Mắt Trái - Chương 53

Tác giả: Đản Đản

Diệu Diệu nghe thấy tiếng chuông cửa thì có phần hoảng hốt, anh vội trấn an, “Mặc kệ bên ngoài, chuyên tâm đi!”
Thời khắc quan trọng thế này làm sao phân tâm chứ?!
Nhưng tiếng chuông cửa cứ réo liên hồi, dai dẳng, không buông. Anh nhắm mắt, cô gắng vun đắp cho cảm xúc sôi sục lại như lúc nãy. Nhưng rõ ràng là anh cũng đã phân tâm, rõ ràng cũng bị làm phiền.
Đặc biệt là…
“Lách cách”, ổ khóa lại vẳng đến âm thanh chuyển động.
“Diệu Diệu, dậy đi!”, anh hoảng hốt ngồi dậy, chụp lấy quần áo mặc vào, giục Diệu Diệu vẫn chưa phản ứng kịp.
૮ɦếƭ tiệt, đồ khốn!
Người có chìa khóa nhà anh chỉ có hai, một là mẹ anh, hai là Đỗ San San. Mẹ biết anh thích yên tĩnh, nên khi chưa gọi điện báo trước thì sẽ không tự tiện đến nhà. Thế thì chỉ còn lại một khả năng.
Anh đã đòi lại chìa khóa mấy lần mà đối phương vẫn giả vờ tỏ ra mất trí. Anh không muốn làm to chuyện, nhưng nói cho cùng thì giờ đây anh vô cùng hối hận.
“Anh Lập Nhân, anh có ở đây không?”, quả nhiên ngoài phòng ngủ có tiếng gõ cửa.
Cô cũng nhận ra là giọng ai rồi.
Cứ như thế, sắp đến đích mà bị đá một phát, chuyện tốt bị đứt đoạn, rồi lúng túng nhìn chỗ đũng quần anh hơi đội lên, Diệu Diệu có phần hoang mang luống cuống, lại có chút xấu hổ.
“Anh ra mở cửa, em quay về chậu thủy tiên đi!”, anh ra lệnh.
Sắc mặt cô có vẻ miễn cưỡng. Tại sao cô ta vừa tới là cô phải tránh đi?
“Ngoan”, anh dịu dàng hiếm có, hôn lên tóc cô.
Ban nãy quấn quýt với nhau khiến quan hệ hai người bỗng dưng gần gũi hơn.
Sự chia sẻ về cả thể xác đó khiến người ta có cảm giác không còn chia cách nữa.
Ánh mắt quá đỗi dịu dàng của anh khiến sắc mặt Diệu Diệu trở nên thiếu tự nhiên, cô vội vã gật đầu nhận lời rồi đi xuyên qua tường.
Anh yên tâm mở cửa. Quả nhiên…
“Anh Lập Nhân, ban nãy ở trong phòng nói chuyện với ai thế?”, Đỗ San San tỏ ra quan tâm.
Anh rất muốn nổi giận, rất muốn hỏi cô ta có phải cố ý không. Thế là cơn giận ấy không thể kìm nén được nữa, “Em không thấy là xông đại vào nhà người khác là bất lịch sự lắm à?”
Dù cả hai từng có tình cảm, từng thân thiết, nhưng thế này cũng quá đáng rồi.
“Anh Lập Nhân, em cũng vì lo cho anh thôi mà”, Đỗ San San cuống quýt giải thích. Lúc này cô ta thông minh dùng chữ “anh”, muốn lấy thân phận thanh mai trúc mã để nhắc anh sự thân mật đã từng.
Anh đang định nói gì thì sững người. Vì anh phát hiện trong nhà không chỉ có thêm một người mà thôi.
Tiết hồ ly đang đứng trong phòng khách, nhìn anh bằng ánh mắt thâm trầm. Còn bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên bí ẩn, hai mắt hơi híp, mặc bộ đồ Trung Sơn màu xám.
Tim anh thót lại. Vì ánh mắt người đàn ông trung niên đó lại chiếu thẳng vào chỗ Diệu Diệu.
Lẽ nào???
Kiềm chế sự rối loạn trong lòng, anh đành giả vờ tỏ ra giận dữ: “Ai cho phép các người xông vào nhà tôi? Các người ra ngoài hết ngay, nếu không ra thì tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Trong lúc đó, đôi mắt trầm tĩnh của Tiết Khiêm Quân vẫn tối lại, không nhìn ra cảm xúc.
Anh ta chỉ nói gọn: “Thực ra cũng chẳng có gì, San San nói gần đây cậu không ổn lắm, vừa hay tôi có quen một vị đại sư, mời ông đến để xem phong thủy cho cậu.”
Bạch Lập Nhân cười lạnh, “Tiết hồ ly, phong thủy nhà tôi có cần cái thứ gà mái như anh lo lắng không?”
Giọng anh còn lạnh lẽo hơn cả sàn nhà bằng đá mài. Nhưng Tiết Khiêm Quân phớt lờ anh, quay sang cung kính nói với đại sư: “Đại sư, phiền ông cảm ứng thử nơi này có người tôi cần tìm hay không?”
Đại sư không vội trả lời, ánh mắt ông ta như ngọn lửa, vẫn nhìn chăm chú vào một hướng nào đó.
Còn Diệu Diệu vẫn chưa kịp bay vào chậu thủy tiên cũng bị ánh mắt đó làm cho hoảng loạn. Cô bất giác sợ hãi lùi lại mấy bước. Nhưng cô lùi một bước thì đại sư lại bước tới một bước, ánh mắt chằm chằm không buông tha đó như muốn nhìn cho rõ, rốt cuộc cô là yêu quái phương nào.
Người đó nhìn thấy Diệu Diệu?
Trong tích tắc, Bạch Lập Nhân sợ hãi.
Bỗng đại sư nhìn về phía đó, chậm rãi lên tiếng: “Cô không nên ở lại đây, theo tôi đi.”
Ánh mắt Diệu Diệu lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Đi? Họ muốn đưa cô đi đâu?
Tiết Khiêm Quân như bỗng nhiên kích động, “Đại sư, nơi này thật sự có thứ không nên tồn tại sao?”
Là cô ấy ư? Nếu phải thì chẳng trách Diệu Diệu cứ không tỉnh lại được.
“Các người đừng đưa tôi đi, đừng bắt tôi!”, Diệu Diệu vô cùng sợ hãi.
Chân cô sợ tới nỗi run lẩy bẩy. Đại sư cúi đầu, tháo vòng hạt trên cổ ra, môi bắt đầu mấp máy liên tục, niệm những tràng bùa chú gì đó.
Trong tích tắc, Diệu Diệu bỗng thấy xung quanh như có một trận cuồng phong thốc tới, tay chân cô càng nhẹ bẫng, thậm chí sắp bay lên.
Bạch Lập Nhân cũng chẳng thể trấn tĩnh nổi.
“Các người cút ra ngoài hết cho tôi!”, anh gầm lên, thậm chí không chút khách sáo đẩy đại sư ra.
Bùa chú bị cắt ngang.
“Bạch Lập Nhân, chúng tôi không có ác ý gì đâu!”, Tiết Khiêm Quân sợ anh làm bị thương đại sư, đưa tay ra ngăn.
Sức anh quá mạnh, cả Tiết Khiêm Quân và đại sư đều bị anh đẩy ngã xuống sofa.
“Anh Lập Nhân, bọn em chỉ muốn giúp anh”, thấy anh nổi giận, Đỗ San San vội ôm lấy anh, cuống quýt, “Em cũng là lo anh bị ma ám thôi! Anh không biết đâu, gần đây anh rất lạ. Em không thể để con ma đó làm hại anh!”
Cô có phải là ma đâu!
Nhân lúc rối loạn, Diệu Diệu đang định chuồn về chậu thủy tiên, nghe thế thì vừa tức vừa buồn.
“Liên quan gì đến cô?”, Bạch Lập Nhân giận dữ hất mạnh tay cô ta ra, trút giận hết lên đầu cô ta, “Đỗ San San, ai cho cô quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi?”
Vẻ mặt anh quá hung dữ khiến Đỗ San San bị chất vấn đến nỗi đờ người.
“Cô là gì của tôi? Cô nghĩ mình có quyền nhúng tay vào cuộc sống của tôi hả?”, anh lạnh lùng nói từng chữ.
“Sao em lại không có quyền, chúng ta… chúng ta từng là người yêu của nhau cơ mà!”, Đỗ San San vừa xấu hổ vừa tức, nhưng quyết không nhượng bộ.
“Cô cũng biết nói ‘đã từng’ à, chúng ta chia tay đã tám trăm năm rồi, tôi nợ cô cái gì?”, anh rất giận, giọng lạnh lùng, đanh thép. “Để cô làm thư ký hoàn toàn là nể tình cảm trước kia, tôi đối với cô lúc nào cũng tình cảm hơn những người khác, không mong muốn mọi người khó xử! Tôi giữ thể diện cho cô nhưng còn cô, cô có cần thể diện hay không?”
Lời anh nói không vòng vo, không chút khéo léo, sắc mặt Đỗ San San thoắt xanh thoắt tái.
“Đỗ San San, cô đừng phí tâm tư vào tôi nữa, cho dù người tôi thích thật sự mất đi, hoặc chia tay, tôi và cô cũng mãi mãi không thể nào!”, anh nói dứt khoát.
Người anh thích?
Những lời khó nghe đó khiến Đỗ San San luôn cho mình là kiều nữ thế gian giờ đây ánh mắt long lên oán hận.
“Dù tôi nuôi ma, thì tôi có làm gì trở ngại cho các người? Tôi vui là được, có cần các người chạy tới nhà tôi thu phục ma quỷ không?”, anh gầm lên với ba người.
Đỗ San San không chịu được nữa, giậm chân định bỏ đi.
“Quay lại!”, anh sắc giọng.
Đỗ San San ngừng bước, nhưng trong lòng lại dâng lên chút hy vọng.
“Trả tôi chìa khóa!”, anh giật lấy chìa khóa trong tay cô ta. Chuyện hôm nay không thể để xảy ra lần hai.
Trái tim tan vỡ hoàn toàn.
“Bạch Lập Nhân, em hận anh!”, Đỗ San San oán hận nhìn anh lần cuối, rồi đau khổ bỏ chạy ra ngoài.
Cô ta sẽ khiến anh phải trả giá!
Nhưng Bạch Lập Nhân không đếm xỉa gì cô ta, Ng'n t anh nghiêm khắc chỉ vào Tiết hồ ly, rồi lại chỉ vào đại sư vẻ mặt u ám, muốn giải thích mọi phiền não hiện tại, “Hắn bỏ ra bao nhiêu tiền để thuê ông? Tôi trả gấp mười, các người cút ra ngoài ngay cho tôi!”
Ví tiền của anh đang đặt trên bàn trà, anh cầm lên ném vào người đại sư, “Cầm hết đi! Tất cả tiền mặt và thẻ ngân hàng!”, anh quá mất bình tĩnh, vì anh sợ hãi.
Người có người tốt kẻ xấu, đại sư cũng thế. Làm sao anh biết người mà Tiết hồ ly đưa tới tính tình thế nào, liệu có hủy diệt Diệu Diệu hay không? Nếu thứ mà Tiết hồ ly trả là tiền, nếu có thể mời đối phương ra ngoài, anh phải trả nhiều hơn cũng không sợ!
“Bạch Lập Nhân, anh bình tĩnh lại đi!”, Diệu Diệu đứng sau lưng bỗng đỏ hoe mắt.
Ghét quá, Đỗ San San bị chọc tức bỏ chạy rồi, mà cô lại vui mừng. Trong không khí căng thẳng, nghẹt thở đó, mà cô lại bị xúc động quá đỗi thế này.
Ban nãy mọi sự thiếu tự nhiên, căng thẳng, quan tâm khi nhìn thấy Tiết Khiêm Quân đều bị sự bảo vệ và chân tình của Bạch Lập Nhân xóa nhòa hết rồi.
“Bạch Lập Nhân, chúng tôi không có ác ý, nếu cậu che giấu Diệu Diệu thì cậu phải nghĩ cách đưa cô ấy về, chứ không phải để cô ấy cứ dở sống dở ૮ɦếƭ nằm trong bệnh viện!”, Tiết Khiêm Quân giữ phần eo muốn gãy rời do bị anh đẩy, tức giận.
Con trâu hoang dã này! Lúc nhỏ cũng thế, vẻ ngoài lạnh lùng như băng giống một hoàng tử ngạo mạn, nhưng thực ra tính khí rất tệ, hễ giận dữ là giải quyết bằng vũ lực.
Tưởng cậu ta đã trưởng thành, nhưng hóa ra vẫn như xưa!
Bạch Lập Nhân cũng giận dữ trừng mắt.
Tiết hồ ly dựa vào đâu mà chỉ trích anh, vì cô gái đó, anh từng nỗ lực, luôn nghĩ cách đó thôi? Là ai đòi đính hôn với người khác, hại cô gái đó ra nông nỗi này?
“Quay về!”, Bạch Lập Nhân trừng mắt nhìn Tiết hồ ly nhưng không quên ra lệnh cho cô nàng đứng sau lưng.
Anh sẽ không để bất cứ ai làm hại cô.
“Vâng”, có anh ở đây, Diệu Diệu thấy an lòng, cô vội bay về chậu thủy tiên.
Nhưng, đại sư nheo mắt lại, môi lại mấp máy. Đầu Diệu Diệu choáng váng, gần như đứng không vững. Chậu thủy tiên đã ở ngay trước mặt cô.
Cô muốn ở bên Bạch Lập Nhân, muốn được an toàn. Tìm thấy người mình yêu thương, tìm thấy tình cảm ổn định rồi, cho dù mãi mãi là ma, cô cũng không muốn đi.
Cô muốn ở cạnh anh mãi mãi.
“Mẹ kiếp, ông niệm cái gì mà niệm!”, Bạch Lập Nhân hoảng loạn, túm lấy áo đại sư. Giọng nói ảnh hưỏng tới linh hồn cô cuối cùng lại bị cắt ngang.
Diệu Diệu khó nhọc dời bước, hóa thân thành một làn khói trắng, bay vào trong chậu thủy tiên. Cô phải tin anh, Bạch Lập Nhân sẽ bảo vệ cô.
Tiết Khiêm Quân lại ra tay giúp đỡ ngăn cản anh. Nhưng sức anh ta không thể chống lại Bạch Lập Nhân. Nếu không vì không muốn làm to chuyện, khiến mọi người bên ngoài chú ý thì có lẽ bây giờ anh ta và đại sư đã nằm trong bệnh viện từ lâu.
Đại sư bị túm cổ áo kéo lên đến nghẹt thở, nhưng ông ta vẫn bình tĩnh nói, “Tiết tiên sinh, anh hãy lấy chậu thủy tiên kia… ôm trong lòng.” Tối nay, ông ta nhất định phải đưa linh hồn đi.
Tiết Khiêm Quân bàng hoàng, nhìn thẳng vào chậu cây.
Diệu Diệu ở trong đó?
Anh ta không cầm lòng được, đứng lên đi từng bước tới chậu thủy tiên, bế nó lên.
“Không được ***ng vào cô ấy!”, Bạch Lập Nhân không tài nào chịu đựng, buông đại sư ra, vội giật lại. Nhưng lần này Tiết Khiêm Quân dù bị anh túm chặt tay cũng không chịu buông.
Khung cảnh náo loạn.
Đúng lúc này…
“Đại sư”, ngoài cửa có tiếng bước chân tiến vào.
Tất cả sững người.
Bà Diệu mặc đồ ngủ xộc xệch bước vào nhà. Hôm con gái xảy ra chuyện, bà không kịp ngăn chặn. Cũng may hôm nay đã đến kịp.
“Đại sư, người còn nhớ con không?”, bà vuốt lại mái tóc rối bời, chắp tay lại, cung kính hỏi.
Đại sư ngẩn người, “Nhớ.” Lúc đó bà cũng ăn vận bình thường, nhưng câu hỏi bà đặt ra lại vô cùng cung kính, nên đại sư đã để ý đến bà hơn.
“Người trong chậu thủy tiên chính là đứa con gái bị ma nuốt mất hai phách mà con nhắc đến hôm đó”, bà bước lại, chìa tay ra với Tiết Khiêm Quân.
Bạch Lập Nhân lập tức buông tay anh ta ra. Trong tình huống này, Tiết Khiêm Quân không thể không buông tay.
Bà Diệu ôm “con gái” trong lòng, quay sang, khách sáo nói, “Hiện giờ con cũng đang không ngừng nghĩ cách để tập hợp đủ ba bảo vật mà đại sư nói!”
Nghe vậy, đại sư trầm tư suy nghĩ, “Để ta xem cho con gái bà.”
Ông ta được người ta nhờ đến đây, vốn không phải là thu phục ma quỷ gì mà là giúp người ta hồi hồn thôi.
Bà Diệu đưa chậu thủy tiên lại gần, đại sư thò Ng'n t vào trong bụi lá.
Không ai làm hại con mình, Bạch Lập Nhân đành im lặng, kìm nén.
“Cô ấy đã có được một nửa thứ bảo vật đó?”, đại sư ngỡ ngàng.
Bà Diệu cũng sửng sốt.
Thế nào là một nửa? Nửa còn lại là gì? Đồng tử tinh? Sao lại chỉ được một nửa? Hai đứa này lần mò cả ba tháng mà chỉ giành được một nửa hay sao? Đau đầu!
Đại sư cũng là đàn ông, có phần hiểu ra nhưng không tiện nói. Ban nãy chắc họ đã phá hoại chuyện gì đó.
Tiết Khiêm Quân không hiểu, anh ta chỉ quan tâm một vấn đề, “Đại sư, người có thể giúp cô ấy hồi hồn không?”
Nghe nói chuyện đó đối với vị đại sư này chỉ là chuyện nhỏ. Nên sau khi dậy lên mối nghi ngờ, anh ta bắt đầu điều tra Bạch Lập Nhân. Sau khi biết được quá nhiều điều kỳ dị từ quá nhiều người, anh ta mới đưa đại sư tới đây.
Bà Diệu cũng lộ vẻ mong chờ, “Vốn là con cũng định chuẩn bị khi nó có được bảo vật thứ hai thì sẽ để nó hồi hồn ngay, nhưng con không chắc chắn lắm.”
Thời gian cũng kha khá rồi, Diệu Diệu không thể ngủ nữa.
Bạch Lập Nhân chợt căng thẳng, anh không biết nên vui hay nên…
Nói thực là anh cũng không dám chắc sau khi cô tỉnh lại, có phải sẽ vẫn lằng nhằng không rõ ràng với Tiết hồ ly hay không.
“Để ta thử”, đại sư cúi đầu, ông ta đổi sang một kiểu bùa chú khác, môi lại bắt đầu mấp máy, “Chúng ta tới bệnh viện, bà đưa cô ấy đi theo sau tôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc