Mắt Trái - Chương 62

Tác giả: Đản Đản

Quá đáng, quá đáng, quá đáng! Đúng là ức Hi*p người khác quá đáng!
Anh đúng là có bản lĩnh làm người ta tức phát khóc.
Bị anh nghi ngờ, cô vừa đau lòng vừa buồn vừa giận, chính vì cô chủ động theo đuổi anh, vì tối nay cô chủ động dụ dỗ anh, nên cô bị khép vào tội danh thích làm bậy với kẻ khác?
Chính vì cô có gương mặt “tình nhân”, nên đáng đời cô bị người ta χâм нạι? Thành kiến gì thế này?
Hơn nữa, trong vườn tình nhân của trường, anh lại còn dám chỉ rõ ra nữa! Rốt cuộc anh xem cô là kẻ dâm đãng thế nào?
Tức ૮ɦếƭ mất thôi!
Đẩy anh ra, cô giận dữ giậm mạnh chân trên sàn gạch bệnh viện, còn khiến bác sĩ nam kia lườm thêm cái nữa.
Thái độ gì đây? Sau này cô không bao giờ bước chân vào bệnh viện này nữa, đúng là quá mất mặt rồi!
Chưa được mấy bước, chân cô đã không chịu nghe lời, lại còn tê nhức, suýt thì té ngã. Cũng may, anh ở phía sau kịp thời đỡ lấy cô.
Cô tức tối ngước lên, sau đó nhìn thấy một gương mặt đang cười.
Gì mà cười hoài? Nhặt được vàng à? Trúng vé số hả?
Từ lúc tới phòng cấp cứu đến giờ, từ khi cô đỏ hoe mắt tát anh một phát, anh cứ như bị đánh đến đần người.
Tức giận đẩy anh ra, tập tễnh tập tễnh bỏ đi, vài bước rồi lại ngã. Lại nhìn thấy nụ cười như vui trên nỗi đau kẻ khác, thế là cô rất khó chịu, rất giận dữ hỏi anh, “Anh lại cười gì hả?”
Bắt nạt cô, anh rất vui sao?
“Không có, anh có cười à?”, anh sờ sờ mép môi mình, nghiêm túc, hỏi lại.
Có! Rõ ràng có!
Đôi mắt lạnh lùng sắp híp thành đường thẳng rồi, trông ngố hết biết, không hề “cool” như thường ngày!
Còn nữa… Nhìn dấu tay đỏ hằn trên mặt anh, cô lúng túng. Ban nãy, hình như cô đánh quá mạnh!
Anh không giận sao?
Với sự hiểu biết của cô về anh, đừng nói là bị người ta tát, có lẽ ᴆụng chạm một chút cũng không được nữa là… Nghĩ vậy nên khí thế của cô đã yếu đi.
“Ban nãy… em… em… trượt tay, bất cẩn nên…”, ra sức ngụy biện.
Cô giận dữ, tủi thân, rất tức rất tức, nên trượt tay!
Giờ đây nghĩ lại, cô giận dữ gì chứ, anh chính là người đàn ông nghĩ gì nói nấy, chứ có phải lần đầu quen biết anh đâu.
Thôi bỏ đi, chỉ trách cô không tốt, cảm xúc kích động như thế.
“Em đảm bảo sau này em sẽ không bạo lực thế nữa”, nên anh đừng đánh lại, lúc ở đại học bị anh quật ngã đã đau khổ lắm rồi, đến giờ cô còn nhớ như in.
“Không sao”, anh rất dễ chịu.
Vì, tâm trạng anh rất tốt.
“Nhưng sau này anh không được hiểu lầm em nữa!”, cô hậm hực nheo mắt, trong lòng vẫn rất không vui.
“Đương nhiên”, anh lập tức nhận lời.
Nếu anh còn hiểu lầm cô, thì anh đúng là con heo!
Nếu hiểu lầm đã cởi bỏ, trước đó những gì vừa trải qua… Một màn nóng bỏng như thế, chân cô mà cứ đi nữa sẽ rất vất vả, thế là anh bước tới, ôm lấy cô.
Cô tức tối đẩy ra, mũi cay cay suýt thì khóc nữa.
Người này chắc chắn là muốn trả thù, trả thù cô vừa tỉnh lại đã giả bộ mất trí nhớ.
Lần này anh không chịu buông nữa.
Không đẩy tay anh ra nổi, cô đành nguôi giận, ôm vai anh, để mặc anh bế bổng lên, ra ngoài.
Về lại công ty, sau khi anh thay drap giường dính máu, lại bế cô trở lại giường. Cho dù vật vã cả đêm, mí mắt đang đánh nhau, nhưng cô vẫn ngượng ngùng, “Em… em đi tắm đã…”
Anh có bệnh sạch, họ vừa tới bệnh viện, chắc chắn mang theo rất nhiều virus về, cô sợ anh chê cô mất vệ sinh.
“Sáng mai hãy tắm”, đắp chăn cho cô, anh cho phép cô bẩn một đêm.
Anh đứng lên, bắt đầu gấp drap giường, tấm drap bẩn hồi nãy lại được anh gấp rất gọn gàng, đặt vào trong một túi nhựa sạch.
Cô lại vật lộn ngồi dậy, làu bàu, “Drap mang đi vứt hả? Em vừa mua đó, đừng lãng phí, ngày mai em mang về giặt là sạch thôi mà.” Đàn ông chẳng biết tiết kiệm gì, nếu giặt không sạch thì vứt đi cũng không muộn.
Sắc mặt anh có vẻ ngại ngùng, “Anh biết mà.” Không cho cô nói thêm, anh xách túi, mở cửa.
Lạ lùng!
Cô chẳng thèm quản nữa, mệt mỏi đặt đầu xuống gối, ngủ thi*p đi. Anh về khi nào, tắm rửa khi nào, rồi nằm xuống cạnh cô bao giờ, cô chỉ mơ mơ màng màng.
Anh vừa nằm xuống đã ôm cô rất chặt, đến mức cô lại tỉnh giấc, suýt thì nghẹt thở.
Hình như… có chuyện gì đó khiến anh rất cảm động.
Gì mà chung chăn chung gối, giường mua trên ba mét, không ai ᴆụng đến ai. Câu này là ai nói nhỉ?
“Anh lại sao vậy?”
Anh không thể ân cần chút sao?
Mỗi lần ngủ đều bị đánh thức, sớm muộn gì thần kinh cô cũng bị suy nhược.
“Còn đau không?”, anh ôm đầu cô, vuốt tóc cô, như thể đang hối lỗi vì hành động тһô Ьạᴏ của mình.
Người đàn ông này, sao mà ngu ngơ thế, xin lỗi và quan tâm đều muộn một bước so với kẻ khác. Nhưng cô kém cỏi, cuộn người trong lòng anh, được anh vuốt tóc mấy lần, chút bực bội còn lại cũng tan biến sạch sẽ.
Đúng là gặp phải khắc tinh rồi. Có lúc, cô cũng thấy thật lạ, trước kia họ quen nhau bao lâu mà sao không phóng điện? Tình yêu thật sự ở ngay bên cạnh, thật quá lãng phí thời gian.
“Hết đau rồi.”
Trước đó thật sự rất đau, nhưng cũng hai ba tiếng đồng hồ rồi, hai chân cũng không còn tê nhức đến run rẩy nữa.
Anh nhíu mày, “Sao trước khi chúng ta… em không nói sớm là lần đầu tiên?”
Nếu cô nói anh biết trước rằng cô vẫn là gái trinh thì anh sẽ nhẹ nhàng từ từ, không mạnh bạo như thế.
Làm sao cô mặt dày mà nói chứ!
Cô ngờ vực, “Anh không vui hả?” Đoạn sau cùng tối nay đúng là khiến người ta không vui.
“Ngốc!”, anh nhìn cô.
Cuối cùng chắc chắn rằng, tuy cô trông rất giống có kinh nghiệm “sa trường” lâu năm, nhưng thực ra cũng giống anh, tâm lý đối với người khác giới vẫn ở giai đoạn mò mẫm. Vì điều cô nói chẳng phải là thừa thãi sao?
Làm sao mà anh không vui cho được, chính vì quá vui mà bây giờ anh hoàn toàn tỉnh ngủ, không ngừng quấy rối cô đây này.
Thấy cả hai đã rảnh rỗi, cô lại bắt đầu nói chuyện khác, “Bạch Lập Nhân, anh đừng ᴆụng vào tấm thẻ đó, đừng bao giờ làm chuyện nguy hiểm.” Cô đã nhìn thấy thẻ ở đầu giường nên thấp thỏm bất an, “Chúng ta có thể trả số tiền đó lại không?” Số tiền đó để ở đây ngày nào thì cô sẽ bất an ngày đó.
Anh suy nghĩ một lúc. “Ừ.”
Anh có cô rồi, cuộc đời anh phải gánh vác mọi thứ vì cô, nên anh cam tâm từ bỏ suy nghĩ mạo hiểm đó.
Ngoan ngoãn thế sao?
Vậy là cô nói ra suy nghĩ của mình, “Bạch Lập Nhân, hay là chúng ta bán nhà đi?” Bắt đầu từ giờ, những người mượn được thì cô sẽ mượn, gom góp ở đâu được thì cứ gom.
“Tùy em”, anh lơ đãng.
Vì…
“Không đau nữa thật à?”, như không tin, anh hỏi lại lần nữa.
Giờ đây anh chỉ quan tâm vấn đề này. Lúc hỏi, gương mặt tuấn tú đó luôn xuất hiện nụ cười vui vẻ.
Cười trộm.
Số lần anh cười tối nay thật sự là bằng mười mấy năm cô quen anh cộng lại!
“Anh muốn làm gì chứ?”, cứ hỏi hoài, hỏi mãi, không chán sao?
Lẽ nào?
Cô hoảng sợ trợn mắt, nhìn gương mặt đẹp trai đó từ từ áp sát, hơi thở của anh như gần trong gang tấc.
“Anh anh anh… đừng có lại đây!”, hét lên, cô định bỏ chạy, “Sẽ ૮ɦếƭ người đó, sẽ ૮ɦếƭ người thật đó!”
Nhưng nụ hôn của anh đã rơi xuống.
Anh hôn mặt cô, không ngừng, không ngừng, dịu dàng. Tay trái của anh nắm chặt tay phải của cô. Một luồng hơi ấm trong cơ thể của cả hai lan tỏa đến tận trái tim.
Diệu Diệu bỗng không trốn chạy nữa, vì cô cảm thấy nụ hôn này bao hàm tình cảm sâu đậm, không đơn thuần chỉ là tình dục.
Tay phải anh chậm rãi cởi nút áo cô, từ từ, nhẹ nhàng ve vuốt phần иgự¢ lộ ngoài áo lót của cô. Hai chân cô tê dại. Một nỗi khao khát xa lạ và kỳ quặc lại dâng lên trong lòng.
Cô… hình như… có chút không sợ “૮ɦếƭ”.
Cô nuốt nước bọt, hỏi với vẻ lúng túng, “Anh… lại muốn à?”
Cô có thể cảm thấy cơ thể anh lại “đứng dậy” rồi.
Anh không hề. Anh chỉ thấy cảm xúc quá dâng trào, rất muốn ᴆụng chạm cô mà thôi.
“Đụng chạm” rất đơn thuần, không phải muốn cô “૮ɦếƭ”.
Anh đang định phủ nhận nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vừa mong chờ lại vừa sợ hãi của cô, chỉ một giây thôi mà anh đã chìm đắm trong nó.
“Anh sẽ rất nhẹ”, anh sẽ từ từ.
Đương nhiên, cô có thể từ chối.
Anh muốn thật sao? Chỉ cách lần trước có hai, ba tiếng thôi mà!
“Anh… anh đừng lừa em nhé…”
“Không lừa em”, anh lại cười.
Anh hôm nay… đúng là cười quá nhiều.
Anh lại hôn cô, một nụ hôn ngắn ngủi, đủ để công phá cả thế giới của cô.
Lát sau… Trong phòng, không khí rất nóng.
Vẳng đến tiếng kêu khẽ như mèo.
“Có đau không?”
“Cũng… tạm… không… không đến nỗi… đau lắm…”, âm thanh ngắt quãng, ậm ừ không rõ.
Họ lặn ngụp trong nhau, lặn ngụp mãi. Mỗi một ngôn ngữ của cơ thể để trao đổi những tình cảm khó nói nên lời.
Lát sau.
“Anh… anh lừa em!”, giọng nói bắt đầu phản kháng mạnh mẽ.
“Không được, cứ chậm mãi thì anh sẽ điên mất!”, giọng trả lời rất đau khổ.
“Anh đừng dùng sức quá đó!”
“Hơi… khó!”
“Anh xong chưa?”
“Đừng ồn, chịu đựng thêm chút nữa.”
Tình yêu rất ngọt ngào, nhưng hiện thực rất tàn nhẫn.
Họ cùng nhau sánh vai tác chiến, nhưng nửa tháng sau, chuyện của công ty vẫn rất thảm hại, tình hình càng lúc càng tồi tệ.
Gần như thỏa thuận ngầm, lúc riêng tư, họ hiếm khi nhắc công việc, càng tuyệt đối không nhắc tới Tiết Khiêm Quân hoặc Hồng Kông.
Cô sợ, sẽ làm tổn thương lòng kiêu ngạo của anh. Còn anh, sợ cô không quên được tình địch.
Họ gần như sống chung với nhau, hai người cùng ở trong căn hộ chung cư nhỏ, mỗi đêm đều ôm nhau, chia sẻ hơi ấm của nhau, quấn quýt cùng mò mẫm trên con đường “trưởng thành”.
Nếu phải nói rằng giữa họ có gì đó không hợp nhau lắm, thì đó chính là trong đời sống tình dục, anh quá mạnh mẽ, còn cô, quá không thích ứng.
Thế là…
Hai người đều đếm từng ngày, một người đếm thời gian Tiết hồ ly từng nói sẽ đến Hồng Kông, một người đếm bản thân bao giờ mới tới tuổi như hùm như sói.
Một người trong lòng thầm vui, kệ xác cái quyền định cư ở nước thứ ba, Diệu Diệu là của anh rồi, mỗi đêm đều được anh cho ăn no, không được đi đâu hết! Lần này Tiết hồ ly chỉ có cắn chăn, khóc thầm mà thôi!
Người kia thầm khổ sở, tại sao anh cứ làm mãi không ngừng? Cô có nên bảo với anh rằng cô rất mệt, mỗi tối đều ngủ không đủ?!
Hôm đó, là ngày Hai mươi hai âm lịch. Suốt ngày anh thấp thỏm không yên.
Hai hôm nữa là công ty nghỉ lễ, tiền lương của mọi nhân viên phải có đủ, tiền hàng còn thiếu cũng bắt buộc phải tìm ra cách giải quyết. Những chuyện này, thực ra trong lòng anh, đã có quyết định.
Nên, điều thật sự khiến anh bất an là người nào đó hôm nay bỗng dưng nghỉ phép, gần như không báo trước.
Không thể chịu đựng hơn, buổi trưa, anh đã về nhà một chuyến.
Nhưng đẩy cửa nhà ra, máu anh như đông cứng.
Nhà cửa được dọn dẹp gọn gàng. Từng túi xách, hành lý… đã được đóng gói hết.
Anh lao ra ngoài ngay, điên cuồng gọi vào điện thoại của cô.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau”, trong điện thoại vẳng đến giọng nữ máy móc.
Sao lại tắt máy? Lẽ nào…?
Vừa chạy nhanh xuống lầu, anh vừa gọi điện cho tình địch, đối phương mới nghe máy, anh đã gầm lên, “Có phải Diệu Diệu đang ở cạnh anh không?”
Bên kia im lặng rồi đáp, “Đúng thế, có chuyện gì?”
“Hai người đang ở đâu?”
“Sân bay.”
Hai chữ Tiết hồ ly nói khiến tim anh lạnh ngắt.
“Trước khi tôi đến, hai người không được đi đâu, đứng tại chỗ cho tôi”, anh đã nổ máy xe.
Cô nàng xấu xa, cô nàng ૮ɦếƭ tiệt, tối nào anh cũng bán sức “tin tưởng” cô, mà cô lại dám chạy trốn!
Nếu đã thế, thì trao thân cho anh có ý nghĩa gì? Ba chữ “em yêu anh” từng nói, cô xem là gì?
Anh lập tức chạy tới sân bay. Anh cũng có ba chữ, nhất định phải nói cô nghe.
“Cậu cũng muốn tới?”, Tiết Khiêm Quân thắc mắc.
Giữa họ, tình cảm đã trở nên tốt đẹp từ bao giờ mà sao anh ta không biết?!
“Cậu đừng tới nữa, sắp tới giờ rồi, tôi phải vào cửa kiểm soát đây!”, Tiết Khiêm Quân lạnh nhạt.
“Không được đi!”, anh gầm lên.
Không được đưa Diệu Diệu đi!
Đối phương cúp máy, đồng thời tắt luôn.
Anh ném điện thoại đi, chạy bằng tốc độ nhanh nhất, lao tới sân bay.
Trái tim thoắt cái trở nên trống rỗng.
Là cô diễn xuất tốt quá hay sao?
Tối qua, cô còn nằm dưới người anh, liên tục van xin.
Tối qua, cô còn hỏi anh, cảm giác đối với cô đã từ “thích” thăng hoa thành “yêu” chưa?
Anh chỉ ngượng chưa thừa nhận thôi mà.
Lẽ nào, anh đã sai?
Thất thần ra khỏi sân bay, kết cuộc này quá đột ngột, khiến anh không cam tâm. Anh biết, anh nhất định sẽ mua vé máy bay nhanh nhất tới Hồng Kông. Dù cho tình hình bây giờ ra sao, Diệu Diệu chắc chắn sẽ được anh đưa về!
“Bạch Lập Nhân”, có người kinh ngạc bước xuống từ chiếc xe khách đưa khách từ sân bay vào trung tâm thành phố.
Người đó, tư thế đi có phần kỳ quặc.
Nghe giọng nói quen thuộc, anh quay phắt lại.
“Sao anh ở đây?”, ở đây, vào lúc này, nhìn thấy anh, Diệu Diệu rất thắc mắc, “Buổi chiều Tiểu Vĩ nói đến văn phòng luật sư làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần, chẳng phải anh cũng phải đi hay sao?”
Anh nhìn cô chăm chăm.
Là ảo giác chăng? Chẳng phải cô đã theo Tiết hồ ly rồi sao?
Diệu Diệu bị anh nhìn đến phát ngượng, đành thành thục khai nhận, “Em… em đến tiễn Tiết Khiêm Quân… Anh ấy nói, muốn gặp em lần cuối.” Đúng là ngại quá, sợ anh ghen tuông vớ vẩn nên cô không dám nói.
“Trong nhà… anh tưởng…”
“Ngày kia phải phát lương nhân viên rồi, may mắn là sáng nay em và mẹ Bạch đã bán được nhà”, Diệu Diệu tò mò nhìn anh, “Em từng hỏi anh, chính anh nói là được mà.”
Cô bán nhà rồi?
Nên, cô đóng gói đồ đạc, là vì họ phải dọn nhà?
Ngốc quá, ban nãy anh cuống tới mức thậm chí không hề lục tìm xem đồ đạc của cô có còn hay không nữa.
Nhíu mày, nhưng anh không nói thêm. Dù sao, cô còn ở lại là quan trọng nhất.
“Bạn trai à, em có lời muốn nói với anh”, cô cười, khuyến khích anh, cũng là cổ vũ chính mình, “Dù khó khăn thế nào, em tin rằng chúng ta có thể cùng nhau bước qua hết!”
Thực ra trong lòng cô còn che giấu một bí mật. Cô biết cô có một cơ hội để cứu vãn sự nghiệp của anh.
Nhưng cô vẫn ích kỷ. Cô không hy vọng thành tựu của anh lại dùng tình yêu của họ để đổi lấy.
Một ở Ôn Châu, một ở Hồng Kông, thời gian chia xa còn chưa biết, làm sao cô biết liệu có trở thành ly biệt mãi mãi?
Nên cuối cùng, cô vẫn từ chối Tiết Khiêm Quân.
“Bạn gái à, anh cũng có lời muốn nói với em”, anh cũng mỉm cười, nhưng nụ cười đó như giải thoát được gánh nặng, “Anh đối với em, đã không chỉ là thích rồi.”
Môi cô nhướng lên, “Không chỉ thích, thì là gì?”
Nhanh lên, cô đã nói ba chữ đó từ lâu, đồ lầm lì, anh cũng nhanh lên chứ!
“Ngốc!”, nhưng anh chỉ hừ một tiếng, luống cuống bỏ đi.
Văn phòng luật sư.
Đối với kết cuộc này, Diệu Diệu rất khó hiểu. Cô không ngờ, anh lại chọn cách dừng lại.
“Bạch Lập Nhân, anh định từ bỏ Động Lực sao?”
Từ sân bay tới văn phòng luật sư, anh luôn nắm chặt lấy tay cô.
“Không chỉ mình anh. Là em, anh, và Tiểu Vĩ”, anh hừ lạnh.
Quyết định này rất khó khăn, nhưng đúng là lựa chọn tốt nhất hiện nay.
Đỗ San San nhìn bàn tay nắm chặt nhau của họ, luôn cười lạnh lùng, đố kỵ.
Tiểu Vĩ đã mỉm cười ký tên xong đẩy đến trước mặt Bạch Lập Nhân. Cúi xuống, Bạch Lập Nhân cũng nhanh chóng ký tên vào.
Họ đã ký rồi, cô là một cổ đông nhỏ, chắc chắn chẳng có gì để níu kéo. Mọi lựa chọn của anh, cô đều nghe theo, ủng hộ.
Mọi thủ tục đã làm xong, luật sư lấy lại hợp đồng, đẩy một tờ chi phiếu đến trước mặt họ.
“Bạch Lập Nhân, anh thua rồi”, Đỗ San San dương dương đắc ý.
Anh cười nhạt, “Phải, tôi thua rồi.”
Anh không đấu với người phụ nữ ác độc nhất này.
“Sau này, tôi sẽ để anh tận mắt thấy, Động Lực của anh bị tôi Ϧóþ ૮ɦếƭ, bẻ gãy thế nào”, Đỗ San San nghiến răng ken két.
Tim Diệu Diệu nhói lên.
Đau.
Đứa con của ba người họ.
Nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt, câu trả lời càng hờ hững, “Tùy cô, đó là công ty của cô, muốn chơi thế nào là chuyện của cô.”
Đỗ San San phẫn nộ tới mức gương mặt xinh đẹp nhăn nhó, méo mó. Cô ta đã có được công ty, cô ta đã hủy diệt thành công của anh. Nhưng niềm vui thắng lợi mãi chẳng thấy. Nếu bố cô ta biết cô ta thật sự mua một công ty sắp phá sản, chắc chắn sẽ Gi*t ૮ɦếƭ. Nhưng, chẳng có gì khiến cô ta thoải mái, hả giận bằng thắng Bạch Lập Nhân.
Nhưng cô ta thật sự thắng rồi sao?
Vì, vẻ mặt của Bạch Lập Nhân như đang nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ, so với bất kỳ lời nói nào, càng khiến cô ta thấy đau đớn và sỉ nhục hơn!
Anh không muốn nói nhiều với Đỗ San San, chỉ nắm tay Diệu Diệu và bước ra khỏi văn phòng luật sư.
“Bạn trai à, anh nỡ thật sao?”, Diệu Diệu lo âu hỏi.
Tim rất đau, cô nghĩ, chắc chắn anh cũng không khá hơn.
“Chúng ta đều còn trẻ, có gì mà nỡ với không?”, anh cười khẽ.
Ý nghĩa sống của đàn ông, chính là không ngừng theo đuổi. Lòng kiêu ngạo hôm nay, ngày mai có thể trở về số không, đồng thời cũng là vinh quang lớn hơn trong tương lai đang đợi anh giành lấy.
Chỉ cần, cô còn ở đây.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc