Mắt Trái - Chương 61

Tác giả: Đản Đản

Cô luôn quay lưng lại với anh, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai mà tỏ ra do dự, “Anh cho em suy nghĩ thêm… Mấy hôm nữa, em sẽ trả lời…”
Suy nghĩ thêm? Cô đang suy nghĩ điều gì?
“Diệu Diệu, Tiểu Vĩ thông báo đi họp”, anh lên tiếng, quả nhiên nhìn thấy một gương mặt hoảng loạn khi quay đầu lại.
Một tay vịn vào tường, cô mỉm cười vẻ thiếu tự nhiên, tập tễnh đi từng bước lại gần anh.
Anh đang định đưa tay ra đỡ.
“Không cần, không cần”, cô căng thẳng, vội vàng giấu điện thoại vào trong túi, như thể giấu một bí mật động trời, không muốn chia sẻ với anh.
Mấy hôm nay, cô luôn trong trạng thái phấp phỏng, ngủ đến nửa đêm lại ngồi dậy đờ đẫn ngắm anh.
Ánh mắt đó như rất lưu luyến điều gì, lại bất đắc dĩ phải chia tách vậy.
Anh có cảm giác, hình như…
Cùng đẩy cửa văn phòng Tiểu Vĩ, ba người sắp mở một cuộc họp ngắn.
“Sao sắc mặt kém vậy”, Bạch Lập Nhân làm như vẻ thờ ơ hỏi.
Thực ra không chỉ Tiểu Vĩ, mà gần đây sắc mặt ai cũng không khá lên nổi.
Trận chiến này khiến mọi người đều rất mệt mỏi.
“Mấy ngày nay, tôi đã bán nhà rồi, tiền kiếm được mấy năm nay đều dốc cạn, những chỗ có thể mượn tiền cũng đã mượn hết, khó khăn lắm mới kiếm đủ mười triệu tệ tiền mặt”, Tiểu Vĩ xoa xoa lông mày.
Anh ta là người đại diện công ty trên luật pháp, nếu số tiền nợ ngân hàng này cứ kéo dài thì ắt phải đối mặt với chuyện ngồi tù.
Một lần trả sạch số nợ ba chục triệu, chẳng ai chịu nổi cả, mệt mỏi là phải.
“Vốn dĩ chuẩn bị định cư, tranh thủ trước tháng Mười một năm sau, tìm một người để bàn chuyện chung thân đại sự, tôi thấy bây giờ nên bỏ đi, có cô gái nào lại muốn chịu khổ theo tôi? Thôi thì đừng làm lỡ dở người ta!”, Tiểu Vĩ cố gắng lạc quan.
Người nói vô tâm, người nghe có ý, vẻ mặt Bạch Lập Nhân lạnh đi.
Tiểu Vĩ khá có duyên với phụ nữ, nhưng sau khi công ty xảy ra việc, mấy cô bạn gái có khả năng tiến tới hôn nhân đều lần lượt không từ mà biệt.
Diệu Diệu hồi phục rất nhanh, càng lúc càng xinh đẹp kiều diễm như trước, điều kiện cô tốt như thế…
Được mất trong tình yêu, anh cũng là lần đầu nếm trải.
Lúc này, có một đôi bàn tay ấm áp bao bọc lấy anh, anh ngước lên.
Diệu Diệu đang nở nụ cười khích lệ với anh.
Anh khẽ quay mặt đi.
Trái tim anh quá kiêu ngạo.
“Tiền thưởng cuối năm của nhân viên và tiền vải, tôi sẽ nghĩ cách xử lý”, trong sự kinh ngạc của Diệu Diệu, anh nhận lấy trách nhiệm. Người đại diện của công ty tuy là Tiểu Vĩ, nhưng anh cũng có gần một nửa cổ phần, anh không thể để Tiểu Vĩ gánh vác hết mọi chuyện.
Hơn nữa chuyện này xảy ra là vì anh, anh có nghĩa vụ gánh trách nhiệm nặng nề hơn.
“Làm sao xử lý? Trước mắt chí ít còn thiếu mười triệu tệ nữa!”, Tiểu Vĩ không lạc quan lắm.
Cho dù số thiếu đó được lấp rồi, thì việc vận hành công ty còn cần một số vốn khổng lồ.
Mà cứ như lúc này, chuyện tốt chưa ra ngoài mà chuyện xấu đã đồn ngàn dặm.
Không chỉ bên cung ứng vải vóc đòi nợ gắt gao, gọi điện thoại tới mức muốn bốc khói, mà rất nhiều đại lý đều gọi tới về chuyện hàng nhái, danh dự và quản lý của công ty bị nghi ngờ nặng nề, đại đa số đại lý đều chuẩn bị từ bỏ hàng hóa mùa xuân, đòi công ty bồi thường hợp lý, thậm chí có một số đại lý quyết định ngừng hợp tác.
“Động Lực” gần như rơi vào khủng hoảng tại thị trường tiêu thụ toàn quốc, trận chiến khốc liệt này chưa kịp dập tắt khiến kinh tế tổn thất nặng nề, không thể dự đoán được.
Ba cổ đông đã có mặt, Tiểu Vĩ quyết định nói hết: “Hôm nay tôi tìm mọi người là có việc quan trọng cần bàn bạc với hai bạn.”
Bạch Lập Nhân và Diệu Diệu đều buồn bã, cứ có dự cảm không lành.
“Tôi muốn bàn bạc với hai bạn, định bán công ty này”, Tiểu Vĩ cố ý nói với vẻ nhẹ nhõm, “Đương nhiên nếu các bạn không đồng ý, tôi chỉ bán cổ phần trong tay mình.”
Quả nhiên, vừa nói dứt, hai người họ đã bàng hoàng.
Bán công ty?
Diệu Diệu cuống lên, nói với Tiểu Vĩ, “Làm sao có thể bán đứt công ty này? Động Lực chỉ mới gặp sự cố, chúng ta đã dễ dàng bỏ cuộc sao?”
Đầu óc Bạch Lập Nhân bình tĩnh hơn cô, vẻ mặt anh chỉ trở nên rất nghiêm túc, “Sao cậu bỗng dưng lại có suy nghĩ này?”
“Trên thực tế, mấy ngày nay có người luôn tiếp cận tôi, rất hào hứng định tiếp quản công ty chúng ta, hơn nữa giá cả đề ra khá hợp lý”, Tiểu Vĩ chìa tay, cố tỏ ra nhẹ nhõm, “Với tình hình trước mắt của công ty, cậu nói xem đối phương có ngốc không?” Ngốc! Tuyệt đối ngốc!
“Tôi nghĩ, nếu đối phương đã cố ý đốt tiền, ra sức đòi lấy cái tai họa này, thế thì chúng ta cũng cho cơ hội, cứ toại nguyện cho cô ta đi!”, Tiểu Vĩ giả vờ cười vui vẻ.
“Đối phương là ai?”, Bạch Lập Nhân lạnh lùng hỏi.
Tiểu Vĩ khẽ cười, “Dù tôi không nói tên cô ta ra, chẳng phải cậu cũng đoán được đó thôi?”
Lần này, ai cũng hiểu ra.
“Cậu đã quyết định?”, Bạch Lập Nhân hỏi bạn.
“Phải, tôi đã quyết định, tôi không muốn bị nhốt ở đây nữa! Bán công ty đi, không chỉ có thể giải quyết tốt nguy cơ hiện nay, hơn nữa dù thế nào thì trong tay cũng có ít nhất mấy triệu tệ, có thể cho ta lối ra khác tốt hơn, hà cớ gì không làm?”
“Tiểu Vĩ, cậu có thể suy nghĩ thêm không?”, Diệu Diệu không nghe nữa, đôi mắt cô đỏ hoe, “Từ bỏ công ty thế này, thế thì bao nỗ lực vất vả ngày đêm của chúng ta trong mấy năm nay là gì chứ?”
Công ty như con của ba người, làm sao dễ dàng từ bỏ? Có khác gì khoét mất thịt trên người, rút cạn máu trong huyết quản đâu? Cũng đau đớn, máu me đầm đìa mà!
“Diệu Diệu, tôi biết, tôi rất có lỗi với hai bạn”, Tiểu Vĩ thành thật nói, có thể thấy trong lòng anh ta cũng không vui vẻ gì, “Nhưng trên thương trường, bỏ đi ân oán cá nhân thì cơ hội này thật sự hiếm có!”
Cô biết cơ hội này hiếm có, nếu bây giờ đổi chủ mới cho Động Lực, thế thì chính là một cơ hội tái sinh mới của công ty.
Nhưng, vấn đề là, người đó lại là Đỗ San San!
Nếu Động Lực rơi vào tay Đỗ San San, hoặc dù cô ta chỉ mua thành công một nửa cổ phần, thì tương lai sau này sẽ thê thảm ra sao? Một công ty, nếu nội bộ lãnh đạo không đoàn kết, chuyện gì cũng làm vì tình riêng, thế thì công ty này làm sao còn đi xa được?
Bây giờ, lẽ nào họ thật sự phải chịu thua rồi sao? Lẽ nào sau này, thật sự phải làm việc cùng Đỗ San San?
“Tôi biết hai bạn không muốn bán cổ phần, không chỉ hai bạn mà ngay cả tôi lúc ra quyết định này cũng rất khó khăn, cảm thấy mình rất không giống đàn ông”, Tiểu Vĩ thở dài, “Làm việc chung bao năm rồi, hy vọng hai bạn đừng trách tôi.”
Không phải vấn đề là trách hay không trách, mà là, cứ như sét đánh giữa trời quang vậy. Họ thật sự không ngờ, Tiểu Vĩ lại bỏ cuộc.
“Đương nhiên tôi cũng không phải hạng người sáng mắt vì tiền”, cuối cùng Tiểu Vĩ nói rõ, “Nếu hai bạn có thể kiếm được vốn, tôi sẽ chuyển nhượng công ty với giá thấp cho hai người.”
Nhưng, kiếm? Họ đi đâu kiếm ngần ấy tiền?!
Trái tim hai người đều rơi xuống tận cùng vực thẳm.
Trong gian phòng nhỏ của văn phòng, một đống văn kiện xếp đầy đất, Bạch Lập Nhân dựa vào giường, không còn tâm trí nhặt lên.
Lẽ nào, cứ chịu thua như thế? Anh không cam tâm!
Trong tay anh cầm một tấm thẻ ngân hàng, trên thẻ như phát ra ánh sáng kim tiền, nổi bật, cám dỗ.
Trong này, có ba tỷ.
Sự muộn phiền trong lòng khiến anh lần đầu có suy nghĩ đó. Chỉ cần một phần sáu số này thôi, mọi vấn đề của công ty đã có thể giải quyết. Đứa con “Động Lực” của họ không cần phải tặng cho người ta, không phải bị mẹ ghẻ ngược đãi thê thảm.
Nhưng…
Nhắm nghiền mắt, trong phòng tắm vẳng đến tiếng nước chảy, nhớ đến cô gái ngốc nghếch đang tắm trong đó, đôi mắt lo lắng của anh chợt thoáng vẻ xót xa.
Anh không muốn cô thất vọng.
Bây giờ cuối cùng anh đã hiểu ra, tại sao cô vừa mở mắt ra, đã nói quên anh rồi.
Sự nghiệp của đàn ông, cũng giống như sắc đẹp của phụ nữ, đều là niềm kiêu ngạo, “vốn liếng” duy nhất của họ.
Dằn vặt, tranh đấu, băn khoăn chưa từng có.
Đúng lúc này, trên đầu giường, điện thoại di động của cô reo vang.
Anh liếc nhìn màn hình, hóa đá.
Tiết Khiêm Quân.
Không nghĩ nhiều, anh nhấc máy.
Như thế có được không?
Trong nhà tắm, Diệu Diệu nhìn mình với mái tóc dài đổ xuống, mặc bộ váy ngủ gợi cảm. Dưới v'y, cơ thể nõn nà của cô tuy chưa bốc lửa như trước, nhưng cũng gọi là có đường cong, yêu kiều vô cùng.
Như thế, dụ dỗ một người đàn ông sẽ có thể khiến lửa dục bùng phát không?
Gần đây quá nhiều chuyện phiền muộn, cô biết anh ức chế, anh không vui, nên không biết cô có thể mang lại niềm vui cho anh không?
Cô cũng muốn tìm một khung cảnh đẹp, dù sao tối nay có thể sẽ là trải nghiệm đầu tiên trong đời cô. Nhưng Bạch Lập Nhân không biết lãng mạn, đã xem văn phòng là nhà rồi. Cô đành tìm cách thôi.
Chân cô vẫn chưa được linh hoạt lắm, vì thế lúc mở cửa nhà tắm, cô gắng gượng ưỡn ***, bước chân phải uyển chuyển. Dè dặt di chuyển, cô cầu mong mọi chuyện trong đêm nay đều suôn sẻ và hoàn hảo.
Nhưng mới đến gần giường, cô đã nhìn thấy một gương mặt tái xanh. Trong tay Bạch Lập Nhân nắm chặt điện thoại của cô.
“Sao thế?”, cô sờ mặt anh, sững sờ. Sao mà lạnh thế này?
Anh ngước lên, đáy mắt như có lửa.
“Em định đi Hồng Kông với hắn?”
Anh không ngờ, cô vẫn liên lạc với Tiết hồ ly, thậm chí định đá anh đi, cao chạy xa bay với tên đó!
Cô bàng hoàng.
“Hắn gọi tới, nói đã giúp em làm xong thủ tục định cư ở nước thứ ba!”, Bạch Lập Nhân anh giờ đây thành ra thứ gì? Đúng là thằng khờ mà!
Tiết Khiêm Quân nhanh thế sao?
Diệu Diệu nhếch môi, định lên tiếng nhưng bị một cơn giận dữ cắt ngang: “Em nói với hắn ta, em thích anh là vì em bị hắn làm tổn thương, nên rất dễ dàng thích một người đàn ông khác, để an ủi trái tim mình?”, anh giận dữ chất vấn. Anh bị sỉ nhục!
Diệu Diệu ngớ người, “Em… em có nói thế…”
Sao lại thế, rõ ràng là chính cô nói, nhưng sao chuyển lời lại thì hoàn toàn khác hẳn?
Cô thừa nhận, cô dám thừa nhận!
Bạch Lập Nhân bỗng phát điên.
“Nên em nghĩ, kiểu di dời tình cảm này, bùng cháy rất nhanh, đồng thời cũng nguội lạnh rất nhanh?”, anh lạnh lẽo hỏi.
Cuối cùng cô đã hiểu có người nói gì với anh rồi, đàn ông ấy mà, không biết nên nói họ quá cao thâm, hay là ấu trĩ mới phải? Cô thở dài, “Em không nói thế.” Người khác nghĩ gì, cô không thể thay đổi, nhưng cô biết bản thân không thể “hạ nhiệt” với anh được.
“Em không nghĩ thế thì tại sao lại đi gặp hắn? Còn lừa anh là đi gặp trưởng phòng ngân hàng gì đó!” Anh thực sự không chịu nổi, kẻ khác muốn ngắm cô là anh chỉ muốn quật ngã bọn họ. Mà cô lại lén lút giấu anh đi tìm Tiết hồ ly!
“Em…”, cô lúng túng. Cô không thể nói với anh mục đích cô tìm Tiết Khiêm Quân, cô sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
“Không còn gì để nói chứ gì? Lúc ở bệnh viện, hai người ngày ngày gặp nhau, thế là em nhận ra anh chỉ là niềm an ủi nhất thời, bản thân không nên động lòng với anh, người em yêu nhất mãi mãi chỉ có hắn ta, nên hai người muốn tái hợp!”, anh phẫn nộ cắt ngang.
“Em…”, haizzz… không phải thế mà!
Lần đầu nhận ra sức tưởng tượng của đàn ông thực ra cũng rất phong phú! Bây giờ tình huống này, thực sự là quá rối loạn.
“Em thậm chí còn chưa từng nói câu em yêu anh với anh!”, anh gầm lên.
Trời ơi, thế mà cũng thành tội ư?
Câu này sến lắm! Anh muốn nghe?
Nói cho cùng, anh cứ nghĩ cô vì Tiết hồ ly mà từng tự tử, không hề có cảm giác an toàn, cô biết làm cách nào đây?
“Lúc em chủ động theo đuổi anh, chúng ta từng thỏa hiệp, phía B chủ động trước thì sau này dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng mãi mãi không có tư cách nói lời chia tay với bên A!”
Lúc đó, cô đã gật đầu! Cô mãi mãi không có tư cách đá anh trước!
“Sao anh ngang ngược thế hả, vô lý quá…”, Diệu Diệu bất lực thở dài.
Nói anh ngang ngược? Nói anh vô lý? Cũng không hỏi xem là ai gây ra chuyện này? Anh nhịn đủ rồi!
Cô mới thở dài được nửa chừng, một bóng đen đã ập xuống.
“Anh anh anh… muốn làm gì?”, Diệu Diệu nuốt nước bọt, nhìn người đàn ông trong đôi mắt đang có ngọn lửa cháy hừng hực, sợ hãi hỏi.
“Không làm gì cả”, môi anh lạnh băng trả lời cô, đúng lúc cô thở phào nhẹ nhõm, anh lại ném ra một câu, “Không làm gì cả, chỉ là muốn *** thôi!” Trong sách chẳng đã nói, chỉ cần phụ nữ trao thân xác cho một người đàn ông thì sẽ tặng luôn cho họ linh hồn mình? Không được, anh nhất định phải “chiếm” cô trước, cô mới không suy nghĩ mãi về kẻ khác!
***?
Đây… quá K**h th**h rồi chăng, cô sắp phun máu rồi!
Một nụ hôn không cảnh báo trước cứ thế ập xuống, tay anh P0'p cằm cô, ép cô hé môi, rồi lưỡi anh ngang ngược luồn vào trong, điên cuồng *** lấy lưỡi cô, đoạt lấy hương thơm của cô, cảm nhận hơi ấm của nhau, sự tồn tại của nhau.
Trong tích tắc, cơ thể hai người đều C*ng c*ng, lập tức nóng hực.
Này này này, đừng gấp gáp thế!
Bộ váy ngủ quyến rũ mà Diệu Diệu tỉ mỉ chọn lựa bị ai đó không thèm nhìn một cái, cứ thế kéo tuột, rơi xuống đất.
Anh bây giờ, thái độ muốn ςướק đoạt cơ thể cô đúng là như ác bá.
Nhưng vì sao, cô vừa sợ hãi vừa mong chờ?
Á, khúc *** cũng không cần ư?
Cô mong chờ hé mở một mắt, sợ hãi nheo một mắt lại, dùng mắt trái len lén liếc nhìn nơi *** đang căng tràn vô cùng của anh.
Ôi chao, cái thứ ấy… chắc cô sẽ đau ૮ɦếƭ mất thôi!
Nhưng… Mới chỉ trong tích tắc mà thôi, đôi mắt anh như phủ mây đen, cơ thể bỗng C*ng c*ng, Ng'n t lạnh băng như ngọc.
Còn cô, hơi thở cũng ngưng đọng.
Vì, cô tận mắt chứng kiến rồi.
Anh buông cô ra, lật người, nằm xuống giường, môi mím chặt.
“Bạn… bạn trai…”, cô kéo chăn lên che cơ thể trần trụi của mình, cũng lắp ba lắp bắp.
Ban nãy rõ ràng không khí cuồng nhiệt như thế, nhưng cái đó của anh nói “héo” là “héo” thật.
Ông trời, vì sao lúc quan trọng nhất, ông lại tạt nước lạnh?
Anh trầm tư hồi lâu, mãi sau, ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ.
“Không… không sao mà, chúng ta lần sau có thể…”, cô ấp úng.
Nhưng…
“Bên B”, bỗng anh lên tiếng, dùng hai chữ cắt ngang lời an ủi của cô.
“A?”, cô ngơ ngẩn đáp.
“Bên B, được tự do”, lần này anh nói năm chữ.
Anh tuyên bố, cô được tự do.
Bình tĩnh lại, trái tim anh cũng sụp đổ.
Diệu Diệu đờ người.
“Em muốn chọn Tiết hồ ly, hay muốn chọn ai khác, đều là tự do của em”, anh ngồi dậy.
Ra quyết định này, anh đau đớn hơn ai hết.
Chịu khổ, chịu khổ, chịu khổ…
Làm sao anh nỡ để cô chịu khổ cùng anh? Món nợ nhiều như thế. Tiểu Vĩ nói hai chữ đó, thực ra nó giống như bùa chú, cứ bám chặt tim anh.
Hơn nữa… anh vẫn không được.
Đỗ San San sai rồi, ngay cả cơ thể cường tráng này cũng không thể cho cô. Nên, anh còn cản bước cô làm gì?
Anh xoay lưng lại với cô, tấm lưng lạnh lẽo có phần quyết đoán.
Con rồng mờ nhạt trên lưng anh, ánh sáng không biết phát ra từ đâu mà khiến mũi cô chợt cay cay.
“Đừng chia tay em, xin anh! Xin anh!”, cô ôm lấy anh từ phía sau, khóc to, “Bạch Lập Nhân, em yêu anh! Nếu anh cần nghe là câu này, em có thể nói một trăm lần, một ngàn lần!” Cô không muốn chia tay!
Đàn ông không giống phụ nữ, sẽ không dễ dàng thốt ra hai từ chia tay, nhưng chỉ cần họ nói thì chắc chắn là đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định.
Đừng! Cô không thể thiếu anh!
Nghe ba chữ đó, anh cứng đờ, mặc cho cô ôm.
Biết rõ nên tàn nhẫn đẩy ra, nhưng vẫn bị ba chữ đó làm cho chấn động, chỉ có thể mặc cho nước mắt cô như cơn mưa lớn, thấm ướt bờ vai trần của anh.
Lát sau, trên vai có chút ngưa ngứa.
Cô đang hôn anh, dùng cách hôn ngọt ngào khiến người ta nghẹt thở nhẹ nhàng phủ những nụ hôn dày đặc trên vai anh.
Anh hóa đá.
Dần dần, người cô, và cả nụ hôn của cô, chậm rãi bò đến trước *** anh.
Cảm giác đó, rất thơm, rất ngọt.
Cô phủ phục trên người anh, dùng đầu lưỡi mềm mại, ấm nóng, mang đến sự ve vuốt **** cho anh. Tất cả rồi sẽ khá hơn.
Anh đờ đẫn, nhìn cô chậm rãi hôn lên *** anh, vuốt ve cơ bắp anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ như trống đập của anh.
Phương pháp dụ dỗ này quá nồng nhiệt, đẹp đẽ, vừa quyến rũ, lại có chút vụng về.
Đầu óc anh trống rỗng. Chỉ có thể tiếp tục đờ đẫn, nhìn cô đang cố gắng vỗ về, gợi cảm hứng cho anh.
Cô nhắm mắt, chuyên tâm, trông rất tình cảm, dịu dàng và yêu kiều.
Rất nhanh, dưới cơ thể thơm ngát của cô, *** vốn tự dưng “lạnh” đi của anh, bừng một cái, hùng dũng đứng dậy.
Hơi thở cô trở nên khó khăn, nhưng cô vẫn không dám mở mắt. Cô sợ mình một khi mở mắt sẽ không còn can đảm làm hành động này nữa.
Lửa, bùng cháy, lại nóng hực không thể kiềm chế trong người anh.
Cứ cháy nữa thì e sẽ thiêu trụi tòa nhà này mất.
Anh “hự” một tiếng, không chịu được nữa, gần như đẩy ngã cô một cách ngang ngược.
Lần này, anh vô cùng mạnh mẽ, xâm nhập cơ thể cô. Vị trí đã đúng, đã xé toang cơ thể cô, phá toang một thứ mỏng manh bên trong cô.
Vật phòng ngự nào đó hoàn toàn sụp đổ.
“Đau quá, Bạch Lập Nhân, đau quá!”, cơn đau này như bị ai xé rách thẳng tay, không phải giả tạo.
Cô cắn mạnh vào vai anh, nước mắt lã chã rơi xuống, khóc thành tiếng.
Anh đã ở bên trong cô.
Anh gần như không thể tin vào sự may mắn của mình.
Nhưng… sao lại đau? Anh rất lạ, chỉ là không nghĩ nhiều. Vì không biết ai từng nói, phụ nữ lâu quá không làm chuyện đó với đàn ông cũng sẽ đau như thế.
Bây giờ, cô đang bao bọc phần nam tính của anh, khắng khít tới độ khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ sụp đổ. Anh giờ đây chỉ muốn ăn cô, không muốn dừng phút nào.
Anh không có kinh nghiệm, khả năng kiềm chế của anh cần học tập nhiều, nên càng kêu thì anh càng H**g phấn đến mức không thể kiểm soát.
Cô cố ý? Cô có kinh nghiệm, đương nhiên biết nên làm vui đàn ông thế nào?
Cứ nghĩ đến kỹ thuật thuần thục ban nãy của cô là anh đã thấy khó chịu rồi. Cái cô nàng họa quốc này, anh nhất định phải mạnh mẽ hơn kẻ khác!
Ghen tuông, giận dỗi, khiến anh không muốn khách sáo. Tốc độ của anh càng trở thành hung bạo, cánh tay giữ chắc thành giường, mạnh mẽ mà tàn bạo.
“Bạch Lập Nhân, anh nhẹ… nhẹ thôi!”, cô khóc, nước mắt đầm đìa, không ngừng cầu cứu.
Nhưng cô làm sao biết cô càng như thế, đối với đàn ông, càng là cám dỗ. Đặc biệt là người đàn ông Cấm d** hai mươi mấy năm, lúc này đang như một con thú.
Nhịp độ càng lúc càng mạnh, cả gian phòng là tiếng khóc của cô, tiếng thở hổn hển của anh. Trò chơi đẹp đẽ này, dưới thế lực hừng hực không cạn của người đàn ông, cứ kéo dài, dài mãi…
Trên nệm, một vệt máu tươi, từ từ lan rộng.
***
Diệu Diệu cảm thấy cô suýt nữa bị dằn vặt đến ૮ɦếƭ.
Nếu có người muốn hỏi cảm giác đêm đầu tiên của cô, cô chỉ có thể nói một chữ duy nhất.
Đau.
Hoặc là hai chữ: Rất đau.
Cũng có thể là ba chữ: Vô cùng đau.
Bạch Lập Nhân không hề có kỹ thuật, chỉ biết vận sức, khiến cô có lúc tưởng mình sẽ không được thấy mặt trời ngày mai nữa.
Nhưng cô yêu anh, nên, cô nhẫn nhịn. Cả quá trình dù có đau, cô cũng nhịn.
Nhưng, trải qua thử nghiệm đau tới nỗi như bị chia cắt cơ thể, cô cũng không hề hoài nghi rằng trên tin tức nào đó có nói, A nào đó bị B nào đó làm ૮ɦếƭ trên giường, trước kia cô còn nghĩ sao khoa trương thế, hóa ra là thật!
Anh không thể dịu dàng chút nào sao? Anh đang so đo với ai chứ?
Hừ! Là ai nói phụ nữ lần đầu cũng sẽ có ***? Tiểu thuyết đúng là lừa đảo, cô sắp đau ૮ɦếƭ rồi! Cô khóc đến nỗi bị khàn cả giọng, vùng vẫy tới độ không còn sức lực nữa!
Cuối cùng, anh “hự” khẽ một tiếng, một sự *** toàn thân dâng lên rất khó hình dung, khiến anh đã giải phóng tất cả. Mồ hôi mồ kê đầm đìa, anh gục trên người cô, nếm trải lần đầu cảm giác mây mưa, *** vẫn nóng ran, lửa tình vẫn chưa nguội.
Cô bên dưới vẫn khóc rấm rứt, rất đáng thương. Càng nghe, anh càng thấy kỳ quặc.
Ban nãy, anh quá kích động, cứ nghĩ cô là người giỏi “khóc”, dù sao trong phim A cũng có những cô gái như thế.
Nhưng bây giờ nghe kỹ lại, sao thấy cô khóc muốn đứt hơi?
Anh đưa tay nâng cằm cô lên, hôn lên đôi mắt khóc sưng đỏ của cô như an ủi.
“Không thoải mái?”, anh dịu giọng hỏi.
Anh dùng hết sức rồi, anh muốn cô có một “hạnh phúc” mỹ mãn, nên anh rất cố gắng mà! Anh tin rằng biểu hiện của mình chắc chắn không thua bất kỳ bạn trai cũ nào của cô!
Thoải mái cái khỉ ấy!
“Bạch Lập Nhân, em là người, không phải Pu'p bê!”, cô tủi thân khóc to.
Ảo tưởng sụp đổ quá! Biết sớm anh kích động như thế thì cô đã không dụ dỗ anh rồi.
Anh sửng sốt.
Không thỏa mãn? Không hài lòng? Ý cô là sao? Anh không hiểu!
Người anh nhúc nhích, ra khỏi cơ thể cô.
“Sh…”, cô đau đến hít một hơi.
Bà nó chứ, anh không thể nhẹ nhàng à!
Cứ nằng nặc ép một thục nữ phải chửi thề, có ý nghĩa lắm sao?
“Đau lắm hả?”, cho dù anh vô tư mấy cũng không tài nào xem gương mặt nhăn nhó méo xệch của cô là vui vẻ, sảng khoái được.
Làm sao mà không đau cho được. Cô muốn nói còn chẳng có sức, chỉ khoát tay, ra hiệu anh để mặc cô, cho cô nghỉ ngơi một lát.
Anh đang định hỏi rõ, nhưng vừa đến cửa miệng thì mọi câu hỏi đã ngưng đọng.
Vì… anh nhìn thấy vệt máu trên drap giường.
Anh máy móc… rất máy móc, cúi xuống, nhìn vật “nam tính” của mình. Lúc này, nó đã được một bữa no nê, đang từ từ chuẩn bị đi ngủ. Nhưng… vết máu trên nó là sao?
“Ban… ban nãy… đau lắm hả?”, Bạch Lập Nhân lần đầu lắp bắp.
“Ừ”, cô gật đầu, hoàn toàn rã rời.
“Bây… bây giờ thì sao?”, anh lại hỏi.
“Vẫn đau.”
Làm ơn đi, làm sao mà hết đau nhanh thế được, phải đợi một chút chứ!
Bỗng, anh nhảy dựng lên, mặc quần áo với tốc độ nhanh nhất, mở cửa tủ lấy đồ của cô ra, sau đó nằng nặc kéo cô dậy.
“Bạn trai, xin anh, anh muốn tắm thì cứ đi, cho em nghỉ ngơi đã”, cô van nài. Cô không có bệnh sạch sẽ, cô lại đau và mệt muốn ૮ɦếƭ, chỉ muốn ngủ thôi.
Nhưng anh phớt lờ, nhanh chóng giúp cô mặc quần áo, trong lúc đó tay anh cứ run bắn lên, đến nỗi mấy lần không cài nổi nút áo cô. Mặc xong cho cô, anh lập tức bế bổng cô lên, lao ra ngoài.
Anh đưa cô đi đâu?
Mặc kệ mặc kệ! Chỉ cần không phải làm thêm lần nữa ngay lập tức thì đi đâu cũng được.
Cô thật sự cảm thấy mình sắp ngất đi, nên ôm lấy anh, thở yếu ớt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh đặt cô vào trong xe, trong lúc đó vô số lần sờ trán cô với vẻ kinh hoảng.
Anh đang làm gì vậy?
Mặc kệ, cô mệt.
Mơ hồ cảm thấy anh khởi động xe, mơ hồ cảm thấy không bao lâu cô lại bị anh bế xuống xe.
Anh chạy nhanh, tim đập như trống trận.
Gió lạnh thổi qua mặt cô, nhưng cô không thấy lạnh tí nào. Vì nhiệt độ cơ thể của một người nào đó, rất nóng.
Hình như anh đã chạy đến phòng cấp cứu.
“Bác sĩ, bác sĩ xem giúp cô ấy, hình như *** của cô ấy bị rách, chảy rất nhiều máu!”, điều duy nhất anh nghĩ tới chính là khả năng này.
Đến khi cô bị đặt lên chiếc giường, mũi phảng phất mùi thuốc sát trùng, cô mới dụi mắt, giật mình tỉnh dậy.
Rách ***? Ai vậy?
Cô nén cơn đau nhức phía dưới, ngồi lên mới phát hiện ra, mình đang nằm trên băng ca trong phòng khám phụ khoa.
“Ban nãy hai người có quan hệ T*nh d*c rất mạnh bạo?”, bác sĩ nam mặc áo blouse vào, vừa hỏi vừa đi thẳng tới.
“Hình như… hình như phải… Cô ấy cứ kêu đau, tôi không ngừng…”, anh không thấy là mạnh bạo gì hết, anh chỉ… ra sức một chút thôi…
Bác sĩ nam bước tới trước mặt cô, lạnh nhạt nói, “Cô gái, xin *** dài và *** ra.”
Cởi… *** dài và ***?
Diệu Diệu đờ ra, “Tại sao tôi phải làm thế?” Cô không muốn cởi ra cho người khác thấy.
“Không có bác sĩ nữ nào khác sao?”, Bạch Lập Nhân cũng hỏi ngay.
Bác sĩ nam nóng nảy, “Đêm nay trực ban chỉ có một mình tôi là bác sĩ nam, nếu cô gái này bị rách *** thật thì tôi phải làm phẫu thuật khâu lại cho cô ấy.” Giả vờ giả vịt cái gì, đã có thể *** với đàn ông đến nỗi thứ đó cũng bị rách thì sao còn tỏ ra không hiểu gì chứ.
“Diệu Diệu, em cho bác sĩ xem thử đi”, Bạch Lập Nhân cau mày, cố gắng quyết định. Hiện giờ anh bắt buộc nén cơn manh động muốn đấm tay bác sĩ này.
“Em không muốn!”, cô che người lại, vẻ mặt hung dữ.
Bạch Lập Nhân đáng ghét, tại sao cứ ђàภђ ђạ cô, bây giờ cô không đau nữa, chỉ thấy rất mệt rất nhức, cô chỉ cần nghỉ ngơi!
“Tại sao không muốn? Em chảy máu kìa!”, Bạch Lập Nhân tức tối. Thực ra anh đang giận mình ban nãy tại sao lại làm liều thôi.
Anh quá kích động, anh không có kinh nghiệm, anh tưởng cô khóc là vì sung sướng giống trong phim A, không biết là cô khóc vì đau, nếu anh biết cô đau thật thì đã không làm thế.
“Mng tr.nh bị rách, chảy máu thì lạ lắm sao?”, Diệu Diệu rất thắc mắc, không nhịn nổi nên hỏi ngược lại.
Một câu nói mà thôi. Anh nghệt ra.
Mng tr.nh bị rách.
Mng tr.nh bị rách.
Mng tr.nh bị rách.
Nên…
Nhưng…
“Em từng có nhiều bạn trai như thế, thậm chí anh còn từng thấy em và Đơn Thiếu Quan làm bậy trong vườn trường, sao em có thể là gái trinh được?”, lúc đó quần áo cô xộc xệch, trên cổ đầy dấu hôn, chính là bằng chứng rõ nhất.
Chát!
Vết bàn tay đỏ au trở thành minh chứng tốt nhất của trai tân và gái trinh khi trải qua đêm đầu cùng nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc