Mắt Trái - Chương 49

Tác giả: Đản Đản

“Cậu… cậu… cậu định làm gì?”
Diệu Diệu trợn mắt, vì anh đang xé vỏ hộp BCS.
“Thì lấy đồ ra trước, lát nữa đỡ phải luống cuống!”, anh lườm cô, như thể cô đang hỏi một câu quá thừa thãi.
Diệu Diệu lại nhấn mạnh, “Đỗ San San có đời sống riêng bừa bãi như thế, cậu lỗ quá rồi!”
“Chẳng sao, tôi không nhất thiết phải tìm gái trinh”, anh hờ hững trả lời, bộ dạng như đã quyết ý. “Cho dù tôi lỗ một chút, nếu cậu có thể tỉnh lại thì chẳng phải cậu lời hay sao?”“
Cô không cần lời!!!
Sắp đến giờ rồi, cô căng thẳng bay ra chỗ cửa sổ, trông thấy bóng dáng mảnh mai bước xuống từ xe taxi, nhịp tim cô đập nhanh tới độ sắp nhảy ra khỏi ***g ***.
“Á, cô ta đến thật rồi!”
Không phải chứ? Diệu Diệu kêu oai oái.
Cô không ngờ Đỗ San San còn mặt mũi tới đây, càng không ngờ Bạch Lập Nhân lại không so đo, cố chấp “hy sinh” vì cô.
Tại sao không có chuyện gì là phát triển theo hướng cô mong muốn vậy?
Cuống quýt quay lại, cô nhìn thấy Bạch Lập Nhân như đang suy tư, đùa nghịch cái thứ hình vuông mong manh trong bàn tay.
A a a!!!
Anh làm thật.
“Cậu nấp đi!”, anh đứng dậy, đẩy cô về phía chậu thủy tiên.
“Mình không muốn!”, Diệu Diệu sắp khóc tới nơi.
Không biết vì sao, thấy cái thứ hình vuông kia, cô đã liên tưởng tới tương lai không đầy mười phút nữa, cảnh xuân quang vô hạn sẽ diễn ra trong nhà.
Anh sẽ đè người con gái khác xuống…
Anh sẽ ve vuốt người khác…
Anh sẽ…
“Bạch Lập Nhân, cậu nghĩ lại đi! Mình thật sự không cần cậu hy sinh!”, cô khổ sở kéo áo anh, ra sức lắc đầu.
“Cậu cho tôi một lý do, tại sao tôi không cần ‘hy sinh’?”, mắt anh sâu như biển cả.
“Vì cậu mắc bệnh sạch sẽ, cô ta không phù hợp yêu cầu của cậu”, cô cuống lên.
Vì anh mà cô đã thành loại phụ nữ chuyên đi nói xấu kẻ khác rồi.
Anh lắc đầu, “Đây không phải lý do.”
Làm sao không phải là lý do?
Diệu Diệu buột miệng theo bản năng, “Thế thì mình không muốn cậu bị người khác ‘phá thân’, mình không thể chịu đựng, có được tính là lý do không?”
Vừa nói xong, tự cô đã thấy bàng hoàng.
Anh khẽ nhướng môi, ánh sáng neon chiếu vào đôi mắt đen láy của anh.
“Liệu Diệu Trăn, cậu đang tỏ tình với tôi à?”, anh hỏi, vẻ mặt điềm tĩnh.
Tỏ tình? Thế cũng được tính à?
Ding doong! Ding doong!
Chuông cửa vang lên.
Diệu Diệu lại bị ép buộc, lòng dạ rối bời.
“Không phải à? Hóa ra là tôi hiểu lầm! Tôi thật nực cười, lại hiểu lầm là cậu thích tôi!”, anh đi xuyên qua cô, vừa đi vừa nói, “Cậu trốn đi đi, lát nữa có thể sẽ diễn ra cảnh không đứng đắn đâu.”
Cảnh không đứng đắn? Anh định làm gì?
Hộp BCS rỗng bị xé ra vô cùng nhức mắt, đang cảnh báo cảnh *** sắp sửa xảy ra.
Đầu óc trống rỗng.
Cô không muốn! Tim đau quá!
“Bạch Lập Nhân, cậu nghe lời tôi nói đã! Có thể không cần làm trực tiếp, có lẽ… ‘hai tay vạn năng’ là được!”, cô chặn trước mặt anh, không cho anh đi.
Cô không chắc chắn nhưng đã từng nghe mẹ nhắc đến những chuyện đại loại vậy, cách đó, nếu anh có thể thì chắc cũng sử dụng được.
‘Hai tay vạn năng’? khóe môi anh giật giật.
Cô nàng ૮ɦếƭ tiệt này, không nói sớm!
“Tôi chưa từng thử, tôi nghĩ chắc lúc thực hành cũng rất khó”, anh tiếp tục đi tới, hạ quyết tâm, “Vẫn không nên làm khó dễ nhau thì hơn.”
Vì anh từ chối mà nước mắt cô như có ý thức, đã lăn dài trên gò má.
Nhưng anh không hề quay đầu lại, làm sao nhìn thấy nước mắt của cô.
Ding doong! Ding doong!
Chuông cửa lại hối thúc.
Tay anh đã đặt trên nắm đấm cửa.
“Bạch Lập Nhân, cậu không hiểu lầm, mình thích cậu! Mình thích cậu!”, không thể chịu đựng được, cô từ phía sau ôm lấy anh, bị ép tới mức suy sụp mà khóc.
Gương mặt cô lại khóc đến nhòe đi.
“Mình xin cậu, đừng lên giường với Đỗ San San, mình không chịu nổi! Không chịu nổi!”, cô sắp bị anh ép đến phát điên rồi.
Anh dừng lại mọi động tác.
“Thích tôi thật à?”, anh khẽ hỏi lại.
“Đúng”, cô sụt sịt.
“Muốn làm bạn gái tôi?”, anh không quay đầu, lại hỏi.
Cô lại ngần ngừ.
“Tôi chỉ có thể giữ thân như ngọc cho bạn gái tôi”, nói xong, tay anh lại giả bộ thò đến nắm đấm cửa.
“Được được được! Mình đăng ký làm bạn gái cậu!”, nghe thế, không dám do dự nhiều nữa, Diệu Diệu gật đầu lia lịa.
Nụ cười bỗng chốc nhuộm đều mày mắt anh.
“Thế à! Nếu cậu đã… thích tôi đến vậy thì tôi vứt cái đó nhé?”, anh giơ thứ hình vuông mỏng manh lên.
“Ừ ừ”, cô gật đầu như gà mổ thóc.
Tay anh giơ cao, ném “đạo cụ” ngứa mắt kia vào thùng rác phía sau.
“Tôi mở cửa đã”, không kịp cho cô có thời gian phản ứng, anh đã mở cửa ra.
“Lập… Lập Nhân, đây là sổ tiết kiệm anh nhờ em đi lấy về”, Đỗ San San đứng ở cửa, vẻ bất an.
“Cảm ơn, em về đi”, vẻ mặt anh lạnh nhạt nhận lấy sổ tiết kiệm.
Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, anh không có quyền hỏi, nhưng đối với người thích nói dối, anh luôn giữ thái độ nghi ngờ về nhân cách của kẻ đó.
Nghe anh nói vậy, sắc mặt Đỗ San San tái nhợt.
Vốn anh đã nói là tối nay cô ta đến, anh sẽ giao hết số tiền trong đó cho cô ta.
Nhưng rõ ràng là, anh đã thay đổi ý định.
Không muốn lãng phí thời gian thêm, Bạch Lập Nhân đóng cửa.
Quay lại, ôm cô nàng ngốc nghếch đang sửng sốt vào lòng.
Phải, cho dù chỉ có thể ôm một linh hồn hư vô, cảm xúc của anh cũng lên xuống bất định.
Vì trong lòng anh, là những cơn xao động của tình yêu.
Dựa vào ***g *** phập phồng của anh, Diệu Diệu vẫn đờ đẫn.
Ban nãy…
Nhìn sổ tiết kiệm mà anh vẫn cầm, vẻ mặt cô kỳ quặc.
Sao, cứ thấy… sai lầm chỗ nào đó.
“Bạn gái à!”, anh cúi xuống, gọi cô.
“Hử?”, cô đáp lại.
“Anh có nói là, con gái theo đuổi con trai, là phải trả giá không nhỉ?”, anh khẽ hỏi.
Gái theo đuổi trai??? Trả giá???
Quy tắc hẹn hò?
“Bây giờ để anh ôm em trước đã, lát nữa, anh sẽ từ từ nói kỹ hơn về quy tắc hẹn hò”, anh cười, ***g *** chắc khỏe càng phập phồng dữ dội hơn.
***
Ôm cô một lúc, tay chân đau nhức, bộ dạng nhìn ngố không thể tả, nhưng anh không tài nào thỏa mãn, đành khẽ than thở, “Nếu có thể ôm được thật thì tốt quá…”
Diệu Diệu đứng thẳng để mặc anh ôm, nghe câu than thở đó sao mà thấy khó chịu, cô bực bội lẩm bẩm một câu, “Em đã nói rồi, không hẹn hò nữa…”, rồi lùi ra khỏi vòng tay anh.
Chính vì những nguyên nhân này mà cô nói không muốn cả hai oán hận nhau.
Anh lườm cô, khó chịu nói, “Em làm chuyện ngốc vì kẻ khác mà người chịu tội lại là anh!”
Sau này, cô chỉ có thể vì anh mà làm mọi chuyện, cô là bạn gái anh, mạng sống của cô cũng là của anh, muốn sống muốn ૮ɦếƭ gì đó, sau này cũng chỉ dành riêng cho một mình anh!
Anh lại cạnh khóe cô!
Ngọt ngào mới xuất hiện phút chốc biến mất, Diệu Diệu cứ bị mỉa mai hoài nên bỗng thấy bực bội, “Em đã nói bao nhiêu lần rồi, em không tự tử mà!”
Nhưng anh chỉ ậm ừ đáp qua loa, “Ờ, thế thì coi như em chưa từng tự tử vì Tiết hồ ly”, dù sao anh cũng không muốn nhắc lại, nhắc một lần là đau đớn một lần.
Thái độ anh vậy là sao?
Nghe thế, Diệu Diệu suýt té ngã.
Quay lưng lại, anh ngồi xuống sofa, ngoắc ngoắc tay gọi cô, dáng vẻ như đại lão gia có chuyện cần nói.
“Chi tiết của quy tắc hẹn hò ít nhất phải ba mươi điều”, anh nở nụ cười.
Ít nhất ba mươi điều? Hẹn hò với người kỳ quặc quả nhiên là phiền toái!
Đúng lúc cô vừa để lộ nét mặt sống không bằng ૮ɦếƭ, thì anh lại thong thả nói tiếp.
“Tất nhiên là với mối thâm giao của chúng ta, đơn giản hơn thì chia thành ba điều là được.”
Lời anh nói đã kịp thời ngăn chặn ý muốn đánh trống rút lui của cô.
Chỉ ba điều, thế thì có thể chấp nhận được.
“Cơ bản là ban nãy có người sống ૮ɦếƭ gì cũng nói thích anh, lại kiên quyết yêu cầu đăng ký làm bạn gái anh, nên anh là bên A bị theo đuổi, còn em tất nhiên là bên B chủ động theo đuổi.”
Diệu Diệu không dám tán thành, nhưng cũng không thể phản bác lại.
Anh chỉ vào mũi cô, cao giọng hỏi, “Em có thừa nhận là lúc nãy em theo đuổi anh không?”
Chuyện này…
Cô cực kỳ khó xử, gật gật đầu, xem như thừa nhận.
Bỏ đi bỏ đi, tên này sĩ diện lắm, cứ để anh lời một chút cũng chẳng sao.
“Nên là, người trước người sau, cả đời này, quan hệ giữa bên A và bên B cũng không được thay đổi.”
Vẻ mặt anh tỏ ra vui sướng kiểu “tiểu nhân đắc ý”, kéo dài giọng, “Anh sắp nói điều đầu tiên này…”
Anh ngồi trên sofa, cô tiện thể ngồi xổm trước mặt anh, vị trí từ trên cao nhìn xuống của anh vừa hay có thể nhìn thấy xuân quang rõ mồn một dưới cổ áo cô.
Trời ạ, tại sao mới chính thức ở bên nhau chưa quá mười phút mà anh đã có cảm giác tim gan sôi sục thế này?
Cố bình tĩnh, tránh ánh nhìn sang hướng khác, anh kiên quyết không bị sắc đẹp cám dỗ, làm cho xong việc chính, “Liệu Diệu Trăn, em phải nhớ lấy, bên B chủ động trước nên sau này dù xảy ra bất kỳ việc gì đều không bao giờ có tư cách chủ động chia tay.”
Không có tư cách chủ động chia tay?
Trông thấy vẻ mặt khó hiểu của cô, hình như sắp phản bác, anh lập tức nheo mắt, hỏi vẻ trách móc, “Chẳng lẽ lúc nãy em nói thích anh, muốn làm bạn gái anh đều chỉ là tiện thể mà nói, không cần chịu trách nhiệm hay sao?”
Chuyện này…
“Quyền chủ động theo đuổi thuộc về em rồi, nên tất nhiên sau này những quyền lợi như quyết định chia tay hay không, có cần thiết phải làm thế hay không phải dành cho anh, như vậy mới công bằng!”
Như thế cũng được ư?!
Cô nghe mà há hốc miệng, nhưng không còn từ ngữ nào để cự nự.
Cô đành khỏi khẽ, “Vậy nếu chúng ta không hợp nhau thì làm thế nào?”
Mới nghe điều này của anh thôi là cô đã biết, chỉ cần cô gật đầu thì mãi mãi sẽ chịu thiệt thòi.
Làm sao vừa quyết định thích nhau mà đã có cảm giác bị gả bán như trong xã hội cũ rồi?
Nghe ba chữ giả thiết “không hợp nhau”, anh tức giận, “Chúng ta từ bạn bè bình thường phát triển thành quan hệ thân mật thế này, trải qua bao năm rồi? Tính cách của em, tính tình của anh, mọi người đều quá hiểu nhau, gặp chỗ không vừa lòng thì cả hai nhẫn nhịn một chút là được, làm sao có thể không hợp nhau?”
Chính vì cô quá hiểu tật xấu của anh nên mới không chắc chắn rằng có hợp hay không mà!
Cảm giác tình yêu điện giật là vô cùng kỳ diệu, nhưng cuộc sống cần thực tế, làm sao cô biết họ có hợp với nhau hay không chứ!
“Được rồi, được rồi, thói quen khác nhau trong cuộc sống sau này, mức độ thân mật khi yêu nhau, không gian cần thiết cho cả hai, những chuyện này anh sẽ kiểm soát thật tốt, không cần lo lắng vấn đề hòa hợp!”
Anh khoát tay, tỏ ý không cần cô nói nhiều.
Thấy anh vẻ mặt không vui, Diệu Diệu cũng không dám chọc tức anh nhiều, hơn nữa cô cảm thấy anh nói rằng cả hai chịu khó nhường nhịn lẫn nhau là cũng rất có lý.
Nên cô đành gật đầu, dặn lại, “Nếu chúng ta thật sự không hợp nhau thì bên A nhớ đừng miễn cưỡng bản thân nhé!” Dù sao cho đến giờ cô cũng chỉ toàn làm “bên bị đá”, không có quyền thì không có quyền thôi, chẳng sao!
Anh gật đầu, xem như đã hài lòng.
“Điều thứ hai, bắt đâu từ ngày hẹn hò với nhau, bên B bắt buộc phải đoạn tuyệt qua lại với nam giới, cho dù là họp mặt bình thường, chỉ cần bên A không có mặt thì bên B không được đi một mình.”
A!
Thế cũng quá là vô lý rồi!
“Nếu anh không đặt ra luật này, lỡ như ý chí em không kiên định, anh bị người ta ‘khoét tường’ thì phải làm sao?”, anh lạnh lùng hừ một tiếng, “Người đòi hẹn hò là em, đến lúc đó người chạy đi mất cũng là em, thế thì chẳng phải anh trở thành trò cười à? Còn mặt mũi nào làm người nữa?”
Bắt buộc phải cắt đứt mọi khả năng!
Cô ngẩn người. Cảm thấy lời anh nói hình như đúng, mà hình như cũng không đúng.
“Em sẽ không chạy theo người khác đâu”, cô có đạo đức mà, cho dù tình cảm với anh xảy ra vấn đề gì cũng phải chia tay trước rồi mới ở bên người khác chứ…
Khoan đã? Cô đã không có quyền chủ động chia tay, thì đạo đức này rất khó xảy ra trong thực tế.
“Thế thế… sao anh lại đề phòng em như vậy!”, cuối cùng Diệu Diệu đã biết mấu chốt vấn đề nằm ở đâu.
Anh nheo mắt, giọng nói kỳ quặc: “Tối qua là ai đã chạy tới phòng kẻ khác, lại còn ‘bóng đè’ hả!”, trong công ty nghe mấy chữ đó là sắc mặt anh đã tái xanh rồi.
Nếu không phải vì cô “chủ động” thì anh đã bước tới, ném Đơn Thiếu Quan gãy thêm vài cái xương nữa rồi!
“Nói, bạn gái, em đã đè người đàn ông của kẻ khác thế nào? Dùng chân trái hay chân phải của em?”, giọng anh chua chát.
Cô vỡ lẽ, vội vàng khoát tay, “Không có không có, là A Vu đè, không phải em!”, cô chỉ phụ trách giả ma hù dọa thôi.
“Thật không? Không dối anh chứ?”, anh xoa đầu cô, giọng vẫn nghiêm nghị.
Một người bạn trai quá oai phong lẫm liệt.
Cô gật đầu thật mạnh, anh mới thấy nhẹ nhõm nhưng vẫn nói, “Bạn gái, ngẩng đầu lên xem.”
Nghe thế, cô vội ngoan ngoãn ngước lên.
Theo động tác của cô, anh hài lòng lấy tay ôm mặt cô, cảnh cáo, “Đừng có làm trò mờ ám với kẻ khác, đừng để anh thấy không vui trong lòng!” Mặt cô khá là “đào hoa”, nên anh phải phí nhiều công sức để ngắt trụi hoa đào quanh cô mới được.
Ý muốn chiếm hữu trong mắt anh quá rõ rệt, khiến tim Diệu Diệu run lên, có chút ngọt ngào, lại có chút bất lực, “Được rồi được rồi, em đã nhận lời anh là sau này đi đâu cũng sẽ báo cáo với anh mà!”, cô có thể tưởng tượng tương lai sau này chắc chắn rất thê lương.
Dù sao, cứ có cảm giác bị anh ăn thịt chắc rồi!
Không công bằng ơi là không công bằng!
Biết sớm thì ban nãy cô đã không chủ động đăng ký làm bạn gái anh!
Lần sau cô sẽ không bao giờ chủ động theo đuổi đàn ông nữa! Không không không, xùy xùy xùy! Làm sao có lần sau!
Anh cười thỏa mãn.
“Điều thứ ba, thiết lập tình cảm cố định, thích là mãi mãi không đủ, em phải học cách yêu anh, đương nhiên…”, anh nhìn cô, thong thả nói, “Anh cũng thế, sẽ học cách yêu thương nhau!”
Điểm này cô tán thành.
Cô thích, mong đợi… cái cảm giác anh sẽ yêu cô.
“Còn nữa, bạn gái mà anh cần, không phải thư ký nên em không cần quá độc lập, không cần quá chăm chỉ, có chuyện gì cứ dựa vào anh là được.”
Nghe câu đó, cô mới nở nụ cười, ai ngờ lại thấy anh nói tiếp, “Tất nhiên là chúng ta ở bên nhau, dù chuyện lớn hay nhỏ em cũng phải nghe theo anh, anh chỉ đông thì em không được đi hướng tây.”
Đối với cô, người bạn trai mới ‘nhậm chức’ là anh có tham vọng kiểm soát quá lớn.
Chỉ đông, thì không được nhìn tây.
Nếu bây giờ cô là thư ký, lời của sếp nói tất nhiên là không thành vấn đề, nhưng đổi lại là bạn gái thì như thế cô là gì đây? Cô có còn tôn nghiêm của mình không?
“Thôi, anh yêu cầu nhiều như thế, chúng ta không cần ở bên nhau nữa đâu”, cô khó chịu, không làm nữa, bãi công.
Nụ cười mới nở của anh đông cứng.
“Em có ý gì?”, giọng anh sắc bén.
Đã nhận lời sẽ không đá anh rồi mà?!
“Thôi bỏ đi, tính cách chúng ta không hợp nhau, đừng nên miễn cưỡng thì hơn”, cô khoát tay.
Cô không thể làm người phụ nữ giống mẹ Bạch được.
“Chi tiết thì chúng ta có thể dần dần bàn bạc”, anh nghiến răng.
“Không bàn nữa, chẳng có gì đáng bàn”, cô quay đi, “Yêu đương như thế, biến mình thành người khác rồi, cái gì cũng phải nghe theo đối phương thì thật vô vị.”
Rõ ràng là anh nghĩ cô dễ bắt nạt mà.
Bỏ đi, phiền ૮ɦếƭ được, phiền ૮ɦếƭ được, hay đừng bắt đầu thì hơn.
“Chuyện lớn nghe theo anh, chuyện nhỏ nghe theo em, thế là được rồi chứ?”, giọng anh nhường nhịn vẻ không vui.
“Không cần, em không làm được chuyện dù đúng hay sai thì anh cũng là trời là đất, chuyện gì em cũng không được ý kiến khác!”, cô bực bội, “Anh cứ xem như chưa từng nghe câu em nói thích anh là được!”
Cô không muốn vì một mối tình mà biến bản thân thành một con Pu'p bê không có suy nghĩ.
“Em bảo theo đuổi là theo đuổi, không theo đuổi thì bỏ đi à, xem anh là gì hả?”, anh giận dữ trách móc.
Thực ra nhìn kỹ thì anh đã không còn tỏ ra uy nghiêm như lúc nãy nữa.
“Trừ phi anh nhận lời, không thể vì em chủ động tỏ tình mà xem thường em, sau này chuyện gì chúng ta cũng bình đẳng, mọi chuyện đều phải bàn bạc”, cô hậm hực, “Nếu không thì nên bỏ đi.”
“Được, quyết định thế đi”, anh lập tức nhận lời.
Cô lại bị câu trả lời quá nhanh của anh làm cho cứng người.
Đơn giản thế sao?
Cô quay lại, nghi ngờ nhìn anh.
Làm sao cô biết, thực ra hai điểm trên, mình cũng có thể giành lại.
“Nào, dựa vào chân anh”, anh vỗ vỗ đùi mình.
Ban nãy anh suýt thì sợ hết vía, quả nhiên đến giờ vẫn chưa thích hợp để “làm cao”.
Dù sao, nếu cô dám chối bỏ mọi thứ thì buổi tối anh sẽ khóc tới ૮ɦếƭ.
Vốn là bên dưới còn có một số quy tắc bạn gái cần tuyên bố những gì, bạn trai cần nói những gì. Bây giờ anh vội ngừng lại, sợ tật xấu kỳ cục của mình lại làm bạn gái ‘mới nhậm chức’ sợ chạy mất.
Đợi sau này yêu thương nhau rồi, khi cô không thể sống thiếu anh, thì anh mới từ từ bắt nạt cô.
Dưới mệnh lệnh của anh, chậm rãi, từ từ, Diệu Diệu bò qua, theo chỉ thị, ngồi lên đùi anh.
Trong chớp mắt thôi, tim anh đã được hạnh phúc lấp đầy.
Đêm sinh nhật anh, cô uống say nên mới nằm lên đùi anh.
Nhưng hôm nay thì không, cô đã danh chính ngôn thuận thuộc về anh rồi!
Dẫu vậy thì con người lúc nào cũng là loài động vật tham lam nhất, có một tấc lại đòi một trượng, cô nằm trên đùi anh, rõ rệt và gợi cảm, anh bây giờ bắt đầu mong ước có thể thật sự chạm vào cô.
“Hai tay vạn năng”?
Anh sờ sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ.
Nếu “lần mò” theo con đường này thì tính khả thi là bao nhiêu?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc