Mắt Trái - Chương 43

Tác giả: Đản Đản

Bạch Lập Nhân im lặng rồi từ từ nói, “Là một cô giáo tiếng Anh, ngoại hình bình thường, nhưng nhìn thì thấy khá dễ chịu, dễ thương.”
Diệu Diệu ngẩn ra, cô tưởng anh lại phê bình khắc nghiệt nữa chứ.
Không ngờ ấn tượng của anh về người thứ ba lại tốt như thế.
“Tôi bị cô người mẫu kia đeo bám, trễ mất mấy phút, nhưng cô gái này đã rất nhẫn nại, cũng không tỏ ra kém vui.” Lúc đó mới ngồi được mấy phút, anh đã vội về, viện cớ là nhà có việc rồi vội vã kết thúc cuộc hẹn, đối phương cũng khá thông cảm và rộng lượng, khiến anh có ấn tượng khá sâu sắc.
“Là một người phụ nữ rất ổn và thành thật, giống mẹ tôi”, anh cười khẽ, nói ra quyết định mà trên đường về anh đã nghĩ kỹ, “Tôi nghĩ rồi, cưới vợ thì nên tìm một người phụ nữ bình thường, nên tôi định quen thử xem sao.” Nếu suôn sẻ thì anh sẽ định chuyện chung thân đại sự sớm, “làm” cho cô thứ mà cô muốn.
Quá bất ngờ, Diệu Diệu đờ đẫn mấp máy môi.
Nhưng cô lại không nói được câu nào, chỉ chậm rãi chui vào trong chăn, “Bạch Lập Nhân, mình buồn ngủ quá.” Đầu vẫn rất đau.
Quan trọng là, tim bỗng nhiên rất không khoẻ.
“Sao vậy, lại khó chịu à?”
Anh thấy cô vẫn đang toát mồ hôi, mồ hôi cứ chảy mãi không ngừng như sắp hóa thành nước vậy.
“Có cần đi…”, định nói là đi khám, nhưng nhớ ra làm sao cô đi khám bệnh được.
“Số điện thoại nhà cậu là bao nhiêu, tôi gọi hỏi mẹ cậu xem tình hình này phải làm sao”, nói xong, anh đã lấy điện thoại ra.
“Không cần, mình biết tình hình này, chắc chắn không ૮ɦếƭ được nhưng sẽ suy nhược vài ngày”, cô chậm rãi nhắm mắt, “Bạch Lập Nhân, có thể nào cho mình mượn giường ngủ một lúc không?”
Trên giường có một mùi vị trong trẻo, rất thơm, khiến cô an lòng.
“Không quay lại chậu thủy tiên cũng được à?”, anh hỏi lại.
“Có thể. Chỉ cần trước khi trời sáng, mình quay về là được…”, giọng cô càng lúc càng khẽ.
Anh đứng lên, để đề phòng, anh còn kéo hết cửa chớp ở cửa sổ, cho dù cô có ngủ quên, căn phòng này cũng đủ tối, sẽ không ảnh hưởng tới linh hồn cô.
“Cũng được, chúc ngủ ngon! Tôi ra ngủ ngoài sofa phòng khách, có gì gọi tôi”, mở cửa, anh định ra ngoài. Sao anh ngoan thế nhỉ?
Vì buồn ngủ, ý thức Diệu Diệu có phần mờ mịt, có phần ngưng trệ, nhưng cũng biết vóc dáng anh cao lớn, làm sao nhét vừa chiếc sofa đôi? Cho dù anh gắng gượng ngủ qua đêm thì hôm sau cũng lưng đau eo nhức.
“Hay là, chúng ta ngủ chung, giường này có thể ngủ được hai người mà…”, cô ậm ừ hỏi.
Nhưng Bạch Lập Nhân lại nghe rất rõ.
“Nam nữ thụ thụ…”, anh đấu tranh.
“Đừng buồn cười thế, mình đã là nửa hồn ma rồi, đàn ông muốn ᴆụng cũng không được, lại còn nam nữ thu thụ bất thân…”, Diệu Diệu nhắm mắt, khóe môi nhếch lên tự trào.
Nhưng ngủ cùng nhau như thế cũng không ổn.
“Nhưng tính rồi, giường này chỉ rộng mét rưỡi, không phải ba mét như cậu yêu cầu”, Diệu Diệu khẽ lẩm bẩm.
“Tôi đi tắm trước, lát nữa rồi ngủ”, anh vẫn mở cửa phòng.
Ý anh là từ chối hay đồng ý? Thôi bỏ đi, cô ân cần với anh, chứ không phải đòi “ngủ” với anh.
Đầu óc mơ màng muốn ngủ, không nghĩ ngợi nhiều nổi, Diệu Diệu yếu ớt chìm vào giấc ngủ.
Tắm xong, Bạch Lập Nhân xác định lần nữa cổ áo đã đủ cao, con rồng trên người đã bị che khuất kín đáo. Anh biết bản thân đang làm liều, đã biết con rồng trên người làm cô bị thương, bây giờ có lẽ nên cách xa cô mới là đối sách.
Nhưng… anh bước ra khỏi nhà tắm.
Trước kia bản thân không tin, giờ mới biết, thích một người là rất muốn ở gần người ấy, nỗi khao khát đó không thể đè nén được.
Nếu cô đã chủ động mở lời thì…
Đến khi cô “tỉnh” lại, có lẽ khi ấy, cô sẽ hạnh phúc mà trở thành vợ của người khác.
Giường hơi lún xuống, anh căng thẳng nằm thẳng.
Thật là… có phải lần đầu ngủ cùng cô đâu!
Hơn nữa bây giờ, chỗ cô nằm không hề có hiện tượng lún xuống, lúc nào cũng nhắc anh rằng cô không phải một người hoàn chỉnh.
Vì ở quá gần, anh có thể nhìn thấy rèm mi dài trên gương mặt gần như trong suốt đang say ngủ của cô.
Anh đưa cánh tay lên giữa không trung, trông như cô đang nằm gọn trong vòng tay anh.
Anh bất giác len lén kề môi vào đôi môi gợi cảm kia, mà môi cô đang ngủ lại hé mở, nếu không phải là không tiếp xúc trực tiếp, thì đây cực kỳ giống một nụ hôn dịu dàng.
Anh rời ra, đắp chăn lên, sau đó cuốn phần chăn bên cạnh thành một cái lỗ, có thể đắp cho cô.
“Ngủ ngon”, biết rõ cô không thể nghe thấy, anh vẫn chúc cô ngủ ngon với một vẻ vô cùng trân trọng.
Khép mi rồi, anh lại không yên tâm mà mở choàng.
Chắc chắn cô ở bên cạnh, anh mới an lòng nhắm mắt.
Có lúc anh rất lo, linh hồn cô luôn ở bên anh thế này thật ra là một giấc mơ, mộng tỉnh rồi, sau này Diệu Diệu vẫn không có tri giác nằm trong bệnh viện, sống ૮ɦếƭ chưa rõ.
Không biết vì sao, anh cứ lo lắng như thế.
Không biết bao lâu sau, trăn trở trằn trọc, anh lại nhúc nhích, rồi cùng lúc đó cũng mở mắt.
Lại lần nữa quan sát người nằm bên cạnh.
Cô co người, vẫn ngủ rất ngon lành.
Anh tham lam ngắm gương mặt say ngủ xinh đẹp của cô, đang định thu lại ánh mắt nãy giờ vẫn ngắm cô thì…
Bỗng nhiên cơ thể cô lúc ẩn lúc hiện, không ngừng lấp lánh trước mắt anh.
“Diệu Diệu!”, anh hoảng sợ giơ tay ra chụp lấy.
Nhưng cô trong lòng bàn tay anh, trong tầm mắt của anh, bỗng biến mất.
Bạch Lập Nhân hoảng loạn.
“Diệu Diệu!”
“Diệu Diệu!”
“Diệu Diệu!”
Nhưng dù anh gọi to thế nào, thì trong không khí vẫn không có tiếng đáp.
Chẳng lẽ cô đã về bệnh viện? Anh mở cửa phòng, lao ra ngoài.
Lái xe thật nhanh, anh chạy tới bệnh viện.
Tiết Khiêm Quân nét mặt mệt mỏi, đang ngồi dựa ghế ngủ qua đêm, thấy anh thì ngớ người, “Có chuyện gì?”
Bạch Lập Nhân xưa nay vốn là người đàn ông chú trọng lễ nghi, nếu không quá quen rồi thì nửa đêm nửa hôm, thấy một người đàn ông mặc áo ngủ và mang dép lê chạy xộc vào bệnh viện thế này, Tiết Khiêm Quân hẳn đã tưởng chỉ là người giống người mà thôi.
Bạch Lập Nhân không thèm nhìn Tiết Khiêm Quân, anh chỉ bấm mạnh vào chuông phòng chăm sóc đặc biệt.
“Có chuyện gì vậy?”, y tá bước ra, vẻ mặt khó chịu, hỏi cùng một câu hỏi.
“Liệu Diệu Trăn tỉnh chưa?”, anh buột miệng hỏi.
Y tá nhíu mày, giọng rất nóng nảy, “Chưa! Đã nói rồi mà! Nếu cô ấy tỉnh dậy thì chúng tôi sẽ thông báo ngay cho các anh biết.” Theo quy định, trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt nhất định phải có người thân cận nhất túc trực, nguyên nhân chính là để đề phòng có chuyện gấp sẽ báo ngay cho người nhà.
“Không thể, cô ấy nhất định là tỉnh lại rồi!”, giọng Bạch Lập Nhân chắc nịch, Tiết Khiêm Quân hơi nhướng mày, vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng.
“Cái anh này, không nghe hiểu người ta nói gì hả? Tôi đã nói rồi, bệnh nhân chưa tỉnh!”, vì sự bướng bỉnh của anh, thái độ cô y tá cũng trở nên thô lỗ, “Bây giờ không phải giờ thăm bệnh, mời anh ngày mai hãy tới.”
Y tá muốn đóng sầm cửa lại.
Nhưng Bạch Lập Nhân lại đưa tay chặn cửa, y tá không kịp ngăn anh, suýt thì té xuống đất.
Bạch Lập Nhân không nghĩ ngợi nhiều, xông thẳng vào trong.
Tiết Khiêm Quân cũng đờ ra, rồi lặng lẽ đi theo sau.
Bạch Lập Nhân vốn không biết Diệu Diệu ở phòng nào, nhưng trong dãy chăm sóc đặc biệt này bệnh nhân không quá mười, nếu tìm thì thực ra rất dễ.
Các bác sĩ trực ban cũng nghe tiếng chạy lại, “Anh à, anh mau ra ngoài đi, thế này không đúng quy tắc!” Nhưng Bạch Lập Nhân lúc này khí thế hừng hực, không ai dám ngăn cản anh.
“Bác sĩ, nhịp tim bệnh nhân giường số năm bỗng dưng ngừng đập”, y tá chạy lại báo, bác sĩ cũng không để ý đến họ nữa, chạy thẳng đến giường số năm.
Số năm?
Trái tim Bạch Lập Nhân như nhảy thót ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, anh chạy theo bác sĩ đến cạnh giường số năm.
Nhìn thấy bác sĩ dùng máy trợ tim cấp cứu cho một bệnh nhân nam trẻ tuổi có vóc người cao to, anh khẽ thở phào.
“Tít tít, tít tít…”, âm thanh máy theo dõi vang lên, gần đó là một gương mặt không chút sắc máu.
Là Diệu Diệu.
Đầu vẫn bị quấn băng kín, nhắm chặt mắt, toàn thân là ống và dây, trên màn hình máy, huyết áp của cô cực thấp, mạch đập rất chậm.
Không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Không thể nào, sao lại thế này?”, anh như bị shock nặng.
Sao lại thế? Anh ngỡ…
“Cô ấy không tỉnh lại, nếu tỉnh thì tôi đã biết”, sau lưng Tiết Khiêm Quân nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng.
“Không thể, cô ấy không thể không tỉnh lại!”, anh không chấp nhận.
Nếu cô không tỉnh, nếu cô không quay về, thế thì cô đã đi đâu?
Một linh hồn đang yên đang lành làm sao lại biến mất được?
Tiết Khiêm Quân nhìn xung quanh, người đàn ông nằm gường số năm bên cạnh, bác sĩ đã thông báo gọi người nhà vào, chính thức tuyên bố qua đời.
Cô vợ trẻ và đứa con trai chưa đầy mười tuổi khóc gào, khiến ai nghe cũng chua xót.
“Bạch Lập Nhân, bây giờ muộn quá rồi, các y tá bác sĩ phải làm việc, chúng ta ra ngoài đi”, Tiết Khiêm Quân kéo cánh tay Bạch Lập Nhân.
Tình hình này không tiện ở lại.
“Buông ra!”, nhưng Bạch Lập Nhân chỉ lạnh lùng gỡ tay Tiết Khiêm Quân, cố chấp đứng bên cạnh, “Trước khi trời sáng, cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại.”
Linh hồn ngốc nghếch đó chắc còn đang lượn lờ trên đường đến đây.
Anh phải ở đây, đợi cô tỉnh lại!
Cô từng nói, thanh long trên vai anh chỉ làm bỏng cô mà thôi, nghỉ ngơi sẽ hồi phục, nên anh từ chối tin là có thể cô đã hồn phi phách tán!
Giọng nói quá chắc chắn của Bạch Lập Nhân khiến Tiết Khiêm Quân nhíu mày, trong lòng dậy lên nghi ngờ, vẻ mặt anh ta càng nặng nề, nhưng cũng không ngăn cản.
Hai người đàn ông, một trái một phải đứng cạnh giường.
Ba, bốn tiếng sau, bầu trời sương mờ dần dần sáng rõ.
Sắc mặt Bạch Lập Nhân càng tái mét.
“Hu hu hu…”, bên cạnh, người phụ nữ đã trở thành góa phụ vẫn khóc lóc, âm thanh từ cao xuống thấp, đến mức tim anh cũng dần dần lạnh lẽo.
Cô không tỉnh.
Sẽ không tỉnh.
Đầu óc trống rỗng, đờ đẫn, anh quay lại, bước chân nặng nề rời khỏi đó.
“Bác sĩ, tình hình Liệu Diệu Trăn hiện giờ có thể chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt không?” Tiết Khiêm Quân suy nghĩ đến những chuyện sinh tử bi thảm xung quanh mà hỏi bác sĩ.
“Thực ra chúng tôi cũng có dự định như vậy, bệnh nhân này tạm thời sẽ chưa tỉnh, chúng tôi định đổi sang phòng bệnh khác.”
Tiếng thảo luận đằng sau, anh như không nghe thấy.
Tâm trạng nặng nề tựa không có tri giác.
Đến khi ra khỏi bệnh viện, anh mới sực nhớ có một nơi anh nhất định phải đi.
Nhà Liệu Diệu Trăn tương đối dễ tìm, đến gần đó hỏi thăm thì hầu như đều biết.
Trước cửa nhà cô tiếng người ồn ào, xe anh thậm chí không vào trong được, đóng sập cửa, anh đậu xe ngay giữa con hẻm.
“Chàng trai, cậu cũng tới hỏi chuyện à?”, một người đàn ông trung niên chặn lối, trông giống trợ lý của nhà Diệu Diệu.
“Vâng”, anh đáp chắc nịch.
Trước đây cô sống trong một môi trường thế này? Chẳng trách cô lại dọn ra ngoài ở.
“Tiên cô mỗi ngày chỉ phát năm mươi số, số ngày hôm nay đã phát xong rồi, ngày mai xin hãy đến sớm!”, người đàn ông rất lịch sự.
Nhưng anh bất chấp ngăn cản, vẫn tiến thẳng vào trong.
“Này, sao cậu ta lại chen lấn?”, phía sau dậy sóng.
Người đàn ông thấy thế định sử dụng bạo lực ngăn anh, còn Bạch Lập Nhân cũng đang muốn trả miếng.
“Để cậu ta vào đi, tôi đợi cậu ta mấy ngày nay rồi.”
Cửa mở, bà Diệu đã ngồi trước bàn hỏi quẻ, đợi anh.
“Diệu Diệu ở đâu ạ? Cô ấy về nhà chưa bác?”, Bạch Lập Nhân không vòng vo, hỏi thẳng.
Bà Diệu cười, “Diệu Diệu? Chẳng phải nó vẫn ở nhà cậu đó sao?”
Vẫn ở nhà anh? Làm sao được?
“Cậu uống nước bùa, có thể nhìn thấy nó, nhưng bùa cũng có thời hạn!”, bà Diệu luôn đợi ở đây là để giải thích cho anh.
Bạch Lập Nhân ngẩn người.
Lúc đó anh gồng mình muốn thử một lần, nên đã uống nước bùa đó, không hề nghĩ bùa cũng có hạn sử dụng.
Một câu đánh thức người mơ ngủ.
Anh quay người, vội vàng bỏ đi.
“Này, cậu kia, cả cảm ơn cũng không nói à!”, bà Diệu thấy anh không chú ý lễ phép, không chào tiếng nào đã bỏ đi thì có phần bực bội.
Cái cậu này, nếu làm con rể bà thì đúng là không hài lòng!
Nhưng nghĩ kỹ lại thì bà Diệu lại không giận mà còn cười, “Xem ra, thứ khó tìm nhất đã có hy vọng rồi đây…”
Con gái bà đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, ai cũng có thể nhìn ra, người đàn ông mặc đồ ngủ, chạy khắp nơi kia e rằng sẽ là con cá tự động cắn câu.
***
Bạch Lập Nhân vội về nhà, quả nhiên trong nhà vắng lặng như tờ.
Anh mở ngăn kéo, lập tức đốt một lá bùa.
Tối đó, vừa uống hết thứ nước tro dơ bẩn này thì…
“Bạch Lập Nhân! Bạch Lập Nhân! Mình ở đây!”, bên tai vẳng đến tiếng khóc của Diệu Diệu.
Anh quay phắt lại, trong chăn, chỗ mà cô biến mất, quả nhiên vẫn có một linh hồn lúc này đã khóc thảm thiết tới mức mắt mũi đều đỏ bừng.
Diệu Diệu không biết gì, nửa đêm nửa hôm, Bạch Lập Nhân đang nằm ngủ bên cạnh bỗng hoảng sợ gọi to tên cô.
Cô đáp lại, mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Sau đó cô sợ hãi, bất an nhận ra, dù mình nói thế nào, dù mình gọi tên anh thế nào, anh cũng không nghe thấy, không nhìn thấy.
Sao lại thế?
Nhìn Bạch Lập Nhân lao ra khỏi nhà, Diệu Diệu sợ hãi cũng muốn đi theo, nhưng cô quá yếu.
Quá đau buồn, cả một đêm, Diệu Diệu cũng không biết mình đã trải qua thế nào.
Cô rất sợ, sợ Bạch Lập Nhân từ nay về sau sẽ không bao giờ nhìn thấy cô nữa.
Cô phải làm sao, phải làm sao?
Hoảng loạn đến khi trời sáng, cô cũng không dám quay về chậu thủy tiên, sợ Bạch Lập Nhân về sẽ càng không tìm thấy cô.
Cũng may trong nhà đủ tối, cô mới có thể gắng gượng tới bây giờ.
Đang lúc cô khóc đến sưng mắt thì Bạch Lập Nhân lại lao trở về.
Vẫn thế, cô gọi anh thế nào, anh cũng không nghe thấy.
Sau đó, cô tận mắt trông thấy anh uống nước bùa.
Hóa ra là thế nên anh mới nhìn thấy cô, không phải là trùng hợp như cô nghĩ.
Nhưng anh đã nói có đánh ૮ɦếƭ anh, anh cũng không uống thứ đen sì kia sao? Trong mắt anh, tất cả là kiểu mê tín dị đoan nhảm nhí nhất mà.
Một niềm cảm động khó tả dâng lên trong lòng cô.
“Lại nhìn thấy cậu rồi”, Bạch Lập Nhân thở phào nhẹ nhõm, giả vờ thoải mái chào cô.
Chuyện hiểu lầm lần này cuối cùng đã qua.
“Hu hu hu, cậu làm mình sợ ૮ɦếƭ được…”, Diệu Diệu khóc rấm rứt.
“Không sao rồi, không sao rồi”, Bạch Lập Nhân ngồi xuống giường, len lén lau mồ hôi lạnh.
Cũng may cô vẫn ở đây.
“Hu hu hu…”, Diệu Diệu nằm áp vào lưng anh, hoảng sợ khóc lóc.
Tuy phần lưng không có cảm giác gì, nhưng nghe tiếng sụt sịt bên tai vẫn khiến Bạch Lập Nhân căng cứng cả lưng.
“Sao nhịp tim cậu đập nhanh thế?”, Diệu Diệu vừa khóc vừa than vãn.
Vậy mà cũng nghe thấy? Bạch Lập Nhân bỗng tỏ ra ngượng ngùng, cứng miệng nói, “Nhịp tim tôi nhanh, liên quan… gì đến cậu!”
Đúng là không liên quan đến cô, nhưng thực ra nhịp tim cô cũng rất nhanh.
Hai người đều không nói gì.
Anh biết cô đã ngừng khóc, nhưng cứ dựa vào anh, linh hồn ấy gần như nằm dán lên lưng anh.
Anh không thể chủ động nhắc cô, nhưng tai anh cứ đỏ bừng lên.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hai người không ai muốn chủ động tách ra.
Không khí bắt đầu càng lúc càng mờ ám.
Nhưng, cuối cùng…
“Bạch Lập Nhân, mình nghe thấy tiếng sôi bụng?”, cô nghi ngờ, “Có phải cậu đói không?”
Thật mất hứng.
Nhưng… câu nói làm mất hứng thật sự đã xuất hiện.
“Toi rồi, ૮ɦếƭ tiệt! Tôi sắp tiêu chảy rồi!”, anh nhảy lên, rủa một câu.
Một câu, một câu mà thôi, hai người đều thất sắc.
Mất mặt quá.
Gớm quá.
Anh lao vào nhà vệ sinh, cô đỏ mặt, chui lại vào trong chăn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc