Mắt Trái - Chương 55

Tác giả: Đản Đản

“Diệu Diệu, cầm lấy này, sáp dưỡng môi mà cậu nhờ tớ mua đấy”, vì yêu cầu này mà Hiểu Vũ đã phải chạy khắp một vòng mới mua được.
Cô vội chống tay ngồi dậy, nhìn vào gương mà Hiểu Vũ đang cầm, tỉ mỉ thoa sáp dưỡng trong suốt lên môi.
Đôi môi vốn khô ran, tái mét, bong da bỗng sống động hẳn, trở nên mềm mại căng mọng.
“Đã bệnh thế này rồi còn lo làm đẹp!”, Hạ Thiên chịu không nổi, lườm cô, “Mùi bạc hà không chịu, còn đòi mùi đào, đúng là bó tay”, từ bao giờ mà cô nàng ngốc nghếch của bọn này lại thích tự tán dương như Ninh Ninh vậy nhỉ.
“Vì anh ấy rất ghét mùi bạc hà, miễn cưỡng chấp nhận được mùi đào”, theo bản năng, cô buột miệng thốt lên.
Người đó khá kén chọn, nói vị bạc hà cứ như mùi thuốc bảo quản đồ ăn, hơn nữa tuy anh không mấy thích ăn trái cây nhưng cô quan sát thấy, thỉnh thoảng đi siêu thị mua thức ăn vặt, anh sẽ chọn mùi đào mềm ngọt.
“Anh ấy?”, Hạ Thiên nheo mắt.
Vẻ mặt Hiểu Vũ tỏ ra H**g phấn, vì ai đó mới nói xong đã lúng túng bịt miệng, kịp thời im lặng.
“Chà, Diệu Diệu của chúng ta đã yêu rồi”, Hiểu Vũ đùa.
Rõ ràng mà, mục đích mua sáp dưỡng môi của người ta thật không trong sáng.
Hơn nữa mấy hôm nay, ai kia cứ vô tình mà làm cùng một động tác theo thói quen, đó là sờ sờ môi, sau đó cười ngô nghê một mình.
Lẽ nào…
“Hôm nay anh Tiết không tới à?”, Hạ Thiên nhìn dáo dác xung quanh, nhận ra hôm nay thiếu một người.
“Làm ơn đi, người ta còn phải làm việc, vả lại bạn bè bình thường thôi, anh ta cũng coi như đủ rồi”, Hiểu Vũ không nghĩ là chút bù đắp này thì có thể xóa nhòa vết thương trước đây.
Có những thứ đã bỏ lỡ thì sẽ mất.
Hiểu Vũ lúc nói câu này đã quan sát kỹ vẻ mặt Diệu Diệu, nhận ra Diệu Diệu đúng như cô đoán, không có phản ứng gì.
Hoặc nên nói là, phản ứng duy nhất của Diệu Diệu với Tiết Khiêm Quân giờ đây cũng chỉ là thiếu tự nhiên và phiền hà.
Y tá đến nhắc giờ tập vật lý trị liệu đã tới, mắt Diệu Diệu chợt sáng lên.
Hiểu Vũ và Hạ Thiên đẩy xe lăn đưa cô tới cửa phòng tập.
“Hai cậu cũng về đi, sau này tớ khỏe lại sẽ đi tìm các cậu.” Hai tuần đã trôi qua, Hiểu Vũ và Hạ Thiên ở lại thành phố này đã đủ lâu, mọi người đều có công việc cả, không thể nghỉ phép quá nhiều.
“Không để bọn này ở cạnh cậu lần cuối hả?”, Hiểu Vũ cười tủm tỉm, hỏi.
Kỳ lạ, ban nãy lúc cô đến bệnh viện lại gặp Bạch Lập Nhân vừa dừng xe trước cổng.
Vốn tưởng cậu ấy đến thăm Diệu Diệu, nhưng chờ mãi mà chẳng thấy bóng dáng.
Diệu Diệu cười, lắc đầu.
“Đừng quá vội tập, nhớ chừa không gian để thở, nhớ uống thuốc dạ dày”, Hiểu Vũ dặn.
Nỗ lực Diệu Diệu bỏ ra quá vất vả, khổ cực, mọi người đều nhìn thấy, khó tránh khỏi xót xa.
Nhưng sự vất vả này là xứng đáng, mới trong hai tuần ngắn ngủi, với cách ăn uống như tự ngược đãi, Diệu Diệu đã nhanh chóng tăng gần bốn cân, tuy hiện giờ vẫn gầy trơ xương, nhưng chí ít không còn đáng sợ như Pu'p bê giấy nữa.
Chào tạm biệt hai người bạn thân, Diệu Diệu tự lăn xe đến thanh vịn cho bệnh nhân tập, hít thở sâu rồi vịn vào lan can, đứng lên.
Cô bây giờ đã có thể đứng được nửa tiếng, thậm chí còn có thể vịn vào lan can mà đi loạng choạng được mấy bước.
So với người khác, tiến bộ của cô quả là thần tốc, ngay cả bác sĩ cũng khen ý chí chịu đựng vất vả của cô còn mạnh hơn cả đàn ông.
Hai tay dựa vào thanh vịn, cô nén đau, nhấc đôi chân mềm nhũn của mình lên, thở hổn hển bước đi.
Nhưng cho dù bàn chân đau đớn, đến nỗi sắc mặt cô trắng bệch, ánh mắt cô vẫn như đang tìm kiếm gì đó trong phòng tập.
Rồi, ánh mắt cô bị thu hút bởi bóng dáng lạnh lùng bên cửa sổ.
Đối phương đang lạnh lùng nhìn cô.
Cô lập tức rụt đầu lại, ánh mắt bắt đầu đảo lia lịa.
Mỗi ngày vào lúc này, anh đều đặn đến, nhưng trừ ngày đầu tiên anh giúp đỡ ra thì những lúc khác, anh chỉ đứng thế này, cũng không lại gần, cứ thế lạnh lùng nhìn cô.
Đúng là khiến cô vừa sợ hãi… lại vừa mong chờ.
“Á”, nghĩ quá nhập tâm nên cô không vịn chắc, hai chân đau nhói, ngã ngồi xuống đất.
Anh chỉ đứng nhìn, hai tuần nay đều như thế. Chỉ khi không chịu được nữa, anh mới lại gần.
Quả nhiên, lần này cô có thể tự mình bò dậy suôn sẻ, vịn chắc.
Trừ ngày đầu vì buồn bã mà khóc, về sau cô không còn lãng phí nước mắt lần nào nữa.
Nửa tiếng đồng hồ đã qua đi, mồ hôi cô tuôn như mưa nhưng vẫn thở hổn hển tiếp tục tập luyện.
“Cô Liệu à, cô nên về đi”, thầy hướng dẫn tập cảm thấy khổ sở thay cô, chủ động nói.
“Không cần đâu, tôi tập thêm một lát”, cô lắc đầu.
“Tập luyện quá mức sẽ khiến cơ bắp co rút đấy”, thầy hướng dẫn nhắc nhở. Nhưng cô không mong lần nào cũng phải có người giúp đỡ ngay cả khi đi vệ sinh, cô muốn trở nên mạnh khỏe hơn!
Cô có một nguyên nhân không thể không gấp được!
Lại khuyên vài câu, thầy hướng dẫn thấy bó tay nên đành bỏ đi.
Lát sau, quả nhiên cơ bắp cô co rút, mệt mỏi ngồi xuống.
Lần này thử vài lần mà cô không bò dậy được nữa.
Nhưng đang lúc cố gắng, cô bỗng thấy nghẹt thở, mở to mắt. Vì…
Cô lại cảm nhận trong người có một thứ nóng hổi đang trào ra, không lẽ là…
Cô có phần luống cuống sợ hãi.
Thế mà cạnh cô chẳng có ai, các y tá cũng không rảnh để quan tâm, cô ra sức chụp lấy xe lăn, muốn về phòng ngay, nhưng chuyện không như ý muốn, cô càng cuống quýt thì chân càng co rút, càng đau đớn.
Chỉ có thể nhăn mặt, chỉ có thể kéo chân, sắc mặt trắng bệch, cứ thế ngồi đờ đẫn.
Anh không muốn đến gần, thực sự không muốn quan tâm đến chuyện sống ૮ɦếƭ của cô nàng kia.
Cô đau, tàn phế, có quan hệ gì với anh!
Nhưng thực sự không kìm được, anh sải bước lại gần, “Báo ứng rồi hả? Ai bảo ban nãy em điếc, không nghe bác sĩ dặn đừng tập nữa?”, cái cô này, có đến nỗi phải vội vã hồi phục lại không? Không lẽ muốn khỏe nhanh để cuối năm lấy ông chồng tốt, mừng năm mới?
Cô vẫn không ngẩng lên, anh đang nói với cô nhưng cô chỉ căng thẳng nhìn xuống sàn nhà.
Rèm mi dài chớp chớp, rõ ràng là đang hoảng loạn.
Thấy cô như thế, anh lại tức.
Xem anh như người lạ, không dám nói một câu nào. Bị cô “quên” sạch như thế, anh không phục, anh tức quá.
Nhưng còn cách gì đây, mỗi buổi chiều vào giờ này, anh lại kém cỏi mà xuất hiện ở nơi này.
“Hôm nay thật lạ, để em sống đi ૮ɦếƭ lại, một khóc hai quấy ba đòi thắt cổ, thế mà con sói bị sâu cắn não không theo hầu hạ em à?”, anh cười giễu.
Hình dung từ quá dài, quá sốc.
Từ côn trùng ký sinh đến chó sói, lại một hàng hình dung từ dài dằng dặc theo sau nó, anh còn bao nhiêu từ ngữ sao không lấy ra hết để sỉ nhục Tiết Khiêm Quân đi?
Diệu Diệu thấy dở cười dở mếu.
Nhưng dù anh độc địa thế nào, kỳ cục ra sao, cô lại cứ thấy anh trẻ con đến mức đáng yêu!
“Sao, lúng túng đến mức không dám nhìn thẳng tôi à?”, anh lại mỉa mai.
Bắt anh cứ nói chuyện với lùm cỏ khô kia, thật chán quá.
Cô vẫn không dám ngẩng lên, lúng túng quay mặt đi nhưng vẫn thì thầm giải thích, “Tiết Khiêm Quân không phải chó sói.”
Nghe thế, anh trừng mắt nhìn cô, trừng mắt hết sức, đến khi con ngươi muốn lồi ra ngoài.
Vẻ mặt ấy như thể cô dám nói thêm cho hắn ta câu nào nữa, anh sẽ P0'p ૮ɦếƭ cô.
So với bây giờ, anh thật sự có chút ích kỷ mà mong muốn cô mãi mãi không tỉnh lại, cho dù chỉ là một linh hồn nhưng chí ít cũng sẽ thuộc về anh.
Không giống như bây giờ, nói quên là quên hẳn anh, làm anh điên lên muốn mặc kệ cô, nhưng lại không thể từ bỏ.
Anh quá kiêu ngạo, nhưng hóa ra kiêu ngạo đứng trước tình yêu lại trở nên vớ vẩn, nực cười.
Dù sao, biết sớm thì anh đã không để cô “lợi dụng” rồi!
“Tôi cũng không yêu anh ấy đến mức sống đi ૮ɦếƭ lại”, cô lại nói khẽ một câu.
Một câu mà thôi, nhưng khiến tâm trạng sặc mùi khói của anh lập tức dịu lại.
“Có cần tôi đưa em về phòng không?”, vẫn lạnh lùng, anh cứng giọng hỏi.
Anh không muốn hỏi cô.
Nhưng sắc mặt cô bỗng dưng xấu hơn cả ma, thật khiến người ta muốn bỏ qua mà không được.
Hơn nữa hôm nay các nhân viên trong phòng tập hình như rất bận, “chó sói” cũng không ở đây, anh đành miễn cưỡng tốt bụng như vậy.
“Được… được thôi”, cô nên lắc đầu mới đúng, ánh mắt cô đang cụp xuống như có thứ gì đó đang nhảy nhót.
Cô biết, thế này không tốt, cô bây giờ vừa xấu vừa thảm, phải nên cách xa người đàn ông này mới phải.
Nhưng vì sao tư duy và hành động lại cứ trái ngược nhau?
Cô đau đớn định bò lên xe lăn, nhưng ai ngờ…
“Á!”, cô đã được anh bế bổng lên.
“Đừng mà!”, căng thẳng quá, tay chân cô luống cuống, hoảng hốt che mặt mình trước.
Thấy cô vặn vẹo, giằng co quá, như có gì đó muốn che giấu, anh hừ lạnh lùng, “Lại muốn nói chúng ta không quen à?”
Hừ, anh cứ bế cô đấy!
Thuận thế, càng ôm chặt cô vào lòng hơn.
Cô bị ôm đến không thở nổi.
“Đừng… đừng mà…”, cô cứng đờ, không dám phản kháng nữa, cũng chẳng biết nên làm thế nào.
Chủ yếu là cô sợ giằng co nữa, vận động quá mạnh mẽ…
Bế cô, anh không đợi thang máy mà nhẹ nhàng lên cầu thang, rồi thêm một đoạn hành lang dài, đẩy cửa phòng bệnh ra, động tác vẫn dịu dàng, đặt cô lên giường.
“Sao mà gầy thế này?”, anh thô lỗ, ngượng ngùng đắp chăn cho cô.
Bế cô đi qua đoạn đường dài như vậy, anh không hề thở gấp, tuyệt đối không phải anh quá khỏe, mà là cô nàng này quá nhẹ.
Anh đang định nói gì thì đờ người. Trên áo khoác ngoài của anh, chỗ cánh tay, lại có… có…
Cô ôm chăn, không còn mặt mũi nào để lộ ra.
Trấn tĩnh, trấn tĩnh, anh bảo mình phải trấn tĩnh.
Hít thở sâu vài lần, anh bình tĩnh lại, *** khoác ra, ném sang bên, “Tôi đi mua băng vệ sinh.”
***
Mẹ anh cũng là phụ nữ, tất nhiên anh từng thấy thứ đó tròn méo ra sao, nhưng đi mua băng vệ sinh thì đúng là lần đầu trong đời.
Đến cửa hàng tiện lợi, thấy cái nào đắt nhất, dày nhất là gom, cũng không biết hãng nào dùng tốt, càng không biết thế nào là lưới hay bông, những thứ này một người đàn ông như anh không có kinh nghiệm, chẳng tài nào phân biệt rõ được.
Túi của cửa hàng trong suốt nên anh đành mua thêm mấy tờ tạp chí, che cái thứ khiến anh ngượng ngùng đó lại. Trên đường đến bệnh viện, hai cánh tay anh cứ cứng đờ, cứng đờ vào bệnh viện, cứng đờ nhấn nút thang máy.
Người ta không nhìn anh, thật sự không! Nhưng vì sao anh cứ thấy vô số ánh mắt dõi theo? Lần đầu tiên trong đời, anh thấy nhạy cảm.
Đi qua hành lang dài, không gọi một tiếng mà anh đã đẩy cửa vào trong phòng.
Cô tỉnh lại đến giờ, đây là lần thứ ba anh xuất hiện ở căn phòng này.
Tất cả là vì còn tức giận.
Cho dù rất muốn chăm sóc cô, trông nom cô, ở bên cô.
Anh bước vào phòng đã thấy ngay có thêm một người, có vẻ hai người lại còn cười đùa rất vui.
Hắn ta đang cười, cô gái kia cũng đang cười.
Thật xấu xí!
Anh chỉ muốn nhắc Liệu Diệu Trăn, đừng tưởng mình quyến rũ, nụ cười của cô bây giờ khiến cả gương mặt nhăn nhúm lại, xấu quá!
Được thôi, anh thừa nhận đang kích động, đôi nam nữ trong phòng, một người đang hỏi thăm dặn dò, người kia chỉ đang lễ phép đáp lại mà thôi.
“Bác sĩ nói ngày mai em có thể ra viện rồi, sau này chỉ cần đến khám định kỳ là được. Sáng mai anh sẽ tới giúp em làm thủ tục xuất viện”, Tiết Khiêm Quân ân cần dặn dò, “Nhưng nhớ là sau khi ra viện em phải ngoan một chút, tuy ăn uống có lợi cho em nhưng ăn đến mức đau dạ dày cũng không bỏ thì đúng là hơi quá, không phải việc tốt đâu.”
Ai cần hắn nhiều lời! Hắn nghĩ mình là bác sĩ hay bạn trai chứ? Cả hai đều không đủ tư cách!
Bạch Lập Nhân lặng lẽ đến gần, sắc mặt khá khó coi.
“Mẹ em nói bây giờ em không thích hợp dọn về nhà. Hôm nay anh đã đi xem một căn hộ, gần bệnh viện này, căn nhà khoảng một trăm mét vuông, trang trí đẹp, điện nước đầy đủ, sáng sủa, chỉ cần lắp thêm lan can bảo vệ là rất thích hợp cho em ở”, Tiết Khiêm Quân cười dịu dàng.
Anh là một người đàn ông làm bất kỳ việc gì cũng suy nghĩ thấu đáo, khá hoàn hảo.
Diệu Diệu miễn cưỡng gật đầu, “Cảm ơn… Tiền thuê nhà bao nhiêu một tháng vậy anh?”, quãng thời gian này Tiết Khiêm Quân làm quá nhiều việc cho cô, đến mức cô có phần luống cuống.
Sức khỏe cô cần trị liệu và hồi phục, quả thực không còn cần ở lại bệnh viện nhưng bà Diệu có nói với cô, rằng cô hiện giờ quá yếu, âm khí quá nặng, nếu dọn về nhà thì e rằng không sống nổi.
Chỉ có thể tạm thời chọn một chỗ “sạch sẽ”, ở bên ngoài. Nhưng nhà mà anh nói e rằng cô gánh vác không nổi.
“Một ngàn bốn trăm tệ một tháng”, anh cười, trả lời.
Hả?
“Gần bệnh viện?”, căn nhà có điều kiện như vậy, anh có chắc là giá thuê này không phải ở ngoại ô?
“Ừ”, Tiết Khiêm Quân lại cười rất nhẫn nại.
Thấy cô tỏ vẻ nghi ngờ, thế là Tiết Khiêm Quân cười, giải thích, “Vì đây là giá thuê chung với người khác.”
Thuê chung?
Diệu Diệu đần mặt.
Nghe câu này, sắc mặt Bạch Lập Nhân rất xấu, xấu đến đáng sợ.
“Tiết hồ ly, anh định nói với cô ấy, người thuê chung với cô ấy trùng hợp là anh đó hả?”, anh đặt túi đồ xuống đất, cười lạnh lẽo.
Mưu tính này thật khéo, quá khéo, khéo kinh khủng.
Nếu hôm nay anh không đến phòng bệnh, cái tên Tiết hồ ly ૮ɦếƭ tiệt này đã bắt cóc bạn gái anh đi rồi!
Anh bỗng lên tiếng khiến hai người trong phòng giật mình.
Mới thấy anh, nụ cười khẽ của Liệu Diệu Trăn đông cứng, cô lại vùi mặt mình vào chăn, chỉ để lộ đôi mắt đẹp, chớp chớp.
Dường như cô bây giờ, hoàn toàn chỉ còn lại đôi mắt là đẹp.
Mà trong tích tắc, anh đã nổi cáu.
Cô đang làm gì thế này? Chê anh phá hoại chuyện tốt của họ? Nếu không vì sao lại tỏ ra như gặp người không đáng gặp vậy?
Vì sự xuất hiện đột ngột của Bạch Lập Nhân mà Tiết Khiêm Quân cũng đờ ra, mấy giây sau đã hồi phục lại sự tự nhiên, “Đúng thế, người thuê chung với cô ấy chính là tôi”, anh ta thẳng thắn thừa nhận.
Hả?
Diệu Diệu sững người?
“Cô nam quả nữ, ở chung một nhà! Tiết hồ ly, bụng dạ anh xấu xa như thế, chuyện này mà anh cũng nghĩ ra à?”, Bạch Lập Nhân hừ một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ.
Vì sự giễu cợt của anh mà sắc mặt Tiết Khiêm Quân tối sầm, “Làm sao mà tôi bụng dạ xấu xa? Tình hình hiện nay của Diệu Diệu, cậu nghĩ tôi có thể làm gì cô ấy?” Có lẽ “vuốt” mạnh một chút thôi sẽ làm gãy xương cô ngay.
“Anh dựa vào đâu mà yêu cầu cô ấy ở chung với anh, dựa vào đâu mà nghĩ mình còn có thể làm gì cô ấy?”, Bạch Lập Nhân khoanh tay, phản bác.
Hết lần này đến lần khác hỏi “dựa vào đâu” làm Tiết Khiêm Quân bị chất vấn đến mức không nói được gì.
“Phải, tôi từng đánh mất tư cách đó, nhưng tôi luôn mong chờ, chỉ cần Diệu Diệu chịu tha lỗi, tôi tin chúng tôi có thể tìm lại niềm vui ngày cũ”, Tiết Khiêm Quân tỏ vẻ nghiêm túc.
Câu này không chỉ nói với Bạch Lập Nhân, mà cũng là bày tỏ tấm lòng với Diệu Diệu.
Câu tỏ tình đó khiến Bạch Lập Nhân nghe mà buồn nôn.
Tiết Khiêm Quân quay lại, chậm rãi quỳ xuống, nhìn Diệu Diệu đang bàng hoàng, khẽ nói: “Diệu Diệu, em có thể tha thứ cho anh không?” Cuối cùng đã nói ra vấn đề này, một góc nào đó trong tim dù cứng cỏi đến mấy cũng đang xao động vì căng thẳng.
Nhưng anh ta vẫn có dũng khí nói ra.
Anh ta cần một câu trả lời.
Diệu Diệu khó xử, vì câu hỏi này quá khó.
Nếu anh ta chỉ đơn thuần hỏi cô, có thể tha thứ không, cô sẽ nói có thể, vì vết thương trong lòng cô đã được một người khác lấp đầy, xoa dịu, làm sao có thể còn hận, còn giận?
Nhưng bây giờ mà gật đầu, thì hình như rất giống một lời hứa lầm lỡ nào đó.
Đặc biệt là Bạch Lập Nhân đã tỏ ra muốn *** tới nơi, cô thực sự không dám hành động dễ dàng.
Nhưng… Họ có thể đừng thảo luận câu hỏi này vào lúc này không? Bây giờ cô thực sự không có tâm trạng nào.
“Anh khỏi phải hỏi, cô ấy không tha thứ cho anh! Vì anh không có tư cách được tha thứ!”, Bạch Lập Nhân cứng giọng cắt ngang.
Dù có là thánh nhân thì cũng biết giận dữ, Tiết Khiêm Quân kìm nén tâm trạng không vui, quay sang, bình tĩnh hỏi, “Bạch Lập Nhân, cho dù tôi không có tư cách được tha thứ, thế thì cậu có tư cách gì mà nói câu này?”
Một người, có thể bị người khác quên lãng, thì có tư cách gì để quát tháo lung tung.
Một câu, chỉ một câu, mặt Bạch Lập Nhân đã tái nhợt.
“Các anh… các anh có thể ra ngoài trước được không…?”, ánh mắt Diệu Diệu nhìn chằm chằm một điểm, đã không còn quan tâm tới vấn đề của họ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc