Mắt Trái - Chương 39

Tác giả: Đản Đản

Diệu Diệu nhìn thấy mình nằm trên giường bệnh, cả gương mặt không chút sắc máu.
“Tóc tôi…”, cô lảm nhảm như bị shock.
Trời ạ! Cô nằm trên kia, đầu được băng kín, lại còn bị bác sĩ cạo trọc!!!
Cú nhảy lầu đúng là quá bi thảm…
“Diệu Diệu, con tỉnh lại đi, đừng hù dọa mẹ!”, bà mẹ vốn “hung dữ” của cô, lúc này nước mắt đầm đìa, như già đi mấy tuổi.
“Mẹ ơi, con ‘tỉnh’ lại ngay đây, mẹ đừng khóc!”, Diệu Diệu xót xa.
Cô vội trèo lên giường bệnh, nhớ lại cách mẹ trước kia giúp hồn người ta trở lại, cô nhắm mắt, nín thở, ra sức để bản thân chìm xuống…
Nhưng…
“Diệu Diệu”, có người gọi tên cô.
Cô vội mở mắt, gương mặt tái mét của Tiết Khiêm Quân đột ngột xuất hiện.
“Em…”, hơi thở của Diệu Diệu như ngưng đọng.
Bây giờ đối mặt với anh, cô không biết nên nói gì, đành nhấn mạnh, “Tiết Khiêm Quân, anh yên tâm, em sẽ không vì bất kỳ người đàn ông nào mà dở sống dở ૮ɦếƭ đâu! Đây là hiểu lầm to lớn…”
“Diệu Diệu”, anh nắm lấy bàn tay mềm nhũn của cô đặt bên cạnh, đau khổ vùi mặt vào tay cô, “Xin lỗi! Anh đã quen ích kỷ, anh không ngờ lại tổn thương em nhiều như vậy…”
Trái tim Diệu Diệu cũng đau nhói.
“Thôi, xem như chúng ta có duyên mà không có phận vậy!”, mẹ đứng cạnh, cô rất ngượng ngập.
Anh đã chọn Đỗ San San, cô chịu thua rồi, được chứ!
Huống hồ tối nay tham gia tiệc đính hôn, cô mới nhận ra có lẽ đã lạnh lòng, cũng không còn đau khổ như tưởng tượng.
Chắc vì thất tình quá nhiều lần, tim cô còn khỏe hơn trâu bò nữa.
“Diệu Diệu, anh không phải không cần em, anh không nói hai tiếng ‘chia tay’ với em, là vì anh không hề chia tay với em!”, anh không ngừng nói với cô, trong đôi mắt như ngưng đọng một nỗi đau nặng nề, khiến tim Diệu Diệu cũng đau đớn theo.
Nhưng mà, họ đã chia tay rồi.
“Những chuyện xảy ra khiến anh quá hỗn loạn, anh không cam tâm buông tay như thế, nên mới…”, anh tin rằng một vài chuyện trong công ty, Diệu Diệu cũng đã nghe thấy.
“Đừng nói nữa, em đã tha thứ cho anh, người nào cũng có điều cần theo đuổi, chúng ta chỉ là trong thời gian đúng nhưng gặp không đúng người mà thôi.” Diệu Diệu mỉm cười.
Cô đã hiểu ra, cô không cần gì nữa.
Từ nay về sau, cô cũng phải sống cho tốt.
Nhưng…
“Diệu Diệu, em tỉnh lại đi! Anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho em, yêu thương em!”, anh nắm chặt tay cô không buông.
“Nhưng, em tỉnh rồi mà…”, Diệu Diệu đờ đẫn đáp.
Cô đờ đẫn ngồi dậy, nhận ra bàn tay anh đang nắm không phải bàn tay trong suốt của cô.
Cô quay đầu lại.
Cái người bị băng kín đầu như gói nem kia, quả nhiên chưa tỉnh!
Cô không quay về được.
Bà Diệu thấy Tiết Khiêm Quân nắm hai tay con gái mình thì bỗng ngưng khóc, vẻ mặt chăm chú nhìn.
Chuyện xảy ra tới giờ quá đột ngột, bà bị shock quá nặng nên hoảng loạn cả tinh thần.
Nhưng giờ nghĩ kĩ lại, con gái ngốc nghếch của bà nhiều lắm chỉ khóc mấy ngày, cô giống dạng phụ nữ một khi thất tình là tự tử không?
Bà nhìn trán con gái, khí đen ở đó khá nặng.
Chỉ có người bị ma đến quá gần, thì trên trán mới xuất hiện khí đen, hôm nay lúc đi, trên trán con gái mình không hề có khí đen nặng như thế.
Bà Diệu đặt tay mình lên mu bàn tay của con gái.
Mới ***ng vào, bà vội đứng dậy, hóa đá.
Mấy phút sau.
Bà Diệu tỏ ra lạnh lùng, nhìn người đang nắm tay con gái, cố ý lạnh lẽo: “Nơi này nhường cho cậu, cậu nói nhiều với nó vào, có lẽ chỉ có cậu mới có hy vọng gọi nó tỉnh dậy! Nghĩ xem mình làm sai điều gì để con gái tôi phải đau khổ đến mức bất chấp mạng sống như thế!”
Câu nói này quá nặng, sắc mặt Tiết Khiêm Quân càng trắng bệch.
Bà Diệu quay lưng ra khỏi phòng bệnh.
Theo sau bà là Diệu Diệu mặt mày ủ rũ.
Bây giờ, bà đã tịnh tâm lại, có thể cảm nhận được con gái.
Bà vừa đẩy cửa ra, mọi người đã ùa tới, nhao nhao hỏi cùng một câu: “Thế nào rồi, tỉnh lại chưa?”
Bà Diệu chặn mọi người lại, “Mọi người đừng vào.”
Diệu Diệu không thể nào tỉnh lại, cứ để anh chàng kia trong đó.
Bà Diệu một mình đi đến cuối hành lang, sắc mặt bà nặng nề khiến họ hàng không ai dám đến gần, chỉ có thể để bà yên tĩnh một mình.
“Diệu Diệu, con ra đây”, nơi vắng người, bà nhỏ giọng ra lệnh.
“Con luôn ở đây mà”, Diệu Diệu rầu rĩ đáp.
Bà Diệu cuối cùng cũng cảm nhận được từ trường của con gái, “Nói mẹ biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Diệu Diệu thật thà kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Thực ra con gái không nói thì bà Diệu đã đoán biết cả.
“Hai hồn và năm phách của con đã rời khỏi cơ thể, trước khi hỏa phách mọc trở lại thì con không quay về được đâu”, ban nãy bà vừa sờ tay con gái đã phát hiện ra, trong cơ thể con gái chỉ còn lại một hồn để giữ hô hấp mà thôi.
Diệu Diệu giờ đây không phải là người, cũng chẳng là ma.
Sự thật này rất shock.
“Không muốn làm người thực vật thì con nghĩ cách theo cậu ấy đi”, mẹ cô chỉ về phía đầu cầu thang.
Diệu Diệu quay lại, nhận ra hướng mẹ chỉ, chính là Bạch Lập Nhân.
Hừ, cái cô Đỗ San San kia rốt cuộc là đến để thăm hỏi tình hình của cô, hay là thừa nước ***c thả câu?
Thấy cô ta luôn ôm cánh tay Bạch Lập Nhân, dựa sát vào người anh, Diệu Diệu cảm thấy buồn nôn tới mức mọc gai trong mắt rồi.
“Còn nhớ ba thứ bảo vật mà mẹ đã nhắc với con không? Nếu mẹ không đoán nhầm thì một trong ba thứ không thành vấn đề, còn R*ợ*u cưới, mẹ sẽ nghĩ cách”, bà Diệu nói với con gái, “Nhưng quan trọng nhất, cái thứ khó lấy nhất, chỉ có con tự nghĩ cách thôi.”
Đờ ra mấy giây, Diệu Diệu mới hiểu ý của mẹ, lập tức mặt cô thất sắc.
***
Một ngày một đêm trôi qua, Diệu Diệu quả nhiên không tỉnh lại.
“Anh này, anh cũng về nghỉ đi! Liệu Diệu Trăn đã chính thức rơi vào trạng thái hôn mê rồi, nếu tình huống có thay đổi, chúng tôi sẽ báo anh biết”, một giọng nói bất lực kết luận.
Suốt ngày suốt đêm, anh nói đến miệng khô lưỡi rát, dỗ dành cô bằng giọng nói dịu dàng nhất, ngọt ngào nhất thế gian này, nhưng cô vẫn không tỉnh.
Tiết Khiêm Quân mặt trắng bệch, càng tỏ ra tiều tụy, anh luôn nắm chặt tay cô không buông, môi mím chặt, ánh mắt không còn tiêu điểm, gương mặt cũng chẳng còn cảm xúc gì.
“Không, cô ấy sẽ tỉnh, tôi ở đây với cô ấy!”, anh cố chấp.
Nắm chặt đôi tay cô, ở anh toát ra một sự trống rỗng đáng sợ.
Cô sẽ tỉnh, chỉ cần qua hai tư giờ nữa, cô nhất định sẽ tỉnh!
“Đã vô ích rồi”, nhưng bác sĩ lại nói, “Chắc cô Liệu sẽ không tỉnh lại nữa…”
Không thể nào! Không thể nào!
Cô sẽ không như thế mãi, không có cảm giác, không có hơi ấm, nằm đây như người đã ૮ɦếƭ!
“Cô ấy sẽ tỉnh lại, chúng tôi sẽ kết hôn”, suốt đêm, anh đã trải qua bao đớn đau và dằn vặt.
Lạnh ấm trong cuộc đời, anh đã nếm qua quá nhiều mùi vị, anh luôn ngỡ, tình yêu đối với anh chẳng phải thứ gì quan trọng, càng không thể trở thành mục tiêu anh phải theo đuổi trong đời.
Nhưng hóa ra, anh đã nhầm.
Trong vô thức, cô đã quan trọng đến thế.
Anh hối hận.
Nghe anh nói vậy, bác sĩ cũng bất lực, “Đứng ở góc độ y học, không bỏ cuộc thì sẽ có hy vọng, có lẽ sau ba tháng, có lẽ sau sáu tháng, có lẽ là một năm, cô Liệu sẽ tỉnh lại.”
Bác sĩ vỗ vỗ vai anh an ủi, nhưng ai cũng biết, đó chỉ là lời an ủi mà thôi.
Trong hai tư tiếng quan trọng nhất, bệnh nhân không có dấu hiệu tỉnh lại, thì khả năng sẽ tỉnh rất rất nhỏ.
“Anh à, anh cứ ra ngoài đi, sau này mỗi buổi chiều từ ba giờ đến bốn giờ sẽ là giờ thăm bệnh.”
Nhưng anh lại nắm tay cô, không buông là không buông.
“Anh à, anh cứ ở đây mãi, không giúp được bệnh nhân, nếu anh vì bệnh nhân thì cứ ra ngoài đi, đừng làm cản trở công việc của chúng tôi”, cô y tá khuyên.
Nhưng anh chỉ vùi mặt mình vào hai tay cô.
Tỉnh lại đi, được không? Đừng *** anh nữa, được không?
Một giọt nước mắt luôn kìm nén, bỗng rơi xuống.
Trên bàn tay phải của cô, cảm giác ướt đẫm mãi không tan biến.
***
Bạch Lập Nhân cũng đợi một ngày một đêm.
Khi bác sĩ bước ra tuyên bố kết quả cuối cùng, anh cảm giác ***g *** mình như sụp đổ.
Cảm giác không níu giữ được gì, từ đầu ngón tay lạnh buốt chạy thẳng vào tim.
Anh không đau buồn, không hề!
Là cô nàng ngốc nghếch kia đã tự chọn con đường này.
Là người bạn, đau khổ vì cô, dằn vặt cả ngày cả đêm, thế cũng đủ rồi.
“Ngày mai mọi người hãy tới, sau này từ ba đến bốn giờ chiều, có một tiếng đồng hồ thăm bệnh, mọi người có thể thay phiên xếp hàng, lần lượt vào thăm”, y tá nói cùng một câu, thái độ khó chịu đuổi đi hết.
Bạch Lập Nhân máy móc đứng lên, khi mọi người đều xúm lại hỏi những điều cần lưu ý khi thăm bệnh nhân, anh quay người, bỏ đi.
Xe bị bỏ lại trong bệnh viện.
Anh biết trạng thái mình hiện giờ không thích hợp để lái xe.
Chậm rãi, từ từ, anh đi bộ từng bước về nhà.
Đi, rồi ngừng.
Vì…
Khóe môi anh đang nở nụ cười châm biếm, nói khẽ, “Cô nàng ngốc nghếch, thật sự thích Tiết hồ ly thế sao?”
“Cậu có được hắn rồi. Hắn luôn ở trong bệnh viện túc trực bên cậu, cậu vui lòng chưa?”
Người đi bộ trên đường đều tò mò nhìn anh, nhưng anh không hề hay biết.
Vì những lời trách móc đó, như có ý thức của nó vậy, lúc nào cũng buột ra khỏi miệng anh.
Người bị mắng bất giác rùng mình.
“Mình không có Biến th' như thế, cố ý làm mọi người đau khổ đâu!”, sau lưng vẳng đến tiếng nói rầu rĩ.
Nhưng tiếc là anh không nghe thấy.
Đương nhiên anh cũng không biết, có một linh hồn không phải ma luôn đi theo anh.
“Trời ơi Bạch Lập Nhân, toi rồi toi rồi, tại sao *** mình cứ nóng hừng hực thế này?”, Diệu Diệu nhảy chồm chồm lên sau lưng anh.
Cô luôn giữ khoảng cách ba mét với anh mà.
Thật kỳ lạ, tại sao sau khi ra khỏi bệnh viện, *** cô cứ nóng lên như thể có thứ gì đó bắt đầu nảy mầm vậy.
Đương nhiên là Bạch Lập Nhân không nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết của cô.
“Ngốc!”, không biết đang mắng ai, giận dữ, anh rảo bước nhanh.
Diệu Diệu mặc kệ cảm giác nóng hực kỳ lạ, vội vàng bước nhanh theo, sợ mất dấu anh.
Anh ngừng, cô cũng ngừng.
Anh đi chậm, cô cũng chậm lại.
Cứ thế, đến tòa chung cư quen thuộc của anh và cô.
“Hôm nay là tiết Trung Nguyên mà!”, Diệu Diệu than thở.
Cũng chỉ có nơi này mới sạch sẽ như thế, ngay cả ma cũng không muốn tới, thật quá thân thiết.
Nhưng, cô phải vào thế nào đây?
Diệu Diệu mở to mắt nhìn Bạch Lập Nhân bước vào thang máy, đóng cửa lại, cuống quýt lên.
Mặc kệ, cô phải “về nhà”!
Diệu Diệu ôm chỗ *** cứ nóng hực, gồng mình lao vào trong.
“Phù phù phù”, cô thở hổn hển, nhưng bất ngờ nhận ra lại không khó chịu như cô nghĩ.
Đúng rồi, hôm nay là tiết Trung Nguyên! Là ngày mà khí dương nam của Bạch Lập Nhân yếu nhất!
Cô tìm chỗ trốn trước đã, rồi hãy nghĩ cách…
Haizzz, thực ra, cô “tiếp cận” anh cũng chẳng có “mục đích” gì đặc biệt, chỉ là hiện giờ nếu cô về nhà, chắc chắn sẽ bị mẹ đuổi ra ngoài.
Nếu đã không còn nơi nào để đi, tất nhiên cô chỉ có thể đi theo bạn thân thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc