Mắt Trái - Chương 46

Tác giả: Đản Đản

Hơn nữa, Bạch Lập Nhân lại đồng ý!!!
Thấy San San đã nói thế, Bạch Lập Nhân không muốn làm cả hai khó xử.
Chìa khoá, vài hôm nữa đương nhiên anh sẽ đòi lại.
Chỉ là, thật lạ! Anh lại chớp mắt.
Cái ly để trên sàn nhà, sao trống rỗng rồi?
“Em sờ thử xem anh còn sốt không nào”, Đỗ San San tình cảm giơ tay ra định sờ trán anh.
Bạch Lập Nhân kịp thời né tránh, nhưng ánh mắt vẫn nhìn trân trối cái ly đó.
Là ảo giác sao? Nhưng ly nước đó rõ ràng anh đã rót đầy mà.
Thực ra mấy hôm trước, anh đã phát hiện mấy viên chè trong ly hình như có chuyển động.
Lẽ nào, nhà có ma nữ, hấp hấp đại pháp, đã được luyện thành? Nhanh thế sao???
Thế anh… chẳng phải là…
Đến lúc lên giường với phụ nữ rồi?!
Đối diện, cô cũng nhìn anh chằm chằm.
“Anh đỡ nhiều rồi”, anh giật mình, đáp gọn, “Chuyện ngân hàng thế nào rồi?”
“Đã xong xuôi”, bàn tay giơ trong không trung khiến Đỗ San San ngượng ngập, nhưng may mà khả năng điều tiết của cô ta rất giỏi.
“Ăn chút gì nhé, xong việc ở ngân hàng rồi, em tranh thủ về nhà một chuyến, tự tay làm mấy món này cho anh đây”, Đỗ San San cười tươi, “Anh mới hết sốt, vẫn nên ăn đồ nhà nấu thì vệ sinh hơn.”
Diệu Diệu chồm tới xem, kêu oai oái, “Cái gì chứ, rõ ràng là đồ ăn của nhà hàng năm sao! Lại còn nhà làm!”, tưởng cô không có mắt à? Những món này, cách làm này, ở nhà mà làm tinh tế được thế hả?
Bạch Lập Nhân đã không chỉ một lần đưa mắt cảnh cáo Diệu Diệu.
Không được lên tiếng! Ngoan ngoãn về chậu thủy tiên đi! Có người ngoài ở đây, cô lại xuất hiện, anh rất bất an.
“Đừng! Cậu bảo cô ta lấy thêm một bộ bát đũa, mình cũng muốn ăn thức ăn ‘nhà làm’!”, Diệu Diệu không phục, ngồi xuống trước mặt hai người.
Lấy thêm một bộ bát đũa? Cô có đùa không vậy?
“Mình cũng giúp cậu ‘giám định’ xem tài nghệ bếp núc của Đỗ San San giỏi đến đâu? Tiện thể giúp cậu xem thử cậu có đáng phải yêu cô ta không! Đúng rồi, hình như cô ta từng nói, cô ta vẫn là gái trinh, rất phù hợp với yêu cầu cao siêu của cậu!”, Diệu Diệu buột miệng nói ra những lời chua chát này.
Nói thực thì cô cứ cảm thấy Đỗ San San rất giả tạo, đây là trực giác của phụ nữ!
“n oán giữa hai người đừng có kéo tôi vào!”, Bạch Lập Nhân nghiến răng, lặng lẽ đáp lại cô bằng câu này.
Đỗ San San lấy bát đũa xong quay lại đã giẫm lên người Diệu Diệu.
Tim Bạch Lập Nhân thót lên một cái. Cũng may, linh hồn sẽ không bị thương, cô chỉ ngẩng đầu lên, không ngừng lảm nhảm, “Mình nhất định phải ăn món cô ta nấu, nhất định phải ăn!” Cô nhất định phải vạch trần lời nói dối của cô ta.
“Anh Lập Nhân, thử tay nghề của em đi”, Đỗ San San tỏ vẻ là “bạn gái trong tương lai”, thân mật dựa vào người anh.
***
Diệu Diệu cảm thấy bức xúc muốn tách họ ra ngay, cũng may là chính Bạch Lập Nhân cũng không quen nên đã ngồi xích ra một chút, giữ khoảng cách với cô ta.
Đỗ San San cũng mặt dày tới mức phớt lờ, vội bày từng món đồ ăn rất cầu kỳ ra trước mặt anh.
“Lập Nhân à, em nhớ lúc còn đi học, chúng ta ai ra trước thì lúc nào cũng đợi người kia ở quán nước gần trường”, Đỗ San San bỗng nhớ lại ký ức xưa.
Động tác anh cầm đũa bỗng khựng lại.
“Lập Nhân, em nhớ lúc đó anh đối với em rất tốt, có khi đợi em ra một tiếng đồng hồ cũng không giận dỗi”, khuôn mặt Đỗ San San toát ra vẻ ngọt ngào khi nhớ lại chuyện cũ.
“Phải rồi, rất tốt.” Diệu Diệu lẩm bẩm.
Lúc đó cô còn chứng kiến cảnh họ hẹn nhau trước cổng trường, rất thân mật mà.
Thật đáng ghét, sao cứ nhắc chuyện cũ mãi vậy.
Nực cười làm sao, trong màn kịch quá khứ, Diệu Diệu tự thấy mình còn không bằng cả một người qua đường nữa.
Chỉ có họ ngọt ngào, chỉ có họ ngọt ngào! Hừ!
“Chẳng có gì, em cũng thường đợi anh”, anh nói gọn.
Bạch Lập Nhân không nhìn thấy Diệu Diệu đang ấm ức ngồi xổm bên cạnh.
Bây giờ cạnh anh đây, một trái một phải, một là người yêu trong quá khứ, người kia là cô gái hiện tại anh đang yêu mến.
Thời niên thiếu, anh khá bận rộn việc học, thường xuyên là vừa đợi San San, vừa học bài.
Tính tình anh nóng nảy, nhưng đối với bạn gái, anh biết cố gắng để nhẫn nại.
Lúc đó học không cùng khóa thì thời gian biểu không giống nhau, thời cắp sách cũng ngây thơ đến mức không nghĩ gì đến hẹn hò buổi tối, lúc nào cũng hẹn cùng tan lớp, giúp San San giải quyết vài vấn đề trong bài học, xem như là sự quan tâm đặc biệt dành cho người yêu rồi.
“Anh có thể quên đi những chuyện không vui trong quá khứ, chỉ nhớ những chuyện tốt đẹp, được không?”, Đỗ San San van nài.
“Chuyện đã qua, anh không còn nhớ nữa”, anh khách sáo mỉm cười, có vẻ lạnh lùng.
Nói thực là anh không giỏi ứng đối với phụ nữ, đối với họ, anh thường chỉ có hai vẻ mặt, một là dùng sự lạnh nhạt ngạo mạn để làm đối phương đau khổ, hai là quan hệ không thể trở mặt với nhau, nên gắng sức tránh xa thì tốt.
Đối với San San, bây giờ anh chỉ có thể chọn cách thứ hai.
Đây không phải lần đầu anh từ chối cô ta, nhưng ai ngờ ý chí cô ta vẫn rất kiên định.
“Lúc đó không phải là không tin, mà là quá yêu anh, đến độ không còn khả năng phân tích một cách lý trí.” Đỗ San San cuống quýt giải thích.
Nhưng anh lắc đầu, “Không, tin tưởng một người thì không cần thứ gọi là khả năng phân tích.”
Có lẽ anh cố chấp, nhưng họ thực sự là không thể.
Cả hai đều đã quá xa nhau, nếu những lời này cô ta nói với anh vào năm chia tay hoặc năm sau đó, hẳn đến giờ, họ đã không chia tay.
Thực ra anh là một người đàn ông không thay đổi. Nhưng…
“Lập Nhân, lẽ nào chúng ta thực sự không còn chút cơ hội nào để đến với nhau?”, Đỗ San San cuống lên, “Trước kia chúng ta từng yêu nhau, chẳng lẽ bây giờ không còn chút khả năng quay về ngày xưa ư?”
Không thể!
Theo bản năng, anh cự tuyệt ngay.
Nhưng… Có lẽ ở vài phương diện nào đó, thực ra so với cô gái xa lạ mới quen, phải bắt đầu từ đầu, thì chi bằng tìm người quen, càng dễ dàng thực hiện hơn.
Giờ đây chẳng gì quan trọng hơn việc có thể làm Diệu Diệu tỉnh lại.
Anh trầm tư.
Anh không từ chối!!!
Diệu Diệu nhìn anh, vẻ mặt khó đoán.
Sự im lặng của anh khiến Diệu Diệu bị tổn thương, trái với cái vẻ hoa nở rộn rã của cô nàng kia.
Vì anh không cự tuyệt khiến Đỗ San San thấy được cơ hội, cô ta mím môi cười, “Lập Nhân, chắc anh đói rồi, mau ăn tối đi!”
Cô ta đưa đũa cho anh.
Diệu Diệu cứ nhìn chằm chằm đôi đũa, như muốn khoan thủng một lỗ trên đó vậy, miệng vẫn lầm bầm tức tối, “Không được hẹn hò với cô ta, cô ta đang lừa cậu.” Rất hoảng loạn, cứ sợ anh gật đầu.
Biết rõ đối phương không thể nghe, nhưng cô vừa nói xong, Bạch Lập Nhân đã thấy căng thẳng kỳ lạ.
“Có thể thu sự tò mò của cậu lại, lập tức biến về ‘động’ cho tôi nhờ không?”, anh đưa tay đẩy đầu cô, dùng khẩu hình miệng cảnh cáo.
Cô nàng này sao cứ ngồi cạnh anh, mãi không chịu đi? Ánh mắt cô nhìn Đỗ San San lộ rõ vẻ thù hằn và cảnh giác, lẽ nào đã bị tổn thương tình cảm tới mức này?
Tốt thôi, anh sẽ cố gắng đuổi Đỗ San San đi.
“Anh Lập Nhân, anh đang làm gì thế?”, Đỗ San San nghi hoặc.
“Không có gì”, anh rụt tay lại.
Bàn tay anh chỉ có thể xuyên qua người Diệu Diệu, cô không muốn đi thì chẳng ai đuổi cô đi được.
Hừ, đúng là mặt dày, không hề giống cô tí nào!
“Thử tài nghệ của em đi!”, nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Đỗ San San, anh định đón lấy đôi đũa.
Thực ra anh thích xuống lầu ăn gì đó hơn, chí ít như thế dễ nuốt hơn nhiều.
“Mình cũng muốn ăn!”, bên tai anh vẳng đến giọng nói làu bàu bất mãn, hậm hực.
Mặc kệ cô, Bạch Lập Nhân chỉ mong nhanh chóng kết thúc bữa ăn này, anh cầm đũa gắp một miếng cá lên, linh hồn trong suốt đó nhanh chóng lao tới, há miệng ngậm lấy miếng cá.
Đũa của anh khựng lại trong không trung.
Cô ăn được sao?
Anh ngẩn ra như không tin nổi, đợi cô nàng kia la oai oái buồn bực.
Diệu Diệu chùi mép, có vẻ đắc ý. “Rõ ràng là dùng nước mắm thơm trong nhà hàng, lại còn lừa cậu là tự nấu!” Hừ, xem cô vạch trần lời nói dối của Đỗ San San nhé!
Cô muốn phá hoại đấy! Dù sao cô ta đã ςướק đi hai người bạn trai của cô, giờ cô cũng muốn phá, ςướק một người về, không quá đáng chứ? Hừ!
“Cậu ăn thử đi, có rất nhiều bột ngọt! Cô ta đang xem cậu là đồ ngốc để lừa gạt đó!”, cô chỉ đôi đũa sạch bên cạnh, ra sức sỉ nhục đối phương.
Cô là linh hồn, không tài nào dùng tay gắp thức ăn nên tất nhiên phải mượn sức của Bạch Lập Nhân.
Hê hê, cô đã nắm được đuôi của Đỗ San San rồi nhé!
Cô biết nấu ăn, đương nhiên sẽ nhận ra đâu là nhà hàng nấu, đâu là nhà tự nấu.
Ghét nhất loại người tỏ vẻ ta đây hiền thục đảm đang, để tăng điểm cho mình, lừa dối người khác.
Nếu Đỗ San San đã chơi trò đảm đang thì cô cũng sẽ vạch mặt cho biết.
Hê hê, dù sao Liệu Diệu Trăn cô không làm chuyện xấu thì cũng rất giống phụ nữ xấu rồi, chi bằng xấu đến cùng đi!
Anh nhìn miếng cá trên đôi đũa trông vẫn hoàn hảo, ngớ người.
Cô nếm được thật sao? Hay là giả vờ lừa anh?
“Lập Nhân, anh ăn đi, thử tài nghệ của em, em cố ý học nấu vì anh đó!”, Đỗ San San nói dối trắng trợn.
Diệu Diệu phản bác, “Bằng mười ngón tay mảnh mai của cô ta ư?”
Tình hình gì đây? Thật kỳ quặc!
Cứ thấy kỳ lạ thế nào ấy, một người một linh hồn, hai người đang đấu đá.
Bạch Lập Nhân giữ vẻ mặt bình thường, thong thả ăn một miếng.
Bây giờ có người ngoài, anh sẽ không làm bất cứ hành động gì khiến người ta nghi ngờ.
Vì thế… Ăn cũng được, chỉ là mùi vị hơi nhạt bớt.
“A… này… cậu đang ăn nước bọt của mình…”, Diệu Diệu sững người.
Ban nãy, anh không thèm đổi đũa!
Trời!
Bạch Lập Nhân nhướng mày, vẻ mặt ngạo mạn như đang nói: Ma mà cũng có nước bọt à?
Rõ ràng không phải đùa cợt! Chắc anh không tin là lúc nãy cô ăn được, tưởng cô chỉ xấu xa làm trò thôi.
Nhưng… Diệu Diệu sờ gương mặt đã nóng đến mức như luộc chín được trứng gà của mình.
Họ thế này có được xem là hôn gián tiếp không?
Cô như con mèo bị cắn phải lưỡi, ngoan ngoãn ngồi lại cạnh anh.
Thế này đã bị thu phục rồi? Bạch Lập Nhân phát hiện mình càng lúc càng thích cảm giác thành tựu khi thu phục cô.
Hê hê. Cô nàng kia, hình như mắc cỡ rồi.
Thực ra linh hồn không có nước bọt thật! Anh có thể thề.
Anh lại gắp một miếng.
“Mình cũng muốn…”, đỏ mặt, cô khẽ gọi, không quên nhiệm vụ chuẩn bị làm phụ nữ xấu xa của mình.
Anh đưa đũa đến trước mặt cô. Cuống quýt, cô ăn vội một miếng.
Ối, học được cách thưởng thức thật sao? Tiến bộ thần tốc nhỉ!
Cuối cùng anh có thể khẳng định, môn “hấp hấp đại pháp” của cô nàng này đã có thể tốt nghiệp được rồi.
Anh cắn đũa, không kìm được cười. Hóa ra sau khi ma học được cách uống nước thì chuyện ăn cũng không cần thầy dạy mà tự làm nên, đúng là thú vị.
Trong mắt anh đã không còn sự tồn tại của Đỗ San San.
Gắp cho cô một miếng, để cô thưởng thức hết hương vị rồi anh mới chịu trách nhiệm xử lý hết. Hai người phối hợp rất ăn ý.
Cả hai sử dụng chung một đôi đũa, cô ngồi bên cạnh chân anh, để anh đút cho ăn. Cảm giác ngọt ngào chưa từng có dâng lên trong tim cả hai.
“Được rồi, no quá rồi, ăn không nổi nữa!”, anh buông đũa, tuyên bố.
Anh không biết cách chăm sóc ma, nhưng theo cách chăm sóc người thì đối với người nhịn đói quá lâu, không thể ăn quá nhiều một lúc.
Dù sao bây giờ cô đã học được “hấp hấp đại pháp”, sau này muốn đồ ăn gì thì thời gian còn dài, rất tiện lợi.
“Ăn chút xíu đã no rồi sao?”, Đỗ San San rất bất ngờ.
“Anh về phòng nghỉ trước đi, để em dọn dẹp”, Đỗ San San đã tỏ ra là bạn gái tương lai thứ thiệt, để tăng thêm điểm cộng, cô ta lóng ngóng thu dọn.
“Có thể bảo cô ta về được không?”, Diệu Diệu không thể kiềm chế, cầu cứu anh, “Mình không thích cô ta, mình ghét!!!”
Trong giọng nói dịu dàng của cô có một sự bướng bỉnh, và cả chán ghét rất rõ.
Bạch Lập Nhân không hiểu.
Tại sao lại ghét Đỗ San San như thế? Đỗ San San đã hủy hôn ước với Tiết Khiêm Quân, cô không nên có thái độ đó!
Một cảm giác kỳ lạ xuất hiện.
Thực ra hôm qua Liệu Diệu Trăn vào phòng, ngăn cản anh và cô Ngô ở riêng với nhau anh đã thấy kỳ quặc.
Nhưng lúc đó anh quá căng thẳng nên quên mất tìm hiểu cảm giác đó.
Ánh mắt như suy tư của Bạch Lập Nhân nhìn chằm chằm gương mặt bướng bỉnh của cô. Bỗng, một suy nghĩ lóe lên trong anh.
Lẽ nào…
Không thể là…?
Không thể nào!
Có suy nghĩ đó, Bạch Lập Nhân không ngồi yên được nữa.
Tinh thần khoa học, chính là dũng cảm đặt ra giả thiết, rồi cẩn thận tìm bằng chứng!
Anh không ngừng suy nghĩ về khả năng của suy nghĩ đó.
Đỗ San San đã nhanh chóng dọn dẹp xong, dù sao ban nãy những bát đũa kia cô ta cũng bỏ vào trong túi, định xách ra khỏi nhà Bạch Lập Nhân rồi vứt đi. Trên thế gian này, máy rửa bát, người giúp việc… gì cũng có, không cần cô ta giả vờ giả vịt động tay đến.
Cô ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu sau khi kết hôn, Bạch Lập Nhân không chịu mời giúp việc thì mỗi ngày cô ta sẽ lén giở chiêu sau lưng anh. Dù sao nếu một ngày vứt một bộ bát đũa, với thực lực kinh tế nhà cô ta thì cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát.
Còn về căn nhà chung cư này, người đã quen ở biệt thự như cô ta thật khó mà chịu đựng. Cưới xong, cô ta sẽ nghĩ cách thuyết phục anh dọn ra khỏi chỗ này.
“Lập Nhân, vết thương trên vai anh nhất định phải xử lý tốt, em giúp anh bôi thuốc nhé”, cô ta dịu dàng nói.
Vẻ mặt ngây thơ xinh đẹp như chẳng chút tà niệm. Dù sao trong căn nhà này, ở lại thêm phút nào thì có chừng ấy thắng lợi.
“Thế chẳng phải là *** hay sao?”, Diệu Diệu khó chịu.
Bôi thuốc đúng là rất quan trọng với Bạch Lập Nhân, cô là linh hồn, cô không làm được. Nhưng bôi thuốc là phải ***ng chạm cơ thể! Không phải quá hời cho Đỗ San San rồi sao?
Diệu Diệu rất mâu thuẫn, mong là Bạch Lập Nhân từ chối ngay, nhưng lại thấy mình quá ích kỷ.
Thật lạ, xưa nay cô không phải cô gái hay ghen tuông, gây chuyện vô lý, nhưng lần này… sao thế?
Nghe tiếng cô làu bàu bất mãn, Bạch Lập Nhân càng chắc chắn hơn, bắt buộc phải tìm bằng chứng ngay.
Lần trước anh quá bất cẩn, tự tỏ ra thông minh mà nghĩ cô cũng có cảm giác với mình. Lần này, anh quyết không phạm sai lầm nữa.
Dù sao nếu lần này hỏng chuyện, nói thẳng ra, anh sợ… khi ngượng ngùng, phẫn nộ, cô sẽ bỏ đi, không ở lại bên anh nữa.
Anh rất thích cuộc sống chung của cả hai, dù có lúc nhìn cô, trong hạnh phúc còn có lẫn nỗi đau, đó là cảm giác cầu mà không được. Bây giờ khó khăn lắm mới thấy chút tia sáng, nói gì thì anh cũng phải thử một lần.
Nếu vì sự dựa dẫm trong lúc này và thời gian ở bên nhau đã lâu, cô thật sự có chút chút cảm giác với anh, thì anh phải ςướק lấy cô trước khi cô tỉnh dậy, để tránh khi cô tỉnh lại sẽ bị Tiết hồ ly kia giành mất.
Trong lòng thoáng hào hứng, lại thấp thỏm bất an, nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ ra bình thản như không.
“Ừ, em giúp anh xử lý vết thương thì anh yên tâm rồi”, khóe môi thoáng nở nụ cười.
“Thật ư?”, Đỗ San San lộ vẻ hứng chí.
Xin lỗi, thật sự xin lỗi!
Sự hối lỗi khó nói, nhưng nó không thể ngăn cản quyết tâm của anh muốn đi tìm bằng chứng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc