Mắt Trái - Chương 59

Tác giả: Đản Đản

Mấy hôm nay Diệu Diệu cảm thấy Bạch Lập Nhân bắt đầu trở nên kỳ quái.
Sau hôm đó, thực ra họ lại thử thêm lần nữa, không biết có phải vì tâm lý mọi người quá nặng nề hay không, mà cứ gần đến khung thành là không tài nào đá vào lưới được.
Thế là Bạch Lập Nhân bắt đầu ít nói, im lặng đến đáng sợ.
Lúc ăn sáng, anh gõ cửa phòng cô, không như xưa kia là bước vào trong, ngang ngược nhấc cô lên.
Anh chỉ trầm lặng nhìn cô dựa vào tường, chậm rãi ra khỏi phòng. Chỉ khi không có vật gì để tựa vào, anh mới dìu cô, nhưng sau đó lập tức buông ra ngay.
Cứ như ***ng phải vật gì không nên ***ng vào vậy.
Cả bữa cơm cũng ăn uống rất lặng lẽ, so với sự soi mói hay chê bai của anh trước kia thì không khí này khiến cô quá bất an. Thế là…
“Có… có thể là chúng ta gần đây quá áp lực, hoặc là chúng ta đều quá căng thẳng…”, cô rất muốn an ủi anh nhưng lại không biết nên diễn tả bằng ngôn ngữ nào, mới có thể khiến anh đừng quá để tâm.
Kết quả là cô vừa mở miệng, anh đã tái mặt.
“Anh đi rửa bát”, bỗng, anh đứng phắt dậy.
Diệu Diệu thẫn thờ mấp máy môi, “Nhưng…” Nhưng anh mới ăn mấy miếng mà.
Anh đang rửa bát, không còn giống trước kia là hậm hực liên tục, mà rất yên lặng.
Thế là cô khó nhọc đứng lên, từ từ tựa vào tường, đi vào nhà bếp. Có thể cảm nhận được cô mới đến gần, sống lưng anh tích tắc đã C*ng c*ng.
“Bạch Lập Nhân, chúng ta phải giữ tâm trạng vui vẻ, đừng quá để ý, chỉ cần trong lòng luôn vui vẻ…”
Lời cô còn chưa dứt, anh đã buông bát đũa đang rửa xuống, cắt ngang, “Ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi.” Anh không muốn nghe!
Rửa sạch bọt xà phòng trên tay, rồi lại dùng dung dịch rửa tay rửa lại lần nữa cho sạch.
“Bạch Lập Nhân, em…”
“Đi ngủ trưa đi, tinh thần có tốt thì cơ thể mới hồi phục nhanh được”, anh lại cắt ngang, “Sức khỏe em tốt hơn là anh có thể đưa em về nhà rồi.”
Đưa cô về nhà?
Anh bình tĩnh như vậy khiến cô cảm thấy rất hoảng sợ.
“Bạch Lập Nhân, em… em…”, hoảng đến mức không biết diễn tả thế nào.
Anh đang… định từ bỏ cô sao?
Điện thoại di động của anh lúc này réo vang, anh đi ngang qua cô đang đứng đờ đẫn, lau khô tay, đến phòng khách và nghe máy.
Mới nghe vài câu, anh đã nhíu mày, “Sao có thể? Vô lý, cho dù sản phẩm nhái nhiều đến mấy cũng không nên là sản phẩm mùa xuân chứ!”
Cho dù là công ty của họ mới bắt đầu đẩy vài bộ sưu tập mùa xuân ra thị trường ở thành phố của họ, Thượng Hải, Bắc Kinh, cùng một số thành phố trọng điểm khác sau dịp tết Nguyên Đán.
“Bắt chước y hệt? Chất lượng nhái còn tốt hơn cả vải chúng ta dùng? Mà giá lại chỉ bằng một phần ba?”, càng nghe, vẻ mặt anh càng nặng nề.
Vừa cầm ống nghe, vừa theo sự nhắc nhở của bên kia, anh mở tivi, bấm đến kênh địa phương họ.
Trên bảng tin, quả nhiên đang nói đến vụ việc này.
Đặt điện thoại xuống, tim anh càng lạnh lẽo.
Diệu Diệu hoàn hồn, cũng xem hết bản tin, vẻ mặt bàng hoàng vô cùng, “Sao lại thế này?”
Phóng viên thậm chí còn nói, lợi nhuận khổng lồ của ngành công nghiệp thời trang có thể thấy rõ trên từng sản phẩm hàng nhái này.
Bản tin đang tường thuật, trong cả thị trường này, tất cả đều là hàng nhái của lô hàng mùa xuân mà Động Lực đưa ra, thậm chí chuyên gia còn kết luận rằng hàng nhái giống đến hơn chín mươi phần trăm, hơn nữa chất lượng còn hơn cả hàng thật.
“Bọn họ hiểu gì chứ, bây giờ lương công nhân cao như thế, còn cả thủ tục hành chính, chi phí làm, và cả những nguy hiểm mỗi năm phải gánh khi hết mùa, những chuyện này bọn họ là người ngoài ngành thì làm sao mà hiểu được!”, Diệu Diệu kêu lên.
Động Lực kinh doanh khá tốt, mấy năm nay Bạch Lập Nhân cũng kiếm được rất nhiều, nhưng tuyệt đối không dễ dàng, thoải mái như họ nói. Thế nào gọi là vải mười mấy tệ một mét, tạo thành bộ trang phục ba bốn trăm tệ?!
Bạch Lập Nhân đã bắt đầu gọi điện thoại, nhưng anh lại gọi cho mẹ, “Mẹ, mẹ đến đây chăm sóc Diệu Diệu giúp con, con có việc gấp phải về công ty ngay!”
Công ty thành lập đến nay, tuy trên thị trường luôn xuất hiện vài sản phẩm nhái, nhưng đây là lần đầu to chuyện đến thế.
Có lẽ cả ngành thời trang này, thị trường phân khúc trung cấp cũng chỉ có công ty họ mới gặp phải chuyện này.
Hơn nữa bị báo đài bới móc như thế, lại nói những lời làm khuynh đảo, ảnh hưởng tới người tiêu dùng, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
“Bạch Lập Nhân, em cũng muốn đến công ty”, Diệu Diệu yêu cầu.
“Không được, anh bận lắm”, anh từ chối ngay.
Quãng thời gian tiếp theo chắc chắn anh sẽ rất bận, anh chẳng còn tâm trí đâu chăm sóc cô được.
Anh tin rằng mẹ anh sẽ làm rất tốt.
Nói xong, không cho cô cơ hội yêu cầu nào, anh đã cầm chìa khóa xe rồi vội vàng bỏ đi.
Vô lăng không ngừng xoay chuyển, anh mấy lần giành làn đường, bằng tốc độ nhanh nhất, chạy tới công ty.
Quả nhiên đợt tấn công lớn thế này khiến cả công ty đều náo loạn.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”, anh lập tức triệu tập toàn bộ nhân viên điều tra thị trường.
“Nghe nói…”, họ do dự, rồi vẫn báo cáo, “Tất cả hình ảnh về trang phục mùa xuân của chúng ta, thậm chí còn có một bộ phận hình ảnh thời trang mùa hè chưa bắt tay vào làm, tất cả đã bị tuồn ra ngoài.”
“Là bộ phận khai thác có nội gián à?”, anh hỏi ngay.
Hình ảnh trang phục mùa mới xưa nay là tài liệu bí mật, người cầm được nó rất ít.
Nhân viên điều tra tỏ vẻ khó xử.
“Phòng Khai thác làm sao có nội gián? Người được cầm sản phẩm mới, ngoài cậu và tôi ra, chỉ có anh rể tôi”, Tiểu Vĩ cũng bước vào văn phòng anh, tỏ ra không vui, “Anh rể tôi ở công ty chúng ta bao năm rồi? Ngoài Diệu Diệu ra, anh ấy là nhân viên cũ ở lại công ty lâu nhất.”
“Xin lỗi, tôi không có ý đó”, Bạch Lập Nhân giải thích.
Về vấn đề họ hàng này, anh không muốn gây ra xung đột trong nội bộ công ty. Nhưng dù sao phòng Khai thác cũng có những nhân viên mới vào, trong thương trường, có vô số khả năng xảy ra.
Chỉ là, nhắc tới Diệu Diệu, vẻ mặt Bạch Lập Nhân bỗng nặng nề.
Tiểu Vĩ nhìn là biết ngay, anh ta ngẫm nghĩ, “Gia đình Đỗ San San quá giàu, tưởng cô ta sẽ không vì cái lợi nhỏ mà gây chuyện thị phi, nên lúc tiếp nhận vị trí của Diệu Diệu, bọn tôi đã quá lơ đãng, hơn nữa lúc cô ta bàn giao công việc, bọn tôi cũng cẩu thả bỏ qua, đối phương có thể đã copy lại hình ảnh rồi”, họ đã bỏ qua lòng H*m mu*n trả thù của cô ta.
Bạch Lập Nhân hóa đá, vì anh đã rõ, điều Tiểu Vĩ dự đoán tuyệt đối không sai sót. Là cô ta sao?
“Nếu bây giờ lập tức bảo xưởng ngừng sản xuất hàng mùa xuân, sắp xếp cho nhân viên lọc lại số lượng tồn kho, chúng ta lập tức bắt tay vào thiết kế hàng mới, thì có tính được sẽ tổn thất bao nhiêu không?”, anh bắt buộc phải giải quyết ổn thỏa vấn đề.
Bây giờ không sợ tốn tiền, cho dù trả bao nhiêu tiền đi nữa cũng phải vượt qua cửa ải khó khăn này trước đã.
Thương hiệu Động Lực này không thể sụp đổ!
“Lập Nhân, sự việc không hề đơn giản như cậu nghĩ”, Tiểu Vĩ bỏ vẻ thoải mái thường ngày, nặng nề lắc đầu, “Ban nãy ngân hàng gọi điện tới, nói chỉ thị về tiền vốn năm nay rất căng thẳng, không cách nào cho chúng ta vay được.”
Bạch Lập Nhân mở to mắt, bàng hoàng.
Làm sao lại thế này? Sao lại có thể?
“Sau lưng chúng ta có người đang chơi một vố, hơn nữa đối phương không *** chúng ta bằng tài lực thì chưa chịu thôi đâu”, Tiểu Vĩ bình tĩnh nói.
Bạch Lập Nhân và Tiểu Vĩ đang ở trong phòng họp nghiên cứu về hàng nhái đã mua trên thị trường.
“Chất lượng quần áo đúng là khá tốt, đối phương đã tốn một khoản lớn đây”, Bạch Lập Nhân sờ chất vải, không thể không cảm thán.
“Cậu có lòng tin đánh thắng trận này không?”, Tiểu Vĩ cuống quýt hỏi. Dù sao về điều hành công ty, Bạch Lập Nhân quen thuộc hơn anh ta nhiều. Đến lúc cần thì Tiểu Vĩ mới thấy bực bội, bình thường anh ta không quá để tâm tình hình công ty.
Bạch Lập Nhân tỏ ra nghiêm túc, nhưng không thể hứa hẹn câu nào. Anh chưa từng đảm bảo những chuyện không nắm chắc trong tầm tay. Nhìn vẻ mặt bạn, tim Tiểu Vĩ lại lạnh đi.
Bây giờ đang lúc công ty gặp khó khăn, nhưng anh về công ty chưa đến hai giờ đồng hồ, đã nhận được lá thư thứ tư xin thôi việc.
“Cho tôi một lý do”, anh không nổi giận, chỉ liếc nhìn người nhân viên đang đứng ở cửa phòng họp.
Tiểu Trương là tổ trưởng phòng Kinh doanh, đã làm việc ở công ty ba năm rồi, luôn là đối tượng mà anh ưu tiên bồi dưỡng.
“Tôi… cuộc đời tôi đã có kế hoạch sinh nhai khác”, mắt Tiểu Trương trốn tránh, nói.
“Ngay cả thời gian bàn giao công việc cũng không có?”, gấp thế ư? Nếu anh ta đi, anh phải đi đâu để tìm một người đảm đương được việc kinh doanh trong công ty? Cho dù muốn đi chẳng phải cũng nên có ít nhất một, hai tháng bàn giao hay sao?
Vẻ mặt đối phương tỏ ra ngượng ngập.
“Có phải anh đã tìm được công việc mới?”, Bạch Lập Nhân hỏi thẳng.
“Chưa… chưa có…”, Tiểu Trương hoảng hốt phủ nhận.
“Thế thì ở lại, trên công việc nếu có bất kỳ vấn đề gì làm khó anh, có thể nói ra để mọi người cùng nghĩ cách giải quyết”, anh nói ngay.
“Không được, tôi… Dù sao, tôi cũng quyết định nghỉ việc”, Tiểu Trương nhắm mắt, hạ quyết tâm.
Đáy mắt Bạch Lập Nhân càng lạnh lẽo.
“Có người cho các anh một số tiền, vượt xa tiền lương bị khấu trừ khi nghỉ việc ngay và tiền thưởng cuối năm, đồng thời nói với các anh là công việc sau này sẽ do người đó lo?”, anh không muốn đoán như vậy, nhưng sự thực khiến anh không thể không đối mặt.
Quả nhiên sắc mặt Tiểu Trương vụt thay đổi.
Không cần nói nhiều, anh đã hiểu.
“Thế thì tốt, tôi chúc anh và bọn Tiểu Hoàng có thể làm việc vui vẻ công ty mới”, anh cười lạnh lẽo, cúi xuống dứt khoát ký tên lên tờ đơn, đẩy đến trước mặt anh ta.
Anh từng hỏi vài người, là ai đã chơi đòn như trời giáng này sau lưng anh khi đang gay go thế này, nhưng họ kín như bưng.
Bây giờ, anh chẳng buồn nói nhiều.
“Tổng giám đốc, xin… xin lỗi”, Tiểu Trương cúi đầu, vẻ mặt lúng túng, bước chân nặng nề ra khỏi văn phòng.
Bạch Lập Nhân định thần, nói với Tiểu Vĩ vẻ mặt đang cứng đơ, “Tôi đến ngân hàng trước, tìm Trưởng phòng cho vay vốn.”
Sắp cuối năm, mấy trăm công nhân đang chờ lĩnh lương, tiền thưởng cuối năm, mấy chục nhà cung ứng đang chờ kết toán, đây là một số tiền khổng lồ, nếu không lập tức giải quyết thiếu sót về tiền bạc, tiền hàng không có, nghĩa là sẽ ép ૮ɦếƭ một số người.
Áp lực đổ lên vai Bạch Lập Nhân rất lớn. Anh và Tiểu Vĩ giống tay chơi bạc, dùng quá nhiều quân cờ, lấy cách vay vốn để lập nên cơ nghiệp, mấy năm nay họ luôn may mắn đến mức thuận buồm xuôi gió, nhưng mọi sự may mắn rồi sẽ có ngày cạn kiệt. Nói cho cùng, anh chẳng phải giàu có gì, mà nền móng của “Động Lực” thì quá mỏng manh, yếu ớt.
Các nhân viên đại khái đều hiểu tình hình, mới rối loạn bất an đến thế. Dù sao tiền thưởng cuối năm là động lực mà tất cả đều mong chờ, nếu con vịt đã nấu chín này còn bay mất thì làm sao mọi người chịu nổi.
“Được, vất vả cho cậu rồi”, đả kích liên tiếp khiến Tiểu Vĩ rã rời mệt mỏi, không hề tự tin chút nào về tương lai của công ty.
Bạch Lập Nhân mới vừa mở cửa văn phòng thì nhận ra bên ngoài đang rất ồn ào. Điều này khác hoàn toàn với không khí buồn bã, rầu rĩ lúc trước.
“Diệu Diệu, cô gầy đi nhiều quá!”
“Diệu Diệu, bây giờ sức khỏe đã ổn chưa?”
Rất nhiều đồng nghiệp đều vây quanh một điểm trung tâm, bô lô ba la hỏi thăm không dứt. Mà cái người vốn nên ngoan ngoãn ở nhà, lúc này đang ngồi trên xe lăn, cười và trả lời từng câu hỏi quan tâm của đồng nghiệp.
Bạch Lập Nhân nhăn mày, bước tới, “Sao em tới đây?” Nghiêm khắc nhìn sau lưng cô, là mẹ anh.
Sức khỏe cô chưa ổn, mẹ không nên tự quyết định chứ!
Bà Bạch nhìn con trai vẻ hối lỗi, bất an. Bà vốn mềm yếu, không thắng nổi Diệu Diệu.
“Là em bắt bác gái đẩy em tới công ty! Em đến thăm mọi người, tiện thể xem thử có chỗ nào cần em giúp không?” Diệu Diệu sợ anh trách móc bà Bạch nên vội giải thích.
“Về nhà!”, anh ra lệnh.
Công ty giờ quá bất ổn, cô lại không khỏe, anh không muốn cô lo lắng trong tình hình này.
Các đồng nghiệp đều nhìn họ vẻ kỳ quặc. Dù sao Diệu Diệu đã lâu không xuất hiện, khó khăn lắm mới tới công ty, cho dù không hoan nghênh thì Bạch Lập Nhân cũng không nên tỏ thái độ như vậy.
Nhưng chuyện kỳ quặc hơn đã xảy ra.
“Có phải tình hình công ty hiện nay có phần căng thẳng?”, Diệu Diệu lo âu hỏi anh.
Ban nãy mấy nhân viên cũ đã nói với cô, chuyện vay vốn đã xảy ra vấn đề, rất nhiều nhân viên lại đòi thôi việc.
“Chẳng có gì quan trọng hơn sức khỏe của em, chuyện công ty anh có thể ứng phó”, nói xong, anh định đẩy xe lăn cô ra ngoài.
Nhưng cô đã giữ chặt tay anh. Anh đang định nói gì nhưng đã bị cô ςướק lời.
“Bạn trai à, chúng ta cùng sánh vai tác chiến, được không?”, cô dịu dàng hỏi.
Hai chữ “bạn trai” vừa thốt ra, mọi người đều bất ngờ, hít vào một hơi.
Cô nhớ ra rồi? Không mất trí nhớ nữa?
Anh đang định mỉa mai mấy câu, nhưng chỉ trong tích tắc mà thôi, anh đã xúc động trước vẻ kiên định và dịu dàng nơi mắt cô.
Cô nàng này…
Sao lại tỏ ra cái vẻ mặt “dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng không chia xa”?
Anh không cần cô chịu khổ cùng anh!
Nhưng không hiểu vì sao, chữ “không” lại chẳng thốt nên lời.
Thế là cô cười, chủ động nắm tay anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
“Chỉ cần chúng ta có lòng tin, dù khó khăn nào, cũng sẽ qua đi”, cô nói với anh.
Một lời trúng hai đích.
Trước kia, khi cô gặp khó khăn, là anh luôn ở cạnh, lần này đến lượt cô trở thành động lực để anh gắng gượng đi tiếp.
Bỗng, các đồng nghiệp xung quanh định thần lại, bắt đầu xôn xao.
“Trời đất ơi, hai người bắt đầu yêu nhau từ khi nào thế? Khai mau!”
“Công tác bảo mật của hai người cũng giỏi thật đấy!”
“Khao đi, khao đi!”
Gương mặt gầy ốm của Diệu Diệu lại nở nụ cười rạng rỡ.
Đặc biệt kiều diễm.
Ánh mắt cô đảo một vòng.
Một, hai, ba, ba người có mối quan hệ tốt với cô, cô nắm chắc có thể thuyết phục họ về lý về tình mà ở lại công ty, vượt qua hoạn nạn trong thời điểm khó khăn nhất.
Bạch Lập Nhân rốt cuộc vẫn là đàn ông, tính khí anh lại cứng nhắc, công việc về công tác nhân sự, cô có sở trường hơn.
Nhưng bây giờ việc cấp bách phải làm là, “Phải đi ngân hàng sao? Ta cùng đi!” Cô ngước lên, nài nỉ.
Với bộ dạng cô bây giờ? Anh đang định từ chối.
“Bạn trai, tin em đi, chuyện năn nỉ người khác, anh không giỏi đâu”, cô lại nắm chặt bàn tay anh.
Có câu nói này rất hay, “Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn”.
Tuy rằng họ chỉ mới bái đường mà thôi.
“Được, cùng đi!”, vì cô, mà trong lòng bỗng có một sức mạnh thật sự, khiến anh tin chắc rằng, cửa ải này họ nhất định sẽ vượt qua thành công.
Đúng lúc Diệu Diệu nở nụ cười khiến anh yên lòng, cô chú ý thấy trong đám người, có kẻ rụt vai lại, lúng túng lẩn đi thật nhanh.
Nếu cô không nhìn nhầm, người đó là Tiểu Ứng.
***
“Anh Bạch, cô Liệu, không phải chúng tôi không cho hai người vay vốn, mà là người đứng ra chịu trách nhiệm vay vốn của công ty đã xảy ra vấn đề!”, lời Trưởng phòng bên ngân hàng nói khiến hai người sững sờ.
“Chúng tôi có người đứng ra vay sao?”, anh cau mày.
Ban đầu “Động Lực” chẳng có gì, là Trưởng phòng cho vay của ngân hàng mới thành lập này chủ động tìm đến nơi, kiến nghị đến ngân hàng họ vay vốn bằng cách cầm một số thiết bị và nhãn hiệu.
Đối với “Động Lực” lúc đó, chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Thế là “Động Lực” có món tiền vốn đầu tiên, dựa vào số tiền đó, họ bắt đầu phát triển sự nghiệp ở quy mô rộng, và dần dần, đôi bên càng lúc càng tín nhiệm nhau, số tiền cho vay cũng từ một triệu tệ ban đầu dần dần nâng lên tới mức ba mươi triệu như hiện nay.
Lúc đó anh cứ ngỡ là gặp được thời cơ tốt, hóa ra anh thời đó trẻ trung cuồng nhiệt, nhưng vẫn quá ngây thơ.
“Mấy năm nay tập đoàn Đằng Long luôn là đơn vị bảo đảm cho ‘Động Lực’, sở dĩ không nói cho các anh biết là do ý của Bạch tiên sinh”, Trưởng phòng ngân hàng tiếc nuối, “Bây giờ Đằng Long đã khó giữ được, chúng tôi thực sự không dám cho các anh vay vốn được nữa.”
Không ngờ đây lại là sự thật.
Đứng phắt dậy, nắm tay của Bạch Lập Nhân siết chặt.
Không thể chịu đựng được, anh nắm lấy tay cầm xe lăn đẩy Diệu Diệu đang mấp máy môi muốn nói gì đó, sải bước đi nhanh ra khỏi ngân hàng.
***
Trong công ty, đèn bật sáng toàn bộ, mọi người đang trực chiến suốt đêm.
Anh xem hết từng mẫu thiết kế, muốn cầm Pu't sửa chữa, nhưng lại thấy mệt mỏi vô cùng.
Dựa vào lưng ghế, thở ra một hơi dài.
Nhìn giờ, rồi cau mày. Cho dù anh không nghỉ ngơi, cũng không thể để cô gái kia quá vất vả!
Túm lấy áo khoác vắt trên lưng ghế, mặc vào, anh quyết định đưa Diệu Diệu về nhà trước rồi quay về công ty làm thêm.
Đẩy cửa văn phòng ra, thấy bạn gái đang mím môi, chăm chú nghe điện thoại, “Trưởng phòng Ngô, anh nhận được thẻ chưa ạ?… Không có gì đâu ạ, anh đừng bận tâm, sắp sang năm mới rồi, đây là chút thành ý nho nhỏ của Tổng giám đốc chúng em.”
Anh nhíu mày.
Ban nãy trên đường về, bạn gái bảo anh dừng xe trước cổng ngân hàng, hóa ra thẻ mua hàng mà cô mua là vì mục đích này.
“Trưởng phòng Ngô, chắc anh cũng hiểu, ‘Động Lực’ của chúng em có thể đi đến hiện tại tuyệt đối không có chút quan hệ gì tới sự giúp đỡ của Đằng Long cả… Mọi người chúng ta luôn hợp tác vui vẻ bao năm nay, thực lực kinh tế, chính sách kinh doanh của Động Lực chúng em, năng lực của Chủ tịch và Tổng giám đốc chúng em, ai cũng thấy rõ! Bây giờ chỉ là đang gặp phải chút sóng gió mà thôi, Động Lực chúng em sẽ nhanh chóng có được phương án hữu hiệu nhất, vì sao anh lại không có niềm tin vào chúng em chứ?”
Không biết đối phương nói gì mà cô mỉm cười bình tĩnh, “Trưởng phòng Ngô, ‘Động Lực’ chúng em gần đây đang đàm phán về một mảnh đất, có kế hoạch năm sau sẽ mở rộng xưởng, nên chúng em mới gặp vấn đề về xoay vòng vốn. Nhưng chỉ cần qua được quãng thời gian này là Động Lực sẽ có tương lai xán lạn. Chúng em đã có xưởng rồi, anh nói xem, chúng em còn cần Đằng Long ra mặt giúp đỡ hay không ạ?”
Anh hơi nhướng mày.
Mở rộng xưởng? Với giá đất trên chục triệu tệ ở Ôn Châu? Lần trước Tiểu Vĩ uống say, không biết trời cao đất dày gì mà thổi phồng vài câu, ai ngờ bây giờ bạn gái lại nói như thật, còn tỏ ra rất thành thật, đến mức ngay cả anh suýt nữa cũng tưởng là công ty có kế hoạch lớn như thế thật.
Lời cô nói hình như đã có chút tác dụng, dù sao mấy năm nay, uy tín về trả tiền vốn của Động Lực vẫn khá tốt.
Hình như đối phương đã động lòng. Dù gì, bây giờ là xã hội thương nghiệp, ngân hàng cũng vậy.
“Trưởng phòng Ngô, bọn em không gấp, chuyện cho vay xin anh cứ suy nghĩ!”, nói xong, cô lịch sự cúp máy.
Vừa cúp máy xong, cô đã thở hắt một hơi.
Không sao, nếu cách này không ổn, cô vẫn còn cách khác, dù sao đi nữa, cho dù van xin, cô cũng phải xin cho được tiền vay vốn.
“Anh đưa em về nhà nhé”, anh đứng trước mặt cô.
Cô thấy anh, cười tươi như hoa, “Không cần, em đợi anh cùng tan sở.”
Anh lắc đầu, “Có thể anh sẽ làm suốt đêm.” Anh không thể rời công ty.
Anh biết, lúc mọi người đều muốn khóc, vì sao cô lại cười với anh.
Nhưng trong lòng anh vẫn không thể nhẹ nhõm được.
Thực ra anh không ngừng suy nghĩ, anh có thể cho cô điều gì? Bỗng trong một ngày, mọi kiêu ngạo của anh đều bị đả thương nặng nề.
“Vậy em ở lại với anh”, gương mặt cô vẫn là nụ cười ấy.
Nhưng anh bực bội nói, “Không được, em phải về nhà ngay.”
Ôm eo anh, tựa mặt mình vào người anh, “Bạn trai à, thực ra em không dũng cảm như anh nghĩ!”
“…”
Mặt cô thân thiết áp vào vùng bụng chắc khỏe của anh, khiến anh không thể động đậy.
“Em sợ bóng đêm, anh không ở nhà, em không dám ngủ.”
“…”
“Em ở lại đây, nhìn anh làm việc được không? Em hứa, em không làm phiền anh, buồn ngủ thì em sẽ ngoan ngoãn đi ngủ”, trong văn phòng anh có một góc nhỏ, lúc mệt mỏi thì cô có thể ngủ ở đó. Đương nhiên anh… cũng có thể cùng nghỉ ngơi.
Cô đã gọi điện thỉnh giáo Ninh Ninh có kinh nghiệm yêu đương phong phú nhất, lúc này đây cô phải làm sao mới ở lại bên anh được? Cô không muốn bị anh đẩy ra.
Ninh Ninh nói bốn chữ: Đeo bám quyết liệt. Nhưng cô càng tin vào bốn chữ khác: Lấy nhu khắc cương.
Chỉ cần cô đi theo tâm ý của mình, tin rằng bản thân có thể khiến anh cảm động, đừng nhớ đến những chuyện không vui, không hợp nhau của họ.
Bản thân cô như thế, dịu dàng đến độ chính cô cũng thấy sởn da gà.
Nhưng bó tay, tim cô mách bảo, cô muốn đeo bám người đàn ông này.
Đây là tình yêu chăng? Đây là cảm giác yêu một người chăng? Bạch Lập Nhân không chắc, anh chỉ biết, xưa nay vốn không thích bạn gái bám dính mình, mà bây giờ lại bị cô ôm đến nỗi tay chân bủn rủn.
“Được thôi”, anh ngượng ngùng kéo đôi tay mảnh mai ôm eo anh của cô xuống.
Cô không thấy xung quanh có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn hay sao? Trong văn phòng cứ ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì?
“Thật nhỏ mọn, để em ôm một chút cũng không cho!”, cô khẽ than thở.
Biết anh xấu hổ, cô cũng không làm khó anh nữa, bèn cười hì hì buông tay, dù sao hai mục đích của cô đã đạt được rồi.
Mọi người đều đang theo dõi kịch hay, thế thì cô sẽ để cả nhà xem cho đủ.
Bây giờ để mọi người biết tình cảm kiên định của họ là rất có lợi cho sự ổn định của công ty.
“Em đuổi Tiểu Ứng rồi à?”, anh ngó quanh quất, nhìn xung quanh thấy thiếu một người.
Tiểu Trương phòng Kinh doanh lại ở lại, Tiểu Hoàng phòng Kế hoạch cũng đã quay trở về.
Cô nàng này rất to gan, nghe nói cô bảo với cấp dưới rằng nếu công ty không thể phát lương và tiền thưởng, thế thì số tiền đó cô sẽ gánh vác.
Cô lấy gì mà gánh nổi, nếu để bà Diệu biết con gái mình đã lấy danh tiếng của bà để hứa hẹn với kẻ khác, có lẽ sẽ tức điên.
Đúng là con gái là con người khác mà!
“Dạ”, cô gật đầu, “Xin lỗi, em đã tự quyết định.”
Buổi chiều cô đã nói chuyện với Tiểu Ứng, hỏi mấy câu, đối phương đều trả lời rất lúng túng.
Nếu cô đoán không sai, cô nàng Tiểu Ứng hướng ngoại, vui vẻ, nhanh nhạy, xã giao cực tốt kia là một con cờ mà Tiết Khiêm Quân đã đặt vào Động Lực từ lâu.
Vốn dĩ cô sẽ không nghi ngờ như vậy, nhưng lúc ở Đằng Long, cô vô tình biết được cha mẹ Tiết Lệ Viện mất sớm, là con gái độc nhất chỉ dựa vào đàn ông mà sống, không hề có anh em gì.
Nên ở đâu ra em họ và anh họ chứ?
Đuổi việc Tiểu Ứng là một quyết định khó khăn, cô biết Tiểu Ứng không xấu, đối với cô cũng rất tốt, nhưng ai cũng đều vì chủ của mình, bây giờ cô đã có người cần bảo vệ.
Cô không sợ mình và Tiết hồ ly căng thẳng? Không sợ chiêu này làm tổn thương Tiết hồ ly?
Bạch Lập Nhân theo thói quen định mỉa mai vài câu, nhưng mấp máy môi mà lại không nói gì.
Anh bây giờ, không biết là có tương lai với cô hay không, chuyện của cô, anh không nên nhúng tay vào quá nhiều.
“Không sao, em là nguyên lão ở công ty, mấy chuyện nhỏ này em tự quyết định là được”, thế là anh chỉ bày tỏ ngắn gọn.
Nhưng mấy đồng nghiệp ngồi cạnh đều cười, “Diệu Diệu của chúng ta càng lúc càng ra dáng bà chủ!”
Diệu Diệu bỗng lúng túng, lại không biết phải phản bác thế nào.
Những nụ cười ấy quá mờ ám, thực sự anh không ở lại thêm được nữa.
Quay lưng đi, mới được vài bước, thấy cô không theo thì lại ngừng.
“Em… không đến phòng anh à?”, giọng điệu không giống đang dò hỏi.
Sợ chân cô vẫn chưa khỏe, cứ ngồi đó mãi sẽ rất mệt. Hơn nữa…
“Không cần đâu, em vẫn chưa xong việc!”, cô khoát tay.
Bận lắm, cô không có thời gian nghỉ ngơi.
Cô là người quen thuộc nghiệp vụ công ty nhất, có mấy nhân viên sắp thôi việc, bây giờ cô đã nhận làm công việc của họ.
Anh không thể kiềm chế, thế là sa sầm mặt, rút văn kiện trong tay cô ra.
“Ban nãy chẳng phải đòi ôm sao? Không vào văn phòng thì làm sao anh cho em ôm?”, anh rất sĩ diện, nên giọng nói của anh gần như thoát ra từ kẽ răng, mặc cho ai dỏng tai lên nghe ngóng cũng không nghe rõ được.
Vào phòng, cô nằm nghỉ trước, anh tiếp tục làm việc! Chỉ cần cô nàng này không mệt, thì anh không ngại hy sinh nhan sắc!
Vì vẻ mặt nghiêm túc của anh mà Diệu Diệu bật cười. Trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn này, lòng cô lại nở đầy những đóa hoa rực rỡ.
Sáng sớm, họ cùng tỉnh dậy, trên cùng một chiếc giường. Tối qua, cô quá mệt nên ngủ trước, còn anh không biết mấy giờ mới về giường nghỉ ngơi. Cô chỉ biết, lúc tỉnh lại đã nhận ra mặt mình áp vào ***g *** anh, ngoan ngoãn yên lặng nằm trong vòng tay anh.
Từ sau khi hồi hồn, đây là lần đầu họ lại ngủ cùng nhau. Chỉ là, cô lúc này không thể nào lắng nghe nhịp tim đập như sấm dội của mình, không còn thời gian hưởng thụ cảm giác thân mật này.
Chưa kịp rửa mặt, cô đã chụp lấy điện thoại để đầu giường, gọi điện cho Trưởng phòng Ngô bên ngân hàng. Nhưng, rất bất ngờ, câu trả lời đối phương cho cô vẫn chỉ là hai chữ “Xin lỗi”.
“Anh thật sự không thể suy nghĩ thêm sao?”, mới sáng sớm, tâm trạng cô đã rơi xuống vực sâu.
Nhận lợi ích của người khác rồi, Trưởng phòng Ngô sau một đêm đấu tranh, đành nói sự thực cho cô biết.
“Anh nói là, thiên kim tập đoàn ௱o^ЛƓ Âu đã dặn dò hết trong ngành anh, không cho chúng em vay vốn ạ? Nếu không, họ sẽ dùng quan hệ trong kinh doanh, cấm vận ngân hàng anh?”, Diệu Diệu mở to mắt.
Trưởng phòng Ngô thở dài, xin lỗi, “Xin lỗi, thị trường của tập đoàn ௱o^ЛƓ Âu quá lớn, quan hệ lại quá rộng, chúng tôi không thể vì công ty các cô mà chuyển sang làm ăn ở ngành nghề khác được.”
Cúp máy xong, Diệu Diệu bàng hoàng tới mức không bình tĩnh nổi.
Mà người đàn ông nằm trên giường cũng lặng lẽ mở mắt ra.
Điện thoại của cô là loại máy Samsung, âm lượng trò chuyện quá lớn, cuộc điện thoại ban nãy anh đã nghe hết.
“Bạch Lập Nhân, chúng ta làm sao đây? Còn một khoản vay mười triệu tệ cuối cùng, ba ngày sau là tới kỳ rồi!”, cô hoảng loạn.
Hai mươi triệu có trong tay đã trả cho ngân hàng, nhưng nếu không vay được thì mười triệu còn lại làm sao mà trả đây? Còn nữa, lương công nhân, tiền thưởng cuối năm của nhân viên, các hóa đơn vải vóc trên chục triệu, trong vòng nửa tháng phải kết toán! Họ phải làm sao???
“Cô bảo Bạch Lập Nhân xuống nước, đi nài nỉ thiên kim nhà họ Đỗ đi, các cô không đấu nổi tập đoàn ௱o^ЛƓ Âu đâu!”
Câu cuối cùng của Trưởng phòng Ngô cứ âm vang trong họ, vọng lại không dứt.
***
Anh đang đợi ở quán cà phê.
Đúng lúc anh nóng nảy nhìn đồng hồ đeo tay lần thứ ba, thì cô gái xinh đẹp trong trang phục trắng muốt, cao quý như đóa hoa trong ***g kính xuất hiện sau khi trễ nửa tiếng, cuối cùng Đỗ San San cũng tới.
“Xin lỗi, em tắc đường!”, vừa ngồi xuống, đối phương đã giải thích một cách không chút thành ý.
Anh thay đổi khác ngày thường, ung dung, “Không sao, anh chỉ muốn trò chuyện với em một chút!”
“Chuyện gì? Em rất bận!”, Đỗ San San tỏ ra nóng nảy.
“Anh chỉ muốn hỏi em, trong sự việc này, em đã đóng vai gì?”, vẻ mặt anh càng lạnh nhạt, “Mẫu thiết kế có phải em lấy trộm?”
“Mẫu thiết kế, mẫu thiết kế nào?”, Đỗ San San hỏi, vờ như ngây thơ, “Công ty các anh mất mẫu thiết kế sao?”
Quả nhiên hệt như anh dự đoán, đối phương sẽ không dễ dàng thừa nhận, còn muốn bắt quả tang, tìm bằng chứng thì khá khó. Thực ra, chuyện đã tới nước này, không cần lằng nhằng với nhau nữa.
“Mục đích em làm thế này là gì?”, anh chỉ muốn biết.
“Chẳng có gì, phụ nữ mà, ai cũng có chút bướng bỉnh, thứ mà mình thích nếu đã không có được thì chi bằng hủy diệt”, cô ta nói rất ngây thơ.
Anh nghe thế, bỗng dưng muốn cười. Mọi người đã quen nhau hai mấy năm, lần đầu anh nhận ra, San San đúng là một thiên kim tiểu thư. Hóa ra trước kia, cô ta luôn đeo mặt nạ ngây thơ thánh thiện trước mặt anh. Đúng là vất vả!
“Em quyết định làm tôi phá sản?”, anh nhận ra, mình đến là sai lầm, thật không nên ôm chút hy vọng hão huyền mà hẹn cô ta ra.
Anh từng kiểm điểm, vì Diệu Diệu mà quả thực trong quãng thời gian vừa qua, anh đã rất không nể mặt người bạn cũ này. Anh ngỡ, cô ta chỉ vì buồn bã, nếu một câu xin lỗi có thể giải quyết vấn đề, anh không mong Diệu Diệu vì chuyện của anh mà mệt mỏi, lao lực.
“Chắc anh cũng biết, em có tiền, chỉ cần em chịu bỏ công suy nghĩ, muốn làm anh phá sản là chuyện rất dễ dàng”, Đỗ San San lại gần anh, nở nụ cười đắc ý, “Anh Lập Nhân, ai bảo anh có người cha có tiền nhưng lại không chịu dựa dẫm? Bây giờ ngay cả hậu thuẫn cũng chẳng còn!”
Không cần thiết phải nói nữa, anh đứng phắt dậy. Tính khí anh cứng rắn, dù có nhún nhường cũng vẫn không thể đi nịnh nọt một cô gái được. Chuyến đi ngày hôm nay là công cốc! Vì anh nhận ra, mười năm hai người đi bên nhau, đúng là một sai lầm.
Trong lòng anh, không còn tình thì vẫn còn nghĩa, nhưng hẳn nhiên là đối phương không nghĩ vậy.
Đúng lúc anh quay người bỏ đi thì Đỗ San San túm lấy tay anh.
“Anh Lập Nhân, anh không van xin em à?”, cô ta cười hí hí, hỏi.
Khóe môi anh chẳng buồn nhếch lên, rút tay ra định đi.
“Động Lực do một tay anh tạo dựng, nếu sụp đổ, anh không để tâm sao?”, Đỗ San San hỏi tới cùng.
Không để tâm? Nếu không thì anh ngồi đây làm gì!
Anh quay lại, nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Anh Lập Nhân, nghe nói mẹ Bạch vốn sức khỏe không tốt, kết quả khám mấy năm nay đều là thận có vấn đề!”
Ngay chuyện này mà cô ta cũng biết?
“Nếu anh phá sản, mẹ Bạch quá buồn, không kiểm soát được sức khỏe, biến thành suy thận, phải đi lọc thận thì anh làm sao có tiền để làm người con hiếu thảo?”
Suy thận cái đầu cô ta!
“Cô có vẻ quá quan tâm, suy nghĩ cho tôi nhỉ?”, anh cười lạnh.
“Liệu Diệu Trăn có biết không?”, vẻ mặt cô ta trở nên thương hại, “Cô ta biết thực ra anh không phải giàu có gì không? Nếu lấy anh, không chỉ một ngôi nhà mới cho ra hồn cũng chẳng có, mà còn cả một người mẹ chồng yếu đuối bệnh tật, bây giờ cả công ty cũng sắp phá sản, tương lai còn mong gì hạnh phúc không?! Đối với phụ nữ, tương lai như thế thật đáng sợ!”
Cô biết, cô biết hết!
Bạch Lập Nhân siết chặt nắm tay.
Chính vì Liệu Diệu Trăn biết hết nên anh mới thấy lòng tự trọng bị tổn thương!
“Anh Lập Nhân, anh bây giờ ngoài việc cho cô ấy một cơ thể mạnh khỏe, thì còn cho được những gì?”, Đỗ San San cười hỏi.
Một mũi tên trúng tim.
“Nói xong chưa?”, anh lạnh lùng hỏi.
Nói hết rồi, anh đi được chứ?!
Nhưng Đỗ San San chỉ nắm tay anh, không buông.
Lòng bàn tay có vật gì cứng cứng, anh cúi xuống.
Là một tấm thẻ.
Thẻ mở phòng khách sạn.
“Anh Lập Nhân, hay là, anh cho em mượn cơ thể mạnh khỏe của anh một đêm, mượn xong rồi, em hứa ngày mai chắc chắn anh sẽ nhận được điện thoại của ngân hàng! Như thế tình cảm của hai người, dưới sự bảo đảm của tiền bạc, chẳng phải ổn định sao?!”, Đỗ San San đề nghị giao dịch, cười rất kiều diễm, “Dù sao đối với đàn ông các anh, chuyện mua bán này chỉ lời mà không lỗ đó thôi!”
Liệu Diệu Trăn giật bạn trai cô ta, cô ta sẽ không để yên ổn!
Chỉ cần Bạch Lập Nhân mắc bẫy…
Đối với mối tình này, từ yêu sinh hận, Đỗ San San có cảm giác muốn phá hoại, hơn nữa cô ta muốn có được anh, sử dụng sức mạnh đánh đố anh!
Nếu như… anh chịu…
Tối nay, cô ta sẽ không khách sáo!
Nhìn gương mặt ngây thơ kia, anh không lạnh mà run.
Họ… thật sự đã từng quen biết ư?
Từng ngón từng ngón, trong vẻ mặt dần cứng đờ, sượng sùng của Đỗ San San, anh gỡ tay cô ta ra.
“Bạch Lập Nhân, anh!!!”, không biết điều hả?
Anh lại ngồi vào chỗ cũ, trong ánh mắt mừng rỡ của Đỗ San San, cô ta tưởng anh đã đổi ý.
Chỉ thấy anh lạnh nhạt xé vỏ khăn ướt để trên bàn, lau sạch từng ngón tay mới bị cô ta nắm lấy, với một vẻ mặt ghê tởm.
Sau đó, lịch sự ném khăn vào trong giỏ rác.
Khi Đỗ San San tái mét mặt, anh nhếch môi, “Tạm biệt.”
Không quay đầu lại, anh sải bước đi.
Vì có người đã tiêu tốn hết chút tình cũ duy nhất còn sót lại giữa họ.
Bỗng…
“Bạch Lập Nhân, anh đợi mà xem, tôi sẽ mua công ty của anh, bẻ gãy nó từng chút một!”, Đỗ San San điên cuồng gào thét sau lưng anh.
Anh lại sỉ nhục cô ta!
Trong tình huống này mà anh lại không quỳ xuống van xin, mà còn sỉ nhục lần nữa!
Ra khỏi quán cà phê.
Bỗng cảm thấy, thực ra nhìn kỹ, cho dù bị ô nhiễm nặng, thì bầu trời vẫn là màu xanh!
Lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
“Ở đâu thế?”, anh hối hận rồi, buổi trưa lại rảnh rỗi hẹn Đỗ San San ra không bằng đưa cô đi ăn chút gì ngon để bồi bổ.
Gần đây, cô vì anh mà đẩy xe lăn chạy khắp nơi, quá vất vả.
“Em đang…”, cô gái bên kia ấp úng.
“Em đang ở đâu?”, anh lập tức cảnh giác.
“Em đang ăn cơm với một vị trưởng phòng ngân hàng, xem có cơ hội không?”, suy nghĩ mấy giây sau, lần này cô trả lời rất lưu loát.
Phải không?
Anh nhíu mày.
“Hai người ở đâu? Anh cũng tới”, anh yêu cầu.
“Không cần, anh không thể tới!”, cô kêu lên.
Anh không thể tới?
“Liệu Diệu Trăn, em nghe đây, dù người em gặp là ai, đừng nhận lời bất cứ người nào làm những việc mà em không thực hiện được!”, anh cuống quýt nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc