dần, kéo thuốc dán bự dính trên lưng ra phòng khách nghỉ ngơi.
Bên ngoài còn đang đổ mưa tí tách tí tách, hơn nữa còn có xu thế càng rơi càng lớn. Cả thành phố bị bao phủ bởi một bầu trời xám xịt, có vẻ cô độc lại vắng lặng, chỉ có cơ thể ấm áp bên cạnh mới có thể khiến cho người khác cảm thấy yên tâm.
"Rốt cuộc thì là ai? Cho dù có là mẹ anh, em cũng nên nói cho anh biết chứ." Chung Nghi Bân không nghe được câu trả lời sẽ không từ bỏ, kéo một chân của Sở Khâm qua, đặt lên chân của mình chậm rãi xoa Ϧóþ, ghi hình đứng một cái chính là đứng suốt cả buổi chiều, chân sẽ luôn đau nhức, có đôi khi còn có thể phù thũng nữa.
"Em đoán, là Chu Tử ௱ôЛƓ." Sở Khâm mím môi, rốt cuộc cũng nói cái tên này ra. Bọn họ đến Thịnh Thế Hoan Ca chơi, chỉ có mấy người kia biết, những người còn lại đều ở lại, chỉ có Chu Tử ௱ôЛƓ đi về sớm. Huống chi, loại chuyện này, cũng không phải cô ta chưa từng làm bao giờ.
Từ ngày đầu tiên gặp đám người kia, Sở Khâm liền nhìn ra, Chu Tử ௱ôЛƓ thích Chung Nghi Bân, đối với cậu lại tràn đầy địch ý. Trước đây cậu nghĩ đó là lòng ganh tỵ của cô gái nhỏ, cũng không coi ra gì. Sau này thực sự có hơi tức giận, liền đề cập với Chung Nghi Bân, người này lại không tin, nghĩ là do cậu đa tâm. Lâu ngày dài tháng, Sở Khâm liền không thích nói nhắc đám bạn kia ở trước mặt Chung Nghi Bân nữa.
"Tại sao cô ta lại phải làm như vậy?" Chung Nghi Bân khẽ nhíu mày, bởi vì không nhớ rõ mấy người bạn này, từ trong đáy lòng anh đã sinh ra cảm giác đề phòng với họ, cũng liền nhìn thấy bọn họ không thân thiện với Sở Khâm ngay lần đầu tiên gặp mặt. Trong mấy người bạn kia, đúng là Chu Tử ௱ôЛƓ có địch ý nặng nhất với Sở Khâm.
"Em chỉ đoán thôi, anh tự đi thăm dò đi, dù sao cô ta cũng là bạn của anh mà..." Sở Khâm không thích đến ngày nào đó Chung Nghi Bân khôi phục ký ức sẽ oán hận cậu, để tự anh nhìn rõ ràng sẽ tốt hơn. Đứng dậy chuẩn bị đi xem nồi canh, lại bị Chung Nghi Bân kéo vào lòng ôm chầm lấy.
"Em không thích ai, liền trực tiếp nói cho anh biết, không có gì quan trọng hơn em cả." Thanh âm của Chung Nghi Bân có hơi khàn khàn, mấy người và chuyện mà anh không có ký ức, đối với anh mà nói căn bản là không hề quan trọng.
Sở Khâm sững sờ trong chốc lát, chậm rãi vươn tay ra ôm lấy anh, "Dạ." Cũng tại mình nhỏ mọn, không thích chính là không thích, Chung Nghi Bân là bạn trai của cậu, nên đứng cùng một phe với cậu, cứ mãi khách khí, ngược lại sẽ đẩy người ra ngoài thôi.
Canh rau củ đã chín rồi, bên trong nước canh đặc sệt có củ sen xào, khoai tây chiên, miến, thịt ba chỉ, cải xanh, múc ra hai chén, nhỏ vài giọt giấm đen, cho thêm chút dầu mè, mỹ vị không gì sánh được. Chung Nghi Bân ăn đến mức không thèm ngẩng đầu lên, ăn xong tự chạy đến phòng bếp bưng nồi đến, múc thêm cho Sở Khâm một chén nữa.
Ăn kèm với màn thầu được chiên vàng ruộm, Chung Nghi Bân ăn 3 chén canh mới nhịn đau buông đũa. Ăn xong, anh liền bưng nồi và chén vui vẻ đi cọ rửa. Lúc Sở Khâm nhận được trái cây sau bữa cơm, mới chợt nhớ tới, mình đã quên cản anh làm việc nhà rồi.
Có phương hướng đại khái liền dễ điều tra hơn. Chung Nghi Bân kêu người mở camera ở phía ngoài của Thịnh Thế Hoan Ca lên, thấy Chu Tử ௱ôЛƓ ra khỏi cửa không có trực tiếp lên xe, mà lại đứng ngay tại chỗ một hồi, sau đó đi về phía đông. Ở chỗ phía đông cách đó 200m, có một buồng điện thoại công cộng.
"Tra thử cái người điều khiển weibo marketing online kia, hẹn hắn đi ra nói chuyện." Chung Nghi Bân nheo mắt lại, Chu Tử ௱ôЛƓ phải xử lý, mà cái nick marketing online này cũng không thể bỏ qua. Mấy cái nick marketing online về bát quái của giới giải trí trên mạng này, đều là người trong giới, cơ bản đều nằm trong sự không chế của các công ty giải trí lớn. Cho nên cho tới bây giờ đều chỉ biết đưa vài tin đầu thừa đuôi thẹo, nhưng cái tên "Kẻ cắp giới giải trí" này lại không có liên hệ với Thịnh Thế.
"Chuyện này, phải tìm đến cao tầng của Sóng Cũ mới có thể tra ra được, nếu không, ngài tìm vị kia hỏi thử xem?" Thư ký Kim nhìn quản lí bộ quan hệ xã hội lộ vẻ mặt khó xử, giải vậy giùm ông ta.
Sóng Cũ chính là weibo công ty vận doanh, Chung Nghi Bân có nhân mạch ở bên trong, loại chuyện như tra tư liệu của người khác này, trước đây đều do Chung Nghi Bân ra mặt. Nhưng vấn đề là, hiện tại anh không nhớ rõ nhân mạch kia là ai, chần chừ một lát, chỉ có thể gọi điện thoại cho đại ca nhà mình.
Chung Gia Bân không gì là không biết, thậm chí đến cả chuyện này cũng biết luôn. Người bạn kia của Chung Nghi Bân, cũng được coi như là có tiếng nói ở Sóng Cũ, nhưng gặp phải chuyện lớn liền có chút lực bất tòng tâm.
"Anh có bạn học cũ làm trong cao tầng ở Sóng Cũ, em... có muốn làm quen không?" Hình như Chung Gia Bân có hơi chần chờ.
"Dạ được!" Chung Nghi Bân vui vẻ đáp ứng, nhiều nhân mạch sẽ có nhiều đường hơn, người quen của đại ca nhà mình, khẳng định sẽ đáng tin hơn của mình nhiều. Chung Nghi Bân đã có hiểu biết mới về quan hệ giao tiếp của mình, anh cực kỳ hoài nghi mấy nhân mạch đó.
Cúp điện thoại của đệ đệ, đại ca Chung gia vẫn còn đang sững sờ. Trước đây đệ đệ ghét nhất chuyện anh tiến cử nhân mạch, nghĩ là anh đang khoe khoang, không ngờ bây giờ lại đồng ý lưu loát như thế.
"Tổng tài, đây là dự toán của hạng mục." Thư ký Kim cầm một chồng văn kiện đến đưa cho Chung Nghi Bân ký tên, trong này bao gồm tài chính của bộ phim cung đình tranh đấu, tổng bộ đã phê duyệt, nhưng lại cấp vô cùng ít tiền, chỉ có thể quay chụp dựa theo phương hướng phim cẩu huyết nhẹ vốn, Lý phó tổng đã ký tên đồng ý rồi.
Chung Nghi Bân nhìn bảng dự toán, nhíu nhíu mày, loại phim cẩu huyết này, đơn giản là không thể quay, chiếu một lần liền không xài được nữa, danh tiếng của cả công ty cũng sẽ hạ giá theo, "Kêu Lý phó tổng tới đây một chút."
"Tổng bộ không chi tiền, chúng ta còn biện pháp nào nữa đâu?" Lý phó tổng đã gần 40, vóc người vừa phải, đeo một cặp mắt kiếng, thoạt nhìn nho nhã lịch sự, lời nói ra lại vô cùng cương quyết.
"Vấn đề tiền bạc tôi sẽ đi thương lượng với tổng bộ, về dự toán này cứ để đó đã." Chung Nghi Bân lạnh mặt, bác bỏ dự toán.
"Hiện tại diễn viên rất kín lịch, tốt nhất là ngài nên quyết định nhanh một chút." Lý phó tổng có hơi mất hứng, đây là kế hoạch y đốc xúc làm ra trong khoảng thời gian Chung Nghi Bân nghỉ ngơi, y thấy, chỉ cần có thể kiếm tiền là được, quản nhiều như vậy làm gì.
Lúc này tiếp tân gọi điện thoại nội tuyến tới, "Tổng tài, Chu tiểu thư đến tìm ngài, đã lên tới rồi."
"Chu tiểu thư nào?" Chung Nghi Bân lạnh giọng hỏi.
"Đương nhiên là tôi rồi!" Còn chưa dứt lời, Chu Tử ௱ôЛƓ liền đẩy cửa đi vào, "Đi dạo phố một hồi thì dạo đến đây, liền lên đây uống chén trà."
Lý phó tổng thấy Chu Tử ௱ôЛƓ, cầm bản dự toán lên, thở dài: "Tổng tài có việc, tôi đi trước đây."
Còn chưa nói hết chuyện, Chung Nghi Bân giơ tay lên cản Lý phó tổng lại, lạnh giọng nói với tiếp tân trong điện thoại: "Ngày mai cô không cần tới làm nữa." Nói xong, anh cúp điện thoại xuống một cái cụp, ý bảo thư ký Kim đưa Chu Tử ௱ôЛƓ ra ngoài.
============================================
Tiểu kịch trường
《 Tập: Ca ca là để dành làm nũng 》
Khâm Khâm: Muốn xin tiền của ca ca, phải học cách làm nũng
Nhị Bính: (⊙v⊙) Anh hiểu rồi
Đại ca: Tìm anh có chuyện gì?
Nhị Bính: Cưa cưa ~ cho em tiền tiêu vặt được hông dợ?
Đại ca: ...
Nhị Bính: Hình như không có tác dụng á
... 10 phút sau...
Đại ca: (ra cửa chạy ba vòng) Chồi ôi! Đệ đệ biết làm nũng kìa!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc