Mắt Trái - Chương 32

Tác giả: Đản Đản

Lúc sắp chạng vạng, cuối cùng anh đã lái xe đến nơi.
“Xuống thôi”, anh quay sang người ngồi bên ghế phụ, dịu dàng đưa tay ra.
Đây là lần đầu anh trốn làm.
Chuyện hôm nay, anh và cô đều không thể bình tĩnh chờ đến khi tan sở được.
Thế là anh đưa cô ra ngoài.
Nắm tay anh, Diệu Diệu cũng xuống xe.
Xe đi được hai, ba tiếng đồng hồ đã đến bãi câu cá nổi tiếng.
Gió biển thổi đến, phớt qua gương mặt vẫn còn chút hoảng loạn của cô, thổi tung mái tóc, chiếc váy dài màu đen và cả áo sơ mi nam rộng thùng thình, thổi qua hai ống tay áo xắn cao của cô, khí chất vốn dĩ tuyệt đẹp trong gió biển lại mang tới ảo giác không nhuốm bụi trần.
Có một kiểu phụ nữ, vẻ ngoài đỏ rực kiêu sa, nhưng khi bỏ bớt lớp ngụy trang bên ngoài, bên trong thực sự là trong sáng, dịu dàng và ngọt ngào.
Anh im lặng nhìn cô, ánh mắt bị thu hút rất lâu.
“Đỡ hơn chưa?”, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, xoay người cô lại, dịu dàng ôm vào lòng.
Diệu Diệu vẫn đờ đẫn.
Từ công ty ra, anh giúp cô rửa mặt, rồi mặc áo sơ mi mới của anh cho cô, cô vẫn giữ trạng thái tinh thần ngơ ngẩn đó.
“Đừng”, Diệu Diệu theo bản năng, lắc đầu.
Người kia dù thế nào cũng là bố dượng anh, là bố ruột của Bạch Lập Nhân, cô không muốn làm to chuyện.
Không muốn làm họ khó xử.
Hơn nữa lúc anh đến kịp, cô cũng chưa bị *** thực sự, cho dù báo cảnh sát thì kết cuộc chẳng qua cũng chỉ đến đó mà thôi.
Anh vuốt tóc cô, “Anh đã đặt hai phòng, tối nay chúng ta ở lại đây nhé.”
Anh có sự chu đáo của anh, tình hình này anh không yên tâm đưa cô về nhà.
“Nghe nói chỗ này trước đây có sương mù dày đặc, nên được gọi là Vụ Thành.” Biết rõ cô không lắng nghe lời mình nói, anh vẫn dịu dàng, “Sáng mai dậy sớm một chút, chúng ta cùng đi xem mặt trời mọc nhé.”
Anh nắm tay cô, chậm rãi hướng ra bãi cát, “Hải sản ở đây rất ngon, chúng ta ra bãi cát ngồi một chút, bảy tám giờ tối khi du khách vắng bớt, chúng ta sẽ đi ăn nhé.”
Cô gật đầu, hai người cùng ngồi xuống một tảng đá to.
Trước mắt là những con thuyền ngoài khơi xa, những dãy núi chập chùng, biển xanh trải rộng, bãi cát mịn màng, những cơn sóng xô bờ.
Trên bãi cát, những tán dù to nhiều màu sắc trở thành tiêu điểm thu hút, rất nhiều trẻ em mặc quần bơi, mang theo phao bơi, ván trượt, dưới sự chỉ dẫn của phụ huynh, tự do đùa giỡn, hò hét vui vẻ.
Còn anh, vẫn ôm vai cô, như lời an ủi thầm lặng, không rời nửa bước.
Cứ thế, hai người đều lặng im, mặc cho mặt trời từ đường chân trời dần dần chìm xuống đại dương.
Ánh nắng nhòa nhạt, trong sáng, đẹp đẽ.
Họ ngồi trên tảng đá, lặng nhìn biển khơi.
Tâm trạng họ theo tiếng sóng vỗ, dần bình thản, gần nhau lại.
“Thật tiếc là không mang theo máy ảnh”, anh cười, cảm thán, “Nhưng phong cảnh đẹp nhất là ở trong mắt chúng ta chứ không phải trên những tấm hình.”
Rất lâu rồi, trong lòng chưa có cảm giác bình yên thế này.
Tĩnh lặng đến mức anh cảm thấy, thiên trường địa cửu như vậy cũng chưa chắc là không thể.
Chân trời góc bể không nằm ở một góc nào đó trên trái đất, mà là trong tim chúng ta.
Có lẽ, hôm nay nếu chịu đựng hơn nửa tiếng nữa, anh mới thực sự hối hận.
Không kìm được, anh lại ôm cô chặt thêm, để cho cô cảm giác rằng chắc chắn đã an toàn.
Còn về chuyện hôm nay, cả đời này, anh cũng sẽ không nhắc lại, nhớ lại.
Vì cảm giác tức *** ấy, anh không dễ chịu hơn cô chút nào.
Anh hiểu, có lẽ không biết bắt đầu từ bao giờ, anh đã chìm đắm thật rồi.
“Dãy đá bên kia có thể bắt cua nhỏ đấy, chúng ta đi nhé”, bỗng anh tinh nghịch kéo tay cô, hướng về dãy đá kia.
“Đừng mà, em sợ cua cắp lắm, em không to gan lắm đâu”, nỗi sợ hãi cuối cùng bị trời xanh mây trắng xóa nhòa, cuối cùng cô cũng nở nụ cười.
“Vậy để anh bắt cho em chơi”, anh xắn ống quần lên.
Lúc nhỏ anh chưa từng bắt cua, bắt còng, hái hoa cho đám con gái chơi, vì anh luôn biết cho dù thời thơ ấu ấy quý giá biết bao thì cũng sẽ có ngày, bọn họ cũng trưởng thành, trong mắt họ cuối cùng sẽ chỉ chú ý tới những thứ tầm thường.
Đây là lần đầu, anh thật lòng mong muốn giản dị, chọc cho một người cười mà thôi.
“Này, đừng mà anh”, cô theo sau anh.
Nhưng anh đã quyết chí ngồi xuống, nhanh tay nhanh mắt chụp lấy một con cua nhỏ, nó hoảng loạn vùng vẫy trong tay anh.
“Coi chừng nó cắp anh đó, mau buông nó ra đi”, Diệu Diệu vỗ vào tay anh, nụ cười càng nở rộ.
“Làm sao cắp anh được? Chúng ta bắt thêm mấy con, tối nay nướng cua là được!”
“Anh tàn nhẫn quá, nhỏ thế này mà anh cũng ăn được hả?”
Anh nhướng mày.
“Có gì mà anh không ăn được? Cho dù là em, nướng lên chiên lên xào lên, anh cũng ăn được hết!”
Biết rõ anh chỉ đùa chơi, không có ý đó, nhưng Diệu Diệu vẫn nóng rực người.
“Tiết Khiêm Quân, anh đúng là háo sắc!”, cô ngồi xổm xuống, vơ lấy một nắm cát ném về phía anh.
Cát nóng ấm theo cổ anh, chui tọt vào áo pull của anh.
Anh nhảy nhổm lên, không khách sáo cũng chụp một nắm cát ném cô, “Em nghĩ bậy kìa!”
Diệu Diệu giật mình, vội vàng né tránh.
Trên bãi cát lốm đốm ánh sao, in rõ bóng đôi tình nhân thân mật đang chạy đuổi nhau.
Trong màn đêm, bên bờ biển mờ sương, không khí tràn ngập mùi vị ẩm ướt, nồng nàn của biển.
Anh tóm được cô, hai người cùng lăn ra bãi cát.
Mặt cô đỏ bừng, mặc cho anh từ từ chống người ngồi dậy, mặc cho anh dần dần áp sát cô, mặc cho anh cúi xuống, đôi môi mỏng áp lên đôi môi đỏ của cô, mặc cho anh luồn đầu lưỡi nóng ấm vào miệng cô, nuốt mất hơi thở của cô.
Trên bãi cát, hai người như một đôi cá hôn nhau đến không thể tách rời, ngay cả tóc của anh và cô đều toát ra hương vị nồng nàn của biển.
Giữa những Ng'n t siết vào nhau, con cua nhỏ trong lòng bàn tay anh len lén bò đi… Thời gian, như ngừng lại lúc này.
Chỉ là, cảnh đêm nay, mãi mãi chỉ có thể viết vào trong ký ức.
Sao vẫn chưa về nhỉ?
Bạch Lập Nhân không nhớ rõ bây giờ là lần thứ mấy trong tối nay, anh bấm dãy số in rõ trong đầu, không thể quen thuộc được hơn.
Nhưng đáp lại anh, bao giờ cũng là một giọng nữ máy móc không thay đổi:
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng.”
Anh không nhớ bây giờ là lần thứ mấy trong đêm anh muốn lao ra mở cửa, chỉ vì anh nghe thấy tiếng lách cách mở cửa của hàng xóm.
Nhưng không phải cô.
Cô hiếm khi quá mười hai giờ đêm mà chưa về nhà như đêm nay!
Trong đầu tự nhiên hiện lên cảnh hai người ấy, nỗi lo lắng càng dâng lên trong lòng.
Liệu có phải… liệu có phải…
Cô qua đêm ở nhà Tiết hồ ly?
Điện thoại trong tay gần như sắp bị anh P0'p nát, nơi ***g *** là cơn bức bối khó giải tỏa, bốc cháy khiến anh hít thở khó khăn.
Nếu đã yêu cô, thì anh phải thỏa hiệp, chấp nhận một vài chuyện, nhưng lúc này, anh gần như sắp không kiểm soát nổi cảm xúc.
Không thể, không thể, là anh nghĩ nhiều mà thôi.
Không biết anh đang ấm ức với ai, mà anh đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt đó, nỗi lo âu bực tức trong ánh mắt như sắp khoét thủng lỗ trên cánh cửa.
Như thể, anh cứ nhìn như thế thì người trong nhà sẽ mỉm cười mở cửa ngay, nói với anh rằng thực ra cô đã về từ lâu.
Hàng xóm về muộn lúc đi ngang qua đều nhìn anh.
Anh biết mình làm to chuyện, scandal của anh và cô đã lan truyền khắp chung cư này từ lâu, chắc chắn sẽ khiến Diệu Diệu giận dữ.
Nhưng không biết vì sao, anh lại không biết cách che giấu tính khí của mình trước mặt cô.
Rõ ràng năm ấy, ở ga tàu, những lời cô nói đã mang đến xúc cảm rung động trong anh, gần như đánh thức anh.
Thực sự, kiêu ngạo tự phụ chỉ có thể trở thành hòn đá chặn đường, nên mấy năm nay, anh đã dần học được cách che giấu cảm xúc trước mặt người khác, bớt đi tính tự phụ của mình.
Đêm nay, anh không biết làm sao qua được.
Cửa nhà, cứ mở hết lần này tới lần khác.
Đến tám giờ sáng, trong thang máy xuất hiện bóng một nam một nữ.
“Anh mau về sớm đi, em không sao”, tuy đến giờ vẫn còn chút cảm giác sợ hãi, nhưng Diệu Diệu vẫn ân cần không để đối phương lo lắng.
Sống trên thế gian này, ai chẳng có lúc gặp khó khăn, anh đã ở bên cô một đêm, đủ lắm rồi.
“Chuyện công ty…”, cô lẩm bẩm.
Cô rất có trách nhiệm, sẽ không nói đi là đi, nhưng cô cần thời gian để cân bằng lại tâm trạng.
“Em không cần nghỉ việc, anh cho em nghỉ phép vài ngày, đợi tin anh! Những việc khác đừng lo, đã có anh!”, Tiết Khiêm Quân dịu dàng an ủi cô.
Anh sẽ giải quyết ổn thỏa mọi việc, không để bố dượng ***ng đến một sợi tóc của cô.
“Vâng”, Diệu Diệu gật đầu tin tưởng.
“Về nhà rồi, em nghỉ ngơi đi nhé, tối qua và sáng nay chắc là em mệt quá rồi, có ngủ được mấy đâu”, anh ôm vai cô, đi về phía chung cư.
Tối qua hai người chơi đùa trên bãi cát rất lâu.
Sáng nay họ lại cùng thức dậy, xem cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp.
Anh thừa nhận, không khí tốt vô cùng.
Tốt đến mức…
Nếu không vì trưa hôm qua xảy ra chuyện không vui, có thể họ đã…
Anh không muốn làm cô sợ.
Vì lần đầu anh có cảm giác muốn đặt một ai đó vào trong trái tim để yêu thương.
Lúc sắp đến nhà cô, họ dừng bước.
Vì họ đều cảm nhận được một ánh mắt hung dữ đủ để xuyên thấu họ.
Bạch Lập Nhân đứng trước cửa nhà mình, cứ thế nhìn họ chằm chằm.
Nhìn bàn tay Tiết hồ ly đặt lên vai cô, nhìn áo sơ mi trên người cô.
Hiếm cô gái nào có thể mặc áo sơ mi cho ra hồn, đặc biệt là áo sơ mi kiểu nam. Cũng hiếm cô gái nào lại mặc áo sơ mi của “người qua đường”.
Ban nãy câu chuyện của họ không cố ý trốn tránh ai, nên khi nghe tiếng thang máy và ra mở cửa từ nãy, anh cũng nghe thấy rõ mọi chuyện.
Những gì phải xảy ra cũng đã xảy ra.
Bạch Lập Nhân lạnh lùng bước tới, không để ai kịp phản ứng, bỗng một cú đấm vung ra thật mạnh.
Cú đấm này, trả cho anh đã lo lắng suốt đêm qua, trả cho họ đã vui vẻ sung sướng!
Một cú đấm mạnh không cho ai tránh né, khiến Tiết Khiêm Quân hoa mắt chóng mặt, gò má sưng đỏ, nếm thấy mùi máu tanh trong miệng.
Trời ơi!
Khung cảnh bỗng hỗn loạn.
“Bạch Lập Nhân, cậu làm gì vậy?”, Diệu Diệu vội đứng chắn ngang, túm lấy cổ tay Bạch Lập Nhân, hốt hoảng kêu lên.
“Tôi ghét hắn, không được hả?”, ***g *** như nổ tung, anh chưa *** đã là lý trí lắm rồi.
“Bạch Lập Nhân, chuyện gì mà làm cậu ngang ngược dã man thế hả?”, Diệu Diệu nổi cáu.
Cô và anh làm việc chung sáu năm trời, chưa từng nghĩ anh lại là dạng đàn ông vô duyên vô cớ đánh người như vậy.
Chẳng lẽ anh thực sự kế thừa gene bất lương của bố ruột?
Diệu Diệu thừa nhận vì sự dung tục của Bạch Long mà bây giờ cô giận dữ tới mức nhìn thấy Bạch Lập Nhân cũng ngứa mắt.
Bạch Lập Nhân lập tức cảm nhận được thái độ của cô, khác biệt quá rõ.
Cô yêu Tiết hồ ly đến thế? Yêu đến mức giao phó cả cơ thể và trái tim, yêu đến mức bỏ mặc tình bạn thân thiết sáu năm trời của họ?
“Còn cậu thì sao? Tại sao cậu lúc nào cũng tùy tiện như vậy? Cậu tưởng người ta cười với cậu là yêu cậu rồi hả?! Cậu thôi mê trai đi, dạng người như Tiết hồ ly bao giờ cũng đặt lợi ích lên hàng đầu, hắn không tin ai hết, không bao giờ thật lòng với ai hết! Đến lúc cậu hết giá trị lợi dụng rồi sẽ bị đá ra ngay!”, Bạch Lập Nhân cười lạnh lẽo, mỉa mai.
Anh quá hiểu Tiết hồ ly.
Cô không thể có đầu óc được hơn hay sao? Tại sao lại tùy tiện như thế?
Anh mắng cô tùy tiện?! Không biết vì sao, mới nghe hai chữ đó, Diệu Diệu như lửa bị tạt thêm dầu, “Bạch Lập Nhân, cậu là gì của tôi hả? Tôi tùy tiện hay không thì liên quan gì đến cậu?”
Cô tức sắp ૮ɦếƭ rồi, tại sao anh cứ nghĩ cô là dạng phụ nữ lăng nhăng cơ chứ?!
Chính vì cô quá xinh đẹp, nên anh có thể tùy hứng định nghĩa cuộc sống riêng tư của cô sao? Mỗi một mối tình, cô đều rất thật lòng, dựa vào đâu mà bị mắng mỏ như thế?
Trước kia cô không trách anh vì hai người không có tình cảm gì, nhưng bây giờ họ đã ở bên nhau lâu rồi, anh vẫn nói những lời hà khắc như thế, tâm hồn cô không thể chấp nhận được.
“Tiết Khiêm Quân là bạn trai tôi, cậu tặng tôi mấy bó hoa thì sẽ thay đổi được sự thật này sao? Cậu tưởng tôi tùy tiện, dễ dàng rung động thế sao? Tôi đã nói, ân oán của hai người đừng lôi tôi vào!” Quãng thời gian này, những hành động bướng bỉnh của anh, ở mọi mức độ, đều gây khó khăn lớn cho cô, khiến cô không thể nhẫn nhịn, “Bạch Lập Nhân, tôi không thích cậu! Cho dù đàn ông trên thế gian này ૮ɦếƭ hết, chỉ còn lại mình cậu, Liệu Diệu Trăn tôi cũng tuyệt đối không thích cậu!”
Nói xong, người sững sờ không chỉ là anh, mà còn có cô.
Tuy câu này trước kia cô thường nói, nhưng căn bản là hoàn toàn khác với tâm trạng hôm nay.
“Bạch Lập Nhân, tôi không thích cậu! Cho dù đàn ông trên thế gian này ૮ɦếƭ hết, chỉ còn lại mình cậu, Liệu Diệu Trăn tôi cũng tuyệt đối không thích cậu!”
Môi anh mím chặt, toát ra một sự im lặng ૮ɦếƭ chóc đáng sợ.
“Bạch Lập Nhân, tôi… tôi… tôi không cố ý…”, Diệu Diệu luống cuống, chân tay thừa thãi.
Cô cũng không hiểu vì sao mình lại phản ứng mạnh mẽ như thế.
“Cậu không cố ý, nhưng, cậu nói thật lòng”, anh lạnh lùng nói.
Mọi phẫn nộ bỗng bốc hơi hết trong không khí.
Chỉ còn lại cảm giác trống rỗng.
Anh đã quên, từ đầu chí cuối đều tự anh đa tình.
Nực cười, tự anh đa tình.
“Bạch Lập Nhân…”
Diệu Diệu há hốc miệng.
Vì, cô bỗng nhận ra, họ có thể sẽ chấm dứt hoàn toàn.
Tình bạn mấy năm, sụp đổ rồi.
“Xin lỗi, tôi không nên nhiều chuyện, cũng không nên nói linh tinh”, anh trở lại như bình thường, vẫn thái độ bình tĩnh mà lạnh lùng như với người xa lạ.
Nói xong, anh đẩy cửa nhà mình, vào trong.
Không hề nhìn cô và Tiết Khiêm Quân.
“Bạch Lập Nhân…”, Diệu Diệu đờ đẫn gọi, nhưng tên anh như biến mất trên môi cô.
Cho dù gọi Bạch Lập Nhân lại, thì cô có thể nói gì?
Cô biết anh rất kiêu ngạo, lúc này chắc chắn cô đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh, tổn thương trái tim anh.
Người đàn ông như anh, không cho phép bất kỳ sự an ủi và lời xin lỗi nào, và giờ cho dù cô nói gì, đối với anh cũng chỉ là sỉ nhục.
Chi bằng cứ để anh lặng lẽ bỏ đi.
Mãi sau, Diệu Diệu mới nhớ ra sau lưng cô còn một người.
Cô vội quay lại, muốn đỡ lấy Tiết Khiêm Quân đang dựa vào tường.
“Anh vẫn ổn chứ, thật sự xin lỗi…”
Nhưng mặt cô lại bị vùi vào cổ anh.
Anh ôm chặt cô.
“Anh rất ổn, đừng lo”, cơn đau ở gò má không quan trọng, quan trọng là cô đã không do dự mà chọn anh.
Chứ không phải là Bạch Lập Nhân.
Diệu Diệu để anh ôm chặt, trên gương mặt cô lại thoáng vẻ yếu đuối, hoang mang.
Tại sao, lúc này tim cô như bị ai đấm mạnh, vừa hoảng loạn vừa đau đớn, nghẹt thở.
“Khiêm Quân, em đưa anh tới bệnh viện khám!” Diệu Diệu cố vực dậy tinh thần bằng cách ân cần quan tâm tới bạn trai.
“Không sao, anh không muốn đi”, anh lắc đầu, nở nụ cười.
Tuy gương mặt đang sưng, lúc cười cũng không còn vẻ anh tuấn như thường ngày, nhưng đáy mắt lại mang hơi ấm thật sự.
Anh luôn có chính kiến của mình, Diệu Diệu không thể gượng ép, đành chuyển đề tài, “Điện thoại anh hình như reo nãy giờ.”
“Không sao, anh không muốn nghe.”
“Có tin nhắn”, Diệu Diệu lại nhắc anh.
“Không sao, anh không muốn đọc”, anh tiếp tục dựa cằm mình lên vai cô, không muốn buông ra.
“À…”, cô không biết phải nói gì nữa.
Vì tim cô đang rối bời.
Anh lúc này cũng không ngờ, tin nhắn không muốn đọc ấy, lại là…
“Tiết hồ ly, chúng ta hẹn hò đi!
Vì, tôi muốn nhập cuộc trở lại!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc