Mắt Trái - Chương 30

Tác giả: Đản Đản

Mới làm việc ngày thứ hai mà biểu hiện tổng thể của Đỗ San San đã khá xuất sắc.
Mấy năm nay, cho dù ở nước ngoài nhưng Đỗ San San rất quan tâm đến sự lớn mạnh của “Động Lực”, đương nhiên khi làm việc sẽ càng thuận lợi hơn những người khác.
“Anh Lập Nhân, theo cuộc họp tối qua, em đã sắp xếp xong đơn đặt hàng mới. Anh xem qua đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên, em sẽ sắp xếp cho kho xuất hàng ngay.”
“Ừ, cảm ơn”, anh nhận đơn đặt hàng nhưng đặt một bên, ánh mắt tiếp tục nhìn chăm chú màn hình, không hề phân tâm.
“Anh Lập Nhân, ngày tháng của hội nghị đặt hàng năm nay đã quyết định chưa? Em có thể làm một bản kế hoạch chi tiết cho anh xem”, Đỗ San San hy vọng có thể tranh thủ biểu hiện khả năng, dùng thời gian chứng minh cô ta sẽ thắng được Diệu Diệu.
Bạch Lập Nhân trầm ngâm vài giây.
Hội nghị đặt hàng mọi năm, dù là vấn đề ăn ở, đưa đón các đại lý, tất cả đều do Diệu Diệu nắm giữ và lo liệu. Nhưng Diệu Diệu không thích phí thời gian viết kế hoạch, chỉ báo cáo bằng miệng với anh.
“Được, mấy ngày nữa anh sẽ quyết định ngày, em làm một bản kế hoạch cho anh”, anh hài lòng gật đầu.
Đỗ San San trong ấn tượng của anh, vẫn luôn là một cô gái yếu ớt, bây giờ anh đã nhìn bằng con mắt khác.
Dặn dò xong, anh tiếp tục chăm chú nhìn màn hình máy tính.
“Anh Lập Nhân, chơi cổ phiếu sao?”, Đỗ San San tò mò thò đầu nhìn.
Anh giật bắn người, dù sao trước đây Diệu Diệu rất công tư phân minh, chưa từng tỏ ra thân thiết trong văn phòng. Anh vội vàng bấm chuột, tắt trình duyệt.
Nhưng Đỗ San San đã nhìn rõ nội dung. Cô ta như hóa đá.
Ban nãy cô ta nhìn thấy trên trang web anh xem, câu đầu tiên là: Theo đuổi một cô gái là một môn học, giữ một cô gái là cả một sự nghiệp.
“Khụ, em còn chưa đi ra à?”, quá lúng túng, anh đành đanh mặt lại.
Anh đang lên mạng nghiên cứu cách dạy người ta theo đuổi phụ nữ thế nào!
“Anh Lập Nhân, anh… đang theo đuổi ai sao?”, tuổi tác sẽ dạy một người phụ nữ biết cách trấn tĩnh, Đỗ San San hiện giờ không còn là cô bé mười mấy tuổi nữa.
Cô ta gắng nở nụ cười, vẫn ngây thơ tươi vui.
Anh không muốn nói.
Bạch Lập Nhân mở tài liệu ra xem, giữ im lặng.
Dù sao, anh và Đỗ San San cũng từng yêu nhau, tuy lúc đó cả hai đều rất thơ ngây, cơ bản chỉ biết cùng nhau học hành, cả giai đoạn đó chỉ duy trì ở mức thỉnh thoảng nắm tay nhau, nhưng dù sao, cô ta cũng là bạn gái cũ của anh. Cho dù đã chia tay, chuyện này nếu kể ra, cũng sẽ thấy kỳ quặc.
Đỗ San San thấy anh không chịu nói thì đành cười, “Anh Lập Nhân, em thừa nhận em vẫn còn chút cảm xúc với anh, nhưng em cũng không phải người nói được mà không bỏ được. Hoặc là, chẳng lẽ trong mắt anh, em là người nhỏ mọn ưa làm trò phá hoại hay sao?”
Anh ký tên xong, gập hồ sơ lại, đưa cho cô ta, “Anh không nghĩ vậy.”
Chuyện trước đây, anh đã quên lâu rồi. Hơn nữa, người phá hoại lúc đó cũng không phải cô ta, mà là Diệu Diệu.
Còn về Đơn Thiếu Quan ba phải kia, anh chưa từng coi anh ta là đàn ông.
“Không nghĩ thế thì tốt!”, Đỗ San San nở nụ cười, “Gần đây người nhà giới thiệu cho em một đối tượng, mọi mặt đều khá ổn, em rất thích anh ấy, định tiến thêm xem sao!”
Hóa ra là thế.
Bạch Lập Nhân cười khẽ, “Nếu cảm thấy hợp thì đừng bỏ lỡ.” Nghe lời cô ta nói, anh có cảm giác nhẹ nhõm.
Xem ra, quá khứ đúng là đã qua thật rồi.
Trùng hợp là, San San và anh đều cùng lúc có người mình thích.
Gương mặt Đỗ San San thoáng đanh lại, nhưng chỉ một giây, cô ta lại nở nụ cười hiểu ý, “Hi hi, anh Lập Nhân, nếu anh muốn theo đuổi phụ nữ thì trên mạng làm sao đáng tin? Anh có thể bỏ xa cầu gần, hỏi thẳng em là được!”
Tóm lại cô ả ૮ɦếƭ tiệt nào lại dám dụ dỗ anh Lập Nhân của cô ta!
Đỗ San San cười dịu dàng, đáy mắt ánh lên vẻ ganh ghét được che giấu khá kỹ.
“Anh Lập Nhân, anh đã nghĩ ra nên tặng hoa gì chưa?”, cô ta hỏi.
Trước bàn làm việc của anh có mấy tấm danh thiếp của tiệm hoa, anh muốn phớt lờ cũng khó.
“Anh muốn tặng mười một đóa hoa hồng xanh”, anh trả lời.
Hoa đắt tiền như vậy hẳn là tốt.
Tuy là lần đầu anh tặng hoa cho phụ nữ, nhưng cũng không mù mờ tới mức đi tặng hoa cẩm chướng.
Hoa hồng xanh?! Hào phóng chi tiền thế sao? Đỗ San San nhận ra, nếu có đóa hồng xanh đặt trước mặt cô ta bây giờ, chắc chắn cô ta sẽ xé tan nát.
Tại sao lúc họ yêu nhau lại là lúc anh Lập Nhân không có điều kiện kinh tế chứ? Mà Bạch Lập Nhân cũng không phải dạng nam sinh biết hái hoa dại ven đường tặng bạn gái.
“A, anh Lập Nhân, anh không biết là hoa hồng xanh được tạo ra bởi thuốc nhuộm hay sao?”, cô ta ngạc nhiên, “Đặt trong phòng có thể không tốt cho sức khỏe đâu!”
Thế hả?! Anh vốn không nghĩ tới chuyện này.
“Vậy em nói xem anh nên tặng cái gì?”, anh nhíu mày.
Tặng hoa cúc! Trù cho cô ả kia ૮ɦếƭ sớm!
“Hoa bách hợp cũng được, tượng trưng cho sự thuần khiết, phụ nữ rất thích”, cô ta mỉm cười đề nghị.
Mong là cô ả kia, trong lời chúc phúc của anh, có thể sớm bách niên hảo hợp với gã khác!
“Cảm ơn, anh sẽ nghĩ thêm”, anh gật gù.
Đợi Đỗ San San ra khỏi văn phòng, anh lấy điện thoại di động ra, bấm số.
Điện thoại reo vài tiếng là có người nghe máy.
“Bạch Lập Nhân, tìm mình à?”, bên kia vẳng đến giọng quyến rũ, tuy ngữ điệu của cô không hề cố tỏ ra nũng nịu.
Nghe giọng cô, anh nhận ra mình nhớ cô biết bao. Trước kia, chỉ một cú điện thoại nội bộ là nghe được giọng cô.
“Tôi muốn mời cậu ăn cơm”, anh mời mọc.
“Ôi? Hôm nay tốt bụng thế?!”, giọng Diệu Diệu nghe có vẻ rất vui.
Rõ ràng là, cô đã đồng ý.
“Mình muốn ăn hải sản, nghe nói Dương Phủ Sơn có một quán hải sản rất ngon”, Diệu Diệu nói ngay.
Các quán chuyên hải sản ở Ôn Châu vừa đắt vừa bình thường, khóe môi Bạch Lập Nhân giật giật rồi miễn cưỡng nhận lời, “Ừ, cậu thích là được.”
“OK, sáu giờ nhé, cậu đặt chỗ xong nhắn tin cho mình”, Diệu Diệu cúp máy.
Bàn bè phải là vậy mà, thường xuyên tụ tập ăn uống.
Điện thoại mới ngắt lại reo vang, người gọi vẫn là một.
“Cậu còn muốn nói gì hả, cúp sớm quá à? Xin lỗi nhé”, Diệu Diệu giả vờ cười to sảng khoái.
Thực ra, cô cũng có chút ngượng ngùng…
Cô là phụ nữ, sáng sớm tỉnh dậy phát hiện mình ngủ trên giường đàn ông, đương nhiên là ngại rồi.
Cũng may, anh đã đi làm.
Tối qua hại anh ngủ sofa, thật khó xử.
Không biết mình có say R*ợ*u làm bậy không? Ấn tượng nhạt nhòa cuối cùng trong cô chính là sau đó đã nằm lên một cái gối vô cùng thoải mái, ngủ say sưa.
“Ăn xong đi xem phim nhé… Có một bộ phim tôi muốn xem mà chẳng ai đi cùng…”, Bạch Lập Nhân khó nhọc nói.
Một câu thôi mà suýt thì đòi cả cái mạng của anh.
Nói ra thì người ta cười chê, thực sự anh lâu lắm rồi không vào rạp phim.
Ấn tượng duy nhất, là lúc nhỏ bị mẹ ép đi xem phim “Mẹ hãy yêu con lần nữa”.
“Cậu muốn xem phim gì? Mình có thẻ, để đặt vé trước.” Diệu Diệu nói ngay.
Lần này cậu mời, lần sau tôi móc hầu bao, tình bạn mới có thể duy trì lâu dài. Tuy rằng phim anh nói, thực ra hôm trước cô mới xem rồi.
Cô mời? Rốt cuộc là anh diễn đạt không rõ, hay là cô vốn không chú ý?! Hoặc là, cô cố ý để anh hiểu rõ vị trí của anh?
Tim Bạch Lập Nhân trĩu xuống.
Có lúc anh thật không biết Liệu Diệu Trăn *** não phẳng với Liệu Diệu Trăn thông minh hơn người thì cái nào tốt hơn.
Diệu Diệu cúp máy xong thì tiếp tục làm việc.
Tiếng chuông điện thoại lại đổ réo rắt.
“Bạch Lập Nhân, còn chuyện gì không?”, Diệu Diệu thắc mắc.
“Không có gì đặc biệt… Chỉ là muốn nghe giọng cậu thôi”, lời sến rện như thế, anh phải nhéo vào đù* mình mới thốt ra được.
Câu này là do anh lên mạng học được, xếp hạng đầu trong ba mươi câu nói kinh điển nhất để theo đuổi phụ nữ.
Diệu Diệu ngớ người, bỗng cảm thấy tim mình như bị một con thiêu thân lao mạnh vào.
“Bạch Lập Nhân, tối qua mình… không làm gì bậy bạ đó chứ?”, cô dè dặt hỏi. Chắc cô không bị ma nhập nữa chứ?
Có, cô đã ngủ suốt đêm trong lòng anh.
Gần sáng, sợ cả hai ngại ngùng, anh mới đưa cô vào phòng ngủ.
“Không.”
Nghe câu trả lời chắc chắn đó, Diệu Diệu thở phào, không còn thấp thỏm nữa.
Nên mới nói, ban nãy nhất định là ảo giác! Bạch Lập Nhân thích cô, đúng là một sự ngộ nhận to lớn, là lỗi của cô, Bạch Lập Nhân muốn theo đuổi cô chính là chuyện không thể nào xảy ra được!
Diệu Diệu nở nụ cười, ấp úng, “Cái đó… Bạch Lập Nhân, buổi sáng mình có dùng khăn của cậu để rửa mặt…”
Phát hiện bị nhốt ở ngoài, cô vội gọi điện cho bà Bạch, để bà chủ nhà mới đó mang chìa khóa tới. Vì cô không muốn để bà Bạch trông thấy bộ dạng áo xống xốc xếch của cô trong nhà con trai bà, để khỏi phải liên tưởng tới…
Cô chờ anh nổi trận lôi đình, chờ bị xử trảm.
Diệu Diệu không muốn làm một đứa trẻ thành thật, sau khi dùng khăn của anh, cô đã giúp anh giặt sạch rồi phơi ngoài ban công, vốn định tan sở xong tìm cơ hội lén chui vào nhà anh, trả lại vị trí cũ.
Nhưng, anh hẹn cô ăn cơm rồi xem phim, xem ra không còn cơ hội để che giấu tội lỗi nữa rồi.
“Ờ…”, nhưng, anh chỉ “ờ” một tiếng nhẹ bẫng, ngắn tới mức Diệu Diệu giật mình run sợ nhưng đợi mãi không thấy anh nổi cáu.
Lạ thật, Bạch Lập Nhân sao nhẫn nhịn cô như thế?
Câu hỏi đó đến tận chiều tối thì càng kéo dài đáng sợ.
Vì trên đường có mấy chiếc xe đâm vào đuôi nhau, Diệu Diệu đang ngồi trên xe bus, thế là bị tắc đường.
“Xin lỗi, xin lỗi!”, lúc tới nơi, bước chân Diệu Diệu vừa nhanh vừa cuống.
Toi rồi, quan niệm thời gian của Bạch Lập Nhân rất chuẩn, chắc chắn cô sẽ bị mắng ૮ɦếƭ!
Mà trùng hợp là, điện thoại cô lại hết pin, không cách nào liên lạc được với anh.
Nhưng…
“Không cần vội, cậu chỉ trễ một chút thôi mà!”, cô đã chậm tới hơn nửa tiếng, thế mà anh vẫn “ân cần” nói thế.
Bó tay thôi, tuy anh rất muốn mắng mỏ, nhưng… anh nhịn!
Anh còn đứng dậy, lấy bó bách hợp đã chuẩn bị sẵn ra, trao cho cô, “Diệu Diệu, tặng cậu này!”
Câu đó, dịu dàng tới mức chảy nước.
Diệu Diệu bị sét đánh đứng hình.
Anh có ý gì, tại sao tự nhiên lại tặng hoa?
Đang yên đang lành, cô cũng không nằm viện, cũng chưa kết hôn, sao anh lại tặng cô hoa bách hợp?
Hoa này cảnh này, thật sự là kiểu gì cũng thấy kỳ cục.
Hơn nữa giọng anh nghe sao mà “nham hiểm”, cứ như cô đã đắc tội anh từ bao giờ ấy.
Cô tới trễ có nửa tiếng, đâu tới nỗi tức đến thần kinh bất thường chứ?!
Diệu Diệu rối loạn trong gió.
Hai người, trong tích tắc đều đứng ngồi không yên.
“Bạch Lập Nhân, cậu…”, Diệu Diệu thấp thỏm hỏi.
Còn vì cái gì, tất nhiên là quyết theo đuổi cậu!
“Tối qua chẳng đòi tôi báo đáp cậu đó thôi? Nên tôi tặng cậu hoa, mời cậu ăn cơm.” Nhưng vừa thốt ra, lý do đã biến thành thế này.
Anh cũng tự hỏi vì sao, lẽ nào là anh thiếu tự tin? Không! Tuy kỹ thuật tán tỉnh có thể không đủ, nhưng anh tuyệt đối đủ lòng tự tin vào bản thân.
Diệu Diệu vừa mới thở phào, Bạch Lập Nhân đã hỏi vu vơ, “Vì sao tới trễ?” Ban nãy anh như ngồi trên đống kim, tưởng cô phát hiện mục đích của anh nên không tới chứ.
Cũng may, cô vẫn đến.
Diệu Diệu nói rõ lý do, môi anh nở nụ cười. Trùng hợp là, hôm nay anh có chuẩn bị.
Anh đẩy cái điện thoại đã mua sẵn để tặng cô, “Đây, quà tặng trả lại cho chủ.”
Diệu Diệu sững sờ.
Trước khi cô nghỉ việc, anh đã tặng cô cái điện thoại này, lúc đó cô quá sợ hãi mới hoảng loạn bỏ chạy.
Chỉ mua bánh kem tặng sinh nhật anh, anh báo đáp cũng quá lớn rồi!
Không có công thì không nhận, Diệu Diệu đang định chối từ.
“Còn tháng nữa là đến sinh nhật cậu rồi nhỉ? Có qua có lại, tôi tặng cậu quà sinh nhật trước”, anh đã ra tay thay thẻ sim cho cô.
Đây là món quà đầu tiên cô nhận được, sau này anh vẫn sẽ như vậy, để mỗi một món đồ trên người Liệu Diệu Trăn đều là sản phẩm của Bạch Lập Nhân.
Tâm trạng anh rất vui, hỏi to, “Cậu muốn ăn gì?”
Bình thường, giọng anh có phần trầm trầm, lạnh lẽo, bỗng đổi thành giọng phóng khoáng, rõ ràng như vậy, đúng là cô hơi hoảng sợ.
Toi rồi toi rồi, cô lại bắt đầu bất an rồi.
“Tùy… đều được…”, giọng Diệu Diệu lí nhí như muỗi.
Nhưng cô không phải e thẹn, mà là đang run rẩy sợ hãi quá, cứ thấy anh có âm mưu gì đó.
Hoặc là, Bạch Lập Nhân bị K**h th**h gì chăng?
Vốn hôm nay cô tới là muốn bóc lột một bữa, bây giờ thì sợ quá rồi.
Cô làm sai điều gì thì anh cứ nói thẳng, đã là bạn bè mấy chục năm rồi, có cần dùng kế thương trường để đối phó cô không?
Hừ, có phải anh muốn giở trò gì để dạy dỗ cô? Dù sao đợt trước, hình như đúng là cô đã làm anh rất giận dữ, rất mất mặt.
“Đúng rồi, Bạch Lập Nhân, tối qua hình như mình đánh rơi một bên bông tai, mình định tối nay sang nhà cậu tìm thử.” Hôm qua về nhà vội vàng thay đồ, lấy bánh kem ra khỏi tủ lạnh rồi sang nhà anh, lúc đó hai chiếc bông tai vẫn đầy đủ, sáng dậy lại thấy chỉ còn một chiếc, Diệu Diệu đã lật tung xung quanh giường anh nhưng vẫn không thấy tăm tích nó.
Bây giờ một đôi bông tai hơi đẹp chút thôi đã ít nhất hai, ba trăm tệ, nên mất đi thì cô hơi xót.
“Ừ”, anh gật đầu, ngồi ngay ngắn lại, đặt tay lên bàn, ánh mắt chuyển đến môi cô, lắng nghe cô nói.
Bông tai của cô chắc rơi ở phòng khách, hình như anh có nhìn thấy.
Trên mạng nói, muốn thu hút phụ nữ phải vận dụng ánh mắt, tiếng nói, và ngôn ngữ cơ thể.
Phụ nữ thích ánh mắt trong sáng của đàn ông, nên anh không thể để ánh mắt mình sắc nhọn như thường ngày.
Phụ nữ thích giọng nói to rõ của đàn ông, nên anh không thể cứ giữ kiểu nói thường ngày.
Còn về ngôn ngữ cơ thể, chân thành lắng nghe phụ nữ nói, cô nàng sẽ thấy mình được tôn trọng. Ngồi ngay ngắn, phụ nữ sẽ nghĩ bạn có thể đem lại sự chững chạc, vững vàng và cảm giác an toàn.
Bữa ăn đó, nhìn Bạch Lập Nhân cố ý tỏ ra dịu dàng, nếu bây giờ có một bức tường, Diệu Diệu muốn đập đầu vào ngay lập tức.
Hơn nữa, lúc xem phim…
Anh cầm thẻ xem phim của cô, cố chấp xếp hàng lấy vé nhưng lại dùng tiền mặt để trả, hơn nữa vé đã mua cũng không phải loại ghế bình thường ở giữa mà cô đặt trước.
Mà là, ghế tình nhân.
Bạch Lập Nhân ngồi xuống ghế tình nhân rồi mà Diệu Diệu vẫn ôm bó hoa, hai mắt đứng tròng đờ ra đó, nhìn anh.
“Ngồi đi”, Bạch Lập Nhân ngồi ngay ngắn xong, chừa một bên ghế cho cô, thái độ rất điềm tĩnh.
Hừm.
Diệu Diệu có phần luống cuống.
Vì mấy cặp tình nhân bên cạnh, vừa ngồi xuống đã ôm ấp nhau rồi.
Bây giờ là chín giờ hơn, bộ phim này dài gần hai tiếng rưỡi, khi đến nửa đêm thì không biết bên cạnh liệu có người hôn nhau hay không? Lần trước lúc cô và Tiết Khiêm Quân hẹn hò, đã thấy những cặp tình nhân “nóng bỏng” như thế rồi, tất nhiên anh và cô đều ngượng ngùng muốn ૮ɦếƭ.
Cô tin rằng, nếu Bạch Lập Nhân nhìn thấy, anh tuyệt đối sẽ buồn nôn đến độ bỏ dở giữa chừng.
Nên anh đang làm gì thế này? Rốt cuộc anh có biết thế nào là ghế tình nhân hay không?
Cô thật không hiểu nổi, không hiểu nổi!
“Bạch Lập Nhân, mình có lỗi với cậu ở chỗ nào? Cậu nói đi!”, cô ngồi xuống cạnh anh, lén lút hỏi anh bằng giọng không phiền tới xung quanh.
Sự thay đổi một trăm tám mươi độ của anh thật kinh khủng!
“Không có”, Bạch Lập Nhân chuyển tầm nhìn sang màn hình.
Ánh đèn trong rạp tối dần, nhưng cô lại thấy rõ, tai Bạch Lập Nhân đang ửng đỏ.
Diệu Diệu cứng đờ lưng lên một cách cảnh giác, ngồi dựa hẳn vào ghế.
Vốn ngỡ xem bộ phim này sẽ rất khó khăn, dù sao cô đã xem rồi, nhưng trong hai tiếng rưỡi đồng hồ, cô hoàn toàn ở trong trạng thái hoang mang, bay bổng.
“Điện thoại cậu đang reo kìa”, anh nhắc.
“Ồ!”, Diệu Diệu hoàn hồn, cô mới nhìn rõ số điện thoại gọi tới thì đã bị anh giật lấy.
Bạch Lập Nhân tắt máy giúp cô.
Thời điểm này buổi tối, Tiết Khiêm Quân đều gọi điện cho cô, sau đó họ trò chuyện vài phút rồi chúc nhau ngủ ngon.
Đó là sự ấm áp của người yêu nhau.
Diệu Diệu đang định nói gì thì Bạch Lập Nhân đã đặt tay lên môi, “Suỵt, đang xem phim đừng nghe điện thoại, rất bất lịch sự với người xung quanh.” Sau đó, anh còn giơ điện thoại đã tắt máy của anh lên cho cô thấy.
Diệu Diệu không thể biện hộ, Bạch Lập Nhân nói rất có lý.
Cô vốn định gửi tin nhắn, nhưng bị anh làm cho ngượng ngùng, không tiện đòi điện thoại lại.
Đặc biệt, đó lại là quà mới nhận.
Bạch Lập Nhân đặt điện thoại của cô vào túi anh, không hề có ý trả lại.
Lúc cô quay lại nhìn màn ảnh, Bạch Lập Nhân mới hơi nghiêng đầu sang, quan sát cô.
Bingo! Không giận.
Khóe môi anh thầm nhướng lên, nếu bây giờ không phải trong rạp, nếu bây giờ cô không ngồi cạnh, chắc chắn anh sẽ đắc ý cười to.
Đúng, anh rất đắc ý, rất vui vẻ, tâm trạng đang bay bổng!
Sự đắc ý này giữ mãi tới lúc về đến nhà.
Trước cổng chung cư của họ.
Cô vừa ôm bó hoa, vừa cầm áo khoác mỏng của Bạch Lập Nhân, mở cửa ghế lái phụ, xuống xe.
Ban nãy mưa nhỏ, khó tránh khỏi trong xe bị che khuất tầm nhìn, anh lại mở điều hòa khá lạnh.
Sau đó, hình như anh quên mất bây giờ đang giữa tháng Bảy, mùa hè nóng nực, cứ nói cô sẽ lạnh, nằng nặc cho cô mượn áo khoác trong xe để mặc vào.
Tất cả những gì ngày hôm nay, thật khó nghĩ.
Diệu Diệu xoa xoa da gà nổi trên cánh tay, gọi to phía sau, “Bạch Lập Nhân, đậu xe xong chưa? Mình đi bấm thang máy trước…”
Nói giữa chừng, Diệu Diệu bỗng sững người.
Vì cô trông thấy một bóng dáng cao lớn, yên tĩnh đứng dưới tòa chung cư.
“Tiết… Khiêm Quân…”, cô há miệng lắp bắp.
Anh cứ thế nhìn cô, và cả hoa lẫn áo khoác trên tay cô.
Anh bất động, trên gương mặt tài hoa xuất chúng, đôi mắt đen như màn đêm lạnh lẽo tối tăm.
“Anh tìm em?”, Diệu Diệu vội bước tới.
“Ừ, thấy em tắt điện thoại, điện thoại nhà cũng không nghe nên không yên tâm lắm”, anh không hề nhìn Bạch Lập Nhân phía sau đang đóng cửa xe, cố ý tiến lại gần, mà chỉ nhìn cô chăm chăm.
“Em em… điện thoại hết pin…”, không biết vì sao, Diệu Diệu hoảng hốt, nói dối theo bản năng.
Vì cô ngô nghê nhận ra, mọi điều trong tối nay quá giống hẹn hò.
“Diệu Diệu, tôi mở máy cậu lên lại rồi, trả cậu”, nhưng đúng lúc đó, Bạch Lập Nhân lại trả điện thoại cho cô.
Pin đầy ắp.
Tiết Khiêm Quân nhíu mày.
Nhưng nếp nhăn giữa hàng lông mày của anh chỉ xuất hiện vài giây, anh vẫn nở nụ cười ấm áp, “Muộn quá rồi, thấy em bình an anh cũng yên tâm. Em nghỉ sớm đi, anh về trước đây.”
Anh không chất vấn họ từ đâu về, anh không chất vấn tại sao cô nói dối anh?
Diệu Diệu xấu hổ, bồng bột nắm lấy tay anh, “Anh muốn lên trên uống tách trà không?”, trời ạ, sao cô thấy mình như Ng*ai t*nh bị bắt quả tang vậy?!
Ánh mắt sâu như biển của Bạch Lập Nhân đậu xuống bàn tay nắm chặt tay Tiết Khiêm Quân của cô.
Lấy lùi để tiến.
Chiêu này của Tiết hồ ly thật lợi hại.
Chua chát dâng lên trong lòng, Bạch Lập Nhân không nhìn được nữa, quay lưng bỏ đi.
Nhướng môi, Tiết Khiêm Quân mỉm cười, đang định nhận lời.
“Diệu Diệu, chẳng phải cậu muốn vào phòng ngủ của tôi tìm bông tai đêm qua rơi lại à?”, mới đi vài bước, Bạch Lập Nhân đã ngừng lại, thờ ơ hỏi.
Muộn thế này rồi, anh không thể để tình địch vào nhà cô! Cô nam quả nữ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì!
Một câu nói mà thôi, Diệu Diệu và Tiết Khiêm Quân đều đờ ra.
“Bạch Lập Nhân, cậu…”, Diệu Diệu quay lại, sững sờ.
Sao anh có thể…
“Diệu Diệu, khuya rồi, anh về trước, mai gặp ở văn phòng”, sững người hồi lâu, Tiết Khiêm Quân mới nói một cách phong độ.
Diệu Diệu biết ý, buông tay.
Nhìn Tiết Khiêm Quân lái xe rời đi, Diệu Diệu đứng tại chỗ rất lâu, tim nghẹn lại.
Cô biết, cô đã làm tổn thương anh. Tuy rằng anh không nói một lời.
Ngô nghê nhận ra, Diệu Diệu giận dữ, lao lên lầu, đập cửa nhà bên rầm rầm.
Cửa mở ra, Bạch Lập Nhân lại hồi phục dáng vẻ ngạo mạn, “Chuyện gì? Cậu đến tìm bông tai thật à?” *** anh không khỏe! Mà tình trạng đó rất khó diễn tả.
“Cậu quá đáng thật đấy!”, Diệu Diệu tức tối ném hoa vào người anh, cánh hoa rụng đầy đất, nhưng cô không còn tâm trí đâu mà nhìn, phẫn nộ gào lên, “Tặng tôi hoa, mời tôi ăn, hẹn tôi xem phim, chính là vì muốn Tiết Khiêm Quân buồn bã? Ân oán của hai người tại sao lại kéo tôi vào? Tôi chỉ muốn thích một người thật đơn giản, yêu đương thật đơn giản, cũng làm ngứa mắt cậu hay sao?”
Cô sắp bị anh làm tức ૮ɦếƭ rồi.
Cô không ngờ, Bạch Lập Nhân lại thủ đoạn như vậy.
“Tại sao cậu lại lợi dụng tôi? Tại sao lợi dụng tôi để đả kích kẻ khác?”, cô rất đau khổ, cô tưởng anh sẽ đặt cô ở vị trí bình đẳng, trân trọng cô, nhưng anh không hề quan tâm đến tình bạn của họ.
“Tôi không lợi dụng cậu! Nếu Tiết Khiêm Quân thật lòng muốn lấy hôn nhân làm tiền đề để quen cậu, ban nãy anh ta sẽ không im lặng mà không hỏi gì!”
Tình yêu mà chỉ một câu nói đã có thể ly gián, thì đó là gì chứ?!
Diệu Diệu như bị tạt một chậu nước lạnh.
“Vả lại, tôi muốn theo đuổi cậu, cậu thích cũng phải thích, không thích cũng phải thích!”
Tính thiếu gia của Bạch Lập Nhân cuối cùng cũng bộc phát.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc