Mắt Trái - Chương 54

Tác giả: Đản Đản

Phần kết: Oan gia vui vẻ
Sáng sớm, tiếng chuông báo cuộc gọi đến reo mãi không dứt, làm phiền nặng nề tới giấc ngủ của anh.
Tiếng chuông ngừng, nhưng anh đã bị đánh thức, mơ mơ màng mang ngồi dậy.
Đầu anh đau nhức, là cơn đau vì say.
Nhưng… đây là đâu?
Nhìn khung cảnh xa lạ, trong đầu anh bỗng có một khoảnh khắc trống rỗng. Nghĩ ngợi mấy giây, anh mới vất vả nhớ ra, đây là phòng của Diệu Diệu.
Đúng rồi, Diệu Diệu đâu?
Anh vội vàng tốc chăn lên, nhưng mới lật ra đã vội vàng đắp lại.
Sắc mặt anh thoắt đỏ thoắt tái.
Vì, anh dưới tấm chăn lại… Tối qua…
Anh lại giở chăn ra một chút, nhìn cơ thể mình dưới tấm chăn, thẫn thờ. Rút khăn giấy ở bên cạnh, anh lau kỹ chút dấu tích còn sót lại trên phần đù* sạch sẽ của mình.
Là mơ sao?
Nhưng nếu là mơ thì vì sao lại chân thực đến thế? Thậm chí anh còn nhớ rõ môi mình đã quấn quýt đầu lưỡi quyến rũ của cô, bàn tay nóng hổi của anh chu du trên cơ thể mịn màng của cô, mắt cô long lanh lệ, khép hờ, đón nhận anh, hòa vào anh, *** khe khẽ dưới anh. Mỗi một tấc đều cháy bỏng, chân thực đến thế.
Cảm giác chân thực đó khiến cảm giác nóng ran lại tích trữ ở *** của anh.
Nhưng nếu không phải mơ thì bây giờ sao chỉ còn lại mình anh, một mình tỉnh dậy?
Anh nhớ rất rõ, ký ức cuối cùng dừng ở chỗ sau khi Hoan **, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Chậu thủy tiên đặt trên giường, quần áo anh xếp ngay ngắn đặt bên cạnh. Nhưng trong phòng rõ ràng không có hơi thở của cô.
Anh mặc quần áo vào, ra khỏi phòng.
Lúc này bà Diệu ắt hẳn đang bận giải thích với mọi người, anh mặc kệ, anh cũng có câu hỏi muốn hỏi bà.
Nhưng trong phòng khách chẳng có ai. Chỉ còn lại, trên chiếc bàn thấp, là một tấm thiệp long phụng.
***
Ở cổng, tiếng người ồn ào huyên náo. Loáng thoáng nghe có tiếng nói, “Hôm nay tiên cô không phát số, nghe nói có việc bận, ngày mai mời quay lại.”
Có việc bận?
Bỗng, tim anh đập dồn.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại réo vang. Anh móc ra xem, là Tiểu Vĩ gọi.
Mới bấm nút nghe, đã thấy Tiểu Vĩ la hét bên kia đầu dây, “Lập Nhân, cậu có nghe gì chưa? Bốn giờ sáng nay Diệu Diệu tỉnh lại rồi!”
Cô tỉnh lại rồi?
Tim thắt lại, đôi mắt lạnh lùng của anh bỗng sáng lên.
Bằng tốc độ nhanh nhất, anh chạy tới bệnh viện. Đẩy cánh cửa phòng bệnh ra, cả gian phòng là những người khách anh từng gặp, hoặc chưa từng gặp, tất cả đều đến thăm cô, trong đó họ hàng cô là nhiều nhất.
Còn cô, gương mặt trắng bệch như tuyết, đang nằm yếu ớt trên giường.
“Diệu Diệu, bác sĩ nói rồi, cơ thể con bị tổn thương quá nặng, mấy tháng này con phải nghỉ ngơi, bồi bổ cho khỏe!”, giọng nói nhắc nhở ân cần kia hình như là bà cô thứ hai của cô.
Cô khẽ gật đầu với trưởng bối, rất nhẹ, nhưng gần như hao tổn tất cả sức lực.
Bạch Lập Nhân lại xúc động bước lên một bước.
Băng trắng vốn kín đầu cô đã được tháo ra, để lộ phần đầu bóng láng, tóc còn ngắn hơn cả đàn ông, còn gương mặt xinh đẹp dù đã tỉnh lại nhưng cũng ốm yếu hốc hác đến độ không còn nhận ra nét đẹp ngày nào.
Cô thật sự, rất xấu.
Anh muốn cười, tâm trạng vui vẻ đến mức muốn cười.
Rất muốn rất muốn ôm cô vào lòng, cười đùa chọc cô một trận.
“Có cảm giác đói không?”, giọng nói rất nhẹ nhàng, khẽ hỏi.
Là một gương mặt ôn hòa.
Đồng tử mắt cô như co lại, nhưng vẫn cố gượng nở nụ cười lịch sự, khẽ gật đầu.
Thấy thế, Tiết Khiêm Quân vội bưng bát cháo loãng đã hơi nguội lại, ân cần múc từng thìa nhỏ, “Bác sĩ nói em phải ăn những món lành như cháo loãng.”
Có người họ hàng cũng vội đến quay giường để cơ thể cô có thể ngồi lên một chút.
“Diệu Diệu, bạn trai con thật chu đáo! Lúc con hôn mê, cậu ấy ngày nào cũng túc trực bên giường bệnh, người đàn ông tình thâm nghĩa nặng như thế không dễ tìm đâu, bây giờ bị con trói chặt rồi thì đừng bắt nạt người ta nhé!”, có người họ hàng chọc đôi tình nhân.
Cô tỏ vẻ ngượng ngập. Còn Tiết Khiêm Quân như không nghe thấy, ngồi bên giường, chuẩn bị đỡ cô dựa vào lòng. Bà Diệu ngồi cạnh bên, cũng bất động, xem kịch.
“Để tôi!”, quả nhiên Bạch Lập Nhân không nhịn nổi, sải bước tới, ngăn cản.
Bỗng, không khí trở nên kỳ lạ. Nghe thấy giọng nói lạ, cô ngước lên nhìn. Ánh mắt hai người trong tích tắc nhìn thẳng vào đối phương.
Rồi… cô không ăn nữa, rụt người vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt ánh lên tia ngại ngần.
Mãi lâu sau…
“Anh là ai?”, đôi môi đẹp nấp trong chăn thốt lên, khiến mọi người đều sửng sốt.
Bạch Lập Nhân cứng đờ người.
Nghe vậy, bà Diệu nhướng mày, Tiết Khiêm Quân cũng ngớ người. Có người kích động chồm tới.
“Diệu Diệu, con mất trí nhớ rồi hả? Không phải chứ…”, chưa đợi câu trả lời đã khóc váng lên.
“Tìm bác sĩ, mau tìm bác sĩ đi!”, lại có người cuống cuồng.
Bạch Lập Nhân gần như bị dòng người chen lấn, từng bước, từng bước lùi xuống cuối giường.
Cô nằm trên giường mấp máy môi, nhưng lại không nói gì. Ánh mắt cô cứ bám theo anh.
Bị biến cố làm cho sững người, anh cũng đờ đẫn nhìn cô chằm chằm.
Lát sau… Bác sĩ vội chạy tới, “Nghe nói bệnh nhân mất trí nhớ? Tình hình thế nào?”
“Bác sĩ, bác sĩ cứu cháu gái tôi đi, lớn thế này rồi mất trí nhớ thì làm sao đây? Trời ơi, tội nghiệp quá đi mất!”
Người gào khóc kia là bà nội đã bảy mươi mấy tuổi của cô.
“Diệu Diệu của bà, nếu con mất trí nhớ thì học mấy chục năm cũng phí công, chữ cũng không biết thì sau này làm sao mà tìm công việc được!”, bà lão khóc to.
“Bà… bà nội…”, tiếng gọi yếu ớt khẽ vang lên.
Bà lão còn định khóc nữa nhưng nghe tiếng gọi thì ngưng lại, sững sờ, mừng rỡ, “Diệu Diệu, con nhớ bà nội sao?”
Ngần ngừ rồi cô gật đầu. Nhưng cô cứ lấy chăn che kín mặt, không chịu để lộ ra ngoài.
Bảy, tám người thân vây quanh cô.
“Còn chú/cô thì sao?”, mọi người cuống quýt hỏi.
“Bác Hai, chú, thím Ba…”, cô mệt mỏi gọi từng người.
Người được điểm danh thở phào.
Bà Diệu nhướng mày, “Họ hàng đều nhớ, vậy mẹ chắc cũng nhớ chứ?”
Cô gồng mình, gật đầu.
“Thế thì trong phòng này có mấy người không quen?”, thế là bác sĩ hỏi.
Cô ngần ngừ rồi nhìn về phía trước, sau đó lại rụt đầu vào trong chăn.
“Chỉ không quen mình cậu ấy?”, bác sĩ nghi ngại.
Cô ngẫm nghĩ, ngần ngại rồi dè dặt nói, “Không… không chắc lắm, nhưng… tôi… tôi không quen anh ấy…”
Câu nói ấp úng của cô như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim Bạch Lập Nhân, khiến tâm trạng vốn mừng rỡ của anh bị quét sạch.
Mọi người thân đều bàng hoàng, tất cả nhìn nhau, không ai rõ rốt cuộc người xui xẻo như Bạch Lập Nhân còn có ai nữa.
“Não bộ của bệnh nhân bị va đập, lại từng phẫu thuật đầu, nếu thật sự bị mất trí nhớ ngắn hạn hoặc mất trí nhớ từng bộ phận thì cũng là bình thường”, bác sĩ giải thích với mọi người để tất cả yên tâm, “Nhưng tôi tin tình trạng này chỉ là tạm thời, cô ấy còn trẻ, khả năng hồi phục chắc không tồi. Tôi tin không lâu nữa cô ấy sẽ đi được nhảy được, trí nhớ cũng sẽ giống như người bình thường thôi.”
Cô miễn cưỡng nhếch môi. Còn Bạch Lập Nhân đứng đờ ra đó, không dám tin.
Phim truyền hình chiếu hàng trăm lần, tiểu thuyết nói hàng ngàn lần, mà tình tiết cũ rích thế này lại xảy ra với họ sao?
Anh nhìn cô, trừng mắt nhìn cô vẻ không cam tâm.
Còn Tiết Khiêm Quân thì sao? Cô cũng quên hắn ta? Hừ hừ, ban nãy động tác nhận thức ăn thì rõ ràng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn!
Bà Diệu đứng lên đầu tiên, vỗ bờ vai cứng đơ của anh.
“Bạch Lập Nhân, nếu Diệu Diệu đã không nhớ cậu thì cậu về trước đi”, con gái hiện giờ vẫn rất yếu, cần nghỉ ngơi, bà Diệu phải đuổi anh đi ngay.
Nhưng anh phớt lờ. Anh bước đến trước, ánh mắt sắc bén nhìn cô, sắc giọng hỏi, “Liệu Diệu Trăn, em không quen anh à?”
Cô bất giác thấy lúng túng, *** đôi môi khô nẻ, mấp máy môi, rồi liều mình nói, “Tôi… tôi không quen anh…”
“Em thật sự không quen anh?”, giọng anh càng lớn, hỏi tới cùng.
“Thật… thật mà!”, mắt cô liếc ngang dọc.
“Chuyện trước và sau khi em hôn mê, không nhớ chút nào à?”, anh lạnh lùng hỏi.
“Tôi… tôi… bác sĩ nói, tôi cần thời gian để nhớ lại…”, cô bị bức hỏi đến hoảng loạn.
Anh trừng mắt, vô cùng phẫn nộ, nghiêm khắc.
“Hay… hay là… một… hai tháng sau anh lại tới? Đến lúc đó… tôi… có thể đã nhớ ra…”, cô lắp bắp, gương mặt nhỏ gầy ốm đến nỗi chỉ to bằng bàn tay, vì căng thẳng mà đôi mắt đẹp mở to, lại thêm cô che kín mặt mũi lại, trông gian xảo hệt như một xác ướp.
“Liệu Diệu Trăn, em giỏi lắm!”, anh đập mạnh xuống thanh chắn cuối giường, cả cái giường rung lên vì sự phẫn nộ của anh.
Cô kinh hoảng.
Mọi người đều giật mình sợ hãi trước cơn giận bừng bừng đột ngột của anh.
Tiết Khiêm Quân hơi cau mày, đang định đứng lên ngăn cản thì Bạch Lập Nhân đã ngừng tay, liếc nhìn đôi nam nữ rất xứng đôi kia một cách khinh khỉnh, cười lạnh, “Liệu Diệu Trăn, em bớt giở trò đi.”
Khó khăn lắm giường mới bớt rung chuyển, vừa ngồi vững lại, cô đã sửng sốt, mấp máy môi nhưng không phản ứng kịp.
“Chẳng qua là qua cầu rút ván thôi!”, anh hừ lạnh lùng.
“Tôi…”, cô căng thẳng, đang định nói gì đó.
“Quên rồi thì thôi, có gì mà phải tiếc nuối!”
Nói xong, anh ngạo mạn quay lưng, lạnh lùng bỏ đi.
Hạ Thiên và Hiểu Vũ lại đến thăm Diệu Diệu, lần này họ cố tình chọn một bộ tóc giả xoăn dài rất lãng mạn. Hiểu Vũ rất khéo tay nhưng vẫn tốn khá nhiều thời gian mới tạm cố định được bộ tóc giả cho Diệu Diệu.
Vừa làm xong, họ nhìn rồi cùng cười.
Tạm bợ, cứ như một con khỉ ốm yếu đội mũ của người vậy.
Diệu Diệu giờ đây toàn thân đều nhăn nhúm, chưa già mà đã lão hóa, đâu còn bóng dáng một mỹ nữ nữa. Ba tháng dựa vào truyền dịch và ống truyền thức ăn để duy trì dinh dưỡng, dựa vào máy trợ hô hấp để sống, đúng là không nương tình mà hủy diệt hoàn toàn vẻ đẹp của một cô gái.
Diệu Diệu rụt rè cầm gương, đờ đẫn nhìn chính mình mà như một người hoàn toàn xa lạ.
“Không sao, rồi sẽ có da có thịt lại nhanh thôi”, Hiểu Vũ nắm cánh tay gần như khô héo của cô, dịu dàng an ủi.
“Ừ”, cô gật gù.
Hôm nay cô đã bất chấp lời khuyên của bác sĩ nên đợi thêm vài ngày nữa, đã bắt đầu ăn thử canh thịt.
“Diệu Diệu, tớ thật không dám tin, *** cậu bây giờ còn phẳng hơn của tớ!”, Hạ Thiên vô tư chỉ vào cơ thể của cô, cười to.
Đúng là… Diệu Diệu bình thường hễ xuất hiện là rực rỡ chói lóa, nào giống bây giờ, *** còn phẳng hơn cánh cửa, đúng là khô queo như củi.
Hiểu Vũ bực bội vỗ đầu Hạ Thiên, ngăn không cho cô nàng thêm dầu vào lửa, “Diệu Diệu bây giờ còn chưa tới ba mươi lăm cân, đương nhiên là thể trạng kém rồi!” Diệu Diệu lúc mới tỉnh dậy càng đáng sợ, cũng may mấy hôm nay đã khá hơn.
Hạ Thiên thấy bạn thân buồn rầu, ủ rũ gục đầu xuống thì vội cười giả lả, an ủi, “Yên tâm, hai ba tháng nữa là bảo đảm cậu sẽ quay lại thanh xuân tươi trẻ.”
“Diệu Diệu, cậu phải mau chóng khỏe lại, đến thăm em bé của Ninh Ninh. Là một bé trai, hai cân tám, tuy sinh non nhưng rất xinh xắn, đáng yêu lắm!” Hiểu Vũ nói cô nghe, rồi nghĩ ngợi, hỏi một câu không chắc chắn lắm, “Ninh Ninh, cậu còn nhớ không?” Ninh Ninh mới sinh xong, không thể đến thăm Diệu Diệu nhưng nếu biết Diệu Diệu quên cô nàng rồi, chắc chắn sẽ khóc ૮ɦếƭ mất.
Diệu Diệu gật đầu.
“Lạ thật, cơ bản là cậu nhớ tất cả mọi người, chuyện lúc bọn mình học đại học cậu cũng không quên, sao cậu lại chỉ quên mỗi Bạch Lập Nhân nhỉ? Dù gì hai cậu cũng làm việc chung bao năm nay mà?”, Hạ Thiên tâm thẳng miệng nhanh.
Diệu Diệu cứng đờ.
Nhưng ánh mắt cô lại bất giác nhìn ra cửa.
Một tuần rồi, người đó không hề xuất hiện.
Chỉ mong anh đừng đến, nhưng khi anh không đến thật lại thoáng thấy hụt hẫng vô cùng.
Ở cửa xuất hiện một bóng người, trên gương mặt anh ta luôn là nụ cười mê người: “Diệu Diệu, phải tập vật lý trị liệu rồi.” Nói xong anh ta đẩy một chiếc xe lăn trống đến, đành cắt ngang cuộc trò chuyện của chị em họ.
Anh bước tới, cúi xuống định bế cô lên.
Diệu Diệu bỗng tỏ ra ngượng ngập.
Mấy hôm nay cô đã vô số lần giải thích chuyện hôm đó, thậm chí không tiếc mượn thần thánh ra nói, nhưng phản ứng của Tiết Khiêm Quân luôn luôn chỉ là cười mỉm.
Không sao, cho dù lúc đó là tình huống gì, đều không ảnh hưởng tới việc chúng ta bắt đầu lại từ đầu.
Câu trả lời của anh ta mãi mãi chỉ có một.
Đúng lúc anh ta đưa tay ra, định bế cô lên thì Diệu Diệu vội quay sang cầu cứu hai bạn: “Hiểu Vũ, Hạ Thiên, hai cậu giúp tớ với!”
Nghe vậy, họ vội người bên trái kẻ bên phải dìu Diệu Diệu lên, hợp lực bế cơ thể hoàn toàn không chút sức lực của cô lên xe lăn.
Tiết Khiêm Quân lặng lẽ bước tới, lúc hai cô gái bế cô lên, anh giúp giữ vững xe lăn.
Đợi Hiểu Vũ chu đáo đặt đôi chân không nghe lời của Diệu Diệu vào đúng chỗ, anh mới đẩy cô đến phòng tập.
Hai cô gái lại một trái một phải, đỡ Diệu Diệu từ xe lăn xuống, đưa đến thanh lan can chờ cô giữ vững rồi họ mới buông tay.
Nhưng mới buông ra, Diệu Diệu đã lập tức ngã nhào.
Đau quá… đau quá, hai chân đứng trên đất như có ngàn vạn con dao nhỏ, đâm vào bàn chân cô. Cô đau đến chảy nước mắt.
“Diệu Diệu…”, Hiểu Vũ và Hạ Thiên thấy gương mặt nhăn nhó đau khổ của cô thì có phần sợ đến đờ người.
Tiết Khiêm Quân lặng lẽ nhìn, cuối cùng không kìm được, hỏi: “Hay là đợi một thời gian nữa hãy tập?”, cơ thể cô hiện giờ quá yếu, anh ta sợ cô không chịu nổi đau đớn.
Anh ta còn nhớ có một người vợ của bạn mình, vì muốn giữ thai mà phải nằm suốt ba tháng khi vẫn có ý thức, sinh con xong vừa đặt chân xuống đất cũng gào khóc, nói cô ta đau đến mức thà đi vệ sinh ngay trên giường cả đời còn hơn.
Huống hồ là tình trạng của Diệu Diệu còn nặng hơn người ta quá nhiều.
Nhưng cô kiên quyết lắc đầu.
Nghiến răng, Diệu Diệu nắm chặt thanh vịn, ra sức giữ vững.
Cho dù là một động tác rất đơn giản, nhưng cũng khiến cô đau đến mức trở nên quá vất vả, quá cực khổ.
“Tớ giúp cậu”, Hạ Thiên xót xa muốn bước tới đỡ cô dậy, nhưng cô lắc đầu.
Mồ hôi cô tuôn ra, gồng mình hết lần này tới lần khác, lần nào cũng đau đến xuýt xoa, rồi hết lần này tới lần khác té nhào, ***ng vào xương cụt đau thấu xương.
“Được rồi, đừng làm khổ mình nữa”, ngay cả Hiểu Vũ cũng không nhịn nổi.
“Ngày mai chúng ta lại tới nhé”, Tiết Khiêm Quân lại gần, định bế cô mồ hôi đầm đìa về lại xe lăn.
Nhưng…
“Không”, cô lắc đầu.
Cô có thể nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu lại.
Họ đang định nói gì nhưng Diệu Diệu ngước lên, “Làm ơn, mọi người về phòng trước đi, tôi muốn một mình tập luyện thêm nữa được không?”
Cô bây giờ quá thê thảm, cô không muốn cho bất cứ ai nhìn thấy.
Giống như lúc cô tỉnh lại, phát hiện bà chăm bệnh đang xử lý chất thải của cô, đồng thời thay ống tiểu cho cô, cô chưa bao giờ cảm thấy hóa ra bản thân cô có thể mất mặt đến vậy, mất mặt tới mức không còn chút tôn nghiêm nào nữa.
Thực ra nếu có thể, cô không muốn cho bất cứ ai nhìn thấy.
Tiết Khiêm Quân nhìn cô, hồi lâu, rất lâu.
Rồi anh ta thở dài, “Được thôi, em ở lại đây một chút nữa, nửa tiếng sau bọn anh tới đón em.” Anh ta ân cần để lại không gian cho cô giữ sự tôn nghiêm của mình.
Bước tới dặn dò y tá phòng trị liệu chú ý hơn, quan tâm cô hơn, Tiết Khiêm Quân và hai người bạn của cô cùng rời đi.
Họ đã đi xa, cô ngồi đó, nghỉ ngơi thêm mấy phút, rồi hít một hơi thật sâu, nghiến răng, chống vào thanh vịn, học cách đứng dậy.
Đau đớn té ngã.
Lại đứng.
Lại ngã.
Nước mắt đau đớn tuôn trào trên má, cô lau nước mắt, đứng lên lần nữa.
Lại thất bại.
Sau này liệu cô có biến thành kẻ què không đi lại được? Cô suy nghĩ nghi ngờ đó, cô chống tay vào trán, suýt thì khóc thành tiếng.
Cảm ơn họ đã chịu rời đi, như thế cô mới dám buông thả cảm xúc của mình.
Nước mắt từng hạt to tròn rơi xuống.
Mờ nhòa tầm nhìn.
Sau đó, một đôi giày da màu đen quen thuộc dừng lại trước tầm nhìn của cô.
Nước mắt vì mất mặt, yếu đuối chợt ngừng lại, sửng sốt.
Cô đờ đẫn ngước lên.
Là một gương mặt “người xa lạ” lạnh nhạt, ngạo mạn.
Trong tích tắc, cô vội cúi đầu xuống thấp nhất, như chỉ muốn đập đầu mình xuống đất.
“Khóc cái gì mà khóc, em đúng là biến thành kẻ tàn tật rồi, có người đầu tiên đăng ký nuôi em rồi à?”
“Người lạ” mỉa mai lạnh lùng.
Anh… anh… Người này sao độc mồm độc miệng thế chứ!
Nhưng, “người lạ” vẫn lạnh lùng, không cam tâm, không tình nguyện mà quỳ xuống xoa P0'p thật mạnh bắp chân đang co rút đau đớn của cô.
Cô lặng lẽ, ngoan ngoãn, để mặc anh làm.
Lực tay anh rất mạnh, xoa P0'p cũng rất rộng, P0'p thịt cô dồn lại như muốn trả thù cô vậy.
Nhưng bắp chân đau đớn của cô, trong sự xoa P0'p của anh, đã thả lỏng ra nhiều.
“Anh…”, cô cúi gằm, không dám nhìn gương mặt đã một tuần không gặp ấy.
“Được rồi, thử lại đi”, cũng mặc kệ cô có phản đối không, hai tay anh đỡ eo lưng mảnh mai của cô, kéo cô dậy.
Phần eo nhỏ chưa đầy một vòng tay ôm lại khiến anh cau mày.
Anh kéo cô lên, đặt tay cô lên thanh vịn rồi buông ra.
Cô vội vàng nghiến răng chống lấy.
Đau quá… đau quá.
Cơn đau này, sẽ khiến bạn biết được nỗi đau khi nàng tiên cá vì muốn gặp được hoàng tử, hai chân đã đặt xuống mặt đất như thế nào.
Mới mấy giây, cô lại ngã nhào.
Nhưng lần này cô ngã xuống một đôi chân.
Anh dựa vào một bên, một chân lại duỗi ra rất vững.
Một bàn tay ngang ngược túm lấy eo cô, không cho cô ngã xuống.
“Đứng tấn là cơ bản nhất, tôi có thể đứng một hai tiếng đồng hồ”, nhắm mắt lại, lạnh lùng dựa vào tường, anh ra lệnh, “Xem tôi là xe lăn, ngồi một lát, đến khi đỡ mệt thì học cách đứng.”
Những thứ khác, anh không muốn nói nhiều dù chỉ một câu với cô nàng này.
Ngồi trên đù* anh, cả người cô C*ng c*ng.
Nhưng lần này cô đã không còn đau khổ muốn khóc nữa.
Đó là cảm giác nương tựa lẫn nhau, không xa không rời.
Quay lưng lại với anh, môi cô thoáng nụ cười, trong lòng ngọt ngào đến độ nở hoa.
Ngồi một lát, cô lại chống tay vào thanh vịn.
Lại đứng, lại ngã, lại đứng, lại ngã.
Nhưng lần này, luôn có một người sau lưng cô, “cung cấp” vòng tay mạnh mẽ nhất.
Nửa tiếng sau.
“Được rồi, về phòng”, không nói năng gì thêm, anh bế bổng cô nàng vẫn đang chống vào thanh vịn ra sức cố gắng vào xe lăn.
Diệu Diệu vội đưa tay che mặt mình, và *** mình.
Sau đó, hé hai Ng'n t ra, lén lút nhìn gương mặt không cảm xúc của “người lạ”.
Thấy cô tỏ vẻ “lợi dụng xong” thì không muốn gặp lại nữa, anh lại tức đến nghẹt thở.
Còn nữa, cái đống bùi nhùi trên đầu cô là gì thế? Sao cứ như một lùm cỏ mọc trên đất, xấu quá đi thôi!
“Liệu Diệu Trăn, em thật sự không nhận ra tôi?”, mặt nghiêm khắc, không cam lòng, anh lại hỏi.
Cô bịt chặt mặt, vội vã lắc đầu.
Anh sắp tức ૮ɦếƭ rồi!
Anh liếc cô, trước khi sắp tức đến nổ tung, anh cúi xuống, gỡ từng Ng'n t cô ra, ôm cổ cô, kéo sát lại, nhanh như chớp đặt một nụ hôn lên môi cô.
Cô đờ người.
Nhưng anh mặc kệ, anh ra sức cuốn lấy môi cô, kỹ thuật vụng về không giống đang hôn, ngược lại còn giống đang tức tối mà muốn làm cô nghẹt thở.
Lúc cô sắp không thở nổi, suýt bị anh làm ૮ɦếƭ ngạt, anh mới buông cô ra.
Lạnh lùng hỏi, “Thế này thì sao, nhớ ra tôi chưa?”
Gương mặt khô héo của cô suýt thì đỏ bừng.
Cô có thể cảm thấy trong phòng tập, bao ánh mắt cười giễu, hóng chuyện xung quanh đang nhìn.
Vội vã, lại che mặt mình, cô cúi gằm đầu xuống.
“Tôi không quen anh!”, kiên quyết, không thừa nhận.
Anh tức quá, tức quá rồi.
Thực ra điều anh càng tức hơn là bản thân anh quá kém cỏi.
“Hừ, Liệu Diệu Trăn, tôi cũng không thèm em đâu!”, nổi giận bỏ cô lại, anh ra khỏi phòng tập.
“Này này này!”, phía sau vẳng đến giọng nói có phần lo lắng.
Anh khựng lại, không quay đầu mà cứng giọng hỏi, “Chẳng phải không nhận ra tôi hả? Lại có chuyện gì đây?”
Thật kém cỏi, bản thân đúng là quá kém cỏi.
“Anh anh… tôi về phòng nghĩ kỹ lại, cố gắng nhớ, hai ba tháng nữa tôi nhất định sẽ nhớ ra anh!”, vẫn lấy tay bịt mặt, cô ấp úng nói.
“Hừ”, không muốn nghe nhiều lời, anh sải bước bỏ đi.
“Hay là, nếu anh thực sự muốn gặp tôi, thì hai ba tuần sau tới, chắc chắn tôi sẽ nhớ ra tên anh là gì!”, cô lại hét với theo.
“Hừ!”
Cô nàng xấu xí, anh thèm vào gặp!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc