Mắt Trái - Chương 38

Tác giả: Đản Đản

Phần 6: Bảo vật hồi hồn
“Bạch Lập Nhân! Cứu mình với, Bạch Lập Nhân!”, thấy người có thể làm mình yên tâm, Diệu Diệu vội vã vẫy tay điên cuồng với anh.
Ôi ghét quá, bao nhiêu người chèn ép cô thế này, họ đang xem cái gì mà náo nhiệt thế? Lẽ nào nhặt được tiền ư?
“Bạch Lập Nhân, chúng ta mau rời khỏi nơi đây đi, chỗ này có thứ không sạch!”, qua đám đông hỗn loạn, Diệu Diệu hét to. Cô sợ ૮ɦếƭ rồi, lát nữa, nhất định cô sẽ bắt Bạch Lập Nhân đưa mình về nhà!
Nhưng… Tại sao cô gần như hét đến rách họng mà Bạch Lập Nhân vẫn chỉ đờ đẫn nhìn về phía đám người chen chúc kia?
“Bạch Lập Nhân, mình ở đây này!”, hừ, vẫn phớt lờ cô! Diệu Diệu rất muốn nổi cáu, nhưng vì lúc nào cũng có ma quỷ` đe dọa nên cô đành nhượng bộ.
Ghét quá, núi không tới thì mình phải tự đến chỗ núi thôi. “Sắp qua sinh nhật mình rồi, chúng ta về nhà thôi!”, cuối cùng cũng gần chen qua được đám người đó, Diệu Diệu vội đi như chạy về phía Bạch Lập Nhân.
Nhưng khi cách Bạch Lập Nhân khoảng ba mét, cô bỗng thấy toàn thân nóng hực, giống như bị hình phạt thiêu cháy thời cổ vậy.
Mẹ ơi, nóng quá nóng quá! Nóng đến mức không chịu nổi! Diệu Diệu bị nóng đến bất chấp hình tượng, nhảy nhổm lên.
Nhưng lạ quá, sao cô lại sợ kim quang của Bạch Lập Nhân?
“Nhiều máu quá! Có người nhảy lầu tự tử rồi!”, phía sau vẳng đến tiếng hét.
Có người tự tử? Ai ai ai? Không lẽ là, nói cô? Ban nãy cô chỉ té ngã thôi, nhưng cô không…
Diệu Diệu đờ ra.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy Tiết Khiêm Quân cuống cuồng chạy tới phía mình. Vô thức, cô định né tránh.
Nhưng, anh đi xuyên qua người cô. Xuyên… xuyên qua? Diệu Diệu đờ đẫn, ngẩn ngơ giơ tay lên nhìn. Xuyên qua bàn tay mình, cô tận mắt trông thấy Bạch Lập Nhân đờ đẫn lê bước về phía cô.
Không được! Nóng quá! Diệu Diệu lui lại mấy bước, đành nhìn theo Bạch Lập Nhân chen vào trong đám người, lần lượt gạt từng người che khuất tầm mắt của anh ra.
Lạ quá, Bạch Lập Nhân xưa nay chưa từng hóng chuyện, nơi nào càng ồn ào là anh càng tránh né. Đâu giống bây giờ, lại đích thân chui vào trong đó. Không đúng, lạ quá!
Diệu Diệu nhìn bàn tay mình, lại là màu trong suốt… Sao lại thế? Sao lại thế? Lẽ nào, cô trúng chiêu rồi?
Cô biết vì hơn tháng trước bị cô bé kia nhập vào người, cơ thể cô quá thiên về âm, rất dễ… Nhưng, không lẽ nào?
Ò e ò e… tiếng xe cứu hộ mỗi lúc một gần. “Tránh ra tránh ra!”, hai nhân viên cấp cứu mặc áo blouse trắng, chạy vội qua cô.
“Một, hai, ba! Nhấc lên!”, cô nghe trong vườn hoa, tiếng hô của họ. “Ai là người thân hoặc bạn cô ấy, một người theo chúng tôi lên xe!”, nhân viên cấp cứu hỏi to.
“Tôi! Tôi là bạn trai cô ấy!”, trong vườn hoa vẳng đến giọng Tiết Khiêm Quân rất kiên định, bất chấp tất cả, không ai có thể ngăn cản được.
My God, cô nghe thấy một tiếng hít hơi lạnh lẽo rõ ràng trong đám người đó, rồi gương mặt Đỗ San San tái xanh.
Nhưng đó không phải trọng tâm, mà quan trọng là khi nhân viên cứu hộ lại đi qua người cô, cô nhìn thấy, trên cáng, một người đầy máu nằm đó.
Người đầy máu đó, chính là cô.
Diệu Diệu ngồi bệt xuống đất. Cô… cô… ૮ɦếƭ rồi sao?
Tiết Khiêm Quân toàn thân run rẩy, cô cũng run rẩy, cũng may khi sắp được khiêng lên xe cấp cứu, nhân viên cứu thương an ủi anh, “Anh đừng lo, bạn gái anh vẫn còn thở yếu và mạch vẫn đập, chắc có hy vọng cứu được!”
Sau khi “cô” được khiêng đi, đám người đang tụ tập dần dần giải tán.
“Không ngờ chị Diệu Diệu lại yếu đuối như thế, đều do tôi không tốt, không nên giới thiệu chị ấy với anh họ để quen nhau”, là tiếng khóc của Tiểu Ứng.
“Hóa ra cô ấy và Tổng giám đốc đang quen nhau, nhưng chịu thôi, vẻ ngoài có xinh đẹp đến mấy cũng không thắng nổi gia thế”, kẻ nói những lời mát mẻ đó, là đồng nghiệp trong công ty Đằng Long.
“Diệu Diệu khờ dại quá, vì một người đàn ông phụ bạc mà nhảy lầu tự tử, có đáng không?”, lên tiếng bất bình thay cô là đồng nghiệp cũ ở Động Lực.
Diệu Diệu hoang mang nghe tiếng xì xào bàn tán xung quanh, lời đồn như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, không ngừng lan rộng, thổi phồng.
Tối nay đúng là một hồi ức không đẹp lắm, một buổi lễ đính hôn tốt đẹp vì màn kịch “tự tử” của cô mà thành ra nông nỗi này. Sau này cô không còn cách nào làm người được rồi!
Nhưng, điều cô khá quan tâm là, bây giờ rốt cuộc cô có còn là người không?
“Tôi đã thông báo cho hai người bạn thân và mẹ cô ấy rồi”, Tầm Dương đến bên cạnh Bạch Lập Nhân vẫn đứng đờ đẫn, thở dài, “Tôi và Hiểu Vũ, các bạn cô ấy đều ngỡ cô ấy chỉ cần hả giận thôi, ai ngờ cô ấy lại không nghĩ thông suốt…”
Cô làm gì mà nghĩ không thông, oan quá! Ninh Ninh và Hiểu Vũ vẫn đợi cô ở nhà, định cùng đi ăn mừng mà!
Nhưng Bạch Lập Nhân liệu có không quan tâm cô đến mức đó không? Cô sắp ૮ɦếƭ rồi, sao anh còn đứng bất động ở đó?
Nhiều cú shock liên tiếp khiến Diệu Diệu buồn bực muốn nội thương.
“Giờ tôi phải chạy đến bệnh viện, cậu có đi cùng không?”, Tầm Dương lịch sự hỏi một câu, vì ai cũng nhận ra, Bạch Lập Nhân đang đờ đẫn kia, chắc chắn có mối giao tình khác thường với Diệu Diệu.
Cuối cùng Bạch Lập Nhân hoàn hồn lại, “Tôi cũng đi! Nhưng anh lái xe giúp tôi!” Giờ nhiều khách như vậy, lũ lượt kéo ra ngoài cùng lúc, muốn đợi xe taxi cũng rất khó. Anh đưa chìa khóa xe cho Tầm Dương.
Vừa ***ng đến Ng'n t anh, Tầm Dương đã bất ngờ, nhíu mày. Thời tiết này, mà Ng'n t anh lại lạnh đến mức không có hơi ấm nào.
Diệu Diệu không chú ý điều đó, cô chỉ trợn mắt.
Xe như vợ của Bạch Lập Nhân vậy, đặc biệt là ghế lái, anh kỳ cục tới mức chưa từng để ai ***ng đến. Kỳ quặc, sao anh không tự lái xe?
“Được”, Tầm Dương như sực hiểu ra, “Mong cô ấy có thể qua được, để ý nhiều hơn đến những người xung quanh.”
Bạch Lập Nhân chẳng còn thời gian đâu để che giấu, anh lúc này đã để mặc người ta nhìn thấu tâm sự, hai người đàn ông chạy đi thật nhanh, hướng về phía chiếc xe đậu ngoài kia.
“Đợi mình với! Đợi mình với chứ!”, Diệu Diệu cũng vội vã chạy theo sau. Cô cũng muốn xem thử mình có ૮ɦếƭ hay không. Nhưng vẫn không ai nghe thấy tiếng cô.
Cô không biết bản thân mình giờ đây phải làm sao lái xe, tay hết lần này tới lần khác xuyên qua cửa, thử đến mấy lần cũng không mở nổi cửa xe. Huống hồ là…
“Nóng ૮ɦếƭ mất thôi!”, Diệu Diệu chảy nước mắt. Cô sắp bị tên Bạch Lập Nhân làm bỏng cả người rồi.
Chiếc xe nhanh chóng nổ máy, lao vút đi. Chỉ để lại một mình cô, tủi thân đứng tại chỗ, lẩm bẩm: “Hai người ít nhất phải nói cho tôi biết, rốt cuộc ‘tôi’ được đưa vào bệnh viện nào chứ…”
Diệu Diệu lại mất một thời gian dài mới tìm được mình. Cũng may ba bệnh viện lớn của Ôn Châu đều gần nhau, chân cô mới không gãy lìa vì đi bộ.
Trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Nhân dân số 2, cô tìm thấy mọi người. Mẹ cô, Tiết Khiêm Quân, Bạch Lập Nhân, bọn Ninh Ninh, và cả họ hàng của cô, tổng cộng khoảng hai, ba chục người, tất cả đều lo lắng đứng đó.
Còn… còn có… Đỗ San San. Thật lạ, cô ả này tới đây làm gì?
Ninh Ninh khóc nãy giờ, miệng hình như còn lẩm bẩm đều do mình không tốt, không nhận ra sự bất thường của bạn. Rất nhiều người họ hàng của Diêu Diêu đều khuyên nhủ, nói Ninh Ninh đang mang thai, không thích hợp ở bệnh viện, sợ có gì bất trắc, nhưng Ninh Ninh không nghe.
Còn Hiểu Vũ cũng đang lặng lẽ lau nước mắt, nghe nói Hạ Thiên đang lái xe suốt đêm trên đường cao tốc đến đây.
Đỗ San San dựa vào người Bạch Lập Nhân, ôm cánh tay anh, “Anh Lập Nhân, em sợ quá, sao lại xảy ra chuyện này…”
Bạch Lập Nhân vẫn thẫn thờ.
Vẻ mặt ấy, Đỗ San San chỉ nhìn thấy một lần, đó chính là khi biết tin em gái anh qua đời.
Hồi lâu sau, Bạch Lập Nhân mới khẽ nói: “San San, em và Tiết hồ ly đừng đính hôn nữa, được không?”
Nếu Diệu Diệu nói sớm với anh rằng không có Tiết hồ ly, cô không muốn sống nữa, Đỗ San San ít nhiều vẫn còn tình cảm với anh, có lẽ anh… có lẽ anh…
Rốt cuộc là cô nàng che giấu quá tốt, hay anh quá vô tâm?
“Anh Lập Nhân, em không muốn hại ai ૮ɦếƭ!”, Đỗ San San gục vào vai anh, vai run lên, khóc mãi không ngừng.
Còn Bạch Lập Nhân vẫn vẻ mặt trống rỗng, mặc cô ta tựa vào người.
Khốn kiếp! Tình hình này mà bọn họ còn có tâm trạng yêu đương.
Bạch Lập Nhân ૮ɦếƭ tiệt!
Diệu Diệu càng nghĩ càng giận, để tránh bị nổi điên lên, cô đành quay sang hướng khác.
Còn Tiết Khiêm Quân và bà Diệu luôn đợi trước cửa phòng theo dõi đặc biệt.
“Mẹ, rốt cuộc giờ là sao đây?”, Diệu Diệu rất cuống, nhưng ngay cả bà Diệu cũng hoảng loạn đến mức không thể cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Nghe nói, “cô” đã được làm phẫu thuật não bộ, được chuyển đến tầng này.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”, có bác sĩ đi ra, Tiết Khiêm Quân và bà Diệu vội hỏi.
Tất cả họ hàng, bạn bè đều tụ tập, Bạch Lập Nhân cũng vội đẩy Đỗ San San ra.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, “Bệnh nhân bị ngã đầu đập xuống đất, lúc cô ấy được đưa tới thì đã bị xuất huyết não quá nhiều, tổ chức não bị tổn thương nghiêm trọng, rơi vào hôn mê. Chúng tôi đã làm phẫu thuật cho cô ấy, về mặt chuyên môn mà nói thì rất thành công, nhưng…”
Mọi người đều bị chữ “nhưng” của bác sĩ làm cho căng thẳng, cứng đờ.
“Đến giờ bệnh nhân chưa có dấu hiệu tỉnh lại, đồng tử của bệnh nhân đã có hiện tượng giãn to, đồng thời không có phản ứng với ánh sáng.”
“Bác sĩ, ý bác sĩ là…”, bà Diệu run lẩy bẩy.
“Nếu trong vòng hai tư tiếng mà bệnh nhân không tỉnh lại được, thì có khả năng sẽ trở thành người thực vật”, bác sĩ tiếc nuối kết luận.
Bà Diệu nhũn người, cũng may có họ hàng xung quanh kịp thời đỡ lấy bà.
“Ở đây có ai là người quan trọng nhất của cô ấy?”, bác sĩ hỏi.
“Tôi chỉ có mình đứa con gái bảo bối là nó! Mẹ con chúng tôi luôn nương tựa vào nhau mà sống!”, bà Diệu đau khổ nói.
“Vậy phiền bác vào trong với bệnh nhân, xem có thể gọi bệnh nhân tỉnh lại không!”, bác sĩ dứt khoát.
Bà Diệu gật đầu, được mọi người dìu đỡ, bà một mình đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Diệu Diệu cũng vội vào theo.
“Để mẹ ruột vào trong, thực ra cũng không giúp đỡ được nhiều lắm trong việc gọi bệnh nhân tỉnh lại”, bác sĩ nói thật.
“Nên, trong mọi người ở đây còn có ai khác quan trọng không? Có thể vào thêm một người nữa”, bác sĩ ám chỉ.
Nghe nói, bệnh nhân tự tử vì tình.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Tiết Khiêm Quân.
Bạch Lập Nhân siết chặt tay mới có thể kiểm soát được bản thân.
Bây giờ, người có thể gọi Diệu Diệu tỉnh dậy, căn bản không phải anh.
Nực cười quá, anh là gì chứ? Là gì nào? Chỉ là một người bạn mà thôi.
“Bác sĩ, tôi muốn vào! Tôi phải ở cạnh cô ấy!”, Tiết Khiêm Quân mặt trắng bệch, chủ động nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc