Mắt Trái - Chương 26

Tác giả: Đản Đản

Buổi tối, Diệu Diệu mời cả nhà bà Bạch và mẹ cùng tới, khi mẹ đã hỏi xong vài chuyện, bà Bạch kể lại những chuyện cũ trong quá khứ, Diệu Diệu nghe mà xót xa.
Chẳng trách Bạch Lập Nhân hiếu thảo với mẹ như thế, chẳng trách chuyện gì anh cũng nghĩ tới mẹ đầu tiên, không cho phép bất cứ ai ức hiếp mẹ, thực sự thì bà Bạch đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ.
“Lập Nhân rất ưa sạch, mẹ ở trong bếp vừa nấu ăn xong là nó đã cầm chổi quét sạch nền nhà, toàn bộ đều sạch sẽ hết”, bà Bạch nắm tay cô, trò chuyện.
Hôm nay, Diệu Diệu bỗng dưng mời bà đến chơi, hơn nữa còn có mẹ cô. Hôm qua thái độ của Diệu Diệu quá lúng túng, bà Bạch bắt đầu vui vẻ ngờ rằng, bạn gái của con trai chính là Diệu Diệu!
Dù sao cũng không thấy con trai có cơ hội quen người khác, hơn nữa cuộc gặp mặt này rất giống hai nhà gặp nhau, nên bà biết mà cũng không nói gì.
“Đồ dùng nhà nó sáng bóng như mới, không chút bụi, mẹ nghi ngờ là ngày nào nó cũng lau hết!”
Cô chỉ chịu trách nhiệm quét dọn nhà cửa, hiếm khi lau đồ dùng cho anh, nhưng nhà anh sạch sẽ quá mức.
“Đúng rồi, Lập Nhân nhà mẹ gấp quần áo rất lợi hại, ngay ngắn mà góc cạnh, giống như sản phẩm đặt trong tủ kính cửa hàng vậy!”, bà Bạch nói tốt cho con trai, mong lấy được chút ấn tượng tốt từ bên thông gia, con gái gả vào tuyệt đối không cực khổ.
“Thế à? Diệu Diệu nhà tôi gấp đồ cũng rất đẹp!”, mẹ cô cũng tự hào khen con gái.
Đẹp gì đâu! Diệu Diệu tự nhận mình gấp quần áo xưa nay cũng chỉ là qua loa đại khái mà thôi.
Nào giống Bạch Lập Nhân, Diệu Diệu dám chắc, cô gấp xong quần áo, Bạch Lập Nhân sau khi mang về nhà sẽ sắp lại từ đầu. Vì lúc cô đến nhà anh đều phát hiện ra, mỗi bộ quần áo sau khi mang về, anh gần như đều ủi thẳng, còn chia loại, chất liệu ra để treo vào trong tủ.
Người đàn ông mắc bệnh sạch sẽ này, sau này ai yêu anh, chắc chắn sẽ rất vất vả.
“Thực ra lúc nhỏ Lập Nhân tuy ưa sạch hơn những đứa trẻ khác, nhưng không mắc bệnh sạch sẽ quá mức”, bà Bạch than thở.
“Thế sau này làm sao lại…?”, Diệu Diệu nghi hoặc.
“Năm đầu tiên người đàn bà đó ở nhà mẹ, mẹ còn nhớ rất rõ, lúc đó mẹ vẫn đang trong cữ, sức khỏe rất kém, tâm trạng cũng không tốt, vì cô ta thường xuyên khen con bé đáng yêu, y hệt Pu'p bê, sau đó cô ta lén nói với bố Lập Nhân rằng có thể mẹ mắc bệnh trầm cảm, bố Lập Nhân đã quyết định giao con bé cho người đàn bà đó nuôi dưỡng.”
“Vì lúc đó để ngăn chặn con bé bị bế đi mất, mẹ khóc đến dứt ruột dứt gan, khi ấy Lập Nhân tức điên lên, để bảo vệ hai mẹ con mẹ, nó gặp ai cũng đánh, thậm chí lỡ tay đánh bị thương người ‘anh hai’ tới thăm em bé mà không có ác ý gì! Vì chuyện đó mà người đàn bà kia khóc rất dữ dội, rất tủi thân, càng không tiếc lời chỉ trích mẹ “bệnh” nặng nên mới xúi bậy con trai. Bố Lập Nhân thương xót cô ta, cũng oán giận mẹ, nên đã trừng phạt Lập Nhân, nhốt nó trong một căn phòng tối…” Chìm vào những hồi ức đau buồn đó, khóe mắt bà Bạch toát lên nỗi buồn thương.
“Căn phòng tối đó là nơi chứa rác thải, hôi thối kinh khủng, tính Lập Nhân lại cứng rắn, bố nó biết đánh mắng nó cũng không có tác dụng, thế là nhắm vào điểm yếu ưa sạch của nó mà cố ý chọn chỗ đó.”
Diệu Diệu nghe mà há miệng, cô không thể tưởng tượng Bạch Lập Nhân bị nhốt trong chỗ chứa rác thì sẽ phát điên, sợ hãi đến nhường nào.
Hơn nữa, lúc đó, anh chỉ mới bảy tuổi mà thôi.
Đôi mắt bà Bạch đã lấp loáng lệ, “Nhưng con trai mẹ, sau khi bị nhốt một đêm, người đàn bà kia và bố nó đã tức điên, vì mười mấy tiếng đồng hồ liền, một câu van xin nó cũng không thốt ra!” Vì có đứa con trai như thế, bà vừa xót xa vừa kiêu ngạo.
“Chỉ là chuyện đó đã ảnh hưởng tới Lập Nhân, nó bắt đầu trở nên sợ bẩn hơn, trở nên khó chịu hơn, nó không thích người khác ***ng vào nó, nó cho phép cơ thể mình được đối phương chạm vào phải là những người nó cực kỳ tin tưởng và thân cận, chẳng hạn như mẹ, em gái…”, bà Bạch cười hiền hòa, sau đó rất thành thực nói với cô, “Rồi ví như, cô bé nhà họ Đỗ mà nó từng quen.”
Cho phép cơ thể mình được ***ng chạm vào phải là người mà anh tin tưởng và thân cận nhất…
Cô sờ tay phải của mình, tim khẽ đập nhanh.
Vì, ngay cả bà Bạch cũng biết, Bạch Lập Nhân từng nắm tay cô, khoác vai cô, ôm eo cô.
Những chuyện đó có được tính là thật ra anh đã xem cô là người có thể tin tưởng, và thân cận?
Thực sự, câu này cũng có thể nói ngược lại, có thể chính vì nụ “hôn” năm đó, khiến anh phẫn uất, chán ghét, giận dữ, trong tiềm thức, anh cũng đã dần chấp nhận sự tồn tại của cô.
Chuyện này cũng gần với chuyện cô gái bị người ta ***, cuối cùng lại gả cho kẻ đã *** mình vậy.
Dừng dừng dừng! Diệu Diệu suýt thì tát cho mình một cái!
Sao cô lại đi nghiên cứu tâm lý của Bạch Lập Nhân? Lại còn xem mình là kẻ ***.
Cô có ảo giác, nghi ngờ là Bạch Lập Nhân có thể sẽ thích mình, nhưng sau đó anh lại tỏ ra lạnh lùng đến mức như không hề có chuyện đó.
“Vì mẹ, mà nó bị bố nó dẫn đi xăm mình, do đó da quá nhạy cảm mà bị viêm… Rồi sau đó, một quãng thời gian rất dài, để tiếp tục sống, nó đã cùng mẹ ngủ ngoài đường, cùng làm thêm, rửa bát cho người ta, lúc khó khăn nhất thậm chí còn ăn thực phẩm đã mốc meo, nên sau khi cuộc sống đã trở lại bình thường, nó có yêu cầu cực kỳ cao đối với sự sạch sẽ, vệ sinh…” Muốn cho Diệu Diệu hiểu hơn về con trai, nhưng nhắc đến chuyện đó, bà Bạch lại đỏ hoe mắt.
Diệu Diệu luôn cảm thấy yêu cầu đối với cuộc sống của Bạch Lập Nhân hà khắc đến độ giống hệt một đại thiếu gia không hề biết nỗi vất vả của cuộc sống, nhưng hóa ra anh đã từng trải qua bao gian khó, dưới cá tính kỳ quặc thực sự ẩn chứa một sự cố chấp và kiên nghị.
“Còn em bé thì không bám mẹ lắm, vì tuy sống cùng mái nhà nhưng nó sống gian nhà trong, bị cách ly rất xa với mẹ, mẹ thậm chí có lúc một tháng cũng không thể gặp nó một hai lần. Con bé bốn, năm tuổi rồi thì người đàn bà kia còn viện cớ không nỡ xa nó mà không đưa nó đi học mẫu giáo, nó không ăn cơm thì cho nó ăn chocolate, con bé bướng bỉnh khó chiều, thích đập bát đũa, cô ta mua rất nhiều bát để nó đập cho đã. Năm con bé ૮ɦếƭ đã hơn năm tuổi, nhưng vì không tiếp xúc được với thế giới bên ngoài mà trí tuệ và tính cách chỉ như trẻ con hai, ba tuổi.”
Nhắc những chuyện đó, bà Bạch đau lòng bất lực, “Cô ta thật sự ác độc, cô ta nuôi dưỡng con trai mình trở nên độc lập, cho dù về sau nhiều tiền mấy, vẫn yêu cầu nghiêm khắc với cậu ta, không cho đứa trẻ đó được thoải mái đến mức biến thành một đứa kiểu mẫu. Nhưng ngược lại, cô ta sắp xếp xe riêng đưa đón Lập Nhân, ra lệnh cho người giúp việc phải hầu hạ Lập Nhân, để Lập Nhân trở nên càng lúc càng ngạo mạn, càng lúc càng tự đại, cô ta cố ý dùng mọi sự ‘chiều chuộng’ để hủy diệt bọn trẻ của mẹ! Những chuyện này cũng cho qua, nhưng mẹ và Lập Nhân rời đi chưa bao lâu, con bé lại…”, nói đến đây, bà Bạch nghẹn ngào.
Lập Nhân tuy khó tránh khỏi trở nên khó tính hơn, nhưng có thể hiểu và phân biệt đúng sai, còn con bé thì không. Mỗi lần khó khăn lắm mới gặp được con mình, bà lại không kìm nổi mà muốn dạy dỗ nó mấy câu, nên con bé rất ghét bà mẹ chỉ biết càu nhàu là bà.
Nên năm đó, con bé không chịu theo bà đi, tuy đau lòng nhưng bà cũng không thay đổi ý định, nào ngờ lại chia tay mãi mãi.
“Mẹ à”, Diệu Diệu chua xót ôm vai bà Bạch, lặng lẽ an ủi bà.
Lúc này tiếng chuông cửa reo vang.
Diệu Diệu biết, Bạch Lập Nhân cuối cùng đã tới.
“Có chuyện gì?”, anh không chịu vào, lạnh lùng cao ngạo.
Bà Bạch vội vàng lau nước mắt, gượng nở nụ cười, “Lập Nhân, đây là mẹ Diệu Diệu, mau đến chào hỏi đi!”
Sao mẹ lại ở đây?
Bạch Lập Nhân kiềm chế, “Sao cậu lại mời mẹ tôi tới đây?”, giọng anh có phần hung hăng và lạnh lùng.
Bà Bạch hoảng hốt, vội vỗ cánh tay con trai, muốn nhắc anh là mẹ Diệu Diệu cũng ở đây, không được thất lễ.
Nhưng…
“Hôm nay mình và mẹ mình mời bác và cậu tới, là vì chuyện em gái cậu.”
Câu nói đó của cô khiến Bạch Lập Nhân sa sầm mặt.
“Tại sao cậu nhắc em gái tôi trước mặt mẹ tôi?”, Bạch Lập Nhân nổi giận.
Người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh vốn đã là chuyện cực kỳ tàn khốc, tại sao cô lại cứ nhắc tới?
“Vì em gái đang ở trong gian phòng này!”, câu nói của Diệu Diệu làm bà Bạch và Bạch Lập Nhân ૮ɦếƭ sững.
“Bạch Lập Nhân, buổi tối lúc mình đến tìm cậu, có phải trở nên rất kỳ quặc? Cứ như thoắt biến thành em bé?”, Diệu Diệu hỏi cậu.
Tối hôm qua, cô và bé gái đã trò chuyện rất nhiều.
Cô đã tìm hiểu vì sao cô bé tới đây.
“Cô bé sau khi ૮ɦếƭ không chịu đầu thai, mất mười mấy năm, nghĩ ra rất nhiều cách mới có thể liên lạc được với hai người. Vì, nó nhớ anh nó, nhớ…”, Diệu Diệu quay sang, nhìn gương mặt hiền hòa của bà Bạch, thốt ra câu nói dối thiện ý, “Nhớ mẹ nó.”
“Làm sao có thể, làm sao có thể…”, bà Bạch rất đau lòng, gương mặt trắng bệch, ngồi phịch xuống sofa.
Con gái đã ૮ɦếƭ lại chưa đầu thai? Chưa đầu thai vào nhà người tốt?
Bà đã chuyển sang ăn chay trường, chính là muốn tích chút âm đức cho con bé, nhưng nào ngờ con bé lại biến thành linh hồn lang thang.
“Diệu Diệu, cậu đừng giả thần giả quỷ nữa!!!”, Bạch Lập Nhân thấy mẹ như thế thì giận dữ điên cuồng.
Bà Diệu nhướng mày, rõ ràng rất bất mãn vì Bạch Lập Nhân cứ quát tháo con gái mình.
Hơn nữa, con gái bình thường còn có một tật, chính là thích rỗi hơi mà mắng sếp để giải tỏa, cho nên bà Diệu có ấn tượng không tốt về Bạch Lập Nhân.
Diệu Diệu nhớ ra Bạch Lập Nhân từng mắng mẹ cô là bà đồng vớ vẩn, chỉ sợ bây giờ anh lại chĩa mũi dùi vào mẹ, dù sao tính khí bà cũng không giống cô.
Cô vội vàng lảng tránh, hỏi mẹ, “Mẹ, có thể cho mẹ Bạch uống nước bùa, nhìn thấy em bé không?”, như thế thì mẹ con có thể đoàn viên.
Bà Bạch vừa nghe nói uống nước bùa có thể nhìn thấy con gái thì vội vã thỉnh cầu: “Tôi muốn uống, xin hai người, tôi muốn uống!”
“Mẹ, mẹ đừng mê tín!”, Bạch Lập Nhân giận dữ nhìn Diệu Diệu, anh tuyệt đối không cho phép mẹ uống thứ gì không sạch sẽ, làm hại đến sức khỏe.
Nhưng lần này, bà Bạch lại kiên quyết đẩy con trai ra, “Tôi muốn uống! Tôi muốn uống!”
“Mẹ à, giúp mẹ Bạch đi!”, Diệu Diệu cũng cuống lên, phớt lờ Bạch Lập Nhân.
Nhưng bà Diệu lại lắc đầu, “Không được, bà Bạch quá yếu, nếu để bà ấy uống nước bùa, trong vòng ba ngày nếu bà ấy có thể nhìn thấy những hồn ma khác thì sẽ bị dọa ૮ɦếƭ.”
Diệu Diệu ngẩn người.
Mẹ nói đúng, bà Bạch đã lớn tuổi, sức khỏe lại không tốt, không thể chịu đựng nổi đả kích.
“Tôi không sợ, tôi không sợ đâu! Xin hai người…”, nhưng bà Bạch lại suy sụp, khóc lóc ngã gục xuống đất.
Bạch Lập Nhân ôm mẹ, ánh mắt lạnh như băng, “Liệu Diệu Trăn, chẳng phải cậu muốn chứng minh cậu chưa bao giờ tự nguyện dâng hiến? Được! Tôi thừa nhận, là tôi đã nghe cậu yêu cầu tăng lương thành yêu cầu hẹn hò, tôi thừa nhận là tự tôi đa tình, được chưa? Cậu đừng ђàภђ ђạ mẹ tôi nữa!” Bắt một người kiêu ngạo như anh đích thân thừa nhận những hiểu lầm đó, thì đúng là như đòi mạng anh vậy.
Cô yêu cầu tăng lương, mà anh hiểu lầm thành hẹn hò?
Diệu Diệu đờ ra, mới biết mấu chốt của sự hiểu lầm này.
Lại thêm sau khi “quen nhau”, cô lại cứ “lén” chạy sang nhà anh, chẳng trách mà sự việc diễn biến thành thế này.
Nhưng, bây giờ anh đang hiểu lầm!
Tim Diệu Diệu thắt lại.
Cuối cùng, cô cắn răng quyết định, quay sang, kiên quyết yêu cầu mẹ.
“Mẹ, nếu mẹ Bạch không khỏe thì mẹ cho em bé nhập vào con đi! Để ba mẹ con họ gặp nhau, có cơ hội trò chuyện!”
Cô rất thương bà Bạch, rất muốn làm điều gì đó cho bà.
Mẹ cô bàng hoàng, quở trách, “Bậy bạ, Diệu Diệu, con đã âm hư quá độ rồi! Không thể để em bé nhập vào con nữa…”
Nhưng ánh mắt cô rất kiên định: “Mẹ à, mẹ coi như con là kẻ tốt bụng quá đáng đi, dù sao nhập vào thêm lần nữa cũng chẳng ૮ɦếƭ được.”
Chuyện này…
Bà Diệu bó tay với con gái.
“Bạch Lập Nhân, đeo vòng tay vào!”, Diệu Diệu không cho mẹ phản đối, vội vàng lấy vòng tay pha lê đã chuẩn bị sẵn, luồn vào cổ tay Bạch Lập Nhân.
“Cậu…”, Bạch Lập Nhân vốn không tin, đang định tháo ra.
“Mẹ, nhanh…”, Diệu Diệu giữ tay anh lại, không cho anh động đậy.
Bà Diệu không khuyên được con gái, đành niệm một tràng thần chú, một luồng sáng trắng mà người bình thường không thấy được, phát ra từ chậu thủy tiên.
Mới chỉ trong tích tắc mà Diệu Diệu đã nhũn chân, ngất lăn ra đất.
“Này”, theo bản năng, anh quên tháo vòng ra, giơ tay đỡ lấy cô. “Liệu Diệu Trăn!”, thấy cô bỗng dưng ngất xỉu, Bạch Lập Nhân có phần luống cuống thất kinh.
Một giây, hai giây, ba giây.
Rèm mi dài của cô động đậy như cánh bướm.
“Diệu Diệu” chậm chạp, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy anh thì cười mừng rỡ.
“Anh ơi!”, vui vẻ, H**g phấn lao bổ vào vòng tay anh.
Bạch Lập Nhân tự nhiên bị ôm chầm lấy, toàn thân cứng đờ.
Ngay cả anh cũng cảm nhận rõ là kỳ quặc.
“Con là ai?”, câu này, người hỏi không phải anh, mà là mẹ anh đang cảm kích vạn phần, nước mắt đầm đìa.
“Con là em bé!”, “Diệu Diệu” ngây thơ trả lời, sau đó nó quay sang, nhìn thấy bà Bạch.
“Diệu Diệu” nhệch miệng vẻ không vui, ôm cổ anh nó chặt hơn, xa lạ bất an, khiến nó không vui mà ưỡn ẹo mấy cái.
Bạch Lập Nhân sững sờ.
Trước đây, khi mẹ thực sự quá nhớ em bé, anh gắng sức lén đem em bé ra, em bé thấy mẹ là tỏ ra không tình nguyện như vậy.
“Bé ơi!”, mẹ kích động quỳ xuống trước mặt họ.
“Mẹ”, cô bé gọi, vẻ không cam tâm tình nguyện cho lắm.
“Con gái, sao con… sao con lại thành ra thế này…”, bà Bạch khóc tới nỗi suýt không nói nổi.
Là hỏi nó ૮ɦếƭ thế nào sao?
Cô bé ngoẹo đầu, nhớ lại, “Sốt cao, đâu đầu… mẹ hai đòi đi khiêu vũ với bố, anh hai phải ôn bài, mặc kệ con… Đầu đau lắm, bé rất nhớ anh, bé không cần kẹo nữa, muốn đi tìm anh…” Anh trai tuy thường mắng nó là heo mập, nhưng chưa từng bỏ mặc nó khi nó không khỏe.
Còn anh hai chỉ biết nói, em gái ngoan, đừng làm ồn nữa, ngủ một giấc thì sẽ hết bệnh.
Sau đó, phất áo, tao nhã ra đi.
Bạch Lập Nhân hóa đá.
“Con gái, con có tâm nguyện gì mau nói đi!”, bà Diệu thúc giục.
Hồn con bé còn ở trong người Diệu Diệu thêm một phút nào là Diệu Diệu sẽ bị xâm chiếm thêm phần nữa.
Con bé đương nhiên biết, lần này chẳng phải nó dựa vào khả năng của mình mới nhập vào người chị được, bà dì ngồi trên sofa kia trông rất hung dữ.
Tâm nguyện? Thực sự nó cũng chẳng có tâm nguyện gì, nó chỉ có một câu đơn giản thôi, muốn nói cho anh nó nghe.
“Anh ơi, bé biết lỗi rồi, đừng bỏ mặc bé, đừng giận nhé!”, nó ôm chặt anh nó, thốt ra câu nói đã đợi suốt mười lăm năm.
Người trong gia đình, phải có đầy đủ.
Em bé biết lỗi rồi.
Trái tim Bạch Lập Nhân thắt lại.
“Con gái!”, bà Bạch khóc lớn, ôm lấy nó.
Lúc này, bà Diệu vội mấp máy môi, “Diệu Diệu” nhũn người, lại ngất đi.
“Nó đã là Diệu Diệu rồi, cứ để nó ngủ một đêm, tĩnh dưỡng”, bà Diệu đứng lên, đi bưng chậu xương rồng lại.
Diệu Diệu ngất xỉu dưới chân anh, còn Bạch Lập Nhân vẫn đứng thẳng, cứng đờ như không thể phản ứng.
“Bà Bạch, con bé không hợp ở lại đây, nếu không nó sẽ hại ૮ɦếƭ Diệu Diệu, tôi phải mang nó đi”, bà Diệu nói.
Bây giờ trong chậu xương rồng đã có hai hồn ma.
“Bà Diệu, bà…”, bà Bạch rất hoảng loạn, chỉ sợ bà Diệu sẽ làm con gái hồn phi phách tán.
“Nếu có cơ hội thuận tiện, tôi sẽ sắp xếp cho nó đi đầu thai. Bà Bạch cũng có thể đến chỗ tôi thường xuyên, nói chuyện với con bé, bồi đắp lại tình cảm mẹ con đã mất, cũng có thể tiện giáo dục con bé lại từ đầu”, con ma nhỏ này, rõ ràng là một con ma không hề được dạy dỗ tử tế.
“Thật ư?!”, bà Bạch mừng rỡ.
Bà Diệu gật gù, tỏ ra rất có cảm tình với bà Bạch.
“Biết đâu nếu tình cảm hai mẹ con được bồi đắp thuận lợi, tôi còn có thể làm tiệc cưới cho con gái bà và ‘nghĩa tử’ tôi nuôi nữa!” Bà Diệu có tính toán của mình, con ma này trừ phi chịu tốn âm đức để nó hồn phi phách tán, nếu không thì hiệu quả không cao, chỉ có thông qua tình cảm ấm áp của người thân làm thay đổi nó, và cả vài chuyện “vặt vãnh” cộng lại, mới có thể khiến nó không còn suốt ngày nghĩ cách bỏ trốn để tiếp tục đeo bám người khác.
Bà Diệu cười tươi rói, không hề nghe thấy A Vu đang kêu la thảm thiết kháng cự trong chậu xương rồng.
“Cảm ơn, cảm ơn!”, bà Bạch cảm kích.
“Còn cậu, con gái tôi nhường cho cậu bế về giường!”, bà Diệu chỉ Bạch Lập Nhân, lại chỉ vào Diệu Diệu đang ngất dưới đất.
Ném lại câu đó, bà Diệu bỏ đi mà không cam tâm lắm.
Nếu không phải là dương nam có kim quang thì bà đã sớm…
Haizzz, Diệu Diệu ngốc kia, ban nãy vừa dụi dụi lại cọ cọ, cả bộ *** ép sát người dương nam, không biết đã bị đối phương ăn hết bao nhiêu đậu phụ[1] rồi.
[1] Ăn đậu phụ: Từ lóng, ý chỉ việc tiếp xúc thân mật.
“Con trai, chăm sóc Diệu Diệu cho tốt!”, bà Bạch dặn dò xong cũng vội theo sau bà Diệu.
Đột nhiên trong căn phòng yên tĩnh hẳn, chỉ còn lại đôi trẻ này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc