Mắt Trái - Chương 47

Tác giả: Đản Đản

Hôm nay, dù không phải là San San, thì cũng sẽ là người khác.
Đỗ San San bước tới, ân cần đỡ lấy anh.
“Cảm ơn”, anh nở nụ cười hòa nhã.
Có cần ngọt ngào thế không hả? Rõ ràng trước đó lúc anh bước ra, sắc mặt rất kém, vậy mà bây giờ bước chân đã trở nên nhẹ hẫng, trước sau có vẻ cách biệt quá lớn thì phải?
Một bữa cơm thôi mà, đối phương đã hạ thuốc gì mà để anh biến thành chàng trai pha lê mong manh dễ vỡ thế này?
Diệu Diệu đần mặt.
Cô đờ đẫn ngồi đó, chính mắt trông thấy hai người họ về phòng với vẻ thân mật.
Mà còn… “Cách” một tiếng, cửa phòng khóa lại nhanh gọn.
Lại khoá??? Tại sao phải khoá? Quang minh chính đại thì sao phải khóa?
Chẳng phải chỉ là bôi thuốc hay sao?
Diệu Diệu cắn răng, mặt dày, xuyên vào trong.
“Bạch Lập Nhân, hai người…”, đang phàn nàn thì giọng nói bỗng biến mất trên môi.
Anh như không nghe thấy, đang thong thả ***.
“Bạch Lập Nhân, cậu cậu… hai người định làm gì?”, Diệu Diệu lắp ba lắp bắp.
Bôi thuốc thôi, thực ra chỉ cần tuột áo xuống là được, sao phải biểu diễn màn Th** y vũ thế kia?!
Hơn nữa… OMG, lần này, Diệu Diệu thực sự đã nhìn thấy tấm thân trên anh trần trụi hoàn toàn.
*** ngoài ra, vóc dáng Bạch Lập Nhân rất chắc khoẻ, tay chân thon dài, có thể nói là hoàn toàn không có những bắp thịt phô trương. Người bình thường không tập thể dục thể thao, vì sao lại có một cơ thể đẹp như thế? Công lý ở đâu???
Còn nữa, anh *** cũng mạnh bạo quá rồi chăng?
“Bạch Lập Nhân, cậu… cậu…”, ngón tay Diệu Diệu run run, sợ anh mạnh bạo nữa thì sẽ cởi luôn cả khuy quần ra.
Cũng may là không!
Anh chỉ quay lại, nằm sấp xuống giường, “San San, phiền em, bắt đầu được rồi.”
Giọng nói dịu dàng hiếm hoi, dễ khiến người ta nảy sinh hiểu lầm.
“Vâng,”, Đỗ San San cười e thẹn.
Sau đó cô ta cũng ra tay. Nhưng, cô ta lại ra tay *** khoác tay lửng của mình ra trước.
A a a a…
Cô ta định làm gì?
“Anh Lập Nhân, em có thể *** khoác được không? Em sợ dính thuốc, không giặt được”, Đỗ San San hỏi, tỏ ra bẽn lẽn.
A a a a!
Sao không nói thẳng ra là cô ta muốn dụ dỗ đi?
Ngoại hình trông ngây thơ trong sáng, mà dù suy nghĩ đen tối thì trông cũng rất vô tội!
Không được, không được, không được!
Hai người đã cởi đồ thế này, chẳng phải rất dễ củi khô bắt lửa?
Cô tin Bạch Lập Nhân nhất định sẽ từ chối, cô tin!
Nhưng…
“Được thôi, tùy em”, Bạch Lập Nhân không quay đầu lại, trả lời, có vẻ rất thoải mái.
Diệu Diệu ngẩn người. Lẽ nào… lẽ nào… đúng là tình vẫn chưa cạn?
Nhưng… ban nãy Bạch Lập Nhân đút cho cô ăn, cảnh tượng ấm áp đó khiến cô có ảo giác thật sự là ánh mắt anh nhìn cô quá dịu dàng, như đang nhìn một thứ rât yêu thích, rất trân trọng vậy.
Ánh mắt đó rõ ràng là nhìn cô, chứ không phải Đỗ San San!
Lẽ nào, Bạch Lập Nhân cũng học cách vờn đùa phụ nữ, chơi trò mờ ám?
Diệu Diệu bỗng thấy lửa giận bốc lên trong ***g ***.
Chỉ có thể nhìn Đỗ San San bây giờ chỉ còn mặc một chiếc áo sát nách màu tím và váy bó chữ A.
Hơn nữa, điều khiến người ta không phục hơn, là Đỗ San San tuy mặc thế mà cũng giống một đóa hoa trong sáng đẹp đẽ nhất trong rừng hoa, toát lên vẻ yểu điệu, dịu dàng khó tả.
“Hai người bôi thuốc thật hả? Mình thấy là biểu diễn cảnh *** thì có!” Diệu Diệu ngồi xổm trước mặt anh, tức tối lay lay cánh tay anh.
Nhưng Bạch Lập Nhân như không nghe thấy.
A, sao lại thế?
Diệu Diệu giơ bàn tay năm ngón trong suốt lên vẫy vẫy trước mặt anh, cuống quýt, “Bạch Lập Nhân, có phải cậu lại không nhìn thấy mình hả?” Chuyện gì thế này? Chẳng phải hôm qua anh mới uống nước bùa hay sao? Thời gian mất linh lần này ngắn thế sao? Không thể nào!
Bạch Lập Nhân nằm sấp trên giường, hai mắt nhìn thẳng phía trước, nhưng mắt anh như hoàn toàn thoát ly khỏi từ trường của cô, tất cả những gì liên quan đến Liệu Diệu Trăn đều không thể vào được mắt anh, đầu anh, tim anh.
“Nhiều bọng máu quá, anh chẳng biết chăm sóc bản thân gì hết, mới để sốt cao như thế!”, Đỗ San San khẽ trách móc.
Ngón tay cô ta chấm lên thuốc bôi mát lạnh rồi thong thả thoa lên lưng anh.
Diệu Diệu hoảng hốt, vì cô lại trở thành không khí rồi.
Đặc biệt là, trong tình huống mờ ám của đôi nam nữ này, ngay cả cơ hội nói chuyện với anh mà cô cũng không có.
“Bạch Lập Nhân, rốt cuộc cậu có thấy mình không?”, Diệu Diệu vừa cuống vừa tức.
Cảm giác mát lạnh bên vai quá thoải mái, Bạch Lập Nhân nhắm mắt lại.
Một phút trôi qua, hai phút, ba phút, bốn phút.
Mười phút đã qua mà đôi nam nữ này vẫn còn bôi thuốc.
Tốc độ gì thế?
Diệu Diệu lắp bắp.
Cô không nên ở lại đây, dù gì đi nữa cô có gọi Bạch Lập Nhân thế nào thì anh cũng không nghe thấy.
Cô ở lại đây cũng chẳng ý nghĩa gì.
Nhưng chân cô như mọc rễ, không tài nào dứt ra được.
“Anh Lập Nhân, anh ngủ đi, em mát xa cho anh nhé!”, có bôi thuốc nữa cũng không còn ý nghĩa gì, Đỗ San San lau tay sạch sẽ, rồi dịu dàng nói.
Bạch Lập Nhân không mở mắt, nhưng bất ngờ nói “Ừ.”
Một tiếng “ừ” khiến gương mặt Diệu Diệu âm u khó đoán.
“Xem như mình đã biết, bôi thuốc cái gì, hai người chẳng qua là để sờ qua sờ lại!”, Diệu Diệu vỡ lẽ.
Chẳng trách mà cô ta bôi thuốc lâu như thế.
Hai người này giống Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh, người kia chịu đòn vậy!
Một mối gian tình trắng trợn, trần trụi!!!
Đỗ San San tiếp tục xoa P0'p cho anh, từ vai, đến lưng, rồi dừng ở phần eo chắc nịch không chút mỡ thừa, không dừng lại.
“Đừng, anh sợ nhột”, Bạch Lập Nhân nhắc.
Nhưng giọng rất dịu dàng.
Sợ nhột? Có phải một bộ phận nào đó của anh đã có phản ứng không?
Cô biết ngay, trong tình huống này, chẳng người đàn ông nào có thể kiềm chế!
Diệu Diệu cắn chặt môi, bỗng sống mũi cay cay, lại sắp bị Đỗ San San ςướק mất rồi.
Rõ ràng đã nghe thấy lời anh nói, Đỗ San San vẫn dừng lại ở eo anh, nhưng cô ta bắt đầu chuyển sự chú ý, “Anh Lập Nhân, mấy hôm nay bác trai cứ gọi điện tìm anh, anh thật sự mặc kệ bác à?”
“Ông ta tìm anh có chuyện gì?”, Bạch Lập Nhân mở mắt, lóe lên vẻ lạnh lùng.
Anh đã bị chuyển hướng sự chú ý nên không còn thời gian để tính sổ chuyện bàn tay cô ta đã sắp xoa P0'p đến hông anh.
“Nghe nói Khiêm Quân dạo này không còn tâm trí lo việc, bác trai muốn mời một vị CEO xử lý chuyện công ty, bác mong là anh có thể nhân cơ hội tốt này mà quay về công ty”, bây giờ là cơ hội ngàn năm có một.
Tuy nhà họ Đỗ và họ Bạch khá tương xứng, nhưng trong lòng cô ta vẫn khao khát Bạch Lập Nhân có thể lấy lại được phú quý xưa kia, như thế trước mặt bạn bè, cô ta mới hãnh diện được.
Bạch Lập Nhân cười lạnh lẽo, “Bảo ông ta bỏ cuộc đi! Tài sản không cam tâm giao cho Tiết hồ ly thì chi bằng ông ta tự cố gắng mà sinh thêm một đứa con trai nữa!” Anh chỉ theo mẹ, ngoài họ không thay đổi ra thì anh và người đàn ông kia không có gì vướng mắc.
Cho dù ông ta có ૮ɦếƭ đi thì anh cũng sẽ không đưa tiễn!
“Đúng rồi Bạch Lập Nhân, ở đó quá phức tạp, cậu đừng chen chân vào!” Diệu Diệu ghét Bạch Long muốn ૮ɦếƭ.
Hơn nữa, cô cứ cảm giác Tiết Khiêm Quân đã âm mưu gì đó trong công ty từ lâu, nếu Bạch Lập Nhân đến đó không phải phúc mà là họa.
Đỗ San San cười ngọt ngào, để lộ lúm đồng tiền quyến rũ.
Nhưng cô ta bỗng cúi xuống, đặt một nụ hôn lên vai phải của anh, “Dù anh quyết định thế nào, em cũng nghe theo.”
Diệu Diệu cứng đờ. Đây… là??? Gian tình thật sự sắp bắt đầu rồi ư? Phải lấy đồng tử tinh rồi?
Cô rất muốn hét lên. Cắn chặt môi, đến mức sắp bật máu.
Nụ hôn quá bất ngờ khiến Bạch Lập Nhân cũng căng cứng, anh quay lại, nhìn vào mắt Đỗ San San.
Đỗ San San bây giờ, trong sáng mà trầm tĩnh, rèm mi hạ thấp, trong nét ngây thơ vẫn có vẻ gì đó cám dỗ.
Đỗ San San nhắm mắt, e thẹn tiến gần đến môi anh.
Anh sửng sốt, đấu tranh, do dự.
Rồi, cuối cùng như tráng sĩ cắt mạch máu tay, anh cũng nhắm mắt.
Hai đôi môi, dần dần, từ từ, áp sát.
“Trời ơi Bạch Lập Nhân!!! Cậu là đồ háo sắc! Cậu y hệt bố cậu, chỉ thích đùa chơi với phụ nữ!!!”
Diệu Diệu không kìm chế nổi, bỗng dưng hét lên, rồi không chịu được nữa, cô lao ra khỏi phòng.
Môi và môi chỉ còn cách một centimet, anh kịp thời dừng lại, vội vàng lui ra sau.
Anh lại nằm rạp xuống giường, tâm trạng tươi như hoa, úp mặt vào trong gối để tránh phát ra tiếng, kiềm chế tới mức đôi vai run lên bần bật.
Đỗ San San hụt hẫng, nhìn Bạch Lập Nhân đang cố nén cười, vẻ mặt cô ta sững sờ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc