Mất Trí Nhớ Đừng Quậy - Chương 112

Tác giả: Lục Dã Thiên Hạc

Khôi phục
Nếu thực sự muốn biết rõ chân tướng thì nên kiểm tra hộp thư, tài khoản xã giao, kiểm tra thân thể là cái gì chứ hả?
Hai tay bị cà vạt buộc chung một chỗ áp lên đỉnh đầu, Sở Khâm cố gắng tránh nhưng lại tránh không thoát, trơ mắt nhìn Chung Nghi Bân lột áo sơ mi của cậu ra, vói một bàn tay vào trong.
"Thật đúng là mẫn cảm ha." Chung Nghi Bân nói bằng một giọng kỳ quái, hừ lạnh đầy khinh thường, "Muốn vậy sao, hửm?"
"Buông!" Sở Khâm giương mắt trừng anh, đã là lúc nào rồi mà người này vẫn còn hăng hái chơi trò này nữa vậy hả.
"Ha, không muốn cho anh ᴆụng, em muốn để ai ᴆụng đây?" Hình như Chung Nghi Bân đã chơi nghiện trò này rồi, anh đè Sở Khâm xuống dưới thân, đầu gối tiến vào giữa hai chân cậu, cọ xát không nhẹ không nặng, "Ngoan ngoãn để anh kiểm tra, chứng minh sự trong sạch của em."
Sở Khâm bị anh khiến cho có chút động tình, cậu rên lên một tiếng, dùng giọng quật cường nói: "Được, anh kiểm tra đi." Sau đó, cậu nghiêng đầu qua với vẻ mặt khuất nhục.
Chung Nghi Bân hừ cười hai tiếng, sau đó anh cúi người, xoa dọc theo cần cổ trắng nõn xuống từng tấc một.
"Ở đây, đã từng bị người khác chạm qua chưa?" Bàn tay to thon dài hữu lực, mỗi lần sờ lên chỗ nào, Chung Nghi Bân đều hỏi cùng một câu, sau khi nhận được một cái "lắc đầu khuất nhục", anh sẽ thỏa mãn gặm cắn hôn môi một phen, sau đó lại sờ tiếp xuống dưới.
"Hmm..." Sở Khâm bị anh khiêu khích như vậy đã có chút chịu không nổi, liền lắc đầu muốn tách ra, "Em không có thật mà, anh tha cho em đi!"
"Hừ hừ hừ, tưởng đẹp." Chung Nghi Bân đã cởi sạch quần áo chỉ với hai ba cái, anh tách cặp chân thon dài ra, "Vẫn còn một chỗ chưa kiểm tra!"
Kết quả là, tiểu thê tử bị đồn oan bị ép tiếp nhận cuộc kiểm tra đáng xấu hổ từ trong ra ngoài của trượng phu. Bởi vì bên trong có nhiều chỗ quá sâu, chỉ dùng tay sẽ không có cách nào kiểm tra được, trượng phu Chung Nghi Bân lòng dạ hẹp hòi liền dùng một thứ khác dài hơn ngón tay ở trên người mình cắm vào, dò xét một vòng đầy тһô Ьạᴏ.
"Đau không? Hửm?" Chung Nghi Bân hung tợn hỏi.
Một chút cũng không đau, đặc biệt thoải mái... Trong lòng Sở Khâm nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại thút thít nói: "Đau quá, tha cho em đi, đừng mà..."
Dò xét xong một vòng, phát hiện chỗ này ngoại trừ anh ra chưa từng có ai xâm nhập cả, Chung Nghi Bân liền hài lòng lưu lại mùi hương chỉ thuộc về anh, làm một cái ký hiệu thật sâu.
"Hmm, đồ khốn, đừng bắn ở bên trong..." Tiểu thê tử Sở Khâm không có cách nào phản kháng đành phải cầu xin, nhưng trượng phu tàn bạo lại thờ ơ, kiên định đóng dấu lại.
Cuối cùng cuộc kiểm tra khuất nhục cũng kết thúc, Sở Khâm đỏ mắt nằm sấp trên sô pha thở dốc, nhớ lại trận hoang đường ban nãy, nhịn không được cười ra tiếng. Người này, thực sự là không chịu buông tha cho bất kỳ cơ hội chơi sắm vai nào mà. Bình ổn hô hấp, cậu đứng dậy đá văng Chung Nghi Bân đang dính sát vào mình, đi chân trần vào phòng tắm tẩy rửa.
Chung Nghi Bân liếm liếm môi chưa đã ghiền, thí điên thí điên chạy vào phòng tắm, ân cần tắm cho Sở Khâm.
"Em chuẩn bị mở cuộc họp báo." Chân của Sở Khâm vẫn còn hơi nhũn ra, thấy Chung Nghi Bân cọ đến liền dứt khoát tựa vào người anh luôn.
"Chờ chút." Chung Nghi Bân trầm ngâm trong chốc lát, sau đó anh lắc đầu, "Anh sẽ xử lý chuyện này, mấy ngày nay em khoan hãy đi làm đã."
Sở Khâm giương mắt nhìn anh, tuy rằng Chung Nghi Bân lựa chọn tin tưởng cậu vô điều kiện, nhưng cậu vẫn nên giải thích trước đã: "Em hoàn toàn không có gì với mấy người đó cả, vị phó trưởng đài kia..."
"Anh biết, bởi vì chiếu sai chương trình nên ông ấy mới nhận lỗi rồi xin từ chức." Chung Nghi Bân dùng tay đánh xà phòng, xoa đều rồi chà lên đầu Sở Khâm, gội đầu cho cậu, "Người họ Diêu kia, trước đây hai người có quan hệ không tệ, nên ăn cơm chung với nhau cũng là chuyện bình thường mà."
Sở Khâm vẫy xà phòng rơi xuống mắt ra, liếc mắt nhìn Chung Nghi Bân cách màn nước: "Sao anh biết?"
"Anh nhớ mà." Chung Nghi Bân ngâm nga, gội đầu cho Sở Khâm, sau đó tự tắm cho mình rồi ôm Sở Khâm đã mềm nhũn quay về phòng ngủ.
Sở Khâm nằm ở trên giường, nhìn Chung Nghi Bân đi lấy máy sấy, sau đó liền chạy tới cắm ở đầu giường, ngồi vào bên cạnh sấy tóc cho cậu. Mấy kỹ năng này là Chung Nghi Bân trước khi mất trí nhớ không có, nhưng lại trở thành thói quen trong khoảng thời gian mất trí nhớ.
Sấy khô tóc rồi, Chung Nghi Bân cầm lấy đống đồ bảo dưỡng trên tủ đầu giường, cẩn thận thoa cho Sở Khâm.
"Nhị Bính, có... có phải anh đã nhớ đến chuyện lúc trước rồi không?" Sở Khâm mím môi, hỏi thử.
Cái tay đang thoa loạn của Chung Nghi Bân dừng một chút, sau đó anh vẫn thoa tiếp cứ như không có chuyện gì xảy ra: "Ừm..."
Thời gian quay lại lúc còn ở trong phòng làm việc của tổng tài, giám đốc quan hệ xã hội nói xong liền khẩn trương cúi đầu, không dám nhìn đến biểu tình của Chung Nghi Bân.
Chung Nghi Bân siết chặt nắm tay, cười lạnh một tiếng: "Thật không?"
Âm điệu trong câu này có hơi cao, nếu nghe kỹ có thể phân biệt ra được, ẩn chứa trong đó là sự tức giẩn và nghi vấn.
Trong lòng giám đốc quan hệ xã hội lộp bộp một chút, ông cứng ngắc ngẩng đầu nhìn về phía Chung Nghi Bân, người nọ không có phẫn nộ, cũng không có không khống chế được như trong dự đoán của ông, mà lại dùng một loại ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi, lạnh như băng để theo dõi ông: "Tổng, tổng tài..."
Chung Nghi Bân đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt giám đốc quan hệ xã hội, giơ tay lên, Ϧóþ lấy cổ của ông ta: "Trâu Ba cho ông bao nhiêu tiền, kêu ông chia rẽ ly gián ngay trước mặt tôi, hả?"
Giám đốc quan hệ xã hội sợ đến mặt không còn chút máu, hai tay nắm lấy cổ tay của Chung Nghi Bân, dùng sức đẩy anh ra: "Tổng tài, lời tôi nói đều là thật cả... Khụ khụ..." Cái tay đang Ϧóþ cổ bỗng siết chặt, không khí có thể hút vào phế quản chợt giảm, trong nháy mắt khiến ông ta cảm thấy mạng sống bị uy Hi*p, lập tức giằng co kịch liệt.
Chung Nghi Bân nhấc chân, dùng đầu gối hung hăng đè lên bụng của giám đốc quan hệ xã hội, người nọ lập tức xụi lơ xuống, cong người lại không khác gì một con tôm. Anh biết Sở Khâm sẽ không làm chuyện như vậy, chuyện này căn bản là không cần nghĩ cũng biết, nhưng người này lại dám hất nước bẩn lên người Sở Khâm ở trước mặt anh, là nghĩ rằng anh mất trí nhớ không nhớ rõ chuyện trước kia? Hay là khi anh không có đầu óc?
Khát vọng mãnh liệt muốn cãi lại thay Sở Khâm, đột nhiên đã phá vỡ gông xiềng trong đầu. Chung Nghi Bân cảm thấy đầu bỗng đau nhói, trong nháy mắt anh buông tay ra, dùng hai tay ôm lấy đầu, ngồi xổm ở dưới đất. Đủ thứ thông tin nổ tung ở trong đầu, tin tức cứ như sông lớn chảy ngược, vô số cảnh tượng, nhân vật, tâm tình ùn ùn kéo đến.
Giám đốc quan hệ xã hội bị anh hất ra, ngã xuống bàn trà, làm đổ bộ ấm trà được làm bằng sứ men xanh xuống đất, phát ra một trận loảng xoảng chói tai.
"Tổng tài, đã xảy ra chuyện gì sao?" Thư ký Kim đứng ngoài cửa hỏi nhưng không nhận được câu trả lời, hai vệ sĩ cấp tốc đẩy cửa vào, liền thấy Chung Nghi Bân bưng đầu ngồi xổm ở dưới đất, giám đốc quan hệ xã hội lại gian nan bò từ dưới đất lên.
"Thiếu gia!" Một vệ sĩ đi đỡ Chung Nghi Bân, người còn lại thì đè giám đốc quan hệ xã hội xuống đất.
Thư ký Kim thấy tình cảnh này, nhanh tay lẹ mắt đóng cửa lại.
Chung Nghi Bân ngồi trên sô pha một hồi, cái loại cảm giác đau đớn và choáng váng mới dần biến mất, sau đó anh giương mắt, cặp mắt kia đã không còn mờ mịt trong suốt như trước đây nữa, mà thay vào đó là thâm thúy và lạnh lùng.
Tất cả ký ức được thu hồi lại một cách kỳ tích, kỳ thực trong khoảng thời gian này anh vẫn đang dần khôi phục, chỉ là trong thoáng chốc này, đột nhiên nhớ lại toàn bộ mà thôi.
"Nhớ hết rồi à..." Sở Khâm tự lẩm bẩm, rũ mắt suy tư, đến cả Chung Nghi Bân thoa thuốc cho cậu mà cậu cũng không chú ý.
Trong một năm này, bởi vì Chung Nghi Bân mất trí nhớ nên anh đã bỏ đi rất nhiều thói xấu, cũng trở nên xa cách với đám phát tiểu, hôm nay anh đã tìm được ký ức, những ràng buộc trước đây có thể nào sẽ ảnh hưởng đến anh lần nữa hay không? Kỳ thực, có đôi khi cậu sẽ suy nghĩ ích kỷ, Chung Nghi Bân không khôi phục ký ức cũng rất tốt...
Chung Nghi Bân mỹ tư tư thoa đồ bảo dưỡng cho Sở Khâm, tiến tới chọc nhẹ một cái vào môi cậu: "Ừm, cho nên em cứ yên tâm ở nhà, những chuyện khác cứ giao cho anh xử lý."
Sở Khâm chớp mắt mấy cái, nhìn gương mặt mang theo nụ cười kia, trong lòng thông suốt. Mặc kệ có ký ức hay không, trước sau gì Chung Nghi Bân vẫn là Chung Nghi Bân, chuyện đã trải qua sẽ không thay đổi, thay đổi trong một năm này cũng sẽ không biến mất, mình cứ hay buồn lo vô cớ. Cậu giơ tay lên, ôm lấy Chung Nghi Bân, vùi mặt vào bả vai của anh, khẽ lên tiếng: "Dạ."
Trên mạng vẫn đang chửi rủa Sở Khâm, nhưng nhìn kỹ lại sẽ phát hiện ra, đa số trong đó đều không phải fan của Sở Khâm, mà là một vài clone rất ít đăng weibo.
Đến tối, nhóm trưởng trong fanclub "Chung Khâm" mới lên tiếng.
【 Ban ngày đi làm không có thời gian xem weibo, về nhà liền thấy tin tức lớn như vậy. Tôi muốn nói, là fan của Sở Khâm, thái độ làm người của anh ấy trong mấy năm nay mọi người đều nhìn ở trong mắt, vào loại thời điểm này, không nói lung tung chính là cách bảo vệ Khâm Khâm tốt nhất, tin tưởng rất nhanh chính chủ sẽ đứng ra làm sáng tỏ thôi. Mặt khác cảnh cáo mấy tên thuỷ quân kia, người đang làm trời đang nhìn, clone nhảy nhót vui vẻ như vậy, cho rằng mọi người đều là đồ ngu à? 】
Hình đính kèm là bằng chứng mà thành viên trong fanclub tìm được dưới các loại weibo, vài chục tài khoản weibo mắng đến hăng hái này, click vào xem thử, đều là clone không có bao nhiêu fan, cũng không đăng bất kỳ weibo nào cả. Người sáng suốt vừa nhìn liền biết là có người đang cố ý bôi đen Sở Khâm.
Mấy fan của Sở Khâm liền kiên định, không thèm cống hiến nhiệt đồ cho đề tài của Sở Khâm nữa.
Nhưng mà đến ngày hôm sau, Sở Khâm không có đi ra đáp lại, bên Thịnh Thế cũng không có phát ngôn gì cả. Cứ như cái scandal kia không có liên quan gì đến Sở Khâm, khắp nơi đều coi như đó là một trò hề.
Nhưng ngược lại đã có một người đứng ra nói chuyện, là người mà ai cũng không thể nào ngờ tới, Mạc Thiểu Dương.
【 Khâm ca là hạng người gì tôi hiểu rất rõ, mấy người đồn nhảm đó một vừa hai phải thôi. 】
Mới sáng sớm Mạc Thiểu Dương đã đăng một cái như vậy weibo, đến sáng liền lên top.
Rất nhanh "Mạc Thiểu Dương cảm thấy bất bình thay Sở Khâm" đã trở thành top tìm kiếm, mấy fan không biết hỏi ở đâu đều chen đến dưới weibo của Mạc Thiểu Dương cầu chân tướng.
Người đại diện của Mạc Thiểu Dương tức đến độ muốn đánh cậu ta: "Bản thân Sở Khâm còn chưa lên tiếng, ai mượn cậu đi xem náo nhiệt hả!"
"Mấy người đó thật khiến cho người khác nổi nóng mà!" Mạc Thiểu Dương nói năng hùng hồn, nói xong lại cảm thấy chột dạ, bởi vì cậu không rõ bên Thịnh Thế sẽ có động tĩnh gì, cũng không biết làm vậy có khi nào sẽ tạo thêm phiền toái cho Sở Khâm hay không? Càng nghĩ càng chột dạ, cậu vội gọi điện thoại cho Sở Khâm.
"Mạc Tiểu Dương, cám ơn em." Sở Khâm nhận được điện thoại, không đợi Mạc Thiểu Dương nói, cậu đã nói một câu như vậy.
"Hì hì, chúng ta là anh em tốt mà, anh em gặp nạn, sao có thể không giúp một tay chứ!" Mạc Thiểu Dương vò đầu cười.
Sở Khâm cười cười, nhóc con này có đôi khi rất hiểu chuyện, nhưng cũng có khi rất kích động, hiếm có được mấy phần thật lòng, không uổng công mình giúp cậu ấy hết lần này tới lần khác.
Sau khi Mạc Thiểu Dương lên tiếng, mấy ngôi sao khác cũng mở miệng, đều nói Sở Khâm có nhân phẩm đoan chính, kêu mọi người đừng tin vào lời đồn một cách dễ dàng.
Nhiệt độ còn chưa hạ xuống, ngay sau đó, bên truyền thông đột nhiên đăng một tin. Tiểu thịt tươi Lý Đình đang nổi tiếng hít thuốc phiện trong một khu nhà cao cấp, bị quần chúng khu Hướng Dương tố cáo, cảnh sát xông vào tóm gọn, chủ nhân của căn nhà trên là một con cá sấu bự trong giới giải trí.
Nhất thời tầm mắt của mọi người bị cái tin này hấp dẫn, so với scandal khó phân biệt thật giả, loại tin tức được xác thực này càng đáng tin hơn.
Chứa chấp người khác hít thuốc phiện cũng là hành vi phạm pháp, phải bị bắt. Vị cá sấu bự thần bí trong giới giải trí kia rất nhanh đã bị đưa ra ánh sáng, chính là Trâu Ba nắm giữ nhiều truyền thông bát quái. Dân chúng bình thường không quá quen thuộc với cái tên Trâu Ba này, nhưng từ ảnh chụp của cảnh sát cho thấy, đó là một ông già trung niên tai to mặt bự.
Năm ngoái Lý Đình đóng phim chung với Mạc Thiểu Dương, cũng nổi tiếng được chút chút, tuy rằng diễn xuất không ra làm sao, nhưng sau đó lại nhận được tài nguyên không tệ, rất nhiều người đều cảm thán nói cậu ta may mắn. Lúc tin này bị tuôn ra, dường như tất cả mọi chuyện đều có lời giải thích rồi.
Cá sấu bự giới giải trí, tiểu thịt tươi, khu nhà cấp cao, hít thuốc phiện, tài nguyên điện ảnh và truyền hình... Mấy từ then chốt xâu chuỗi lại cùng một chỗ, đến đồ ngu cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Mà quần chúng chính trực khu Hướng Dương Chung Nghi Bân đang ngồi trong phòng làm việc của Ngu Đường, trong tay cầm sơ yếu lý lịch của paparazi kia.
"Kế tiếp cậu định làm gì?" Ngu Đường lắc lắc cái ly có chân dài đựng coca trong tay.
"Cá sấu bự bị bắt, trong lúc nhất thời không thể cắn người được, cơ hội tốt như vậy, tự nhiên phải để quần chúng quen thuộc với gã ta hơn rồi." Chung Nghi Bân khẽ cười, cụng ly với Ngu Đường, chậm rãi uống một ngụm coca đá.
=======================================
Tiểu kịch trường
Khâm Khâm: Nhị Bính khôi phục ký ức rồi sẽ không manh nữa
Nhị Bính: Hừ hừ, run rẩy đi nam nhân ngu ngốc, anh đã nhớ lại chuyện quan trọng rồi
Khâm Khâm: Cái... cái gì?
Nhị Bính: Năm xưa em đã làm hỏng thánh kiếm hoàng kim của anh, bây giờ là lúc trả lại!
Khâm Khâm: ...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc