Mắt Trái - Chương 52

Tác giả: Đản Đản

Nhìn môi cô ta, nhìn môi cô ta!
Nhìn chăm chú, nhìn chăm chú!
Không biết vì sao, một đôi môi đẹp khác hiện lên trong đầu anh.
Đôi môi ấy có dáng hơi cong lên, mới nhìn đã rất cuốn hút, không cần dùng son mà đã cực kỳ quyến rũ, cảm giác khi hôn khiến người ta lưu luyến, khó quên.
Trong đầu, không cầm lòng được, lại hiện ra một cảnh, đôi môi mỏng của anh bao phủ môi cô, đưa đầu lưỡi ấm nóng vào sâu trong miệng cô, ra sức nuốt lấy hơi thở của cô.
Thực ra anh chưa từng hôn cô thực sự.
Không biết có phải vì bị anh làm cho đau quá hay không, mà cuối cùng “người anh em” dần dần ló ra, chầm chậm căng lên.
Anh nhắm mắt, bắt đầu nhớ lại làn da của cô, cảm giác mềm mại khi bàn tay anh lướt qua.
Nếu hôm đó, anh bất chấp cô đang mê ngủ, *** chiếm hữu cô…
“Người anh em” phía dưới bắt đầu oai phong đứng dậy.
Cô bên dưới anh, như một con rắn mềm mại uốn lượn, dùng đôi chân dài mê hoặc vòng ôm eo anh, đau khổ ***, mong anh chiếm hữu cô sâu hơn.
Tốc độ lưu thông máu đã bắt đầu nhanh hơn.
“Bạn trai à…”, cô nói bằng giọng dịu dàng, ôm lấy anh, nhìn anh, gọi anh.
Trước mắt không còn tiêu điểm, chỉ có sao lấp lánh, một luồng *** chưa từng có ập đến. Anh quỳ xuống, bàn tay kia cầm lấy cái chậu.
Vì anh biết, thứ gì đó có thể sắp ra rồi.
Tốt quá…
“Bạn trai à…”, cô hét lên.
Anh tiếp tục ngửa mặt lên, cố gắng dọn sạch cảm xúc, tiếp tục “phim dài tập” đang làm.
“Bạn trai ơi…”, bên ngoài, giọng cô càng hét to hơn.
Mặc kệ cô đi!
“Bạn trai à, nếu anh thực sự không được thì thôi! Đừng *** bản thân!”, thấy anh ở trong nhà vệ sinh quá lâu, cô lo lắng nói.
“Chúng ta tắm rửa ngủ thôi, ngày mai anh còn phải đi làm.”
Thực sự không được.
Đừng *** bản thân.
Ngày mai còn phải đi làm.
Như bị tạt một chậu nước lạnh toàn thân, dập tắt hoàn toàn ngọn lửa mà khó khăn lắm anh mới nhen nhóm được.
Cắn răng, anh mặc đồ vào, kéo quần lên, sắc mặt tái xanh, mở cửa.
“Liệu Diệu Trăn, em… em…”, việc chưa thành, mà thất bại đã nhiều, anh sắp tức ૮ɦếƭ!
Nhưng có điều, anh đã tìm ra chút phương pháp, so với Thư Kỳ, anh có hứng thú khi nghĩ về cô hơn.
“Bạch Lập Nhân, anh đừng vì em mà làm bản thân chịu ấm ức nữa…”, Diệu Diệu gục đầu, tâm trạng rất sa sút.
Cô đã “tắt” tivi, cả ngôi nhà không còn bị ám ảnh bởi âm thanh mờ ám kia nữa.
Thực ra quãng này, cô cũng giả vờ tỏ ra vô tâm vô tư.
Sự cố gắng của anh, cô nhìn thấy hết, xót xa trong lòng, nhưng vì không để anh phiền muộn hơn, cô chỉ có thể cười khỏa lấp, tích cực cổ vũ anh.
Ban nãy cô luôn đứng ngoài cửa, không ngừng nghĩ, quãng thời gian này, cô đã làm gì đây? Anh đã vì cô mà xóa hình xăm, cô còn muốn làm tổn thương anh thế nào nữa? Cứ thế này cô sẽ làm một người đàn ông bình thường trở thành lãnh cảm mất thôi.
Anh không biết tâm trạng của cô, chỉ biết cô đã phá hoại chuyện tốt của anh. Không, không, là “chuyện xấu”.
Lúc thấy cô, nghĩ lại H*m mu*n xấu xa của mình, anh có phần thẹn quá hóa giận, về phòng, đóng sập cửa lại, tức tối quăng người lên giường. Dù sao anh cũng không chịu nhún nhường, có chút tính khí thiếu gia, mặc kệ anh đi, đừng làm phiền nữa!
Nhưng cô lại mặt dày, theo vào trong.
Giường không lún xuống, nhưng cô đã nằm cạnh anh. Từ phía sau, cô ôm lấy anh.
“Đừng giận nữa, được không? Đều do lỗi của em”, nhẹ nhàng an ủi, xoa dịu anh.
Anh cứng đờ lưng, im lặng.
“Thực ra, chúng ta cứ sống thế này cũng rất tốt mà”, cô dịu dàng nói.
Anh vẫn phớt lờ cô.
“Còn nữa, em gọi anh ra là vì có chuyện thật”, cô xấu hổ thừa nhận.
Ban nãy, đờ đẫn đứng trước cửa nhà tắm, không hiểu vì sao mà cô chợt có một suy nghĩ rất to gan.
“Chuyện gì?”, cuối cùng anh quay đầu lại, hỏi nghiêm túc.
Người bạn trai là anh, tuy tính khí không tốt lắm, nhưng kỳ thực cho dù giận đến mấy thì đối với cô, anh là người hễ có cơ hội làm lành thì sẽ chịu nhường ngay.
Anh sẽ không thật sự phớt lờ cô, để tránh cho cơ hội làm lành của hai người mất hết.
Anh không muốn cãi nhau, không muốn chiến tranh lạnh.
“Em muốn…”
“Em muốn…”
Cô ấp úng.
“Em muốn gì? Coca hay là khoai tây chiên?”, cô mà ấp úng như thế thì chắc chẳng có chuyện gì hay.
Phụ nữ thường hay có thói quen xấu là ăn vặt trên giường. Tuy anh rất không thích nhưng vẫn hỏi.
Từ khi anh nuôi “ma”, sau khi cô biết “hút” thức ăn, cuộc sống của anh cũng thường gặp nhiều phiền toái, ví dụ những món ăn đó cuối cùng anh đều phải đau khổ vô cùng mà nuốt hết vào bụng.
“Em muốn làm anh…”, Diệu Diệu lấy tay ôm mặt, cuối cùng lấy hết can đảm, nói nhanh một hơi, “Anh *** và quần ra đi!”
Hử? Uống coca, ăn khoai chiên có cần anh phải cởi đồ không?
Anh đờ người.
Vì, loáng thoáng nhận ra có gì đó không đúng.
Hóa ra, dù đã xem rất nhiều phim ***, nhưng cô vẫn không thể nào thân kinh bách chiến thật sự.
Nhưng… cô không muốn người mãi mãi trả giá là anh.
“Nếu… anh đồng ý… em… thay anh… thay anh…”, anh hiểu, chắc là anh hiểu, Diệu Diệu không còn mặt mũi nào nói tiếp.
Suy nghĩ to gan của cô là, nếu cô đã có thể dùng ý chí để làm mọi thứ, thế thì sao không thử động tác ở trong phim… Tuy cô cũng không biết có thành công hay không…
“Anh… anh… có gật đầu không?”, vùi gương mặt nóng bừng vào *** anh, gian phòng lặng phắc, cô chỉ nghe thấy nhịp tim đập như sấm dội của mình.
Cô đang đợi câu trả lời của anh.
Cô… cô…
Đây… cũng quá *** rồi…
Đầu óc Bạch Lập Nhân trống rỗng, nên khi hoàn hồn lại, anh nhận ra mình hóa đá đã đáp: “Ừ.”
“Thế… chúng ta bắt đầu nhé?”, cô khó khăn nhìn anh.
Thế là, anh hiểu ý của cô.
Bàn tay cởi nút áo của Bạch Lập Nhân run run.
Nhưng anh biết, trong sự căng thẳng này, anh còn có quá nhiều kích động.
Trong ba tháng trước đó, anh còn thầm bực bội rằng mình quá kém may mắn, tại sao phải làm dương nam gì gì đó, quyết định sẽ tìm một cô bạn gái, cũng vì mục đích là lên giường, thậm chí khó khăn lắm mới ép Liệu Diệu Trăn nói ra lời thật lòng, thế mà cuối cùng lại xem phim A là ba bữa ăn hằng ngày.
Nhưng anh tính toán mấy cũng không ngờ, Liệu Diệu Trăn lại “cuống” đến thế, tới nỗi ra sức phối hợp như vậy!
“Sao anh lại nhìn em như thể em là kẻ thù giết cha vậy?”, cô thấp thỏm hỏi.
Có ư?
Anh sờ mặt mình, “Xin lỗi, anh căng thẳng quá.” Dẫn đến cơ mặt bị C*ng c*ng thôi mà.
“Không sao”, cô lại vùi mặt vào lòng anh, nhưng lần này, nút áo anh đã mở tung, ***g *** sạch sẽ như gương, hai người không còn cách làn vải nào nữa.
Tim cô đập nhanh, chưa bắt đầu mà đã căng thẳng muốn xỉu rồi.
Ngoài việc xem những “đạo cụ” chân thực trên những bộ “phim nghệ thuật” kia, thực ra thứ đó của đàn ông, cô chưa từng nhìn thấy bao giờ, chứ đừng nói là to gan làm gì nó.
Những bạn trai trước kia không phải cô không muốn, mà là chưa phát triển thì đã OVER rồi, nên lần này phải tận mắt nhìn, làm sao cô không căng thẳng được.
“Em không biết có được không…”, cô có phần muốn rút lui.
Nghe thế, anh nghiến răng, “Cứ cố gắng là được…”
Khiêu khích đàn ông, rồi rút lui, chẳng phải là cố ý đùa giỡn sao? Không được, anh không dễ bắt nạt như thế đâu! Hơn nữa, vì chính cô, đề nghị này là một phương pháp khá tốt!
Như thể sợ cô hối hận, anh vội vàng ra lệnh, “Em… nhắm mắt lại đã.”
Lập tức nhận thức ra điều gì đó, cô vội vàng đỏ bừng mặt, nhắm mắt lại.
Quả nhiên, bên tai nghe thấy âm thanh áo và quần rơi xuống đất.
“Được rồi”, anh bình tĩnh lên tiếng.
Lúc mở mắt ra, anh đã chui vào trong chăn, cả tấm chăn đắp lên người anh. Cô chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy xương quai xanh rất đẹp của anh.
Anh nằm dưới chăn chắc là không mặc gì nữa.
Nhưng… mắt cô đứng tròng.
“Anh thế này…”, che kín như cô dâu mới về nhà chồng thế này, làm sao bắt đầu đây?
Người đàn ông này, thật là có chút… vừa buồn cười, vừa đáng yêu.
Anh suy nghĩ một lúc, nhận ra đúng là khó quá, mới miễn cưỡng kéo chăn ra một chút, thò tay nhanh chóng lấy chăn đắp lên cô.
Cô chỉ là một linh hồn không biết lạnh cũng chẳng biết nóng, nhưng khi anh đắp chăn lên người cô, ***g *** anh áp vào cô, cô lại cảm thấy rõ ràng một luồng khí nóng bỗng dưng ập đến, cuốn phăng cô đi.
Cô có thể cảm nhận được, hai người đang áp sát vào nhau.
Sống chung đã ba tháng, yêu nhau hai tháng, ngoài thỉnh thoảng hôn nhau qua không khí, họ hiếm khi thân mật, những hành động giữa tình nhân với nhau như ngồi trên đù* gì đó, họ càng thấy ngượng nghịu chứ đừng nói là thực hành.
Bây giờ…
Học theo động tác trong phim, cô bắt đầu hôn từ cổ anh.
Trong tích tắc, anh cong người lên.
“Anh có cảm giác sao?”, Diệu Diệu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Chuyện này… nói thế nào nhỉ, cảm giác cô hôn lên cổ anh vừa chân thực vừa như mơ, hình như có thể cảm thấy, nhưng lại không thực lắm.
Anh không thể nói rõ cảm giác đó, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Anh sẽ không thể nói cô biết, cho dù bây giờ không có cảm giác thật thì anh cũng vẫn gật đầu.
Thấy anh gật đầu, Diệu Diệu như có được nguồn khích lệ lớn lao. Gạt bỏ sự xấu hổ, cô càng ra sức “gặm nhấm” anh.
Hút hút hút… cứ như uống nước thường ngày thôi.
“Ưm…”, anh bỗng kêu lên một tiếng vẻ thiếu tự nhiên.
Lần này là cảm giác thật sự, như có một con bướm khiêu vũ trên cổ, trên *** anh.
Người không có kinh nghiệm như cô nên đành học bừa theo trong phim, vừa gặm vừa cắn lung tung lên người anh.
Lúc hôn đến vai anh, Diệu Diệu khựng lại.
Ở đó thoáng thấy vết sẹo màu xanh mờ mờ. Nhưng chỉ còn lại những đường nét nhạt nhòa, không còn đôi mắt như truyền thần, không còn miệng rồng há to đáng sợ.
Nó không còn làm hại cô được nữa.
Khi Diệu Diệu hút lấy con rồng đó, bỗng một luồng hơi nóng dâng lên mắt cô.
Chị Lưu trong công ty đã từng đi xóa xăm chân mày, sau đó lúc về thì la oai oái, chỗ đó sưng đến một, hai tuần, không dám đi đâu.
Bây giờ, anh xóa hình xăm diện tích lớn như thế thì đau đến nhường nào?
Cô nghĩ, cô sẽ nhớ cả đời, có một người đàn ông đã vì cô mà cả phần vai phải chảy máu đau đớn suốt một tháng.
“Diệu Diệu, đừng…”, nơi vai có cảm giác ngưa ngứa, anh nhíu mày, mở mắt ra, quả nhiên thấy cô đang gục lên chỗ đó.
Anh sợ vết sẹo sẽ làm tổn thương cô.
Nhưng cô lại ôm anh, cảm xúc dâng trào, hôn đi hôn lại chỗ đó, không chịu buông.
Cúi nhìn xuống, giờ đây cả người cô đều ở trên anh.
Trời, tư thế này…
Nhận thức đó khiến máu toàn thân anh đều dồn hết về một chỗ.
Chỗ đó, lập tức trở nên C*ng c*ng.
Toàn thân anh trở nên thiếu tự nhiên, đến mức muốn đẩy cô ra nhưng lại lưu luyến không nỡ.
“Em…”
“Anh…”
Hai người cùng mở miệng, rồi cùng im lặng.
Tấm chăn đã nóng bừng bừng, da anh trắng ửng hồng, như được châm một ngọn lửa, trong tích tắc, cô cũng cảm nhận thấy điều đó.
Hai người đều cứng đờ, anh không biết phải làm sao, mà cô cũng thế.
“Muốn… tiếp… tiếp tục không?”, Diệu Diệu nuốt nước bọt.
Tư thế của cô lúc này, sao nhìn giống như cô là một tên háo sắc, đang cuống quýt ngược đãi, ђàภђ ђạ trai tân chưa có kinh nghiệm vậy?
Oan uổng quá, thực ra cô cũng chưa có kinh nghiệm mà?
“Tiếp… tiếp đi…”, anh cắn răng, đồng thời một thứ gì đó càng căng thẳng hơn nữa.
H*m mu*n sôi sục trong cơ thể đang căng tràn, khiến anh khó chịu quá.
Nhưng anh không biết phải làm sao.
Bạn gái anh chỉ là một linh hồn, nếu… nếu cô là người, chắc anh sẽ không kìm nén như thế.
Anh muốn cô, H*m mu*n cô!
Cô cũng nghiến răng. Cô nhớ rằng, khi cô nhận ra mình có khả năng di chuyển đồ vật đã H**g phấn biết bao.
Cô không muốn anh mãi mãi chỉ là người bỏ tâm sức ra, cô cũng muốn thương yêu anh mãi mãi.
Cô biết, tình cảm của cô đối với Bạch Lập Nhân bây giờ, hình như đã vượt qua hẳn mức “thích” rồi.
Tiếp tục lóng ngóng hôn anh, từ ***g *** xuống dưới, cảm thấy sự C*ng c*ng của anh, sự căng thẳng của cô.
Lúc trượt xuống…
“Em… em đến đâu rồi?”, Bạch Lập Nhân quá căng thẳng, siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, cuối cùng vẫn hỏi.
Anh có cảm giác… cảm giác đó… nhồn nhột, mềm mại.
Nhưng, anh không thể chắc chắn.
Hai nắm tay đặt hai bên của anh đã căng thẳng túm chặt tấm chăn, mạnh tới nỗi muốn làm rách nó.
“Em… em bắt đầu nhanh đi!”, anh gồng mình.
Nhưng, cô vẫn đờ đẫn.
Hóa ra, đây chính là cái đó của đàn ông.
Đáng sợ quá, thô thế này, làm sao có thể…?
Anh cảm thấy cô ngừng lại mọi động tác, cứ đờ đẫn mãi. Vì anh bây giờ giống như con cá đã rời xa bờ, bị ném vào trong không trung…
Luống cuống tay chân.
“Liệu Diệu Trăn!”, anh giục cô, vừa hậm hực vừa bực bội.
Cô mà không hành động nữa thì anh sắp ૮ɦếƭ mất thôi!
Hành hạ người ta như thế, có nhân đạo không?
Cô hoàn hồn, sắc mặt đã đỏ bừng như người bị trúng gió. Cũng may, anh không nhìn thấy bộ dạng luống cuống của cô.
Người cô đang nóng bừng.
Nóng đến mức môi miệng khô đắng, nóng đến mức cổ họng bốc khói, nóng tới mức mồ hôi sắp thấm ướt lễ phục của cô.
“Liệu Diệu Trăn, em mau đi!”, anh khàn giọng, kêu lên khe khẽ.
Mặt anh cũng đỏ lên như bị trúng gió, vì… bộ phận dựng đứng lên của anh như có ý thức của nó, vì cô đến gần nên run rẩy, bối rối…
Anh biết bây giờ mình rất nhạy cảm, tới mức chỉ cần một chút xíu động lực… Chỉ cần một chút thôi…
Trong đầu anh toàn là dáng vẻ kiều diễm mê hoặc khác thường của cô.
Nghe mệnh lệnh của anh, Diệu Diệu run lên, rồi vẫn nhắm mắt, gồng mình chạm tới…
Toàn thân Bạch Lập Nhân rung động. Cô nàng này… thực sự đã luyện tập quá thành công! Anh thậm chí còn lờ mờ cảm nhận được hơi ấm của cô.
Anh ngửa mặt, sắc mặt trắng bệch trừng trừng nhìn một điểm nào đó, đã không thể suy nghĩ được gì nữa. Anh rất đau khổ, nhưng lại cảm thấy sung sướng lạ lùng. Hóa ra, đây chính là *** cực độ trong một đời người.
Chịu đựng cảm giác đầu mình như bị trúng gió, Diệu Diệu vụng về học theo động tác trong phim.
Anh nghiến chặt răng.
Cảm giác bứt rứt này thật quá đau khổ.
Cô vẫn lóng ngóng tiếp tục.
Dù sao cái thứ gọi là “kỹ thuật” này, nhìn thấy được nhưng chưa chắc đã học được.
“Người anh em” của anh, khi cô ***ng chạm, nó run rẩy, suýt rời khỏi tay cô mấy lần.
“Diệu… Diệu… em… nữa…”, nhưng anh lại không thỏa mãn, yêu cầu vẻ nóng vội.
Thật sự, chỉ cần một chút động lực nữa thôi.
Không được rồi, cô nóng quá.
Cô chỉ có thể tới mức đó thôi. Dù sao, cô cũng chẳng phải “người” mà.
Nhưng cô vẫn rất nỗ lực.
Anh đã quá căng thẳng. Cô cảm nhận được.
Anh cũng thế.
Cái “thứ” khó hầu hạ đang kích động, H**g phấn, run rẩy.
Bỗng, cô mở to mắt, có thứ gì đó.
Đó là…
Trên cổ anh, gân xanh hằn lên.
“Diệu Diệu, em… em…”, kìm nén, anh gần như không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Thứ đó, phải nhận lấy toàn bộ.
Thế là, mặc kệ! Lần này đến lượt anh, không còn chịu đựng nổi mà hành động!
Cả hai đều cảm thấy vô cùng kích động.
Tiếp sau đó, rất quan trọng, rất quan trọng…
Sắp… sắp…
………
“Ding doong! Ding doong!”
Đêm khuya tĩnh mịch, chuông cửa lại reo vang ngay lúc này, vô cùng đường đột, vô cùng ngang ngược.
Hết lần này tới lần khác.
Không chịu thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc