Mắt Trái - Chương 40

Tác giả: Đản Đản

Mấy hôm nay, cô chỉ học được một thứ, đó chính là “xuyên”.
Mới “xuyên” về nhà, Diệu Diệu đã phát hiện, nhà này đã không còn như trước.
Nơi này đã ngập tràn khí dương cang.
Bạch Lập Nhân dọn về rồi? Xùy! Mấy hôm trước gọi điện, cô luôn khuyên anh, anh còn hừ mũi nói, để sĩ diện cho cô, anh sẽ suy nghĩ sau.
Hóa ra, là cố ý nói cho cô nghe.
Bạch Lập Nhân trong phòng ngủ, nhưng ánh kim quang đó vẫn lọt ra ngoài qua khe cửa.
Diệu Diệu cười khổ.
Không ngờ lại có ngày, cô sợ hãi ánh kim quang vô cùng đáng tin cậy đó, đúng là lợi dụng người khác rồi phải trả lại.
Cô không dám tới gần căn phòng ngủ đó, lại không biết phải ẩn náu nơi nào, chủ yếu nhất là hình như cô “bệnh” rồi, toàn thân đau nhức, cứ như bị lửa thiêu đốt vậy.
Đây có phải là chứng không thích nghi của ma?
Cơ thể càng lúc càng nóng, Diệu Diệu nằm trên sofa, ôm bụng, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Lúc này bỗng một luồng sáng xuất hiện, Diệu Diệu bất giác bị luồng sáng đó thu hút.
Bạch Lập Nhân đã hơn ba mươi mấy tiếng không nghỉ ngơi, lẽ ra nên mệt mỏi, thì anh lại hoàn toàn không buồn ngủ.
Anh lăn lộn, khó ngủ.
Thế là, để mình trần, anh trượt xuống khỏi giường, đến trước bàn học, ngồi xuống, mở máy tính.
Vào ổ đĩa E, bên trong có mấy tấm hình.
Đó là năm ngoái công ty tổ chức đi dã ngoại nướng thịt, lúc ấy anh đành phải tham gia, nhưng lại sợ bẩn nên đứng rất xa mọi người.
Quá buồn chán, anh nghịch máy ảnh, chụp cho đồng nghiệp một tấm.
Bây giờ nhìn lại, anh nhận ra, trong mười tấm thì đến tám tấm là có bóng dáng Liệu Diệu Trăn.
Màn đêm ánh sao le lói, anh bấm vào chương trình trình chiếu.
Lần lượt từng tấm, giống như từng cảnh phim, xuất hiện trước mắt anh.
Diệu Diệu bị khói hun mờ mắt, Diệu Diệu ngồi xổm xuống đất xiên thịt gà, Diệu Diệu mặt mũi bẩn thỉu nhưng vẫn cười to vui vẻ.
Trên thế gian này, nếu thiếu mất cô nàng ngốc nghếch đó, sẽ trở nên đen tối nhường nào?
Cô có ૮ɦếƭ không?
Cứ nghĩ tới từ “૮ɦếƭ”, là *** trái anh lại giống như có mũi tên nhọn đâm xuyên qua.
Lúc em gái ra đi, anh rất đau buồn, cũng như hôm qua, San San luôn ở bên cạnh, về sau, anh dần dần học cách chấp nhận sự có mặt của cô ta.
Nhưng, bây giờ vì sao không được nữa?
Nếu đổi lại là Diệu Diệu, nếu cô thật sự không tỉnh lại… Có phải anh cũng phải học cách chấp nhận?
Anh cảm thấy ngay cả thở cũng đau đớn, không dám tưởng tượng cảnh đen tối đó.
Lờ mờ, thực ra, anh đã phải thừa nhận từ lâu rằng, cảm giác đối với cô khác hẳn với mọi người.
Sự tồn tại của cô đã từng như không khí, làm anh lơ là không để ý, nhưng đâu đâu cũng có.
Nghĩ đến đó, anh dựa người ra sau, tròng mắt đỏ hoe.
Nhất định phải tỉnh lại!
“Hu…”
Tiếng khóc ở đâu? Con bé nhà bên cạnh? Không, không giống!
“Hu hu…”
Âm thanh đó rất gần, rất quen thuộc.
Bạch Lập Nhân mở to mắt, bàng hoàng toát mồ hôi lạnh.
Hôm nay là tiết Trung Nguyên!
Anh vốn can đảm, là người theo chủ nghĩa vô thần, nên anh mở cửa phòng ngủ ra.
Nhưng, tiếng khóc bỗng ngưng bặt.
Anh đóng cửa lại.
“Hu hu hu hu… Bạch Lập Nhân, mình đói bụng quá…”
Là ai mà nghe thấy âm thanh này ban đêm cũng sẽ sợ khiếp vía, nhưng tim anh lại đập nhanh hơn.
Vì giọng nói đó quá quen.
Có người trước kia làm thêm giờ buổi tối, lúc nào cũng la oai oái như thế.
Lẽ nào… lẽ nào… cô ૮ɦếƭ rồi?
“Diệu Diệu, là cậu sao?”, mở cửa, anh lớn tiếng hỏi.
Tiếng khóc lại ngưng bặt.
Bạch Lập Nhân lắc lắc đầu, tự nhủ lần nữa, tất cả chỉ là ảo giác ૮ɦếƭ tiệt, không thể nào!
Đóng cửa lại, anh định lấy điện thoại ra gọi cho bệnh viện hỏi xem, có phải cô xảy ra chuyện không.
“Hu hu hu hu.. Bạch Lập Nhân, cậu nghe thấy mình nói hả? Nghe thấy thật sao? Bụng mình đói quá, đói quá…”, giọng nói nghe như vừa khóc vừa cười vừa mừng rỡ.
Anh vội mở cửa lần nữa.
Nhưng, chẳng có âm thanh gì.
Lẽ nào, có thể do anh nghe nhầm?
Anh lại đóng cửa.
“Hu hu hu hu… Bạch Lập Nhân, cậu sắp làm mình bỏng ૮ɦếƭ rồi”, đúng là giọng của cô ngốc kia đang phàn nàn!
Bỏng? Anh dùng thứ gì mà làm bỏng cô?!
Anh lại định mở cửa.
“Cậu đừng mở, cậu mau đeo vòng tay pha lê mình tặng đi”, lần này anh chắc chắn, giọng nói đó tồn tại thật.
Thực ra anh không mê tín, không hề, cũng không tin thế gian này có những chuyện hoang đường như ma quỷ.
Ảo giác là do đầu của con người, là kết quả đối với việc nhận nhầm tín hiệu của trung khu thính giác, có thể là vì thần kinh căng thẳng, có thể vì trung khu thính giác gặp vấn đề, dù sao không thể là ma quỷ được.
Anh mở ngăn kéo, lấy vòng tay pha lê trong đó ra, đeo ngay vào tay.
Anh nhớ cô từng nói, anh là dương nam, ma quỷ không lại gần được.
Anh cũng không biết mình làm sao thế này, lại có thái độ có thờ có thiêng, có kiêng có lành như vậy.
Chuyện này không hề giống anh chút nào.
Anh mở cửa ngay.
“Bạch Lập Nhân, Bạch Lập Nhân…”, kim quang biến mất, Diệu Diệu vui sướng bay lượn trước mặt anh.
Anh nghe thấy tiếng cô? Thế thì có nhìn thấy không?
Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, cô cảm thấy rất đau khổ rất cô đơn, bây giờ đã có người nghe thấy tiếng cô, cô rất phấn khởi.
Cũng may hôm nay là ngày đặc biệt, từ trường của người và ma quỷ dễ dàng bắt nhịp.
Hoặc giả, ban nãy Bạch Lập Nhân đang nhớ đến cô?
Bạch Lập Nhân nghe thấy âm thanh bên tai, nhưng anh không nhìn thấy gì cả.
“Cậu ở đâu?”, anh bực bội.
“Mình ở bên tay phải cậu đây!”, Diệu Diệu vui vẻ trả lời.
Hy vọng, những đêm thế này có thể lặp lại mấy lần nữa.
Nhưng cô biết, không thể nào, một năm chỉ có một ngày Trung Nguyên.
Anh giơ tay ra túm, nhưng trong không khí chẳng có gì.
“Rốt cuộc là cậu ở đâu?”, anh nổi nóng, “Có gan thì ra đây cho tôi!” Giọng anh như đang khiêu chiến.
Nhưng cô xuất hiện ở đây, chắc chỉ có một khả năng, Diệu Diệu đã ૮ɦếƭ!
Anh hận cô nàng này ૮ɦếƭ đi được, lại tự tử vì tên Tiết hồ ly!
Diệu Diệu trông thấy một thoáng giận dữ, điên cuồng xuất hiện trên gương mặt đẹp trai đó, cô buồn bực.
Sao anh nóng tính thế? Hơn nữa giọng nói có vẻ thù ghét!
Có phải nghĩ cô là ma, không muốn gặp cô, sợ thấy cô, nghĩ cô quá phiền phức? Người và ma đường ai nấy đi?
Trái tim vốn dĩ phóng khoáng của Diệu Diệu, vì thân phận mới đã khác, trong tích tắc bỗng nhạy cảm hẳn.
Im lặng, cô rời khỏi đó.
Đáng ghét, tự đại, không có lòng thương người!
Diệu Diệu lại chui vào trong “nơi ẩn nấp mới” của mình, cô đơn lặng lẽ khóc.
“Cậu ở đâu?”, bên cạnh lại không có tiếng nói, Bạch Lập Nhân vừa cuống vừa tức.
Ở đâu? Đang ở đâu? Anh muốn gặp cô nàng này!
“Liệu Diệu Trăn!”, anh nheo mắt, cơn giận đang bốc lên.
Tại sao lại không nói gì nữa?
Cô có thể ૮ɦếƭ vì người đàn ông khác, lẽ nào gặp anh một lần cũng không được?
Đừng mơ lừa anh, nói là đã không còn trong nhà này, rõ ràng anh cảm nhận thấy trong một góc phòng nào đó, có tiếng gì giống như tiếng thút thít.
Anh cuống quýt đi tới đi lui tìm kiếm, Diệu Diệu cố chấp không muốn nói gì.
“Rầm” một tiếng, anh đóng cửa phòng lại.
Diệu Diệu buồn bã, cô biết ngay mà, Bạch Lập Nhân chê cô là linh hồn lang thang, không vui vẻ gì gặp cô cả.
Ôm đầu gối, cô khóc càng dữ dội hơn.
Cô nàng này… anh không muốn quan tâm nữa!
Dù sao trong lòng cô cũng chưa từng có anh!
Anh chỉ là bạn bình thường, chỉ là bạn bình thường! Cô đến rồi, nhưng cũng không muốn nói nhiều với anh! Bây giờ, trạm tiếp theo của cô, chắc chắn là đi gặp Tiết hồ ly mà cô yêu thương rồi.
Lòng chua xót, trong lúc ấm ức, anh mở ngăn kéo, muốn tháo vòng tay ra ném vào trong đó.
Cái thứ đồ đàn bà thế này, cô nàng kia bắt anh đeo thì anh phải đeo à? Cô có là gì của anh đâu!
Nhưng anh chưa tháo vòng ra, thì ánh mắt anh lại chạm tới một chiếc hộp đen.
Những thứ này đều là những thứ âm dương quái dị do cô nàng ૮ɦếƭ tiệt kia trước khi dọn nhà, còn để lại trong nhà anh.
Mở hộp ra, quả nhiên anh thấy một xấp bùa vàng.
Hôm đó cô đã dùng bật lửa, đốt lá bùa này vào trong bát nước, hơn nữa còn khuyên anh uống thứ nước bẩn thỉu đó nữa chứ.
“Bạch Lập Nhân, chỉ cần cậu uống bát nước này, cậu có thể nhìn thấy họ.”
Cô đang lừa phỉnh anh, nhất định là biết anh không thể uống thứ “tro” kinh tởm, đen sì sì nổi trên nước như thế, nên mới cố ý dạy dỗ anh đùa bỡn anh.
Nhất định là vậy!
Anh không phải “dũng sĩ”, anh không phải!
Anh sẽ không ngốc nghếch, không thể!
Mười phút sau.
Diệu Diệu khóc đến nỗi mũi đỏ ửng, vẫn đang thút thít.
Cửa lại mở toang.
Một gương mặt đẹp trai nhưng thất sắc, gần như có thể nói là tái xanh, xuất hiện.
“Liệu Diệu Trăn, cậu đang ở đâu hả?!”, giọng nói vẫn không chút nhẫn nại.
“Mình mặc kệ cậu!”, Diệu Diệu lẩm bẩm.
Ghét, cô không muốn để ý tới anh, cô không muốn bị anh “khinh thường”.
Nhưng lần này anh lại nhắm chuẩn vị trí, đi về phía chậu thủy tiên trong phòng khách.
Chậu thủy tiên này cũng do cô nàng kia để lại, ban nãy giọng nói hình như vẳng ra từ đây. Mang theo nỗi ngờ vực, anh vạch đám lá ra. Anh chỉ thử bừa mà thôi.
Mở to mắt nghi ngờ, trong chậu thủy tiên đúng là có một cơ thể trong suốt, đang gập đầu gối, trốn trong đó.
Đúng là Diệu Diệu. Vẫn mặc bộ lễ phục đó.
Bạch Lập Nhân kinh ngạc đến độ không nói nổi.
“Bạch… Bạch Lập Nhân… cậu nhìn thấy mình ư…”
Kinh ngạc quá mức, Diệu Diệu quên cả khóc, ngước lên nghi hoặc hỏi.
Không thể! Nhìn thấy cô thật sao?
Đừng để cô hy vọng, rồi làm cô thất vọng!
Cô bỗng ngần ngại.
***
“Tôi nhìn thấy cậu, ra đây!”, kìm nén cảm xúc vừa mừng vừa buồn trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh đanh mặt lại, hừ lạnh.
Đến sofa, anh ngồi xuống, chờ đợi.
Cô nàng ૮ɦếƭ tiệt, tự cô chọn con đường này, anh chẳng có gì thương cảm cả!
Tiếp đó, trong chậu thủy tiên lóe lên một tia sáng trắng, mờ mờ, một làn khói trắng bay ra đậu xuống sàn nhà, dần dần ngưng đọng thành hình người.
Anh có nói với cô chưa, rằng cô mặc bộ lễ phục này đặc biệt quyến rũ và gợi cảm?!
Nhưng đó không phải trọng tâm vấn đề, mà trọng tâm là Diệu Diệu bây giờ đã là ma, cho dù là con ma gợi cảm thì cũng không nên tồn tại ở thế giới con người.
Bạch Lập Nhân hít một hơi thật sâu, kìm nén sự nghẹt thở, đau đớn trong lòng, sa sầm mặt, hỏi: “૮ɦếƭ khi nào? Còn ở lại được mấy ngày?”
Diệu Diệu nghe anh nói có thể nhìn thấy mình, vừa đặt chân xuống đất, đã mừng rỡ điên cuồng định chạy về phía anh.
Nhưng, “૮ɦếƭ khi nào”?
“Mình không phải ma! Mình chưa ૮ɦếƭ!”, cô oán trách.
Ghét quá, không hề quan tâm cô gì cả.
Thật vô tình.
“Chưa ૮ɦếƭ? Cậu vẫn nằm trong bệnh viện?”, Bạch Lập Nhân nhíu mày, tim lại đập thình thịch như điên.
“Vậy có thể nói tôi biết, bây giờ là sao? Cậu đang là hồn lìa khỏi xác hả?”
Trong sách nói, khi con người ở bên bờ đấu tranh sinh tử, sẽ nảy sinh hiện tượng hồn lìa khỏi xác. Người hấp hối đã bị phán đoán là mất đi tri giác, thậm chí ngay cả não bộ cũng ngừng hoạt động, nhưng lại có tri giác, thoát ly khỏi cơ thể mình và bay lên, sau đó nhìn thấy cơ thể và người nhà mình. Ở Âu Mỹ, thậm chí còn chuyên nghiên cứu cơ cấu của việc hồn lìa khỏi xác.
Anh giơ tay, chạm vào người cô, quả nhiên không phải là một thực thể.
Nhưng, ma cũng là thứ không có cơ thể thực.
“Mình có chân, mình đi bộ, không phải bay qua lượn lại, cậu nhìn xem, mình còn mang giày mà!”, Diệu Diệu vội chỉ vào chân mình và đôi giày cao gót đó, vội giải thích, “Nên mình không phải ma, cậu đừng sợ, mình sẽ không hút dương khí của cậu đâu!”, xin đừng đuổi cô đi mà!
Thực ra, bây giờ cô đã là một nửa con ma rồi, nhưng cô không muốn thấy ánh mắt sợ hãi của anh.
Đúng lúc này, gà trống bên ngoài gáy vang, ánh mắt anh bỗng trở nên căng thẳng.
Cũng may, cô chỉ nhìn anh bằng vẻ bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng.
“Vậy cậu còn ở đây làm gi? Lẽ nào cậu không biết mọi người đều rất lo lắng cho câu? Mau trở về cơ thể mình đi!”, anh nóng nảy khoát tay.
Thấy sự nóng vội của anh, Diệu Diệu lại tổn thương.
Từ khi biến thành một nửa con ma, tâm hồn cô quả nhiên yếu đuối đi nhiều.
Cúi đầu, cô không cười nữa, lại thoáng buồn bã.
“Cậu làm gì thế?”, thấy cô không nói gì, Bạch Lập Nhân không kìm được, hỏi.
Cúi đầu, tiếp tục lặng thinh.
“Cậu làm gì thế, sao mắt đỏ hoe vậy?”
Diệu Diệu cúi gầm mặt, nước mắt sắp rơi xuống.
“Được rồi được rồi, cậu đừng khóc nữa, đừng khóc nữa! Cậu muốn tên Tiết hồ ly kia căng thẳng hơn nữa thì tôi mặc kệ, dù sao xưa nay tôi cũng chẳng lo chuyện bao đồng”, anh hoảng loạn.
Có thể là hậu di chứng sau khi cô tự tử, cứ nhìn thấy nước mắt là tim anh như bị siết chặt, đau khổ ૮ɦếƭ đi được.
“Làm gì khóc, chỉ là bụi bay vào mắt mà thôi”, Diệu Diệu tiếp tục cúi đầu, nghèn nghẹn.
Chẳng lẽ cô muốn ở lại đây mãi sao, để mặc anh chê bai? Cô cũng hết cách rồi mà! Nếu tỉnh lại được thì cô có ở đây không?
Bụi bay vào mắt.
Khóe môi anh giật giật, rất muốn vạch trần lời nói dối chẳng ra sao đó.
Đúng rồi, Diệu Diệu ngẩng lên, thành thật giải thích: “Mình là vì âm hư quá độ, gặp phải ma mới suýt ૮ɦếƭ, không phải tự tử! Còn nữa, mình cũng không muốn sẽ để ai căng thẳng, mình và Tiết Khiêm Quân đã chia tay rồi.”
Vẻ mặt anh kỳ thị. Lại nói dối!
Âm hư quá độ cái khỉ gì, gặp ma cái khỉ gì! Cô nhảy lầu, căn bản là để làm loạn, để thắng Tiết hồ ly mà mất mạng.
“Sao cậu không gặp ma ở lầu hai mươi mấy, ba mươi mấy, mà lại gặp ma ở lầu ba nơi người ta làm lễ cưới?”, tưởng anh dễ bị gạt lắm à?
Cực kỳ khinh bỉ những người phụ nữ tự tử vì đàn ông, phát điên vì đàn ông!
Diệu Diệu hít một hơi khí lạnh.
Tên này… mồm miệng ác độc! Dù sao cũng là tình ngay lý gian! Hơn nữa sao giọng điệu anh chua chát như thế?
Ở chung một mái nhà, phải cúi đầu thôi, cô nhịn!
Diệu Diệu tuy bị hiểu lầm nhưng cũng không biện bạch, chỉ lắp bắp hỏi, “Bạch Lập Nhân, mình phải ở tạm đây một thời gian đã, nên cậu có thể cho mình ăn chút gì đó không? Ba ngày rồi mình chưa ăn…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc