Mắt Trái - Chương 51

Tác giả: Đản Đản

Hôm nay là Chủ nhật, đúng sáu giờ tối.
“Bạch tiên sinh, cậu lại tới à?”, người chăm bệnh ngồi cạnh giường, vừa xoa P0'p cho bệnh nhân, vừa chào anh.
Anh lịch sự gật đầu.
“Cô Liệu vẫn thế”, không đợi anh hỏi, người chăm bệnh đã chủ động nói với anh vẻ âu lo, “Nhưng lần sau tôi sẽ xoa P0'p chân cho cô ấy, hình như có hiện tượng co rút.”
Công việc mỗi ngày của bà là lật người cho bệnh nhân, lau rửa sạch sẽ, xoa P0'p, nên tình trạng của cô, bà hiểu rõ nhất.
“Để cháu làm”, anh bước tới.
Người chăm bệnh đã quen, nhường chỗ cho anh.
Bạch Lập Nhân ngồi cuối giường, động tác thuần thục đặt tay lên chân cô, chỗ chăn đã được người chăm bệnh cuốn lên sẵn, nhẹ nhàng xoa P0'p.
Anh trầm tư nhìn người đang nằm trên giường.
Bạn gái anh.
Mỗi lần đặt chân vào bệnh viện, tâm trạng anh đều không ổn lắm.
Cơ thể kia nằm trên giường đã tròn ba tháng rồi, mỗi ngày chỉ có thể duy trì bằng chất dinh dưỡng truyền vào người, dần dần gầy yếu, làn da trong suốt như không có sắc máu, ngay cả gương mặt đẹp cũng bắt đầu hóp vào, vô cùng tiều tụy, đâu còn phong thái rạng rỡ như xưa.
Anh không biết là nếu Diệu Diệu không tỉnh dậy nữa, thì cơ thể đang hô hấp yếu ớt kia, các cơ quan trong người cô còn có thể gắng gượng bao lâu nữa.
Anh đặt MP3 lên đầu giường, mở bài hát đã cài sẵn, chỉnh âm lượng, nhẹ nhàng đeo tai nghe vào tai cô. Mong là bài hát gần đây cô đặc biệt thích nghe nhất cũng có thể làm cơ thể cô tận hưởng cảm giác nhẹ nhàng này, trong giai điệu vui tươi đó, nỗi khao khát trong anh cũng có thể chậm lại.
Đợi cô nữa, đợi cô thêm nữa.
Anh sẽ cố gắng sớm, “lấy” thứ cô cần ra cho cô.
Vừa cho cô nghe nhạc, vừa xoa P0'p chân cô.
Nửa tiếng sau.
“Tiết tiên sinh hình như về rồi”, người chăm bệnh thấy bóng dáng xuất hiện dưới lầu, thì nhắc anh.
Bạch tiên sinh và Tiết tiên sinh là hai dạng đàn ông khác nhau, một người lạnh lùng, người kia ít nói, một người dịu dàng, người kia hòa nhã. Họ đều là bạn của cô Liệu, nhưng rất lạ là cả hai hình như rất thù hằn nhau, chưa từng ***ng mặt, cứ một người tới là người kia đi.
Đương nhiên, khác với Tiết tiên sinh ngày nào cũng tới thăm, Bạch tiên sinh cơ bản chỉ xuất hiện một tuần một, hai lần.
Nghe vậy, Bạch Lập Nhân lạnh lùng đứng dậy.
Mỗi tuần vào lúc này, anh đều đến thăm “Liệu Diệu Trăn”, sở dĩ chọn lúc Tiết hồ ly ăn cơm là vì vào lúc này, anh không muốn xảy ra xung đột với ai trong phòng bệnh. Nếu Tiết hồ ly cũng ở đây, nhìn thấy sự quan tâm chăm sóc của anh ta với “Liệu Diệu Trăn” thì anh sợ sẽ không chịu nổi.
Anh đang định ra khỏi phòng bệnh thì hai người đàn ông lại ***ng độ nhau, lạnh lùng.
Chẳng có gì để nói, Bạch Lập Nhân đi lướt qua anh ta.
Tiết Khiêm Quân cũng thế.
Gần đây Đỗ San San cứ hay gặp anh, nói những lời lẽ kỳ quặc nhưng anh không còn tâm trạng nào để tin cô ta.
Lúc Bạch Lập Nhân đi rồi, Tiết Khiêm Quân bước vào, nhìn thấy vật mà Bạch Lập Nhân để lại.
Anh ta nhét tai nghe vào tai mình.
Mọi thứ về Diệu Diệu, anh ta đều muốn tìm hiểu, mọi dấu tích dù nhỏ bé khiến cô tỉnh lại, anh ta cũng không muốn bỏ qua.
Chẳng có gì đặc biệt, một bài hát rất bình thường, điệu nhạc vui tươi.
“Bạch tiên sinh nói, cô Liệu rất mê bài hát này, thỉnh thoảng lại ngân nga vài câu!”, bà chăm bệnh cười.
Ban nãy bà hỏi rất kỹ mà.
“Vâng”, anh gật đầu, rút tai nghe ra.
Rất bình thường, thật sự là thế.
Nhưng…
Tiết Khiêm Quân đờ người, anh vội vàng nhét tai nghe vào lại. Lắng nghe kỹ bài hát, anh dần hóa đá.
Bài hát này hình như là mới ra đĩa chưa đầy một tháng.
***
Lúc quay về chung cư thì bầu trời đã có sao giăng, Bạch Lập Nhân ngước nhìn, vị trí nhà anh lại sáng đèn.
Cả thế giới nơi đây và bệnh viện như ở hai không gian, thời gian khác nhau, khiến tâm trạng anh bỗng trở nên khác hẳn.
Xách bữa tối, anh vào thang máy, đến trước cửa nhà thì đã rút chìa khóa ra mở.
“A”, “ôi”, “um…” Trong nhà này loáng thoáng vẳng ra âm thanh khiến người ta đỏ bừng mặt, tim đập nhanh. Cô nàng sao lại nắm chuẩn thời gian anh về nhà thế nhỉ, quá lợi hại! Anh thầm tức tối.
Mở cửa nhà, rồi vội vàng đóng lại. Trong phòng khách, *** rỉ đau khổ nhưng sung sướng của cô gái kia càng rõ hơn, thậm chí còn gào thét khiến ngôi nhà rung lắc dữ dội, sông cạn đá mòn.
Anh đau đầu!
“Bạch Lập Nhân, cuối cùng anh đã về!”, thấy anh về, Diệu Diệu vui mừng bay tới.
“Em cố ý phải không!”, anh chỉ vào màn hình, giận dữ trách mắng cô, biết rõ anh ghét cái gì mà cô còn cố ý chào đón anh bằng cách này.
“Ai bảo anh có bí mật ૮ɦếƭ người làm gì”, cô hừ lạnh.
Cứ một, hai lần mỗi tuần, anh đều biến mất mấy tiếng đồng hồ, lại không chịu nói đi đâu khiến người cô đơn là cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh phớt lờ cô. Dù sao tâm trạng một mình anh không tốt là được, chẳng cần kéo thêm ai nữa. Ngoại trừ sợ đồ dơ bẩn ở bệnh viện quá nhiều, đó cũng là nguyên nhân anh chưa từng đưa cô đến bệnh viện.
Tắt tivi đi, tạp âm đó biến mất, anh bày đồ ăn tối ra rất gọn ghẽ. Đến lúc bày xong bát đũa thì… “Um… hư…”, âm thanh mờ ám quá đáng đó lại vẳng ra từ tivi.
Không cần nghĩ, lại là con “ma” trong nhà, dùng kỹ thuật vô cùng thuần thục của mình mở tivi lên lại.
Nếu trong nhà bây giờ có trộm thì cô sẽ làm kẻ đó sợ đến mức tè ra quần mất.
Cô nàng này… Mỗi lần anh biến mất vài tiếng quay về, tâm trạng lúc nào cũng khó chịu, nên cô thích đùa giỡn với anh như vậy. Yêu nhau đến nay đã gần hai tháng, anh lại nhận ra mình không hề có khả năng đàn áp cô.
Mỗi người một bát, vẻ mặt anh dửng dưng không cảm xúc.
Nhưng… “Em muốn ăn với anh”, cô bay đến cạnh anh.
Anh lặng lẽ ăn, nhưng động tác giơ đùa lên rõ ràng chậm hơn hẳn người bình thường.
Đó là vì anh đang đút thức ăn.
Đã quen với cách cũ, cô ăn hương trước, rồi anh ăn phần còn lại.
Trên tivi vẫn đang “a”, “ôm”, “ưm”, càng lúc càng to, nghe mà tim đập chân run.
Cô không bị ảnh hưởng gì, vẫn ăn rất ngon lành.
Nếu cô còn xấu hổ thì hai tháng nay đã bị âm thanh đó mài mòn từ lâu rồi.
Hai tháng trước, cô vẫn còn đỏ mặt, giả vờ trấn tĩnh, rất thiếu tự nhiên mà tìm đủ mọi đề tài để nói chuyện, định làm giảm nhiệt không khí. Nhưng, bây giờ thì… Sự xấu hổ của con người quả nhiên cũng sẽ bị liệt.
“Đây đúng là phim nghệ thuật hả?”, nhưng cũng có người thực sự không tê liệt được, anh hỏi.
Hơn nữa, lúc ăn cứ chiếu cái này, còn lòng dạ nào mà ăn?
Hai tháng nay anh đã gầy đi năm cân, chính là bị âm thanh này *** đến ăn không ngon, ngủ không yên.
Sự ngọt ngào trong tình yêu chưa thấy đâu, mà giờ đã thấy áp lực trùng trùng.
Anh thấy áp lực quá, vì… ૮ɦếƭ tiệt, hai tháng rồi mà anh vẫn kém cỏi tới mức không thể lấy được chút “đồ” ra.
Tuy nỗi phiền não đó anh chưa từng nói ra, nhưng Diệu Diệu cũng ngô nghê đến mức không phát hiện thấy.
“Chẳng phải anh nói là Thư Kỳ là nữ minh tinh duy nhất anh thấy xinh đẹp hay sao? Anh từng nói môi cô ấy rất đẹp…”, Diệu Diệu thắc mắc.
Có bạn gái “chu đáo” như cô, anh còn bất mãn gì nữa.
Hai tháng trước, họ bắt đầu con đường “lấy bảo vật” vất vả, dài dặc, không nhìn thấy điểm cuối đâu cả.
Một ngày nọ, hai người cùng xem bộ phim *** đầu tiên trong cuộc đời của cả hai.
Bộ phim đó nghe nói cực kỳ “rung động”, là Tiểu Vĩ cực lực đề cử, còn không tiếc công hiến bản hạn chế của mình.
“Chàng trai tàu điện ngốc nghếch.”
Chỉ nghe tên này thôi mà cô và Bạch Lập Nhân đã khá hài lòng, tưởng là anh chàng ngố tán tỉnh người đẹp trên tàu điện, sau đó yêu đương rầm rộ, hào hứng.
Cô còn chuẩn bị sẵn chậu để thu lấy bảo vật nữa.
Đĩa phim vừa chiếu, cô và Bạch Lập Nhân đều biến sắc.
Cái gì mà anh chàng tàu điện ngốc nghếch, là con quỷ háo sắc trên tàu thì có!
Xem phim mà Bạch Lập Nhân thấy máu sôi lên, nhưng là giận dữ, vì buồn nôn tới độ không chịu nổi.
Mấy ngày sau, lại là một hôm nào đó, khi anh không còn kích động nữa, bình tĩnh lại rồi, họ lại thử xem một bộ AV khác.
Sắc mặt Bạch Lập Nhân lại tái xanh, xuất hiện vẻ đau khổ vô cùng.
Đương nhiên, cô biết là sự đau khổ đó không phải dạng mà họ chờ đợi, mà là căm ghét!
Mẹ kiếp, cho dù là trong tivi, anh vẫn thấy buồn nôn muốn ૮ɦếƭ rồi.
Cứ xem nữa thì anh thấy khả năng chào cờ buổi sáng của mình cũng mất luôn!
Bên kia còn một đống AV nữa, đều do Tiểu Vĩ đề cử.
Thế là, một hôm nào đó.
“Có muốn xem thử phim của Mutou Ran[1] không?”, cô giả vờ bình tĩnh, hỏi anh.
[1] Mutou Ran: nữ diễn viên phim cấp ba nổi tiếng của Nhật.
Hôm đó, cô “nấp” trong lòng anh, nghe Tiểu Vĩ cười “dê” một trận, cực lực đề cử: làm người không biết Mutou Ran, xem hết phim A cũng uổng công.
Tiểu Vĩ nói cô nàng này rất chuyên nghiệp, sẽ khiến người đàn ông có đời sống khô khan biết được hóa ra bản thân vẫn có thể “hùng dũng” lắm.
Hóa ra, những lời bình luận riêng không hề kiêng dè của đàn ông còn kinh khủng hơn cả giữa phụ nữ với nhau.
Mong chờ vô cùng, mong chờ vô cùng.
Diệu Diệu hí hửng, lại chuẩn bị chậu cho anh thu bảo vật.
Cô nghĩ, anh sẽ làm được!
Hùng dũng ơi là hùng dũng!
Tối đó, cái chậu quả thực đã được sử dụng ngay.
“Bạn gái, em tránh đi một chút, anh có việc cần làm”, cuối cùng khi xem xong, vẻ mặt anh không cảm xúc đề nghị cô.
Diệu Diệu sửng sốt. Anh kích động rồi? Có cảm giác rồi?
Tin mới nóng hổi đặc biệt!
Sắp được rồi, sắp được rồi!
Quả nhiên Tiểu Vĩ nói đúng, chẳng có người đàn ông nào thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Mutou Ran.
Thế là, nín nhịn cảm giác khó chịu kỳ lạ, cô chậm rãi bay về chậu thủy tiên.
Vừa đi vừa lén lút nhìn phía dưới bụng anh.
Dáng vẻ đàn ông… cô chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng thấy anh hiện nay hình như khá là bình tĩnh.
Không không không, khuôn mặt dần dần xuất hiện vẻ đau khổ rồi.
Lẽ nào, kích động quá độ?
Có lẽ, đúng là cô bay quá chậm.
Dù sao thì Bạch Lập Nhân cũng không kìm được nữa.
Nghe anh “ụa” một tiếng, cái chậu đã được sử dụng, vì Bạch Lập Nhân đã ôm lấy nó mà ói hết bữa tối ra.
Từ đó bệnh ưa sạch của anh càng bùng phát dữ dội hơn.
Thậm chí ngay cả chạm vào người khác, anh cũng rửa hai tay đến nỗi muốn bong cả da, mà vẫn không chịu tha cho mình.
Chỉ vì anh đã xem những cô gái kia làm bài thực hành.
Sau đó, mỗi tối khi ngủ, anh đều lăn lộn không yên. Anh không bình tĩnh nổi.
Nhưng Diệu Diệu biết, sự không bình tĩnh đó không phải là vì H**g phấn. Mà là hai tháng nay, ngày nào anh cũng buồn nôn. Người đàn ông này đúng là kỳ quặc.
Những bộ phim “hành động” quá mức ấy, trình độ lẫn mức độ đều quá cao so với anh.
Họ vẫn nên “bình dân hóa” một chút thì hơn.
Thế là…
“Thư Kỳ… à… *** cô ấy thực ra rất đẹp…”, chưa nói xong, Diệu Diệu đã nhắm mắt, hai tay đỡ lấy trán, thầm kêu cứu mạng.
Tại sao cô lại phải đóng vai ác chứ?
Trước kia, cũng có một người bạn trai nào đó vì muốn nảy sinh quan hệ thân mật nào đó, mà cố ý mua vài đĩa phim, chuẩn bị mở mắt cho cô để học hỏi kinh nghiệm.
Lần nào cô cũng ngượng ngùng từ chối, nào giống bây giờ còn chủ động dạy hư bạn trai, y hệt tú bà trong kỹ viện vậy.
“Anh không có cảm giác.” Anh thấy dạ dày muốn lộn ra.
Lại không có cảm giác?
Cô không ngừng hỏi anh thích ngôi sao nào, là anh nghĩ ngợi mãi mới thốt ra được hai chữ Thư Kỳ.
Thư Kỳ mấy năm nay đã không còn cởi đồ nữa, muốn tìm những phim đó, mắt cô đã phải tiêu hao sức lực đáng kể.
Khó tin phải không, cô bây giờ đã biết ngồi trước máy tính, tìm tài liệu giúp anh rồi!
Anh nói đôi môi của Thư Kỳ rất đẹp, rất gợi cảm, nhưng không nói muốn ngắm *** người ta mà!
So với việc nhìn cơ thể Thư Kỳ vì chịu cởi đồ mà nổi tiếng, thì anh thích vẻ quyến rũ xen lẫn cao quý của cô sau khi mặc quần áo hơn.
Ôi trời, dù sao anh chỉ thích kiểu phụ nữ mặc đồ thôi!
Không cùng tiếng nói nên không muốn phí lời với cô.
Cuối cùng, miễn cưỡng ăn hết bữa tối trong *** rỉ phụ họa, anh chuẩn bị vào nhà vệ sinh rửa tay, nhưng anh lại trông thấy một cái chậu mới mua.
Lông mày nhíu chặt lại.
Áp lực ơi là áp lực.
“Bạn trai à”, cô đứng phía sau gọi anh.
“Gì đó”, anh quay đầu sang.
Không có phép lịch sự gì cả, theo bạn trai vào nhà tắm cơ đấy!
“Bạn trai à, rốt cuộc anh có được không?”, cô dè dặt hỏi.
“Đương nhiên là được!”, anh đáp.
“Thật không?”
“Nói nhảm!”, anh gầm lên.
Đối với đàn ông mà nói, đó là kiểu đối thoại cực kỳ sỉ nhục họ.
Mà đoạn đối thoại này ngày nào cũng lặp lại.
Một tấm hình màu cỡ giấy A4 bỗng từ bên ngoài bay vào, đậu dưới chân anh.
“Bạn trai à, anh thử xem”, cô cổ vũ.
Là một tấm hình gợi cảm để lộ tấm lưng trần của Thư Kỳ.
Khóe mắt anh giật lên một cái.
“Đồng chí, cố lên!”, cô vỗ mạnh vai anh.
Anh vô cùng bi thương đưa tay lên, đóng sập cửa nhà tắm lại.
Anh đờ đẫn ngồi trên nắp bồn cầu, thẫn thờ, sau đó miễn cưỡng ngước lên nhìn tấm hình Thư Kỳ để lộ tấm lưng trần, như đang mỉm cười với anh.
Anh phải thừa nhận rằng mắt thẩm mỹ của Diệu Diệu đã tiến bộ rồi.
Tấm hình này cô chọn khá tốt, chí ít không làm anh phản cảm.
Đưa tay cởi nút áo, nhưng đến nút thứ ba mới sực nhớ, anh chỉ là lấy tinh, không phải làm thật.
Nhưng mặc đồ thì cứ thấy chỗ nào đó không ổn.
Quả nhiên, bản thân anh quá kỳ cục. Nhưng không thể chậm trễ nữa.
Gắng khích lệ bản thân, anh *** áo ra.
Anh không phải dạng đàn ông cơ bắp, vì không thích để lộ cơ thể nên làn da có thể nói là trắng trẻo, nơi ***g *** thậm chí còn sạch sẽ hệt phụ nữ, nhưng mỗi một thớ thịt lại rất chắc khoẻ.
Anh đứng trước gương, ngắm nhìn cơ thể mình.
Thực ra tỷ lệ cơ thể anh rất đẹp, eo không thô, “người anh em” trông rất sạch sẽ.
Chầm chậm, anh dán tấm hình Thư Kỳ lên trên mặt kính.
Vỗ trán, thở dài thườn thượt.
Ai ngờ, thanh danh một đời của Bạch Lập Nhân này phải hủy diệt ở đây.
“Cố gắng lên!”, cúi đầu, nghiêm khắc cảnh cáo “người anh em” của mình.
Bạn gái của anh không thể hôn mê mãi.
“Người anh em” bên dưới vẫn gục đầu ủ rũ, không có chút tinh thần nào.
“Lên nào!”, anh ra sức khích lệ nó.
Sự nghiêm khắc trong giọng nói như thể, “nó” mà không lên thì anh sẽ giận dữ mà phế bỏ ngay vậy.
Nhưng mãi mà nó vẫn không sợ uy hiếp, chẳng phản ứng gì cả.
Cũng đúng, tay trái sờ tay phải, làm sao mà có cảm giác được?
Anh ngẩng phắt lên, nhìn vào tấm hình.
Gương mặt anh lúc này nghiêm khắc y hệt như đang nghiên cứu một môn khoa học khó nhằn nào đó.
“A” “ưm” “ôi”…
Vô cùng hợp khung cảnh, trong tivi ngoài phòng khách, Thư Kỳ vẫn đang phát ra âm thanh “đau khổ”, y như thật vậy, như thể anh chỉ cần mở cửa ra là sẽ thấy ngay cảnh biểu diễn lồ lộ của cô ta.
Cố bình tĩnh lại, anh trừng mắt nhìn đôi môi dày có thể gợi lên bao *** trong đàn ông của Thư Kỳ.
Đúng là một đôi môi đẹp.
Anh bắt đầu kích động “người anh em”.
Anh cố gắng để mình nhập tâm, hồi tưởng lại một số cách mà tối qua anh đã lén lút tìm trên mạng.
Nghĩ đến môi của Thư Kỳ, nghĩ đến môi của Thư Kỳ.
Cũng vẫn không phản ứng.
Thế thì, nghĩ đến cơ thể bên dưới của phụ nữ? Nghĩ đến cảm giác khi ***?
Anh quay lưng lại với tấm gương, để mặc mặt gương lạnh áp vào người, lạnh thấu xương.
“Người anh em” vẫn gục đầu ủ rũ.
Không được, anh không được rồi!
Anh tựa vào mặt gương lạnh lẽo một lúc lâu thật lâu, lâu đến mức anh gần như phát điên, đá văng cái chậu để bên cạnh.
Anh đứng lên, vẻ mặt dửng dưng, rửa tay.
Mười ngón tay, anh rửa thật sạch sẽ, đặc biệt là đầu ngón tay, như thể chỉ muốn lấy bàn chải chải cho sạch.
Rửa tay xong, anh không vội mặc quần áo, ra khỏi nhà tắm ngay. Anh biết, bên ngoài là ai đang đợi anh.
Anh không muốn lại đối diện với ánh mắt thất vọng của cô.
“Không sao, lần sau lại cố gắng”, anh biết, chắc chắn cô sẽ an ủi anh như thế.
Thực ra kiểu an ủi này khiến người ta khá bực bội.
Rửa tay bằng nước lạnh xong, anh hít một hơi thật sâu.
Lại lần nữa!
Anh lại đặt tay anh lên “người anh em”.
“Người anh em” bị bàn tay lạnh ngắt của anh bao phủ, sợ hãi rụt đầu vào trong.
Ra sức, nhìn chăm chú Thư Kỳ.
Anh thừa nhận, những lời của người chăm bệnh nói hôm nay đã làm anh kích động.
Bắp chân Diệu Diệu bắt đầu co rút, anh không thể chờ đợi được nữa.
Anh lại gắng sức làm đầu óc trống rỗng, nghiêm túc nhìn chăm chú cô nàng Thư Kỳ xinh đẹp rạng ngời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc