Mắt Trái - Chương 24

Tác giả: Đản Đản

Diệu Diệu lăn lộn, mất ngủ cả đêm. Sáng sớm, cô gõ cửa nhà Bạch Lập Nhân.
Tên đó giận cả tối, chắc cũng bình tĩnh lại rồi? Họ thật sự cần nói chuyện, xem xem điểm hiểu lầm là ở chỗ nào?
Cô gõ cửa rất lâu mà trong nhà vẫn lặng phắc.
Tới công ty, Bạch Lập Nhân quả nhiên đã đi làm. Yêu cầu của tên sếp này đối với bản thân còn nghiêm khắc hơn cả với nhân viên.
Mấy lần cô định tìm anh để trò chuyện, thì đều phải lủi thủi quay ra, thái độ của anh với cô luôn là phớt lờ, xem như không khí.
Hơn nữa, quả nhiên khi giờ vào làm vừa điểm, Diệu Diệu đã bị phòng Tài vụ thông báo phải bàn giao công việc.
Bạch Lập Nhân đúng là làm thật!
Thực ra, Diệu Diệu đã thoáng biết, cô rất hiểu Bạch Lập Nhân, anh xưa nay nói một thì sẽ không là hai, một khi đã quyết định điều gì thì sẽ không thay đổi.
Chỉ là, phòng Tài vụ bây giờ toàn bộ là họ hàng của Tiểu Vĩ, nếu anh không giữ lại nửa giang sơn của mình mà giao hết mọi hóa đơn chứng từ ra, thật sự là không lý trí chút nào! Chẳng lẽ anh không nghĩ đến điều đó? Không! Chắc chắn anh đã nghĩ tới, chỉ là không muốn nhìn thấy cô thêm một giây nào!
Rốt cuộc là sao đây?!
Tuy Diệu Diệu lo lắng thay anh, nhưng nếu người ta đã không “cần” cô nữa, cô cũng không thể tiếp tục nhẫn nhịn đi van nài anh được.
Muốn tuyệt giao? Tốt thôi, chơi luôn!
Cả buổi sáng, cô ở phòng Tài vụ bàn giao công việc.
Trước mắt, cô phải giao hết mọi hóa đơn tài chính, còn về chức vụ thư ký thì Bạch Lập Nhân đã nói anh sẽ tự lo.
“Chị Diệu Diệu, ngày mai chị còn tới không?”, buổi trưa lúc sắp hết giờ, cô bé quản lý kho của phòng Tài vụ thấp thỏm không yên, bịn rịn hỏi.
Hóa đơn chứng từ trong tay Diệu Diệu rất nhiều, trong một chốc không thể làm hết, khiến người khác chưa thích ứng nổi.
“Ngày mai tất nhiên chị sẽ tới, lương còn chưa kết toán cho chị mà! Hơn nữa, công ty còn phải bồi thường hết một lần tiền nghỉ việc sáu tháng cho chị nữa!” So xem ai tàn nhẫn hả? Hừ! Theo Luật Lao động, làm việc trong sáu năm thì bây giờ được tiền nghỉ việc sáu tháng tương ứng, không thể thiếu một xu!
“Lỡ gặp vấn đề không hiểu, ngày mai em có thể hỏi lại chị không?”, cô bé kia vẫn băn khoăn.
Dù sao, cô nàng là người duy nhất trong công ty biết, Diệu Diệu bị đuổi chứ không phải nghỉ việc bình thường.
Buổi tối, cô bé và Tiểu Vĩ đều nhận được điện thoại của Bạch Lập Nhân, mặc cho sếp Tiểu Vĩ khuyên giải thế nào, Bạch Lập Nhân cũng đã nhất quyết, không thể thu hồi mệnh lệnh.
“Đương nhiên là được! Hôm nay em cứ thử tự làm, chỗ nào không hiểu thì tìm quyển sổ ghi lại, ngày mai lúc đến kết toán lương, chị sẽ từ từ chỉ em!”, không nghĩ ngợi nhiều, Diệu Diệu lập tức trả lời.
Cô bé mặt mũi khổ sở, “Không biết Tổng giám đốc liệu có tìm người khác làm việc này không, nếu giao hết cho em chắc em bận ૮ɦếƭ mất!”
Nghe câu đó của cô bé, Diệu Diệu lại thở phào, “Yên chí, chắc chỉ tạm thời giao việc một thời gian thôi, chị tin Tổng giám đốc sẽ nhanh chóng tìm thấy ứng cử viên thích hợp và đáng tin cậy, đến nhận công việc này!”
“Chị Diệu Diệu, quãng thời gian này, chỗ nào không hiểu thì chị phải chỉ bảo em đó!”, nhìn đống hóa đơn chứng từ, cô nàng rất lo âu.
“Những chứng từ của bên đại lý thực ra rất đơn giản, mỗi ngày sau khi em nhập vào máy rồi chỉ cần đối chiếu lại với đơn hàng trong hệ thống máy tính là được.” Công việc không khó, nhưng rất cần nhẫn nại và tỉ mỉ, đặc biệt là phải xem công ty như chính nhà mình, không được cẩu thả làm thất thoát tiền hàng.
Còn một chuyện nữa, Diệu Diệu không yên lòng, “Lúc giục đại lý thanh toán, nhớ là gặp mùng Một, Mười lăm thì đừng đòi, cũng không được đòi vào buổi sáng, dân kinh doanh sợ xui xẻo! Nhưng đại lý ở Thiên Tân thì khác, người đó họ “Lại”[1] đấy! Nếu ngày trả nợ của ông ta đã qua, em phải đòi mỗi ngày, xem nhiệm vụ đòi nợ như cơm ba bữa, không cần lo là mùng Một hay là bảy tám giờ sáng, gọi sập điện thoại ông ta cho chị, đừng chỉ gọi điện thoại di động, ông ta sẽ tắt máy, điện thoại nhà, công ty em phải gọi lần lượt hết, gọi cho ông ta phát điên lên thì sẽ tự động trả tiền! Còn nữa, một số đại lý tính tình khá cứng nhắc, nếu em chưa xử lý được ngay thì có thể gọi điện cho chị, chị giúp em giải quyết!”
[1] Lại là một họ, nhưng từ này còn có nghĩa là vô lại.
Cô bé vừa nghiêm túc lắng nghe, vừa cảm kích vô cùng, “Chị Diệu Diệu, chị tốt bụng quá!”
Thật không hiểu nổi Tổng giám đốc sao lại đuổi một nhân viên tốt thế này ra khỏi công ty! Sếp Tiểu Vĩ vì chuyện này mà còn cãi nhau với Tổng giám đốc nữa.
Diệu Diệu cười khổ, không nói gì.
Bực hơn nữa, chuông nghỉ trưa vừa reo rất nhiều đồng nghiệp vội vây xung quanh hóng chuyện, nhao nhao hỏi thăm.
“Diệu Diệu, cô nghỉ việc có phải là chuẩn bị cưới chồng không?”
“Hôm đó, tôi cũng nhìn thấy bạn trai Diệu Diệu đó, hoàn hảo tới mức không chê được, chắc chắn là hảo sự sắp tới rồi, Diệu Diệu của chúng ta nghỉ việc để làm bà chủ nhỏ đó!”
Mọi người đều không ăn trưa mà vây quanh cô, bàn tán xôn xao.
Mấy đồng nghiệp tận mắt thấy bạn trai Diệu Diệu đều có cảm tình với đối phương. Đặc biệt hôm nay có tin bất ngờ, Diệu Diệu vốn là cấp “nguyên lão” trong công ty lại nghỉ việc.
Tin này còn chấn động hơn cả động đất, đương nhiên sẽ liên tưởng đến vấn đề khác.
Diệu Diệu chỉ còn nước cười khan.
“Diệu Diệu, có phải cậu có thai không? Nên mới xin nghỉ vội như thế?”, lại có những câu hỏi kinh dị hơn.
Lúc này, Bạch Lập Nhân vừa ra khỏi văn phòng, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị vô cùng.
“Các cậu đừng nói bậy!”, mang thai cái gì! Diệu Diệu bị đồng nghiệp làm cho phát ngượng.
Không biết Bạch Lập Nhân có nghe thấy không?
Lúc anh đi ngang qua cô, cô cũng đanh mặt lại, học anh, không thèm liếc anh nửa con mắt.
Bạch Lập Nhân quẹt thẻ hết giờ làm, đang định đến nhà ăn để dùng bữa trưa.
“Tổng giám đốc, anh nói xem chúng ta có cần làm một bữa tiệc vui cho Diệu Diệu không?”, các đồng nghiệp không hiểu chuyện lại kéo anh.
Sắc mặt anh rất lạnh nhạt, nhưng vẫn mỉm cười: “Được thôi, mọi người đi đi, tôi bận việc, không tham gia được, lúc tính tiền cứ tính cho tôi một phần là được!”
Cái đồ giả tạo! Rõ ràng là anh đuổi việc cô, còn đồng ý làm tiệc tiễn chân cô.
Diệu Diệu sắp tức điên lên, nhưng trước mặt đồng nghiệp chỉ đành cười, không tiện nổi cáu.
Để họ biết người bị đuổi là cô, thì mặt mũi này phải để vào đâu, dù sao cô vẫn còn muốn giữ chút danh dự.
“Tốt quá tốt quá!”, đồng nghiệp cô rất hưng phấn.
“Diệu Diệu, lúc ăn kẹo cưới thì đừng quên bọn này nhé!”
“Chị Diệu Diệu, đến lúc đó đừng thiếu bao đỏ cho người làm mai này nhé!”, Tiểu Ứng cũng xen vào, bộ dạng cứ như thể sắp nghe thấy nhạc hôn lễ đến nơi.
Đối với những người này, Diệu Diệu không thể giải thích, chỉ biết cười giả lả cho qua, ánh mắt đầy oán hận nhìn Bạch Lập Nhân bước ra khỏi tầm nhìn.
***
Bạch Lập Nhân quả nhiên đã chuyển một triệu năm trăm ngàn tiền mặt mua nhà vào tài khoản của cô.
“Diệu Diệu, cái thằng bé Lập Nhân chẳng phải nói tạm thời không mua nhà hay sao?!”, hai giờ chiều, bà Bạch mang giấy tờ cá nhân đầy đủ, hoang mang ngồi cùng với Diệu Diệu trong đại sảnh trung tâm giao dịch nhà đất, đợi đến lượt làm thủ tục.
“Mẹ Bạch, mẹ đừng hỏi nhiều làm gì, cậu ta có suy nghĩ riêng, mẹ cứ làm theo là được!”, Diệu Diệu thân mật khoác tay bà Bạch, cười giả lả.
Cô đang nói dối.
“Vậy thì viết tên nó là được, sao phải viết tên mẹ! Hơn nữa, tự dưng còn gửi năm trăm ngàn tiền mặt ở chỗ của mẹ nữa”, bà Bạch vẫn thắc mắc.
“Thì cậu ấy hiếu thảo đó ạ! Có thứ gì tốt đều muốn để lại cho mẹ hết!”, điểm này, Diệu Diệu rất khâm phục.
Tiền và nhà, đều không nên thuộc về cô, những thứ này mà cầm Diệu Diệu cũng không yên tâm, đành thông qua cách này trả lại Bạch Lập Nhân.
“Cũng đúng…”, bà Bạch nghĩ ngợi rồi lẩm bẩm, bắt đầu tính toán, “Lập Nhân đã có bạn gái rồi, căn nhà nhỏ này có thể cho hai vợ chồng già này, còn căn nhà rộng của mẹ có thể làm nhà riêng cho nó!”, người làm mẹ, cũng phải nghĩ đến những điều tốt nhất cho con mình.
“Bạch Lập Nhân có bạn gái rồi ạ?”, Diệu Diệu sửng sốt.
Anh có bạn gái rồi, thế thì sao…
Rốt cuộc là sao? Đúng là hỗn loạn! Vấn đề là, “căn nguyên” của sự hỗn loạn đó còn không chịu nói chuyện với cô.
“Đúng thế, hôm sinh nhật nó, sau đó nó hẹn bạn gái cùng ăn sinh nhật đấy!”, bà Bạch cười rất tự hào, cuối cùng bà cũng đợi được tới ngày đó.
Hẹn bạn gái cùng đi ăn sinh nhật…
Tin nhắn ấy…
“Diệu Diệu, con có gặp bạn gái của Bạch Lập Nhân chưa?”, bà Bạch tò mò hỏi cô.
Một giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu, từ trán Diệu Diệu lăn xuống.
“Con nghĩ… con biết bạn gái mà cậu ấy nói là ai rồi…”, Diệu Diệu đờ đẫn trả lời.
Trời ạ! Bắt đầu từ khi nào mà Bạch Lập Nhân hiểu lầm cô là bạn gái anh?! Đúng là sự ngộ nhận to lớn!!!
Làm thủ tục cả một buổi chiều, ăn một bữa tối vô vị với bạn trai Tiết Khiêm Quân, rồi tiện thể đến định ngày tới công ty Đằng Long làm việc.
Diệu Diệu kết thúc buổi hẹn rất sớm.
Cô nằm trên giường, cứ nhìn lên trần nhà.
Buổi chiều, cô không dám thú nhận với bà Bạch, cô chính là hung thủ đùa giỡn tình cảm con trai bà.
Trời ơi! Rốt cuộc cô đã làm gì sai? Mấu chốt vấn đề là sai ở đâu?
Trong đầu cô, luôn luôn nghĩ tới một câu hỏi:
Thật sự là, từ nay về sau, ngay cả bạn bè cũng không thể sao?
***
Bạch Lập Nhân rất bực bội.
Dù cho ở công ty tỏ ra bình tĩnh bao nhiêu, thì tâm trạng anh thực sự vẫn rất bực bội.
Vì cơn bực đó mà anh không tài nào ngủ nổi.
Hai giờ sáng, trong phòng ngủ, anh lấy laptop ra chơi trò “Hộ dân cứng đầu đại chiến với đội phá dỡ nhà”.
Trước kia, anh hiếm khi ***ng tới game, nhưng bây giờ thì đó là cách giết thời gian tốt nhất.
Tối qua, anh đã thức cả đêm.
Lại đánh gục một “nhân viên phá dỡ”! Nhìn dòng chữ xuất hiện trên màn hình, “Hộ dân cứng nhất thế kỷ Hai mươi mốt đã anh dũng chiến đấu, giành được thắng lợi mang tính giai đoạn! Càng đấu càng giỏi, chiến tới cùng!”, cuối cùng anh nở nụ cười.
Anh bước vào ải mới.
Lúc này, cửa nhà anh bỗng có tiếng chìa khóa vặn lách cách.
Toàn thân Bạch Lập Nhân cứng đờ, anh không quay lại, nhưng lập tức cảnh giác.
“Anh trai ơi!”, một tiếng gọi khẽ, “Diệu Diệu” đứng bên cửa, cười nói ngọt ngào với anh.
Rất tốt, rất giỏi, lại tới nữa!
Anh thật sự muốn *** cô!
Trong lúc thất thần, không di chuyển chuột máy tính, “đội phá dỡ” ra sức tấn công mạnh mẽ, liên tục, anh không chống cự nổi.
“Nhà đổ, người không đổ, càng chiến càng mạnh!”, trên màn hình xuất hiện một hàng chữ.
Giá trị nhà cửa của anh biến thành con số không, anh bị người ta đánh bại rồi.
Game kết thúc.
“Anh ơi! Ôm ôm!”, “Diệu Diệu” giang tay rất nhiệt tình.
Thật kỳ quặc, tối nay sao anh trai chưa ngủ? Lẽ nào đang đợi nó? Tối qua chị ngủ không được, nó không có cơ hội nhập vào, “chia tay” anh trai một đêm.
Cười lạnh, anh quay lưng lại với cô, đứng dậy.
“Diệu Diệu” hồ hởi chạy tới chỗ anh nó.
Anh chậm rãi, từ từ, mặt sa sầm, quay lại.
Liệu Diệu Trăn, rốt cuộc cậu còn muốn đùa giỡn người khác tới mức độ nào?!
“Diệu Diệu” mới chạy mấy bước, đã thấy kỳ quặc.
Anh trai vừa quay lại, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn thẳng vào nó.
Một luồng hơi nóng bỏng ập tới.
Nóng quá nóng quá nóng quá!
Bạch Lập Nhân toàn thân vàng lấp lánh, “Diệu Diệu” lập tức biết không ổn, bị nóng tới độ quay người định bỏ chạy.
“Liệu Diệu Trăn, giỏi thì đừng có chạy!”, Bạch Lập Nhân gầm lên, ánh sáng vàng càng tỏa chiếu xung quanh.
“A, mẹ ơi!”, “Diệu Diệu” nhũn người, thảm hại ngã nhào xuống đất.
“Diệu Diệu” lồm cồm bò dậy, linh hồn đang xâm chiếm thể xác bị văng ra.
Bò, rồi bò, rồi bò, con bé khó nhọc bò ra khỏi nhà, tháo chạy.
Hồn phách của nó bị bỏng rồi, cứ bốc khói trắng.
Cho dù nó là con ma ngốc tới mấy, cũng biết hiện giờ chỉ có cách quay về với cái cây mà nó đang sống, thì mới có thể trị thương, mới không bị hồn phi phách tán.
“Liệu Diệu Trăn, cậu dậy mau cho tôi!”, thấy cô lại ngất xỉu, Bạch Lập Nhân không khách sáo, dừng chân đá cô.
Cô bất động.
“Này!”, lại đá đá.
Vẫn không phản ứng.
Bạch Lập Nhân dùng chân đá lật người cô lại, Diệu Diệu nằm thẳng đơ, cơ thể tuyệt đẹp không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Anh không tin là một người có thể ngủ như vậy được!
Hừ, lại giả vờ giả vịt à!
Lần này, anh sẽ không dịu dàng nữa!
Bạch Lập Nhân vào nhà tắm lấy ra một thùng nước lạnh, nhấc cao lên, “ào ào”, không khách sáo chút nào mà đổ cả thùng nước vào mặt cô.
“Khụ khụ khụ…”
“Khụ khụ khụ…”
Diệu Diệu tỉnh lại, ngồi lên, ho sù sụ.
“Liệu Diệu Trăn, không giả bộ xỉu nữa hả?!”, Bạch Lập Nhân đứng từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh lẽo.
***
Cơ thể cô bị tạt nước ướt nhẹp, phần *** không mặc áo lót dính sát vào lớp vải áo, thậm chí ngay cả khe *** cũng thấy rõ.
Bạch Lập Nhân lạnh lùng nhìn gương mặt tuyệt đẹp ướt đẫm của cô, còn về những vị trí bên dưới cổ và vai cô thì ánh mắt không hề di chuyển tới.
“Khụ khụ khụ!”
“Hắt xì…”, “hắt xì…”, “hắt xì…”
Ho xong, Diệu Diệu bắt đầu hắt xì liên tục, trên mặt cô toàn nước lạnh, mũi cũng đang chảy nước, nhìn thê thảm y hệt mới bò ra từ thùng nước.
Thấy cô như thế, Bạch Lập Nhân vẫn không hề thương hương tiếc ngọc, chứ đừng nói là có chút khao khát nào muốn lấy khăn bông khô lau cho cô.
Diệu Diệu ngồi dậy, nhìn đông ngó tây, hoang mang hỏi: “Sao mình lại ở đây?”
Đang nằm mơ? Nhưng nếu là mơ thì khi gió lạnh từ máy điều hòa thổi qua áo ngủ ướt đẫm của cô, sao lại có cảm giác lạnh lẽo đến độ dựng cả lông lên thế này?
Mọi chuyện, vừa không chân thực lại vừa quá chân thực, đầu Diệu Diệu gần như đứng máy, không thể nào suy nghĩ hợp lý được.
“Đây chính là thứ mà cậu nói là hiểu lầm à?”, Bạch Lập Nhân hừ mũi, “Có cần tôi hồi phục lại trí nhớ giùm cậu không? Liệu Diệu Trăn, đây là đêm thứ ba rồi, hôm nay cậu lại giống mấy đêm trước, đến bám theo tôi để chung chăn gối?”, “nhiệt tình” ban nãy không lừa dối được, cô lại muốn “bắt ép” anh lên giường.
Chung chăn gối?
Ùng ùng ùng, như có tiếng sấm nổ giữa không trung, Diệu Diệu bị từng câu chất vấn của anh làm chấn động đến nỗi bàng hoàng, không hoàn hồn kịp.
Diệu Diệu hoang mang ngước lên nhìn Bạch Lập Nhân.
Cổ cô thon dài, trông rất quyến rũ, bây giờ càng gợi cảm, đôi mắt to long lanh như đang đưa đẩy, đôi môi đỏ hồng tự nhiên hé mở, vẻ mặt đờ đẫn hoang mang, không cần bất kỳ từ ngữ nào cũng dễ dàng khơi gợi lửa dục trong người đàn ông.
Đúng là thủ đoạn! Tưởng như thế thì có thể trốn tránh được à?
Bạch Lập Nhân quay mặt đi, *** kéo chăn trên giường, ném lên người cô.
Còn anh thì xoay lưng vào mặt cô, giọng vẫn rất lạnh, hậm hực: “Liệu Diệu Trăn, bây giờ có phải cậu muốn biện bạch rằng mọi hành vi của cậu là mộng du? Không bị ý thức của mình khống chế?!” Lúc bám theo anh, ôm anh, dụ dỗ anh, ánh mắt cô rất có thần, nhìn cô như vậy thì không tài nào nói những lời quỷ quái như mộng du được!
Vì bị ném chăn vào người nên Diệu Diệu giật mình tỉnh lại, đờ đẫn nhìn tấm chăn trên người mình.
Sau đó, khô và ướt dính vào với nhau càng khó chịu, cô hé mở ra xem.
“Á!”, Diệu Diệu suýt la lớn.
Chỗ cô ngồi đã ướt đẫm, áo ngủ của cô màu trắng tinh, bình thường thật sự không “xuyên thấu” tí nào, nhưng một thùng nước đổ xuống, nên lúc này cô đã không khác gì mặc đồ xuyên thấu, thậm chí… hai đóa hoa trước *** cũng có thể thấy rõ.
Lập tức quấn chăn vào, Diệu Diệu run lẩy bẩy.
Bạch Lập Nhân trời đánh này, nhất định đã nhìn thấy hết rồi mới quay lưng lại.
Có đến nỗi hận cô thế không? Hận đến mức không tiếc lấy thùng nước “rửa” cô, hận đến mức không còn suy nghĩ gì mà đổ nước xuống, sàn nhà anh cũng thê thảm theo. Đúng là thiếu suy nghĩ!
Dừng dừng dừng, bây giờ cô còn nghĩ gì tới vấn đề sàn nhà chứ?!
Tư duy dần dần quay lại, Diệu Diệu bắt đầu mò ra chút đầu mối.
Cô cô cô… bị ma ám??? Có thể? Quãng thời gian này, sức khỏe cô rất lạ! Hơn nữa, quan trọng là cái vòng tay pha lê kia, Bạch Lập Nhân đã từng đeo, có nghĩa là kim quang đã từng biến mất!
Nghĩ tới chuyện đã từng nằm cùng giường với “Kim Quang” là Diệu Diệu thấy toát mồ hôi lạnh.
Nếu ban nãy Bạch Lập Nhân chỉ trích cô tự dâng hiến là rất có khả năng! Nếu không thì cô cũng sẽ chẳng xuất hiện ở nhà đàn ông vào nửa đêm nửa hôm thế này.
Nhưng… chung, chăn, gối?
Diệu Diệu bị ba chữ này dọa cho giật mình hoảng hốt.
Cô lắp bắp, “Bạch… Bạch… Bạch Lập Nhân, chúng… chúng ta… mấy hôm nay… có… có trải qua… chuyện đó không?” Trời ơi, xin đừng!!!
Cho dù cô xui xẻo, chưa gặp được người đàn ông đúng nghĩa, nhưng cô cũng không muốn cái quý giá của mình lại tùy tiện bị một con ma đem tặng mất!
Nên vấn đề này, đối với cô, rất quan trọng!
Nghe câu đó, gương mặt tuấn tú của Bạch Lập Nhân giật giật mấy cái, rồi méo xệch, “Liệu Diệu Trăn, cậu nghĩ hay nhỉ!”
Nghĩ hay? Cô không muốn nghĩ hay đâu! Cô không hề muốn “hay” như vậy tí nào!
Nhưng, ý của câu này là…
Trong tích tắc, Diệu Diệu mừng rỡ điên cuồng, cô giơ ngón cái lên, cảm kích nói, “Bạch Lập Nhân, quả nhiên mình không nhìn lầm cậu, cậu đúng là chính nhân quân tử!” Cô không hề nhớ rằng cô từng hiểu lầm mình bị anh sếp này quấy rối, hơn nữa còn trốn vào nhà vệ sinh khóc lóc sụt sùi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc